Hạ Vân Phong căn bản là không thèm nhìn hắn.
Ngao Dương thấy Hạ Vân Phong không phản ứng, hắn liền cảm thấy không thú vị, liền tự mình xuống giường đi tắm rửa, Hạ Vân Phong lại thủy chung cũng chưa phản ứng, tiếp tục lười biếng nghỉ ngơi.
Y không muốn lại cùng Ngao Dương nói chuyện nữa.
Cho nên.
Sau đó bất luận Ngao Dương nói chuyện gì y đều xem như không có nghe thấy, y càng thêm sẽ không nhìn Ngao Dương, thậm chí bắt đầu không lấy con mắt nhìn hắn, mỗi lần như vậy Ngao Dương cũng thấy không hứng thú rời đi.
Bất quá.
Y vẫn sẽ cùng Hoằng Dạ nói chuyện với nhau, thậm chí là cùng Hạ Đông nói chuyện phiếm.
Từ ngày đó Hạ Đông trở về sau sẽ không đi tìm hàng nữa, mỗi ngày hắn liền ở trong biệt thự hầu hạ Hạ Vân Phong, như vậy Ngao Dương cũng sẽ không đối Hạ Vân Phong làm ra chuyện gì (=..= có cảm thấy đã quá trễ rồi ko?).
Chỉ có Hoằng Dạ mỗi ngày đều ở bên ngoài xao xao gõ gõ, y biết Hoằng Dạ đang giận, cho nên y dành thời gian, trấn an tâm tình cùng cảm xúc của nhi tử một chút.
Hạ Vân Phong bảo Hạ Đông đi ra ngoài giúp y làm một chuyện: “Ngươi đi nói với lão đại Thanh bang, chuyện khu giải trí, không cần để cho Ngao Dương nhúng tay vào.” Y ngồi ở dưới lầu uống trà.
Phát hiện Hạ Đông có chút do dự, y lười biếng giương mắt: “Còn không mau đi.” Y muốn Hạ Đông tự mình đi xử lý chuyện này, người khác đi y lại lo lắng……
“Vân gia, như vậy không tốt lắm.” Hạ Đông cảm thấy không ổn, nhưng nhìn thấy đáy mắt Hạ Vân Phong hiện ra vài phần bất mãn, hắn lập tức câm mồm lại.
Lập tức liền nhìn thấy Hạ Vân Phong thong thả buông chén trà: “Không có gì không tốt cả.” Hạ Vân Phong một bên không chút để ý mà tỏ vẻ, một bên ngồi dựa vào ở sô pha, các ngón tay tự nhiên đan xen vào nhau……
Hạ Đông nhìn thoáng qua trên lầu, xác định Ngao Dương chưa có đi ra, Hạ Đông mới gật đầu.
Y sai phu thuyền đưa Hạ Đông đi ra ngoài.
Hạ Vân Phong một bên phân phó công đạo Hạ Đông chuyện phải làm, một bên miễn cưỡng rũ mắt bất động thanh sắc nhìn chằm chằm đầu ngón tay đang đeo chiếc nhẫn phỉ thúy kia, có chút đăm chiêu suy nghĩ sự tình gì đó.
Hạ Đông đi không bao lâu.
Ba thuộc hạ bị thương kia của Hạ Vân Phong đã trở lại rồi, y sai ba người trẻ tuổi kia ở bên ngoài thủ, nếu Hoằng Dạ cần hỗ trợ cái gì, thì cho ba người trẻ tuổi kia đi.
Nếu Ngao Dương tìm bọn họ phiền toái, thì bảo bọn họ đến báo lại.
Hôm nay.
Cả ngày Ngao Dương cũng chưa xuống lầu, y mới xem như hiếm khi được nghỉ ngơi cả ngày, mà Hoằng Dạ đã trở lại sau còn muốn làm cơm cho Hạ Vân Phong, vốn trước đây đều là ăn bên ngoài, từ khi Hoằng Dạ đến đây đều là Hoằng Dạ làm, phu thuyền mỗi ngày đều đi ra bên ngoài mua thực phẩm tươi về,
Lại cầm đến cho Hoằng Dạ tự mình làm cho Hạ Vân Phong ăn.
Hôm nay Hoằng Dạ trở về thật sớm, hắn vừa mới tiến vào phòng, Hạ Vân Phong liền đứng lên, đi theo hắn vào phòng bếp.
Hoằng Dạ không có nghỉ ngơi, hắn rửa sạch vụn gỗ trên người sau, rửa tay bắt đầu nấu cơm cho Hạ Vân Phong, toàn bộ quá trình đều chậm rãi không vội không nóng nảy.
Phòng bếp rất lớn.
Hoằng Dạ nấu canh cùng thuốc bổ.
Hạ Vân Phong nhìn Hoằng Dạ vây tạp dề quanh thắt lưng, chính đang cúi đầu cắt rau, y liền cảm thấy nhi tử rất hiểu chuyện, Hoằng Dạ căn bản là không cần y quan tâm, cái gì cũng đều được làm……
Trong lòng y ít nhiều đều có điểm vui mừng.
“Lúc ngươi ở nước ngoài đều tự mình làm?” Hạ Vân Phong vài thập niên rồi cũng chưa tự mình làm cơm (ăn còn ko tự ăn, nói gì là nấu =..=), y đều đã quên nên làm như thế nào rồi, bất quá hầm canh thì y vẫn biết.
Hoằng Dạ gật đầu: “Có thời gian liền tự mình làm, không có thời gian thì ngay tại bên ngoài ăn.” Công tác xong thì đại bộ phận thời gian đều ở ăn bên ngoài, bởi vì hắn bề bộn nhiều việc, phải tham gia các loại họp hội cùng các nhân vật nổi tiếng.
