Hạ Vân Phong được Hoằng Dạ đỡ, nhiệt độ cơ thể truyền đến cùng hương vị quen thuộc thản nhiên trên người Hoằng Dạ, đều làm cho Hạ Vân Phong càng thêm thanh tỉnh hơn so với trước đó. Hoằng Dạ thực quy củ đỡ y.
“Dìu ta trở về phòng.” sắc mặt Hạ Vân Phong khá vững vàng, nhưng khi cảm giác được Hoằng Dạ hơi chút ôm sát y, trong lòng y như là kinh đào hãi lãng (= sóng to gió lớn),cuộn trào mãnh liệt.
“Ta giúp ngươi cầm quải trượng.” Hoằng Dạ vươn tay tiếp nhận quải trượng trong tay Hạ Vân Phong. Hắn để cho toàn bộ sức nặng củaHạ Vân Phong đều dựa vào hắn, hai người đi rất chậm, thật giống như đang tản bộ.
“Ta tự cầm.” Hạ Vân Phong cũng biết Hoằng Dạ mệt mỏi, bởi vì Hoằng Dạ cũng đi rất chậm Hành lang này thật dài lại gấp khúc giống như vĩnh viễn không có điểm cuối, rất dài….
“Ta nói giúp ngươi cầm, ngươi ôm ta là được rồi.” Hoằng Dạ ôm thắt lưng y, hôn má y một cái. Nụ hôn đơn giản này tuy nhẹ lại tràn ngập săn sóc.
Hạ Vân Phong vuốt mặt mình, ngay cả đầu ngón tay cũng đang nóng lên.
“Làm sao vậy?” Hoằng Dạ vươn tay bắt lấy tay y. Khi hắn nói chuyện hơi thở đã dần ươn ướt ngón tay Hạ Vân Phong, Hoằng Dạ bắt lấy tay y hôn thân ngón tay y.
“Không có gì.” Hạ Vân Phong rút tay về, bảo Hoằng Dạ ôm y trở về, y không muốn đi bộ nữa rồi. Hoằng Dạ cũng thực dứt khoát bế y lên, trực tiếp ôm trở về phòng.
Hoằng Dạ sau khi ôm y vào phòng, liền quay đầu lại trực tiếp đem cửa khóa lại. Hiện tại đã qua nửa đêm, Hoằng Dạ thế nhưng còn có hưng trí, Hạ Vân Phong tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Sau khi biết ngày mai Hoằng Dạ được nghỉ, Hạ Vân Phong cũng không tiếp tục hỏi thêm câu nào nữa, cũng không nói gì là không muốn. Ngay khi Hoằng Dạ tiến đến ngồi xuống hôn chân y, y cũng ngầm đồng ý rồi.
Hạ Vân Phong nửa tựa vào trên giường tùy ý Hoằng Dạ hôn chân y. Chân y rất rắn chắc cũng thực thon dài, sờ lên thực mịn, thực thoải mái, đêm nay lần đầu tiên y mặc loại áo ngủ này.
Bởi vì trời nóng, y mặc ít một chút thì mát mẻ thêm được một chút, cũng khiến chân y lộ ra ngoài nhiều hơn một chút so với bình thường, không nghĩ tới Hoằng Dạ thích chân y như vậy.
Giống như hôn như thế nào cũng không đủ.
Tay Hạ Vân Phong luồn vào trong tóc Hoằng Dạ, nhẹ nhàng xoa đầu Hoằng Dạ, thẳng đến khi Hoằng Dạ ngẩng đầu nhìn y, đôi môi Hoằng Dạ có chút ướt bóng. Dù hắn chỉ yên lặng nhìn thôi hoặc cười rộ lên đều thực mê người.
Hơn nữa……
Ánh mắt thực ổn……
Thật giống như chỉ nhìn thấy Hạ Vân Phong, trong mắt dường như cũng chỉ có Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong nhìn thấy hắn cởi quần áo, ngồi xuống trên giường, Hạ Vân Phong cũng miễn cưỡng vươn tay cởi vạt áo……
Không có chút che lấp hoặc là xấu hổ, tuy rằng hơi thở Hạ Vân Phong thực trầm nặng, ánh mắt cũng hơi dao động, hơn nữa hai má cũng có chút nóng lên, nhưng động tác cởi áo của y thực thong dong.
Trong phòng đèn hơi tối, ánh đến mái tóc Hạ Vân Phong trông đen mượt. Áo ngủ vừa mỏng lại vừa nhẹ trên người y cũng làm nổi bật màu da y, tầm mắt Hoằng Dạ chặt chẽ khóa trụ hai mắt Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong tự mình cởi áo ngủ, thong thả hất áo ngủ ra, y cứ như vậy thản nhiên tựa vào trên giường, lười biếng nhìn lại Hoằng Dạ, theo hô hấp phập phồng không ngừng của y, thân thể y thong thả lên xuống.
Y miễn cưỡng nhìn chăm chú vào Hoằng Dạ: “Ngươi……” Y có chút do dự, do dự rốt cuộc có nên mở miệng hỏi Hoằng Dạ hay không, lại lo lắng sau khi hỏi ra lại khiến cho Hoằng Dạ phản cảm.
“Như thế nào?” Hoằng Dạ một bàn tay chống ở trên giường, một bàn tay thưởng thức đai lưng của y, ánh mắt ở trên người y thong thả lên xuống: “Gần đây có rèn luyện nha.” Cơ bụng đều như ẩn như hiện……
Hoằng Dạ vươn tay sờ sờ bụng Hạ Vân Phong, đụng đến đường cong cái bụng ẩn ẩn có hình của Hạ Vân Phong kia. Hắn biết thời điểm Hạ Vân Phong ở trên đỉnh cao có rất nhiều nữ nhân mê luyến.
“Đều có đi bộ.” Hạ Vân Phong lười biếng trả lời hắn. Miếu này rất lớn, y đi một vòng coi như là rèn luyện cũng phải tiêu tốn vài giờ, thỉnh thoảng ngẫu nhiên y sẽ đi một chút.
Nhưng phần lớn thời gian đều lưu trữ tinh lực hoặc dưỡng thần.
Hạ Vân Phong tùy ý Hoằng Dạ vuốt ve, dù sao Hoằng Dạ tùy tiện sờ nơi nào của y, y cũng không ngăn cản. Nhìn thấy Hoằng Dạ hơi cúi đầu nhìn chăm chú vào trên đùi bị hôn ra hồng ấn của y……
Hạ Vân Phong mới một lần nữa mở miệng: “Ngươi thích không?” tiếng nói bao hàm thành thục kia của y khá trầm ổn, giọng nói rất nặng, trầm thấp mà tràn ngập lười biếng.
