“…” Tiêu Hòa bưng lấy cằm, trầm mặc ước chừng mười giây đồng hồ.
Trứng không biết mình vừa làm sai chuyện, rơi xuống mặt đất, thân mật đi cọ cọ chân Tiêu Hòa, còn phát ra tiếng “ê a ê a” tựa như trẻ con bi bô tập nói.
Tiêu Hòa ngưng mắt nhìn quả trứng có thể nhảy, có thể sáng lên, còn có thể phát ra âm thanh kỳ quái này, làm ra một quyết định.
“Mày chính là nhóc con lần trước gây chuyện ở trong mộng của tao đúng không? Vậy mà lần này còn dám tùy tiện truyền thanh cho tao nữa. Thiên đường có lối mà mày không đi, vừa lúc tao đây còn chưa ăn điểm tâm, đợi lát nữa đem mày làm thành trứng chiên!”
“…Oa oa oa oa!” Trứng bị dọa phát khóc, vừa khóc còn vừa bám dính lấy ống quần Tiêu Hòa không chịu rời đi.
Tiêu Hòa nhìn quanh một vòng không thấy có ai, cười âm hiểm, quơ lấy quả trứng, ôm chặt đi vào cửa sắt. Ông đây đã cho mày cơ hội rời đi, mày không chịu đi vậy thì đừng có trách sao tao đem mày bán lấy tiền!
Quản mày là cái quái gì, đã tới nhà tao thì đừng hòng bỏ trốn, khà khà khà!
Bỏ quả trứng lên ghế salon, Tiêu Hòa nghiêm mặt, đang chuẩn bị tiến hành tra khảo.
Vậy mà quả trứng không rõ lai lịch kia còn xán lại, hơn nữa bộ dạng giống như muốn Tiêu Hòa vuốt ve nữa.
Tiêu Hòa đen mặt nhìn quả trứng này, nghĩ thầm nếu nó có chân, chỉ sợ sớm đã bò lên người mình cho coi.
Vừa thấy quả trứng một bộ nóng lòng muốn thử nhảy vào trong ngực của hắn, Tiêu Hòa sợ tới mức vội vàng thét to: “Không được nhảy!”
Trứng lập tức ngoan ngoãn, bất động đứng ở trước mặt Tiêu Hòa.
“Nói, mày là ai? Đến đây làm cái gì?”
“…Ê a ê a.”
“Nói tiếng người!”
“Ê a ê a ngao ngao ngao.”
Tiêu Hòa che mặt, thế này thì trao đổi kiểu gì đây?
Trứng nhìn hắn một cách mong đợi, hy vọng hắn có thể ôm nó. Vừa rồi lúc Tiêu Hòa ôm nó vào cửa, nó hy vọng cứ luôn được nằm mãi trong lòng người này như vậy biết bao, nhưng mà… Oa oa!
Tiêu Hòa gõ vào vỏ nó, “Không được khóc.”
Trứng thút tha thút thít, nó rất muốn đi ra, cũng không biết tại sao, sức mạnh của nó vẫn luôn thiếu hụt, đến bây giờ nó còn chưa có biện pháp phá xác mà ra.
“Thành thật khai báo, ai ném mày tới cửa nhà tao? Tại sao lại muốn tìm tao? Mày là sản phẩm của công ty CED hay là đồ gã nhã nhặn biến thái kia làm ra? Còn nữa ba lô của Tiểu Viêm tại sao lại ở đây?”
Quá nhiều câu hỏi, trứng choáng váng.
“Nè, đang hỏi mày đấy.” Tiêu Hòa lấy tay vỗ vỗ vỏ trứng.
Quả trứng dường như cực kỳ thích Tiêu Hòa chạm vào nó, chủ động lăn tới gần cho Tiêu Hòa sờ sờ.
Chính Tiêu Hòa cũng không chú ý tới, động tác vỗ vỗ chưa đầy hai cái đã biến thành vuốt ve, thật kỳ lạ, tuy rằng hắn không rõ lai lịch quả trứng này, cũng không biết nó chạy tới làm gì, nhưng hắn có thể cảm giác được quả trứng không có chút ác ý nào đối với hắn, ngược lại còn vô cùng lưu luyến mến mộ hắn.
Quả trứng kỳ quái, cảm giác kỳ quái. Tiêu Hòa sờ sờ mó mó, đột nhiên nảy sinh tâm tình muốn ôm trứng vào trong lòng hảo hảo thương yêu cưng chiều nó. Ôi má ơi! Tiêu Hòa ném quả trứng qua một bên.
“Nói! Mày là do yêu quái nào biến thành mà lại có thể ảnh hưởng tới tâm tình của tao?”
Trứng còn chưa kịp dùng tiếng khóc để biểu đạt bất mãn của mình.
“Reng reng reng reng.”
“Tới đây tới đây!” Tiêu Hòa dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi quả trứng màu vàng rực rỡ chói mắt này, vừa chạy vừa lau mồ hôi, may mắn có người đến đây, nếu không vừa rồi hắn rất có thể đã bị quả trứng cổ quái kia mê hoặc rồi.
