10 phút trôi qua, vẫn chưa thấy bóng dáng Bạch An Nhiên, vệ sĩ nghe lệnh đi vào tìm người. Kết cục đi ra lại chỉ có một mình, A Đạt trực tiếp cầm máy gọi cho Dư Mộ Phàm.
Rất nhanh, Dư Mộ Phàm đã nghe máy, chưa đầy 2 phút đã cúp máy, nói một chút rồi bỏ đi. Ngô Đàm cùng Hướng Ân còn đang khó hiểu, vừa mới còn không nói chuyện chỉ một mực uống rượu, nhanh như vậy đã lại thành tảng băng rồi!
Bạch An Nhiên vừa ngồi xuống ghế sô pha, lập tức điện thoại đổ chuông cả người có chút giật mình, nhìn dãy số kia, không bắt máy.
"Anh không có bắt Dư Mộ Phàm?"
"Bảo bối, bây giờ em mới nhận ra, có phải quá muộn rồi không?"_Lâm Tường nhếch miệng cười, âm thanh ám muội phát ra.
Bạch An Nhiên bây giờ mới nhận ra bản thân bị lừa một vố. Đứng dậy toan bỏ đi. Cửa vừa mở đã bị vệ sĩ bên ngoài kéo vào.
"Anh rốt cuộc muốn gì?"
"Cùng nhau nói chuyện, tôi sẽ thả em đi!"_Lâm Tường hướng chiếc ghế đối diện mình ý bảo cô ngồi xuống.
"Tôi không quen anh!"
"Không quen rồi sẽ quen, em ngay cả cơ hội cũng không cho, làm sao chúng ta quen nhau?"_Hắn nhấp một ngụm rượu, gằn giọng:
"Ngồi xuống, ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ thả em về nguyên vẹn, nếu không...tôi không dám chắc....!"_Giọng nói hắn ngập ngừng, ám muội, cặp mắt ma mị khẽ liếc thân thể cô.
Bạch An Nhiên phép nép ngồi xuống, ngoan ngoãn không dám chống cự.
"Rất tốt, uống chút rượu đi!"
"Không cần!"
"Uống một chút, bảo bối, em không có quyền từ chối!"_Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, chân dài vắt chéo, khẽ nói bên tai cô.
Bạch An Nhiên ngồi nhích sang, ngoan ngoãn cầm ly rượu nhấp một ngụm.
Lâm Tường nhìn cô, ngón tay khẽ nâng ly rượu lên, Bạch An Nhiên muốn bỏ xuống, lại bị hắn nâng đáy ly trút rượu, nhăn mặt uống hết ly rượu cay nồng kia.
Nhìn cô ho sặc sụa ở bên cạnh, ánh mắt hắn bắt đầu thay đổi.
Bạch An Nhiên buông ly rượu ra, che miệng ho đến khó thở.
---------
Trên đường, Dư Mộ Phàm lái xe như kẻ điên, điện thoại gọi cho cô, chuông reo lại không ai bắt máy. A Đạt cũng dò tìm vị trí của cô, lại phát hiện ở địa bàn của Lâm Tường.
"Chủ tịch, là ở chỗ của Lâm Tường!"
Dư Mộ Phàm chửi thề một câu, nghe địa chỉ từ bên A Đạt, quay đầu xe, vượt cả đèn đỏ, mặc kệ còi cảnh sát liên tục vang dội đuổi theo ở phía sau, cả tâm trí anh chỉ xoay quanh cô. Chết tiệt, cô đến đấy làm quái gì?
"Chủ tịch Dư, anh không thể vào?"_Bảo vệ nghe lệnh, nhìn thấy anh kiên quyết chặn lại. Dư Mộ Phàm một lời cũng không nói, vốn muốn nhẹ nhàng lại liếc đến bàn tay hắn lại chạm vào cổ tay áo, trực tiếp ném hắn qua một bên. Đánh tay đôi với hắn.
A Đạt cùng lúc cũng đến, ở phía sau giải quyết đám nhân viên kia, Dư Mộ Phàm một mình đi vào thang máy.
----------
Bạch An Nhiên hơi nhíu mày, cổ họng bắt đầu cảm thấy khô rát, nóng bừng lên. Trán bắt đầu bịn rịn mồ hôi, cả đầu cô quay lòng mòng, hô hấp dồn dập.
Lâm Tường ngồi bên cạnh, hơi ngoài người về phía cô, ngón tay khẽ vuốt qua khuôn mặt cô. Ở bên tai nhỏ giọng:
"Bảo bối, có phải rất khó chịu?"
Cô lùi người lại, lắc đầu thật mạnh, muốn tỉnh táo lại càng trở nên mơ màng. Khuôn mặt phóng đại của Lâm Tường vào mắt cô lại là vẻ mặt hờ hững của anh.
"Tôi cho em một cơ hội, nếu em có thể rời khỏi đây, tôi cư nhiêm sẽ tha cho em. Nếu như, em ngay cả ra khỏi căn phòng này cũng không thể, thì bảo bối, ngoãn ngoãn nằm dưới tôi cất giọng van xin đi!"
