Không biết là có phải bởi vì đứng trên ban công hứng gió quá nhiều hay không, Tiêu Hòa rõ ràng chỉ bị tổn thương phần mềm chân, giờ lại lăn ra ốm. Không chỉ sốt cao, mà còn sốt tới mức đặc biệt không an ổn, lúc thì kêu nhức đầu, lúc thì kêu đau bụng, lát sau lại kêu đau chân.
Tới sáng ngày thứ hai, rõ ràng nhiệt độ đã giảm không ít, thế nhưng hắn lại kéo kéo tay Tiểu Viêm, thều thào đau khổ nhắn nhủ di ngôn. Nói hắn biết mình sống không lâu, hi vọng sau khi mình chết, Tiểu Viêm có thể đem tro cốt của hắn rải xuống biển.
Còn nói mình sắp chết, hi vọng trước khi chết có thể đi tới công viên Disneyland một chuyến. Đương nhiên, nếu được, tốt nhất là có thể đi biển một lần, ngồi trên du thuyền xa hoa, ở trong khoang hạng nhất.
Tiểu Viêm im lặng nhìn tên này.
Tiêu Hòa chỉ cảm thấy mình nói thê thảm như thế, ngay cả chính hắn còn cảm thấy bầu không khí đau buồn bi thương như vậy, sao mà thằng nhóc này vẫn chả có biểu hiện gì hết?
Mày phản ứng một cái coi? Chỉ cần mày làm động tác hoặc ánh mắt tỏ vẻ mày không có tiền, chẳng phải là tao có thể hợp tình hợp lý mà đề xuất ra ủy thác của Chu Tấn sao? Mày xem tao bệnh thảm như vậy, cũng nên gật đầu đáp ứng đi chứ? Đây chính là lời trăng trối trước khi chết của tao nha!
“Tiểu Viêm, khụ… Khụ, đều tại tôi không tốt, đã không có tiền lại không có thế, không thể cho cậu một cuộc sống tốt đẹp được… Sau khi tôi mất, cậu đi tìm một nhà khá giả nào đó… Khụ khụ khụ!”
Tiểu Viêm nhẫn nại.
“Ai… Tiểu Viêm, kỳ thật muốn kiếm tiền cũng không phải không có cách nào khác, chẳng phải tôi từng nói dựa vào thân thủ của cậu, làm vệ sĩ là dư sức đối với cậu sao? Vừa vặn lần trước Chu Tấn tới uỷ thác cho chúng ta, muốn chúng ta bảo hộ Dư Gia Gia cho tới khi bắt được hung thủ muốn mưu hại cô ấy.”
“Tuy rằng hiện tại kẻ bị tình nghi đã sa lưới, nhưng chưa thể khẳng định người kia chính là kẻ muốn hãm hại Dư Gia Gia. Chỉ cần chúng ta tiếp nhận việc này, cho dù tôi chết… Khụ khụ khụ… Cậu cũng có tiền… Sống sung sướng… Khụ khụ khụ!”
Cũng không biết Tiêu Hòa nói câu nào đụng chạm tới thần kinh Viêm Chuyên, sắc mặt thiếu niên càng ngày càng lạnh, ánh mắt càng ngày càng hung tợn.
Tiêu Hòa càng nhìn càng hoảng sợ, ho khan cũng tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Thằng nhóc chết tiệt, vô lương tâm! Uổng công mình đứng ở trên ban công hứng gió lâu như vậy.
Ai, ta đây đúng là tự làm khổ mình mà, việc chi phải để ý thằng nhóc này như thế? Cho nó biết thì đã sao? Chẳng lẽ ta lại sợ nó bỏ đi mất?
Miễn! Tiêu Hòa lập tức phủ nhận trong lòng. Ta đây là không muốn bị con tiểu dã thú này tùy ý lừa gạt, trước khi đi lại tìm lý do để đem ta lăn qua lăn lại! Ta đây là suy nghĩ vì thân thể mình mà thôi. Ai thèm cần thằng nhóc chết tiệt này chứ!
“Tiểu Viêm… Nếu tiếp nhận công việc này, vậy chúng ta còn có tiền khám bệnh… Khụ khụ khụ! Tiểu Viêm, tôi khó chịu quá… Tôi cảm thấy mình hình như sắp chết rồi…”
Tiểu Viêm nhìn Tiêu Hòa “bệnh hết thuốc chữa”, máu nóng bốc lên.
Tại sao biết rõ cái tên tiểu nhân âm hiểm này đang gạt người, tại sao biết rõ hắn căn bản chưa thể chết ngay được, tại sao biết rõ hắn đang kiếm cớ muốn lợi dụng y kiếm tiền, vậy mà nắm đấm này vẫn không hạ xuống được?
“Tiểu Viêm, cậu đồng ý đúng không… Khụ khụ… Ách!”
“Rầm!” Một tiếng vang thật lớn, trên chiếc giường gỗ đặc xuất hiện thêm một cái lỗ lớn.
Tiêu Hòa há to miệng, tiếng ho khan biến thành nấc cụt. Nắm đấm của Tiểu Viêm thật, thật đáng sợ mà!
Không cần hỏi, một quyền này nhất định là tỏ vẻ không đồng ý.
Nhìn theo Tiểu Viêm sải bước ra khỏi phòng ngủ, Tiêu Hòa cầm lấy góc chăn bắt đầu mắng, càng mắng càng cảm thấy mình lỗ nặng, càng mắng càng cảm thấy tiểu tử thối vô lương tâm, càng mắng càng bi thảm…
Thằng nhóc chết tiệt quả nhiên không để mình trong lòng mà.
Bực bội quá mức, kéo chăn trùm kín đầu liền ngủ. Quên đi, muốn ra sao thì ra.
Tiêu Hòa nhắn nhủ di ngôn xong, có lẽ là hao phí quá nhiều tế bào nghệ thuật, không lâu sau liền mang theo nguyền rủa đối với Tiểu Viêm chìm vào giấc ngủ, lúc Tiểu Viêm trở lại phòng giúp hắn lau mồ hôi mớm nước cũng không biết, đương nhiên càng không biết thiếu niên cao lớn đứng ở trước giường, yên lặng nhìn hắn thật lâu.
Một giấc này, ngủ tới tận tối.
“Tiểu Viêm?” Cổ họng Tiêu Hòa khản đặc, kêu một tiếng. Đợi nửa ngày cũng không có người trả lời.
Thằng nhóc chết tiệt, lại chạy đâu mất rồi? Thấy người ta bệnh nặng như vậy cũng không biết ở nhà mà hầu hạ? Ngọ ngoạy đứng lên, lảo đà lảo đảo đi giải quyết vấn đề sinh lý cá nhân, lại tìm chút nước uống, nhìn nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ tối.
Kỳ quái, người đâu rồi?
Thử Thiểu vèo tới trước mặt hắn, ngước ngước cái đầu nhỏ lên nhìn hắn.
“Là mày à, tiểu Tiêm Đầu, đừng có ngó tao, nhìn cũng chẳng có đồ ăn cho mày đâu. Ê, mày có biết thằng nhóc đó chết dí chỗ nào rồi không? Sao tới giờ còn chưa thèm về?”
Tiêu Hòa lẩm bẩm, hắn cũng không hi vọng con chuột có thể nói cho hắn biết tung tích của Tiểu Viêm, chỉ đơn giản là tìm đối tượng nghe càu nhàu thôi.
Chi chi, tui biết nè. Thử Thiểu chạy một vòng trước mặt Tiêu Hòa. Có cần tui dẫn đi không? Nhưng mà phải trả công nha, tui muốn ăn thịt gà kho tàu với khúc chân giò hun khói lần trước!
Tiêu Hòa duỗi cái lưng mỏi, chống gậy đi về phía phòng bếp.
Con chuột ồn quá, cứ chi chi kêu không ngừng.
Ê, không đi sao? Yêu cầu của tui không cao mà, không cần thịt gà, chỉ chân giò hun khói cũng được.
Thử Thiểu chạy tới bên chân Tiêu Hòa, nhảy lên dép lê của hắn, lại nhảy xuống. Chạy về phía trước vài bước, quay đầu lại nhìn.
Tiêu Hòa nhíu mày, con chuột này đang làm gì? Muốn gây sự?
“Hiện giờ tao không rảnh dạy dỗ mày, đi chỗ khác chơi.”
Thử Thiểu thấy Tiêu Hòa nhấc chân đi về phía phòng bếp, chạy trở về lần nữa, làm lại động tác vừa nãy.
Hử? Tiêu Hòa díp mắt. Ý tứ của con chuột này, chẳng lẽ là…?
Thử đi lên phía trước hai bước, con chuột lập tức lủi tới cửa chính.
Lại thử lui về sau hai bước, con chuột giống như sốt ruột, chi chi kêu không ngừng, lại chạy về nhảy lên chân của hắn, lần này còn cắn ống quần hắn kéo về phía cánh cửa bên kia.
Trời ạ! Lạy chúa tôi! Tiêu Hòa kinh ngạc hỏi: “Mày muốn dẫn tao đi tìm Tiểu Viêm?”
Không phải anh bảo tui dẫn anh đi sao? Đã nói là một cây chân giò hun khói, đừng có chối! Thử Thiểu chi chi kêu, hai cái móng vuốt nhỏ xíu không ngừng cào cào vào cửa chính.
Quả nhiên là chủ nào tớ nấy. Tiểu Viêm thần kỳ mang về con chuột cũng là… Biến chủng. Nhất định như vậy!
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ mãnh liệt, Tiêu Hòa mở cửa đi theo sau con chuột, đi ra khỏi khu nhà trọ.
Nhìn con chuột lủi về phía tim đường, Tiêu Hòa cúi đầu ngó chân mình, cười khổ một cái. Quay đầu lại nhìn nhìn cánh cửa vừa bước đi, lông mày giãn ra, có rồi!
Vẫy tay với con chuột đằng xa, “Chờ tao một chút.”
Thử Thiểu khó hiểu, người nọ đi khập khiễng làm chi?
Thử Thiểu nhìn thấy cái người kỳ quái kia nói gì đó với bảo vệ khu nhà, tiếp đó bảo về rời đi, một lát sau, lại cưỡi một chiếc xe máy điện xuất hiện trước cửa khu nhà trọ.
Tiếp theo, người kia liền cưỡi chiếc xe máy điện đi tới trước mặt nó.
Theo con chuột nhỏ luồn lách khắp đường phố tới ngõ hẻm, đại khái chạy ước chừng sau nửa giờ, bọn hắn đi tới khu nhà kho bến tàu.
Nếu không phải con chuột nhỏ dẫn đường phía trước, Tiêu Hòa nghĩ, hắn tuyệt đối sẽ không cảm thấy hứng thú với cái nơi u ám này.
Đợi cho con chuột dừng lại, tới lúc thấy một mảnh sân bãi trống trải dựng đủ loại xe cộ, đến khi thấy trước cửa một kho hàng cỡ lớn có chừng bốn, năm gã nhìn như bảo vệ lại giống đấu sĩ đứng canh, lòng hiếu kỳ của Tiêu Hòa đã chất cao như núi.
Lục tà lục tục, vẫn còn xe đi tới.
Vào gần một chút, trong kho hàng loáng thoáng truyền đến tiếng kêu gào cùng cổ vũ vô cùng kích thích.
