Y cũng không phủ nhận, y rất để ý Hạ Đông……
Cho dù Hạ Đông bắt y bày ra mấy tư thế khó khăn mà bình thường không hay dùng, hoặc là ở những lúc thế này thái độ cường ngạnh một chút, đùa nghịch y, y đều có thể dung túng vô điều kiện.
Bởi vì y biết, Hạ Đông cũng rất để ý y, giống như y cũng rất để ý Hạ Đông……
Tuy rằng Hạ Đông lúc bình thường không thích nói chuyện, nhưng từ trên hành động Hạ Vân Phong cũng có thể cảm nhận được, nếu Hạ Đông đối với y không có hứng thú, hoặc chính là loại tình cảm phụ tử……
Hạ Đông sẽ không chạm vào y ……
Có lẽ.
Hạ Đông vừa rồi sẽ bước đi luôn.
Như thế nào còn khả năng ở lại kiên nhẫn bón y “Uống nước” như vậy (== ai có kiên nhẫn chứ ta thì ko vắt giò thẳng tiến toilet).
Hạ Vân Phong biết bản thân quá để ý nhi tử, cho nên y rất sợ hãi mất đi, chỉ cần bộ dáng Hạ Đông hơi có chút mất hứng, y đều sẽ lo lắng, sẽ muốn biết……
Nhất là lúc Hạ Đông nhắc tới A Lâm, y thật sự có rất nhiều băn khoăn. Vì A Lâm kia từng khiến Hạ Đông rời khỏi y cho nên y không thích Hạ Đông cùng A Lâm lui tới.
Y không phủ nhận, y khẩn trương.
Vì y không thể lại mất đi nhi tử.
“Được rồi, đủ rồi.” Hạ Vân Phong lười biếng kêu dừng, đôi môi và đầu lưỡi y dễ chịu đến nỗi ướt bóng dị thường, nhìn qua so với trước đó càng thêm mỹ vị ngon miệng.
Hạ Vân Phong cảm giác được Hạ Đông đang cắn môi y, hơn nữa yêu cầu y: “Mở miệng ra.”
“Làm cái gì?”
Hạ Vân Phong thấy Hạ Đông nhẹ nhàng mà giật giật môi, tựa hồ ở trong miệng đang nổi lên gì đó, sau đó mở môi ra, chỉ bạc nóng bỏng từ trong môi Hạ Đông, tích lạc ở miệng Hạ Vân Phong.
Đầu lưỡi Hạ Vân Phong đã nóng bỏng.
Môi dưới của Hạ Đông dán môi dưới Hạ Vân Phong, hắn bảo Hạ Vân Phong hé miệng, Hạ Vân Phong miễn cưỡng nuốt mật dịch mà Hạ Đông đưa đến, đầu lưỡi cả hai ngẫu nhiên gặp nhau, ái muội cọ xát……
Nụ hôn vừa ướt lại vừa nóng, rõ ràng ướt át như vậy nhưng càng hôn lại càng khát, càng hôn càng dừng không được. Thật giống như giữa sa mạc tìm được ốc đảo, tìm được nguồn nước khát vọng…
Chỉ hôn môi mà thôi nhưng so với làm tình còn phiến tình hơn.
Hạ Đông hôn Hạ Vân Phong thật lâu.
Thẳng đến khi hai người đều dừng lại thì đã là đêm khuya trời tối như mực, bên ngoài tối đen một mảnh, tuyết không ngừng rơi xuống, nhiệt độ trong phòng cũng vừa phải.
Hạ Vân Phong nhìn Hạ Đông, y cái gì cũng chưa nói, nhưng Hạ Đông biết trong lòng Hạ Vân Phong luôn luôn lo lắng cái gì.
Cho nên.
Hạ Đông thấp giọng nói với Hạ Vân Phong: “Ta không thích A Lâm, chỉ có ngươi.”
Từ sau khi Hạ Vân Phong không cho hắn cùng A Lâm lui tới, hắn liền dần dần bất hòa với A Lâm, hiện tại bọn họ ngay cả bằng hữu cũng không. Ở trong lòng Hạ Đông, không có gì quan trọng hơn so với Hạ Vân Phong.
Hắn rất thích nam nhân Hạ Vân Phong này.
