Hạ Vân Phong cảm thấy cần phải giải thích chuyện vừa rồi một chút, y không muốn Hạ Đông hiểu lầm hoặc là mất hứng, cho nên y nói chi tiết lại một lần, y cũng không phải muốn “ôm” nữ nhân.
Tuy rằng y thực bình thường, nhưng so với nữ nhân mà nói, nhi tử càng trọng yếu hơn.
Hạ Vân Phong cảm thấy hôm nay bản thân làm không tốt lắm, y cầm khăn mặt thay Hạ Đông lau tinh dầu trên người. Y lười biếng nói với Hạ Đông: “Với ta mà nói, nhi tử so với bất cứ cái gì đều quan trọng hơn.” Y hy vọng Hạ Đông hiểu được……
Không cần đa tâm.
Y không có cái loại ý tứ này.
Hạ Đông không nói tiếng nào, chỉ nhìn y.
Hạ Vân Phong thong thả hỏi Hạ Đông: “Ngươi có hiểu hay không?” Y không biết Hạ Đông có hiểu cho y hay không vì Hạ Đông không có bất kỳ phản ứng hay thái độ gì.
Qua thật lâu.
Hạ Đông mới gật đầu, đơn giản nói hai chữ: “Ta biết.”
Hạ Vân Phong lúc này mới yên tâm.
Biết là tốt rồi.
Trên đường quay về phòng thay quần áo, Hạ Đông vẫn đi theo phía sau Hạ Vân Phong, Hạ Đông một câu cũng không nói, Hạ Vân Phong biết nhi tử từ nhỏ cứ như vậy, không quá thích nói chuyện.
Thậm chí là có chút tự bế (=.= ý nói Đông ca tự kỷ)……
Hạ Đông làm việc rất có năng lực chẳng qua không quá thích thể hiện, thích cũng không nói mà không thích cũng không thèm nói, có tâm sự cũng không kể mà mất hứng cũng sẽ im lặng một mình……
Cho nên tối hôm nay trở về phòng sau, lúc Hạ Đông đang tắm rửa, Hạ Vân Phong ở trong phòng sửa sang lại chăn, y hy vọng Hạ Đông đi ra có thể ngủ đến thư thư phục phục. (= thoải mái)
Hạ Vân Phong biết Hạ Đông muốn trượt tuyết, vì lúc lên núi y thấy Hạ Đông nhìn mấy người trẻ tuổi trượt tuyết, bất quá bận tâm đến Hạ Vân Phong không có hứng thú với việc trượt tuyết nên vốn cũng không có lưu lại.
Nhưng sau……
Hạ Vân Phong chủ động đưa ra đề nghị Hạ Đông đi trượt tuyết, còn bồi Hạ Đông đi, có điều chính y sẽ không trượt. Y nhìn Hạ Đông trượt vài vòng, Hạ Đông còn dám muốn dạy y.
Hạ Vân Phong bị té, thiếu chút nữa không đứng dậy được, hôm đó thắt lưng đã bị chấn thương, trở về nghỉ ngơi hai ngày mới khỏe. Hai ngày này buổi tối Hạ Đông đều nhu thắt lưng cho y khiến y rất thoải mái.
Dù trên người Hạ Vân Phong có một cỗ vị thuốc rất đậm, Hạ Đông vẫn như thường mỗi đêm đều ôm Hạ Vân Phong ngủ, cũng không ngại vị thuốc trên người Hạ Vân Phong có khó ngửi hay không.
“Vị thuốc rất đậm, sẽ dính vào trên người ngươi.” Hạ Vân Phong cảm thấy mùi này thật khó ngửi, không biết vì sao Hạ Đông còn có thể chịu được.
“Dễ ngửi.” Hạ Đông vẫn ôm y, không có nửa điểm ý tứ buông ra.
“Khó ngửi như vậy …” Hạ Vân Phong muốn đẩy Hạ Đông ra.
Nhưng Hạ Đông lại ôm sát y: “Ngươi rất thơm.”
Trên người Hạ Vân Phong có cổ mùi thuốc lá thản nhiên……
Trong lòng Hạ Vân Phong tim đập dữ dội, y cũng không biết Hạ Đông này là xem như nói thật hay là tình thú, lại hoặc là muốn dỗ y vui vẻ, dù như thế nào thì Hạ Đông cũng đã làm được.