Hoằng Dạ không hiểu được ý của Hạ Vân Phong, Hoằng Dạ nâng mắt lên vững vàng nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong: “Thích cái gì?” ánh mắt hắn lộ ra ánh sáng mê người, không hề chớp mắt……
Hạ Vân Phong trầm mặc sau một lúc lâu, mới lười biếng hỏi: “Ngươi thích ta như vậy không?” Y lần đầu tiên hỏi Hoằng Dạ loại vấn đề này, có vẻ Hạ Vân Phong thực chủ động.
“Thích.” Hoằng Dạ không chút suy nghĩ liền trực tiếp trả lời, cái tay thưởng thức vạt áo Hạ Vân Phong của hắn theo phần eo mẫn cảm của Hạ Vân Phong thong thả vuốt ve.
Hạ Vân Phong nhìn hắn, không nói.
“Bộ dạng gì của ngươi ta cũng thích.” Ngay sau đó Hoằng Dạ lại bổ sung thêm một câu như vậy, hống cho tâm tình Hạ Vân Phong trở nên tốt hơn. Nhìn thấy hai mắt Hạ Vân Phong ướt át nhìn chăm chú vào mình, Hoằng Dạ tiến lên hôn môi dưới của y: “Mặc quần áo, cùng không mặc quần áo đều thích.” Môi hắn thực mềm, môi Hạ Vân Phong thực nóng.
“Ừ.” Hạ Vân Phong miễn cưỡng lên tiếng trả lời, hai má y có chút phiếm hồng.
Hoằng Dạ không nghĩ tới Hạ Vân Phong cũng sẽ lộ ra loại vẻ mặt này, như vậy làm cho hắn nhìn được một mặt khác của Hạ Vân Phong, hơn nữa đêm nay nam nhân này chủ động hỏi hắn.
Này coi như là một loại tiến bộ.
Trước kia Hạ Vân Phong sẽ không chủ động mở miệng hỏi hắn loại vấn đề này, hắn cảm thấy đêm nay Hạ Vân Phong thoạt nhìn đặc biệt mê người, mặc ít như vậy còn ở bên ngoài chờ hắn trở về.
Hoằng Dạ cúi đầu hôn cái bụng rắn chắc của Hạ Vân Phong, đầu lưỡi hắn theo bụng Hạ Vân Phong một đường hôn xuống, hắn chế trụ chân Hạ Vân Phong……
Đem Hạ Vân Phong từ đầu giường kéo đến giữa giường, hắn để cho Hạ Vân Phong nằm hẳn trên giường. Áo ngủ trên người Hạ Vân Phong hỗn độn mở ra, rất nhanh Hạ Vân Phong liền cảm giác được dưới thân bị nâng lên lơ lửng……
Cổ chân y nhẹ nhàng mà khoác lên đầu vai Hoằng Dạ, hơi thở của Hoằng Dạ liền bồi hồi trên làn da y. Tay y hơi chút dùng sức nắm chặt sàng đan dưới thân.
Bởi vì Hoằng Dạ hôn chân của y, hôn ngay phía trước của y rồi lại tiến đến địa phương khó có thể mở miệng phía sau kia. Đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại nhiệt nhiệt kia trượt trên thân thể y, liếm lộng, châm cứu……
Hạ Vân Phong ổn định hô hấp, nghiêng đầu nhìn về phía Hoằng Dạ nhưng nhìn không được mặt hắn. Y chỉ có thể cảm giác được tóc Hoằng Dạ dán lên chân y, sau đó nghe được âm thanh dinh dính khiến tim người đập gia tốc kia.
Hạ Vân Phong không có lộn xộn, y im lặng cảm giác, thẳng đến khi y cảm giác được đầu lưỡi Hoằng Dạ chen vào (chen vào đó đó…), y mới hơi giật giật thân, khiến cho đầu lưỡi kia trượt ra ngoài.
“Làm sao vậy?” Hoằng Dạ ngẩng đầu nhìn y, lúc này liền nhìn thấy mặt Hạ Vân Phong ửng hồng, thân thể Hạ Vân Phong phập phồng rất là mê người, khiến cho Hoằng Dạ có chút nhịn không được nữa.
“Đừng lộng nữa.” Hạ Vân Phong lười biếng thúc giục hắn. Y biết Hoằng Dạ cũng nhẫn thật vất vả, chính y cũng rất khó chịu, toàn thân y đều bị châm lên hỏa diễm nóng rực.
Hoằng Dạ ngồi dậy, kéo màn giường xuống.
Hắn nằm ở trên người Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong động tác thong thả thay Hoằng Dạ cởi quần áo. Một bàn tay Hoằng Dạ ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, một bàn tay cởi dây lưng ra……
Hạ Vân Phong nhìn động tác của hắn, im lặng cùng đợi một khắc kia sẽ đến, nghe được tiếng tháo dây lưng cùng kéo khóa quần kia, mâu quang nơi đáy mắt Hạ Vân Phong hơi lóe ra.
Hoằng Dạ ôm y: “Gấp như vậy sao?” giọng hắn rất nhẹ, thật giống như đang thì thầm với người yêu. ( Không là người yêu thì là gì =.=)
Tấm màn che lại thân thể hai người, hoàn toàn thấy không rõ lắm tình huống bên trong. Chỉ có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ bên trong, cùng tiếng thấp giọng nói chuyện với nhau……
Hạ Vân Phong “Ân” một tiếng, tỏ vẻ rất muốn Hoằng Dạ. Bọn họ thật lâu chưa có thân mật tiếp xúc rồi, hơn nữa y thực thích nói chuyện với Hoằng Dạ, Hoằng Dạ cũng sẽ hỏi y.
“Thích cùng ta như vậy sao?” Hoằng Dạ một bên nhẹ giọng hỏi y, một bên hôn hai má y. Hắn lại khích lệ nói áo ngủ của Hạ Vân Phong nhìn rất đep, lại hôn cằm y.
“ Ừ.” Hạ Vân Phong mỗi một lần cũng sẽ lên tiếng trả lời.
Y thích cảm giác cùng nhi tử ở một chỗ, mặc dù có vui vẻ, cũng đã có lúc gặp khó khăn, nhưng y không thể phủ nhận, y thực sợ mất đi nhi tử……
“Vậy về sau thường xuyên cùng ngươi như vậy, được không?” một bàn tay Hoằng Dạ ôm hai chân Hạ Vân Phong, một bàn tay ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, để cho Hạ Vân Phong ngồi ngang ở trên người hắn……
Hai tay Hạ Vân Phong ôm bả vai Hoằng Dạ, mũi y để ở trên mặt Hoằng Dạ, y lười biếng trả lời: “Được……” giọng nói y thản nhiên miễn cưỡng……
Tha âm hơi dài……
Nhưng rất thấp trầm……
Khí tức y đã ươn ướt khóe môi Hoằng Dạ, khoảng cách như vậy khiến cho Hoằng Dạ chỉ cần nhẹ nhàng nghiêng đầu liền hôn lên đôi môi y. Nụ hôn này thực ôn nhu, tràn ngập che chở cùng quan tâm.