Hạ Vân Phong nghe được chính mồm Hạ Đông nói như vậy, tảng đá lớn trong lòng y cũng hoàn toàn hạ xuống, cho tới nay y đều hy vọng Hạ Đông chủ động nói ra miệng, đêm nay……
Y đã đợi được ……
Hạ Vân Phong không có mở miệng hỏi Hạ Đông rốt cuộc nói là thật hay là giả, chỉ im lặng nhìn chăm chú vào Hạ Đông.
Giống như nhìn thế nào cũng không đủ.
Nhưng Hạ Đông lại giống như biết Hạ Vân Phong suy nghĩ cái gì, hôn môi Hạ Vân Phong, thấp giọng và bình tĩnh nhắc lại: “Thật sự.” Hắn nói đều là thật, mỗi câu đều là thật……
“Vân gia, ta thật sự rất thích ngươi.” chóp mũi Hạ Đông nhẹ nhàng cọ xát sườn mặt Hạ Vân Phong.
Hắn chỉ có Hạ Vân Phong.
Không có người khác.
“Vân gia, cho tới bây giờ ta đều chưa từng “ôm” người khác, chỉ “ôm” ngươi.” Hạ Đông đè lên trên người Hạ Vân Phong, đêm nay là thời điểm để nói hết những gì mà trong ngày thường hắn không tiện nói, những điều không dám nói đều nói ra hết.
Hạ Vân Phong nghe được Hạ Đông gọi y là “Vân gia”, y cũng không phản đối, Hạ Đông thích kêu như thế nào, vậy thì kêu như thế ấy, nếu lúc này mà gọi y là “Ba ba”, y lại càng không tự nhiên.
Hạ Vân Phong đã biết tâm ý Hạ Đông, cho nên kế tiếp Hạ Đông đối với y làm chuyện gì, y cũng rất phối hợp.
Hơn nữa.
Hạ Đông cũng biết y rất thoải mái.
Làm cho y thật hưởng thụ……
Hạ Vân Phong mềm nhũn nằm ở trên giường lười biếng nhìn Hạ Đông……
Hạ Đông đè ở trên người y……
Thân hình Hạ Đông thực hoàn mỹ, gắt gao đè nặng Hạ Vân Phong……
Hạ Vân Phong có thể cảm giác được rõ ràng hình dáng thân hình Hạ Đông, ánh mắt y ở trên người Hạ Đông thong thả bồi hồi, Hạ Đông “ôm” y thật lâu, y cũng không phản kháng.
Hai người ở trong phòng suốt ba ngày cũng không đi ra ngoài, Hạ Đông bảo phiên dịch không cần đem Hoằng Dạ mang tới đây, bảo phiên dịch đưa Hoằng Dạ đi chơi nhiều chút, để hắn có thời gian cùng Hạ Vân Phong ở riêng.
Ba ngày này.
Bọn họ thử qua rất nhiều tư thế mà trước đây chưa có …..
Hạ Vân Phong tuy rằng lớn tuổi nhưng thể lực vẫn rất tốt, hơn nữa Hạ Đông lại không vội không nóng khiến y rất thoải mái, cùng Hạ Đông ở riêng coi như là hưởng thụ.
Hạ Vân Phong cũng biết vì sao trước kia Hạ Đông luôn muốn cùng một chỗ với A Lâm, nếu không phải vì A Lâm xuất hiện, Hạ Vân Phong vĩnh viễn cũng nhìn không tới Hạ Đông.
Vĩnh viễn cũng không biết quý trọng Hạ Đông.
Nói cách khác mà nói, Hạ Vân Phong thật đúng là phải cảm tạ A Lâm đã khiến y sớm một chút thấy rõ Hạ Đông với y mà nói có ý nghĩa quan trọng bao nhiêu, y rất thích Hạ Đông.
Vì Hạ Đông thật nghe lời.
Chưa bao giờ ngỗ nghịch y.
Hạ Vân Phong biết Hoằng Dạ muốn tới đây, nhưng khi y cùng một chỗ với Hạ Đông, cũng không hỏi tình hình của Hoằng Dạ. Vì đây là ngày nghỉ của Hạ Đông……
Là thời gian y cùng Hạ Đông du lịch, y biết Hạ Đông cũng không muốn nhắc tới Hoằng Dạ, cho nên y chỉ nhìn Hạ Đông là được rồi, chuyến du lịch lần này khiến cho khúc mắc trong lòng hai người đã hóa giải.
Buổi tối ngày cuối cùng của chuyến du lịch, Hoằng Dạ gọi điện thoại đến nói với Hạ Đông là sẽ không qua đây.