Vậy mà có thể ảnh hưởng tới tâm tình con người, thật là đáng sợ!
Vội vội vàng vàng, Tiêu Hòa không kịp nhìn màn hình cho kỹ đã ấn nút mở khóa cửa sắt trong hoa viên, lại chạy ra kéo cổng chính. Ngược lại hắn không lo lắng ba kẻ trong hoa viên bị người nhìn thấy. Tiểu Viêm nói y đã bố trí kết giới khiến người khác không nhìn được bọn họ cũng như nơi bọn họ tu hành.
Chỉ chốc lát sau, bốn gã nam nữ xuất hiện ở trong hoa viên.
“Tiêu tiên sinh, xin chào, đã lâu không gặp.”
Tiêu Hòa nhìn chằm chằm bốn người ngoài cửa, suy nghĩ hai giây xem có nên trực tiếp đóng cửa lại hay không.
Bọn người kia tìm được chỗ này kiểu gì? Hơn nữa tại sao bọn họ lại dám vác mặt đến tận cửa? Chẳng lẽ bọn họ biết Tiểu Viêm không có ở nhà? Hừ, coi ta là quả hồng nhuyễn chắc!
“Đúng là anh, tôi còn lo lắng tìm nhầm chỗ.” Người đàn ông đứng ở cửa đẩy kính mắt, cười nhã nhặn. Đáng tiếc vết sẹo đáng sợ trên mặt hắn đã phá hủy sự thân thiết mà hắn muốn biểu đạt.
“Sao mấy người biết tôi ở đây?” Tiêu Hòa lạnh mặt.
“Ha ha, không mời bọn tôi vào ngồi chút sao?”
Tiêu Hòa hoàn toàn không có ý mở cửa.
Gã đàn ông nhã nhặn liếc người phụ nữ trung niên một cái, người phụ nữ gật gật đầu với hắn.
Gã đàn ông nhã nhặn quay lại nhìn về phía Tiêu Hòa, “Tiêu tiên sinh, không biết anh có nhìn thấy một quả trứng hay không?”
Trong lòng Tiêu Hòa đột nhiên sinh ra cảm giác mất mát, tuy rằng quả trứng kia có chút cổ quái, nhưng cũng không biết tại sao mỗi khi nhìn thấy nó hắn lại cảm thấy thân thiết một cách mơ hồ. Không ngờ quả trứng này đúng thật là có quan hệ với tên Đỗ Vệ nhã nhặn âm hiểm, đáng tiếc.
“Màu vàng, lớn chừng này, cực kỳ tròn, cực kỳ bắt mắt. Nếu anh nhìn thấy nhất định sẽ không quên được.” Đỗ Vệ khoa tay múa chân miêu tả hình dáng của quả trứng.
“Trứng các người làm mất thì liên quan gì tới tôi! Tới đây tìm làm cái gì? Tôi cũng không buôn trứng.” Tiêu Hòa đảo mắt khinh thường.
“Tiêu tiên sinh, không phải anh thắc mắc chúng tôi tìm được chỗ này như thế nào sao? Chính quả trứng kia đã mang bọn tôi tới.”
Tiêu Hòa nheo mắt lại. Lời này là có ý gì? Nếu anh ta nói thật, tại sao quả trứng kia lại biết địa chỉ nhà mình? Hơn nữa lúc trước tại sao nó lại xuất hiện trong giấc mơ của mình?
“Tiêu tiên sinh, anh yên tâm, chúng tôi không có ác ý. Lần này tới chủ yếu là muốn hợp tác với anh.” Đỗ Vệ thành khẩn nói.
Tiêu Hòa không để ý đến hắn, ngược lại nhìn về phía người nào đó đứng ở phía sau hắn.
Người nọ rũ mi mắt, dường như rất ngại đối diện với Tiêu Hòa.
“Mấy người kia chính là “chúng tôi” trong miệng cậu? Hóa ra cậu với cái gã nhã nhặn kia là đồng bọn?” Rất nhiều chỗ vốn còn mơ hồ trong đầu Tiêu Hòa, sau khi nhìn thấy bốn người này đồng thời xuất hiện, rốt cục đã trở nên rõ ràng.
Lại quay lại nhìn về phía Đỗ Vệ, cười châm chọc: “Đang ở Tào doanh lòng tại Hán? Ông chủ của anh là ai? Hay là chính anh?”
Lúc ấy nghe được mẩu đối thoại của người này với ông già họ Lý ở đại sảnh, hắn đã đoán ra Đỗ Vệ thuộc về một thế lực khác, chỉ là không nghĩ tới Chung Xá cũng là người của bọn họ. Mà ngay từ đầu dường như chính là Chung Xá trợ giúp hắn lấy được mặt phẳng bản vẽ của công ty CED… Tiếp tục nghĩ tới cuộc gặp tình cờ với Chung Xá trên xe lửa, con nhóc tỏ vẻ hứng thú dị thường với Tiểu Viêm…
Hóa ra chính mình và Tiểu Viêm sớm đã bị đám người kia theo dõi, nực cười hắn còn luôn luôn đem mục tiêu trả thù đặt ở trên người công ty CED, càng buồn cười chính là hắn còn luôn coi Chung Xá là bạn bè.