Đây là điều mà cho tới bây giờ Hạ Vân Phong chưa từng cho Hoằng Dạ, nhưng Hoằng Dạ lại cho y. Nụ hôn này vừa thâm sâu lại vừa lâu dài, giống như muốn ngọt đến đáy lòng, ôn nhu của Hoằng Dạ làm cho người ta không thể cự tuyệt.
Hôn xong, Hoằng Dạ cũng không có buông y ra, đã làm đến loại tình trạng này rồi, khẳng định là không dừng được nữa. Động tác Hoằng Dạ “ôm”y thực tự nhiên, luôn hiển nhiên như vậy.
Hạ Vân Phong biết bản thân thực có lỗi với Hoằng Dạ, lúc trước không nói một tiếng đã tiêu sái đi, y cảm thấy mình thực vô trách nhiệm,nên lần này y chủ động lưu nhi tử lại bên cạnh.
Y không có khả năng không thể hiện, sự trả giá của y, hành động của y, sự chủ động của y đều vì muốn giữ lại những cái lo được lo mất này, cho nên lúc Hoằng Dạ “ôm”y….. y rất phối hợp……
Hoằng Dạ muốn để Hạ Vân Phong nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng Hạ Vân Phong lại thái độ khác thường ôm hắn, hoàn toàn không có nửa điểm ý tứ buông tay. Tuy rằng động tác của y không có khí lực gì, thực nhẹ nhàng là có thể kéo ra, nhưng Hoằng Dạ nhận thấy được Hạ Vân Phong không có ý muốn nằm xuống, hắn cũng không miễn cưỡng Hạ Vân Phong, để cho Hạ Vân Phong ngồi ở trên đùi hắn.
“Ăn no như vậy rồi, còn không muốn ngủ?” Hoằng Dạ một bên thân mật ôm thắt lưng y, một bên vuốt ve bụng y, thỉnh thoảng ấn lên, nhẹ nhàng mát xa.
Hạ Vân Phong ngẫu nhiên phát ra âm thanh nức nở rất nhỏ, Hoằng Dạ ấn bụng y là bởi vì trước đó bọn họ ân ái quá nhiều, Hoằng Dạ cho y “ ăn ” đến nỗi bụng no căng. Bởi vậy Hoằng Dạ nhẹ nhàng ấn một cái y sẽ phát ra tiếng hút không khí.
Trên người Hạ Vân Phong có mồ hôi, thân thể Hoằng Dạ cũng có mồ hôi. Sau khi vận động, Hoằng Dạ ôm y nói chuyện, Hạ Vân Phong cũng sẽ trả lời hắn, qua thật lâu……
Hạ Vân Phong thấp giọng mở miệng: “Ta không muốn buông ra.” Y không muốn buông tay……
Cũng không biết là đang nói với bản thân hay là đang nói với Hoằng Dạ. Y gằn từng tiếng nói rất rõ ràng, từng chữ phun ra cũng phi thường rõ ràng, hai người tựa vào gần nhau, cả hai đều lâm vào trầm mặc sâu xa……
Hạ Vân Phong giống như đang chờ đợi phản ứng của Hoằng Dạ, mỗi một giây đều trải qua thật sự gian nan. Hạ Vân Phong thực hy vọng Hoằng Dạ cho y một chút phản ứng, y thực không nghĩ buông ra.
Y không muốn cứ như vậy buông tay……
Y không thể không có nhi tử, thân thể y, tâm y, đều đã muốn rơi vào.
Hạ Vân Phong là người, một là không tiếp nhận nhưng một khi đã bắt đầu rồi thì y sẽ không bỏ qua phần tình cảm này. Đối với tình yêu y rất trung thành, cũng sẽ rất nghiêm túc.
Hoằng Dạ chậm rãi ôm sát Hạ Vân Phong, hắn rõ ràng cảm giác được thân thể Hạ Vân Phong tựa hồ vì không chiếm được đáp án, mà thương tâm run rẩy. Hắn dần dần dùng sức ôm sát Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong cảm thấy có chút khó thở, nhưng y lại không có ý định đẩy ra, tùy ý Hoằng Dạ dùng sức ôm chặt y như vậy, cánh tay y cũng miễn cưỡng căng lên.
“Không muốn buông ra, vậy ôm chặt chút.” Hoằng Dạ giống như an ủi hôn môi dưới của y, y miễn cưỡng nâng mặt Hoằng Dạ, cúi đầu xuống vươn lưỡi ra hôn Hoằng Dạ.
Hoằng Dạ lập tức liền ngậm môi y, nhẹ nhàng mà cắn môi Hạ Vân Phong, cắn đầu lưỡi y, thật giống như muốn ăn luôn y, cực kì thong thả duyệt hôn.
Thẳng đến khi Hạ Vân Phong một lần nữa bị Hoằng Dạ đặt ở dưới thân, nụ hôn này mới lập tức biến thành nụ hôn nhiệt tình mênh mông khó có thể khống chế, vừa nóng vừa chặt lại vừa ngọt……
Hạ Vân Phongdưới sự an ủi của Hoằng Dạ mà ngọt ngào vượt qua một đêm này. Yvốn nghĩ là lúc tỉnh lại Hoằng Dạ đã rời đi, nhưng y vừa mở hai mắt ra liền nhìn thấy Hoằng Dạ tiến lại hôn y.
Nụ hôn buối sáng ngọt nị lại ôn nhu, Hoằng Dạ dây dưa với Hạ Vân Phong hơn nửa giờ, cả người Hạ Vân Phong đều được bao bọc ở trong vòng tay hắn nhận yêu thương. Y từng này tuổi rồi nhưng bên cạnh lại không có một người làm bạn……
Y thực cô độc……
Thực trống trải……
Thực cần yêu……
“Hôm nay không bận gì nên cả ngày này ta sẽ cùng với ngươi.” Hoằng Dạ một bên hôn sâu y, một bên giống như an ủi sờ cánh tay y. Với thế công ôn nhu săn sóc như vậy ai cũng sẽ chịu không nổi.
Hạ Vân Phong tự nhiên cũng không ngoại lệ, y thích những lúc được Hoằng Dạ ôn nhu hôn môi, cũng thích những lúc Hoằng Dạ “ôm”y, khích lệ y, càng thích Hoằng Dạ tại bên cạnh săn sóc.
Môi Hạ Vân Phong được Hoằng Dạ hôn đến ấm áp, nhiệt độ kia làm cho Hoằng Dạ yêu thích không buông tay. Hai người nói chuyện với nhau gần như là môi dán môi, Hoằng Dạ nhu tình vuốt ve làm cho toàn thân Hạ Vân Phong như nhũn ra.
“Ngươi muốn đi nơi nào, ta đều được cùng ngươi đi.” Hoằng Dạ hôn nhẹ môi y, tay Hoằng Dạ cầm tay y, hai người mười ngón đan xen vào nhau. Hạ Vân Phong vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào.