Chuyện Hạ Vân Phong cùng mỹ nữ phương Tây chơi trò mập mờ, Hạ Đông cũng không để ở trong lòng, bởi vì ở trong mắt Hạ Đông xem ra Hạ Vân Phong cũng đùa không ra cái trò gì cả (=..= xem thường quá zậy). Lần này Hạ Vân Phong theo hắn đến đây du lịch cũng chính là ngầm đồng ý quyền lợi của hắn, trong lúc này hắn có thể đối Hạ Vân Phong muốn làm gì thì làm, bất quá đi ra nhiều ngày rồi nhưng hắn cũng chưa có chạm Hạ Vân Phong.
Mỗi tối Hạ Đông cũng chỉ ôm y ngủ, không có động tác vượt rào gì, này ngược lại làm cho Hạ Vân Phong có chút buồn bực (=..=), Hạ Đông thế nhưng cái gì cũng không làm.
Hạ Vân Phong quan sát Hạ Đông vài ngày, Hạ Đông nhiều lắm chỉ là hôn môi y, hơn nữa đều là hôn nhẹ, không phải hôn sâu, ngắn ngủi lại nhanh gọn, càng đừng nói “ôm” y.
Hoàn cảnh tốt như vậy.
Không khí tốt như vậy.
Cơ hội tốt như vậy.
Hạ Đông thế nhưng thật sự chỉ đến du lịch, mỗi ngày xuất hiện ở tuyến đường du lịch mà người hướng dẫn quy định, sau đó buổi tối trở về rất nhanh đã ngủ, có đôi khi lại mát xa cho Hạ Vân Phong, hiếu thuận vô cùng.
Nhìn thấy bộ dáng Hạ Vân Phong quần áo nửa lộ nửa che cũng không có nửa điểm phản ứng (=..=), cho dù Hạ Vân Phong bảo Hạ Đông nhu nhu chân cho y, hoặc là nhu nhu thắt lưng, Hạ Đông cũng không vượt rào.
Hạ Vân Phong cũng không có khả năng chính mồm nói với Hạ Đông bảo Hạ Đông “ôm” y một cái, dù sao loại sự tình này cần Hạ Đông nguyện ý mới có thể, thấy Hạ Đông không có ý này, y càng không có khả năng chủ động mở miệng.
Nếu Hạ Đông không muốn, vậy cũng không sao, dù sao khi nào Hạ Đông muốn y đều sẽ nguyện ý phối hợp.
Hạ Vân Phong vốn đối loại sự tình này không có ý tưởng gì, bất quá bình thường Hạ Đông làm rất dũng mãnh, mỗi lần đến phiên Hạ Đông đều là cả ngày cả đêm…… (thế mà ko tinh tẫn nhân vong cũng giỏi =.,=)
Lần này có cơ hội tốt như vậy, thế nhưng không cần……
Hạ Vân Phong cũng không nghĩ nhiều.
Y xuất môn trên cơ bản là không mang theo điện thoại di động, cho nên không ai tìm y, nhưng Hạ Đông sẽ không giống vậy. Di động của Hạ Đông mỗi ngày đều vang, thường xuyên đều có người tìm Hạ Đông đàm chuyện.
Tỷ như hiện tại……
Sáng nay đi xem điêu khắc Băng Thành, buổi chiều ngồi xe cáp ngắm cảnh tuyết, lúc chạng vạng đến đỉnh núi ngắm mặt trời lặn, hiện tại ngay mặt đối diện ngồi ở nhà ăn khách sạn cùng ăn bữa tối.
Bất quá.
Hạ Đông từ lúc ngồi xuống đến giờ vẫn còn đang nói chuyện điện thoại.
Hạ Vân Phong cảm thấy Hạ Đông lần này cùng y đến du lịch nhưng tâm lại căn bản không ở bên cạnh y, bởi vì cả ngày hôm nay Hạ Đông dường như đều đang đợi điện thoại ai đó.
Giờ đã là đêm khuya, trong nhà ăn cơ hồ không có ai cho nên thanh âm gì cũng đều có vẻ phá lệ rõ ràng, tiếng động chiếc đũa cũng trở nên rất vang, Hạ Vân Phong đang ăn cơm.
Cả ngày hôm nay y cũng chưa ăn gì, vì Hạ Đông cũng không có hỏi y có phải đói bụng hay không, tuy rằng Hạ Đông cũng không có ăn, nhưng Hạ Đông nhìn qua một chút cũng không đói.
Chỉ lo nói chuyện điện thoại.