Bên trong là? Trong lòng Tiêu Hòa mơ hồ có đáp án. “Tiểu Viêm ở chỗ này?”
Con chuột nhìn nhìn hắn, dùng tiểu móng vuốt chỉ vào kho hàng chi chi hai tiếng.
Đối với biểu hiện của Tiêm Đầu, Tiêu Hòa đã kiến quái bất quái (không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị). Hiện tại cho dù có người nói cho hắn biết, Tiểu Viêm là người ngoài hành tinh, hắn cũng tin tưởng.
Nhìn thấy người từ trên xe xuống, lúc đi qua chỗ mấy người giữ cửa này dường như đều nộp tiền, giống như là mua phiếu đổi lấy một hoặc vài tấm giấy cứng.
Xa xa, Tiêu Hòa dựng xe máy vào một chỗ bí mật, lượn một vòng, đi ra từ bãi đỗ xe, chống gậy bước về phía cửa chính. Nhìn từ xa, thật giống như hắn cũng là một trong những gã chủ xe cao cấp kia.
Càng đến gần kho hàng, thanh âm truyền tới từ bên trong càng phát ra đinh tai.
Mấy gã bảo tiêu trước cửa kho hàng dùng ánh mắt soi mói đánh giá hắn, giống như đang phán đoán hắn rốt cuộc thuộc về loại người như thế nào.
“Đêm nay thằng nhóc đó cũng tới có phải không?” Tiêu Hòa không đợi đối phương mở miệng, lạnh lùng nói.
Mấy gã canh cửa liếc nhìn nhau, giống như đang hỏi người kia là ai.
“Hừ! Nó tưởng đánh bại được tao thì lão đại sẽ trọng dụng nó chắc? Mơ đi! Để tao xem đêm nay nó chết trên tay người khác như thế nào!” Móc ra năm trăm đồng còn lại trên người, tùy tiện nhét vào tay gã coi cửa gần nhất, Tiêu Hòa mặt thù hằn, ánh mắt lạnh lẽo, từng bước một đi vào bên trong.
Có người giữ cửa muốn ngăn, bị người bên cạnh giữ chặt. Chỉa chỉa chân của hắn. Lại nhìn biểu cảm thâm trầm oán độc, sắc mặt tái nhợt suy nhược, rốt cuộc cứ như vậy để cho hắn đi vào.
Tiến vào kho hàng chen chúc trong đám người, Tiêu Hòa lúc này mới phát hiện giữa tiết trời rét buốt thế này, cả người mình lại toàn là mồ hôi.
Đồng thời hắn cũng lần thứ hai biết được: khí thế của con người quả nhiên rất quan trọng.
Đây là một cái kho hàng lớn có thể chứa đựng cả ngàn người.
Bốn phía nhà kho làm thành một khán đài đơn giản từng tầng từng tầng một, mà khu trung tâm chính là nguyên nhân khiến cho mọi người trên khán đài phát ra tiếng kêu gào điên cuồng.
Ánh sáng nơi này được lắp đặt vô cùng tinh tế, trên khán đài một mảnh âm u, lôi đài trung tâm lại sáng như ban ngày.
Ngọn đèn mạnh mẽ chiếu vào lôi đài, tới mức ngay cả mồ hôi của đấu sĩ trên đài cũng có thể thấy rõ ràng.
Hiện tại, trên lôi đài được dựng cao có hai người đàn ông nửa thân trần trụi đang đánh nhau kịch liệt. Ngươi một quyền, ta một cước, quyền quyền ngoan độc, cước cước âm hiểm, không có bất cứ luật lệ nào. Khiến cho người khác giật mình là, bọn họ thậm chí ngay cả dụng cụ phòng hộ đơn giản nhất cũng không có.
Trại đấu vật chợ đen.
Sắc mặt Tiêu Hòa khó coi, hắn đã đoán đúng.
Trong một lúc lâu, Tiêu Hòa không dám ngẩng đầu lên nhìn kỹ đấu sĩ trên đài. Mãi cho đến khi một trận gào thét xen lẫn reo hò cùng chửi rủa đinh tai nhức óc bất thình lình thổi quét cả kho hàng, dường như bị chấn động, Tiêu Hòa chậm rãi đem ánh mắt quăng tới trên đài.
Một người trên lôi đài ngã xuống.
Trọng tài ở bên cạnh hắn đếm to: “Một, hai, ba…”
Ánh mắt Tiêu Hòa nhìn chằm chằm một người duy nhất còn đứng yên trên đài.
Người kia rất cao. Cơ bắp săn chắc trải dài khắp toàn thân, tìm không ra một chút tỳ vết.
Hai chân người kia rất dài. Mặc khố quyền anh màu đen, đứng ở trên đài dị thường lãnh tĩnh.
Tóc người kia rất ngắn, tôn lên khuôn mặt thoạt nhìn vô cùng dã tính.
Đôi mắt người kia lãnh tĩnh đến tàn khốc, giữa vẻ tàn khốc ẩn chứa một tia khinh thường.
Người kia thoạt nhìn còn rất trẻ, có lẽ chưa quá hai mươi tuổi.
Nét mặt người kia thoạt nhìn rất quen thuộc,… Mà lại xa lạ dị thường.
Tiểu Viêm!
Trong lúc giật mình, Tiêu Hòa dường như cảm thấy mình lại nhìn thấy thiếu niên giống như dã thú lúc mới gặp ngày xưa.
“…Tám, chín, mười. Vô danh tiểu tử thắng ─!”
Theo tiếng kêu của trọng tài, tiếng gầm trong kho hàng lại dâng lên như triều cường.
“Kim Cương! Kim Cương! Kim Cương!”
Bất thình lình trong kho hàng vang lên từng đợt từng đợt gào thét, càng lúc càng cao.
Tiêu Hòa giật mình, Kim Cương? Ai là Kim Cương? Bọn hắn đang gọi ai? Tiểu Viêm sao?
Đáp án tới.
Người đàn ông vừa ngã xuống, máu miệng máu mũi chảy ròng ròng, không biết sống chết kia bị hai gã giống như đấu sĩ tha xuống lôi đài, kéo vào một chỗ khác của kho hàng, chen chúc giữa đám người tạo thành một lối đi.
Một con dã thú, hung mãnh, mang theo ánh mắt khát máu theo lối vừa rồi đi tới.
Đây là cảm giác Kim Cương gây ra cho Tiêu Hòa. Hung mãnh, nguy hiểm, khát máu!
Thân thể Kim Cương xấp xỉ cao gần bằng Tiểu Viêm, nhưng bắp thịt cuồn cuộn trên người, lại tạo ra cảm giác uy hiếp áp đảo.
“Kim Cương! Giết nó! Giết nó ─”
Phút chốc, Tiêu Hòa vô cùng thống hận khán giả giữa sân. Bọn khốn kiếp! Đều là một lũ khốn!
“Một trên năm mươi, vô danh tiểu tử đối Kim Cương, hiện tại tỉ lệ đặt cược là một trên năm mươi!” Có người ở giữa sân kêu to, “Còn có năm mươi giây, mau đặt đi!”
Hơn mười giây, tỉ lệ đặt cược liên tiếp tăng cao.
Có người ở phía sau Tiêu Hòa hưng phấn mà kêu: “Đây đã là trận thứ năm của vô danh tiểu tử trong đêm nay rồi. Nó không chống đỡ nổi đâu! Bốn trận liên tiếp cũng đủ vắt kiệt sức nó rồi!”
“Tao không nghĩ vậy, mày không thấy bộ dạng nhàn nhã của nó hả, bốn trận đấu vật liền mà ngay cả một giọt mồ hôi cũng không rớt. Tao đặt cho nó.”
“Ha ha! Gặp được Kim Cương, nó chết chắc rồi! Đúng là thằng điên, hoặc là thiếu tiền tới mức không thể không bán mạng! Chẳng đứa nào mà đấu xong bốn trận còn chống đỡ nổi Kim Cương! Tao đặt Kim Cương!”
“Điển hình cho kẻ muốn tiền không muốn mạng. Kim Cương! Giết chết nó đi!” Những người khác cũng đang la hét ầm ĩ.
“Một so một trăm, bây giờ là một so một trăm!”
“Một so một trăm linh năm, bây giờ là một so một trăm linh năm!”
Hai người trên lôi đài, đã không còn là nhân loại. Trong lòng đám khán giả điên cuồng cá độ hoặc tìm kiếm kích thích phía dưới, bọn họ đã sớm không còn được coi là con người nữa.
Đối với bọn họ, không cần thương hại, càng không cần cảm thông.
Bọn họ đang bán mạng. Mà những người kia chính là những kẻ mua mạng của bọn họ.
Tiếng chuông bắt đầu cuộc đấu vang lên.
Lúc Kim Cương tấn công cú thứ nhất thì Tiêu Hòa cúi đầu chống gậy gỗ gạt đám người ra, yên lặng rời khỏi kho hàng đã sôi trào.
Hắn không muốn nhìn thấy kết quả, lại càng không muốn nhìn thấy quá trình tạo ra kết quả.
Âm thanh kêu gào có thể khiến cho người ta sinh ra khát vọng giết chóc nguyên thủy nhất, đẫm máu nhất kia, vào tai Tiêu Hòa chỉ khiến cho hắn đau đớn tới tận tim gan.
Rất đau, vô cùng đau.
Đau tới mức cái chân phải của hắn gắng sức lết trên mặt đất cũng không còn cảm giác.
Đau tới mức mấy tên giữ cửa cười nhạo hắn cái gì, hắn cũng không thèm để ý.
Hắn nghĩ, hắn là một tên khốn.
Tiêu Hòa rời khỏi nên không biết, chỉ hai phút sau, nhà kinh doanh đấu vật ngầm hơn hai mươi năm này, xuất hiện tỉ lệ thua cược cao nhất từ trước tới nay.
Tiêu Hòa càng không biết, ngay lúc Tiểu Viêm thờ ơ nhìn đối thủ quỳ rạp trước mặt mình thì, chủ nhân sòng bạc đấu vật ngầm vẫn luôn theo dõi y đã ra chỉ thị cho thuộc hạ, bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho thiếu niên trên lôi đài gia nhập Văn Thanh Hội, dốc sức vì Văn Thanh Hội. Hơn nữa còn truyền xuống mệnh lệnh nếu như không thể có được, giết không tha.
Trong gió rét, gã đàn ông kéo chặt quần áo lê từng bước một về phía trước.
Cho tới bây giờ không ai vì hắn trả giá nhiều như vậy. Chưa từng có.
Cho tới bây giờ không ai để ý tới hắn như vậy, thậm chí có thể vì hắn mà trả giá bằng cả sinh mệnh.
Tuy rằng biết rõ Tiểu Viêm rất mạnh, Tiểu Viêm có năng lực đặc biệt mà người bình thường không có, nhưng cũng không có nghĩa là người như vậy sẽ cam tâm tình nguyện vì một kẻ khác mà đi đấu vật chợ đen, hơn nữa lại còn ở trước mặt mọi người, gánh lấy nguy cơ bất cứ lúc nào cũng có thể bộc lộ ra khả năng đặc biệt của mình.
Tiểu Viêm rất hung, cũng rất bạo lực, lúc mất hứng hoặc không có được cũng sẽ động tay động chân với hắn. Nhưng mà cho tới nay, từ khi chính mình và y phát sinh quan hệ đến hiện tại, y chưa bao giờ chủ động vứt bỏ chính mình. Mặc dù có nhiều lần, mình cũng cho là như vậy.
