Dịch: QT – Edit: Đại Đạo Tự Tri Thế – Beta: Mahiro
“HI, thật trùng hợp.” Đối phương cười khẽ chào hỏi Hạ Vân Phong. Lúc này Hạ Vân Phong mới nhìn rõ người ngồi cạnh mình là vị chuyên gia tạo hình nổi tiếng quốc tế, Hoằng Dạ.
Tóc hắn có chút lộn xộn, trang phục rất mốt, so với đại bài kia trên một bậc, ngón tay hắn để bên môi nhẹ nhàng mà gõ gõ, hướng Hạ Vân Phong lộ ra nụ cười rất ôn hòa.
Hạ Vân Phong lười biếng khép hờ mắt, thong thả tỏ vẻ: “Thật trùng hợp.” Trước khi buổi công chiếu kết thúc, y không định lại mở mắt, y dùng tay chống đầu, nghỉ ngơi.
“Tạo hình của ngươi thật là độc đáo, lần trước lúc ta gặp ngươi, ngươi cũng mặc đường trang.” Do dự hoạt động đã muốn mở màn, bốn phía đều trở nên im lặng, Hoằng Dạ tiến đến bên tai Hạ Vân Phong, cảm thấy thích thú hỏi, “Ngươi không ngại cho ta biết tên chuyên gia tạo hình của ngươi chứ?” Hạ Vân Phong vẫn nhắm mắt, trả lời rất có lệ: “Hạ Vân Phong……” Từ sau khi tiếp quản Bắc Đường, y vẫn luôn mặc loại trang phục này, y không có chuyên gia tạo hình.
Y không phải nói giỡn, y thật không có chuyên gia tạo hình nên chỉ có thể nói ra tên mình…
Hoằng Dạ sửng sốt một chút.
Hạ Vân Phong nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Hoằng Dạ lại ghé vào bên tai y nói vài câu: “Ta biết ngươi chính là Hạ Vân Phong, kỳ thật vừa rồi ta đã nghe Hạ Xa nói, ngươi cảm thấy tạo hình của nàng đêm nay trông đẹp không?” “Xinh đẹp, quả là xinh đẹp.” Hạ Vân Phong thế này mới mở mắt liếc nhìn Hạ Xa, nữ nhân kia đang cùng đạo diễn nói chuyện, chỉ là đôi chân dài của nàng lộ ra bên ngoài khiến Hạ Vân Phong không thích lắm, “Rất lộ liễu.”
“Cái này gọi là theo thời, hơn nữa nàng vốn chính là đi theo con đường gợi cảm, không lộ thịt, cũng không có điểm mua (minh tinh hay gái bán hoa vậy trời), đêm nay phóng viên đều hướng về phía đôi chân dài của nàng mà đến.” Hoằng Dạ nở nụ cười, không nghĩ tới nam nhân này lại bảo thủ như vậy, nữ ngôi sao không lộ thịt, làm thế nào hấp dẫn được ánh mắt của kim chủ cùng phóng viên.
Hạ Vân Phong cảm thấy Hoằng Dạ rất hài hước, y một điểm cũng không thấy phản cảm, y yêu thích nhất những người có đảm lược (lòng can đảm và sự hiểu biết), có tầm nhìn xa, nhìn thấu lòng người, y nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát, mới chậm rãi nói cho Hoằng Dạ: “Kỳ thật ta không có chuyên gia tạo hình.” Thanh âm của y rất nhẹ, lộ ra nồng đậm vẻ buồn ngủ.
Hoằng Dạ đưa tay nhét một tấm danh thiếp vào trong túi áo của Hạ Vân Phong: “Nếu muốn làm tạo hình có thể tìm ta, thỉnh thoảng ta có thể làm miễn phí cho ngươi, ngươi nghĩ muốn kiểu dáng gì đều được……” Tiếng cười của hắn lộ ra vài tia ý vị sâu xa, gặp Hạ Vân Phong nhắm mắt lại nhẹ nhàng mà gật gật đầu, hắn cũng chuyên tâm xem lễ công chiếu.
