Không lâu sau, hai người hóa trang đâu vào đấy đi tới chợ đen, tìm mấy cửa hàng vàng bạc hỏi thăm giá thị trường một chút, cuối cùng bán một viên kim cương ở cửa hàng trả giá cao nhất. Bởi vì kim cương không rõ lai lịch, Tiêu Hòa lại không biết trùm sò ở địa phương, hơn nữa hắn lại cần gấp, kết quả bị chặt chém thê thảm, một viên kim cương ba carat giá trị bảy tám chục vạn vậy mà chỉ bán được với giá một phần mười.
“Tiểu Viêm, có biết hôm nay là ngày bao nhiêu không?” Tiêu Hòa đứng ở cửa tiệm bánh ngọt gia truyền, nhìn chiếc bánh tinh xảo bày trong tủ kính, đột ngột hỏi.
Hai mươi chín tháng tư.
“Vậy à.” Tiêu Hòa gõ tủ kính, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngươi muốn ăn bánh ngọt?
“Cái gì? A, không phải. Tiểu Viêm, hiện tại cậu biết nguyên nhân tôi hóa trang cho cậu không?” Gã đàn ông quay đầu hỏi.
Không biết.
“Ai, đứa nhỏ này sao lại ngu ngốc vậy chứ?” Tiêu lão đại vỗ vỗ bả vai Viêm tiểu yêu, lời nặng ý thâm nói: “Một viên kim cương trị giá tám mươi vạn kết quả chỉ bán được bảy vạn tám. Cậu cam tâm sao?”
Viêm Chuyên nhìn chằm chằm bánh ngọt trong tủ kính không nói gì.
“Bảy mươi vạn có thể mua được một căn phòng nhỏ ở quê tôi. Nếu chúng ta cầm lại bảy mươi vạn này, chúng ta có thể có được một căn nhà thuộc về chính mình, cậu cũng không muốn đi ở nhà người khác nữa đúng không?”
Viêm Chuyên vẫn không nói gì.
“Bọn họ là người xấu!” Kẻ nào đó nghiêm túc nói: “Không phải bởi vì bọn họ chặt chém chúng ta nên bọn họ là người xấu, mà vì bọn họ vốn là hang ổ chuyên môn giúp phường trộm cắp phi tang đồ ăn cướp. Tiền của bọn họ hiếm khi sạch sẽ, mà bọn họ ăn lời từ giá chênh lệch của đồ vật trong tay đạo tặc và một số người đáng thương vì khó khăn cần có tiền gấp, không phải dùng để nuôi sống chính mình, mà là cầm đi cho vay nặng lãi gây tai họa cho càng nhiều người hơn. Cậu nói xem không phải là bọn họ rất xấu sao?”
Viêm Chuyên dao động.
“Bảy mươi vạn kia vốn là của chúng ta, nhưng bởi vì chúng ta cần dùng tiền gấp, nên họ lừa chúng ta. Chúng ta cầm lại tiền kia, cho dù không đi mua phòng ốc, cũng có thể trợ giúp một số người ngay cả cơm cũng đều không có mà ăn. Cậu nói đúng không?”
Viêm Chuyên lấy chiếc đồng hồ điện tử kia ra. – Giúp ta sửa chiếc đồng hồ này.
“Được.” Tiêu Hòa cười híp mắt tiếp nhận đồng hồ.
Viêm Chuyên xoay người rời đi.
Tiêu Hòa vươn tay giữ chặt y: “Hành động bí mật một chút, đừng để cho người ta phát hiện. Xong việc tìm chỗ rửa mặt sạch sẽ rồi trở về.” Đảo đảo mắt, “Còn nữa, đây là tiền cơm, nếu đói bụng thì mua chút gì đó mà ăn.”
Nói xong, Tiêu Hòa đột nhiên kiễng chân, “Chụt”.
Viêm Chuyên ngây người.
Người đi đường ngang qua cũng ngây người, không ngừng quay đầu lại lén nhìn hai kẻ kia.
Tiêu Hòa mắt hàm hung quang, vừa ngượng ngùng vừa che giấu nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau đi đi! Về muộn coi tao xử lý mày ra sao!”
Viêm Chuyên ngơ ngác tiếp nhận tiền, ngơ ngác xoay người, ngay khi y vừa định bước đi thì đột nhiên xoay người lại, sau đó nhanh chóng hôn một cái lên mặt Tiêu Hòa, chạy.
Tiêu Hòa sờ mặt, ba giây sau đó rống to với bóng dáng đã chạy xa kia: “Nhóc con đừng hòng nghĩ tao sẽ mềm lòng với mày ──!”
Xoay mặt về phía những người qua đường dùng ánh mắt kinh ngạc, ghê tởm nhìn mình, lưu manh nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy đồng tính luyến ái bao giờ hả?”
Dù thế nào hắn cũng sắp chết rồi, mặt mũi gì gì đó, hết thảy chẳng qua chỉ là gió cuốn mây bay. Có dùng ánh mắt nào nhìn hắn đi chăng nữa, hắn cũng chẳng đau thêm tý nào.