Vì buổi ra mắt trang phục mùa đông mà hắn tới nơi này tham gia đã chấm dứt, cho nên Hoằng Dạ muốn cùng người của công ty đi về trước.
Nếu Hoằng Dạ cũng không tới đây, Hạ Đông tính ở lâu thêm hai ngày.
Mấy ngày trước Hạ Đông và Hạ Vân Phong ở trong phòng ân ái, mấy ngày kế tiếp bọn họ liền đi ra ngoài một chút……
Hạ Đông mang Hạ Vân Phong đi ngồi xe cáp ngắm núi tuyết, Hạ Vân Phong ngồi trong ở trong xe hút thuốc, lười biếng nhìn chằm chằm núi tuyết……
Tuyệt không sợ hãi.
Lông mi cụp xuống che lại đáy mắt lười biếng của y, khóe miệng y tràn ra sương khói vừa mỏng vừa nhạt, chậm rì rì lượn lờ ở bên môi y, nhạt nhẽo thản nhiên……
Trên người y mặc áo ấm màu đỏ thật dày, kiểu dáng rất đơn giản, nhìn qua có vẻ rất nặng, màu sắc kia làm nổi bậc khí sắc rất tốt của Hạ Vân Phong……
Áo ấm mà y mặc trên người là Hạ Đông mua, trên thân Hạ Đông cũng mặc áo giống y như đúc, chẳng qua áo của Hạ Đông là màu đen mà thôi.
Xuyên thấu qua cổ áo hơi mở của Hạ Vân Phong, có thể thấy rõ ràng bên trong y mặc một kiểu áo cổ điển. Mấy ngày nay buổi tối y đều bị Hạ Đông hết “bế” lại “ôm”, hiện tại giọng nói của y trở nên hơi khàn khàn……
“Ngươi mặc đồ đỏ nhìn đẹp lắm.” Hạ Đông nhìn Hạ Vân Phong, hắn duỗi tay thay Hạ Vân Phong kéo cổ áo, không muốn để cho Hạ Vân Phong cảm lạnh.
Hạ Vân Phong thong thả nhìn về phía Hạ Đông, lập tức liền thấy đôi mắt bình tĩnh của Hạ Đông, nhìn ánh mắt Hạ Đông, y nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua Hạ Đông ở phòng tắm nhìn y tắm rửa……
“Ngươi mặc màu đen cũng nhìn đẹp lắm.” Hạ Vân Phong thấp giọng nói xong, tầm mắt lại dời về phía bên ngoài xe cáp.
Hạ Đông không dấu vết ôm ôm thắt lưng y, làm cho Hạ Vân Phong tự nhiên tới gần hắn, tay Hạ Đông đặt ở trong túi áo ấm của Hạ Vân Phong, ôm lấy Hạ Vân Phong……
Bên trong xe ngắm cảnh rất im ắng.
Hạ Vân Phong và Hạ Đông cũng đang thưởng thức cảnh núi tuyết ở bên ngoài……
Nhưng lúc này.
Hai người ngồi ở đối diện Hạ Vân Phong và Hạ Đông lại đang rùng mình.
Cả hai đều trầm mặc không nói lời nào.
Ngồi đối diện với Hạ Đông là một vị nam nhân trung niên diện mạo bình thường……
Trên người mặc rất ít, ngón tay nắm vạt áo trước ngực, thân thể đang hơi phát run. Nam nhân trung niên kia nhìn qua sắc mặt thập phần tiều tụy, thật giống như……
Giống như bị người chà đạp qua……
Nhưng mà.
Thanh niên ngồi ở bên cạnh nam nhân trung niên đó trên thân mặc một cái áo thật dày, bộ dạng thập phần tuấn mỹ, chính là MC của bản tin truyền hình buổi chiều ở cục chính trị nam khu
Rất tuấn tú……
Thanh niên kia an vị ở đối diện Hạ Vân Phong……
Hai người đối diện nhìn qua không giống như là huynh đệ, cũng không phải là phụ tử, quan hệ thoạt nhìn không tốt lắm nhưng khẳng định không phải quá xa lạ (a a a lại xuất hiện thêm một thúc thúc nữa rồi, Mặc tỷ đã viết về TÂY KHU, BẮC KHU, NAM KHU rồi, chắc đại thúc này thuộc về ĐÔNG KHU quá, mau mau xuất hiện đi đại thúc ơi lăn lộn)……
Cho dù Hạ Đông bắt y bày ra mấy tư thế khó khăn mà bình thường không hay dùng, hoặc là ở những lúc thế này thái độ cường ngạnh một chút, đùa nghịch y, y đều có thể dung túng vô điều kiện.