Hạ Vân Phong vén tay áo lên, y mở bình thủy ra chuẩn bị hỗ trợ Hoằng Dạ rửa đồ ăn.
“Ngươi làm cái gì?” Hoằng Dạ bắt lấy tay y, “Loại sự tình này, ta đến làm là có thể rồi (T.T iêu anh chít thui).” Hắn bảo Hạ Vân Phong đi ra bên ngoài chờ ăn là được, không cần hỗ trợ.
“Chúng ta là người một nhà, có cần khách khí như vậy không?” Hạ Vân Phong vẫn thay hắn rửa sạch đồ ăn, bất quá động tác của y rất chậm, nhưng y lại rửa phi thường sạch sẽ.
Hoằng Dạ cũng không có ngăn trở nữa.
Bất quá.
Tay của Hạ Vân Phong bị nước lạnh làm cóng, y tẩy xong đồ ăn rồi xoa xoa tay, đem hai tay sáp nhập vào trong tay áo sưởi ấm, y liền im lặng đứng ở bên cạnh nhìn Hoằng Dạ nấu ăn.
“Ngươi không ra sao, nơi này khói dầu rất nhiều.” Hoằng Dạ cầm oa sạn theo dõi y, cảm thấy hôm nay y có chút kỳ quái, trước kia cho tới bây giờ cũng chưa nhìn hắn nấu cơm như vậy.
Trước kia chỉ nhúng tay vào ăn là được.
Hôm nay còn có tâm tình đến đứng ở bên cạnh nhìn hắn nấu……
Trong lòng Hoằng Dạ mặc dù có nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nguyên nhân, hắn chỉ nói: “Hạ Đông hôm nay không có ở trong biệt thự cùng ngươi sao?” Bằng không như thế nào lại nhàn như vậy.
“Hắn đi trở về rồi.”
Hạ Vân Phong thong thả đến gần Hoằng Dạ, y săn sóc đưa đồ gia vị qua cho Hoằng Dạ.
Hoằng Dạ sững sờ.
Cũng không hỏi nhiều nữa.
Chẳng qua, Hạ Vân Phong vẫn đứng ở bên cạnh lặng yên nhìn chằm chằm Hoằng Dạ, y phát hiện Hoằng Dạ tựa hồ có tâm sự, đồ ăn trong nồi bị xào xáo đến sắp mềm rục rồi nhưng hắn còn đứng xào đồ ăn……
Hạ Vân Phong bưng qua một cái đĩacho Hoằng Dạ: “Có thể dọn ra rồi.”
Làm tốt rồi.
Mặc dù có hơi bị mềm, ít nhất Hạ Vân Phong cảm thấy hương vị còn có thể, bởi vì trên cơ bản Hoằng Dạ chỉ làm một phần cho Hạ Vân Phong, đồ ăn của những người khác vẫn là thức ăn ngoài như trước.
Hạ Vân Phong ăn món Hoằng Dạ làm, Hoằng Dạ tựa hồ không quá rành làm món Hoa, chỉ có hầm thuốc bổ cùng nấu canh có vẻ như là sở trường, nấu cơm có vẻ hơi quá sức, bất quá y vẫn ăn đến cao hứng.
Y tâm tình tốt cơm nước xong, lại bảo Hoằng Dạ bồi y đi ra ngoài tản bộ.
Hoằng Dạ đáp ứng rồi.
Hai người xuyên qua rừng bạch dương cao ngất, đi đại khái nửa giờ, Hạ Vân Phong mới thong thả dừng lại cước bộ, y miễn cưỡng nhìn phía sau liếc mắt một cái, xác định bốn bề vắng lặng.
Y vừa mới chuẩn bị nói chuyện, Hoằng Dạ đã dựa vào gần y, lập tức ngửi đến cổ mùi nước hoa thản nhiên trên người Hoằng Dạ kia, đôi môi không chút hoang mang bị ngăn chận.
Y không có đẩy Hoằng Dạ ra.
Ngược lại là thong thả duỗi tay theo thắt lưng Hoằng Dạ, nắm phía sau lưng Hoằng Dạ “Nơi này tối quá……” Bốn phía không có một tia sáng, y chỉ có thể y hi thấy rõ bộ dáng Hoằng Dạ.
“Ân.” đôi môi Hoằng Dạ áp lên đôi môi y, nhẹ nhàng mà lướt, đầu lưỡi ướt mềm quấn quanh đầu lưỡi y, hôn đến lại thâm sâu lại triền miên, bình tĩnh đến xả không ra.
Đầu lưỡi Hạ Vân Phong bị Hoằng Dạ hôn đến lại ướt, lại mềm, lại nóng……
Tựa như muốn ở trên người y lưu lại ấn ký, lúc Hoằng Dạ buông Hạ Vân Phong ra, đôi môi nam nhân đều bị hôn đến nhuận hồng một mảnh, so với trước đó càng thêm mê người.
“Đủ?” Hạ Vân Phong lười biếng hỏi hắn, ôm thắt lưng Hoằng Dạ không có buông tay.
Hoằng Dạ thuận thế ôm sát y, nhẹ nhàng mà nhấp đôi môi hồng hồng kia của Hạ Vân Phong một cái: “Không đủ.” Hoằng Dạ ý bảo Hạ Vân Phong chủ động thấu lại đây hôn hắn.
Hạ Vân Phong không nhúc nhích.
Hoằng Dạ đang đợi.
Cuối cùng
Hạ Vân Phong vẫn là đến gần Hoằng Dạ, miễn cưỡng hôn đôi môi Hoằng Dạ một cái, Hoằng Dạ thuận thế tiếp được nụ hôn của y, giữa môi hai người phát ra âm thanh đầu lưỡi ma sát, quấy rất nhỏ.