Chỉ là Tiêu Hòa không nghĩ tới, người ta dùng ánh mắt ghê tởm nhìn bọn họ, ngoại trừ việc bọn họ là nam ra, chủ yếu là dung mạo bọn họ hiện tại rất tổn hại mắt người coi. Một gã đàn ông trung niên tiều tụy cùng một thanh niên trẻ tuổi hèn mọn, hai người hôn tới hôn lui trên đường cái, đổi lại là ai cũng không nhìn nổi.
Đáng tiếc Tiêu Hòa không nhận ra, có điều cho dù người này có nhận ra, e rằng cũng sẽ chẳng thèm để ý. Kẻ nào đó lập tức rửa sạch khuôn mặt, mang theo bảy vạn tám đi vào cửa hàng máy tính, ỷ vào việc mình là người câm điếc, bộ dạng lại không tồi, mua một chiếc laptop đời cao với giá hoàn toàn ưu đãi, đồng thời còn mua một chiếc di động giá rẻ nhất kích hoạt ngay lập tức.
Về đến nhà, Tiêu Hòa vác laptop đi tới trước mặt Mân Côi đang xem TV.
Mân Côi nhìn về phía hắn.
“Muốn không?” Túi laptop được đưa tới trước mặt Mân Côi, Mân Côi nhất thời không biết nên nhận hay không.
“Lão Đại, đây là cái gì?” Tiêm Đầu lủi lại đây tò mò hỏi.
Mân Côi mở túi laptop ra, phát hiện đó là một chiếc Dell đời mới nhất, không khỏi vừa mừng vừa sợ.
“Tai tao bị điếc không nghe được, nếu tụi mày có vấn đề gì thì viết cho tao xem, hoặc khoa tay múa chân cũng được.” Tiêu Hòa ngồi xuống trên ghế sa lon.
Vừa nghe tai Tiêu Hòa bị điếc, Tiêm Đầu nhanh chóng bò lên quần Tiêu Hòa, vội vàng hỏi: “Lão Đại xảy ra chyện gì? Tại sao tai lại không nghe được?” Nói nửa ngày mới nhớ tới người này căn bản không nghe thấy nó đang nói cái gì, không khỏi vạn phần uể oải.
Tiêu Hòa đưa tay nhẹ nhàng gõ gõ đầu nhỏ của Tiêm Đầu, tỏ vẻ đừng để ý. Xoay lại nhìn về phía Mân Côi: “Tao muốn nhờ mày giúp tao vài chuyện, đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì lắc đầu.”
“Anh muốn làm cái gì?” Mân Côi cảnh giác nói.
Tiêu Hòa lắc đầu tỏ vẻ hắn không nghe được.
“Tai anh xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Hòa lại nói lại lời vừa rồi một lần nữa.
Mân Côi nhìn chiếc laptop, thật cẩn thận hỏi: “Nếu tôi không giúp anh, có phải cái này anh cũng không cho tôi nữa đúng không?”
Tiêu Hòa chỉa chỉa lỗ tai của mình.
Mân Côi ngây ngốc, thế này thì giao tiếp kiểu gì đây?
Tiêu Hòa chỉa chỉa máy tính.
Mân Côi lập tức kịp phản ứng, một lớn hai nhỏ bắt đầu dùng máy tính để giao tiếp. Tiêu Hòa giao cho Mân Côi việc mình hy vọng nó làm, từng cái từng cái một.
Thời gian chờ đợi dễ khiến cho người ta lo lắng nhất.
Tiêu Hòa nghĩ không thèm nhờ tới Viêm tiểu yêu nữa, nhưng vẫn nhịn không được suy nghĩ.
Bởi vì chuyện lần trước, hắn muốn trả thù Viêm tiểu yêu, đồng thời trong lúc nghĩ cách trả thù y, hắn cũng phát hiện tâm tình thực sự của chính mình.
Căn bản là hắn không nhẫn tâm được với tên nhóc đó.
Tiêu Hòa cảm thấy mình thật hỗn loạn, hắn vừa muốn đoạn tuyệt với thằng nhóc đó, từ nay về sau đường ai người nấy đi, nhìn thấy cũng coi như không gặp. Nhưng hắn lại cũng hy vọng thằng nhóc đó cùng chính mình đi hết chặng đường sinh mệnh chẳng còn lại bao nhiêu kia.
Tiêu Hòa tự nói với mình, nếu lần này hắn có thể trả thù công ty CED thành công, nếu Viêm tiểu yêu vẫn còn chút hứng thú với hắn, vậy hắn sẽ không lưu tâm để cho một con thú yêu ngang tàng, bạo lực lại tham dục theo chính mình đến cuối đời.
Trong thời gian còn lại, hắn chỉ muốn buông hết thảy tâm tư phòng bị, trả giá toàn bộ cảm tình rồi thỏa sức yêu thương một lần. Mặc kệ đối phương là người, là thú hay là yêu, chí ít cũng không uổng một lần tới thế gian này.