“Tùy tiện đi nơi nào cũngđược.” Hạ Vân Phong hơi nắm chặt tay Hoằng Dạ, hiện tại bất kỳ một động tác nhỏ nào của Hoằng Dạ cũng có thể tác động đến cảm xúc Hạ Vân Phong.
“Chỉ cần là nơi ngươi muốn đi, cho dù là chân trời góc biển ta đều cùng ngươi đi.” Hoằng Dạ ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, làm cho Hạ Vân Phong dán chặt hắn, hắn thực thích hôn môi Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong cũng thích được Hoằng Dạ hôn.
Hai người hôn lúc sâu lúc cạn, thân mật lại triền miên.
Đối với Hoằng Dạ mà nói, hôn môi là chuyện thực bẩn, thậm chí hắn rất ít hôn bạn gái đã từng quen trước kia, nhưng Hạ Vân Phong ở trong mắt hắn sẽ không giống như vậy. Hơi thở thuốc lá thản nhiên trong miệng Hạ Vân Phong, hôn lên vừa thơm lại vừa ngọt, chỉ hôn một ngụm hoàn toàn không đủ, hơn nữa hôn Hạ Vân Phong là một loại hưởng thụ khiến thể xác và tinh thần đều sung sướng.
Mà Hạ Vân Phong cũng vốn không thích cùng người khác hôn môi, nhiều năm qua như vậy ngoài con y có thể chạm vào môi y, cùng thân thể y ra, y không tiếp nhận bất luận kẻ nào.
Hơn nữa Hoằng Dạ thực ôn nhu, mỗi lần Hạ Vân Phong được Hoằng Dạ hôn, đều có một loại cảm giác được yêu, ngọt ngào lại ôn hòa, làm cho y khó có thể tự kềm chế muốn giao hòa càng nhiều.
Hoằng Dạ đồng ý khiến cho tim Hạ Vân Phong đập thật nhanh, tiếng tim đập của y bị Hoằng Dạ phát hiện. Hoằng Dạ ngồi dậy tựa tiếu phi tiếu nhìn y, Hạ Vân Phong mặt đỏ thật lợi hại.
Hơi nóng.
Bị Hoằng Dạ phát hiện tâm sự, y có chút ngượng ngùng. Đây là biểu tình mà Hạ Vân Phong sẽ không lộ ra ở trước mặt người ngoài, cũng chỉ Hoằng Dạ mới có đặc quyền thưởng thức đến.
“Tim đập thật nhanh.” Hoằng Dạ sờ ngực y, hắn lôi kéo cổ tay Hạ Vân Phong, chậm rãi dìu Hạ Vân Phong đứng dậy. Hắn thay Hạ Vân Phong nhu nhu thắt lưng như nhũn ra……
Chăn của Hạ Vân Phong đã sớm bị xốc lên, trên đùi y che kín hôn ngân, từng vết thực rõ ràng. Dấu vết đỏ sẫm kia ở trên cái đùi trắng nõn nhìn qua thực mê người.
“Ôm chặt ta.” Hoằng Dạ kéo tay Hạ Vân Phong qua, làm cho Hạ Vân Phong ôm bờ vai của hắn. Hắn đem Hạ Vân Phong ôm vào phòng tắm, để cho Hạ Vân Phong ngồi ở trên bồn tắm……
Hắn thay Hạ Vân Phong tẩy trừ, những nơi bị khăn mặt trên tay hắn lướt qua, đều mang theo cảm giác sảng khoái. Hạ Vân Phong im lặng ngồi, y vẫn ôm Hoằng Dạ, Hoằng Dạ cũng không phản đối.
Hoằng Dạ rõ ràng biết, Hạ Vân Phong ôm chặt hắn như vậy, là biểu hiện của một loại sợ hãi mất đi. Mặc dù là vô ý thức nhưng càng thêm thể hiện Hạ Vân Phong thực quý trọng hắn, thực để ý hắn.
“Lại ôm chặt một chút.” Hoằng Dạ ngẩng đầu nhìn y, hai tay ôm thắt lưng y, hai mắt hắn vững vàng mà mê người: “Ôm càng chặt càng tốt.” Này chứng minh Hạ Vân Phong lại càng lo lắng hắn.
Hạ Vân Phong thế này mới phát hiện mình đang ôm Hoằng Dạ không có buông tay, bởi vì lúc nãy Hoằng Dạ bảo y ôm chặt, cho nên y liền ôm chặt, hơn nữa y không nghĩ buông tay ra……
Y cúi đầu nhìn về phía Hoằng Dạ, nghênh đón y là nụ hôn nhẹ nhàng trên mặt, Hoằng Dạ một bên thay y tẩy thân thể, một bên ôm y, với tiến sát vào y nói chuyện với nhau: “Ta thích ngươi ôm ta như vậy, ngươi ôm càng chặt ta lại càng thích ngươi, càng không nghĩ buông ngươi ra, càng muốn “ôm” ngươi.” Hắn cầm vói sen hướng về phía thân thể Hạ Vân Phong.
Dòng nước ôn nhu kích thích làn da y, tư thế Hạ Vân Phong ôm Hoằng Dạ không có thay đổi. Y vừa cúi đầu,môi Hoằng Dạ liền dán ở trên mặt y.
Hạ Vân Phong như có như không giật giật môi: “Ngươi muốn “ôm”, liền “ôm” đi.” Muốn thế nào cũng có thể, chỉ cần là thật tâm chân ý, tất cả đều không sao cả……
Này đối với y cũng đã không còn quan trọng nữa……
Hạ Vân Phong tắm rửa hơn hai giờ, lúc y từ phòng tắm đi ra, trên người bọc khăn tắm, thân thể y bị nhiệt khí hun đến có chút phấn hồng……
Hoằng Dạ vây khăn tắm ôm y, đôi môi Hạ Vân Phong một khắc cũng chưa cùng môi Hoằng Dạ tách ra. Nụ hôn triền miên, không ngừng tiến sâu, giống như muốn hòa tan lẫn nhau, vong tình khắn khít cùng một chỗ.
Hạ Vân Phong không muốn quản chuyện bên ngoài quá nhiều, y thầm nghĩ muốn cùng nhi tử ở một chỗ. Y muốn biết nhi tử đối với y có phải là thật tình hay không, đối với y rốt cuộc là loại tình cảm gì.
Hiện tại y đã biết tình cảm của Hoằng Dạ đối với y, nếu không thích thì saocó thểdùng sức hôn như vậy, thâm sâu như vậy……
Lại sao có thể hôn lần nữa……
Hạ Vân Phong đáp lại Hoằng Dạ, cho dù đã sắp hít thở không thông, y cũng ôm Hoằng Dạ không chịu buông tay……
“Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu, ngươi nghĩ kỹ chưa?” Hoằng Dạ hôn y hàm hồ hỏi, hắn nắm chân Hạ Vân Phong, nhu hôn đôi môi ướt nóng của Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong một bên nghênh đón nụ hôn của Hoằng Dạ, một bên hàm hàm hồ hồ trả lời: “Ôm ta trên giường.” giọng nói y rất thấp, mang theo vài tiếng hừ nhẹ, hơi thở có chút gấp gáp……
Ôm y, trên giường……
“Dìu ta trở về phòng.” sắc mặt Hạ Vân Phong khá vững vàng, nhưng khi cảm giác được Hoằng Dạ hơi chút ôm sát y, trong lòng y như là kinh đào hãi lãng (= sóng to gió lớn),cuộn trào mãnh liệt.