Bởi vì y biết, Hạ Đông cũng rất để ý y, giống như y cũng rất để ý Hạ Đông……
Tuy rằng Hạ Đông lúc bình thường không thích nói chuyện, nhưng từ trên hành động Hạ Vân Phong cũng có thể cảm nhận được, nếu Hạ Đông đối với y không có hứng thú, hoặc chính là loại tình cảm phụ tử……
Hạ Đông sẽ không chạm vào y ……
Có lẽ.
Hạ Đông vừa rồi sẽ bước đi luôn.
Như thế nào còn khả năng ở lại kiên nhẫn bón y “Uống nước” như vậy (== ai có kiên nhẫn chứ ta thì ko vắt giò thẳng tiến toilet).
Hạ Vân Phong biết bản thân quá để ý nhi tử, cho nên y rất sợ hãi mất đi, chỉ cần bộ dáng Hạ Đông hơi có chút mất hứng, y đều sẽ lo lắng, sẽ muốn biết……
Nhất là lúc Hạ Đông nhắc tới A Lâm, y thật sự có rất nhiều băn khoăn. Vì A Lâm kia từng khiến Hạ Đông rời khỏi y cho nên y không thích Hạ Đông cùng A Lâm lui tới.
Y không phủ nhận, y khẩn trương.
Vì y không thể lại mất đi nhi tử.
“Được rồi, đủ rồi.” Hạ Vân Phong lười biếng kêu dừng, đôi môi và đầu lưỡi y dễ chịu đến nỗi ướt bóng dị thường, nhìn qua so với trước đó càng thêm mỹ vị ngon miệng.
Hạ Vân Phong cảm giác được Hạ Đông đang cắn môi y, hơn nữa yêu cầu y: “Mở miệng ra.”
“Làm cái gì?”
Hạ Vân Phong thấy Hạ Đông nhẹ nhàng mà giật giật môi, tựa hồ ở trong miệng đang nổi lên gì đó, sau đó mở môi ra, chỉ bạc nóng bỏng từ trong môi Hạ Đông, tích lạc ở miệng Hạ Vân Phong.
Đầu lưỡi Hạ Vân Phong đã nóng bỏng.
Môi dưới của Hạ Đông dán môi dưới Hạ Vân Phong, hắn bảo Hạ Vân Phong hé miệng, Hạ Vân Phong miễn cưỡng nuốt mật dịch mà Hạ Đông đưa đến, đầu lưỡi cả hai ngẫu nhiên gặp nhau, ái muội cọ xát……
Nụ hôn vừa ướt lại vừa nóng, rõ ràng ướt át như vậy nhưng càng hôn lại càng khát, càng hôn càng dừng không được. Thật giống như giữa sa mạc tìm được ốc đảo, tìm được nguồn nước khát vọng…
Chỉ hôn môi mà thôi nhưng so với làm tình còn phiến tình hơn.
Hạ Đông hôn Hạ Vân Phong thật lâu.
Thẳng đến khi hai người đều dừng lại thì đã là đêm khuya trời tối như mực, bên ngoài tối đen một mảnh, tuyết không ngừng rơi xuống, nhiệt độ trong phòng cũng vừa phải.
Hạ Vân Phong nhìn Hạ Đông, y cái gì cũng chưa nói, nhưng Hạ Đông biết trong lòng Hạ Vân Phong luôn luôn lo lắng cái gì.
Cho nên.
Hạ Đông thấp giọng nói với Hạ Vân Phong: “Ta không thích A Lâm, chỉ có ngươi.”
Từ sau khi Hạ Vân Phong không cho hắn cùng A Lâm lui tới, hắn liền dần dần bất hòa với A Lâm, hiện tại bọn họ ngay cả bằng hữu cũng không. Ở trong lòng Hạ Đông, không có gì quan trọng hơn so với Hạ Vân Phong.
Hắn rất thích nam nhân Hạ Vân Phong này.