“Rất nhanh sẽ trở về.” Hạ Đông thấp giọng cùng người ở đầu kia điện thoại nói chuyện với nhau, hắn một bên bình tĩnh nói điện thoại một bên gắp đồ ăn trong bát mà lúc nãy Hạ Vân Phong gắp cho hắn, nhưng cũng chưa ăn ngụm nào.
Hạ Vân Phong muốn hỏi Hạ Đông có phải thức ăn không hợp khẩu vị hay không, nhưng lại thấy Hạ Đông luôn nói chuyện nên y cũng không có chen ngang.
Không biết người ở đầu kia điện thoại nói cái gì, mà Hạ Đông hơi nhíu mày: “Ngươi không cần lại đây, nơi này không tiện, ta là đi ra bàn chuyện làm ăn, ngươi tới làm cái gì.”
Hạ Vân Phong nghe được Hạ Đông nói, miễn cưỡng nâng mắt lên nhìn về phía Hạ Đông. Y không rõ vì sao Hạ Đông phải nói như vậy, Hạ Đông rõ ràng là bồi y đi du lịch ……
Chẳng lẽ cùng y đi du lịch sẽ thật mất mặt?
Hạ Vân Phong cho rằng không có nghe thấy.
Hạ Đông còn đang nói điện thoại, thật giống như một trượng phu ra ngoài yêu đương vụng trộm, trước mặt tình nhân dỗ dành lão bà mình, làm cho Hạ Vân Phong cảm thấy bản thân ở trong mắt Hạ Đông không có địa vị gì.
Hạ Đông thấy Hạ Vân Phong ăn xong rồi mới ngắt điện thoại, sau đó liền trực tiếp trả tiền rồi trở về phòng.
“Ngày mai chúng ta đi chỗ nào?” Hạ Vân Phong không hỏi Hạ Đông chuyện cú điện thoại vừa nãy, y cảm thấy Hạ Đông đã trưởng thành, khả năng có chút chuyện riêng cần xử lý.
Cho nên y không có tiện hỏi đến.
Y chỉ hỏi hành trình ngày mai một chút.
“Ngày mai không có an bài hành trình, ở trong phòng nghỉ ngơi được rồi, nghỉ ngơi hai ngày lại an bài hành trình.” Hạ Đông vẫn thực săn sóc cho Hạ Vân Phong thời gian nghỉ ngơi.
Dù sao du lịch kỳ thật cũng là một chuyện mệt chết đi, nhất là đối với loại người sống an nhàn sung sướng như Hạ Vân Phong. (=..= chính xác là LƯỜI)
Hạ Vân Phong cởi áo khoác thật dày ra, ngồi ở trên giường nhìn Hạ Đông, vì Hạ Đông đang sửa sang lại ba lô của hắn. Hạ Vân Phong cũng không biết hắn muốn làm cái gì nên cũng không hỏi.
“Đi ngủ sớm một chút, đêm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi.” Hạ Vân Phong nói chuyện trước sau vẫn chậm như vậy, ánh mắt y nhìn Hạ Đông so với dĩ vãng trở nên càng thêm khó có thể phỏng đoán, khó có thể cân nhắc.
“Ngươi ngủ trước.” Hạ Đông chỉ đơn giản trả lời y, đầu cũng không nâng tiếp tục sửa sang lại đồ đạc.
Vài lần Hạ Vân Phong đều muốn mở miệng hỏi Hạ Đông có phải tính ngày mai trở về hay không, nhưng y thủy chung cũng không nói ra bởi vì…… Hạ Đông bề bộn nhiều việc, y không nghĩ quấy rầy.
Lúc nửa đêm.
Hạ Vân Phong nghe được Hạ Đông mở cửa đi ra ngoài, ngay cả cái ba lô lớn đã chuẩn bị xong lúc nãy cũng cầm đi. Cả đêm y đều lo lắng Hạ Đông nên không có ngủ, khi y nghe được Hạ Đông đi, đầu óc y trống rỗng……
Hạ Vân Phong ngồi dậy.
Chậm rì rì cầm lấy điện thoại, gọi một cú điện tới đại sảnh của khách sạn……
Hạ Vân Phong đứng lên.
Mặc áo ngủ một mình đến đại sảnh.
Vài phút sau.
Trong đại sảnh của khách sạn.
Đinh —
Cửa thang máy hướng hai bên mở ra, Hạ Vân Phong mặc áo ngủ thật dày không chút hoang mang đi ra thang máy, mới ra thang máy liền thấy trong đại sảnh bảo vệ đang ngăn Hạ Đông lạ.