“Ta giúp ngươi cầm quải trượng.” Hoằng Dạ vươn tay tiếp nhận quải trượng trong tay Hạ Vân Phong. Hắn để cho toàn bộ sức nặng củaHạ Vân Phong đều dựa vào hắn, hai người đi rất chậm, thật giống như đang tản bộ.
“Ta tự cầm.” Hạ Vân Phong cũng biết Hoằng Dạ mệt mỏi, bởi vì Hoằng Dạ cũng đi rất chậm Hành lang này thật dài lại gấp khúc giống như vĩnh viễn không có điểm cuối, rất dài….
“Ta nói giúp ngươi cầm, ngươi ôm ta là được rồi.” Hoằng Dạ ôm thắt lưng y, hôn má y một cái. Nụ hôn đơn giản này tuy nhẹ lại tràn ngập săn sóc.
Hạ Vân Phong vuốt mặt mình, ngay cả đầu ngón tay cũng đang nóng lên.
“Làm sao vậy?” Hoằng Dạ vươn tay bắt lấy tay y. Khi hắn nói chuyện hơi thở đã dần ươn ướt ngón tay Hạ Vân Phong, Hoằng Dạ bắt lấy tay y hôn thân ngón tay y.
“Không có gì.” Hạ Vân Phong rút tay về, bảo Hoằng Dạ ôm y trở về, y không muốn đi bộ nữa rồi. Hoằng Dạ cũng thực dứt khoát bế y lên, trực tiếp ôm trở về phòng.
Hoằng Dạ sau khi ôm y vào phòng, liền quay đầu lại trực tiếp đem cửa khóa lại. Hiện tại đã qua nửa đêm, Hoằng Dạ thế nhưng còn có hưng trí, Hạ Vân Phong tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Sau khi biết ngày mai Hoằng Dạ được nghỉ, Hạ Vân Phong cũng không tiếp tục hỏi thêm câu nào nữa, cũng không nói gì là không muốn. Ngay khi Hoằng Dạ tiến đến ngồi xuống hôn chân y, y cũng ngầm đồng ý rồi.
Hạ Vân Phong nửa tựa vào trên giường tùy ý Hoằng Dạ hôn chân y. Chân y rất rắn chắc cũng thực thon dài, sờ lên thực mịn, thực thoải mái, đêm nay lần đầu tiên y mặc loại áo ngủ này.
Bởi vì trời nóng, y mặc ít một chút thì mát mẻ thêm được một chút, cũng khiến chân y lộ ra ngoài nhiều hơn một chút so với bình thường, không nghĩ tới Hoằng Dạ thích chân y như vậy.
Giống như hôn như thế nào cũng không đủ.
Tay Hạ Vân Phong luồn vào trong tóc Hoằng Dạ, nhẹ nhàng xoa đầu Hoằng Dạ, thẳng đến khi Hoằng Dạ ngẩng đầu nhìn y, đôi môi Hoằng Dạ có chút ướt bóng. Dù hắn chỉ yên lặng nhìn thôi hoặc cười rộ lên đều thực mê người.
Hơn nữa……
Ánh mắt thực ổn……
Thật giống như chỉ nhìn thấy Hạ Vân Phong, trong mắt dường như cũng chỉ có Hạ Vân Phong. Hạ Vân Phong nhìn thấy hắn cởi quần áo, ngồi xuống trên giường, Hạ Vân Phong cũng miễn cưỡng vươn tay cởi vạt áo……
Không có chút che lấp hoặc là xấu hổ, tuy rằng hơi thở Hạ Vân Phong thực trầm nặng, ánh mắt cũng hơi dao động, hơn nữa hai má cũng có chút nóng lên, nhưng động tác cởi áo của y thực thong dong.
Trong phòng đèn hơi tối, ánh đến mái tóc Hạ Vân Phong trông đen mượt. Áo ngủ vừa mỏng lại vừa nhẹ trên người y cũng làm nổi bật màu da y, tầm mắt Hoằng Dạ chặt chẽ khóa trụ hai mắt Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong tự mình cởi áo ngủ, thong thả hất áo ngủ ra, y cứ như vậy thản nhiên tựa vào trên giường, lười biếng nhìn lại Hoằng Dạ, theo hô hấp phập phồng không ngừng của y, thân thể y thong thả lên xuống.
Y miễn cưỡng nhìn chăm chú vào Hoằng Dạ: “Ngươi……” Y có chút do dự, do dự rốt cuộc có nên mở miệng hỏi Hoằng Dạ hay không, lại lo lắng sau khi hỏi ra lại khiến cho Hoằng Dạ phản cảm.
“Như thế nào?” Hoằng Dạ một bàn tay chống ở trên giường, một bàn tay thưởng thức đai lưng của y, ánh mắt ở trên người y thong thả lên xuống: “Gần đây có rèn luyện nha.” Cơ bụng đều như ẩn như hiện……
Hoằng Dạ vươn tay sờ sờ bụng Hạ Vân Phong, đụng đến đường cong cái bụng ẩn ẩn có hình của Hạ Vân Phong kia. Hắn biết thời điểm Hạ Vân Phong ở trên đỉnh cao có rất nhiều nữ nhân mê luyến.
“Đều có đi bộ.” Hạ Vân Phong lười biếng trả lời hắn. Miếu này rất lớn, y đi một vòng coi như là rèn luyện cũng phải tiêu tốn vài giờ, thỉnh thoảng ngẫu nhiên y sẽ đi một chút.
Nhưng phần lớn thời gian đều lưu trữ tinh lực hoặc dưỡng thần.
Hạ Vân Phong tùy ý Hoằng Dạ vuốt ve, dù sao Hoằng Dạ tùy tiện sờ nơi nào của y, y cũng không ngăn cản. Nhìn thấy Hoằng Dạ hơi cúi đầu nhìn chăm chú vào trên đùi bị hôn ra hồng ấn của y……
Hạ Vân Phong mới một lần nữa mở miệng: “Ngươi thích không?” tiếng nói bao hàm thành thục kia của y khá trầm ổn, giọng nói rất nặng, trầm thấp mà tràn ngập lười biếng.
Hoằng Dạ không hiểu được ý của Hạ Vân Phong, Hoằng Dạ nâng mắt lên vững vàng nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong: “Thích cái gì?” ánh mắt hắn lộ ra ánh sáng mê người, không hề chớp mắt……
Hạ Vân Phong trầm mặc sau một lúc lâu, mới lười biếng hỏi: “Ngươi thích ta như vậy không?” Y lần đầu tiên hỏi Hoằng Dạ loại vấn đề này, có vẻ Hạ Vân Phong thực chủ động.