Về phần đối phương có thể thương hắn hay không, hắn đã không còn khao khát. Chỉ cần trong khoảng thời gian cuối cùng của mình, ngoại trừ hắn ra đối phương không có người khác, hắn cũng đã thỏa mãn.
Tiểu Viêm, lần này tôi không muốn lợi dụng năng lực của cậu để báo thù cho tôi, nhưng tôi cũng mong rằng cậu sẽ không để cho tôi thất vọng.
Viêm Chuyên trong lúc lấy tiền ở cửa hàng kia lại phát sinh một vấn đề.
Nhìn tủ sắt mở ra, nhìn một đống tiền mặt trong hòm sắt, còn có kim cương châu báu ngọc khí được chứa trong một chiếc hộp trang sức tinh xảo, Viêm Chuyên lại nghĩ tới việc kiếm tiền vất vả.
Có nên lấy đi toàn bộ hay không?
Trước tiên đếm đủ bảy mươi vạn tiền mặt cất vào túi hành lý đã chuẩn bị sẵn, cuối cùng Viêm Chuyên lấy viên kim cương bọn họ vừa mới bán đi, đóng cửa tủ sắt lại.
Lấy lại viên kim cương coi như là sự trừng phạt đối với lòng dạ hiểm độc của bọn họ, nhưng tiền tài bên trong cũng không phải thứ y nên lấy.
Ngay khi Tiêu Hòa đang miên man suy nghĩ.
“Tiêu Tiêu!” Một gã đầu tổ chim đột nhiên xông ra từ trong vách tường, lại còn vừa ra đã rất hưng phấn kêu to.
Tiêu Hòa ngẩng đầu, nhìn về phía kẻ vừa tới, mỉm cười.
“Chẳng phải bảo cậu buổi tối hẵng đến sao, sao bây giờ đã chạy tới? Không ai nhìn thấy chứ?”
“Không có không có, hiện giờ ông già mặt vàng căn bản không chú ý tới tui.” F từ trong vách tường vừa ra tới, liền xông lại ôm lấy Tiêu Hòa kêu lên:
“Tiêu Tiêu, ông già mặt vàng bị một con dã thú chặt đứt ngón tay, đang tìm con quái thú kia khắp nơi, còn nói muốn tui đối phó với nó.”
Tiêu Hòa híp híp mắt, kỳ quái, sao hắn lại có thể nghe được tiếng F nói chuyện?
“A, vậy sao? Quái thú nào lại lợi hại như thế? Cậu muốn đối phó con quái thú kia?”
F lắc đầu, “Nó cũng không cắt ngón tay của chúng ta. Không để ý tới nó!”
“Ha ha ha!” Tiêu Hòa cười to.
F giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng bưng cái hòm kim loại trong tay lên giống như hiến vật quý cho Tiêu Hòa xem.
“Cậu tìm được rồi?” Tiêu Hòa kích động nói, nói, nhanh chóng tiếp nhận cái hòm: “Cậu có mở ra xem qua chưa, bên trong có thẻ nhỏ gắn ảnh chụp của tôi?”
“Ừm!” F gật đầu, nhìn Tiêu Hòa chờ đợi, hi vọng hắn có thể khen ngợi chính mình.
Tiêu Hòa không để cho hắn thất vọng, cao hứng hung hăng xoa xoa đầu hắn hai cái, khiến cái đầu tổ chim kia càng thêm loạn.
“Thật tốt quá, thứ này cậu tìm được ở đâu thế?”
Tiêm Đầu vừa nghe, cũng thò đầu ra từ bên người Tiêu Hòa. Để tìm được giấy chứng minh của Tiêu Hòa, nó mai phục ở cao ốc CED đã lâu, thiếu chút nữa bị tóm, nhưng mà vẫn không tìm được. Tên đầu tổ chim này tìm thấy ở đâu? Còn nữa tên đó là ai vậy? Tại sao lại thân mật với lão Đại như thế?
F đang ngây ngất dưới cái vuốt ve của Tiêu Hòa, vừa định trả lời, lại nhìn thấy Tiêm Đầu leo đến trên đùi Tiêu Hòa, đồng tử lập tức sinh ra biến hóa.
“Chi ──!” Tiêm Đầu chống lại ánh mắt của F, nhất thời sợ hết hồn, lao vào túi áo Tiêu Hòa, cơ thể nho nhỏ trốn bên trong không ngừng run rẩy.
F gãi gãi đầu, hắn chỉ là tò mò khi thấy một con chuột xuất hiện ở trên đùi Tiêu Hòa, lại không tính toán ăn nó, tại sao nó phải sợ hãi như vậy?
Tiêu Hòa vỗ vỗ túi, lúc này mới nhớ tới rắn và chuột hình như là thiên địch, chẳng trách Tiêm Đầu lại sợ tới mức này.
“Tiêm Đầu, đừng sợ. F sẽ không làm hại mày. F, cậu có ăn chuột không?”
