Kêu đến thật là dễ nghe……
Hạ Vân Phong cảm thấy Hạ Đông nói chuyện thanh âm càng thêm êm tai.
Hơn nữa……
Tiếng thở dốc của Hạ Đông lại mê người, hơi thở cực nóng tràn ngập dương cương kia bao phủ y……
“Ngày mai trở về rồi, ngươi không muốn nói với ta gì sao?” Hạ Vân Phong trầm ổn nhìn chăm chú vào hắn, cùng Hạ Đông gần sát như thế y cũng không có cảm giác gì là không khoẻ.
Y cảm thấy Hạ Đông hẳn sẽ nói với y gì đó……
Y cũng thật chờ mong……
Hạ Đông cúi đầu nhìn y: “Mấy ngày nay ta có khiến cho ngươi vừa lòng không?” hai mắt hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, không có dao động quá lớn, có vẻ rất bình tĩnh.
Hạ Vân Phong hiểu từ “Vừa lòng” trong miệng Hạ Đông là ý gì.
“Vừa lòng.” Hạ Vân Phong thong thả gật đầu, giọng y không cao không thấp, mang theo trầm thấp và từ tính của nam nhân thành thục. Thấy Hạ Đông không có phản ứng, y lại chậm rãi bổ sung một câu: “Rất vừa lòng.”
Y thực vừa lòng.
Lời y nói là thật.
“Vậy thì như bây giờ có thoải mái không?” Hạ Đông đè nặng y không chút hoang mang bắt đầu động, từng chút một “ôm” y, trong động tác không vội không gấp mang theo vài phần luật động mạnh mẽ.
Hạ Vân Phong nhợt nhạt hút một hơi, y ở bên cạnh ao trầm ổn gật đầu: “Thoải mái.” Y thong thả cử động thân, đôi môi nhẹ nhàng lướt qua khóe môi Hạ Đông.
Hạ Vân Phong hiện tại rất khát nước……
“Ngươi có thích ta đối với ngươi giống như bây giờ hay không?” Hạ Đông không còn động nữa, bình tĩnh truy đuổi ánh mắt Hạ Vân Phong, thấy Hạ Vân Phong thong thả dời tầm mắt đi, hắn không có lơi lỏng, “Vân gia……” Hắn cúi đầu gọi, giống như đang thúc giục Hạ Vân Phong trả lời vấn đề của hắn.
Ánh mắt Hạ Vân Phong dù thế nào cũng tránh không khỏi tầm mắt Hạ Đông, y nhìn Hạ Đông sau một lúc lâu, cảm giác được Hạ Đông xâm nhập đè ép y, không ngừng dùng bụng hướng bên trong y tạo áp lực……
“Thích.” Hạ Vân Phong mở miệng ……
Y không chán ghét ……
Hạ Đông hôn môi Hạ Vân Phong một cái giống như thưởng cho y, môi Hạ Vân Phong hơi nóng lên, nhiệt độ kia làm cho Hạ Đông có chút ngẩn người: “Vân gia, ngươi là không phải rất thích ta?”
Khi Hạ Đông hỏi có chút chần chờ……
“Ân.” Hạ Vân Phong hào phóng thừa nhận.
Nếu không thích, lại sao có thể cho phép Hạ Đông “ôm” y……
Lại như thế nào có thể dễ dàng tha thứ Hạ Đông đối với y vừa sờ vừa hôn ……
Y cũng không phải trời sinh đã thích đồng tính……
Là vì Hạ Đông…… (=..= chứ hok phải vì Liệt nhi?)
Cho nên mới có tình cảm……
“Ngươi thích ta gọi ngươi là ‘Vân gia’, hay là ‘Ba ba’, lại hoặc là cái gì khác?” Hạ Đông nhẹ nhàng nắm bắt ngón tay Hạ Vân Phong, chậm rãi thưởng thức.
“Tùy tiện.” Hạ Vân Phong cảm thấy cái nào cũng được, chỉ cần Hạ Đông thích, tùy Hạ Đông muốn kêu như thế nào cũng được, “Tùy ngươi thích.” Chỉ cần đừng quá khó nghe, là được.
Hạ Đông chỉ nhìn y, không có tiếp tục truy vấn gì nữa.