Thẳng đến trước khi buổi công diễn kết thúc vài phút, Hạ Vân Phong mới chậm rãi mở mắt, y vừa mở hai mắt liền nhìn thấy Hoằng Dạ đang theo dõi y, Hạ Vân Phong cũng không cảm thấy kỳ quái, rất trấn định đứng lên, Hoằng Dạ biết y phải đi, lại lặp lại lời nói trước đó, bảo Hạ Vân Phong muốn làm tạo hình có thể tìm hắn, Hạ Vân Phong vẫn là miễn cưỡng gật đầu.
Hạ Vân Phong ra trước hội trường, đi một chuyến toilet.
Y đứng trước bồn rửa tay mà rửa tay, đột nhiên nghe được phía sau có tiếng đóng cửa thật mạnh, tiếp theo đến âm thanh ồn ào phát ra từ bộ đàm. Y vừa ngẩng đầu, liền từ trong gương, nhìn thấy Hình Liệt một thân thường phục, mang theo tươi cười vui sướng khi người gặp họa mà xuất hiện phía sau y.
Hạ Vân Phong mí mắt chết tiệt nhảy một chút, y lấy qua khăn mặt, chậm rãi xoa xoa tay, y coi như cái gì cũng chưa thấy, tiếp tục sửa sang lại quần áo, mà bộ đàm trong tay Hình Liệt không ngừng vang lên ……
“Hình Liệt, nghị viên muốn đi ra ngoài, làm sao bây giờ?”
“Theo sau, hảo hảo bảo vệ.”
“Vậy còn ngươi?”
“Ta?” Hình Liệt nhìn nam nhân liếc mắt một cái, “Vứt cái bô.” Hắn nói xong liền tắt bộ đàm đi, đem bộ đàm cất ở bên hông, trông thấy Hạ Vân Phong nhíu mày, Hình Liệt tiến lên, đem hai tay đặt lên bồn rửa tay, dẫn đến Hạ Vân Phong cả người đều bị hắn ngăn chặn trước bồn rửa tay.
“HI, thật trùng hợp.” Đối phương cười khẽ chào hỏi Hạ Vân Phong. Lúc này Hạ Vân Phong mới nhìn rõ người ngồi cạnh mình là vị chuyên gia tạo hình nổi tiếng quốc tế, Hoằng Dạ.
Tóc hắn có chút lộn xộn, trang phục rất mốt, so với đại bài kia trên một bậc, ngón tay hắn để bên môi nhẹ nhàng mà gõ gõ, hướng Hạ Vân Phong lộ ra nụ cười rất ôn hòa.
Hạ Vân Phong lười biếng khép hờ mắt, thong thả tỏ vẻ: “Thật trùng hợp.” Trước khi buổi công chiếu kết thúc, y không định lại mở mắt, y dùng tay chống đầu, nghỉ ngơi.
“Tạo hình của ngươi thật là độc đáo, lần trước lúc ta gặp ngươi, ngươi cũng mặc đường trang.” Do dự hoạt động đã muốn mở màn, bốn phía đều trở nên im lặng, Hoằng Dạ tiến đến bên tai Hạ Vân Phong, cảm thấy thích thú hỏi, “Ngươi không ngại cho ta biết tên chuyên gia tạo hình của ngươi chứ?” Hạ Vân Phong vẫn nhắm mắt, trả lời rất có lệ: “Hạ Vân Phong……” Từ sau khi tiếp quản Bắc Đường, y vẫn luôn mặc loại trang phục này, y không có chuyên gia tạo hình.
Y không phải nói giỡn, y thật không có chuyên gia tạo hình nên chỉ có thể nói ra tên mình…
Hoằng Dạ sửng sốt một chút.
