Edit: Đa Mộng
Beta: Trangki Hai người hướng phía trước đi một đoạn.
Rất nhanh hai người nhìn thấy phía trước có một đống phòng ở, lúc này gió đã thổi rất lớn, khoảng cách nội thành còn rất xa cũng không thể đi được nữa……
Tần Diễm nắm thắt lưng Hạ Vân Phong, lấy tay thay y cản gió, tiến đến bên tai Hạ Vân Phong nói lớn: “Không thể đi nữa, phía trước có mấy phòng ở của ngư dân, chúng ta đến nơi đó trước tránh một lát.”
Gió rất lớn.
Hiện tại nếu không quát to thì có lẽ nghe không rõ nữa… Hai người vào phòng nhỏ của ngư dân, đống phòng ở này hoang phế đã lâu, bên trong căn bản là không ai. Hơn nữa phòng này không gian cũng không lớn nhưng vẫn có thể tránh gió được.
Bên trong không có thứ gì, chỉ có một cái giường ván gỗ, tựa hồ trước kia cũng có người ở trong này tá túc qua đêm, trong phòng trống rỗng liền ngay cả nói chuyện đều có âm thanh vọng lại.
Tần Diễm đem áo khoác cởi ra lót ở trên giường rồi bảo Hạ Vân Phong đi qua ngồi, chính hắn đi đóng cửa sổ lại nhưng có vài cửa sổ không có lớp thủy tinh cho nên gió biển vẫn có thể thổi vào.
Hạ Vân Phong ngồi ở trên quần áo của Tần Diễm, y bảo Tần Diễm lại đây ngồi, Tần Diễm trực tiếp ôm sát thân thể y, động tác này tựa hồ có điểm……
Ý tứ bảo hộ y……
Nhưng giống như là ngược rồi…
Hiện tại y là phụ thân, hẳn là lúc bảo hộ nhi tử. (=.,=)
Cho nên.
Hạ Vân Phong vươn tay ôm Tần Diễm: “Nhi tử, lạnh hay không lạnh?” giọng nói y lười biếng ở trong bóng tối có vẻ khàn khàn dụ nhân……
“Có chút.” Tay Tần Diễm có chút lạnh.
“Kia đem tay cho vào bên trong áo ta, như vậy sẽ không lạnh nữa.” Hạ Vân Phong cũng cảm giác được cái tay đặt bên hông y của Tần Diễm kia có chút lạnh lạnh……
Đem tay cho vào trong áo……
“À.”
Tần Diễm ngồi ở bên cạnhHạ Vân Phong, chậm rãi bắt tay cho vào trong áo Hạ Vân Phong, đụng đến thắt lưng mềm dẻo của Hạ Vân Phong, lòng bàn tay hơi lạnh của hắn dán làn da ấm áp của Hạ Vân Phong.
“Tê.” Hạ Vân Phong hút không khí, bất quá y lại nở nụ cười,“Đúng là rất lạnh.” Yduỗi tay kéo tay kia của Tần Diễm qua, chậm rãi chậm rãi đem tay của Tần Diễm cho vào trong áo y.
Tần Diễm nghiêng thân, hai tay đều ôm thắt lưng Hạ Vân Phong……
“Để làm chi đột nhiên đối với ta tốt như vậy.” cằm Tần Diễm cũng nhẹ nhàng mà đặt ở đầu vai Hạ Vân Phong, lúc hắn nói chuyện hơi thở đều phun ở trên cổ Hạ Vân Phong.
“Ngươi là con ta, đương nhiên sẽ đối tốt với ngươi.” Hạ Vân Phong một bàn tay nắm cả lưng Tần Diễm, một bàn tay vỗ về cánh tay Tần Diễm, động tác của y rất chậm……
Tần Diễm nhắm hai mắt lại, dựa vào Hạ Vân Phong, hắn đem mặt chôn ở cổ Hạ Vân Phong, mái tóc mềm mại kia cũng nhẹ nhàng mà dán tại trên mặt Hạ Vân Phong.
Bên ngoài tiếng gió biển cùng sóng biển đang điên cuồng gào thét, gió thổi vào trong phòng.
Thổi đến Hạ Vân Phong cũng có chút rét run.
Hạ Vân Phong thong thả ôm chặt Tần Diễm.
Nhưng mà.
Cả người Tần Diễm sắp đặt ở trên người y rồi.
“Vậy nếu ta không phải nhi tử ngươi, ngươi sẽ không đối tốt với ta như vậy, đúng không?” giọng Tần Diễm thấp đi rất nhiều, hắn dùng lực bế Hạ Vân Phong một cái.
“Như thế nào có khả năng không phải.” Hạ Vân Phong không thích giả thiết không thiết thực.
Nếu.
Không phải.
Hạ Vân Phong sẽ không quản Tần Diễm, y chỉ quan tâm người trong nhà, người khác y quản không được nhiều lắm.
Tần Diễm tựa hồ biết Hạ Vân Phong suy nghĩ cái gì, hắn không quá cao hứng đẩy Hạ Vân Phong ra, tay cũng từ trong áo Hạ Vân Phong rút ra, còn quay đầu không nhìn Hạ Vân Phong nữa. Hạ Vân Phong biết hắn lại cáu kỉnh rồi. (=..= ca cũng rảnh thật đó)
Hạ Vân Phong cũng chưa nói cái gì.