Hạ Vân Phong thong thả nhìn lại Hạ Đông: “Ta muốn hút thuốc.”
“Làm xong lại hút.” Hạ Đông nhẹ cúi đầu, hôn lên đôi môi Hạ Vân Phong……
Hạ Vân Phong bán híp hai mắt nhìn chằm chằm sườn mặt không hề tỳ vết kia của Hạ Đông, thản nhiên mà thong dong nhận Hạ Đông hôn môi, càng hôn càng sâu nhập, càng hôn càng nóng……
Hạ Đông một bên không chút hoang mang hôn Hạ Vân Phong, một bên không nhanh không chậm nói một câu: “Ta không rời xa ngươi, ngươi cũng không được rời xa ta.” Hắn nói rất nhẹ, thanh âm có chút hàm hồ……
Vì nụ hôn quá sâu.
Cũng không biết Hạ Vân Phong rốt cuộc có nghe thấy Hạ Đông nói gì không, chỉ thấy mi mắt Hạ Vân Phong nhẹ nhàng giật giật, sau đó Hạ Vân Phong như có như không “Ân” một tiếng……
Nhợt nhạt.
Trầm thấp.
Rất nhỏ, khó có thể phát hiện.
Nhưng hai mắt Hạ Vân Phong lại thủy chung nhìn chằm chằm Hạ Đông, nhìn mọi thứ của Hạ Đông……
Chuyến du lịch của hai người lần này tuy rằng ban đầu có chút khúc mắc nho nhỏ, nhưng những ngày sau đều trải qua thật ngọt ngào, làm cho Hạ Vân Phong có loại ảo giác như là đang cùng Hạ Đông hưởng tuần trăng mật.
Cùng Hạ Đông tâm sự xong thì tâm tình của Hạ Vân Phong cũng tốt lên rất nhiều. Sau khi hai người về nhà Hạ Vân Phong cũng không để cho Hạ Đông đi làm ngay mà để Hạ Đông nghỉ ngơi mấy ngày.
“Chuyện công ty ta sẽ giúp ngươi xử lý, ngươi chừng nào muốn đi làm lại cũng được, không cần gấp gáp công tác như thế.” Hạ Vân Phong muốn cho Hạ Đông một chút thời gian và không gian riêng.
Chủ yếu là thân thể Hạ Đông quan trọng hơn.
Y không muốn Hạ Đông mệt chết.
Huống chi thủ hạ của Hạ Vân Phong cũng không thiếu người tài ba, chuyện để ý công ty cũng không cần Hạ Đông đi lo lắng.
Bất quá.
Hạ Đông cũng chỉ nghỉ ngơi vài ngày lại trở về công ty, Hạ Vân Phong biết Hạ Đông có đôi khi đi làm không vui, cho nên trong khoảng thời gian này đều tự tới đón Hạ Đông tan tầm.
“Ngươi đem chuyện chưa làm xong mang về nhà mà làm, không cần cứ luôn ở lại công ty.” Hạ Vân Phong bảo Hạ Đông có chỗ nào không rõ hoặc là không hiểu có thể hỏi y, Hạ Vân Phong đều sẽ rất kiên nhẫn nói cho Hạ Đông.
Kỳ thật trước kia Hạ Đông xử lý công việc căn bản là không cần Hạ Vân Phong nhúng tay vào.
Hạ Vân Phong biết, Hạ Đông như bây giờ, chính là muốn cùng y gặp mặt nhiều hơn mà thôi……
Cho nên Hạ Vân Phong cũng đã theo ý tứ Hạ Đông, mỗi ngày đều tới đón Hạ Đông tan tầm.
Mỗi đêm Hạ Đông đều tới phòng Hạ Vân Phong: “Ta có vài chỗ không rõ.” Trên tay hắn không có cầm tư liệu gì, nhưng vào phòng Hạ Vân Phong sẽ khóa cửa lại.
Hạ Vân Phong thong thả dập tắt thuốc: “Chỗ nào không hiểu?”
“Về chuyện làm ăn.” Hạ Đông đứng ở bên giường nói. Hạ Vân Phong vẫn lười như thường nhìn hắn: “Chuyện làm ăn gì?”