Đỗ Vệ xoay mặt nhìn về phía phu nhân bên cạnh.
“Khụ, Tiêu tiên sinh, tôi có thể cam đoan lần này chúng tôi tới tuyệt đối không có ác ý gì, thậm chí chúng tôi nguyện ý bồi thường một ít tổn thất bởi vì hiểu lầm mà gây nên cho cậu trước kia.”
Ánh mắt Tiêu Hòa chuyển về phía người phụ nữ hắn chưa từng thấy qua.
Người phụ nữ này đứng ở bên cạnh gã đàn ông nhã nhặn, tuổi chừng bốn mươi, bộ dạng thướt tha, khí chất cao quý, lời nói cử chỉ chứng tỏ bà là người sống ở tầng lớp trên.
“Hiểu lầm?” Tiêu Hòa ngoài cười nhưng trong không cười, nói.
Mặt người phụ nữ trung niên không đổi sắc,”Không thể cho chúng tôi vào ngồi một chút sao? Tôi tin tưởng cậu nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện mà chúng tôi muốn nói, việc này đều có quan hệ tới cậu lẫn bản thân vị ở bên cạnh cậu nữa.”
Tiêu Hòa nghĩ nghĩ, vẫn là tránh ra nhường đường. Người phụ nữ trung niên dẫn đầu một hàng bốn người đi vào phòng khách.
Tuy rằng Tiểu Viêm không ở nhà, nhưng trong vườn còn có ba tên lính dự bị, hơn nữa chính hắn một năm nay cũng học được một ít kĩ năng, hắn cũng không sợ bốn người này giở thủ đoạn gì. Có điều hắn vẫn cứ lưu lại chút phòng bị, không đóng cửa chính vào.
Lúc Chung Xá đi ngang qua bên cạnh hắn thì xấu hổ cười, ngược lại con nhóc song song cùng theo vào ngẩng đầu trừng hai con mắt to tròn tò mò nhìn hắn.
Ách, anh chàng đẹp trai kia sao lại biến thành quái nhân vậy? Khuôn mặt quấn vải, dưới cằm còn phủ băng gạc này là chuyện gì xảy ra? Tiêu Hòa nhịn không được nhìn chằm chằm Chung Xá không dời mắt.
Chung Xá đáng thương, cằm dập nát, xương mặt lại vỡ, bị Tiêu Hòa nhìn cho đứng ngồi không yên, cố tình đầu lại vô pháp hoạt động một cách tự nhiên, chỉ có thể kiên cường nhẫn nhịn.
“Chào chú.” Con nhóc đột nhiên lên tiếng chào hỏi hắn.
Ánh mắt của Tiêu Hòa dời về phía nó.
Con nhóc cười ngọt ngào, “Chú ơi, còn nhớ cháu không? Chúng ta từng gặp nhau trên xe lửa đó.”
“Không nhớ.” Tiêu Hòa lạnh lùng trả lời: “Mặt khác, tao không thích trẻ con, mày có giả vờ đáng yêu với tao cũng vô ích.”
Đúng là một kẻ đáng ghét! Con nhóc bĩu môi, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Bị ngắt ngang, Tiêu Hòa cũng không tiếp tục nhìn chằm chằm Chung Xá nữa, nhanh chóng đi vào phòng khách. Hắn cũng không sợ mấy người kia thấy được quả trứng trên ghế salon nhà hắn, nếu bọn họ đã tìm tới cửa, chắc chắn chuyện quả trứng ở nơi này cũng giấu không được bao lâu, thôi thì cứ mặc kệ đi.
Bốn người gần như đồng thời đi vào phòng khách cùng Tiêu Hòa, đương nhiên cũng nhìn thấy quả trứng không biết là đang ngồi hay đang đứng trên ghế salon.
Vừa nhìn thấy trứng, con nhóc đã xông tới muốn ôm về.
Tiêu Hòa duỗi chân ra ngăn lại. “Người lớn trong nhà không dạy nhóc thế nào là quy củ sao?”
Con nhóc mất hứng, lập tức muốn động thủ, bị Đỗ Vệ giữ chặt.
“Nó quả nhiên ở chỗ anh. Chúng tôi còn sợ tìm lầm địa điểm.” Đỗ Vệ vui mừng cười.
Tiêu Hòa đĩnh đạc ngồi xuống ghế sa lon, tiện tay ôm quả trứng vào trong lòng.
Trứng cao hứng hừ hừ, trong chốc lát lớp vỏ màu vàng phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt.
“Nó thoạt nhìn rất cao hứng.” Đỗ Vệ nói, một nửa là hâm mộ, một nửa là cảm thán.
“Nó đang nói chuyện?” Người phụ nữ trung niên kinh ngạc, liếc nhìn Đỗ Vệ một cái.