Hạ Vân Phong nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Hoằng Dạ lại ghé vào bên tai y nói vài câu: “Ta biết ngươi chính là Hạ Vân Phong, kỳ thật vừa rồi ta đã nghe Hạ Xa nói, ngươi cảm thấy tạo hình của nàng đêm nay trông đẹp không?” “Xinh đẹp, quả là xinh đẹp.” Hạ Vân Phong thế này mới mở mắt liếc nhìn Hạ Xa, nữ nhân kia đang cùng đạo diễn nói chuyện, chỉ là đôi chân dài của nàng lộ ra bên ngoài khiến Hạ Vân Phong không thích lắm, “Rất lộ liễu.”
“Cái này gọi là theo thời, hơn nữa nàng vốn chính là đi theo con đường gợi cảm, không lộ thịt, cũng không có điểm mua (minh tinh hay gái bán hoa vậy trời), đêm nay phóng viên đều hướng về phía đôi chân dài của nàng mà đến.” Hoằng Dạ nở nụ cười, không nghĩ tới nam nhân này lại bảo thủ như vậy, nữ ngôi sao không lộ thịt, làm thế nào hấp dẫn được ánh mắt của kim chủ cùng phóng viên.
Hạ Vân Phong cảm thấy Hoằng Dạ rất hài hước, y một điểm cũng không thấy phản cảm, y yêu thích nhất những người có đảm lược (lòng can đảm và sự hiểu biết), có tầm nhìn xa, nhìn thấu lòng người, y nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát, mới chậm rãi nói cho Hoằng Dạ: “Kỳ thật ta không có chuyên gia tạo hình.” Thanh âm của y rất nhẹ, lộ ra nồng đậm vẻ buồn ngủ.
Hoằng Dạ đưa tay nhét một tấm danh thiếp vào trong túi áo của Hạ Vân Phong: “Nếu muốn làm tạo hình có thể tìm ta, thỉnh thoảng ta có thể làm miễn phí cho ngươi, ngươi nghĩ muốn kiểu dáng gì đều được……” Tiếng cười của hắn lộ ra vài tia ý vị sâu xa, gặp Hạ Vân Phong nhắm mắt lại nhẹ nhàng mà gật gật đầu, hắn cũng chuyên tâm xem lễ công chiếu.
Thẳng đến trước khi buổi công diễn kết thúc vài phút, Hạ Vân Phong mới chậm rãi mở mắt, y vừa mở hai mắt liền nhìn thấy Hoằng Dạ đang theo dõi y, Hạ Vân Phong cũng không cảm thấy kỳ quái, rất trấn định đứng lên, Hoằng Dạ biết y phải đi, lại lặp lại lời nói trước đó, bảo Hạ Vân Phong muốn làm tạo hình có thể tìm hắn, Hạ Vân Phong vẫn là miễn cưỡng gật đầu.
Hạ Vân Phong ra trước hội trường, đi một chuyến toilet.
Y đứng trước bồn rửa tay mà rửa tay, đột nhiên nghe được phía sau có tiếng đóng cửa thật mạnh, tiếp theo đến âm thanh ồn ào phát ra từ bộ đàm. Y vừa ngẩng đầu, liền từ trong gương, nhìn thấy Hình Liệt một thân thường phục, mang theo tươi cười vui sướng khi người gặp họa mà xuất hiện phía sau y.
Hạ Vân Phong mí mắt chết tiệt nhảy một chút, y lấy qua khăn mặt, chậm rãi xoa xoa tay, y coi như cái gì cũng chưa thấy, tiếp tục sửa sang lại quần áo, mà bộ đàm trong tay Hình Liệt không ngừng vang lên ……
“Hình Liệt, nghị viên muốn đi ra ngoài, làm sao bây giờ?”
“Theo sau, hảo hảo bảo vệ.”
“Vậy còn ngươi?”
“Ta?” Hình Liệt nhìn nam nhân liếc mắt một cái, “Vứt cái bô.” Hắn nói xong liền tắt bộ đàm đi, đem bộ đàm cất ở bên hông, trông thấy Hạ Vân Phong nhíu mày, Hình Liệt tiến lên, đem hai tay đặt lên bồn rửa tay, dẫn đến Hạ Vân Phong cả người đều bị hắn ngăn chặn trước bồn rửa tay.