Y chính là chậm rãi cởi bỏ nút áo mình, bỏ đi áo khoác, lót ở trên giường gỗ……
“Tần Diễm, ngươi trước đứng lên, ta trải giường một chút.” trên người Hạ Vân Phong còn mặc một kiện áo trong màu trắng thực mềm mại, hai tay y chống tại trên tấm ván gỗ sửa sang lại một cái
Tần Diễm đứng lên, đi đến bên cạnh đứng, cũng không nhìn y, cũng không nói chuyện. ( thế cũng dỗi =.=)
Hạ Vân Phong nói với hắn, hắn cũng không để ý tới, Hạ Vân Phong chậm rãi trải giường xong thì an vị trên tấm ván gỗ rộng thùng thình kia, y bảo Tần Diễm lại đây, nhưng Tần Diễm đứng không nhúc nhích.
“Bảo ngươi lại đây.” Hạ Vân Phong lười biếng thúc giục hắn.
“……”
“Qua hay không qua?” Hạ Vân Phong ngữ khí vững vàng thay đổi một loại cách nói, hai mắt thích ứng bóng tối đã nhìn thấy Tần Diễm hiện tại chính đang đứng nghiêng, nghiêng đầu không muốn để ý đến y.
Cho dù hiện tại bên ngoài sóng gió có lớn đi nữa, trong con ngươi bình tĩnh kia của Tần Diễm cũng vững vàng không có dao động……
Không để ý tới.
Chính là không thèm nhìn.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Tần Diễm chợt nghe Hạ Vân Phong như có như không nói một câu:“Ta lạnh.” Tựa hồ ý tứ là bảo hắn đi qua, nhưng lại hình như là đang lầm bầm lầu bầu.
Tần Diễm nghĩ đến chính mình nghe lầm.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Vân Phong, vừa lúc thấy Hạ Vân Phong không có mặc áo khoác nhưng hắn cũng không có động, Hạ Vân Phong lại gọi hắn hai tiếng, hắn mới đi đến…… (=..= chảnh công)
“Đêm nay ngay tại nơi này ngủ, bão này cũng không phải trong chốc lát mà dừng được.” Hạ Vân Phong muốn vươn tay thay Tần Diễm đem nút áo cài lại, để tránh cho hắn cảm lạnh.
Loại địa phương này như thế nào còn có thể ngủ.
Tần Diễm bất mãn nhíu mày, hắn bắt được cổ tay Hạ Vân Phong, gắt gao nắm bắt……
Hạ Vân Phong vừa nâng mắt lên, muốn nói gì đó, liền nhìn thấy một cái bóng đen đè ép lại đây, Tần Diễm cúi đầu, bất mãn cắn đôi môi y: “Ngươi thực rắc rối. (=..= ca mới rắc rối)”
Hai tay Hạ Vân Phong bị Tần Diễm lôi kéo nhét vào trong áo, hai tay Hạ Vân Phong đụng đến cái bụng cực nóng củaTần Diễm, cái này đã có thể hoàn toàn không lạnh rồi……
Tần Diễm cắn y một chút liền tách ra đôi môi, hắn cong thắt lưng đem chân Hạ Vân Phong dán lên tấm ván gỗ để cho Hạ Vân Phong nằm gọn ở bên trong, hắn nằm ở bên ngoài dùng lưng chắn gió.
Hạ Vân Phong biết Tần Diễm tuy không nói, y cũng biết Tần Diễm rất lạnh……
Cho nên.
“Nếu ngươi lạnh, liền ôm ta.” tiếng nói lười biếng kia của Hạ Vân Phong trước sau như một trầm ổn, bởi vì gió quá lớn cũng không biết Tần Diễm có nghe được lời y nói hay không.
Tần Diễm vươn tay ôm chặt y……
Tay hắn từng chút từng chút sờ vào trong áo Hạ Vân Phong……
Gắt gao nắm cả phía sau lưng Hạ Vân Phong, lòng bàn tay của hai người ở trên người của nhau thong thả di động, ở ban đêm ẩm thấp,xúc cảm kia thực ấm áp.
Hạ Vân Phong miễn cưỡng giật giật, Tần Diễm càng thêm dùng sức ôm sát y, làm cho y có chút khó thở, y gọi nhi tử hai tiếng, nhưng Tần Diễm lại từ từ nhắm hai mắt lại.
Ngoan cố.
Thực cố chấp.
Hạ Vân Phong ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, Tần Diễm bèn vươn tay cởi ra ba cái nút áo của Hạ Vân Phong, tay hắn trượt vào trong quần áo, vuốt ve khuôn ngực rắn chắc của Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong cũng không nói cái gì với loại biểu hiện khuyết thiếu tình thương của mẹ này của Tần Diễm, làm cho trong lòng Hạ Vân Phong sinh ra áy náy, y miễn cưỡng nhắm mắt lại ngủ, dù sao sưởi ấm mà.
Sờ dù sao cũng giống nhau.
Nhưng Tần Diễm ở hai bên người y đều sờ soạng mấy cái, cuối cùng mới tạm dừng lại, xúc cảm so với trong tưởng tượng tốt hơn rất nhiều, hơn nữa sờ lên còn rất rắn chắc……
Nhưng khi Hạ Vân Phong cảm giác Tần Diễm đang ở niết y, y cũng ngủ không được nữa.