Bốn người nhìn chủ nhà ngồi ở trên ghế sa lon, nhất thời không biết nên đi qua ngồi song song với hắn hay là nên đứng.
“Bên cạnh bàn ăn có ghế dựa, muốn ngồi thì tự mình qua lấy mà ngồi.”
“Ông chú đối đãi với khách của mình như vậy đó hả?” Con nhóc cực kỳ bất mãn, lần đầu tiên nó gặp được một kẻ lãnh đạm với nó thế.
“Mấy người là khách sao?” Tiêu Hòa bắt chéo chân bĩu bĩu môi.
“Ông…”
“Nha Nha, đi lấy mấy cái ghế lại đây.” Người phụ nữ trung niên mở miệng quát nó ngừng tay, lại quay sang nói với Tiêu Hòa:
“Tiêu tiên sinh không cần phải như thế, tôi đã nói hôm nay chúng tôi tới là mang theo vạn phần thành ý, chuyện trước kia chúng tôi cũng sẽ bồi thường cho Tiêu tiên sinh một cách hợp lý.”
“Bồi thường? Vị này…”
“Cậu có thể gọi tôi là phu nhân.” Phu nhân ngồi xuống chiếc ghế Đỗ Vệ đưa tới.
“Ha ha, mỹ nữ, nếu tôi dắt mười con chó tới để bà với tụi nó luân phiên ***, xong chuyện tôi trả cho bà ít tiền coi như trả công lao động vất vả, bà có nguyện ý hay không?”
“Câm mồm! Họ Tiêu! Đừng có khinh người quá đáng!” Con nhóc bê ghế dựa tới vừa nghe có người vũ nhục nữ thần trong lòng nó như vậy, thả ghế xuống muốn xông lên tính sổ với Tiêu Hòa. Lần này là Chung Xá giữ chặt nó lại.
Tiêu Hòa cười lạnh.
“Tiêu Hòa!” Đỗ Vệ thở dài, ngữ khí có chút nghiêm nghị. Hắn cũng không thể chịu đựng được có người vũ nhục phu nhân như vậy, nhưng hôm nay bọn họ tới cũng là để van cầu người, hơn nữa bằng vào việc bọn họ đã làm với Tiêu Hòa, Tiêu Hòa chịu cho bọn họ tiến vào cũng đã là cực kỳ độ lượng rồi.
Nếu X21 ở trên tay bọn họ, bọn họ còn có một chút quyền ngôn ngữ. Đương nhiên nếu X21 còn ở trong tay thì bọn họ đã không cần phải đến đây. Thật không nghĩ đến X21 lại bị người khác đoạt, nếu không phải dựa vào thiết bị theo dõi tàng hình dán trên vỏ trứng, bọn họ cũng chẳng biết phải đi đâu mà tìm X21 về nữa.
Phu nhân bị vũ nhục bằng lời nói lúc này vẻ mặt bất động, giơ tay lên ngăn cấm con nhóc Nha Nha đang muốn sử dụng năng lực để giáo huấn người, thản nhiên nói: “Tiêu tiên sinh, võ mồm cũng không thể giải quyết được vấn đề.”
Tiêu Hòa hơi hơi híp mắt, người phụ nữ này không đơn giản, bị vũ nhục còn có thể bày ra bộ dạng bình thản như vậy. Hắn đau đầu nhất khi đối phó với loại phụ nữ lòng dạ thâm sâu kiểu này, loại phụ nữ này khi đã ngoan độc thì một trăm thằng đàn ông cũng không sánh nổi.
Phòng khách lâm vào trầm mặc. Phu nhân và Đỗ Vệ dường như đang suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào mới tốt. Tiêu Hòa thì là dửng dưng lãnh đạm.
“Nói đi, các người định bồi thường tổn thất cho tôi như thế nào? Còn nữa có chuyện gì liên quan tới bản thân tôi? Tôi rất bận, cho các người ba phút, nếu trong vòng ba phút không nói được rõ ràng thì cửa chính ở bên kia.”
Đây là đối thủ lợi hại nhất kể từ khi y được sinh ra cho tới nay. Theo lời cha y nói, Ma Tộc đã rời khỏi tinh cầu này lâu lắm rồi, không ngờ vẫn còn có một tên lưu lại.
Nếu được, y hy vọng có thể tiêu diệt tên Ma Tộc này. Y không sợ hắn, trứng chỉ cần mới ra đời cũng đã có năng lực tự bảo vệ mình, chính là…
Vừa nghĩ tới viên đại bổ hoàn trong nhà sẽ khiến tên Ma Tộc này điên cuồng, thế công của Viêm Chuyên càng tỏ ra hung mãnh.
Liệt Uyên thì càng đánh càng kinh hãi. Không hổ là Di Tộc, cho dù mới trưởng thành cũng đã có thể bất phân thắng bại với mình. Không, là ngang tay với chính mình khi còn một nửa sức mạnh mới đúng. Liệt Uyên lập tức sửa sang ý nghĩ.