Tiểu Viêm tình nguyện lục lọi rác rưởi tìm thức ăn, cũng không muốn kiếm một công việc để duy trì sinh hoạt, Tiểu Viêm tình nguyện mặc quần áo rách nát nhất cũng không muốn đi ăn trộm, rốt cuộc là tại sao phải cam chịu một cuộc sống như thế?
Số tiền viện phí kia, cơ thể mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt kia; đồ ăn sạch sẽ phong phú đột nhiên xuất hiện; còn có lần này… Ba lượt đều là bởi vì hắn. Tiểu Viêm là một thằng bé thú tính rất mạnh, nhất là ở phương diện một vài bản năng của con người, đều là trực tiếp như vậy, trắng trợn như vậy. Càng trần trụi, càng tiếp cận bản tính của dã thú, hành vi biểu hiện ra ngoài chẳng phải cũng là ẩn chứa tình cảm chân thành nhất hay sao?
Tiểu Viêm cái gì cũng không nói; Tiểu Viêm lặng lẽ đối xử tốt với hắn; Tiểu Viêm bởi vì cầu hoan không được mà đánh cho hắn tới kêu cha gọi mẹ; Tiểu Viêm mua thức ăn nấu cơm cho hắn; Tiểu Viêm bởi vì tiền thuốc men của hắn, bởi vì hắn ăn đồ bỏ đi mà đau bụng, bởi vì hắn cố ý giả bệnh, mà đi tới chợ đen đánh lộn không màng đến sinh tử…
Đây chẳng phải là thứ mà bản thân luôn luôn theo đuổi, kỳ vọng sao? Một người yêu sẵn lòng theo mình tới thiên trường địa cửu.(lâu dài như trời đất)
Nếu có một ngày buổi sáng tỉnh lại, phát hiện bên gối đã sớm lạnh lẽo, khắp nơi đều không có bóng dáng Tiểu Viêm, hắn sẽ biến thành cái dạng gì đây?
Nếu có một ngày, Tiểu Viêm xoay người bỏ đi, cứ như vậy không bao giờ trở về nữa, vô luận mình đợi như thế nào cũng không bao giờ thấy thân ảnh của y, hắn sẽ ra sao?
Có cái gì chảy xuống từ khóe mắt nam nhân.
Nong nóng.
Đêm khuya mười hai giờ kém năm phút, Tiểu Viêm trở về.
Gần như là cùng lúc với cửa phòng mở, Tiêu Hòa ngồi ở trên ghế sa lon cũng vịn lấy lưng ghế dựa đứng lên.
Tiểu Viêm, so với mọi ngày về trễ hơn rất nhiều, vẫn như bình thường mang theo hai cái túi nhựa lớn chứa đầy thức ăn cùng đồ dùng sinh hoạt. Chỉ có điều, khác với ngày thường là, phía sau y còn có một người đàn ông luống tuổi xách theo một cái cặp da hình vuông.
Tiêu Hòa mở to hai mắt, người nọ là?
Chỉ thấy Tiểu Viêm dùng ngón tay chỉ Tiêu Hòa, người đàn ông luống tuổi kia liền đi về phía hắn giống như đã được giải thích, vừa đi còn vừa nói: “Cậu chắc là người anh trai bị ốm của cậu ta hả? Lúc em cậu tới phòng khám của tôi, tôi bị dọa cho nhảy dựng, nếu không phải cậu ta viết cho tôi xem, tôi còn tưởng rằng… Ha ha, ngồi xuống ngồi xuống, không cần đứng lên, cứ nằm trên ghế sa lon, để tôi xem xem.” Ông lão cười nhã nhặn.
Tiêu Hòa ngốc lăng, nghe lời nằm xuống.
Bên kia Tiểu Viêm nhìn thấy một bàn thức ăn có thể nói là phong phú, hai tròng mắt lập tức lóe sáng, khóe miệng cũng xuất hiện một nụ cười vui sướng.
Dùng sức ngửi ngửi, thơm quá. Chỉ có điều…
Liếc người nằm ở trên ghế sa lon nhắm mắt lại, ngoan ngoãn để cho thầy thuốc bắt mạch một cái, đây là biểu hiện bị chạm mạch?
Còn nữa đêm nay hắn sao lại yên lặng như vậy? Thậm chí không có vừa nhìn thấy y liền mắng, càng không kêu gào mấy câu đại loại “Sao mày có thể bỏ mặc một người đang bị bệnh như tao ở nhà một mình” vân vân.
Không phải hắn thật sự bệnh nặng chứ?
May mắn là, người thầy thuốc Đông y tuổi chừng năm mươi rất nhanh liền cho ra kết quả không có gì đáng ngại, đồng thời kê đơn thuốc.
Cuối cùng ông lão xách theo hòm thuốc, cất kỹ phí khám bệnh rời đi, Tiểu Viêm ra cửa đưa tiễn.
Một lát sau, cửa lại mở ra, Tiểu Viêm đi tới.
Tiêu Hòa nằm ở trên ghế sa lon, hai tròng mắt mở thành một khe nhỏ, cẩn thận xem kỹ vẻ mặt Tiểu Viêm, đoán coi lão thầy thuốc kia có nhìn ra điều gì hay không. Với tính khí Tiểu Viêm, làm sao y có thể chủ động tiễn người ra cửa? Bọn họ nói cái gì ở ngoài đó? Có điều gì không thể nói trước mặt hắn?
Đáng tiếc, vẻ mặt Tiểu Viêm vẫn như cũ, sau khi tiến vào, lấy ra một cục gì đó bị mấy tờ báo bọc quanh từ trong túi nhựa ném cho hắn, liền chạy thẳng tới bàn ăn. Tiêu Hòa nắm gói giấy, không cần hỏi, hắn cũng biết bên trong bọc cái gì. Dầy như vậy, đừng nói là tiền xem bệnh, ngay cả thật sự đi mua vé khoang hạng nhất du thuyền sang trọng cũng dư sức.
Nhìn nhìn thiếu niên đang hùng hổ vây lấy cái bàn, ngấu ngấu nghiến nghiến đem thức ăn giải quyết còn một nửa, muốn mở miệng hỏi, lại im lặng.
Kỳ dị, giữa hai người lần đầu tiên xuất hiện khoảng thời gian trầm mặc lâu như vậy. Thế cho nên Viêm Chuyên vốn đang hết sức chăm chú ăn cơm cũng nhịn không được nghiêng đầu ngó ngó Tiêu Hòa vài cái.
Đêm nay Tiêu tiểu nhân khác thường. Viêm Chuyên nghĩ.
Cái gã loài người này vì sao sau khi trở về từ nơi đó lại trở nên trầm lặng như vậy? Lén lén lút lút tha khúc xương gà vị kia ném xuống, Thử Thiểu vừa tìm chỗ có thịt vừa nghĩ.
Chuyện kỳ quái vẫn còn tiếp diễn.
Ban đêm hai người qua loa rửa ráy xong chui vào chăn, ngủ được hơn nửa giờ, Viêm Chuyên đột nhiên mở to mắt.
Người trong lòng ngọ nguậy. Từng chút từng chút một, mò xuống rồi lại mò xuống.
Sau đó…
Tới hừng đông thì Viêm Chuyên, sau khi điên cuồng một đêm, phát tiết một đêm, nhìn chằm chằm người đàn ông sớm đã bị y thao tới bất tỉnh dưới thân, nghĩ hoài không ra.
Người này rốt cuộc làm sao vậy?
***
Nữ diễn viên nổi tiếng chết thảm một cách thần bí, hung thủ bị nghi là siêu mẫu nam Phùng Siêu!
Trên báo giật một cái tít to đùng: Là hận? Là yêu?
Tương tự, vị nữ minh tinh Dư Gia Gia cùng tranh đoạt vai nữa chính trong 《 hồn đoạn Tử Cấm thành 》 với Chu Tường cũng không cam chịu rớt lại phía sau, lật báo tới trang giải trí liền nhìn thấy một cái tít khác khiến người đọc sởn tóc gáy ─ tình nhân trong mộng Dư Gia Gia gặp bất trắc!
Người nào đọc không kỹ còn tưởng rằng Dư Gia Gia cũng bị người ta hại chết, xem tới cuối mới hiểu được, hoá ra nơi ở tạm thời của Dư Gia Gia tối hôm qua bị người khác đột nhập, về sau bởi vì người giúp việc báo nguy kịp thời, kẻ bị tình nghi bị bắt ngay tại chỗ.
Đáng tiếc là không nêu tên kẻ bị tình nghi. Nhưng mà mới chỉ có vậy, tin giật gân về Dư Gia Gia trong một ngày cũng nhiều lên gấp bốn, năm lần.
Suy đoán thì có đủ kiểu, trong đó không thiếu người tự xưng mình nắm giữ tin tức nội tình.
Trên internet thậm chí có người đưa ra tin tức người xâm nhập nơi ở muốn hành hung Dư Gia Gia, rất có thể chính là kẻ bị tình nghi đã sát hại Chu Tường cùng đêm đó.
Đến buổi tối, trên tờ báo chiều ra lần thứ hai trong ngày tại địa phương, lại đăng ra tin tức vừa nghe đã thấy vô cùng ghê rợn ─ siêu mẫu nam Phùng Siêu đúng là ma lột da?!
Dấu chấm hỏi cùng dấu chấm than thật lớn, là suy đoán liên tiếp đối với Phùng Siêu.
Đoạn trước kể rõ Phùng Siêu lợi dụng cơ hội đi ra ngoài làm việc, lấy diện mạo cùng thanh danh của mình làm vũ khí, dụ dỗ mấy cô gái ngây thơ mắc mưu, sau khi đùa bỡn hành hạ xong, lại dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn lột da mấy cô gái bị dụ cho tới chết. Đồng thời liệt kê vài tên người bị giết hại cùng địa điểm xảy ra chuyện, mà thời gian và địa điểm mấy cô gái này, lại vừa khéo trùng hợp với địa điểm cùng thời gian mà Phùng Siêu đi ra ngoài công tác. Đoạn sau thì càng thêm phỏng đoán về mối quan hệ giữa Phùng Siêu, Chu Tường và Dư Gia Gia. Còn đưa ra thông tin bạn gái hiện tại của Phùng Siêu, một nữ giáo viên trẻ tuổi cũng bị sát hại một cách tàn nhẫn, xác bị vứt ở trong một chiếc xe tải chở hàng.
Mà chiếc xe tải này chính là chiếc xe bị mất trộm của một hộ gia đình trong khu nhà trọ nơi Phùng Siêu ở.
Liên kết lại, Phùng Siêu trở thành tên ma quỷ biến thái chuyên giết bạn gái.
Giới nghệ thuật xôn xao, dân chúng trong thành phố nổ tung, trên internet nơi nơi đều tràn ngập các loại phỏng đoán về Phùng Siêu. Dư Gia Gia, Chu Tường, Phùng Siêu, quan hệ giữa ba người bị nói tới không thể coi nổi hoặc vô cùng kì quặc, cái gì cũng có.
Đi tới đường cái, gần như chỗ nào cũng đều có thể nghe được đoạn đối thoại như thế này: Chị biết gì chưa? Cái gã siêu mẫu nam nổi tiếng Phùng Siêu kia hình như, nghe đâu rất có thể chính là ma lột da đó!