“Thích.” Hoằng Dạ không chút suy nghĩ liền trực tiếp trả lời, cái tay thưởng thức vạt áo Hạ Vân Phong của hắn theo phần eo mẫn cảm của Hạ Vân Phong thong thả vuốt ve.
Hạ Vân Phong nhìn hắn, không nói.
“Bộ dạng gì của ngươi ta cũng thích.” Ngay sau đó Hoằng Dạ lại bổ sung thêm một câu như vậy, hống cho tâm tình Hạ Vân Phong trở nên tốt hơn. Nhìn thấy hai mắt Hạ Vân Phong ướt át nhìn chăm chú vào mình, Hoằng Dạ tiến lên hôn môi dưới của y: “Mặc quần áo, cùng không mặc quần áo đều thích.” Môi hắn thực mềm, môi Hạ Vân Phong thực nóng.
“Ừ.” Hạ Vân Phong miễn cưỡng lên tiếng trả lời, hai má y có chút phiếm hồng.
Hoằng Dạ không nghĩ tới Hạ Vân Phong cũng sẽ lộ ra loại vẻ mặt này, như vậy làm cho hắn nhìn được một mặt khác của Hạ Vân Phong, hơn nữa đêm nay nam nhân này chủ động hỏi hắn.
Này coi như là một loại tiến bộ.
Trước kia Hạ Vân Phong sẽ không chủ động mở miệng hỏi hắn loại vấn đề này, hắn cảm thấy đêm nay Hạ Vân Phong thoạt nhìn đặc biệt mê người, mặc ít như vậy còn ở bên ngoài chờ hắn trở về.
Hoằng Dạ cúi đầu hôn cái bụng rắn chắc của Hạ Vân Phong, đầu lưỡi hắn theo bụng Hạ Vân Phong một đường hôn xuống, hắn chế trụ chân Hạ Vân Phong……
Đem Hạ Vân Phong từ đầu giường kéo đến giữa giường, hắn để cho Hạ Vân Phong nằm hẳn trên giường. Áo ngủ trên người Hạ Vân Phong hỗn độn mở ra, rất nhanh Hạ Vân Phong liền cảm giác được dưới thân bị nâng lên lơ lửng……
Cổ chân y nhẹ nhàng mà khoác lên đầu vai Hoằng Dạ, hơi thở của Hoằng Dạ liền bồi hồi trên làn da y. Tay y hơi chút dùng sức nắm chặt sàng đan dưới thân.
Bởi vì Hoằng Dạ hôn chân của y, hôn ngay phía trước của y rồi lại tiến đến địa phương khó có thể mở miệng phía sau kia. Đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại nhiệt nhiệt kia trượt trên thân thể y, liếm lộng, châm cứu……
Hạ Vân Phong ổn định hô hấp, nghiêng đầu nhìn về phía Hoằng Dạ nhưng nhìn không được mặt hắn. Y chỉ có thể cảm giác được tóc Hoằng Dạ dán lên chân y, sau đó nghe được âm thanh dinh dính khiến tim người đập gia tốc kia.
Hạ Vân Phong không có lộn xộn, y im lặng cảm giác, thẳng đến khi y cảm giác được đầu lưỡi Hoằng Dạ chen vào (chen vào đó đó…), y mới hơi giật giật thân, khiến cho đầu lưỡi kia trượt ra ngoài.
“Làm sao vậy?” Hoằng Dạ ngẩng đầu nhìn y, lúc này liền nhìn thấy mặt Hạ Vân Phong ửng hồng, thân thể Hạ Vân Phong phập phồng rất là mê người, khiến cho Hoằng Dạ có chút nhịn không được nữa.
“Đừng lộng nữa.” Hạ Vân Phong lười biếng thúc giục hắn. Y biết Hoằng Dạ cũng nhẫn thật vất vả, chính y cũng rất khó chịu, toàn thân y đều bị châm lên hỏa diễm nóng rực.
Hoằng Dạ ngồi dậy, kéo màn giường xuống.
Hắn nằm ở trên người Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong động tác thong thả thay Hoằng Dạ cởi quần áo. Một bàn tay Hoằng Dạ ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, một bàn tay cởi dây lưng ra……
Hạ Vân Phong nhìn động tác của hắn, im lặng cùng đợi một khắc kia sẽ đến, nghe được tiếng tháo dây lưng cùng kéo khóa quần kia, mâu quang nơi đáy mắt Hạ Vân Phong hơi lóe ra.
Hoằng Dạ ôm y: “Gấp như vậy sao?” giọng hắn rất nhẹ, thật giống như đang thì thầm với người yêu. ( Không là người yêu thì là gì =.=)
Tấm màn che lại thân thể hai người, hoàn toàn thấy không rõ lắm tình huống bên trong. Chỉ có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ bên trong, cùng tiếng thấp giọng nói chuyện với nhau……
Hạ Vân Phong “Ân” một tiếng, tỏ vẻ rất muốn Hoằng Dạ. Bọn họ thật lâu chưa có thân mật tiếp xúc rồi, hơn nữa y thực thích nói chuyện với Hoằng Dạ, Hoằng Dạ cũng sẽ hỏi y.
“Thích cùng ta như vậy sao?” Hoằng Dạ một bên nhẹ giọng hỏi y, một bên hôn hai má y. Hắn lại khích lệ nói áo ngủ của Hạ Vân Phong nhìn rất đep, lại hôn cằm y.
“ Ừ.” Hạ Vân Phong mỗi một lần cũng sẽ lên tiếng trả lời.
Y thích cảm giác cùng nhi tử ở một chỗ, mặc dù có vui vẻ, cũng đã có lúc gặp khó khăn, nhưng y không thể phủ nhận, y thực sợ mất đi nhi tử……
“Vậy về sau thường xuyên cùng ngươi như vậy, được không?” một bàn tay Hoằng Dạ ôm hai chân Hạ Vân Phong, một bàn tay ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, để cho Hạ Vân Phong ngồi ngang ở trên người hắn……
Hai tay Hạ Vân Phong ôm bả vai Hoằng Dạ, mũi y để ở trên mặt Hoằng Dạ, y lười biếng trả lời: “Được……” giọng nói y thản nhiên miễn cưỡng……
Tha âm hơi dài……
Nhưng rất thấp trầm……
Khí tức y đã ươn ướt khóe môi Hoằng Dạ, khoảng cách như vậy khiến cho Hoằng Dạ chỉ cần nhẹ nhàng nghiêng đầu liền hôn lên đôi môi y. Nụ hôn này thực ôn nhu, tràn ngập che chở cùng quan tâm.
Đây là điều mà cho tới bây giờ Hạ Vân Phong chưa từng cho Hoằng Dạ, nhưng Hoằng Dạ lại cho y. Nụ hôn này vừa thâm sâu lại vừa lâu dài, giống như muốn ngọt đến đáy lòng, ôn nhu của Hoằng Dạ làm cho người ta không thể cự tuyệt.