Năng lượng a, hắn muốn rời khỏi tinh cầu này, nhất định phải cắn nuốt càng nhiều năng lượng càng tốt. Có điều hắn cũng không muốn chết.
Vốn là hai đối thủ ngang nhau, nhưng mà một kẻ vì người yêu, người nhà của mình mà dốc sức, một kẻ lại lo lắng vì năng lượng mà quăng đi một mạng thì không có lời, dần dần, cán cân thắng bại bắt đầu nghiêng.
Bên kia Viêm Chuyên đang vì người nhà mà liều mạng, bên này Tiêu Hòa lại vì người nhà của mình mà phiền lòng.
“Em nói cái gì? Anh cả bên nhà gái buôn bán lại cần vay tiền em? Muốn mượn bao nhiêu?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng trả lời hàm hàm hồ hồ.
“Nói rõ một chút.” Tiêu Hòa lạnh lùng nói.
“Hai trăm vạn.”
“… Nếu anh nhớ không lầm thì chẳng phải trên tay em có tiền đó thôi? Muốn cho mượn thì cứ cho, sao phải hỏi ý anh làm gì?”
“Cái kia…”
“Đừng có cái này cái kia, nói cho rõ ràng!”
“Tiền của em đã đưa cho anh ấy rồi. Lần này là tăng thêm đầu tư cho em.”
“Tăng thêm đầu tư? Chẳng phải em nói anh ta mượn của em sao?”
“Không phải, lúc đầu là anh ấy mượn, về sau em phát hiện công ty của anh ấy làm môi giới nghệ sĩ, nên mới hỏi liệu có thể góp cổ phần được hay không, anh ấy nể tình em gái nên mới đồng ý. Sau đó…”
“Sau đó thì sao?” Tiêu Hòa nén giận hỏi. Hắn tưởng là em trai hắn đã sớm qua cái thời mơ mộng làm ngôi sao rồi, không ngờ hơn hai mươi tuổi đầu mà vẫn còn muốn chui vào cái vòng luẩn quẩn thị phi kia. Công ty môi giới nghệ sĩ? Loại công ty này nói trắng ra chính là công ty lừa đảo, kiếm được món nào hay món nấy, một khi xảy ra chuyện lập tức có thể đổi tên mở lại một lần nữa.
“Sau đó… Ngay từ đầu còn rất thuận lợi, tới giữa năm còn có một lần chia hoa hồng, nhưng đầu năm nay bởi vì mở một chi nhánh ở thành phố B, công ty mới thành lập nên làm ăn cũng không tốt lắm, cho nên anh ấy hy vọng em có thể đầu tư thêm.”
“Em bị ngốc hả?” Tiêu Hòa gần như muốn đập điện thoại.
“Anh! Em gái anh ấy là vị hôn thê của em, làm sao anh ấy có thể gạt em được? Người ta cũng nói, mở công ty môi giới nghệ sĩ đều như thế cả, nhưng chỉ cần đủ tài chính là có thể vượt qua cửa ải khó khăn, bởi vì em là người một nhà nên anh ấy mới cho góp cổ phần đấy chứ. Thiên Thiên cũng nói hy vọng lần này em có thể giúp đỡ anh của cô ấy.”
“Cái loại công ty ma quỷ này cần quái gì kinh phí, đều là loại chủ “không thấy thỏ diều hâu không xuất hiện”, chỉ cần một cái văn phòng hai bệ điện thoại là đã có thể mở một công ty trong giới đó rồi.”
“Ai bảo vậy? Anh không hiểu thì đừng có nói lung tung. Muốn thành lập một công ty nghệ sĩ loại này thì chủ doanh nghiệp cũng phải suy tính về mọi mặt, chỗ nào chẳng cần chuẩn bị tiền? Bọn họ còn phải chia hoa hồng cho nghệ sĩ và quản lý của công ty, có đôi khi còn phải bỏ tiền đặt cọc trước nữa. Để đi vào hoạt động, tổng tiền mặt ít nhất cũng phải ba, bốn trăm vạn, có khi còn hơn.”
“Anh không có hai trăm vạn.” Tiêu Hòa nhẫn giận nói.
“Anh, coi như anh giúp đỡ em, giúp đỡ em dâu tương lai của anh được không? Cuối năm nay Thiên Thiên gả rồi, anh làm anh cả bên nhà trai, rộng lượng chút có được không?”
“Rộng lượng? Em còn bảo anh rộng lượng đến thế nào nữa? Con nhóc kia ép em, đầu độc mẹ khăng khăng đòi lấy căn nhà ở cao ốc Hồng Viễn còn chưa đủ? Cô ta còn muốn thế nào nữa?”
“Anh, anh ăn nói kiểu gì thế? Làm như bọn em ép anh đưa nhà cho bọn em không bằng. Anh là anh trai của em, em kết hôn anh không giúp thì ai giúp?” (muốn xách dép chọi vô mặt thèng này wa’)
Tiêu Hòa quả thực tức điên lên rồi, “Anh không có tiền. Em nói thế nào nữa cũng vô dụng, cho dù tìm mẹ đến làm ầm ĩ cũng vậy. Nếu không có chuyện gì khác thì anh cúp máy đây.”