“Chính là về chuyện làm ăn.” Hạ Đông thấp giọng lặp lại một lần nữa, hắn đứng ở bên giường không có ngồi, cũng không có nhìn Hạ Vân Phong, trên người mặc áo ngủ, lại còn mới tắm qua.
Hạ Vân Phong cũng không có gấp: “Chuyện gì?” Y rất kiên nhẫn hỏi.
“Chính là về chuyện làm ăn.” Hạ Đông nhỏ giọng lặp lại. (=..=)
Hạ Vân Phong biết Hạ Đông có việc, vì Hạ Đông vẫn đứng ở bên giường không có đi, nhưng cũng không có tính ngồi xuống. Hạ Vân Phong nghĩ có lẽ Hạ Đông làm sai chuyện gì rồi……
Nhưng y lại không nhận được cuộc điện thoại nào của thuộc hạ, cũng không có tin tức gì nói công ty bị lỗ: “Có phải gặp cái gì khó khăn trong công việc hay không, nếu đúng vậy thì liền nói cho ta biết.”
Hạ Vân Phong lại thật ra cảm thấy không có gì, chỉ cần Hạ Đông nói thẳng với y, không giấu diếm y, y đều có thể lý giải.
“Không phải.” Hạ Đông lắc đầu, “Công ty không lỗ, không phải chuyện công ty.”
Hạ Vân Phong không nói.
Bởi vì y đang đợi Hạ Đông tự mình mở miệng, y biết Hạ Đông muốn nói gì đó, nhưng dù y hỏi như thế nào cũng đều hỏi không ra, qua một hồi lâu nhi, Hạ Đông mới tiếp tục: “Hôm nay……”
“……” Hạ Vân Phong đang chờ đợi.
“Hôm nay là thứ sáu, ngày mai không cần đi làm.” Hạ Đông nhắc nhở Hạ Vân Phong, đêm nay là ngày tốt mà Hạ Đông có thể đối Hạ Vân Phong muốn làm gì thì làm, nhưng Hạ Đông cảm thấy Hạ Vân Phong tựa hồ đã quên.
Hạ Vân Phong trầm mặc.
Y thong thả giật giật môi, chừa ra một vị trí cho Hạ Đông: “Ngồi đi.” Y không nhìn Hạ Đông, vì y cũng trở nên có chút khẩn trương, y còn nhớ rõ thứ hai tuần trước……
Hạ Đông thiếu chút nữa đem y “làm” khóc (=..= làm thế thúc quên là đúng)……
Y đã có tuổi rồi, nếu khóc ra thì thật khó coi……
Hạ Vân Phong cảm giác được Hạ Đông ngồi ở bên giường.
Hạ Vân Phong cầm tẩu thuốc trong tay đặt ở đầu giường……
Thấy Hạ Đông ngồi trên giường, y mới thong thả đứng dậy, miễn cưỡng duỗi tay thả cái màn giường hoa mỹ mà cổ điển xuống……
Chiếc áo ngủ thổ cẩm hoa mỹ trên người Hạ Vân Phong buộc rất lỏng, nhìn qua hơi rộng, ngực cũng nửa che nửa đậy. Chỉ cần y hơi nâng thân trên, đùi đã lộ ra ngoài áo ngủ……
Y muốn vươn tay tháo ra dây buộc màn giường bên phía Hạ Đông, nhưng lại kéo hụt nên cả người đều ngã ở trên người Hạ Đông……
Hạ Đông không nhúc nhích.
Hạ Vân Phong rất nhanh liền ổn định thân hình, hai tay ấn lên bả vai Hạ Đông, một bàn tay y ấn trước ngực Hạ Đông, một chân y vượt qua thắt lưng Hạ Đông……
Sau đó nghiêng thân tháo màn xuống……
Cái màn kia buộc rất chặt, y đành phải sử dụng hai tay, đang chăm chú tháo ra……
Nhưng…… đêm nay Hạ Vân Phong mặc áo ngủ rất ngắn……
Y mở rộng chân như vậy……
Lại nâng hai tay lên……
Hai chân thon dài mà rắn chắc cùng địa phương như ẩn như hiện kia dẫn người miên man bất định……
Hạ Vân Phong cảm thấy Hạ Đông nói chuyện thanh âm càng thêm êm tai.