Hôn xong, Hoằng Dạ cũng không có buông y ra, đã làm đến loại tình trạng này rồi, khẳng định là không dừng được nữa. Động tác Hoằng Dạ “ôm”y thực tự nhiên, luôn hiển nhiên như vậy.
Hạ Vân Phong biết bản thân thực có lỗi với Hoằng Dạ, lúc trước không nói một tiếng đã tiêu sái đi, y cảm thấy mình thực vô trách nhiệm,nên lần này y chủ động lưu nhi tử lại bên cạnh.
Y không có khả năng không thể hiện, sự trả giá của y, hành động của y, sự chủ động của y đều vì muốn giữ lại những cái lo được lo mất này, cho nên lúc Hoằng Dạ “ôm”y….. y rất phối hợp……
Hoằng Dạ muốn để Hạ Vân Phong nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng Hạ Vân Phong lại thái độ khác thường ôm hắn, hoàn toàn không có nửa điểm ý tứ buông tay. Tuy rằng động tác của y không có khí lực gì, thực nhẹ nhàng là có thể kéo ra, nhưng Hoằng Dạ nhận thấy được Hạ Vân Phong không có ý muốn nằm xuống, hắn cũng không miễn cưỡng Hạ Vân Phong, để cho Hạ Vân Phong ngồi ở trên đùi hắn.
“Ăn no như vậy rồi, còn không muốn ngủ?” Hoằng Dạ một bên thân mật ôm thắt lưng y, một bên vuốt ve bụng y, thỉnh thoảng ấn lên, nhẹ nhàng mát xa.
Hạ Vân Phong ngẫu nhiên phát ra âm thanh nức nở rất nhỏ, Hoằng Dạ ấn bụng y là bởi vì trước đó bọn họ ân ái quá nhiều, Hoằng Dạ cho y “ ăn ” đến nỗi bụng no căng. Bởi vậy Hoằng Dạ nhẹ nhàng ấn một cái y sẽ phát ra tiếng hút không khí.
Trên người Hạ Vân Phong có mồ hôi, thân thể Hoằng Dạ cũng có mồ hôi. Sau khi vận động, Hoằng Dạ ôm y nói chuyện, Hạ Vân Phong cũng sẽ trả lời hắn, qua thật lâu……
Hạ Vân Phong thấp giọng mở miệng: “Ta không muốn buông ra.” Y không muốn buông tay……
Cũng không biết là đang nói với bản thân hay là đang nói với Hoằng Dạ. Y gằn từng tiếng nói rất rõ ràng, từng chữ phun ra cũng phi thường rõ ràng, hai người tựa vào gần nhau, cả hai đều lâm vào trầm mặc sâu xa……
Hạ Vân Phong giống như đang chờ đợi phản ứng của Hoằng Dạ, mỗi một giây đều trải qua thật sự gian nan. Hạ Vân Phong thực hy vọng Hoằng Dạ cho y một chút phản ứng, y thực không nghĩ buông ra.
Y không muốn cứ như vậy buông tay……
Y không thể không có nhi tử, thân thể y, tâm y, đều đã muốn rơi vào.
Hạ Vân Phong là người, một là không tiếp nhận nhưng một khi đã bắt đầu rồi thì y sẽ không bỏ qua phần tình cảm này. Đối với tình yêu y rất trung thành, cũng sẽ rất nghiêm túc.
Hoằng Dạ chậm rãi ôm sát Hạ Vân Phong, hắn rõ ràng cảm giác được thân thể Hạ Vân Phong tựa hồ vì không chiếm được đáp án, mà thương tâm run rẩy. Hắn dần dần dùng sức ôm sát Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong cảm thấy có chút khó thở, nhưng y lại không có ý định đẩy ra, tùy ý Hoằng Dạ dùng sức ôm chặt y như vậy, cánh tay y cũng miễn cưỡng căng lên.
“Không muốn buông ra, vậy ôm chặt chút.” Hoằng Dạ giống như an ủi hôn môi dưới của y, y miễn cưỡng nâng mặt Hoằng Dạ, cúi đầu xuống vươn lưỡi ra hôn Hoằng Dạ.
Hoằng Dạ lập tức liền ngậm môi y, nhẹ nhàng mà cắn môi Hạ Vân Phong, cắn đầu lưỡi y, thật giống như muốn ăn luôn y, cực kì thong thả duyệt hôn.
Thẳng đến khi Hạ Vân Phong một lần nữa bị Hoằng Dạ đặt ở dưới thân, nụ hôn này mới lập tức biến thành nụ hôn nhiệt tình mênh mông khó có thể khống chế, vừa nóng vừa chặt lại vừa ngọt……
Hạ Vân Phongdưới sự an ủi của Hoằng Dạ mà ngọt ngào vượt qua một đêm này. Yvốn nghĩ là lúc tỉnh lại Hoằng Dạ đã rời đi, nhưng y vừa mở hai mắt ra liền nhìn thấy Hoằng Dạ tiến lại hôn y.
Nụ hôn buối sáng ngọt nị lại ôn nhu, Hoằng Dạ dây dưa với Hạ Vân Phong hơn nửa giờ, cả người Hạ Vân Phong đều được bao bọc ở trong vòng tay hắn nhận yêu thương. Y từng này tuổi rồi nhưng bên cạnh lại không có một người làm bạn……
Y thực cô độc……
Thực trống trải……
Thực cần yêu……
“Hôm nay không bận gì nên cả ngày này ta sẽ cùng với ngươi.” Hoằng Dạ một bên hôn sâu y, một bên giống như an ủi sờ cánh tay y. Với thế công ôn nhu săn sóc như vậy ai cũng sẽ chịu không nổi.
Hạ Vân Phong tự nhiên cũng không ngoại lệ, y thích những lúc được Hoằng Dạ ôn nhu hôn môi, cũng thích những lúc Hoằng Dạ “ôm”y, khích lệ y, càng thích Hoằng Dạ tại bên cạnh săn sóc.
Môi Hạ Vân Phong được Hoằng Dạ hôn đến ấm áp, nhiệt độ kia làm cho Hoằng Dạ yêu thích không buông tay. Hai người nói chuyện với nhau gần như là môi dán môi, Hoằng Dạ nhu tình vuốt ve làm cho toàn thân Hạ Vân Phong như nhũn ra.
“Ngươi muốn đi nơi nào, ta đều được cùng ngươi đi.” Hoằng Dạ hôn nhẹ môi y, tay Hoằng Dạ cầm tay y, hai người mười ngón đan xen vào nhau. Hạ Vân Phong vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào.
“Tùy tiện đi nơi nào cũngđược.” Hạ Vân Phong hơi nắm chặt tay Hoằng Dạ, hiện tại bất kỳ một động tác nhỏ nào của Hoằng Dạ cũng có thể tác động đến cảm xúc Hạ Vân Phong.