Từ Nham Phi nắm chặt tờ báo, người luôn luôn ôn hòa như hắn lần đầu tiên phát hoả gạt vỡ đồ vật trước mặt thuộc cấp. “Là ai tiết lộ thông tin? Là ai! Lập tức liên hệ với tòa soạn báo XX cho tôi, tìm ra ai là người viết bài báo này hôm nay, ai cung cấp tin tức cho người đó! Ngay lập tức!”
Không chỉ Từ Nham Phi, Chu Tấn cùng lãnh đạo công ty sau khi nhìn thấy bài báo, tức khắc đưa ra kháng nghị mạnh mẽ đối với tòa soạn báo. Kháng nghị trước khi mọi việc còn chưa được xác minh rõ ràng, không nên đăng tin tức vô trách nhiệm như thế, cũng yêu cầu tòa soạn báo gánh vác tất cả mọi tổn thất mà Đại Chúng Thanh Nhạc phải chịu trong vụ việc lần này, đồng thời, Đại Chúng Thanh Nhạc cũng thông qua quan hệ đối với cảnh sát cao cấp để gây áp lực.
Tiêu Hòa cũng đang ngồi xem báo.
Cần đặc biệt nói rõ rằng, hành động này là phát sinh sau khi hắn trải qua hàng loạt biến đổi tư tưởng.
Quá trình thay đổi tư tưởng này như sau:
Sáng sớm nằm ở trên giường, sau một phút đồng hồ suy nghĩ cẩn thận từ nay về sau phải đối xử với Tiểu Viêm như thế nào cho thật tốt; người nào đó phát hiện mình vậy mà rời giường không nổi, thắt lưng đau tới mức muốn gãy, thiếu chút nữa tiêu chảy luôn trên giường, xuống giường đi chưa tới hai bước liền té trên mặt đất không thể cử động, ngọ ngoạy một chút là cả chân lẫn nơi đó đều đau tới đầu bốc khói, cuối cùng vẫn không thể không bị Tiểu Viêm ôm đến WC tiếp tục ôm trở về… Sau tình trạng bi thảm đó, rất nhanh đã quên luôn nội dung suy nghĩ sâu xa sau khi tỉnh lại vừa rồi. Cho tới khi tinh thần và thể lực khôi phục được ba phần, liền lập tức đem Tiểu Viêm mắng từ đầu đến chân, liên tục từ tổ tông mười tám đời tới con cháu ba thế hệ sau.
Tiếp tục tường thuật một chút, từ đầu đến cuối hành động này, quá trình biến hóa tư tưởng ước chừng chưa tới mười lăm phút.
Tiêu lão đại nghĩ thông suốt, ngàn vạn lần đừng có ôm lấy bất luận kỳ vọng phi thực tế gì đối với tình cảm phi thực tế. Nếu không, chờ đợi ngươi không chỉ là cái mông đau nhức, mà từ nay về sau còn khiến cho người ta khinh mình là kẻ mềm lòng nữa!
Cho nên Tiêu Hòa vẫn là Tiêu Hòa. Vẫn là tiểu nhân Tiêu bá đạo, âm hiểm, giả dối, gió chiều nào che chiều nấy, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, luôn luôn tư lợi lại thêm độc miệng.
Kỳ quái là, Tiểu Viêm nhìn thấy Tiêu Hòa như vậy chẳng những không tức giận, ngược lại giống như là an tâm, bưng bát cháo loãng mới nấu xong tới che lại cái miệng không sạch sẽ kia.
Đương nhiên, Tiểu Viêm có ý nghĩ riêng của mình. Y cảm thấy tối hôm qua Tiêu Hòa rất quái, rất âm hiểm, khiến cho thần kinh y còn căng thẳng hơn cả lúc đánh nhau với bầy sói.
May mắn là mọi thứ lại khôi phục như bình thường ─ quả nhiên, đối phó với loại tiểu nhân âm hiểm này, phương pháp tốt nhất chính là đem hắn ấn xuống mặt đất, thao cho tới khi hắn nghĩ không ra chủ ý xấu xa nào mới thôi!
Lúc này, Tiêu lão đại đã khôi phục phong độ gia chủ, vểnh chân phải một lần nữa quay về tình trạng bị gói giống cái bánh tét lên, nằm ở trên ghế sa lon, đang cầm tờ báo mà hắn bảo Viêm Chuyên thuận tay lấy từ chỗ nhân viên quản lý nhà trọ tới, vừa xem vừa nghi hoặc.
Phùng Siêu là ma lột da? Nhìn không giống!
Ai, sớm biết là gã, ngày đó ở trên đường không nên buông tha, bảo Tiểu Viêm bắt lấy gã mang tới cục cảnh sát, mười vạn đồng tiền thưởng kia chẳng phải là của mình sao?
Hối hận nha!
Hiện tại Phùng Siêu đã bị tóm rồi, không biết gã đó có phải là kẻ phía sau màn mưu hại cũng như uy hiếp Dư Gia Gia hay không, nếu đúng, vậy nhiệm vụ của hắn cũng coi như xong, chẳng biết Chu Tấn có chịu trả tiền cho hắn không nữa.
Không đúng, đương nhiên là phải trả tiền rồi. Nếu Phùng Siêu thật sự là kẻ gây tội ác phía sau màn, có thể bắt được gã, đó cũng là dựa vào Tiểu Viêm nhà chúng ta ra tay mới làm được, hơn nữa còn cứu Dư Gia Gia một mạng mà.
Tiêu Hòa nghĩ đến đây, cao hứng nở nụ cười.
Được rồi, nhanh chóng liên hệ với Chu Tấn, lấy tiền xong thì chuồn thẳng. Nhân tiện cách cái gã Từ Nham Phi càng xa càng tốt.
“Reng reng…” Chuông điện thoại reo lên.
Tiêu Hòa ngửa đầu thoáng duỗi tay ra, không nghĩ gì đã kéo ống nghe tới bên tai, “A lô, ai đó?”
“Anh Tiêu sao? Là tôi, Chu Tấn đây.”
“Là anh à, vừa vặn, tôi cũng đang muốn tìm anh đây, anh Chu.” Tiêu Hòa cười nói, thật sự là nhắc đến tiền, tiền tới luôn.
“Anh Tiêu, xin anh lập tức xuống tầng dưới bảo vệ Gia Gia! Nhanh lên!”
“Làm sao vậy?” Tiêu Hòa thu hồi khuôn mặt tươi. Thanh âm Chu Tấn cực kỳ nôn nóng, hắn ngay từ đầu cũng nghe không ra.
“Phùng Siêu trốn thoát rồi! Anh mau xuống bảo vệ Gia Gia đi!” Chu Tấn ở trong điện thoại gấp đến độ quát to.
Cái gì?! Tiêu Hòa lắp bắp kinh hãi, lập tức hỏi: “Không phải có cảnh sát sao?”
“Tôi không tin tưởng bọn họ! Tiêu Hòa, anh mau dẫn em họ anh xuống đi! Chỉ cần Gia Gia không có việc gì, tôi sẽ đưa tiền gấp đôi cho anh.”
“Thành giao.” Cúp điện thoại, Tiêu lão đại há mồm liền gọi: “Tiểu Viêm! Tiểu Viêm!”
Gọi trong chốc lát không ai trả lời, lúc này mới nhớ tới Tiểu Viêm sáng sớm hình như đã cầm cái đơn ông thầy thuốc tối hôm qua kê đi ra ngoài mua thuốc.
Làm sao bây giờ? Chờ nó trở về?
Nhưng mà cho dù thằng nhóc đó trở về cũng chưa chắc đã đồng ý xuống tầng dưới, nó dường như rất ghét bọn Chu Tấn, ngay cả một đại minh tinh đại mỹ nữ Dư Gia Gia ở dưới lầu như vậy, cũng không thèm để ý.
Cứ gọi hai cô bé kia lên đây đi. Tiểu Viêm trở về cho dù nhìn thấy bọn họ, cũng không thể ném mấy cô gái đó ra ngoài đúng không? Đến lúc đó nếu Phùng Siêu tìm tới cửa, vừa vặn bảo Tiểu Viêm giải quyết gã luôn thể!
Đúng! Cứ làm như vậy đi, vừa không để cho Tiểu Viêm biết mình lừa gạt nó mà vẫn lấy được tiền. Vẹn cả đôi đường, tốt lắm.
Nghĩ là làm, Tiêu Hòa cầm lấy điện thoại ấn xuống số di động của Trương Thanh Bình. Chỉ trong chốc lát, có người bắt máy.
“Thanh Bình, là anh đây. Bây giờ nói chuyện có được hay không?”
“Được ạ, Tiêu đại ca, có chuyện gì vậy?”
“Hiện tại em đang ở đâu?”
“Ở tầng dưới, bọn em vừa mới trở về.” Giọng nói của Thanh Bình nghe thực nhẹ nhàng.
“Cửa phòng các em có phải là có cảnh sát trông chừng không?”
“Vâng, cảnh sát nói phải bảo vệ bọn em 24/24. Quái lạ, chẳng phải đã bắt được Phùng Siêu sao? Còn muốn canh giữ ở cửa nhà bọn em 24/24 làm gì nữa cơ chứ?”
Bởi vì vị cảnh quan Từ Nham Phi kia rõ ràng là người thông minh, hắn biết sự tình có lẽ cũng không đơn giản như vậy.
“Em có biết hay không… À thôi, Thanh Bình, em hỏi cảnh sát giữ cửa xem bọn họ có thể cho các em lên đây được không. Cả em lẫn cô chủ của em nữa.”
“Tại sao?”
Tiêu Hòa cười, cố gắng hết sức không để cho cô gái hoảng sợ, “Là Chu Tấn nhờ anh, mục đích muốn nhiễu loạn tầm mắt một số người có chủ ý hoặc phóng viên, chờ sự tình bình ổn, các em tiếp tục dọn xuống tầng dưới. Thanh Bình, như vậy đi, em đưa điện thoại cho cảnh sát, để anh nói chuyện với họ.”
“Ưm… Được rồi.” Do dự trong chốc lát, tiếng cô gái vang lên: “Anh chờ một chút.”
Tiêu Hòa nghe thấy tiếng cửa mở truyền đến từ trong điện thoại.
“A?”
Tiêu Hòa ngồi thẳng người, “Thanh Bình, làm sao vậy?”
“Tiêu đại ca, thật kỳ quái, cảnh sát đều không ở đây. Chẳng phải bọn họ nói bảo về 24/24 sao? Lạ quá, vừa rồi em còn nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa…”
“Thanh Bình! Đóng cửa vào nhà! Mau! Chặn cửa lại, lập tức gọi điện thoại báo nguy!”
“Cái gì? A! Tiêu đại ca! Tiêu…” Tiếng nói im bặt.
“Thanh Bình! Thanh Bình!” Tiêu Hòa gấp đến độ kêu to. Trong điện thoại chỉ còn lại có âm thanh thông báo không kết nối được.
Tiêu Hòa cầm lấy điện thoại vô tuyến, vừa dùng tốc độ nhanh nhất phóng xuống tầng dưới, vừa gọi 110.
Lúc chạy đi, do vừa gấp quá, cũng do hai tay không được rảnh rỗi, Tiêu Hòa quên luôn việc đóng cửa.