Y vẫn chờ hôn đủ sau, mới hỏi Hoằng Dạ có phải hay không đang giận y, nhưng Hoằng Dạ đưa y đến bên trong một huyệt động thực ẩm thấp cách biệt thự không xa……
Ở cửa huyệt động giăng đầy dây leo mà Hoằng Dạ dùng để che dấu, Hoằng Dạ bật đèn pin trên tay, chiếu vào một góc bên trong động: “Hàng của ngươi ở bên trong.” Bên trong bày chỉnh tề vài cái thùng gỗ lớn.
Hai người mới vừa đi vào trong huyệt động, dây leo dầy đặc tại cửa động một lần nữa đem cửa động che lại, không khí bên trong thập phần loãng, Hạ Vân Phong nhìn nhìn số hàng này.
Thật đúng là lô hàng mà y bị mất đi kia……
Hạ Vân Phong dấu lại những lô hàng này, y bất động thanh sắc hỏi Hoằng Dạ: “Hôm nay ngươi mới phát hiện nơi này?” hiện tại hàng tìm được rồi, y tự nhiên là cao hứng.
Bất quá nơi này y đã tới thật nhiều lần rồi, nhưng lại không có tách đám dây leo ra để xem thử, phi thường kín đáo.
Hoằng Dạ tắt đèn pin đi.
Nhất thời.
Trong động lâm vào bóng tối.
Qua thật lâu.
Hoằng Dạ mới trả lời Hạ Vân Phong: “Không phải.”
Không phải?
Vậy là có ý tứ gì?
Hạ Vân Phong nhìn không thấy cảnh vật trước mắt, y rõ ràng liền đứng bất động: “Ngươi gom nhiều bó củi như vậy ở trong này làm cái gì?”
Y không rõ.
Hoằng Dạ mỗi ngày đều làm gì đó với đám củi này, y không biết Hoằng Dạ là muốn thiêu hủy hàng của y, hay ngược lại là muốn làm dụng cụ kéo hàng: “Ngươi đã sớm biết hàng của ta đặt ở nơi này phải không?”
Hoằng Dạ ứng thanh: “Ân.”
Trong bóng đêm.
Ai cũng thấy không rõ biểu tình của người kia.
“Vậy vì sao hiện tại ngươi mới nói cho ta biết?” Hạ Vân Phong bảo Hoằng Dạ đem đèn pin bật lên, nhưng Hoằng Dạ lại không có bật đèn pin lên.
Hoằng Dạ chỉ nói mấy ngày trước trong biệt thự người nhiều quá, làm cái gì cũng đều có người nhìn chằm chằm, dù sao hắn tìm không thấy cơ hội, hắn làm mấy tấm ván gỗ này cũng xác thực là vì để kéo hàng.
Hạ Vân Phong đại khái cũng biết là chuyện gì xảy ra rồi, y cũng không hỏi nhiều, may mắn lô hàng này đặt ở nơi đây, bằng không xém chút nữa đã để Ngao Dương tìm được rồi (=..= Hoằng ca thông minh nhất đấy), này coi như là trong họa có phúc.
Trước đó y dùng tầng hầm để dấu hàng đã sớm bị Ngao Dương lần ra, đáng tiếc là không có nhìn thấy bóng dáng hàng đâu, ai cũng đã không biết hàng đặt ở nơi này……
“Ngươi làm tốt lắm.” Hạ Vân Phong chẳng những không có trách cứ Hoằng Dạ, ngược lại còn cảm thấy nhi tử thực thông minh.
Hoằng Dạ đem hàng dấu tốt lắm.
Tìm được hàng rồi thì không còn gì tốt hơn, Hoằng Dạ cũng không có vì chuyện Hạ Vân Phong cùng Hạ Đông bị hắn bắt gian mà giận, quan hệ của bọn họ thực phức tạp, không phải chỉ nói hai ba câu là có thể nói rõ ràng được.
Bất quá.
Hạ Vân Phong vẫn đang tận lực duy trì cân bằng trước mắt.
Hoằng Dạ tới gần y: “Không tính thưởng cho ta? (=..= thằng này cũng đâu vừa)” Hơi thở của hắn cũng đến gần rồi……
“Ngươi muốn cái gì?” Hạ Vân Phong giật giật môi.
Trong bóng đêm.
Y chỉ cảm thấy môi Hoằng Dạ, liền dán bên môi y, khẽ hôn y: “Lưu lại trước. (=..= ký sổ nợ)” Hắn vừa nói xong liền nặng nề mà hôn lên môi Hạ Vân Phong một cái, nhưng thời điểm hai người rời khỏi sơn động đã là đêm khuya rồi.
——————–
Hạ Vân Phong vì chữa trị quan hệ giữa mình cùng nhi tử, y làm rất nhiều việc, tỷ như cùng nhi tử nấu cơm, cùng nhi tử làm xe đẩy tay, y đều ở bên cạnh nhìn.
Ngẫu nhiên.
Còn sai người lấy dù đến, y cầm dù che……
Bởi vì bên ngoài tuyết thật sự là quá lớn, bất quá không quá vài ngày Hoằng Dạ liền làm xong xe đẩy tay, giấu ở bên trong huyệt động kia, chỉ có hai người bọn họ biết việc này.
Càng ít người biết càng tốt.
Hai ngày nay Hạ Vân Phong gọi điện cho Hạ Đông bảo hắn đi làm một việc, y muốn tra nguồn hàng của Ngao Dương.
Hạ Đông lập tức đáp ứng.
Hạ Vân Phong vừa cắt đứt điện thoại, liền nhìn thấy Ngao Dương xuống lầu đi đến đây, Hoằng Dạ vẫn đang làm xe đẩy tay ở bên ngoài, Hạ Vân Phong nhìn thấy Ngao Dương xuống lầu cũng không nói chuyện với hắn.