“Nếu ngươi lấy ra thì lấy ra, không thể rà qua rà lại.” Hạ Vân Phong duỗi tay chậm rãi cầm lấy tay Tần Diễm, động tác của Tần Diễm làm cho Hạ Vân Phong nhớ tới……
Lúc y vuốt nữ nhân……
Nhưng Tần Diễm lại đẩy tay y ra……
Cúi đầu.
Vững vàng ngậm địa phương có ánh sáng màu phấn đạm trước ngực kia của Hạ Vân Phong……
Tần Diễm thật giống như tiểu hài tử uống sữa vẫn đều nhắm mắt lại, chậm rãi bắt đầu duyện hút, nhưng lại ăn thật sự ngon, Hạ Vân Phong nhịn không được duỗi tay, sờ mặt Tần Diễm.
Tần Diễm tạm dừng một lát sau lưỡi cùng sử dụng để duyệt hấp.
Chỉ trong chốc lát, cả người Hạ Vân Phong liền nóng lên, hai tay Tần Diễm ôm lưng y, sờ soạng qua lại, làm cho thân thể Hạ Vân Phong nóng lên, Hạ Vân Phong cũng không đẩy hắn ra.
Chính là.
Rũ mắt nhìn chăm chú vào Tần Diễm……
Thời điểm Tần Diễm dùng răng nanh cắn y, y đã không dấu vết đẩy bụng Tần Diễm ra, Tần Diễm đã phóng nhẹ động tác.
Đôi môi Tần Diễm bao vây lấy y, đầu lưỡi nóng ướt kia không ngừng mà bồi hồi.
Coi như thoải mái.
Đến thời điểm sau nửa đêm, trời mưa thật lớn, cuồng phong mang theo mưa to, từ cửa sổ thổi vào.
Áo trong của Hạ Vân Phong đều đã có chút ươn ướt, địa phương ánh sáng màu phấn đạm trước ngực kia của y bị Tần Diễm liếm đến có chút tê ngứa.
Trên người Tần Diễm đều bị ướt, hơn nữa phòng ở cũng rò rỉ nước mưa, bên ngoài hiện tại căn bản là chờ không được, nếu bọn họ ở lại trên xe, không chừng xe cũng sẽ bị thổi nghiêng.
Tiếng cửa sổ loảng xoảng phá lệ rõ ràng, Tần Diễm cảm giác được Hạ Vân Phong bởi vì ướt lạnh mà hơi run run, Hạ Vân Phong bán híp con ngươi, thực không thoải mái.
Nhưng rất nhanh y liền cảm giác được quần bị kéo xuống một chút, một cái gì đó nóng bỏng dán tại người y chậm rãi ma sát……
Tay Hạ Vân Phong có chút phát run.
Rất lạnh.
Y chế trụ cái tay đang để sẵn ở sườn thắt lưng y của Tần Diễm, cảm giác Tần Diễm đang nóng lên, nóng lên, làm cho phân thân chậm rãi trở nên rất tinh thần, hắn đang chậm rãi đẩy y……
Xâm nhập y…… (editor: =..= H đấy) (beta: vãi cả H, ko nói chẳng biết rốt cuộc hai đứa nó đang làm gì:v)
Toàn bộ quá trình xâm nhập phi thường thong thả, thật giống như đã qua thật lâu.
Một chút xúc cảm kia giống như muốn xâm nhập cốt tủy……
Không biết là quá thoải mái hay là y lạnh, chân Hạ Vân Phong cũng có chút hơi run run.
Con y tinh lực đều rất dư thừa……
Hạ Vân Phong đưa lưng về phía Tần Diễm, nhìn không rõ biểu tình hiện tại của Tần Diễm, y chỉ nghe thấy tiếng thở dài thoải mái của Tần Diễm, âm thanh kia thật giống như cái đuôi lông, đảo qua toàn thân Hạ Vân Phong……
“Tần Diễm.” Hạ Vân Phong nghiêng đầu nhìn hắn.
“Ừ.” Vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt ngủ mơ mắt nhập nhèm của Tần Diễm, Tần Diễm híp con ngươi lại, đem đầu chôn ở cần cổ y, một bàn tay ôm thắt lưng y, một bàn tay để sẵn ở sườn thắt lưng……
“Ngươi tỉnh?”
“Ân, ta muốn bắt đầu động.” Tần Diễm vừa nói xong, đã bắt đầu hành động.
Hạ Vân Phong chậm rãi xiết chặt tay hắn……
Tần Diễm động lên thật thực muốn đòi mạng. (=..=)
Toàn bộ tấm ván gỗ đều đang phát vang, hơn nữa mỗi một lần đều làm cho Hạ Vân Phong rõ ràng cảm giác được chiều sâu làm cho người ta sợ hãi, cùng lực đạo kinh người kia…… (=..= thật giống Đông ca, thân nhau có khác)
Hạ Vân Phong bị Tần Diễm “bế” như vậy một đoạn thời gian rất dài, dần dần cảm giác được không lạnh nữa, chẳng những không lạnh còn toàn thân nóng lên, hơn nữa Tần Diễm còn thay y dùng tay giải quyết một lần.