“Chờ một chút! Anh hai sao lại như vậy được chứ? Anh luôn miệng nói chính mình không có tiền, nhưng mà rõ ràng anh đang ở trong biệt thự, biệt thự kia em hỏi qua rồi, không có ít nhất bảy, tám trăm vạn căn bản mua không nổi.”
Tiêu Hòa âm thầm nắm chặt tay, “Đây là nhà của bạn anh, anh chỉ ở nhờ mà thôi. Đừng quên căn phòng duy nhất của anh đã đưa cho em rồi.”
“Anh thật sự không chịu giúp em?”
“Không có tiền thì giúp kiểu gì được?” Tiêu Hòa nhịn không được tức giận nói.
“Chẳng phải anh là Kim Thủ Chỉ sao? Ngay cả anh trai của Thiên Thiên cũng đã nghe qua đại danh của anh, còn nói phải tìm cơ hội ăn một bữa cơm với anh nữa. Nói tới chuyện này, em giúp anh sắp xếp thời gian, anh gặp mặt anh trai của Thiên Thiên một lần có được không?”
Tiêu Hòa không hề có ý kiến gì, trực tiếp cúp máy.
Lý Vi Dân nhìn về phía hắn.
Tiêu Hòa tức giận cười khổ, duỗi tay ra nói: “Biết sao được giờ? Nó là em trai tớ, nếu là kẻ khác tớ đã sớm khiến cho nó không sống nổi ở cái thành phố này rồi. Tớ cũng đâu thể dùng thủ đoạn với thằng nhóc này được chứ?”
“Vậy thì cứ dung túng nó đi.” Lý Vi Dân cũng biết cảm tình của Tiêu Hòa đối với em trai của hắn, tuy rằng giận thì giận, mà dù sao cũng vẫn như chân với tay.
“Có điều tớ thấy em cậu rất sợ Tiểu Viêm, có lẽ cậu có thể nhờ Tiểu Viêm hỗ trợ…”
“Quên đi.” Tiêu Hòa nhanh chóng xua tay, “Lần trước Tiểu Viêm nổi cơn thịnh nộ cũng không phải cậu không thấy được. Mẹ của tớ thiếu chút nữa bị dọa tới mắc bệnh tim. Tiền nằm viện một tháng của thằng nhóc Tiểu Lôi kia cũng đều do một tay tớ trả chứ ai.”
Tiêu Hòa nghĩ thầm lần này kiểu gì cũng không thể để yêu quái Viêm biết, nếu không em trai hắn chắc chắn không thoát khỏi kết cục thiếu mất một chân hay một tay. Yêu quái kia mà giận lên thì mặc xác đối phương là cái quái gì. Dù sao đi nữa, đó cũng là em trai của hắn a.
“Tớ thấy thằng nhóc Tiểu An tuyệt đối sẽ không quên đi như vậy đâu. Tên thông gia kia nếu đã mưu tính tới trên đầu nó, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cái cây rụng tiền này. Đống cổ phiếu cậu cho nó đáng giá bao nhiêu? Chẳng phải toàn bộ đều quẳng vào đó, còn quẳng được thoải mái dễ dàng như vậy, lòng tham của đối phương tám chín phần đã bị nuôi lớn rồi.”
Sắc mặt Tiêu Hòa âm trầm, “Hi vọng bọn họ đừng có quá phận. Nếu không phải thấy Tiểu Lôi cưng con bé kia như bảo bối…, hừ!”
“Mong là như thế.” Lý Vi Dân nhún nhún vai, “Tớ nghĩ lần sau kẻ ra tay chín phần là mẹ cậu. Lúc trước tớ còn cảm thấy chuyện cậu đặt quyền sở hữu tòa biệt thự này dưới tên tiểu tình nhân của cậu là có chút khinh xuất, hiện giờ nghĩ đến lại thấy cực kỳ sáng suốt, nếu không bọn họ tới cục bất động sản tra một tý là có thể tra được chủ sở hữu của tòa biệt thự này là ai. Nếu để cho bọn họ biết cậu có năng lực mua được khu biệt thự này thì coi như xong, có từ chối cũng khó, ha!”
Tiêu Hòa không phủ nhận cách nói của Vi Dân, tuy rằng cách nghĩ nguyên bản của hắn không phải là như vậy, hắn chỉ là đơn thuần hi vọng bọn Tiểu Viêm và A Phúc có nơi đặt chân hợp pháp sau khi hắn chết mà thôi.
Hiện giờ Tiểu Viêm, A Phúc chẳng những có nơi đặt chân, còn có thân phận công dân Trung Quốc hợp pháp, như vậy sau này cho dù hắn mất, bọn họ cũng có thể sinh tồn được trên thế giới này một cách an toàn. Trời ạ, Tiêu Hòa cảm động sâu sắc vì tinh thần hy sinh của chính mình. Tuy nói làm chuyện tốt chẳng màng lưu danh, nhưng mà hắn thật sự rất muốn được quốc gia ban tặng một cái huy hiệu phấn đấu vì hòa bình các dân tộc nha.