“Chỉ cần là nơi ngươi muốn đi, cho dù là chân trời góc biển ta đều cùng ngươi đi.” Hoằng Dạ ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, làm cho Hạ Vân Phong dán chặt hắn, hắn thực thích hôn môi Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong cũng thích được Hoằng Dạ hôn.
Hai người hôn lúc sâu lúc cạn, thân mật lại triền miên.
Đối với Hoằng Dạ mà nói, hôn môi là chuyện thực bẩn, thậm chí hắn rất ít hôn bạn gái đã từng quen trước kia, nhưng Hạ Vân Phong ở trong mắt hắn sẽ không giống như vậy. Hơi thở thuốc lá thản nhiên trong miệng Hạ Vân Phong, hôn lên vừa thơm lại vừa ngọt, chỉ hôn một ngụm hoàn toàn không đủ, hơn nữa hôn Hạ Vân Phong là một loại hưởng thụ khiến thể xác và tinh thần đều sung sướng.
Mà Hạ Vân Phong cũng vốn không thích cùng người khác hôn môi, nhiều năm qua như vậy ngoài con y có thể chạm vào môi y, cùng thân thể y ra, y không tiếp nhận bất luận kẻ nào.
Hơn nữa Hoằng Dạ thực ôn nhu, mỗi lần Hạ Vân Phong được Hoằng Dạ hôn, đều có một loại cảm giác được yêu, ngọt ngào lại ôn hòa, làm cho y khó có thể tự kềm chế muốn giao hòa càng nhiều.
Hoằng Dạ đồng ý khiến cho tim Hạ Vân Phong đập thật nhanh, tiếng tim đập của y bị Hoằng Dạ phát hiện. Hoằng Dạ ngồi dậy tựa tiếu phi tiếu nhìn y, Hạ Vân Phong mặt đỏ thật lợi hại.
Hơi nóng.
Bị Hoằng Dạ phát hiện tâm sự, y có chút ngượng ngùng. Đây là biểu tình mà Hạ Vân Phong sẽ không lộ ra ở trước mặt người ngoài, cũng chỉ Hoằng Dạ mới có đặc quyền thưởng thức đến.
“Tim đập thật nhanh.” Hoằng Dạ sờ ngực y, hắn lôi kéo cổ tay Hạ Vân Phong, chậm rãi dìu Hạ Vân Phong đứng dậy. Hắn thay Hạ Vân Phong nhu nhu thắt lưng như nhũn ra……
Chăn của Hạ Vân Phong đã sớm bị xốc lên, trên đùi y che kín hôn ngân, từng vết thực rõ ràng. Dấu vết đỏ sẫm kia ở trên cái đùi trắng nõn nhìn qua thực mê người.
“Ôm chặt ta.” Hoằng Dạ kéo tay Hạ Vân Phong qua, làm cho Hạ Vân Phong ôm bờ vai của hắn. Hắn đem Hạ Vân Phong ôm vào phòng tắm, để cho Hạ Vân Phong ngồi ở trên bồn tắm……
Hắn thay Hạ Vân Phong tẩy trừ, những nơi bị khăn mặt trên tay hắn lướt qua, đều mang theo cảm giác sảng khoái. Hạ Vân Phong im lặng ngồi, y vẫn ôm Hoằng Dạ, Hoằng Dạ cũng không phản đối.
Hoằng Dạ rõ ràng biết, Hạ Vân Phong ôm chặt hắn như vậy, là biểu hiện của một loại sợ hãi mất đi. Mặc dù là vô ý thức nhưng càng thêm thể hiện Hạ Vân Phong thực quý trọng hắn, thực để ý hắn.
“Lại ôm chặt một chút.” Hoằng Dạ ngẩng đầu nhìn y, hai tay ôm thắt lưng y, hai mắt hắn vững vàng mà mê người: “Ôm càng chặt càng tốt.” Này chứng minh Hạ Vân Phong lại càng lo lắng hắn.
Hạ Vân Phong thế này mới phát hiện mình đang ôm Hoằng Dạ không có buông tay, bởi vì lúc nãy Hoằng Dạ bảo y ôm chặt, cho nên y liền ôm chặt, hơn nữa y không nghĩ buông tay ra……
Y cúi đầu nhìn về phía Hoằng Dạ, nghênh đón y là nụ hôn nhẹ nhàng trên mặt, Hoằng Dạ một bên thay y tẩy thân thể, một bên ôm y, với tiến sát vào y nói chuyện với nhau: “Ta thích ngươi ôm ta như vậy, ngươi ôm càng chặt ta lại càng thích ngươi, càng không nghĩ buông ngươi ra, càng muốn “ôm” ngươi.” Hắn cầm vói sen hướng về phía thân thể Hạ Vân Phong.
Dòng nước ôn nhu kích thích làn da y, tư thế Hạ Vân Phong ôm Hoằng Dạ không có thay đổi. Y vừa cúi đầu,môi Hoằng Dạ liền dán ở trên mặt y.
Hạ Vân Phong như có như không giật giật môi: “Ngươi muốn “ôm”, liền “ôm” đi.” Muốn thế nào cũng có thể, chỉ cần là thật tâm chân ý, tất cả đều không sao cả……
Này đối với y cũng đã không còn quan trọng nữa……
Hạ Vân Phong tắm rửa hơn hai giờ, lúc y từ phòng tắm đi ra, trên người bọc khăn tắm, thân thể y bị nhiệt khí hun đến có chút phấn hồng……
Hoằng Dạ vây khăn tắm ôm y, đôi môi Hạ Vân Phong một khắc cũng chưa cùng môi Hoằng Dạ tách ra. Nụ hôn triền miên, không ngừng tiến sâu, giống như muốn hòa tan lẫn nhau, vong tình khắn khít cùng một chỗ.
Hạ Vân Phong không muốn quản chuyện bên ngoài quá nhiều, y thầm nghĩ muốn cùng nhi tử ở một chỗ. Y muốn biết nhi tử đối với y có phải là thật tình hay không, đối với y rốt cuộc là loại tình cảm gì.
Hiện tại y đã biết tình cảm của Hoằng Dạ đối với y, nếu không thích thì saocó thểdùng sức hôn như vậy, thâm sâu như vậy……
Lại sao có thể hôn lần nữa……
Hạ Vân Phong đáp lại Hoằng Dạ, cho dù đã sắp hít thở không thông, y cũng ôm Hoằng Dạ không chịu buông tay……
“Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu, ngươi nghĩ kỹ chưa?” Hoằng Dạ hôn y hàm hồ hỏi, hắn nắm chân Hạ Vân Phong, nhu hôn đôi môi ướt nóng của Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong một bên nghênh đón nụ hôn của Hoằng Dạ, một bên hàm hàm hồ hồ trả lời: “Ôm ta trên giường.” giọng nói y rất thấp, mang theo vài tiếng hừ nhẹ, hơi thở có chút gấp gáp……
Ôm y, trên giường……