Ngao Dương mặc áo ngủ trực tiếp đi phòng bếp lấy sữa (=..= lúc như ác quỷ, lúc như trẻ con, chắc tâm thần phân liệt rồi), Ngao Dương đều không có mang quần áo đến, đều là mặc quần áo của Hạ Vân Phong, hắn mắt buồn ngủ mê ly ngồi vào bên cạnh Hạ Vân Phong……
Sắc mặt có chút tái nhợt.
Chân Hạ Vân Phong cảm giác được lưng Ngao Dương thực nóng, hắn tựa hồ là sinh bệnh rồi, mấy ngày này cũng chưa thấy hắn xuống lầu, nhưng cho dù là như vậy, Hạ Vân Phong vẫn không quan tâm hắn.
“Ví tiền của ta, trả lại cho ta.” Ngao Dương một bên uống sữa, một bên nhíu mày phiết Hạ Vân Phong liếc mắt một cái.
Hạ Vân Phong đứng dậy lên lầu, đi đem ví tiền của Ngao Dương cầm xuống dưới, ném cho hắn (=.,= ném hay lắm).
Ngao Dương mở ra xem rồi xem, hắn cất lại ví tiền, thân thủ bắt lấy cổ tay Hạ Vân Phong, đem Hạ Vân Phong kéo qua: “Ảnh chụp con ta như thế nào không thấy nữa?”
Hạ Vân Phong miễn cưỡng nhìn hắn.
Không nói chuyện.
“Không muốn nói chuyện với ta?” Ngao Dương có chút nổi giận, đầu của hắn rất đau, từ vài ngày trước hắn bắt đầu không thoải mái rồi, hơn nữa hắn cũng phát hiện Hạ Vân Phong vài ngày rồi chưa cùng hắn nói chuyện.
Hạ Vân Phong vẫn là không để ý tới hắn.
“Có bệnh.” Ngao Dương mắng y.
Ngươi mới có bệnh (=..= exact!)……
Hạ Vân Phong trong lòng phản bác.
Nhưng sắc mặt y vẫn như trước không đổi, y lười biếng đang ngồi uống canh nóng hầm hập.
Ngao Dương ngồi ở bên cạnh nhìn trong chốc lát, trực tiếp cướp chén canh trong tay y qua, trực tiếp cấp uống hết: “Thật khó uống.” Miệng hắn thì nói khó uống nhưng trong lòng thì nghĩ so với sữa lạnh uống tốt hơn.
Hạ Vân Phong đứng dậy đi phòng bếp.
Y đang múc canh.
Hoằng Dạ mới từ trong tuyết trở về cũng đi vào, Hạ Vân Phong thuận thế liền đem chén canh chuẩn bị đưa cho Ngao Dương, vươn tay qua đưa cho Hoằng Dạ (há há): “Ngươi trước sưởi ấm, thừa dịp còn nóng uống đi.”
Ấm mẹ ngươi (=..= bà nội ngươi đội mồ quất cho 1 trận bi h)……
Ngao Dương ở trong lòng khó chịu mắng một câu, Ngao Dương lạnh lùng nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái, xú nam nhân này thế nhưng đem canh vốn là cho hắn, trực tiếp đưa cho đại ca……
Ngao Dương vẻ mặt có chút che lấp tự mình đi lấy bát múc canh.
“Làm tốt rồi.” Hoằng Dạ cũng không có kiêng dè, hắn chính là đơn giản nói ba chữ, Hạ Vân Phong đã biết hắn chỉ là cái gì làm tốt rồi, xe đẩy tay làm tốt rồi.
“Vậy là tốt rồi.” Hạ Vân Phong so với hắn trả lời càng tự nhiên.
“Đều làm tốt rồi.” Hoằng Dạ lặp lại lần nữa.
Hạ Vân Phong biết ý tứ lần này của Hoằng Dạ là đem hàng đều chuyển lên thuyền hết rồi, y động tác thong thả thay Hoằng Dạ chỉnh lại áo khoác một chút, không chút hoang mang tỏ vẻ: “Vậy rất tốt.”
Thật tốt……
Ngao Dương nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, hắn vừa mới chuyển qua liền nhìn thấy Hoằng Dạ đi ra ngoài, chỉ có Hạ Vân Phong cầm thìa còn đang tại múc canh, cái miệng của hắn lập tức liền không chịu ngồi yên……
“Ngươi thực không biết xấu hổ, ngay cả ảnh chụp con ta ngươi cũng muốn trộm.” Ngao Dương liền dán tại bên tai y mắng, bởi vì hắn sinh bệnh, khí tức đặc biệt nóng.
Hạ Vân Phong ngừng lại động tác.
“Nếu ngươi thích, ta tặng cho ngươi.” Ngao Dương cười nhạo y là trên trộm ảnh, “Làm gì phải trộm, thật không có ý nghĩa.” Hắn vươn tay ôm thắt lưng Hạ Vân Phong.
Ngao Dương nhận thấy được hôm nay thực không thích hợp, ba cấp dưới kia của Hạ Vân Phong cũng không thấy, hơn nữa trước đó vài ngày Hạ Đông cũng đi rồi, thực không thích hợp……
“Ngươi rốt cuộc đang giở trò gì?” Ngao Dương buông bát xuống, đem y siết chặt, không có nge thấy y trả lời, Ngao Dương truy vấn, “Ngươi là không phải muốn trộm đi?”
Hạ Vân Phong lắc đầu.
Ngao Dương dán tại bên tai Hạ Vân Phong nửa thật nửa giả thấp giọng uy hiếp nói: “Nếu ngươi dám cùng đại ca chạy, ta liền đánh gãy chân của ngươi……”
Sự ra đi trong im lặng của thúc mặc niệm.