Hạ Vân Phong lười biếng nằm, quần y bị tuột đến chân, hơn nữa Tần Diễm còn nâng một chân lên, để tiện cho Tần Diễm càng thêm xâm nhập khiến y cảm giác được hắn.
Nóng.
Nóng quá.
Cho dù là mưa đánh xối vào trên thân hai người, lạnh lẽo cũng dập không được ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể y. Tần Diễm nâng một chân y, từ dưới lên trên chậm rãi áp chặt……
Thật sâu ……
Gần sát, áp sâu, không lưu một tia khe hở,……
Hạ Vân Phong chậm rãi nắm chặt áo trên người, đồng thời miệng phát ra tiếng rên rỉ không giống bình thường, âm thanh hừ thoải mái tới cực điểm, lười biếng cùng uyển chuyển……
Hạ Vân Phong cảm thấy chính mình sắp bị hắn phá hư.
Lúc này.
Hạ Vân Phong cảm giác được Tần Diễm muốn tiến thêm một bước: “Không được.” Đã muốn không được, chen không vào……
“Còn có thể.” Tần Diễm xảo diệu đè nén. (=..=)
Chậm rãi.
Thật sâu.
Thẳng đến thời điểm sắp đến cực hạn, Hạ Vân Phong mới cảm giác được sóng nhiệt đẩy mạnh……
Mà Hạ Vân Phong chính mình đã ở trong tay Tần Diễm lại đột phá một lần……
Xúc cảm mãnh liệt kia, thật lâu không tiêu tan.
Hạ Vân Phong nghe được Tần Diễm ghé vào lỗ tai y thở dài giống như hưởng thụ, cũng cảm giác được Tần Diễm thay y kéo quần.
Y không phản bội được cảm giác của mình.
Thoải mái……
Không thoải mái y sẽ nhíu mày nhưng thoải mái y không chút nào áp lực phát ra tiếng rên, tuy rằng ngẫu nhiên âm thanh kia rất nhỏ, có chút mê ly……
Tiếng thở hổn hển cùng đáy mắt mỏi mệt sau triều dâng của Hạ Vân Phong, có vẻ dụ nhân……
Tần Diễm lại lật y qua, hai người ngay mặt đối diện nhau, Tần Diễm khôi phục trạng thái đứng thẳng sau lại “ôm” y, rốt cuộc thay đổi bao nhiêu tư thế, Hạ Vân Phong cũng nhớ không rõ lắm.
Y cảm giác Tần Diễm suốt một đêm, mà Hạ Vân Phong trước lúc sắp sửa thiếp đi, nhìn vòng cổ trên cổ Tần Diễm kia, mới chậm rãi nhắm mắt lại……
Ngày hôm sau là Tần Diễm cõng Hạ Vân Phong trở về, mạo hiểm mưa gió đi qua một quốc lộ thật dài dọc theo bờ biển, tối hôm qua Tần Diễm “bế” y thật lâu, y buổi sáng dậy không có khí lực gì.
Nếu chờ tiếp, cũng không biết cấp gió có thể gia tăng hay không, Tần Diễm liền cõng y.
Hạ Vân Phong dùng quần áo Tần Diễm đắp lên đầu.
Đắp ở lên đầu của nhau che mưa gió.
Chẳng những có gió, còn có mưa.
Hơn nữa.
Sóng biển cũng rất lớn, thậm chí còn đánh lên con đường quốc lộ dọc bờ biển, một thân Tần Diễm đều bị thấm ướt nhưng mà Tần Diễm vẫn là im lặng cõng y đi về phía trước.
Tần Diễm đi hơi mau.
Hạ Vân Phong lười biếng dựa vào hắn nghỉ ngơi, vài lần y đều muốn hỏi Tần Diễm có mệt hay không, nhưng hơn phân nửa Tần Diễm đã không trả lời y, cho nên y vốn không có mở miệng.
Vừa đến nội thành Tần Diễm liền gọi điện thoại sai người tới đón bọn họ, Hạ Vân Phong về nhà sau điều dưỡng những hai ngày mới khôi phục lại, Hoằng Dạ cùng Hình Liệt thay phiên chiếu cố y.
Ngao Dương ngay cả đến nhìn cũng không nhìn liếc mắt một cái.
Sau vài ngày bão thổi lớn hơn nữa……
Hơn nữa.
Hai ngày này ngoại hối Hạ Vân Phong mua so với mấy ngày hôm trước giảm mạnh hơn nữa.
Hạ Đông cũng gọi điện lại đây ân cần thăm hỏi tình hình Hạ Vân Phong, bất quá không có nói Hạ Vân Phong chuyện lỗ lãi, nhưng Hạ Vân Phong cũng biết Hạ Đông còn không chống đỡ được lâu.
Cho nên, Hạ Vân Phong mở miệng hướng Tần Diễm vay tiền.
Tần Diễm mặc áo ngủ ngồi ở trên sô pha xem báo, nghe thấy Hạ Vân Phong hướng hắn vay tiền, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi lại:“Ngươi lấy nhiều tiền như vậy làm cái gì?” Hự, chương này ta thấy rất dễ thương, thúc làm nũng nga, cute chit ta rồi lăn lộn
Beta: Trangki Hai người hướng phía trước đi một đoạn.