Hơn nữa……
Tiếng thở dốc của Hạ Đông lại mê người, hơi thở cực nóng tràn ngập dương cương kia bao phủ y……
“Ngày mai trở về rồi, ngươi không muốn nói với ta gì sao?” Hạ Vân Phong trầm ổn nhìn chăm chú vào hắn, cùng Hạ Đông gần sát như thế y cũng không có cảm giác gì là không khoẻ.
Y cảm thấy Hạ Đông hẳn sẽ nói với y gì đó……
Y cũng thật chờ mong……
Hạ Đông cúi đầu nhìn y: “Mấy ngày nay ta có khiến cho ngươi vừa lòng không?” hai mắt hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, không có dao động quá lớn, có vẻ rất bình tĩnh.
Hạ Vân Phong hiểu từ “Vừa lòng” trong miệng Hạ Đông là ý gì.
“Vừa lòng.” Hạ Vân Phong thong thả gật đầu, giọng y không cao không thấp, mang theo trầm thấp và từ tính của nam nhân thành thục. Thấy Hạ Đông không có phản ứng, y lại chậm rãi bổ sung một câu: “Rất vừa lòng.”
Y thực vừa lòng.
Lời y nói là thật.
“Vậy thì như bây giờ có thoải mái không?” Hạ Đông đè nặng y không chút hoang mang bắt đầu động, từng chút một “ôm” y, trong động tác không vội không gấp mang theo vài phần luật động mạnh mẽ.
Hạ Vân Phong nhợt nhạt hút một hơi, y ở bên cạnh ao trầm ổn gật đầu: “Thoải mái.” Y thong thả cử động thân, đôi môi nhẹ nhàng lướt qua khóe môi Hạ Đông.
Hạ Vân Phong hiện tại rất khát nước……
“Ngươi có thích ta đối với ngươi giống như bây giờ hay không?” Hạ Đông không còn động nữa, bình tĩnh truy đuổi ánh mắt Hạ Vân Phong, thấy Hạ Vân Phong thong thả dời tầm mắt đi, hắn không có lơi lỏng, “Vân gia……” Hắn cúi đầu gọi, giống như đang thúc giục Hạ Vân Phong trả lời vấn đề của hắn.
Ánh mắt Hạ Vân Phong dù thế nào cũng tránh không khỏi tầm mắt Hạ Đông, y nhìn Hạ Đông sau một lúc lâu, cảm giác được Hạ Đông xâm nhập đè ép y, không ngừng dùng bụng hướng bên trong y tạo áp lực……
“Thích.” Hạ Vân Phong mở miệng ……
Y không chán ghét ……
Hạ Đông hôn môi Hạ Vân Phong một cái giống như thưởng cho y, môi Hạ Vân Phong hơi nóng lên, nhiệt độ kia làm cho Hạ Đông có chút ngẩn người: “Vân gia, ngươi là không phải rất thích ta?”
Khi Hạ Đông hỏi có chút chần chờ……
“Ân.” Hạ Vân Phong hào phóng thừa nhận.
Nếu không thích, lại sao có thể cho phép Hạ Đông “ôm” y……
Lại như thế nào có thể dễ dàng tha thứ Hạ Đông đối với y vừa sờ vừa hôn ……
Y cũng không phải trời sinh đã thích đồng tính……
Là vì Hạ Đông…… (=..= chứ hok phải vì Liệt nhi?)
Cho nên mới có tình cảm……
“Ngươi thích ta gọi ngươi là ‘Vân gia’, hay là ‘Ba ba’, lại hoặc là cái gì khác?” Hạ Đông nhẹ nhàng nắm bắt ngón tay Hạ Vân Phong, chậm rãi thưởng thức.
“Tùy tiện.” Hạ Vân Phong cảm thấy cái nào cũng được, chỉ cần Hạ Đông thích, tùy Hạ Đông muốn kêu như thế nào cũng được, “Tùy ngươi thích.” Chỉ cần đừng quá khó nghe, là được.
Hạ Đông chỉ nhìn y, không có tiếp tục truy vấn gì nữa.