Ngao Dương thấy Hạ Vân Phong không phản ứng, hắn liền cảm thấy không thú vị, liền tự mình xuống giường đi tắm rửa, Hạ Vân Phong lại thủy chung cũng chưa phản ứng, tiếp tục lười biếng nghỉ ngơi.
Y không muốn lại cùng Ngao Dương nói chuyện nữa.
Cho nên.
Sau đó bất luận Ngao Dương nói chuyện gì y đều xem như không có nghe thấy, y càng thêm sẽ không nhìn Ngao Dương, thậm chí bắt đầu không lấy con mắt nhìn hắn, mỗi lần như vậy Ngao Dương cũng thấy không hứng thú rời đi.
Bất quá.
Y vẫn sẽ cùng Hoằng Dạ nói chuyện với nhau, thậm chí là cùng Hạ Đông nói chuyện phiếm.
Từ ngày đó Hạ Đông trở về sau sẽ không đi tìm hàng nữa, mỗi ngày hắn liền ở trong biệt thự hầu hạ Hạ Vân Phong, như vậy Ngao Dương cũng sẽ không đối Hạ Vân Phong làm ra chuyện gì (=..= có cảm thấy đã quá trễ rồi ko?).
Chỉ có Hoằng Dạ mỗi ngày đều ở bên ngoài xao xao gõ gõ, y biết Hoằng Dạ đang giận, cho nên y dành thời gian, trấn an tâm tình cùng cảm xúc của nhi tử một chút.
Hạ Vân Phong bảo Hạ Đông đi ra ngoài giúp y làm một chuyện: “Ngươi đi nói với lão đại Thanh bang, chuyện khu giải trí, không cần để cho Ngao Dương nhúng tay vào.” Y ngồi ở dưới lầu uống trà.
Phát hiện Hạ Đông có chút do dự, y lười biếng giương mắt: “Còn không mau đi.” Y muốn Hạ Đông tự mình đi xử lý chuyện này, người khác đi y lại lo lắng……
“Vân gia, như vậy không tốt lắm.” Hạ Đông cảm thấy không ổn, nhưng nhìn thấy đáy mắt Hạ Vân Phong hiện ra vài phần bất mãn, hắn lập tức câm mồm lại.
Lập tức liền nhìn thấy Hạ Vân Phong thong thả buông chén trà: “Không có gì không tốt cả.” Hạ Vân Phong một bên không chút để ý mà tỏ vẻ, một bên ngồi dựa vào ở sô pha, các ngón tay tự nhiên đan xen vào nhau……
Hạ Đông nhìn thoáng qua trên lầu, xác định Ngao Dương chưa có đi ra, Hạ Đông mới gật đầu.
Y sai phu thuyền đưa Hạ Đông đi ra ngoài.
Hạ Vân Phong một bên phân phó công đạo Hạ Đông chuyện phải làm, một bên miễn cưỡng rũ mắt bất động thanh sắc nhìn chằm chằm đầu ngón tay đang đeo chiếc nhẫn phỉ thúy kia, có chút đăm chiêu suy nghĩ sự tình gì đó.
Hạ Đông đi không bao lâu.
Ba thuộc hạ bị thương kia của Hạ Vân Phong đã trở lại rồi, y sai ba người trẻ tuổi kia ở bên ngoài thủ, nếu Hoằng Dạ cần hỗ trợ cái gì, thì cho ba người trẻ tuổi kia đi.
Nếu Ngao Dương tìm bọn họ phiền toái, thì bảo bọn họ đến báo lại.
Hôm nay.
Cả ngày Ngao Dương cũng chưa xuống lầu, y mới xem như hiếm khi được nghỉ ngơi cả ngày, mà Hoằng Dạ đã trở lại sau còn muốn làm cơm cho Hạ Vân Phong, vốn trước đây đều là ăn bên ngoài, từ khi Hoằng Dạ đến đây đều là Hoằng Dạ làm, phu thuyền mỗi ngày đều đi ra bên ngoài mua thực phẩm tươi về,
Lại cầm đến cho Hoằng Dạ tự mình làm cho Hạ Vân Phong ăn.
Hôm nay Hoằng Dạ trở về thật sớm, hắn vừa mới tiến vào phòng, Hạ Vân Phong liền đứng lên, đi theo hắn vào phòng bếp.
Hoằng Dạ không có nghỉ ngơi, hắn rửa sạch vụn gỗ trên người sau, rửa tay bắt đầu nấu cơm cho Hạ Vân Phong, toàn bộ quá trình đều chậm rãi không vội không nóng nảy.
Phòng bếp rất lớn.
Hoằng Dạ nấu canh cùng thuốc bổ.
Hạ Vân Phong nhìn Hoằng Dạ vây tạp dề quanh thắt lưng, chính đang cúi đầu cắt rau, y liền cảm thấy nhi tử rất hiểu chuyện, Hoằng Dạ căn bản là không cần y quan tâm, cái gì cũng đều được làm……
Trong lòng y ít nhiều đều có điểm vui mừng.
“Lúc ngươi ở nước ngoài đều tự mình làm?” Hạ Vân Phong vài thập niên rồi cũng chưa tự mình làm cơm (ăn còn ko tự ăn, nói gì là nấu =..=), y đều đã quên nên làm như thế nào rồi, bất quá hầm canh thì y vẫn biết.
Hoằng Dạ gật đầu: “Có thời gian liền tự mình làm, không có thời gian thì ngay tại bên ngoài ăn.” Công tác xong thì đại bộ phận thời gian đều ở ăn bên ngoài, bởi vì hắn bề bộn nhiều việc, phải tham gia các loại họp hội cùng các nhân vật nổi tiếng.