F lắc đầu. Hắn không thèm ăn vật nhỏ núc ních lông này, ăn cũng chẳng đủ no. Hắn muốn ăn Mân Côi, nhưng mà lại sợ Tiêu Tiêu mất hứng. Nghĩ đến Mân Côi, nhịn không được lại trộm liếc con robot nhỏ vẫn luôn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hắn từ sau khi hắn vào.
“Tiêm Đầu, F nói mình không ăn chuột.”
“Chi chi, gạt người! Nào có con rắn nào không ăn chuột! Lão Đại, đây không phải là người, là xà tinh!” Tiêm Đầu núp ở trong túi kêu the thé.
Tiêu Hòa không nghe được, lại vỗ vỗ túi an ủi Tiêm Đầu không cần sợ.
“Cái hộp kim loại này có phải tìm được ở chỗ Lý giáo sư không?”
F gật đầu.
Tiêu Hòa nghĩ thầm quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, nhìn Tiêm Đầu vài ngày không về, chỉ biết thứ này nhất định không có ở cao ốc CED. Mà trong công ty người cảm thấy hứng thú với Tiểu Viêm và hắn nhất chính là Lý giáo sư, như vậy đồ đạc của hắn tám chín phần là nằm trong tay ông ta. Ôm chặt tâm lý may rủi, hắn để F trở về lục lọi chỗ Lý giáo sư, kết quả F thật sự tìm được, cái này giúp hắn khỏi phải báo mất để xin cấp lại lần nữa.
Mở hộp lấy thứ bên trong ra, phát hiện chẳng những giấy căn cước, ngay cả chi phiếu linh tinh đều ở đó, mất mà được lại khiến Tiêu Hòa lập tức cười sán lạn.
“F, cậu nói bất kể cậu trốn ở đâu, ông già mặt vàng kia đều có thể tìm được cậu đúng không?”
“Ừm.”
Tiêu Hòa sờ sờ cằm, “F, đợi lát nữa tôi còn có việc nhờ cậu làm. Sau khi xong xuôi, tôi sẽ dẫn cậu rời đi.”
“Được.”
“F, cậu mang Mân Côi vào trung tâm điều khiển cao ốc CED, nếu cậu không biết nó ở chỗ nào thì nghe Mân Côi phân phó, nó bảo cậu đưa đi đâu thì đưa nó tới chỗ đấy. Tiếp theo chờ Mân Côi làm xong việc của mình thì cậu mang nó ra. Nhớ kỹ, không được can thiệp vào những chuyện khác, nếu ông già mặt vàng tìm cậu, cậu hãy nghe theo, không cần phản kháng, đợi khi tìm được cơ hội tiếp tục mang Mân Côi ra. Biết chưa?”
F gật đầu. Tiêu Hòa lo lắng lại bảo hắn lặp lại một lần, lúc này mới quay đầu gọi Mân Côi.
“Mân Côi, lại đây.”
F vừa nhìn thấy Mân Côi, tựa như trẻ con nhìn thấy đường, ánh mắt dính chặt vào người Mân Côi không rời.
Mân Côi nhìn thấy F lộ ra loại vẻ mặt này, lập tức lùi về sau mấy bước.
Tiêu Hòa ho khan một tiếng: “Mân Côi, nghe lời. Vừa rồi tao đã nói cho mày biết phải làm những gì. Chuyện này với tao mà nói vô cùng quan trọng. Hiện tại mày đổi ý vẫn còn kịp, nếu mày vào đó mới đổi ý, tao sẽ mặc cho F xử lý mày sao cũng được. Nếu mày hoàn thành nhiệm vụ, chẳng những chiếc laptop này thuộc về mày, sau này tao cũng sẽ bảo F không đụng tới mày. Rõ chưa?”
Không phải vừa rồi đã tặng tôi chiếc laptop này sao? – Mân Côi dùng ánh mắt phẫn nộ trừng Tiêu Hòa.
Tiếc rằng Tiêu Hòa không ngứa không đau.
“Được, xem ra là mày đồng ý. F, cậu cũng nghe cho kỹ, sau khi hai đứa đi vào không được phép đánh nhau, cũng không được phép cãi nhau, nếu ai không khống chế nổi chính mình khiến cho sự tình lần này thất bại…” Tiêu lão đại cười dịu dàng. Cười đến mức Mân Côi ngoan ngoãn để cho F ôm mình.
F không cảm giác được dưới nụ cười của Tiêu Hòa ẩn giấu âm hiểm, nhìn thấy Tiêu Hòa cười, hắn cũng tiến sát lại gần Tiêu Hòa ngây ngốc cười.
“Xoạch.” Cửa mở.
Viêm Chuyên xách theo một đống lớn đồ dùng sinh hoạt và thức ăn đi tới.
F nhìn thấy Viêm Chuyên lập tức tiến vào trạng thái đề phòng.
Viêm Chuyên nhìn thấy F…
Tại sao cái kẻ chết tiệt này lại tới nữa?! Còn dính chặt vào cái tên lẳng lơ kia như vậy!
Câu đầu tiên, Viêm Chuyên rống lên; câu thứ hai, Viêm Chuyên phẫn nộ nghĩ thầm trong lòng.