Rất nhanh hai người nhìn thấy phía trước có một đống phòng ở, lúc này gió đã thổi rất lớn, khoảng cách nội thành còn rất xa cũng không thể đi được nữa……
Tần Diễm nắm thắt lưng Hạ Vân Phong, lấy tay thay y cản gió, tiến đến bên tai Hạ Vân Phong nói lớn: “Không thể đi nữa, phía trước có mấy phòng ở của ngư dân, chúng ta đến nơi đó trước tránh một lát.”
Gió rất lớn.
Hiện tại nếu không quát to thì có lẽ nghe không rõ nữa… Hai người vào phòng nhỏ của ngư dân, đống phòng ở này hoang phế đã lâu, bên trong căn bản là không ai. Hơn nữa phòng này không gian cũng không lớn nhưng vẫn có thể tránh gió được.
Bên trong không có thứ gì, chỉ có một cái giường ván gỗ, tựa hồ trước kia cũng có người ở trong này tá túc qua đêm, trong phòng trống rỗng liền ngay cả nói chuyện đều có âm thanh vọng lại.
Tần Diễm đem áo khoác cởi ra lót ở trên giường rồi bảo Hạ Vân Phong đi qua ngồi, chính hắn đi đóng cửa sổ lại nhưng có vài cửa sổ không có lớp thủy tinh cho nên gió biển vẫn có thể thổi vào.
Hạ Vân Phong ngồi ở trên quần áo của Tần Diễm, y bảo Tần Diễm lại đây ngồi, Tần Diễm trực tiếp ôm sát thân thể y, động tác này tựa hồ có điểm……
Ý tứ bảo hộ y……
Nhưng giống như là ngược rồi…
Hiện tại y là phụ thân, hẳn là lúc bảo hộ nhi tử. (=.,=)
Cho nên.
Hạ Vân Phong vươn tay ôm Tần Diễm: “Nhi tử, lạnh hay không lạnh?” giọng nói y lười biếng ở trong bóng tối có vẻ khàn khàn dụ nhân……
“Có chút.” Tay Tần Diễm có chút lạnh.
“Kia đem tay cho vào bên trong áo ta, như vậy sẽ không lạnh nữa.” Hạ Vân Phong cũng cảm giác được cái tay đặt bên hông y của Tần Diễm kia có chút lạnh lạnh……
Đem tay cho vào trong áo……
“À.”
Tần Diễm ngồi ở bên cạnhHạ Vân Phong, chậm rãi bắt tay cho vào trong áo Hạ Vân Phong, đụng đến thắt lưng mềm dẻo của Hạ Vân Phong, lòng bàn tay hơi lạnh của hắn dán làn da ấm áp của Hạ Vân Phong.
“Tê.” Hạ Vân Phong hút không khí, bất quá y lại nở nụ cười,“Đúng là rất lạnh.” Yduỗi tay kéo tay kia của Tần Diễm qua, chậm rãi chậm rãi đem tay của Tần Diễm cho vào trong áo y.
Tần Diễm nghiêng thân, hai tay đều ôm thắt lưng Hạ Vân Phong……
“Để làm chi đột nhiên đối với ta tốt như vậy.” cằm Tần Diễm cũng nhẹ nhàng mà đặt ở đầu vai Hạ Vân Phong, lúc hắn nói chuyện hơi thở đều phun ở trên cổ Hạ Vân Phong.
“Ngươi là con ta, đương nhiên sẽ đối tốt với ngươi.” Hạ Vân Phong một bàn tay nắm cả lưng Tần Diễm, một bàn tay vỗ về cánh tay Tần Diễm, động tác của y rất chậm……
Tần Diễm nhắm hai mắt lại, dựa vào Hạ Vân Phong, hắn đem mặt chôn ở cổ Hạ Vân Phong, mái tóc mềm mại kia cũng nhẹ nhàng mà dán tại trên mặt Hạ Vân Phong.
Bên ngoài tiếng gió biển cùng sóng biển đang điên cuồng gào thét, gió thổi vào trong phòng.
Thổi đến Hạ Vân Phong cũng có chút rét run.
Hạ Vân Phong thong thả ôm chặt Tần Diễm.
Nhưng mà.
Cả người Tần Diễm sắp đặt ở trên người y rồi.
“Vậy nếu ta không phải nhi tử ngươi, ngươi sẽ không đối tốt với ta như vậy, đúng không?” giọng Tần Diễm thấp đi rất nhiều, hắn dùng lực bế Hạ Vân Phong một cái.
“Như thế nào có khả năng không phải.” Hạ Vân Phong không thích giả thiết không thiết thực.
Nếu.
Không phải.
Hạ Vân Phong sẽ không quản Tần Diễm, y chỉ quan tâm người trong nhà, người khác y quản không được nhiều lắm.
Tần Diễm tựa hồ biết Hạ Vân Phong suy nghĩ cái gì, hắn không quá cao hứng đẩy Hạ Vân Phong ra, tay cũng từ trong áo Hạ Vân Phong rút ra, còn quay đầu không nhìn Hạ Vân Phong nữa. Hạ Vân Phong biết hắn lại cáu kỉnh rồi. (=..= ca cũng rảnh thật đó)
Hạ Vân Phong cũng chưa nói cái gì.