Mấy bảo vệ này thấy Hạ Vân Phong đi xuống lầu thì không tiếp tục ngăn Hạ Đông. (là thúc gọi điện sai bảo vệ ngăn Đông ca lại đó =.=)
Khi Hạ Đông thấy Hạ Vân Phong vẻ mặt trở nên không tốt lắm, hắn cúi đầu không dám nhìn Hạ Vân Phong: “Ngươi sao lại xuống đây?” Hắn hỏi Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong đi đến cạnh hắn: “Đã trễ thế này rồi ngươi còn muốn đi nơi nào, bên ngoài băng thiên tuyết địa, lạnh như vậy.” Y hỏi thật uyển chuyển, không có chút tức giận.
“Đi đón người.” Hạ Đông chi tiết nói.
“Đón ai?”
Hạ Đông lại không nói.
Hạ Vân Phong lập tức đã nghĩ đến người kia, sắc mặt y trở nên rất khó xem: “Có phải đón A Lâm hay không?” Đâu có ai lại theo tới nơi này mà hoàn toàn không kỳ quái……
Hạ Đông trầm mặc.
Chỉ có thần sắc bình tĩnh nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong……
“Ngươi cứ như vậy bỏ đi, ta đây làm sao bây giờ?” Hạ Vân Phong chất vấn Hạ Đông, đem y để ở loại địa phương này một mình vụng trộm rời đi, y phải trở về như thế nào……
Hạ Đông rốt cuộc có nghĩ tới cảm nhận của y hay không……
“……” Hạ Đông không nói.
“Ngươi có còn quay lại không?” Hạ Vân Phong hỏi hắn.
“……” Hạ Đông vẫn không nói lời nào.
“Ta có phải không nên chậm trễ ngày nghỉ của ngươi hay không? Người cùng ngươi đi ra giải sầu kỳ thật không nên là ta đúng không?” Hạ Vân Phong lười biếng truy vấn Hạ Đông.
Lần này Hạ Vân Phong cố ý bồi Hạ Đông đi ra giải sầu.
Thế nhưng……
Hạ Đông cũng không vui vẻ.
Lúc cùng một chỗ với y luôn không yên lòng, cứ như có tâm sự, cũng không quá thích trao đổi với y, điều này làm cho trong lòng Hạ Vân Phong cảm thấy có chút sợ hãi.
Y có cảm giác nguy cơ.
Bởi vì y làm hết thảy đều có vẻ như là tự mình đa tình……
“Ta đã nói với phiên dịch viên, lúc ta chưa trở về bảo hắn mang ngươi đi ra ngoài, qua hai ngày ta sẽ trở lại……” thanh âm Hạ Đông rất ổn, đối mặt Hạ Vân Phong có chút tức giận, hắn lại không có chút cảm giác sợ hãi cùng kích động.
Chính là……
Trước sau như một trần thuật.
“Nếu ta bảo ngươi không đi……”
Hạ Vân Phong lời còn chưa nói xong, Hạ Đông liền mở miệng —
“Ta muốn đi.” Hạ Đông thật khẳng định nói với Hạ Vân Phong, hắn nhìn Hạ Vân Phong, đôi mắt hắc sắc kia sâu không thấy đáy.
Muốn đi……
Hạ Đông nói làm cho hốc mắt Hạ Vân Phong đỏ hoe.
Hạ Vân Phong bảo hắn không đi, hắn càng muốn đi, Hạ Vân Phong cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Đông rời khỏi khách sạn, chính y trở về phòng thu thập đồ đạc.
Hạ Đông đã đi rồi.
Y còn ở lại chỗ này làm cái gì……
Hạ Vân Phong vừa thu thập đồ đạc chợt nghe thấy cửa phòng mở ra, y cũng không quay đầu đã tỏ vẻ: “Ta không kêu phục vụ đặc biệt.” Không cần người đến hầu hạ.
Y nói chuyện thanh âm có chút trầm, lộ ra hơi thở thành thục nồng đậm.
Y ngồi ở trên giường không nghĩ động, cũng không có khí lực quay đầu.