Hạ Vân Phong vén tay áo lên, y mở bình thủy ra chuẩn bị hỗ trợ Hoằng Dạ rửa đồ ăn.
“Ngươi làm cái gì?” Hoằng Dạ bắt lấy tay y, “Loại sự tình này, ta đến làm là có thể rồi (T.T iêu anh chít thui).” Hắn bảo Hạ Vân Phong đi ra bên ngoài chờ ăn là được, không cần hỗ trợ.
“Chúng ta là người một nhà, có cần khách khí như vậy không?” Hạ Vân Phong vẫn thay hắn rửa sạch đồ ăn, bất quá động tác của y rất chậm, nhưng y lại rửa phi thường sạch sẽ.
Hoằng Dạ cũng không có ngăn trở nữa.
Bất quá.
Tay của Hạ Vân Phong bị nước lạnh làm cóng, y tẩy xong đồ ăn rồi xoa xoa tay, đem hai tay sáp nhập vào trong tay áo sưởi ấm, y liền im lặng đứng ở bên cạnh nhìn Hoằng Dạ nấu ăn.
“Ngươi không ra sao, nơi này khói dầu rất nhiều.” Hoằng Dạ cầm oa sạn theo dõi y, cảm thấy hôm nay y có chút kỳ quái, trước kia cho tới bây giờ cũng chưa nhìn hắn nấu cơm như vậy.
Trước kia chỉ nhúng tay vào ăn là được.
Hôm nay còn có tâm tình đến đứng ở bên cạnh nhìn hắn nấu……
Trong lòng Hoằng Dạ mặc dù có nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nguyên nhân, hắn chỉ nói: “Hạ Đông hôm nay không có ở trong biệt thự cùng ngươi sao?” Bằng không như thế nào lại nhàn như vậy.
“Hắn đi trở về rồi.”
Hạ Vân Phong thong thả đến gần Hoằng Dạ, y săn sóc đưa đồ gia vị qua cho Hoằng Dạ.
Hoằng Dạ sững sờ.
Cũng không hỏi nhiều nữa.
Chẳng qua, Hạ Vân Phong vẫn đứng ở bên cạnh lặng yên nhìn chằm chằm Hoằng Dạ, y phát hiện Hoằng Dạ tựa hồ có tâm sự, đồ ăn trong nồi bị xào xáo đến sắp mềm rục rồi nhưng hắn còn đứng xào đồ ăn……
Hạ Vân Phong bưng qua một cái đĩacho Hoằng Dạ: “Có thể dọn ra rồi.”
Làm tốt rồi.
Mặc dù có hơi bị mềm, ít nhất Hạ Vân Phong cảm thấy hương vị còn có thể, bởi vì trên cơ bản Hoằng Dạ chỉ làm một phần cho Hạ Vân Phong, đồ ăn của những người khác vẫn là thức ăn ngoài như trước.
Hạ Vân Phong ăn món Hoằng Dạ làm, Hoằng Dạ tựa hồ không quá rành làm món Hoa, chỉ có hầm thuốc bổ cùng nấu canh có vẻ như là sở trường, nấu cơm có vẻ hơi quá sức, bất quá y vẫn ăn đến cao hứng.
Y tâm tình tốt cơm nước xong, lại bảo Hoằng Dạ bồi y đi ra ngoài tản bộ.
Hoằng Dạ đáp ứng rồi.
Hai người xuyên qua rừng bạch dương cao ngất, đi đại khái nửa giờ, Hạ Vân Phong mới thong thả dừng lại cước bộ, y miễn cưỡng nhìn phía sau liếc mắt một cái, xác định bốn bề vắng lặng.
Y vừa mới chuẩn bị nói chuyện, Hoằng Dạ đã dựa vào gần y, lập tức ngửi đến cổ mùi nước hoa thản nhiên trên người Hoằng Dạ kia, đôi môi không chút hoang mang bị ngăn chận.
Y không có đẩy Hoằng Dạ ra.
Ngược lại là thong thả duỗi tay theo thắt lưng Hoằng Dạ, nắm phía sau lưng Hoằng Dạ “Nơi này tối quá……” Bốn phía không có một tia sáng, y chỉ có thể y hi thấy rõ bộ dáng Hoằng Dạ.
“Ân.” đôi môi Hoằng Dạ áp lên đôi môi y, nhẹ nhàng mà lướt, đầu lưỡi ướt mềm quấn quanh đầu lưỡi y, hôn đến lại thâm sâu lại triền miên, bình tĩnh đến xả không ra.
Đầu lưỡi Hạ Vân Phong bị Hoằng Dạ hôn đến lại ướt, lại mềm, lại nóng……
Tựa như muốn ở trên người y lưu lại ấn ký, lúc Hoằng Dạ buông Hạ Vân Phong ra, đôi môi nam nhân đều bị hôn đến nhuận hồng một mảnh, so với trước đó càng thêm mê người.
“Đủ?” Hạ Vân Phong lười biếng hỏi hắn, ôm thắt lưng Hoằng Dạ không có buông tay.
Hoằng Dạ thuận thế ôm sát y, nhẹ nhàng mà nhấp đôi môi hồng hồng kia của Hạ Vân Phong một cái: “Không đủ.” Hoằng Dạ ý bảo Hạ Vân Phong chủ động thấu lại đây hôn hắn.
Hạ Vân Phong không nhúc nhích.
Hoằng Dạ đang đợi.
Cuối cùng
Hạ Vân Phong vẫn là đến gần Hoằng Dạ, miễn cưỡng hôn đôi môi Hoằng Dạ một cái, Hoằng Dạ thuận thế tiếp được nụ hôn của y, giữa môi hai người phát ra âm thanh đầu lưỡi ma sát, quấy rất nhỏ.