Hắn nở nụ cười, phả lên tai cô hơi nóng, ám muội cắn vào vành tai Bạch An Nhiên:
"Đương nhiên, tôi sẽ làm em thoải mái, Nhiên của tôi!"
Bạch An Nhiên nóng bừng cả người, thở gấp kéo lấy túi xách loạng choạng đứng dậy. Được hai bước lại ngã khuỵu xuống, đầu óc cô trống rỗng, mồ hôi toát ra càng nhiều, cô càng cảm thấy khó chịu.
"Nói em muốn tôi, tôi giúp em!"_Lâm Tường quỳ xuống bên cạnh cô, khẽ vén mái tóc cô, nâng.khuôn mặt cô lên, nhếch miệng nói.
Cô lắc đầu, miệng lưỡi khô khốc, Bạch An Nhiên liếm nhẹ môi.
"Không bao giờ!"
Cô càng chống đối, hắn càng cười mệ hoặc, cúi đầu khẽ chạm đôi môi khô khốc, Bạch An Nhiên bên trong khó chịu đến muốn chết đi, vẫn gắng gượng gạt hắn ra. Cánh tay giơ loạn, ném chai rượu xuống sàn.
Màu đỏ của rượu loang lổ trên sàn, hệt màu máu, nó tanh tưởi nó gớm ghiếc, cô muốn nôn một trận lại cố gắng kéo lại chút lí trí, với lấy mảnh thủy tinh, đau đến muốn ngất lịm. Cô vẫn kiên trì nắm lấy, thở mạnh một hơi loạng choạng chống lại cơn buồn nôn nhích ra cửa.
Lâm Tường vốn nghĩ mọi chuyện nằm trong tính toán, không nghĩ đến, cô thà chịu đau đớn cũng không chịu khuất phục. Túm lấy cổ tay cô, muốn lôi đi băng bó.
Lại không nghĩ đến cô phản ứng mạnh, càng nắm chặt lấy, váy trắng nhuộm chút máu rỉ ra từ hai bàn tay. Mảnh thủy tinh càng ghim vào thịt, cô đau đến hít mạnh một hơi, tỉnh tảo một chút, loạng choạng đứng dậy cửa vừa mở, lại bị Lâm Tường kéo mạnh vào trong phòng.
Dư Mộ Phàm vừa đi ra khỏi thang máy, nhìn thấy Bạch An Nhiên loạng choạng đi ra lập tức lại bị kéo lại.
Bước đến nơi lại thấy một cảnh ám muội, Bạch An Nhiên nằm dưới thân Lâm Tường thở mạnh, trên trán bịn rịn mồ hôi.
Lại không nhìn đến bàn tay đang rỉ máu kia, lửa giận đùng đùng, kéo Lâm Tường ra khỏi người cô, đem cú đấm giáng lên mặt Lâm Tường.
Hắn nở nụ cười đắc ý, chọc tức đến anh, cả hai đánh tay đôi với nhau. Giằng co một hồi, A Đạt mới lên đến phòng, vừa vào đã thấy có điểm kỳ quái. Bạch An Nhiên khó khăn thở, đang loạng choạng ra đến cửa, bàn tay nắm chặt lấy máu liên tục chảy.
Trong phòng hai người đàn ông đánh nhau. Hắn cả người lao vào, kéo hai người ra. Thúc giục anh quay ra đưa cô về.
Dư Mộ Phàm lúc này mới nhớ đến cô, lại nghĩ đến cô cùng hắn hôn nhau trước mặt anh, lại phát ra thứ âm thanh ám muội kia, lửa giận đùng đùng. Kéo cô lại, Bạch An Nhiên nhìn thấy anh, lai cho rằng Lâm Tường, kiên quyết gạt ra.
"Mẹ nó!"_Anh chửi thề một câu, trực tiếp bế cô lên, rời đi.
Bạch An Nhiên bị nhấc bổng lên, sợ hãi muốn chống lại, cả người nóng bừng không chút sức lực, nắm chặt lấy mảnh thủy tinh tìm kiếm chút lí trí còn sót lại.
End chương 57: "Có phải rất khó chịu???"
Facebook: Lee Visu
Zalo: 01643548068
Instagram: lephuongkv
Wattpad: leevisu2104
phút trôi qua, vẫn chưa thấy bóng dáng Bạch An Nhiên, vệ sĩ nghe lệnh đi vào tìm người. Kết cục đi ra lại chỉ có một mình, A Đạt trực tiếp cầm máy gọi cho Dư Mộ Phàm.
Rất nhanh, Dư Mộ Phàm đã nghe máy, chưa đầy phút đã cúp máy, nói một chút rồi bỏ đi. Ngô Đàm cùng Hướng Ân còn đang khó hiểu, vừa mới còn không nói chuyện chỉ một mực uống rượu, nhanh như vậy đã lại thành tảng băng rồi!
Bạch An Nhiên vừa ngồi xuống ghế sô pha, lập tức điện thoại đổ chuông cả người có chút giật mình, nhìn dãy số kia, không bắt máy.
"Anh không có bắt Dư Mộ Phàm?"