Tiểu Viêm, A Phúc, Tiêm Đầu, Mân Côi, tôi đi rồi…
“A Tiêu?”
“Hử?” Tiêu Hòa lơ đãng ngẩng đầu.
“Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?” Vẻ mặt sao mà quỷ dị.
“Tớ chỉ muốn cho cậu biết tớ… Khụ, tớ phải đi nấu cơm rồi.” May mắn là dừng lại đúng lúc.
Lý Vi Dân kỳ quái nhìn hắn một cái.
Mãi cho đến buổi sáng ngày thứ năm, Tiểu Viêm vẫn chưa về, Tiêu Hòa lấy điện thoại di động ra nghĩ nghĩ, vẫn là không gọi. Hắn là một người đàn ông trưởng thành rồi, cũng không thể bởi vì tiểu tình nhân năm ngày chưa về mà “liên hoàn call đoạt mạng” luôn đúng không?
Có điều Tiểu Viêm cũng chưa từng rời nhà lâu như thế. Tại sao lại không gọi điện báo bình an cho ta chứ? Chẳng lẽ thằng nhóc kia thật sự đánh dã thực ở bên ngoài sao?
Tiêu Hòa đa nghi không biết, Viêm Chuyên hiện tại cũng cực kỳ muốn về nhà. Có điều…
Ma tộc kia một đường đi theo y, đánh không lại y thì chơi trò đánh lén, hắn không làm gì được y, mà y cũng chẳng tránh nổi hắn.
Mắt thấy đã gần tới cửa nhà, cũng không thể cứ như vậy trực tiếp mang người vào trong nhà chứ?
Nếu để cho Ma tộc kia biết trong nhà còn có một viên bổ hoàn siêu cấp lớn đang ở đó… Khỏi cần nói, sau này y đừng hòng được bình yên.
Bị người bám theo năm ngày năm đêm, Viêm Chuyên vốn là tính khí nóng nảy lại càng triệt để bị chọc tức. Trên TV chẳng phải đã nói sao, chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng trộm. Y phải nghĩ ra phương pháp vĩnh viễn đoạn tuyệt hậu hoạn mới được.
Ta cũng không tin diệt không nổi ngươi!
Viêm Chuyên vừa nghĩ, tiện tay ném cái ba lô chứa quả trứng vào khu biệt thự.
Tự mình về nhà đi!
Vị phụ huynh cực kỳ vô trách nhiệm nào đó bỏ lại một câu như thế xong liền chạy đi đánh nhau… Không, là đi đối phó địch nhân mới đúng.
“Ngao ô ngao ô.”
Tiêu Hòa vỗ vỗ cái tai, kỳ quái? Nghe nhầm chăng? Tại sao hắn lại nghe thấy tiếng động vật kêu?
Nghiêng đầu nghe ngóng trong chốc lát, không có tiếng gì. Cho là mình nghe lầm, Tiêu Hòa lắc đầu, tiếp tục làm việc của mình.
Chưa tới một phút đồng hồ sau, “Ngao ô ngao ô.”
Trong tai lại vang lên tiếng kêu non nớt tương tự ấu thú. Lần này có vẻ gấp gáp hơn một chút.
Tiêu Hòa híp mắt. Rõ ràng như thế, chắc hẳn không phải là nghe nhầm, nhưng mà tiếng kêu này rốt cuộc truyền tới như thế nào? Tại sao lại giống như trực tiếp vang lên trong đầu vậy chứ?
Vốn không muốn để ý, nhưng mà một lát sau, tiếng kêu liền trở nên vô cùng yếu ớt, cảm giác như nhóc con phát ra âm thanh kia rất là… Đau lòng?
Tâm trạng Tiêu Hòa đột nhiên trở nên bất ổn, theo bản năng đứng dậy.
Tìm đi tìm đi, có lẽ là con thú nhỏ gia đình nào đó không cần nữa đem tới ném trước cửa nhà hắn. Hắn thề mình không phải kiểu người thiện tâm gì gì đó, nhìn thấy động vật bị vứt bỏ liền mang về nhà, cũng không biết tại sao, tiếng kêu của vật nhỏ này giống như là dẫn dắt trái tim của hắn vậy.
Một đường đi theo âm thanh tới lầu dưới, mở cửa ra nhìn, không thấy bóng dáng con vật nào. Lại đi tới trong sân dạo qua một vòng, ngoại trừ ba kẻ đang ngồi kia, cũng không phát hiện có ấu thú linh tinh bị người ném vào.
“Ngao ô ngao ô.” Tiếng kêu trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Ở bên ngoài! Tiêu Hòa ngẩng đầu. Tiếng kêu dường như truyền tới từ bên ngoài hàng rào hoa viên.