Hạ Vân Phong thong thả nhìn lại Hạ Đông: “Ta muốn hút thuốc.”
“Làm xong lại hút.” Hạ Đông nhẹ cúi đầu, hôn lên đôi môi Hạ Vân Phong……
Hạ Vân Phong bán híp hai mắt nhìn chằm chằm sườn mặt không hề tỳ vết kia của Hạ Đông, thản nhiên mà thong dong nhận Hạ Đông hôn môi, càng hôn càng sâu nhập, càng hôn càng nóng……
Hạ Đông một bên không chút hoang mang hôn Hạ Vân Phong, một bên không nhanh không chậm nói một câu: “Ta không rời xa ngươi, ngươi cũng không được rời xa ta.” Hắn nói rất nhẹ, thanh âm có chút hàm hồ……
Vì nụ hôn quá sâu.
Cũng không biết Hạ Vân Phong rốt cuộc có nghe thấy Hạ Đông nói gì không, chỉ thấy mi mắt Hạ Vân Phong nhẹ nhàng giật giật, sau đó Hạ Vân Phong như có như không “Ân” một tiếng……
Nhợt nhạt.
Trầm thấp.
Rất nhỏ, khó có thể phát hiện.
Nhưng hai mắt Hạ Vân Phong lại thủy chung nhìn chằm chằm Hạ Đông, nhìn mọi thứ của Hạ Đông……
Chuyến du lịch của hai người lần này tuy rằng ban đầu có chút khúc mắc nho nhỏ, nhưng những ngày sau đều trải qua thật ngọt ngào, làm cho Hạ Vân Phong có loại ảo giác như là đang cùng Hạ Đông hưởng tuần trăng mật.
Cùng Hạ Đông tâm sự xong thì tâm tình của Hạ Vân Phong cũng tốt lên rất nhiều. Sau khi hai người về nhà Hạ Vân Phong cũng không để cho Hạ Đông đi làm ngay mà để Hạ Đông nghỉ ngơi mấy ngày.
“Chuyện công ty ta sẽ giúp ngươi xử lý, ngươi chừng nào muốn đi làm lại cũng được, không cần gấp gáp công tác như thế.” Hạ Vân Phong muốn cho Hạ Đông một chút thời gian và không gian riêng.
Chủ yếu là thân thể Hạ Đông quan trọng hơn.
Y không muốn Hạ Đông mệt chết.
Huống chi thủ hạ của Hạ Vân Phong cũng không thiếu người tài ba, chuyện để ý công ty cũng không cần Hạ Đông đi lo lắng.
Bất quá.
Hạ Đông cũng chỉ nghỉ ngơi vài ngày lại trở về công ty, Hạ Vân Phong biết Hạ Đông có đôi khi đi làm không vui, cho nên trong khoảng thời gian này đều tự tới đón Hạ Đông tan tầm.
“Ngươi đem chuyện chưa làm xong mang về nhà mà làm, không cần cứ luôn ở lại công ty.” Hạ Vân Phong bảo Hạ Đông có chỗ nào không rõ hoặc là không hiểu có thể hỏi y, Hạ Vân Phong đều sẽ rất kiên nhẫn nói cho Hạ Đông.
Kỳ thật trước kia Hạ Đông xử lý công việc căn bản là không cần Hạ Vân Phong nhúng tay vào.
Hạ Vân Phong biết, Hạ Đông như bây giờ, chính là muốn cùng y gặp mặt nhiều hơn mà thôi……
Cho nên Hạ Vân Phong cũng đã theo ý tứ Hạ Đông, mỗi ngày đều tới đón Hạ Đông tan tầm.
Mỗi đêm Hạ Đông đều tới phòng Hạ Vân Phong: “Ta có vài chỗ không rõ.” Trên tay hắn không có cầm tư liệu gì, nhưng vào phòng Hạ Vân Phong sẽ khóa cửa lại.
Hạ Vân Phong thong thả dập tắt thuốc: “Chỗ nào không hiểu?”
“Về chuyện làm ăn.” Hạ Đông đứng ở bên giường nói. Hạ Vân Phong vẫn lười như thường nhìn hắn: “Chuyện làm ăn gì?”