Tiếng nói của Hạ Vân Phong tràn ngập hơi thở nam tính, dung nhan bị bóng tối bao phủ, làm cho người ta thấy không rõ lắm biểu tình giờ phút này của y, rất nhanh Hạ Vân Phong liền cảm thấy có người tới gần, sau đó có vật nặng đặt ở trên giường……
Giường cũng bị lõm xuống theo……
Tuy rằng y thực bình thường, nhưng so với nữ nhân mà nói, nhi tử càng trọng yếu hơn.
Hạ Vân Phong cảm thấy hôm nay bản thân làm không tốt lắm, y cầm khăn mặt thay Hạ Đông lau tinh dầu trên người. Y lười biếng nói với Hạ Đông: “Với ta mà nói, nhi tử so với bất cứ cái gì đều quan trọng hơn.” Y hy vọng Hạ Đông hiểu được……
Không cần đa tâm.
Y không có cái loại ý tứ này.
Hạ Đông không nói tiếng nào, chỉ nhìn y.
Hạ Vân Phong thong thả hỏi Hạ Đông: “Ngươi có hiểu hay không?” Y không biết Hạ Đông có hiểu cho y hay không vì Hạ Đông không có bất kỳ phản ứng hay thái độ gì.
Qua thật lâu.
Hạ Đông mới gật đầu, đơn giản nói hai chữ: “Ta biết.”
Hạ Vân Phong lúc này mới yên tâm.
Biết là tốt rồi.
Trên đường quay về phòng thay quần áo, Hạ Đông vẫn đi theo phía sau Hạ Vân Phong, Hạ Đông một câu cũng không nói, Hạ Vân Phong biết nhi tử từ nhỏ cứ như vậy, không quá thích nói chuyện.
Thậm chí là có chút tự bế (=.= ý nói Đông ca tự kỷ)……
Hạ Đông làm việc rất có năng lực chẳng qua không quá thích thể hiện, thích cũng không nói mà không thích cũng không thèm nói, có tâm sự cũng không kể mà mất hứng cũng sẽ im lặng một mình……
Cho nên tối hôm nay trở về phòng sau, lúc Hạ Đông đang tắm rửa, Hạ Vân Phong ở trong phòng sửa sang lại chăn, y hy vọng Hạ Đông đi ra có thể ngủ đến thư thư phục phục. (= thoải mái)
Hạ Vân Phong biết Hạ Đông muốn trượt tuyết, vì lúc lên núi y thấy Hạ Đông nhìn mấy người trẻ tuổi trượt tuyết, bất quá bận tâm đến Hạ Vân Phong không có hứng thú với việc trượt tuyết nên vốn cũng không có lưu lại.
Nhưng sau……
Hạ Vân Phong chủ động đưa ra đề nghị Hạ Đông đi trượt tuyết, còn bồi Hạ Đông đi, có điều chính y sẽ không trượt. Y nhìn Hạ Đông trượt vài vòng, Hạ Đông còn dám muốn dạy y.
Hạ Vân Phong bị té, thiếu chút nữa không đứng dậy được, hôm đó thắt lưng đã bị chấn thương, trở về nghỉ ngơi hai ngày mới khỏe. Hai ngày này buổi tối Hạ Đông đều nhu thắt lưng cho y khiến y rất thoải mái.
Dù trên người Hạ Vân Phong có một cỗ vị thuốc rất đậm, Hạ Đông vẫn như thường mỗi đêm đều ôm Hạ Vân Phong ngủ, cũng không ngại vị thuốc trên người Hạ Vân Phong có khó ngửi hay không.
“Vị thuốc rất đậm, sẽ dính vào trên người ngươi.” Hạ Vân Phong cảm thấy mùi này thật khó ngửi, không biết vì sao Hạ Đông còn có thể chịu được.
“Dễ ngửi.” Hạ Đông vẫn ôm y, không có nửa điểm ý tứ buông ra.
“Khó ngửi như vậy …” Hạ Vân Phong muốn đẩy Hạ Đông ra.
Nhưng Hạ Đông lại ôm sát y: “Ngươi rất thơm.”
Trên người Hạ Vân Phong có cổ mùi thuốc lá thản nhiên……
Trong lòng Hạ Vân Phong tim đập dữ dội, y cũng không biết Hạ Đông này là xem như nói thật hay là tình thú, lại hoặc là muốn dỗ y vui vẻ, dù như thế nào thì Hạ Đông cũng đã làm được.