Tiêu Hòa giống như bị câu lấy, nhanh chóng đi tới kéo cánh cửa sắt ra.
Ngoài cửa không có bất cứ thứ gì. Bên đường cũng không thấy bóng dáng thùng giấy bị ném đi. Chẳng lẽ thật sự là chính mình nghe lầm?
Sắc mặt Tiêu Hòa có chút âm trầm, hắn lo lắng liệu có phải thời gian hồi quang phản chiếu của chính mình đã đến rồi hay không? Quên đi, một năm nay đã là quá nhiều rồi.
Nghĩ tới đó, Tiêu Hòa đang chuẩn bị xoay người đóng cửa đi vào.
Một cái bóng màu vàng đột nhiên lao ra từ trong bụi cỏ.
Ngao ngao! Cuối cùng cũng tìm được rồi!
“Rầm!” Cái bóng vàng tông mạnh vào bụng Tiêu Hòa.
“Ui da!” Tiêu Hòa vốn là trọng tâm không vững, lại bị thêm cú này nữa, lảo đảo một cái, phịch mông ngồi xuống đất. Lần này khiến hắn đau tới mặt đều biến dạng.
“Ai vậy? Đứa nào ném đồ lung tung? Có giỏi thì ra đây cho tao!”
Tiêu Hòa hung hăng bóp chặt thứ gì đó đụng vào ngực mình, a? Đây là cái gì?
Căn cứ vào diện tích chịu lực và độ va chạm lúc nãy, hắn còn tưởng rằng là quả bóng đá, bóng rổ gì gì đó. Hiện giờ nhìn qua, không ngờ là một quả… trứng tròn xoe, màu vàng lắc lư?
Tiêu Hòa híp mắt, thứ đồ này thoạt nhìn quen quen, không lớn bằng quả bóng rổ, kích cỡ ước chừng chỉ bằng trái bưởi, vỏ ngoài bóng loáng, không biết là làm bằng chất liệu gì.
Trứng vừa thấy Tiêu Hòa đang săm soi nó, lập tức ưỡn bụng nhỏ lên, cố gắng trưng bày chính mình ra cho hắn nhìn.
Đáng tiếc là bộ dạng nó quá tròn, bụng nhỏ có ưỡn cao tới đâu cũng không phân biệt được đầu đuôi.
“Ngao ô ngao ô” Tường cao quá, không bay vào được. Phụ thân xấu xa, ném người ta xong liền bỏ chạy đi chơi.
Cái tiếng này… Tiêu Hòa đưa trứng tới bên tai, hai tay bóp lấy trứng ra sức lắc lắc.
“Rầm”, trong tứng truyền đến tiếng va chạm gì đó.
“Oa oa!”
Tiêu Hòa nhanh chóng đứng lên, ngưng thần đề phòng nhìn về bốn phía. Tại sao lại có tiếng trẻ con khóc ở đây?
“Ai? Đi ra!” Tiêu Hòa tiện tay quăng quả trứng đi, kinh nghiệm nói cho hắn biết: Vật thể không rõ ràng tốt nhất là không nên tiếp xúc lâu.
“Oa oa oa oa!” trứng lại bị phụ huynh vứt bỏ lớn tiếng kêu gào. Tại sao cả hai người đều thích ném nó như vậy chứ? Cho dù vỏ của nó có dày đến mấy thì cũng biết đau mà. Oa oa.
Lần này Tiêu Hòa nghe rõ ràng, căn bản là tiếng trẻ con đang khóc mà thôi. Có điều ở gần đây đào đâu ra trẻ con?
Nghe kỹ giống như từ chỗ quả trứng kia truyền tới. Tiêu Hòa nhìn nhìn quả trứng hai lần, cự tuyệt tiếp thụ việc lại có thêm một tên yêu quái nữa xuất hiện ở trước mặt hắn, dời tầm mắt đi, cất bước về phía bên ngoài bụi cây. Có lẽ là hắn nghe lầm thì sao?
Quả trứng nhìn thấy Tiêu Hòa đi mất, vừa khóc vừa loi choi nhảy theo.
Tiêu Hòa sờ sờ gáy, tại sao hắn lại có cảm giác đặc biệt quỷ dị? Giống như có người thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm hắn, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh hắn vậy.
Ai đang giám thị ta? Tiêu Hòa lại càng cẩn thận hơn, khom lưng dò xét lùm cây nơi quả trứng lao ra. A? Đây chẳng phải là ba lô của Tiểu Viêm sao?
Quả trứng nhìn thấy Tiêu Hòa khom lưng thăm dò dường như đang tìm kiếm cái gì đó, lập tức cũng tò mò bu lại, vươn người cố gắng nhìn vào trong lùm cây. Đáng tiếc lùm cây rất cao, mà nó lại quá thấp, để có thể nhìn rõ hơn, quả trứng ra sức nhảy dựng lên.
Tiêu Hòa vươn tay cầm lấy ba lô, nâng eo lên, xoay người.
Quả trứng nhảy lên, “Rầm” một cái đập vào cằm Tiêu Hòa.