Y vẫn chờ hôn đủ sau, mới hỏi Hoằng Dạ có phải hay không đang giận y, nhưng Hoằng Dạ đưa y đến bên trong một huyệt động thực ẩm thấp cách biệt thự không xa……
Ở cửa huyệt động giăng đầy dây leo mà Hoằng Dạ dùng để che dấu, Hoằng Dạ bật đèn pin trên tay, chiếu vào một góc bên trong động: “Hàng của ngươi ở bên trong.” Bên trong bày chỉnh tề vài cái thùng gỗ lớn.
Hai người mới vừa đi vào trong huyệt động, dây leo dầy đặc tại cửa động một lần nữa đem cửa động che lại, không khí bên trong thập phần loãng, Hạ Vân Phong nhìn nhìn số hàng này.
Thật đúng là lô hàng mà y bị mất đi kia……
Hạ Vân Phong dấu lại những lô hàng này, y bất động thanh sắc hỏi Hoằng Dạ: “Hôm nay ngươi mới phát hiện nơi này?” hiện tại hàng tìm được rồi, y tự nhiên là cao hứng.
Bất quá nơi này y đã tới thật nhiều lần rồi, nhưng lại không có tách đám dây leo ra để xem thử, phi thường kín đáo.
Hoằng Dạ tắt đèn pin đi.
Nhất thời.
Trong động lâm vào bóng tối.
Qua thật lâu.
Hoằng Dạ mới trả lời Hạ Vân Phong: “Không phải.”
Không phải?
Vậy là có ý tứ gì?
Hạ Vân Phong nhìn không thấy cảnh vật trước mắt, y rõ ràng liền đứng bất động: “Ngươi gom nhiều bó củi như vậy ở trong này làm cái gì?”
Y không rõ.
Hoằng Dạ mỗi ngày đều làm gì đó với đám củi này, y không biết Hoằng Dạ là muốn thiêu hủy hàng của y, hay ngược lại là muốn làm dụng cụ kéo hàng: “Ngươi đã sớm biết hàng của ta đặt ở nơi này phải không?”
Hoằng Dạ ứng thanh: “Ân.”
Trong bóng đêm.
Ai cũng thấy không rõ biểu tình của người kia.
“Vậy vì sao hiện tại ngươi mới nói cho ta biết?” Hạ Vân Phong bảo Hoằng Dạ đem đèn pin bật lên, nhưng Hoằng Dạ lại không có bật đèn pin lên.
Hoằng Dạ chỉ nói mấy ngày trước trong biệt thự người nhiều quá, làm cái gì cũng đều có người nhìn chằm chằm, dù sao hắn tìm không thấy cơ hội, hắn làm mấy tấm ván gỗ này cũng xác thực là vì để kéo hàng.
Hạ Vân Phong đại khái cũng biết là chuyện gì xảy ra rồi, y cũng không hỏi nhiều, may mắn lô hàng này đặt ở nơi đây, bằng không xém chút nữa đã để Ngao Dương tìm được rồi (=..= Hoằng ca thông minh nhất đấy), này coi như là trong họa có phúc.
Trước đó y dùng tầng hầm để dấu hàng đã sớm bị Ngao Dương lần ra, đáng tiếc là không có nhìn thấy bóng dáng hàng đâu, ai cũng đã không biết hàng đặt ở nơi này……
“Ngươi làm tốt lắm.” Hạ Vân Phong chẳng những không có trách cứ Hoằng Dạ, ngược lại còn cảm thấy nhi tử thực thông minh.
Hoằng Dạ đem hàng dấu tốt lắm.
Tìm được hàng rồi thì không còn gì tốt hơn, Hoằng Dạ cũng không có vì chuyện Hạ Vân Phong cùng Hạ Đông bị hắn bắt gian mà giận, quan hệ của bọn họ thực phức tạp, không phải chỉ nói hai ba câu là có thể nói rõ ràng được.
Bất quá.
Hạ Vân Phong vẫn đang tận lực duy trì cân bằng trước mắt.
Hoằng Dạ tới gần y: “Không tính thưởng cho ta? (=..= thằng này cũng đâu vừa)” Hơi thở của hắn cũng đến gần rồi……
“Ngươi muốn cái gì?” Hạ Vân Phong giật giật môi.
Trong bóng đêm.
Y chỉ cảm thấy môi Hoằng Dạ, liền dán bên môi y, khẽ hôn y: “Lưu lại trước. (=..= ký sổ nợ)” Hắn vừa nói xong liền nặng nề mà hôn lên môi Hạ Vân Phong một cái, nhưng thời điểm hai người rời khỏi sơn động đã là đêm khuya rồi.
——————–
Hạ Vân Phong vì chữa trị quan hệ giữa mình cùng nhi tử, y làm rất nhiều việc, tỷ như cùng nhi tử nấu cơm, cùng nhi tử làm xe đẩy tay, y đều ở bên cạnh nhìn.
Ngẫu nhiên.
Còn sai người lấy dù đến, y cầm dù che……
Bởi vì bên ngoài tuyết thật sự là quá lớn, bất quá không quá vài ngày Hoằng Dạ liền làm xong xe đẩy tay, giấu ở bên trong huyệt động kia, chỉ có hai người bọn họ biết việc này.
Càng ít người biết càng tốt.
Hai ngày nay Hạ Vân Phong gọi điện cho Hạ Đông bảo hắn đi làm một việc, y muốn tra nguồn hàng của Ngao Dương.
Hạ Đông lập tức đáp ứng.
Hạ Vân Phong vừa cắt đứt điện thoại, liền nhìn thấy Ngao Dương xuống lầu đi đến đây, Hoằng Dạ vẫn đang làm xe đẩy tay ở bên ngoài, Hạ Vân Phong nhìn thấy Ngao Dương xuống lầu cũng không nói chuyện với hắn.