Không lâu sau, hai người hóa trang đâu vào đấy đi tới chợ đen, tìm mấy cửa hàng vàng bạc hỏi thăm giá thị trường một chút, cuối cùng bán một viên kim cương ở cửa hàng trả giá cao nhất. Bởi vì kim cương không rõ lai lịch, Tiêu Hòa lại không biết trùm sò ở địa phương, hơn nữa hắn lại cần gấp, kết quả bị chặt chém thê thảm, một viên kim cương ba carat giá trị bảy tám chục vạn vậy mà chỉ bán được với giá một phần mười.
“Tiểu Viêm, có biết hôm nay là ngày bao nhiêu không?” Tiêu Hòa đứng ở cửa tiệm bánh ngọt gia truyền, nhìn chiếc bánh tinh xảo bày trong tủ kính, đột ngột hỏi.
Hai mươi chín tháng tư.
“Vậy à.” Tiêu Hòa gõ tủ kính, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngươi muốn ăn bánh ngọt?
“Cái gì? A, không phải. Tiểu Viêm, hiện tại cậu biết nguyên nhân tôi hóa trang cho cậu không?” Gã đàn ông quay đầu hỏi.
Không biết.
“Ai, đứa nhỏ này sao lại ngu ngốc vậy chứ?” Tiêu lão đại vỗ vỗ bả vai Viêm tiểu yêu, lời nặng ý thâm nói: “Một viên kim cương trị giá tám mươi vạn kết quả chỉ bán được bảy vạn tám. Cậu cam tâm sao?”
Viêm Chuyên nhìn chằm chằm bánh ngọt trong tủ kính không nói gì.
“Bảy mươi vạn có thể mua được một căn phòng nhỏ ở quê tôi. Nếu chúng ta cầm lại bảy mươi vạn này, chúng ta có thể có được một căn nhà thuộc về chính mình, cậu cũng không muốn đi ở nhà người khác nữa đúng không?”
Viêm Chuyên vẫn không nói gì.
“Bọn họ là người xấu!” Kẻ nào đó nghiêm túc nói: “Không phải bởi vì bọn họ chặt chém chúng ta nên bọn họ là người xấu, mà vì bọn họ vốn là hang ổ chuyên môn giúp phường trộm cắp phi tang đồ ăn cướp. Tiền của bọn họ hiếm khi sạch sẽ, mà bọn họ ăn lời từ giá chênh lệch của đồ vật trong tay đạo tặc và một số người đáng thương vì khó khăn cần có tiền gấp, không phải dùng để nuôi sống chính mình, mà là cầm đi cho vay nặng lãi gây tai họa cho càng nhiều người hơn. Cậu nói xem không phải là bọn họ rất xấu sao?”
Viêm Chuyên dao động.
“Bảy mươi vạn kia vốn là của chúng ta, nhưng bởi vì chúng ta cần dùng tiền gấp, nên họ lừa chúng ta. Chúng ta cầm lại tiền kia, cho dù không đi mua phòng ốc, cũng có thể trợ giúp một số người ngay cả cơm cũng đều không có mà ăn. Cậu nói đúng không?”
Viêm Chuyên lấy chiếc đồng hồ điện tử kia ra. – Giúp ta sửa chiếc đồng hồ này.
“Được.” Tiêu Hòa cười híp mắt tiếp nhận đồng hồ.
Viêm Chuyên xoay người rời đi.
Tiêu Hòa vươn tay giữ chặt y: “Hành động bí mật một chút, đừng để cho người ta phát hiện. Xong việc tìm chỗ rửa mặt sạch sẽ rồi trở về.” Đảo đảo mắt, “Còn nữa, đây là tiền cơm, nếu đói bụng thì mua chút gì đó mà ăn.”
Nói xong, Tiêu Hòa đột nhiên kiễng chân, “Chụt”.
Viêm Chuyên ngây người.
Người đi đường ngang qua cũng ngây người, không ngừng quay đầu lại lén nhìn hai kẻ kia.
Tiêu Hòa mắt hàm hung quang, vừa ngượng ngùng vừa che giấu nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau đi đi! Về muộn coi tao xử lý mày ra sao!”
Viêm Chuyên ngơ ngác tiếp nhận tiền, ngơ ngác xoay người, ngay khi y vừa định bước đi thì đột nhiên xoay người lại, sau đó nhanh chóng hôn một cái lên mặt Tiêu Hòa, chạy.
Tiêu Hòa sờ mặt, ba giây sau đó rống to với bóng dáng đã chạy xa kia: “Nhóc con đừng hòng nghĩ tao sẽ mềm lòng với mày ──!”
Xoay mặt về phía những người qua đường dùng ánh mắt kinh ngạc, ghê tởm nhìn mình, lưu manh nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy đồng tính luyến ái bao giờ hả?”
Dù thế nào hắn cũng sắp chết rồi, mặt mũi gì gì đó, hết thảy chẳng qua chỉ là gió cuốn mây bay. Có dùng ánh mắt nào nhìn hắn đi chăng nữa, hắn cũng chẳng đau thêm tý nào.