Y chính là chậm rãi cởi bỏ nút áo mình, bỏ đi áo khoác, lót ở trên giường gỗ……
“Tần Diễm, ngươi trước đứng lên, ta trải giường một chút.” trên người Hạ Vân Phong còn mặc một kiện áo trong màu trắng thực mềm mại, hai tay y chống tại trên tấm ván gỗ sửa sang lại một cái
Tần Diễm đứng lên, đi đến bên cạnh đứng, cũng không nhìn y, cũng không nói chuyện. ( thế cũng dỗi =.=)
Hạ Vân Phong nói với hắn, hắn cũng không để ý tới, Hạ Vân Phong chậm rãi trải giường xong thì an vị trên tấm ván gỗ rộng thùng thình kia, y bảo Tần Diễm lại đây, nhưng Tần Diễm đứng không nhúc nhích.
“Bảo ngươi lại đây.” Hạ Vân Phong lười biếng thúc giục hắn.
“……”
“Qua hay không qua?” Hạ Vân Phong ngữ khí vững vàng thay đổi một loại cách nói, hai mắt thích ứng bóng tối đã nhìn thấy Tần Diễm hiện tại chính đang đứng nghiêng, nghiêng đầu không muốn để ý đến y.
Cho dù hiện tại bên ngoài sóng gió có lớn đi nữa, trong con ngươi bình tĩnh kia của Tần Diễm cũng vững vàng không có dao động……
Không để ý tới.
Chính là không thèm nhìn.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Tần Diễm chợt nghe Hạ Vân Phong như có như không nói một câu:“Ta lạnh.” Tựa hồ ý tứ là bảo hắn đi qua, nhưng lại hình như là đang lầm bầm lầu bầu.
Tần Diễm nghĩ đến chính mình nghe lầm.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Vân Phong, vừa lúc thấy Hạ Vân Phong không có mặc áo khoác nhưng hắn cũng không có động, Hạ Vân Phong lại gọi hắn hai tiếng, hắn mới đi đến…… (=..= chảnh công)
“Đêm nay ngay tại nơi này ngủ, bão này cũng không phải trong chốc lát mà dừng được.” Hạ Vân Phong muốn vươn tay thay Tần Diễm đem nút áo cài lại, để tránh cho hắn cảm lạnh.
Loại địa phương này như thế nào còn có thể ngủ.
Tần Diễm bất mãn nhíu mày, hắn bắt được cổ tay Hạ Vân Phong, gắt gao nắm bắt……
Hạ Vân Phong vừa nâng mắt lên, muốn nói gì đó, liền nhìn thấy một cái bóng đen đè ép lại đây, Tần Diễm cúi đầu, bất mãn cắn đôi môi y: “Ngươi thực rắc rối. (=..= ca mới rắc rối)”
Hai tay Hạ Vân Phong bị Tần Diễm lôi kéo nhét vào trong áo, hai tay Hạ Vân Phong đụng đến cái bụng cực nóng củaTần Diễm, cái này đã có thể hoàn toàn không lạnh rồi……
Tần Diễm cắn y một chút liền tách ra đôi môi, hắn cong thắt lưng đem chân Hạ Vân Phong dán lên tấm ván gỗ để cho Hạ Vân Phong nằm gọn ở bên trong, hắn nằm ở bên ngoài dùng lưng chắn gió.
Hạ Vân Phong biết Tần Diễm tuy không nói, y cũng biết Tần Diễm rất lạnh……
Cho nên.
“Nếu ngươi lạnh, liền ôm ta.” tiếng nói lười biếng kia của Hạ Vân Phong trước sau như một trầm ổn, bởi vì gió quá lớn cũng không biết Tần Diễm có nghe được lời y nói hay không.
Tần Diễm vươn tay ôm chặt y……
Tay hắn từng chút từng chút sờ vào trong áo Hạ Vân Phong……
Gắt gao nắm cả phía sau lưng Hạ Vân Phong, lòng bàn tay của hai người ở trên người của nhau thong thả di động, ở ban đêm ẩm thấp,xúc cảm kia thực ấm áp.
Hạ Vân Phong miễn cưỡng giật giật, Tần Diễm càng thêm dùng sức ôm sát y, làm cho y có chút khó thở, y gọi nhi tử hai tiếng, nhưng Tần Diễm lại từ từ nhắm hai mắt lại.
Ngoan cố.
Thực cố chấp.
Hạ Vân Phong ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, Tần Diễm bèn vươn tay cởi ra ba cái nút áo của Hạ Vân Phong, tay hắn trượt vào trong quần áo, vuốt ve khuôn ngực rắn chắc của Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong cũng không nói cái gì với loại biểu hiện khuyết thiếu tình thương của mẹ này của Tần Diễm, làm cho trong lòng Hạ Vân Phong sinh ra áy náy, y miễn cưỡng nhắm mắt lại ngủ, dù sao sưởi ấm mà.
Sờ dù sao cũng giống nhau.
Nhưng Tần Diễm ở hai bên người y đều sờ soạng mấy cái, cuối cùng mới tạm dừng lại, xúc cảm so với trong tưởng tượng tốt hơn rất nhiều, hơn nữa sờ lên còn rất rắn chắc……
Nhưng khi Hạ Vân Phong cảm giác Tần Diễm đang ở niết y, y cũng ngủ không được nữa.