Ngao Dương mặc áo ngủ trực tiếp đi phòng bếp lấy sữa (=..= lúc như ác quỷ, lúc như trẻ con, chắc tâm thần phân liệt rồi), Ngao Dương đều không có mang quần áo đến, đều là mặc quần áo của Hạ Vân Phong, hắn mắt buồn ngủ mê ly ngồi vào bên cạnh Hạ Vân Phong……
Sắc mặt có chút tái nhợt.
Chân Hạ Vân Phong cảm giác được lưng Ngao Dương thực nóng, hắn tựa hồ là sinh bệnh rồi, mấy ngày này cũng chưa thấy hắn xuống lầu, nhưng cho dù là như vậy, Hạ Vân Phong vẫn không quan tâm hắn.
“Ví tiền của ta, trả lại cho ta.” Ngao Dương một bên uống sữa, một bên nhíu mày phiết Hạ Vân Phong liếc mắt một cái.
Hạ Vân Phong đứng dậy lên lầu, đi đem ví tiền của Ngao Dương cầm xuống dưới, ném cho hắn (=.,= ném hay lắm).
Ngao Dương mở ra xem rồi xem, hắn cất lại ví tiền, thân thủ bắt lấy cổ tay Hạ Vân Phong, đem Hạ Vân Phong kéo qua: “Ảnh chụp con ta như thế nào không thấy nữa?”
Hạ Vân Phong miễn cưỡng nhìn hắn.
Không nói chuyện.
“Không muốn nói chuyện với ta?” Ngao Dương có chút nổi giận, đầu của hắn rất đau, từ vài ngày trước hắn bắt đầu không thoải mái rồi, hơn nữa hắn cũng phát hiện Hạ Vân Phong vài ngày rồi chưa cùng hắn nói chuyện.
Hạ Vân Phong vẫn là không để ý tới hắn.
“Có bệnh.” Ngao Dương mắng y.
Ngươi mới có bệnh (=..= exact!)……
Hạ Vân Phong trong lòng phản bác.
Nhưng sắc mặt y vẫn như trước không đổi, y lười biếng đang ngồi uống canh nóng hầm hập.
Ngao Dương ngồi ở bên cạnh nhìn trong chốc lát, trực tiếp cướp chén canh trong tay y qua, trực tiếp cấp uống hết: “Thật khó uống.” Miệng hắn thì nói khó uống nhưng trong lòng thì nghĩ so với sữa lạnh uống tốt hơn.
Hạ Vân Phong đứng dậy đi phòng bếp.
Y đang múc canh.
Hoằng Dạ mới từ trong tuyết trở về cũng đi vào, Hạ Vân Phong thuận thế liền đem chén canh chuẩn bị đưa cho Ngao Dương, vươn tay qua đưa cho Hoằng Dạ (há há): “Ngươi trước sưởi ấm, thừa dịp còn nóng uống đi.”
Ấm mẹ ngươi (=..= bà nội ngươi đội mồ quất cho 1 trận bi h)……
Ngao Dương ở trong lòng khó chịu mắng một câu, Ngao Dương lạnh lùng nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái, xú nam nhân này thế nhưng đem canh vốn là cho hắn, trực tiếp đưa cho đại ca……
Ngao Dương vẻ mặt có chút che lấp tự mình đi lấy bát múc canh.
“Làm tốt rồi.” Hoằng Dạ cũng không có kiêng dè, hắn chính là đơn giản nói ba chữ, Hạ Vân Phong đã biết hắn chỉ là cái gì làm tốt rồi, xe đẩy tay làm tốt rồi.
“Vậy là tốt rồi.” Hạ Vân Phong so với hắn trả lời càng tự nhiên.
“Đều làm tốt rồi.” Hoằng Dạ lặp lại lần nữa.
Hạ Vân Phong biết ý tứ lần này của Hoằng Dạ là đem hàng đều chuyển lên thuyền hết rồi, y động tác thong thả thay Hoằng Dạ chỉnh lại áo khoác một chút, không chút hoang mang tỏ vẻ: “Vậy rất tốt.”
Thật tốt……
Ngao Dương nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, hắn vừa mới chuyển qua liền nhìn thấy Hoằng Dạ đi ra ngoài, chỉ có Hạ Vân Phong cầm thìa còn đang tại múc canh, cái miệng của hắn lập tức liền không chịu ngồi yên……
“Ngươi thực không biết xấu hổ, ngay cả ảnh chụp con ta ngươi cũng muốn trộm.” Ngao Dương liền dán tại bên tai y mắng, bởi vì hắn sinh bệnh, khí tức đặc biệt nóng.
Hạ Vân Phong ngừng lại động tác.
“Nếu ngươi thích, ta tặng cho ngươi.” Ngao Dương cười nhạo y là trên trộm ảnh, “Làm gì phải trộm, thật không có ý nghĩa.” Hắn vươn tay ôm thắt lưng Hạ Vân Phong.
Ngao Dương nhận thấy được hôm nay thực không thích hợp, ba cấp dưới kia của Hạ Vân Phong cũng không thấy, hơn nữa trước đó vài ngày Hạ Đông cũng đi rồi, thực không thích hợp……
“Ngươi rốt cuộc đang giở trò gì?” Ngao Dương buông bát xuống, đem y siết chặt, không có nge thấy y trả lời, Ngao Dương truy vấn, “Ngươi là không phải muốn trộm đi?”
Hạ Vân Phong lắc đầu.
Ngao Dương dán tại bên tai Hạ Vân Phong nửa thật nửa giả thấp giọng uy hiếp nói: “Nếu ngươi dám cùng đại ca chạy, ta liền đánh gãy chân của ngươi……”
Sự ra đi trong im lặng của thúc mặc niệm.