Chỉ là Tiêu Hòa không nghĩ tới, người ta dùng ánh mắt ghê tởm nhìn bọn họ, ngoại trừ việc bọn họ là nam ra, chủ yếu là dung mạo bọn họ hiện tại rất tổn hại mắt người coi. Một gã đàn ông trung niên tiều tụy cùng một thanh niên trẻ tuổi hèn mọn, hai người hôn tới hôn lui trên đường cái, đổi lại là ai cũng không nhìn nổi.
Đáng tiếc Tiêu Hòa không nhận ra, có điều cho dù người này có nhận ra, e rằng cũng sẽ chẳng thèm để ý. Kẻ nào đó lập tức rửa sạch khuôn mặt, mang theo bảy vạn tám đi vào cửa hàng máy tính, ỷ vào việc mình là người câm điếc, bộ dạng lại không tồi, mua một chiếc laptop đời cao với giá hoàn toàn ưu đãi, đồng thời còn mua một chiếc di động giá rẻ nhất kích hoạt ngay lập tức.
Về đến nhà, Tiêu Hòa vác laptop đi tới trước mặt Mân Côi đang xem TV.
Mân Côi nhìn về phía hắn.
“Muốn không?” Túi laptop được đưa tới trước mặt Mân Côi, Mân Côi nhất thời không biết nên nhận hay không.
“Lão Đại, đây là cái gì?” Tiêm Đầu lủi lại đây tò mò hỏi.
Mân Côi mở túi laptop ra, phát hiện đó là một chiếc Dell đời mới nhất, không khỏi vừa mừng vừa sợ.
“Tai tao bị điếc không nghe được, nếu tụi mày có vấn đề gì thì viết cho tao xem, hoặc khoa tay múa chân cũng được.” Tiêu Hòa ngồi xuống trên ghế sa lon.
Vừa nghe tai Tiêu Hòa bị điếc, Tiêm Đầu nhanh chóng bò lên quần Tiêu Hòa, vội vàng hỏi: “Lão Đại xảy ra chyện gì? Tại sao tai lại không nghe được?” Nói nửa ngày mới nhớ tới người này căn bản không nghe thấy nó đang nói cái gì, không khỏi vạn phần uể oải.
Tiêu Hòa đưa tay nhẹ nhàng gõ gõ đầu nhỏ của Tiêm Đầu, tỏ vẻ đừng để ý. Xoay lại nhìn về phía Mân Côi: “Tao muốn nhờ mày giúp tao vài chuyện, đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì lắc đầu.”
“Anh muốn làm cái gì?” Mân Côi cảnh giác nói.
Tiêu Hòa lắc đầu tỏ vẻ hắn không nghe được.
“Tai anh xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Hòa lại nói lại lời vừa rồi một lần nữa.
Mân Côi nhìn chiếc laptop, thật cẩn thận hỏi: “Nếu tôi không giúp anh, có phải cái này anh cũng không cho tôi nữa đúng không?”
Tiêu Hòa chỉa chỉa lỗ tai của mình.
Mân Côi ngây ngốc, thế này thì giao tiếp kiểu gì đây?
Tiêu Hòa chỉa chỉa máy tính.
Mân Côi lập tức kịp phản ứng, một lớn hai nhỏ bắt đầu dùng máy tính để giao tiếp. Tiêu Hòa giao cho Mân Côi việc mình hy vọng nó làm, từng cái từng cái một.
Thời gian chờ đợi dễ khiến cho người ta lo lắng nhất.
Tiêu Hòa nghĩ không thèm nhờ tới Viêm tiểu yêu nữa, nhưng vẫn nhịn không được suy nghĩ.
Bởi vì chuyện lần trước, hắn muốn trả thù Viêm tiểu yêu, đồng thời trong lúc nghĩ cách trả thù y, hắn cũng phát hiện tâm tình thực sự của chính mình.
Căn bản là hắn không nhẫn tâm được với tên nhóc đó.
Tiêu Hòa cảm thấy mình thật hỗn loạn, hắn vừa muốn đoạn tuyệt với thằng nhóc đó, từ nay về sau đường ai người nấy đi, nhìn thấy cũng coi như không gặp. Nhưng hắn lại cũng hy vọng thằng nhóc đó cùng chính mình đi hết chặng đường sinh mệnh chẳng còn lại bao nhiêu kia.
Tiêu Hòa tự nói với mình, nếu lần này hắn có thể trả thù công ty CED thành công, nếu Viêm tiểu yêu vẫn còn chút hứng thú với hắn, vậy hắn sẽ không lưu tâm để cho một con thú yêu ngang tàng, bạo lực lại tham dục theo chính mình đến cuối đời.
Trong thời gian còn lại, hắn chỉ muốn buông hết thảy tâm tư phòng bị, trả giá toàn bộ cảm tình rồi thỏa sức yêu thương một lần. Mặc kệ đối phương là người, là thú hay là yêu, chí ít cũng không uổng một lần tới thế gian này.