Chuyện Hạ Vân Phong cùng mỹ nữ phương Tây chơi trò mập mờ, Hạ Đông cũng không để ở trong lòng, bởi vì ở trong mắt Hạ Đông xem ra Hạ Vân Phong cũng đùa không ra cái trò gì cả (=..= xem thường quá zậy). Lần này Hạ Vân Phong theo hắn đến đây du lịch cũng chính là ngầm đồng ý quyền lợi của hắn, trong lúc này hắn có thể đối Hạ Vân Phong muốn làm gì thì làm, bất quá đi ra nhiều ngày rồi nhưng hắn cũng chưa có chạm Hạ Vân Phong.
Mỗi tối Hạ Đông cũng chỉ ôm y ngủ, không có động tác vượt rào gì, này ngược lại làm cho Hạ Vân Phong có chút buồn bực (=..=), Hạ Đông thế nhưng cái gì cũng không làm.
Hạ Vân Phong quan sát Hạ Đông vài ngày, Hạ Đông nhiều lắm chỉ là hôn môi y, hơn nữa đều là hôn nhẹ, không phải hôn sâu, ngắn ngủi lại nhanh gọn, càng đừng nói “ôm” y.
Hoàn cảnh tốt như vậy.
Không khí tốt như vậy.
Cơ hội tốt như vậy.
Hạ Đông thế nhưng thật sự chỉ đến du lịch, mỗi ngày xuất hiện ở tuyến đường du lịch mà người hướng dẫn quy định, sau đó buổi tối trở về rất nhanh đã ngủ, có đôi khi lại mát xa cho Hạ Vân Phong, hiếu thuận vô cùng.
Nhìn thấy bộ dáng Hạ Vân Phong quần áo nửa lộ nửa che cũng không có nửa điểm phản ứng (=..=), cho dù Hạ Vân Phong bảo Hạ Đông nhu nhu chân cho y, hoặc là nhu nhu thắt lưng, Hạ Đông cũng không vượt rào.
Hạ Vân Phong cũng không có khả năng chính mồm nói với Hạ Đông bảo Hạ Đông “ôm” y một cái, dù sao loại sự tình này cần Hạ Đông nguyện ý mới có thể, thấy Hạ Đông không có ý này, y càng không có khả năng chủ động mở miệng.
Nếu Hạ Đông không muốn, vậy cũng không sao, dù sao khi nào Hạ Đông muốn y đều sẽ nguyện ý phối hợp.
Hạ Vân Phong vốn đối loại sự tình này không có ý tưởng gì, bất quá bình thường Hạ Đông làm rất dũng mãnh, mỗi lần đến phiên Hạ Đông đều là cả ngày cả đêm…… (thế mà ko tinh tẫn nhân vong cũng giỏi =.,=)
Lần này có cơ hội tốt như vậy, thế nhưng không cần……
Hạ Vân Phong cũng không nghĩ nhiều.
Y xuất môn trên cơ bản là không mang theo điện thoại di động, cho nên không ai tìm y, nhưng Hạ Đông sẽ không giống vậy. Di động của Hạ Đông mỗi ngày đều vang, thường xuyên đều có người tìm Hạ Đông đàm chuyện.
Tỷ như hiện tại……
Sáng nay đi xem điêu khắc Băng Thành, buổi chiều ngồi xe cáp ngắm cảnh tuyết, lúc chạng vạng đến đỉnh núi ngắm mặt trời lặn, hiện tại ngay mặt đối diện ngồi ở nhà ăn khách sạn cùng ăn bữa tối.
Bất quá.
Hạ Đông từ lúc ngồi xuống đến giờ vẫn còn đang nói chuyện điện thoại.
Hạ Vân Phong cảm thấy Hạ Đông lần này cùng y đến du lịch nhưng tâm lại căn bản không ở bên cạnh y, bởi vì cả ngày hôm nay Hạ Đông dường như đều đang đợi điện thoại ai đó.
Giờ đã là đêm khuya, trong nhà ăn cơ hồ không có ai cho nên thanh âm gì cũng đều có vẻ phá lệ rõ ràng, tiếng động chiếc đũa cũng trở nên rất vang, Hạ Vân Phong đang ăn cơm.
Cả ngày hôm nay y cũng chưa ăn gì, vì Hạ Đông cũng không có hỏi y có phải đói bụng hay không, tuy rằng Hạ Đông cũng không có ăn, nhưng Hạ Đông nhìn qua một chút cũng không đói.
Chỉ lo nói chuyện điện thoại.