Hạ Vân Phong nghe được chính mồm Hạ Đông nói như vậy, tảng đá lớn trong lòng y cũng hoàn toàn hạ xuống, cho tới nay y đều hy vọng Hạ Đông chủ động nói ra miệng, đêm nay……
Y đã đợi được ……
Hạ Vân Phong không có mở miệng hỏi Hạ Đông rốt cuộc nói là thật hay là giả, chỉ im lặng nhìn chăm chú vào Hạ Đông.
Giống như nhìn thế nào cũng không đủ.
Nhưng Hạ Đông lại giống như biết Hạ Vân Phong suy nghĩ cái gì, hôn môi Hạ Vân Phong, thấp giọng và bình tĩnh nhắc lại: “Thật sự.” Hắn nói đều là thật, mỗi câu đều là thật……
“Vân gia, ta thật sự rất thích ngươi.” chóp mũi Hạ Đông nhẹ nhàng cọ xát sườn mặt Hạ Vân Phong.
Hắn chỉ có Hạ Vân Phong.
Không có người khác.
“Vân gia, cho tới bây giờ ta đều chưa từng “ôm” người khác, chỉ “ôm” ngươi.” Hạ Đông đè lên trên người Hạ Vân Phong, đêm nay là thời điểm để nói hết những gì mà trong ngày thường hắn không tiện nói, những điều không dám nói đều nói ra hết.
Hạ Vân Phong nghe được Hạ Đông gọi y là “Vân gia”, y cũng không phản đối, Hạ Đông thích kêu như thế nào, vậy thì kêu như thế ấy, nếu lúc này mà gọi y là “Ba ba”, y lại càng không tự nhiên.
Hạ Vân Phong đã biết tâm ý Hạ Đông, cho nên kế tiếp Hạ Đông đối với y làm chuyện gì, y cũng rất phối hợp.
Hơn nữa.
Hạ Đông cũng biết y rất thoải mái.
Làm cho y thật hưởng thụ……
Hạ Vân Phong mềm nhũn nằm ở trên giường lười biếng nhìn Hạ Đông……
Hạ Đông đè ở trên người y……
Thân hình Hạ Đông thực hoàn mỹ, gắt gao đè nặng Hạ Vân Phong……
Hạ Vân Phong có thể cảm giác được rõ ràng hình dáng thân hình Hạ Đông, ánh mắt y ở trên người Hạ Đông thong thả bồi hồi, Hạ Đông “ôm” y thật lâu, y cũng không phản kháng.
Hai người ở trong phòng suốt ba ngày cũng không đi ra ngoài, Hạ Đông bảo phiên dịch không cần đem Hoằng Dạ mang tới đây, bảo phiên dịch đưa Hoằng Dạ đi chơi nhiều chút, để hắn có thời gian cùng Hạ Vân Phong ở riêng.
Ba ngày này.
Bọn họ thử qua rất nhiều tư thế mà trước đây chưa có …..
Hạ Vân Phong tuy rằng lớn tuổi nhưng thể lực vẫn rất tốt, hơn nữa Hạ Đông lại không vội không nóng khiến y rất thoải mái, cùng Hạ Đông ở riêng coi như là hưởng thụ.
Hạ Vân Phong cũng biết vì sao trước kia Hạ Đông luôn muốn cùng một chỗ với A Lâm, nếu không phải vì A Lâm xuất hiện, Hạ Vân Phong vĩnh viễn cũng nhìn không tới Hạ Đông.
Vĩnh viễn cũng không biết quý trọng Hạ Đông.
Nói cách khác mà nói, Hạ Vân Phong thật đúng là phải cảm tạ A Lâm đã khiến y sớm một chút thấy rõ Hạ Đông với y mà nói có ý nghĩa quan trọng bao nhiêu, y rất thích Hạ Đông.
Vì Hạ Đông thật nghe lời.
Chưa bao giờ ngỗ nghịch y.
Hạ Vân Phong biết Hoằng Dạ muốn tới đây, nhưng khi y cùng một chỗ với Hạ Đông, cũng không hỏi tình hình của Hoằng Dạ. Vì đây là ngày nghỉ của Hạ Đông……
Là thời gian y cùng Hạ Đông du lịch, y biết Hạ Đông cũng không muốn nhắc tới Hoằng Dạ, cho nên y chỉ nhìn Hạ Đông là được rồi, chuyến du lịch lần này khiến cho khúc mắc trong lòng hai người đã hóa giải.
Buổi tối ngày cuối cùng của chuyến du lịch, Hoằng Dạ gọi điện thoại đến nói với Hạ Đông là sẽ không qua đây.