Không biết là có phải bởi vì đứng trên ban công hứng gió quá nhiều hay không, Tiêu Hòa rõ ràng chỉ bị tổn thương phần mềm chân, giờ lại lăn ra ốm. Không chỉ sốt cao, mà còn sốt tới mức đặc biệt không an ổn, lúc thì kêu nhức đầu, lúc thì kêu đau bụng, lát sau lại kêu đau chân.
Tới sáng ngày thứ hai, rõ ràng nhiệt độ đã giảm không ít, thế nhưng hắn lại kéo kéo tay Tiểu Viêm, thều thào đau khổ nhắn nhủ di ngôn. Nói hắn biết mình sống không lâu, hi vọng sau khi mình chết, Tiểu Viêm có thể đem tro cốt của hắn rải xuống biển.
Còn nói mình sắp chết, hi vọng trước khi chết có thể đi tới công viên Disneyland một chuyến. Đương nhiên, nếu được, tốt nhất là có thể đi biển một lần, ngồi trên du thuyền xa hoa, ở trong khoang hạng nhất.
Tiểu Viêm im lặng nhìn tên này.
Tiêu Hòa chỉ cảm thấy mình nói thê thảm như thế, ngay cả chính hắn còn cảm thấy bầu không khí đau buồn bi thương như vậy, sao mà thằng nhóc này vẫn chả có biểu hiện gì hết?
Mày phản ứng một cái coi? Chỉ cần mày làm động tác hoặc ánh mắt tỏ vẻ mày không có tiền, chẳng phải là tao có thể hợp tình hợp lý mà đề xuất ra ủy thác của Chu Tấn sao? Mày xem tao bệnh thảm như vậy, cũng nên gật đầu đáp ứng đi chứ? Đây chính là lời trăng trối trước khi chết của tao nha!
“Tiểu Viêm, khụ… Khụ, đều tại tôi không tốt, đã không có tiền lại không có thế, không thể cho cậu một cuộc sống tốt đẹp được… Sau khi tôi mất, cậu đi tìm một nhà khá giả nào đó… Khụ khụ khụ!”
Tiểu Viêm nhẫn nại.
“Ai… Tiểu Viêm, kỳ thật muốn kiếm tiền cũng không phải không có cách nào khác, chẳng phải tôi từng nói dựa vào thân thủ của cậu, làm vệ sĩ là dư sức đối với cậu sao? Vừa vặn lần trước Chu Tấn tới uỷ thác cho chúng ta, muốn chúng ta bảo hộ Dư Gia Gia cho tới khi bắt được hung thủ muốn mưu hại cô ấy.”
“Tuy rằng hiện tại kẻ bị tình nghi đã sa lưới, nhưng chưa thể khẳng định người kia chính là kẻ muốn hãm hại Dư Gia Gia. Chỉ cần chúng ta tiếp nhận việc này, cho dù tôi chết… Khụ khụ khụ… Cậu cũng có tiền… Sống sung sướng… Khụ khụ khụ!”
Cũng không biết Tiêu Hòa nói câu nào đụng chạm tới thần kinh Viêm Chuyên, sắc mặt thiếu niên càng ngày càng lạnh, ánh mắt càng ngày càng hung tợn.
Tiêu Hòa càng nhìn càng hoảng sợ, ho khan cũng tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Thằng nhóc chết tiệt, vô lương tâm! Uổng công mình đứng ở trên ban công hứng gió lâu như vậy.
Ai, ta đây đúng là tự làm khổ mình mà, việc chi phải để ý thằng nhóc này như thế? Cho nó biết thì đã sao? Chẳng lẽ ta lại sợ nó bỏ đi mất?
Miễn! Tiêu Hòa lập tức phủ nhận trong lòng. Ta đây là không muốn bị con tiểu dã thú này tùy ý lừa gạt, trước khi đi lại tìm lý do để đem ta lăn qua lăn lại! Ta đây là suy nghĩ vì thân thể mình mà thôi. Ai thèm cần thằng nhóc chết tiệt này chứ!
“Tiểu Viêm… Nếu tiếp nhận công việc này, vậy chúng ta còn có tiền khám bệnh… Khụ khụ khụ! Tiểu Viêm, tôi khó chịu quá… Tôi cảm thấy mình hình như sắp chết rồi…”
Tiểu Viêm nhìn Tiêu Hòa “bệnh hết thuốc chữa”, máu nóng bốc lên.
Tại sao biết rõ cái tên tiểu nhân âm hiểm này đang gạt người, tại sao biết rõ hắn căn bản chưa thể chết ngay được, tại sao biết rõ hắn đang kiếm cớ muốn lợi dụng y kiếm tiền, vậy mà nắm đấm này vẫn không hạ xuống được?
“Tiểu Viêm, cậu đồng ý đúng không… Khụ khụ… Ách!”
“Rầm!” Một tiếng vang thật lớn, trên chiếc giường gỗ đặc xuất hiện thêm một cái lỗ lớn.
Tiêu Hòa há to miệng, tiếng ho khan biến thành nấc cụt. Nắm đấm của Tiểu Viêm thật, thật đáng sợ mà!
Không cần hỏi, một quyền này nhất định là tỏ vẻ không đồng ý.
Nhìn theo Tiểu Viêm sải bước ra khỏi phòng ngủ, Tiêu Hòa cầm lấy góc chăn bắt đầu mắng, càng mắng càng cảm thấy mình lỗ nặng, càng mắng càng cảm thấy tiểu tử thối vô lương tâm, càng mắng càng bi thảm…
Thằng nhóc chết tiệt quả nhiên không để mình trong lòng mà.
Bực bội quá mức, kéo chăn trùm kín đầu liền ngủ. Quên đi, muốn ra sao thì ra.
Tiêu Hòa nhắn nhủ di ngôn xong, có lẽ là hao phí quá nhiều tế bào nghệ thuật, không lâu sau liền mang theo nguyền rủa đối với Tiểu Viêm chìm vào giấc ngủ, lúc Tiểu Viêm trở lại phòng giúp hắn lau mồ hôi mớm nước cũng không biết, đương nhiên càng không biết thiếu niên cao lớn đứng ở trước giường, yên lặng nhìn hắn thật lâu.
Một giấc này, ngủ tới tận tối.
“Tiểu Viêm?” Cổ họng Tiêu Hòa khản đặc, kêu một tiếng. Đợi nửa ngày cũng không có người trả lời.
Thằng nhóc chết tiệt, lại chạy đâu mất rồi? Thấy người ta bệnh nặng như vậy cũng không biết ở nhà mà hầu hạ? Ngọ ngoạy đứng lên, lảo đà lảo đảo đi giải quyết vấn đề sinh lý cá nhân, lại tìm chút nước uống, nhìn nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ tối.
Kỳ quái, người đâu rồi?
Thử Thiểu vèo tới trước mặt hắn, ngước ngước cái đầu nhỏ lên nhìn hắn.
“Là mày à, tiểu Tiêm Đầu, đừng có ngó tao, nhìn cũng chẳng có đồ ăn cho mày đâu. Ê, mày có biết thằng nhóc đó chết dí chỗ nào rồi không? Sao tới giờ còn chưa thèm về?”
Tiêu Hòa lẩm bẩm, hắn cũng không hi vọng con chuột có thể nói cho hắn biết tung tích của Tiểu Viêm, chỉ đơn giản là tìm đối tượng nghe càu nhàu thôi.
Chi chi, tui biết nè. Thử Thiểu chạy một vòng trước mặt Tiêu Hòa. Có cần tui dẫn đi không? Nhưng mà phải trả công nha, tui muốn ăn thịt gà kho tàu với khúc chân giò hun khói lần trước!
Tiêu Hòa duỗi cái lưng mỏi, chống gậy đi về phía phòng bếp.
Con chuột ồn quá, cứ chi chi kêu không ngừng.
Ê, không đi sao? Yêu cầu của tui không cao mà, không cần thịt gà, chỉ chân giò hun khói cũng được.
Thử Thiểu chạy tới bên chân Tiêu Hòa, nhảy lên dép lê của hắn, lại nhảy xuống. Chạy về phía trước vài bước, quay đầu lại nhìn.
Tiêu Hòa nhíu mày, con chuột này đang làm gì? Muốn gây sự?
“Hiện giờ tao không rảnh dạy dỗ mày, đi chỗ khác chơi.”
Thử Thiểu thấy Tiêu Hòa nhấc chân đi về phía phòng bếp, chạy trở về lần nữa, làm lại động tác vừa nãy.
Hử? Tiêu Hòa díp mắt. Ý tứ của con chuột này, chẳng lẽ là…?
Thử đi lên phía trước hai bước, con chuột lập tức lủi tới cửa chính.
Lại thử lui về sau hai bước, con chuột giống như sốt ruột, chi chi kêu không ngừng, lại chạy về nhảy lên chân của hắn, lần này còn cắn ống quần hắn kéo về phía cánh cửa bên kia.
Trời ạ! Lạy chúa tôi! Tiêu Hòa kinh ngạc hỏi: “Mày muốn dẫn tao đi tìm Tiểu Viêm?”
Không phải anh bảo tui dẫn anh đi sao? Đã nói là một cây chân giò hun khói, đừng có chối! Thử Thiểu chi chi kêu, hai cái móng vuốt nhỏ xíu không ngừng cào cào vào cửa chính.
Quả nhiên là chủ nào tớ nấy. Tiểu Viêm thần kỳ mang về con chuột cũng là… Biến chủng. Nhất định như vậy!
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ mãnh liệt, Tiêu Hòa mở cửa đi theo sau con chuột, đi ra khỏi khu nhà trọ.
Nhìn con chuột lủi về phía tim đường, Tiêu Hòa cúi đầu ngó chân mình, cười khổ một cái. Quay đầu lại nhìn nhìn cánh cửa vừa bước đi, lông mày giãn ra, có rồi!
Vẫy tay với con chuột đằng xa, “Chờ tao một chút.”
Thử Thiểu khó hiểu, người nọ đi khập khiễng làm chi?
Thử Thiểu nhìn thấy cái người kỳ quái kia nói gì đó với bảo vệ khu nhà, tiếp đó bảo về rời đi, một lát sau, lại cưỡi một chiếc xe máy điện xuất hiện trước cửa khu nhà trọ.
Tiếp theo, người kia liền cưỡi chiếc xe máy điện đi tới trước mặt nó.
Theo con chuột nhỏ luồn lách khắp đường phố tới ngõ hẻm, đại khái chạy ước chừng sau nửa giờ, bọn hắn đi tới khu nhà kho bến tàu.
Nếu không phải con chuột nhỏ dẫn đường phía trước, Tiêu Hòa nghĩ, hắn tuyệt đối sẽ không cảm thấy hứng thú với cái nơi u ám này.
Đợi cho con chuột dừng lại, tới lúc thấy một mảnh sân bãi trống trải dựng đủ loại xe cộ, đến khi thấy trước cửa một kho hàng cỡ lớn có chừng bốn, năm gã nhìn như bảo vệ lại giống đấu sĩ đứng canh, lòng hiếu kỳ của Tiêu Hòa đã chất cao như núi.
Lục tà lục tục, vẫn còn xe đi tới.
Vào gần một chút, trong kho hàng loáng thoáng truyền đến tiếng kêu gào cùng cổ vũ vô cùng kích thích.