“Rất nhanh sẽ trở về.” Hạ Đông thấp giọng cùng người ở đầu kia điện thoại nói chuyện với nhau, hắn một bên bình tĩnh nói điện thoại một bên gắp đồ ăn trong bát mà lúc nãy Hạ Vân Phong gắp cho hắn, nhưng cũng chưa ăn ngụm nào.
Hạ Vân Phong muốn hỏi Hạ Đông có phải thức ăn không hợp khẩu vị hay không, nhưng lại thấy Hạ Đông luôn nói chuyện nên y cũng không có chen ngang.
Không biết người ở đầu kia điện thoại nói cái gì, mà Hạ Đông hơi nhíu mày: “Ngươi không cần lại đây, nơi này không tiện, ta là đi ra bàn chuyện làm ăn, ngươi tới làm cái gì.”
Hạ Vân Phong nghe được Hạ Đông nói, miễn cưỡng nâng mắt lên nhìn về phía Hạ Đông. Y không rõ vì sao Hạ Đông phải nói như vậy, Hạ Đông rõ ràng là bồi y đi du lịch ……
Chẳng lẽ cùng y đi du lịch sẽ thật mất mặt?
Hạ Vân Phong cho rằng không có nghe thấy.
Hạ Đông còn đang nói điện thoại, thật giống như một trượng phu ra ngoài yêu đương vụng trộm, trước mặt tình nhân dỗ dành lão bà mình, làm cho Hạ Vân Phong cảm thấy bản thân ở trong mắt Hạ Đông không có địa vị gì.
Hạ Đông thấy Hạ Vân Phong ăn xong rồi mới ngắt điện thoại, sau đó liền trực tiếp trả tiền rồi trở về phòng.
“Ngày mai chúng ta đi chỗ nào?” Hạ Vân Phong không hỏi Hạ Đông chuyện cú điện thoại vừa nãy, y cảm thấy Hạ Đông đã trưởng thành, khả năng có chút chuyện riêng cần xử lý.
Cho nên y không có tiện hỏi đến.
Y chỉ hỏi hành trình ngày mai một chút.
“Ngày mai không có an bài hành trình, ở trong phòng nghỉ ngơi được rồi, nghỉ ngơi hai ngày lại an bài hành trình.” Hạ Đông vẫn thực săn sóc cho Hạ Vân Phong thời gian nghỉ ngơi.
Dù sao du lịch kỳ thật cũng là một chuyện mệt chết đi, nhất là đối với loại người sống an nhàn sung sướng như Hạ Vân Phong. (=..= chính xác là LƯỜI)
Hạ Vân Phong cởi áo khoác thật dày ra, ngồi ở trên giường nhìn Hạ Đông, vì Hạ Đông đang sửa sang lại ba lô của hắn. Hạ Vân Phong cũng không biết hắn muốn làm cái gì nên cũng không hỏi.
“Đi ngủ sớm một chút, đêm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi.” Hạ Vân Phong nói chuyện trước sau vẫn chậm như vậy, ánh mắt y nhìn Hạ Đông so với dĩ vãng trở nên càng thêm khó có thể phỏng đoán, khó có thể cân nhắc.
“Ngươi ngủ trước.” Hạ Đông chỉ đơn giản trả lời y, đầu cũng không nâng tiếp tục sửa sang lại đồ đạc.
Vài lần Hạ Vân Phong đều muốn mở miệng hỏi Hạ Đông có phải tính ngày mai trở về hay không, nhưng y thủy chung cũng không nói ra bởi vì…… Hạ Đông bề bộn nhiều việc, y không nghĩ quấy rầy.
Lúc nửa đêm.
Hạ Vân Phong nghe được Hạ Đông mở cửa đi ra ngoài, ngay cả cái ba lô lớn đã chuẩn bị xong lúc nãy cũng cầm đi. Cả đêm y đều lo lắng Hạ Đông nên không có ngủ, khi y nghe được Hạ Đông đi, đầu óc y trống rỗng……
Hạ Vân Phong ngồi dậy.
Chậm rì rì cầm lấy điện thoại, gọi một cú điện tới đại sảnh của khách sạn……
Hạ Vân Phong đứng lên.
Mặc áo ngủ một mình đến đại sảnh.
Vài phút sau.
Trong đại sảnh của khách sạn.
Đinh —
Cửa thang máy hướng hai bên mở ra, Hạ Vân Phong mặc áo ngủ thật dày không chút hoang mang đi ra thang máy, mới ra thang máy liền thấy trong đại sảnh bảo vệ đang ngăn Hạ Đông lạ.