Về phần đối phương có thể thương hắn hay không, hắn đã không còn khao khát. Chỉ cần trong khoảng thời gian cuối cùng của mình, ngoại trừ hắn ra đối phương không có người khác, hắn cũng đã thỏa mãn.
Tiểu Viêm, lần này tôi không muốn lợi dụng năng lực của cậu để báo thù cho tôi, nhưng tôi cũng mong rằng cậu sẽ không để cho tôi thất vọng.
Viêm Chuyên trong lúc lấy tiền ở cửa hàng kia lại phát sinh một vấn đề.
Nhìn tủ sắt mở ra, nhìn một đống tiền mặt trong hòm sắt, còn có kim cương châu báu ngọc khí được chứa trong một chiếc hộp trang sức tinh xảo, Viêm Chuyên lại nghĩ tới việc kiếm tiền vất vả.
Có nên lấy đi toàn bộ hay không?
Trước tiên đếm đủ bảy mươi vạn tiền mặt cất vào túi hành lý đã chuẩn bị sẵn, cuối cùng Viêm Chuyên lấy viên kim cương bọn họ vừa mới bán đi, đóng cửa tủ sắt lại.
Lấy lại viên kim cương coi như là sự trừng phạt đối với lòng dạ hiểm độc của bọn họ, nhưng tiền tài bên trong cũng không phải thứ y nên lấy.
Ngay khi Tiêu Hòa đang miên man suy nghĩ.
“Tiêu Tiêu!” Một gã đầu tổ chim đột nhiên xông ra từ trong vách tường, lại còn vừa ra đã rất hưng phấn kêu to.
Tiêu Hòa ngẩng đầu, nhìn về phía kẻ vừa tới, mỉm cười.
“Chẳng phải bảo cậu buổi tối hẵng đến sao, sao bây giờ đã chạy tới? Không ai nhìn thấy chứ?”
“Không có không có, hiện giờ ông già mặt vàng căn bản không chú ý tới tui.” F từ trong vách tường vừa ra tới, liền xông lại ôm lấy Tiêu Hòa kêu lên:
“Tiêu Tiêu, ông già mặt vàng bị một con dã thú chặt đứt ngón tay, đang tìm con quái thú kia khắp nơi, còn nói muốn tui đối phó với nó.”
Tiêu Hòa híp híp mắt, kỳ quái, sao hắn lại có thể nghe được tiếng F nói chuyện?
“A, vậy sao? Quái thú nào lại lợi hại như thế? Cậu muốn đối phó con quái thú kia?”
F lắc đầu, “Nó cũng không cắt ngón tay của chúng ta. Không để ý tới nó!”
“Ha ha ha!” Tiêu Hòa cười to.
F giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng bưng cái hòm kim loại trong tay lên giống như hiến vật quý cho Tiêu Hòa xem.
“Cậu tìm được rồi?” Tiêu Hòa kích động nói, nói, nhanh chóng tiếp nhận cái hòm: “Cậu có mở ra xem qua chưa, bên trong có thẻ nhỏ gắn ảnh chụp của tôi?”
“Ừm!” F gật đầu, nhìn Tiêu Hòa chờ đợi, hi vọng hắn có thể khen ngợi chính mình.
Tiêu Hòa không để cho hắn thất vọng, cao hứng hung hăng xoa xoa đầu hắn hai cái, khiến cái đầu tổ chim kia càng thêm loạn.
“Thật tốt quá, thứ này cậu tìm được ở đâu thế?”
Tiêm Đầu vừa nghe, cũng thò đầu ra từ bên người Tiêu Hòa. Để tìm được giấy chứng minh của Tiêu Hòa, nó mai phục ở cao ốc CED đã lâu, thiếu chút nữa bị tóm, nhưng mà vẫn không tìm được. Tên đầu tổ chim này tìm thấy ở đâu? Còn nữa tên đó là ai vậy? Tại sao lại thân mật với lão Đại như thế?
F đang ngây ngất dưới cái vuốt ve của Tiêu Hòa, vừa định trả lời, lại nhìn thấy Tiêm Đầu leo đến trên đùi Tiêu Hòa, đồng tử lập tức sinh ra biến hóa.
“Chi ──!” Tiêm Đầu chống lại ánh mắt của F, nhất thời sợ hết hồn, lao vào túi áo Tiêu Hòa, cơ thể nho nhỏ trốn bên trong không ngừng run rẩy.
F gãi gãi đầu, hắn chỉ là tò mò khi thấy một con chuột xuất hiện ở trên đùi Tiêu Hòa, lại không tính toán ăn nó, tại sao nó phải sợ hãi như vậy?
Tiêu Hòa vỗ vỗ túi, lúc này mới nhớ tới rắn và chuột hình như là thiên địch, chẳng trách Tiêm Đầu lại sợ tới mức này.
“Tiêm Đầu, đừng sợ. F sẽ không làm hại mày. F, cậu có ăn chuột không?”