Bên trong là? Trong lòng Tiêu Hòa mơ hồ có đáp án. “Tiểu Viêm ở chỗ này?”
Con chuột nhìn nhìn hắn, dùng tiểu móng vuốt chỉ vào kho hàng chi chi hai tiếng.
Đối với biểu hiện của Tiêm Đầu, Tiêu Hòa đã kiến quái bất quái (không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị). Hiện tại cho dù có người nói cho hắn biết, Tiểu Viêm là người ngoài hành tinh, hắn cũng tin tưởng.
Nhìn thấy người từ trên xe xuống, lúc đi qua chỗ mấy người giữ cửa này dường như đều nộp tiền, giống như là mua phiếu đổi lấy một hoặc vài tấm giấy cứng.
Xa xa, Tiêu Hòa dựng xe máy vào một chỗ bí mật, lượn một vòng, đi ra từ bãi đỗ xe, chống gậy bước về phía cửa chính. Nhìn từ xa, thật giống như hắn cũng là một trong những gã chủ xe cao cấp kia.
Càng đến gần kho hàng, thanh âm truyền tới từ bên trong càng phát ra đinh tai.
Mấy gã bảo tiêu trước cửa kho hàng dùng ánh mắt soi mói đánh giá hắn, giống như đang phán đoán hắn rốt cuộc thuộc về loại người như thế nào.
“Đêm nay thằng nhóc đó cũng tới có phải không?” Tiêu Hòa không đợi đối phương mở miệng, lạnh lùng nói.
Mấy gã canh cửa liếc nhìn nhau, giống như đang hỏi người kia là ai.
“Hừ! Nó tưởng đánh bại được tao thì lão đại sẽ trọng dụng nó chắc? Mơ đi! Để tao xem đêm nay nó chết trên tay người khác như thế nào!” Móc ra năm trăm đồng còn lại trên người, tùy tiện nhét vào tay gã coi cửa gần nhất, Tiêu Hòa mặt thù hằn, ánh mắt lạnh lẽo, từng bước một đi vào bên trong.
Có người giữ cửa muốn ngăn, bị người bên cạnh giữ chặt. Chỉa chỉa chân của hắn. Lại nhìn biểu cảm thâm trầm oán độc, sắc mặt tái nhợt suy nhược, rốt cuộc cứ như vậy để cho hắn đi vào.
Tiến vào kho hàng chen chúc trong đám người, Tiêu Hòa lúc này mới phát hiện giữa tiết trời rét buốt thế này, cả người mình lại toàn là mồ hôi.
Đồng thời hắn cũng lần thứ hai biết được: khí thế của con người quả nhiên rất quan trọng.
Đây là một cái kho hàng lớn có thể chứa đựng cả ngàn người.
Bốn phía nhà kho làm thành một khán đài đơn giản từng tầng từng tầng một, mà khu trung tâm chính là nguyên nhân khiến cho mọi người trên khán đài phát ra tiếng kêu gào điên cuồng.
Ánh sáng nơi này được lắp đặt vô cùng tinh tế, trên khán đài một mảnh âm u, lôi đài trung tâm lại sáng như ban ngày.
Ngọn đèn mạnh mẽ chiếu vào lôi đài, tới mức ngay cả mồ hôi của đấu sĩ trên đài cũng có thể thấy rõ ràng.
Hiện tại, trên lôi đài được dựng cao có hai người đàn ông nửa thân trần trụi đang đánh nhau kịch liệt. Ngươi một quyền, ta một cước, quyền quyền ngoan độc, cước cước âm hiểm, không có bất cứ luật lệ nào. Khiến cho người khác giật mình là, bọn họ thậm chí ngay cả dụng cụ phòng hộ đơn giản nhất cũng không có.
Trại đấu vật chợ đen.
Sắc mặt Tiêu Hòa khó coi, hắn đã đoán đúng.
Trong một lúc lâu, Tiêu Hòa không dám ngẩng đầu lên nhìn kỹ đấu sĩ trên đài. Mãi cho đến khi một trận gào thét xen lẫn reo hò cùng chửi rủa đinh tai nhức óc bất thình lình thổi quét cả kho hàng, dường như bị chấn động, Tiêu Hòa chậm rãi đem ánh mắt quăng tới trên đài.
Một người trên lôi đài ngã xuống.
Trọng tài ở bên cạnh hắn đếm to: “Một, hai, ba…”
Ánh mắt Tiêu Hòa nhìn chằm chằm một người duy nhất còn đứng yên trên đài.
Người kia rất cao. Cơ bắp săn chắc trải dài khắp toàn thân, tìm không ra một chút tỳ vết.
Hai chân người kia rất dài. Mặc khố quyền anh màu đen, đứng ở trên đài dị thường lãnh tĩnh.
Tóc người kia rất ngắn, tôn lên khuôn mặt thoạt nhìn vô cùng dã tính.
Đôi mắt người kia lãnh tĩnh đến tàn khốc, giữa vẻ tàn khốc ẩn chứa một tia khinh thường.
Người kia thoạt nhìn còn rất trẻ, có lẽ chưa quá hai mươi tuổi.
Nét mặt người kia thoạt nhìn rất quen thuộc,… Mà lại xa lạ dị thường.
Tiểu Viêm!
Trong lúc giật mình, Tiêu Hòa dường như cảm thấy mình lại nhìn thấy thiếu niên giống như dã thú lúc mới gặp ngày xưa.
“…Tám, chín, mười. Vô danh tiểu tử thắng ─!”
Theo tiếng kêu của trọng tài, tiếng gầm trong kho hàng lại dâng lên như triều cường.
“Kim Cương! Kim Cương! Kim Cương!”
Bất thình lình trong kho hàng vang lên từng đợt từng đợt gào thét, càng lúc càng cao.
Tiêu Hòa giật mình, Kim Cương? Ai là Kim Cương? Bọn hắn đang gọi ai? Tiểu Viêm sao?
Đáp án tới.
Người đàn ông vừa ngã xuống, máu miệng máu mũi chảy ròng ròng, không biết sống chết kia bị hai gã giống như đấu sĩ tha xuống lôi đài, kéo vào một chỗ khác của kho hàng, chen chúc giữa đám người tạo thành một lối đi.
Một con dã thú, hung mãnh, mang theo ánh mắt khát máu theo lối vừa rồi đi tới.
Đây là cảm giác Kim Cương gây ra cho Tiêu Hòa. Hung mãnh, nguy hiểm, khát máu!
Thân thể Kim Cương xấp xỉ cao gần bằng Tiểu Viêm, nhưng bắp thịt cuồn cuộn trên người, lại tạo ra cảm giác uy hiếp áp đảo.
“Kim Cương! Giết nó! Giết nó ─”
Phút chốc, Tiêu Hòa vô cùng thống hận khán giả giữa sân. Bọn khốn kiếp! Đều là một lũ khốn!
“Một trên năm mươi, vô danh tiểu tử đối Kim Cương, hiện tại tỉ lệ đặt cược là một trên năm mươi!” Có người ở giữa sân kêu to, “Còn có năm mươi giây, mau đặt đi!”
Hơn mười giây, tỉ lệ đặt cược liên tiếp tăng cao.
Có người ở phía sau Tiêu Hòa hưng phấn mà kêu: “Đây đã là trận thứ năm của vô danh tiểu tử trong đêm nay rồi. Nó không chống đỡ nổi đâu! Bốn trận liên tiếp cũng đủ vắt kiệt sức nó rồi!”
“Tao không nghĩ vậy, mày không thấy bộ dạng nhàn nhã của nó hả, bốn trận đấu vật liền mà ngay cả một giọt mồ hôi cũng không rớt. Tao đặt cho nó.”
“Ha ha! Gặp được Kim Cương, nó chết chắc rồi! Đúng là thằng điên, hoặc là thiếu tiền tới mức không thể không bán mạng! Chẳng đứa nào mà đấu xong bốn trận còn chống đỡ nổi Kim Cương! Tao đặt Kim Cương!”
“Điển hình cho kẻ muốn tiền không muốn mạng. Kim Cương! Giết chết nó đi!” Những người khác cũng đang la hét ầm ĩ.
“Một so một trăm, bây giờ là một so một trăm!”
“Một so một trăm linh năm, bây giờ là một so một trăm linh năm!”
Hai người trên lôi đài, đã không còn là nhân loại. Trong lòng đám khán giả điên cuồng cá độ hoặc tìm kiếm kích thích phía dưới, bọn họ đã sớm không còn được coi là con người nữa.
Đối với bọn họ, không cần thương hại, càng không cần cảm thông.
Bọn họ đang bán mạng. Mà những người kia chính là những kẻ mua mạng của bọn họ.
Tiếng chuông bắt đầu cuộc đấu vang lên.
Lúc Kim Cương tấn công cú thứ nhất thì Tiêu Hòa cúi đầu chống gậy gỗ gạt đám người ra, yên lặng rời khỏi kho hàng đã sôi trào.
Hắn không muốn nhìn thấy kết quả, lại càng không muốn nhìn thấy quá trình tạo ra kết quả.
Âm thanh kêu gào có thể khiến cho người ta sinh ra khát vọng giết chóc nguyên thủy nhất, đẫm máu nhất kia, vào tai Tiêu Hòa chỉ khiến cho hắn đau đớn tới tận tim gan.
Rất đau, vô cùng đau.
Đau tới mức cái chân phải của hắn gắng sức lết trên mặt đất cũng không còn cảm giác.
Đau tới mức mấy tên giữ cửa cười nhạo hắn cái gì, hắn cũng không thèm để ý.
Hắn nghĩ, hắn là một tên khốn.
Tiêu Hòa rời khỏi nên không biết, chỉ hai phút sau, nhà kinh doanh đấu vật ngầm hơn hai mươi năm này, xuất hiện tỉ lệ thua cược cao nhất từ trước tới nay.
Tiêu Hòa càng không biết, ngay lúc Tiểu Viêm thờ ơ nhìn đối thủ quỳ rạp trước mặt mình thì, chủ nhân sòng bạc đấu vật ngầm vẫn luôn theo dõi y đã ra chỉ thị cho thuộc hạ, bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho thiếu niên trên lôi đài gia nhập Văn Thanh Hội, dốc sức vì Văn Thanh Hội. Hơn nữa còn truyền xuống mệnh lệnh nếu như không thể có được, giết không tha.
Trong gió rét, gã đàn ông kéo chặt quần áo lê từng bước một về phía trước.
Cho tới bây giờ không ai vì hắn trả giá nhiều như vậy. Chưa từng có.
Cho tới bây giờ không ai để ý tới hắn như vậy, thậm chí có thể vì hắn mà trả giá bằng cả sinh mệnh.
Tuy rằng biết rõ Tiểu Viêm rất mạnh, Tiểu Viêm có năng lực đặc biệt mà người bình thường không có, nhưng cũng không có nghĩa là người như vậy sẽ cam tâm tình nguyện vì một kẻ khác mà đi đấu vật chợ đen, hơn nữa lại còn ở trước mặt mọi người, gánh lấy nguy cơ bất cứ lúc nào cũng có thể bộc lộ ra khả năng đặc biệt của mình.
Tiểu Viêm rất hung, cũng rất bạo lực, lúc mất hứng hoặc không có được cũng sẽ động tay động chân với hắn. Nhưng mà cho tới nay, từ khi chính mình và y phát sinh quan hệ đến hiện tại, y chưa bao giờ chủ động vứt bỏ chính mình. Mặc dù có nhiều lần, mình cũng cho là như vậy.