Vì buổi ra mắt trang phục mùa đông mà hắn tới nơi này tham gia đã chấm dứt, cho nên Hoằng Dạ muốn cùng người của công ty đi về trước.
Nếu Hoằng Dạ cũng không tới đây, Hạ Đông tính ở lâu thêm hai ngày.
Mấy ngày trước Hạ Đông và Hạ Vân Phong ở trong phòng ân ái, mấy ngày kế tiếp bọn họ liền đi ra ngoài một chút……
Hạ Đông mang Hạ Vân Phong đi ngồi xe cáp ngắm núi tuyết, Hạ Vân Phong ngồi trong ở trong xe hút thuốc, lười biếng nhìn chằm chằm núi tuyết……
Tuyệt không sợ hãi.
Lông mi cụp xuống che lại đáy mắt lười biếng của y, khóe miệng y tràn ra sương khói vừa mỏng vừa nhạt, chậm rì rì lượn lờ ở bên môi y, nhạt nhẽo thản nhiên……
Trên người y mặc áo ấm màu đỏ thật dày, kiểu dáng rất đơn giản, nhìn qua có vẻ rất nặng, màu sắc kia làm nổi bậc khí sắc rất tốt của Hạ Vân Phong……
Áo ấm mà y mặc trên người là Hạ Đông mua, trên thân Hạ Đông cũng mặc áo giống y như đúc, chẳng qua áo của Hạ Đông là màu đen mà thôi.
Xuyên thấu qua cổ áo hơi mở của Hạ Vân Phong, có thể thấy rõ ràng bên trong y mặc một kiểu áo cổ điển. Mấy ngày nay buổi tối y đều bị Hạ Đông hết “bế” lại “ôm”, hiện tại giọng nói của y trở nên hơi khàn khàn……
“Ngươi mặc đồ đỏ nhìn đẹp lắm.” Hạ Đông nhìn Hạ Vân Phong, hắn duỗi tay thay Hạ Vân Phong kéo cổ áo, không muốn để cho Hạ Vân Phong cảm lạnh.
Hạ Vân Phong thong thả nhìn về phía Hạ Đông, lập tức liền thấy đôi mắt bình tĩnh của Hạ Đông, nhìn ánh mắt Hạ Đông, y nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua Hạ Đông ở phòng tắm nhìn y tắm rửa……
“Ngươi mặc màu đen cũng nhìn đẹp lắm.” Hạ Vân Phong thấp giọng nói xong, tầm mắt lại dời về phía bên ngoài xe cáp.
Hạ Đông không dấu vết ôm ôm thắt lưng y, làm cho Hạ Vân Phong tự nhiên tới gần hắn, tay Hạ Đông đặt ở trong túi áo ấm của Hạ Vân Phong, ôm lấy Hạ Vân Phong……
Bên trong xe ngắm cảnh rất im ắng.
Hạ Vân Phong và Hạ Đông cũng đang thưởng thức cảnh núi tuyết ở bên ngoài……
Nhưng lúc này.
Hai người ngồi ở đối diện Hạ Vân Phong và Hạ Đông lại đang rùng mình.
Cả hai đều trầm mặc không nói lời nào.
Ngồi đối diện với Hạ Đông là một vị nam nhân trung niên diện mạo bình thường……
Trên người mặc rất ít, ngón tay nắm vạt áo trước ngực, thân thể đang hơi phát run. Nam nhân trung niên kia nhìn qua sắc mặt thập phần tiều tụy, thật giống như……
Giống như bị người chà đạp qua……
Nhưng mà.
Thanh niên ngồi ở bên cạnh nam nhân trung niên đó trên thân mặc một cái áo thật dày, bộ dạng thập phần tuấn mỹ, chính là MC của bản tin truyền hình buổi chiều ở cục chính trị nam khu
Rất tuấn tú……
Thanh niên kia an vị ở đối diện Hạ Vân Phong……
Hai người đối diện nhìn qua không giống như là huynh đệ, cũng không phải là phụ tử, quan hệ thoạt nhìn không tốt lắm nhưng khẳng định không phải quá xa lạ (a a a lại xuất hiện thêm một thúc thúc nữa rồi, Mặc tỷ đã viết về TÂY KHU, BẮC KHU, NAM KHU rồi, chắc đại thúc này thuộc về ĐÔNG KHU quá, mau mau xuất hiện đi đại thúc ơi lăn lộn)……