“Nếu ngươi lấy ra thì lấy ra, không thể rà qua rà lại.” Hạ Vân Phong duỗi tay chậm rãi cầm lấy tay Tần Diễm, động tác của Tần Diễm làm cho Hạ Vân Phong nhớ tới……
Lúc y vuốt nữ nhân……
Nhưng Tần Diễm lại đẩy tay y ra……
Cúi đầu.
Vững vàng ngậm địa phương có ánh sáng màu phấn đạm trước ngực kia của Hạ Vân Phong……
Tần Diễm thật giống như tiểu hài tử uống sữa vẫn đều nhắm mắt lại, chậm rãi bắt đầu duyện hút, nhưng lại ăn thật sự ngon, Hạ Vân Phong nhịn không được duỗi tay, sờ mặt Tần Diễm.
Tần Diễm tạm dừng một lát sau lưỡi cùng sử dụng để duyệt hấp.
Chỉ trong chốc lát, cả người Hạ Vân Phong liền nóng lên, hai tay Tần Diễm ôm lưng y, sờ soạng qua lại, làm cho thân thể Hạ Vân Phong nóng lên, Hạ Vân Phong cũng không đẩy hắn ra.
Chính là.
Rũ mắt nhìn chăm chú vào Tần Diễm……
Thời điểm Tần Diễm dùng răng nanh cắn y, y đã không dấu vết đẩy bụng Tần Diễm ra, Tần Diễm đã phóng nhẹ động tác.
Đôi môi Tần Diễm bao vây lấy y, đầu lưỡi nóng ướt kia không ngừng mà bồi hồi.
Coi như thoải mái.
Đến thời điểm sau nửa đêm, trời mưa thật lớn, cuồng phong mang theo mưa to, từ cửa sổ thổi vào.
Áo trong của Hạ Vân Phong đều đã có chút ươn ướt, địa phương ánh sáng màu phấn đạm trước ngực kia của y bị Tần Diễm liếm đến có chút tê ngứa.
Trên người Tần Diễm đều bị ướt, hơn nữa phòng ở cũng rò rỉ nước mưa, bên ngoài hiện tại căn bản là chờ không được, nếu bọn họ ở lại trên xe, không chừng xe cũng sẽ bị thổi nghiêng.
Tiếng cửa sổ loảng xoảng phá lệ rõ ràng, Tần Diễm cảm giác được Hạ Vân Phong bởi vì ướt lạnh mà hơi run run, Hạ Vân Phong bán híp con ngươi, thực không thoải mái.
Nhưng rất nhanh y liền cảm giác được quần bị kéo xuống một chút, một cái gì đó nóng bỏng dán tại người y chậm rãi ma sát……
Tay Hạ Vân Phong có chút phát run.
Rất lạnh.
Y chế trụ cái tay đang để sẵn ở sườn thắt lưng y của Tần Diễm, cảm giác Tần Diễm đang nóng lên, nóng lên, làm cho phân thân chậm rãi trở nên rất tinh thần, hắn đang chậm rãi đẩy y……
Xâm nhập y…… (editor: =..= H đấy) (beta: vãi cả H, ko nói chẳng biết rốt cuộc hai đứa nó đang làm gì:v)
Toàn bộ quá trình xâm nhập phi thường thong thả, thật giống như đã qua thật lâu.
Một chút xúc cảm kia giống như muốn xâm nhập cốt tủy……
Không biết là quá thoải mái hay là y lạnh, chân Hạ Vân Phong cũng có chút hơi run run.
Con y tinh lực đều rất dư thừa……
Hạ Vân Phong đưa lưng về phía Tần Diễm, nhìn không rõ biểu tình hiện tại của Tần Diễm, y chỉ nghe thấy tiếng thở dài thoải mái của Tần Diễm, âm thanh kia thật giống như cái đuôi lông, đảo qua toàn thân Hạ Vân Phong……
“Tần Diễm.” Hạ Vân Phong nghiêng đầu nhìn hắn.
“Ừ.” Vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt ngủ mơ mắt nhập nhèm của Tần Diễm, Tần Diễm híp con ngươi lại, đem đầu chôn ở cần cổ y, một bàn tay ôm thắt lưng y, một bàn tay để sẵn ở sườn thắt lưng……
“Ngươi tỉnh?”
“Ân, ta muốn bắt đầu động.” Tần Diễm vừa nói xong, đã bắt đầu hành động.
Hạ Vân Phong chậm rãi xiết chặt tay hắn……
Tần Diễm động lên thật thực muốn đòi mạng. (=..=)
Toàn bộ tấm ván gỗ đều đang phát vang, hơn nữa mỗi một lần đều làm cho Hạ Vân Phong rõ ràng cảm giác được chiều sâu làm cho người ta sợ hãi, cùng lực đạo kinh người kia…… (=..= thật giống Đông ca, thân nhau có khác)
Hạ Vân Phong bị Tần Diễm “bế” như vậy một đoạn thời gian rất dài, dần dần cảm giác được không lạnh nữa, chẳng những không lạnh còn toàn thân nóng lên, hơn nữa Tần Diễm còn thay y dùng tay giải quyết một lần.