Tiểu Viêm tình nguyện lục lọi rác rưởi tìm thức ăn, cũng không muốn kiếm một công việc để duy trì sinh hoạt, Tiểu Viêm tình nguyện mặc quần áo rách nát nhất cũng không muốn đi ăn trộm, rốt cuộc là tại sao phải cam chịu một cuộc sống như thế?
Số tiền viện phí kia, cơ thể mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt kia; đồ ăn sạch sẽ phong phú đột nhiên xuất hiện; còn có lần này… Ba lượt đều là bởi vì hắn. Tiểu Viêm là một thằng bé thú tính rất mạnh, nhất là ở phương diện một vài bản năng của con người, đều là trực tiếp như vậy, trắng trợn như vậy. Càng trần trụi, càng tiếp cận bản tính của dã thú, hành vi biểu hiện ra ngoài chẳng phải cũng là ẩn chứa tình cảm chân thành nhất hay sao?
Tiểu Viêm cái gì cũng không nói; Tiểu Viêm lặng lẽ đối xử tốt với hắn; Tiểu Viêm bởi vì cầu hoan không được mà đánh cho hắn tới kêu cha gọi mẹ; Tiểu Viêm mua thức ăn nấu cơm cho hắn; Tiểu Viêm bởi vì tiền thuốc men của hắn, bởi vì hắn ăn đồ bỏ đi mà đau bụng, bởi vì hắn cố ý giả bệnh, mà đi tới chợ đen đánh lộn không màng đến sinh tử…
Đây chẳng phải là thứ mà bản thân luôn luôn theo đuổi, kỳ vọng sao? Một người yêu sẵn lòng theo mình tới thiên trường địa cửu.(lâu dài như trời đất)
Nếu có một ngày buổi sáng tỉnh lại, phát hiện bên gối đã sớm lạnh lẽo, khắp nơi đều không có bóng dáng Tiểu Viêm, hắn sẽ biến thành cái dạng gì đây?
Nếu có một ngày, Tiểu Viêm xoay người bỏ đi, cứ như vậy không bao giờ trở về nữa, vô luận mình đợi như thế nào cũng không bao giờ thấy thân ảnh của y, hắn sẽ ra sao?
Có cái gì chảy xuống từ khóe mắt nam nhân.
Nong nóng.
Đêm khuya mười hai giờ kém năm phút, Tiểu Viêm trở về.
Gần như là cùng lúc với cửa phòng mở, Tiêu Hòa ngồi ở trên ghế sa lon cũng vịn lấy lưng ghế dựa đứng lên.
Tiểu Viêm, so với mọi ngày về trễ hơn rất nhiều, vẫn như bình thường mang theo hai cái túi nhựa lớn chứa đầy thức ăn cùng đồ dùng sinh hoạt. Chỉ có điều, khác với ngày thường là, phía sau y còn có một người đàn ông luống tuổi xách theo một cái cặp da hình vuông.
Tiêu Hòa mở to hai mắt, người nọ là?
Chỉ thấy Tiểu Viêm dùng ngón tay chỉ Tiêu Hòa, người đàn ông luống tuổi kia liền đi về phía hắn giống như đã được giải thích, vừa đi còn vừa nói: “Cậu chắc là người anh trai bị ốm của cậu ta hả? Lúc em cậu tới phòng khám của tôi, tôi bị dọa cho nhảy dựng, nếu không phải cậu ta viết cho tôi xem, tôi còn tưởng rằng… Ha ha, ngồi xuống ngồi xuống, không cần đứng lên, cứ nằm trên ghế sa lon, để tôi xem xem.” Ông lão cười nhã nhặn.
Tiêu Hòa ngốc lăng, nghe lời nằm xuống.
Bên kia Tiểu Viêm nhìn thấy một bàn thức ăn có thể nói là phong phú, hai tròng mắt lập tức lóe sáng, khóe miệng cũng xuất hiện một nụ cười vui sướng.
Dùng sức ngửi ngửi, thơm quá. Chỉ có điều…
Liếc người nằm ở trên ghế sa lon nhắm mắt lại, ngoan ngoãn để cho thầy thuốc bắt mạch một cái, đây là biểu hiện bị chạm mạch?
Còn nữa đêm nay hắn sao lại yên lặng như vậy? Thậm chí không có vừa nhìn thấy y liền mắng, càng không kêu gào mấy câu đại loại “Sao mày có thể bỏ mặc một người đang bị bệnh như tao ở nhà một mình” vân vân.
Không phải hắn thật sự bệnh nặng chứ?
May mắn là, người thầy thuốc Đông y tuổi chừng năm mươi rất nhanh liền cho ra kết quả không có gì đáng ngại, đồng thời kê đơn thuốc.
Cuối cùng ông lão xách theo hòm thuốc, cất kỹ phí khám bệnh rời đi, Tiểu Viêm ra cửa đưa tiễn.
Một lát sau, cửa lại mở ra, Tiểu Viêm đi tới.
Tiêu Hòa nằm ở trên ghế sa lon, hai tròng mắt mở thành một khe nhỏ, cẩn thận xem kỹ vẻ mặt Tiểu Viêm, đoán coi lão thầy thuốc kia có nhìn ra điều gì hay không. Với tính khí Tiểu Viêm, làm sao y có thể chủ động tiễn người ra cửa? Bọn họ nói cái gì ở ngoài đó? Có điều gì không thể nói trước mặt hắn?
Đáng tiếc, vẻ mặt Tiểu Viêm vẫn như cũ, sau khi tiến vào, lấy ra một cục gì đó bị mấy tờ báo bọc quanh từ trong túi nhựa ném cho hắn, liền chạy thẳng tới bàn ăn. Tiêu Hòa nắm gói giấy, không cần hỏi, hắn cũng biết bên trong bọc cái gì. Dầy như vậy, đừng nói là tiền xem bệnh, ngay cả thật sự đi mua vé khoang hạng nhất du thuyền sang trọng cũng dư sức.
Nhìn nhìn thiếu niên đang hùng hổ vây lấy cái bàn, ngấu ngấu nghiến nghiến đem thức ăn giải quyết còn một nửa, muốn mở miệng hỏi, lại im lặng.
Kỳ dị, giữa hai người lần đầu tiên xuất hiện khoảng thời gian trầm mặc lâu như vậy. Thế cho nên Viêm Chuyên vốn đang hết sức chăm chú ăn cơm cũng nhịn không được nghiêng đầu ngó ngó Tiêu Hòa vài cái.
Đêm nay Tiêu tiểu nhân khác thường. Viêm Chuyên nghĩ.
Cái gã loài người này vì sao sau khi trở về từ nơi đó lại trở nên trầm lặng như vậy? Lén lén lút lút tha khúc xương gà vị kia ném xuống, Thử Thiểu vừa tìm chỗ có thịt vừa nghĩ.
Chuyện kỳ quái vẫn còn tiếp diễn.
Ban đêm hai người qua loa rửa ráy xong chui vào chăn, ngủ được hơn nửa giờ, Viêm Chuyên đột nhiên mở to mắt.
Người trong lòng ngọ nguậy. Từng chút từng chút một, mò xuống rồi lại mò xuống.
Sau đó…
Tới hừng đông thì Viêm Chuyên, sau khi điên cuồng một đêm, phát tiết một đêm, nhìn chằm chằm người đàn ông sớm đã bị y thao tới bất tỉnh dưới thân, nghĩ hoài không ra.
Người này rốt cuộc làm sao vậy?
Nữ diễn viên nổi tiếng chết thảm một cách thần bí, hung thủ bị nghi là siêu mẫu nam Phùng Siêu!
Trên báo giật một cái tít to đùng: Là hận? Là yêu?
Tương tự, vị nữ minh tinh Dư Gia Gia cùng tranh đoạt vai nữa chính trong 《 hồn đoạn Tử Cấm thành 》 với Chu Tường cũng không cam chịu rớt lại phía sau, lật báo tới trang giải trí liền nhìn thấy một cái tít khác khiến người đọc sởn tóc gáy ─ tình nhân trong mộng Dư Gia Gia gặp bất trắc!
Người nào đọc không kỹ còn tưởng rằng Dư Gia Gia cũng bị người ta hại chết, xem tới cuối mới hiểu được, hoá ra nơi ở tạm thời của Dư Gia Gia tối hôm qua bị người khác đột nhập, về sau bởi vì người giúp việc báo nguy kịp thời, kẻ bị tình nghi bị bắt ngay tại chỗ.
Đáng tiếc là không nêu tên kẻ bị tình nghi. Nhưng mà mới chỉ có vậy, tin giật gân về Dư Gia Gia trong một ngày cũng nhiều lên gấp bốn, năm lần.
Suy đoán thì có đủ kiểu, trong đó không thiếu người tự xưng mình nắm giữ tin tức nội tình.
Trên internet thậm chí có người đưa ra tin tức người xâm nhập nơi ở muốn hành hung Dư Gia Gia, rất có thể chính là kẻ bị tình nghi đã sát hại Chu Tường cùng đêm đó.
Đến buổi tối, trên tờ báo chiều ra lần thứ hai trong ngày tại địa phương, lại đăng ra tin tức vừa nghe đã thấy vô cùng ghê rợn ─ siêu mẫu nam Phùng Siêu đúng là ma lột da?!
Dấu chấm hỏi cùng dấu chấm than thật lớn, là suy đoán liên tiếp đối với Phùng Siêu.
Đoạn trước kể rõ Phùng Siêu lợi dụng cơ hội đi ra ngoài làm việc, lấy diện mạo cùng thanh danh của mình làm vũ khí, dụ dỗ mấy cô gái ngây thơ mắc mưu, sau khi đùa bỡn hành hạ xong, lại dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn lột da mấy cô gái bị dụ cho tới chết. Đồng thời liệt kê vài tên người bị giết hại cùng địa điểm xảy ra chuyện, mà thời gian và địa điểm mấy cô gái này, lại vừa khéo trùng hợp với địa điểm cùng thời gian mà Phùng Siêu đi ra ngoài công tác. Đoạn sau thì càng thêm phỏng đoán về mối quan hệ giữa Phùng Siêu, Chu Tường và Dư Gia Gia. Còn đưa ra thông tin bạn gái hiện tại của Phùng Siêu, một nữ giáo viên trẻ tuổi cũng bị sát hại một cách tàn nhẫn, xác bị vứt ở trong một chiếc xe tải chở hàng.
Mà chiếc xe tải này chính là chiếc xe bị mất trộm của một hộ gia đình trong khu nhà trọ nơi Phùng Siêu ở.
Liên kết lại, Phùng Siêu trở thành tên ma quỷ biến thái chuyên giết bạn gái.
Giới nghệ thuật xôn xao, dân chúng trong thành phố nổ tung, trên internet nơi nơi đều tràn ngập các loại phỏng đoán về Phùng Siêu. Dư Gia Gia, Chu Tường, Phùng Siêu, quan hệ giữa ba người bị nói tới không thể coi nổi hoặc vô cùng kì quặc, cái gì cũng có.
Đi tới đường cái, gần như chỗ nào cũng đều có thể nghe được đoạn đối thoại như thế này: Chị biết gì chưa? Cái gã siêu mẫu nam nổi tiếng Phùng Siêu kia hình như, nghe đâu rất có thể chính là ma lột da đó!