Mấy bảo vệ này thấy Hạ Vân Phong đi xuống lầu thì không tiếp tục ngăn Hạ Đông. (là thúc gọi điện sai bảo vệ ngăn Đông ca lại đó =.=)
Khi Hạ Đông thấy Hạ Vân Phong vẻ mặt trở nên không tốt lắm, hắn cúi đầu không dám nhìn Hạ Vân Phong: “Ngươi sao lại xuống đây?” Hắn hỏi Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong đi đến cạnh hắn: “Đã trễ thế này rồi ngươi còn muốn đi nơi nào, bên ngoài băng thiên tuyết địa, lạnh như vậy.” Y hỏi thật uyển chuyển, không có chút tức giận.
“Đi đón người.” Hạ Đông chi tiết nói.
“Đón ai?”
Hạ Đông lại không nói.
Hạ Vân Phong lập tức đã nghĩ đến người kia, sắc mặt y trở nên rất khó xem: “Có phải đón A Lâm hay không?” Đâu có ai lại theo tới nơi này mà hoàn toàn không kỳ quái……
Hạ Đông trầm mặc.
Chỉ có thần sắc bình tĩnh nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong……
“Ngươi cứ như vậy bỏ đi, ta đây làm sao bây giờ?” Hạ Vân Phong chất vấn Hạ Đông, đem y để ở loại địa phương này một mình vụng trộm rời đi, y phải trở về như thế nào……
Hạ Đông rốt cuộc có nghĩ tới cảm nhận của y hay không……
“……” Hạ Đông không nói.
“Ngươi có còn quay lại không?” Hạ Vân Phong hỏi hắn.
“……” Hạ Đông vẫn không nói lời nào.
“Ta có phải không nên chậm trễ ngày nghỉ của ngươi hay không? Người cùng ngươi đi ra giải sầu kỳ thật không nên là ta đúng không?” Hạ Vân Phong lười biếng truy vấn Hạ Đông.
Lần này Hạ Vân Phong cố ý bồi Hạ Đông đi ra giải sầu.
Thế nhưng……
Hạ Đông cũng không vui vẻ.
Lúc cùng một chỗ với y luôn không yên lòng, cứ như có tâm sự, cũng không quá thích trao đổi với y, điều này làm cho trong lòng Hạ Vân Phong cảm thấy có chút sợ hãi.
Y có cảm giác nguy cơ.
Bởi vì y làm hết thảy đều có vẻ như là tự mình đa tình……
“Ta đã nói với phiên dịch viên, lúc ta chưa trở về bảo hắn mang ngươi đi ra ngoài, qua hai ngày ta sẽ trở lại……” thanh âm Hạ Đông rất ổn, đối mặt Hạ Vân Phong có chút tức giận, hắn lại không có chút cảm giác sợ hãi cùng kích động.
Chính là……
Trước sau như một trần thuật.
“Nếu ta bảo ngươi không đi……”
Hạ Vân Phong lời còn chưa nói xong, Hạ Đông liền mở miệng —
“Ta muốn đi.” Hạ Đông thật khẳng định nói với Hạ Vân Phong, hắn nhìn Hạ Vân Phong, đôi mắt hắc sắc kia sâu không thấy đáy.
Muốn đi……
Hạ Đông nói làm cho hốc mắt Hạ Vân Phong đỏ hoe.
Hạ Vân Phong bảo hắn không đi, hắn càng muốn đi, Hạ Vân Phong cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Đông rời khỏi khách sạn, chính y trở về phòng thu thập đồ đạc.
Hạ Đông đã đi rồi.
Y còn ở lại chỗ này làm cái gì……
Hạ Vân Phong vừa thu thập đồ đạc chợt nghe thấy cửa phòng mở ra, y cũng không quay đầu đã tỏ vẻ: “Ta không kêu phục vụ đặc biệt.” Không cần người đến hầu hạ.
Y nói chuyện thanh âm có chút trầm, lộ ra hơi thở thành thục nồng đậm.
Y ngồi ở trên giường không nghĩ động, cũng không có khí lực quay đầu.
Tiếng nói của Hạ Vân Phong tràn ngập hơi thở nam tính, dung nhan bị bóng tối bao phủ, làm cho người ta thấy không rõ lắm biểu tình giờ phút này của y, rất nhanh Hạ Vân Phong liền cảm thấy có người tới gần, sau đó có vật nặng đặt ở trên giường……
Giường cũng bị lõm xuống theo……