Hạ Vân Phong lười biếng nằm, quần y bị tuột đến chân, hơn nữa Tần Diễm còn nâng một chân lên, để tiện cho Tần Diễm càng thêm xâm nhập khiến y cảm giác được hắn.
Nóng.
Nóng quá.
Cho dù là mưa đánh xối vào trên thân hai người, lạnh lẽo cũng dập không được ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể y. Tần Diễm nâng một chân y, từ dưới lên trên chậm rãi áp chặt……
Thật sâu ……
Gần sát, áp sâu, không lưu một tia khe hở,……
Hạ Vân Phong chậm rãi nắm chặt áo trên người, đồng thời miệng phát ra tiếng rên rỉ không giống bình thường, âm thanh hừ thoải mái tới cực điểm, lười biếng cùng uyển chuyển……
Hạ Vân Phong cảm thấy chính mình sắp bị hắn phá hư.
Lúc này.
Hạ Vân Phong cảm giác được Tần Diễm muốn tiến thêm một bước: “Không được.” Đã muốn không được, chen không vào……
“Còn có thể.” Tần Diễm xảo diệu đè nén. (=..=)
Chậm rãi.
Thật sâu.
Thẳng đến thời điểm sắp đến cực hạn, Hạ Vân Phong mới cảm giác được sóng nhiệt đẩy mạnh……
Mà Hạ Vân Phong chính mình đã ở trong tay Tần Diễm lại đột phá một lần……
Xúc cảm mãnh liệt kia, thật lâu không tiêu tan.
Hạ Vân Phong nghe được Tần Diễm ghé vào lỗ tai y thở dài giống như hưởng thụ, cũng cảm giác được Tần Diễm thay y kéo quần.
Y không phản bội được cảm giác của mình.
Thoải mái……
Không thoải mái y sẽ nhíu mày nhưng thoải mái y không chút nào áp lực phát ra tiếng rên, tuy rằng ngẫu nhiên âm thanh kia rất nhỏ, có chút mê ly……
Tiếng thở hổn hển cùng đáy mắt mỏi mệt sau triều dâng của Hạ Vân Phong, có vẻ dụ nhân……
Tần Diễm lại lật y qua, hai người ngay mặt đối diện nhau, Tần Diễm khôi phục trạng thái đứng thẳng sau lại “ôm” y, rốt cuộc thay đổi bao nhiêu tư thế, Hạ Vân Phong cũng nhớ không rõ lắm.
Y cảm giác Tần Diễm suốt một đêm, mà Hạ Vân Phong trước lúc sắp sửa thiếp đi, nhìn vòng cổ trên cổ Tần Diễm kia, mới chậm rãi nhắm mắt lại……
Ngày hôm sau là Tần Diễm cõng Hạ Vân Phong trở về, mạo hiểm mưa gió đi qua một quốc lộ thật dài dọc theo bờ biển, tối hôm qua Tần Diễm “bế” y thật lâu, y buổi sáng dậy không có khí lực gì.
Nếu chờ tiếp, cũng không biết cấp gió có thể gia tăng hay không, Tần Diễm liền cõng y.
Hạ Vân Phong dùng quần áo Tần Diễm đắp lên đầu.
Đắp ở lên đầu của nhau che mưa gió.
Chẳng những có gió, còn có mưa.
Hơn nữa.
Sóng biển cũng rất lớn, thậm chí còn đánh lên con đường quốc lộ dọc bờ biển, một thân Tần Diễm đều bị thấm ướt nhưng mà Tần Diễm vẫn là im lặng cõng y đi về phía trước.
Tần Diễm đi hơi mau.
Hạ Vân Phong lười biếng dựa vào hắn nghỉ ngơi, vài lần y đều muốn hỏi Tần Diễm có mệt hay không, nhưng hơn phân nửa Tần Diễm đã không trả lời y, cho nên y vốn không có mở miệng.
Vừa đến nội thành Tần Diễm liền gọi điện thoại sai người tới đón bọn họ, Hạ Vân Phong về nhà sau điều dưỡng những hai ngày mới khôi phục lại, Hoằng Dạ cùng Hình Liệt thay phiên chiếu cố y.
Ngao Dương ngay cả đến nhìn cũng không nhìn liếc mắt một cái.
Sau vài ngày bão thổi lớn hơn nữa……
Hơn nữa.
Hai ngày này ngoại hối Hạ Vân Phong mua so với mấy ngày hôm trước giảm mạnh hơn nữa.
Hạ Đông cũng gọi điện lại đây ân cần thăm hỏi tình hình Hạ Vân Phong, bất quá không có nói Hạ Vân Phong chuyện lỗ lãi, nhưng Hạ Vân Phong cũng biết Hạ Đông còn không chống đỡ được lâu.
Cho nên, Hạ Vân Phong mở miệng hướng Tần Diễm vay tiền.
Tần Diễm mặc áo ngủ ngồi ở trên sô pha xem báo, nghe thấy Hạ Vân Phong hướng hắn vay tiền, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi lại:“Ngươi lấy nhiều tiền như vậy làm cái gì?” Hự, chương này ta thấy rất dễ thương, thúc làm nũng nga, cute chit ta rồi lăn lộn