F lắc đầu. Hắn không thèm ăn vật nhỏ núc ních lông này, ăn cũng chẳng đủ no. Hắn muốn ăn Mân Côi, nhưng mà lại sợ Tiêu Tiêu mất hứng. Nghĩ đến Mân Côi, nhịn không được lại trộm liếc con robot nhỏ vẫn luôn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hắn từ sau khi hắn vào.
“Tiêm Đầu, F nói mình không ăn chuột.”
“Chi chi, gạt người! Nào có con rắn nào không ăn chuột! Lão Đại, đây không phải là người, là xà tinh!” Tiêm Đầu núp ở trong túi kêu the thé.
Tiêu Hòa không nghe được, lại vỗ vỗ túi an ủi Tiêm Đầu không cần sợ.
“Cái hộp kim loại này có phải tìm được ở chỗ Lý giáo sư không?”
F gật đầu.
Tiêu Hòa nghĩ thầm quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, nhìn Tiêm Đầu vài ngày không về, chỉ biết thứ này nhất định không có ở cao ốc CED. Mà trong công ty người cảm thấy hứng thú với Tiểu Viêm và hắn nhất chính là Lý giáo sư, như vậy đồ đạc của hắn tám chín phần là nằm trong tay ông ta. Ôm chặt tâm lý may rủi, hắn để F trở về lục lọi chỗ Lý giáo sư, kết quả F thật sự tìm được, cái này giúp hắn khỏi phải báo mất để xin cấp lại lần nữa.
Mở hộp lấy thứ bên trong ra, phát hiện chẳng những giấy căn cước, ngay cả chi phiếu linh tinh đều ở đó, mất mà được lại khiến Tiêu Hòa lập tức cười sán lạn.
“F, cậu nói bất kể cậu trốn ở đâu, ông già mặt vàng kia đều có thể tìm được cậu đúng không?”
“Ừm.”
Tiêu Hòa sờ sờ cằm, “F, đợi lát nữa tôi còn có việc nhờ cậu làm. Sau khi xong xuôi, tôi sẽ dẫn cậu rời đi.”
“Được.”
“F, cậu mang Mân Côi vào trung tâm điều khiển cao ốc CED, nếu cậu không biết nó ở chỗ nào thì nghe Mân Côi phân phó, nó bảo cậu đưa đi đâu thì đưa nó tới chỗ đấy. Tiếp theo chờ Mân Côi làm xong việc của mình thì cậu mang nó ra. Nhớ kỹ, không được can thiệp vào những chuyện khác, nếu ông già mặt vàng tìm cậu, cậu hãy nghe theo, không cần phản kháng, đợi khi tìm được cơ hội tiếp tục mang Mân Côi ra. Biết chưa?”
F gật đầu. Tiêu Hòa lo lắng lại bảo hắn lặp lại một lần, lúc này mới quay đầu gọi Mân Côi.
“Mân Côi, lại đây.”
F vừa nhìn thấy Mân Côi, tựa như trẻ con nhìn thấy đường, ánh mắt dính chặt vào người Mân Côi không rời.
Mân Côi nhìn thấy F lộ ra loại vẻ mặt này, lập tức lùi về sau mấy bước.
Tiêu Hòa ho khan một tiếng: “Mân Côi, nghe lời. Vừa rồi tao đã nói cho mày biết phải làm những gì. Chuyện này với tao mà nói vô cùng quan trọng. Hiện tại mày đổi ý vẫn còn kịp, nếu mày vào đó mới đổi ý, tao sẽ mặc cho F xử lý mày sao cũng được. Nếu mày hoàn thành nhiệm vụ, chẳng những chiếc laptop này thuộc về mày, sau này tao cũng sẽ bảo F không đụng tới mày. Rõ chưa?”
Không phải vừa rồi đã tặng tôi chiếc laptop này sao? – Mân Côi dùng ánh mắt phẫn nộ trừng Tiêu Hòa.
Tiếc rằng Tiêu Hòa không ngứa không đau.
“Được, xem ra là mày đồng ý. F, cậu cũng nghe cho kỹ, sau khi hai đứa đi vào không được phép đánh nhau, cũng không được phép cãi nhau, nếu ai không khống chế nổi chính mình khiến cho sự tình lần này thất bại…” Tiêu lão đại cười dịu dàng. Cười đến mức Mân Côi ngoan ngoãn để cho F ôm mình.
F không cảm giác được dưới nụ cười của Tiêu Hòa ẩn giấu âm hiểm, nhìn thấy Tiêu Hòa cười, hắn cũng tiến sát lại gần Tiêu Hòa ngây ngốc cười.
“Xoạch.” Cửa mở.
Viêm Chuyên xách theo một đống lớn đồ dùng sinh hoạt và thức ăn đi tới.
F nhìn thấy Viêm Chuyên lập tức tiến vào trạng thái đề phòng.
Viêm Chuyên nhìn thấy F…
Tại sao cái kẻ chết tiệt này lại tới nữa?! Còn dính chặt vào cái tên lẳng lơ kia như vậy!
Câu đầu tiên, Viêm Chuyên rống lên; câu thứ hai, Viêm Chuyên phẫn nộ nghĩ thầm trong lòng.