Từ Nham Phi nắm chặt tờ báo, người luôn luôn ôn hòa như hắn lần đầu tiên phát hoả gạt vỡ đồ vật trước mặt thuộc cấp. “Là ai tiết lộ thông tin? Là ai! Lập tức liên hệ với tòa soạn báo XX cho tôi, tìm ra ai là người viết bài báo này hôm nay, ai cung cấp tin tức cho người đó! Ngay lập tức!”
Không chỉ Từ Nham Phi, Chu Tấn cùng lãnh đạo công ty sau khi nhìn thấy bài báo, tức khắc đưa ra kháng nghị mạnh mẽ đối với tòa soạn báo. Kháng nghị trước khi mọi việc còn chưa được xác minh rõ ràng, không nên đăng tin tức vô trách nhiệm như thế, cũng yêu cầu tòa soạn báo gánh vác tất cả mọi tổn thất mà Đại Chúng Thanh Nhạc phải chịu trong vụ việc lần này, đồng thời, Đại Chúng Thanh Nhạc cũng thông qua quan hệ đối với cảnh sát cao cấp để gây áp lực.
Tiêu Hòa cũng đang ngồi xem báo.
Cần đặc biệt nói rõ rằng, hành động này là phát sinh sau khi hắn trải qua hàng loạt biến đổi tư tưởng.
Quá trình thay đổi tư tưởng này như sau:
Sáng sớm nằm ở trên giường, sau một phút đồng hồ suy nghĩ cẩn thận từ nay về sau phải đối xử với Tiểu Viêm như thế nào cho thật tốt; người nào đó phát hiện mình vậy mà rời giường không nổi, thắt lưng đau tới mức muốn gãy, thiếu chút nữa tiêu chảy luôn trên giường, xuống giường đi chưa tới hai bước liền té trên mặt đất không thể cử động, ngọ ngoạy một chút là cả chân lẫn nơi đó đều đau tới đầu bốc khói, cuối cùng vẫn không thể không bị Tiểu Viêm ôm đến WC tiếp tục ôm trở về… Sau tình trạng bi thảm đó, rất nhanh đã quên luôn nội dung suy nghĩ sâu xa sau khi tỉnh lại vừa rồi. Cho tới khi tinh thần và thể lực khôi phục được ba phần, liền lập tức đem Tiểu Viêm mắng từ đầu đến chân, liên tục từ tổ tông mười tám đời tới con cháu ba thế hệ sau.
Tiếp tục tường thuật một chút, từ đầu đến cuối hành động này, quá trình biến hóa tư tưởng ước chừng chưa tới mười lăm phút.
Tiêu lão đại nghĩ thông suốt, ngàn vạn lần đừng có ôm lấy bất luận kỳ vọng phi thực tế gì đối với tình cảm phi thực tế. Nếu không, chờ đợi ngươi không chỉ là cái mông đau nhức, mà từ nay về sau còn khiến cho người ta khinh mình là kẻ mềm lòng nữa!
Cho nên Tiêu Hòa vẫn là Tiêu Hòa. Vẫn là tiểu nhân Tiêu bá đạo, âm hiểm, giả dối, gió chiều nào che chiều nấy, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, luôn luôn tư lợi lại thêm độc miệng.
Kỳ quái là, Tiểu Viêm nhìn thấy Tiêu Hòa như vậy chẳng những không tức giận, ngược lại giống như là an tâm, bưng bát cháo loãng mới nấu xong tới che lại cái miệng không sạch sẽ kia.
Đương nhiên, Tiểu Viêm có ý nghĩ riêng của mình. Y cảm thấy tối hôm qua Tiêu Hòa rất quái, rất âm hiểm, khiến cho thần kinh y còn căng thẳng hơn cả lúc đánh nhau với bầy sói.
May mắn là mọi thứ lại khôi phục như bình thường ─ quả nhiên, đối phó với loại tiểu nhân âm hiểm này, phương pháp tốt nhất chính là đem hắn ấn xuống mặt đất, thao cho tới khi hắn nghĩ không ra chủ ý xấu xa nào mới thôi!
Lúc này, Tiêu lão đại đã khôi phục phong độ gia chủ, vểnh chân phải một lần nữa quay về tình trạng bị gói giống cái bánh tét lên, nằm ở trên ghế sa lon, đang cầm tờ báo mà hắn bảo Viêm Chuyên thuận tay lấy từ chỗ nhân viên quản lý nhà trọ tới, vừa xem vừa nghi hoặc.
Phùng Siêu là ma lột da? Nhìn không giống!
Ai, sớm biết là gã, ngày đó ở trên đường không nên buông tha, bảo Tiểu Viêm bắt lấy gã mang tới cục cảnh sát, mười vạn đồng tiền thưởng kia chẳng phải là của mình sao?
Hối hận nha!
Hiện tại Phùng Siêu đã bị tóm rồi, không biết gã đó có phải là kẻ phía sau màn mưu hại cũng như uy hiếp Dư Gia Gia hay không, nếu đúng, vậy nhiệm vụ của hắn cũng coi như xong, chẳng biết Chu Tấn có chịu trả tiền cho hắn không nữa.
Không đúng, đương nhiên là phải trả tiền rồi. Nếu Phùng Siêu thật sự là kẻ gây tội ác phía sau màn, có thể bắt được gã, đó cũng là dựa vào Tiểu Viêm nhà chúng ta ra tay mới làm được, hơn nữa còn cứu Dư Gia Gia một mạng mà.
Tiêu Hòa nghĩ đến đây, cao hứng nở nụ cười.
Được rồi, nhanh chóng liên hệ với Chu Tấn, lấy tiền xong thì chuồn thẳng. Nhân tiện cách cái gã Từ Nham Phi càng xa càng tốt.
“Reng reng…” Chuông điện thoại reo lên.
Tiêu Hòa ngửa đầu thoáng duỗi tay ra, không nghĩ gì đã kéo ống nghe tới bên tai, “A lô, ai đó?”
“Anh Tiêu sao? Là tôi, Chu Tấn đây.”
“Là anh à, vừa vặn, tôi cũng đang muốn tìm anh đây, anh Chu.” Tiêu Hòa cười nói, thật sự là nhắc đến tiền, tiền tới luôn.
“Anh Tiêu, xin anh lập tức xuống tầng dưới bảo vệ Gia Gia! Nhanh lên!”
“Làm sao vậy?” Tiêu Hòa thu hồi khuôn mặt tươi. Thanh âm Chu Tấn cực kỳ nôn nóng, hắn ngay từ đầu cũng nghe không ra.
“Phùng Siêu trốn thoát rồi! Anh mau xuống bảo vệ Gia Gia đi!” Chu Tấn ở trong điện thoại gấp đến độ quát to.
Cái gì?! Tiêu Hòa lắp bắp kinh hãi, lập tức hỏi: “Không phải có cảnh sát sao?”
“Tôi không tin tưởng bọn họ! Tiêu Hòa, anh mau dẫn em họ anh xuống đi! Chỉ cần Gia Gia không có việc gì, tôi sẽ đưa tiền gấp đôi cho anh.”
“Thành giao.” Cúp điện thoại, Tiêu lão đại há mồm liền gọi: “Tiểu Viêm! Tiểu Viêm!”
Gọi trong chốc lát không ai trả lời, lúc này mới nhớ tới Tiểu Viêm sáng sớm hình như đã cầm cái đơn ông thầy thuốc tối hôm qua kê đi ra ngoài mua thuốc.
Làm sao bây giờ? Chờ nó trở về?
Nhưng mà cho dù thằng nhóc đó trở về cũng chưa chắc đã đồng ý xuống tầng dưới, nó dường như rất ghét bọn Chu Tấn, ngay cả một đại minh tinh đại mỹ nữ Dư Gia Gia ở dưới lầu như vậy, cũng không thèm để ý.
Cứ gọi hai cô bé kia lên đây đi. Tiểu Viêm trở về cho dù nhìn thấy bọn họ, cũng không thể ném mấy cô gái đó ra ngoài đúng không? Đến lúc đó nếu Phùng Siêu tìm tới cửa, vừa vặn bảo Tiểu Viêm giải quyết gã luôn thể!
Đúng! Cứ làm như vậy đi, vừa không để cho Tiểu Viêm biết mình lừa gạt nó mà vẫn lấy được tiền. Vẹn cả đôi đường, tốt lắm.
Nghĩ là làm, Tiêu Hòa cầm lấy điện thoại ấn xuống số di động của Trương Thanh Bình. Chỉ trong chốc lát, có người bắt máy.
“Thanh Bình, là anh đây. Bây giờ nói chuyện có được hay không?”
“Được ạ, Tiêu đại ca, có chuyện gì vậy?”
“Hiện tại em đang ở đâu?”
“Ở tầng dưới, bọn em vừa mới trở về.” Giọng nói của Thanh Bình nghe thực nhẹ nhàng.
“Cửa phòng các em có phải là có cảnh sát trông chừng không?”
“Vâng, cảnh sát nói phải bảo vệ bọn em /. Quái lạ, chẳng phải đã bắt được Phùng Siêu sao? Còn muốn canh giữ ở cửa nhà bọn em / làm gì nữa cơ chứ?”
Bởi vì vị cảnh quan Từ Nham Phi kia rõ ràng là người thông minh, hắn biết sự tình có lẽ cũng không đơn giản như vậy.
“Em có biết hay không… À thôi, Thanh Bình, em hỏi cảnh sát giữ cửa xem bọn họ có thể cho các em lên đây được không. Cả em lẫn cô chủ của em nữa.”
“Tại sao?”
Tiêu Hòa cười, cố gắng hết sức không để cho cô gái hoảng sợ, “Là Chu Tấn nhờ anh, mục đích muốn nhiễu loạn tầm mắt một số người có chủ ý hoặc phóng viên, chờ sự tình bình ổn, các em tiếp tục dọn xuống tầng dưới. Thanh Bình, như vậy đi, em đưa điện thoại cho cảnh sát, để anh nói chuyện với họ.”
“Ưm… Được rồi.” Do dự trong chốc lát, tiếng cô gái vang lên: “Anh chờ một chút.”
Tiêu Hòa nghe thấy tiếng cửa mở truyền đến từ trong điện thoại.
“A?”
Tiêu Hòa ngồi thẳng người, “Thanh Bình, làm sao vậy?”
“Tiêu đại ca, thật kỳ quái, cảnh sát đều không ở đây. Chẳng phải bọn họ nói bảo về / sao? Lạ quá, vừa rồi em còn nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa…”
“Thanh Bình! Đóng cửa vào nhà! Mau! Chặn cửa lại, lập tức gọi điện thoại báo nguy!”
“Cái gì? A! Tiêu đại ca! Tiêu…” Tiếng nói im bặt.
“Thanh Bình! Thanh Bình!” Tiêu Hòa gấp đến độ kêu to. Trong điện thoại chỉ còn lại có âm thanh thông báo không kết nối được.
Tiêu Hòa cầm lấy điện thoại vô tuyến, vừa dùng tốc độ nhanh nhất phóng xuống tầng dưới, vừa gọi .
Lúc chạy đi, do vừa gấp quá, cũng do hai tay không được rảnh rỗi, Tiêu Hòa quên luôn việc đóng cửa.