“Chính là về chuyện làm ăn.” Hạ Đông thấp giọng lặp lại một lần nữa, hắn đứng ở bên giường không có ngồi, cũng không có nhìn Hạ Vân Phong, trên người mặc áo ngủ, lại còn mới tắm qua.
Hạ Vân Phong cũng không có gấp: “Chuyện gì?” Y rất kiên nhẫn hỏi.
“Chính là về chuyện làm ăn.” Hạ Đông nhỏ giọng lặp lại. (=..=)
Hạ Vân Phong biết Hạ Đông có việc, vì Hạ Đông vẫn đứng ở bên giường không có đi, nhưng cũng không có tính ngồi xuống. Hạ Vân Phong nghĩ có lẽ Hạ Đông làm sai chuyện gì rồi……
Nhưng y lại không nhận được cuộc điện thoại nào của thuộc hạ, cũng không có tin tức gì nói công ty bị lỗ: “Có phải gặp cái gì khó khăn trong công việc hay không, nếu đúng vậy thì liền nói cho ta biết.”
Hạ Vân Phong lại thật ra cảm thấy không có gì, chỉ cần Hạ Đông nói thẳng với y, không giấu diếm y, y đều có thể lý giải.
“Không phải.” Hạ Đông lắc đầu, “Công ty không lỗ, không phải chuyện công ty.”
Hạ Vân Phong không nói.
Bởi vì y đang đợi Hạ Đông tự mình mở miệng, y biết Hạ Đông muốn nói gì đó, nhưng dù y hỏi như thế nào cũng đều hỏi không ra, qua một hồi lâu nhi, Hạ Đông mới tiếp tục: “Hôm nay……”
“……” Hạ Vân Phong đang chờ đợi.
“Hôm nay là thứ sáu, ngày mai không cần đi làm.” Hạ Đông nhắc nhở Hạ Vân Phong, đêm nay là ngày tốt mà Hạ Đông có thể đối Hạ Vân Phong muốn làm gì thì làm, nhưng Hạ Đông cảm thấy Hạ Vân Phong tựa hồ đã quên.
Hạ Vân Phong trầm mặc.
Y thong thả giật giật môi, chừa ra một vị trí cho Hạ Đông: “Ngồi đi.” Y không nhìn Hạ Đông, vì y cũng trở nên có chút khẩn trương, y còn nhớ rõ thứ hai tuần trước……
Hạ Đông thiếu chút nữa đem y “làm” khóc (=..= làm thế thúc quên là đúng)……
Y đã có tuổi rồi, nếu khóc ra thì thật khó coi……
Hạ Vân Phong cảm giác được Hạ Đông ngồi ở bên giường.
Hạ Vân Phong cầm tẩu thuốc trong tay đặt ở đầu giường……
Thấy Hạ Đông ngồi trên giường, y mới thong thả đứng dậy, miễn cưỡng duỗi tay thả cái màn giường hoa mỹ mà cổ điển xuống……
Chiếc áo ngủ thổ cẩm hoa mỹ trên người Hạ Vân Phong buộc rất lỏng, nhìn qua hơi rộng, ngực cũng nửa che nửa đậy. Chỉ cần y hơi nâng thân trên, đùi đã lộ ra ngoài áo ngủ……
Y muốn vươn tay tháo ra dây buộc màn giường bên phía Hạ Đông, nhưng lại kéo hụt nên cả người đều ngã ở trên người Hạ Đông……
Hạ Đông không nhúc nhích.
Hạ Vân Phong rất nhanh liền ổn định thân hình, hai tay ấn lên bả vai Hạ Đông, một bàn tay y ấn trước ngực Hạ Đông, một chân y vượt qua thắt lưng Hạ Đông……
Sau đó nghiêng thân tháo màn xuống……
Cái màn kia buộc rất chặt, y đành phải sử dụng hai tay, đang chăm chú tháo ra……
Nhưng…… đêm nay Hạ Vân Phong mặc áo ngủ rất ngắn……
Y mở rộng chân như vậy……
Lại nâng hai tay lên……
Hai chân thon dài mà rắn chắc cùng địa phương như ẩn như hiện kia dẫn người miên man bất định……