"Bảo bối, bây giờ em mới nhận ra, có phải quá muộn rồi không?"_Lâm Tường nhếch miệng cười, âm thanh ám muội phát ra.
Bạch An Nhiên bây giờ mới nhận ra bản thân bị lừa một vố. Đứng dậy toan bỏ đi. Cửa vừa mở đã bị vệ sĩ bên ngoài kéo vào.
"Anh rốt cuộc muốn gì?"
"Cùng nhau nói chuyện, tôi sẽ thả em đi!"_Lâm Tường hướng chiếc ghế đối diện mình ý bảo cô ngồi xuống.
"Tôi không quen anh!"
"Không quen rồi sẽ quen, em ngay cả cơ hội cũng không cho, làm sao chúng ta quen nhau?"_Hắn nhấp một ngụm rượu, gằn giọng:
"Ngồi xuống, ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ thả em về nguyên vẹn, nếu không...tôi không dám chắc....!"_Giọng nói hắn ngập ngừng, ám muội, cặp mắt ma mị khẽ liếc thân thể cô.
Bạch An Nhiên phép nép ngồi xuống, ngoan ngoãn không dám chống cự.
"Rất tốt, uống chút rượu đi!"
"Không cần!"
"Uống một chút, bảo bối, em không có quyền từ chối!"_Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, chân dài vắt chéo, khẽ nói bên tai cô.
Bạch An Nhiên ngồi nhích sang, ngoan ngoãn cầm ly rượu nhấp một ngụm.
Lâm Tường nhìn cô, ngón tay khẽ nâng ly rượu lên, Bạch An Nhiên muốn bỏ xuống, lại bị hắn nâng đáy ly trút rượu, nhăn mặt uống hết ly rượu cay nồng kia.
Nhìn cô ho sặc sụa ở bên cạnh, ánh mắt hắn bắt đầu thay đổi.
Bạch An Nhiên buông ly rượu ra, che miệng ho đến khó thở.
---------
Trên đường, Dư Mộ Phàm lái xe như kẻ điên, điện thoại gọi cho cô, chuông reo lại không ai bắt máy. A Đạt cũng dò tìm vị trí của cô, lại phát hiện ở địa bàn của Lâm Tường.
"Chủ tịch, là ở chỗ của Lâm Tường!"
Dư Mộ Phàm chửi thề một câu, nghe địa chỉ từ bên A Đạt, quay đầu xe, vượt cả đèn đỏ, mặc kệ còi cảnh sát liên tục vang dội đuổi theo ở phía sau, cả tâm trí anh chỉ xoay quanh cô. Chết tiệt, cô đến đấy làm quái gì?
"Chủ tịch Dư, anh không thể vào?"_Bảo vệ nghe lệnh, nhìn thấy anh kiên quyết chặn lại. Dư Mộ Phàm một lời cũng không nói, vốn muốn nhẹ nhàng lại liếc đến bàn tay hắn lại chạm vào cổ tay áo, trực tiếp ném hắn qua một bên. Đánh tay đôi với hắn.
A Đạt cùng lúc cũng đến, ở phía sau giải quyết đám nhân viên kia, Dư Mộ Phàm một mình đi vào thang máy.
----------
Bạch An Nhiên hơi nhíu mày, cổ họng bắt đầu cảm thấy khô rát, nóng bừng lên. Trán bắt đầu bịn rịn mồ hôi, cả đầu cô quay lòng mòng, hô hấp dồn dập.
Lâm Tường ngồi bên cạnh, hơi ngoài người về phía cô, ngón tay khẽ vuốt qua khuôn mặt cô. Ở bên tai nhỏ giọng:
"Bảo bối, có phải rất khó chịu?"
Cô lùi người lại, lắc đầu thật mạnh, muốn tỉnh táo lại càng trở nên mơ màng. Khuôn mặt phóng đại của Lâm Tường vào mắt cô lại là vẻ mặt hờ hững của anh.
"Tôi cho em một cơ hội, nếu em có thể rời khỏi đây, tôi cư nhiêm sẽ tha cho em. Nếu như, em ngay cả ra khỏi căn phòng này cũng không thể, thì bảo bối, ngoãn ngoãn nằm dưới tôi cất giọng van xin đi!"
Hắn nở nụ cười, phả lên tai cô hơi nóng, ám muội cắn vào vành tai Bạch An Nhiên:
"Đương nhiên, tôi sẽ làm em thoải mái, Nhiên của tôi!"
Bạch An Nhiên nóng bừng cả người, thở gấp kéo lấy túi xách loạng choạng đứng dậy. Được hai bước lại ngã khuỵu xuống, đầu óc cô trống rỗng, mồ hôi toát ra càng nhiều, cô càng cảm thấy khó chịu.
"Nói em muốn tôi, tôi giúp em!"_Lâm Tường quỳ xuống bên cạnh cô, khẽ vén mái tóc cô, nâng.khuôn mặt cô lên, nhếch miệng nói.
Cô lắc đầu, miệng lưỡi khô khốc, Bạch An Nhiên liếm nhẹ môi.
"Không bao giờ!"
Cô càng chống đối, hắn càng cười mệ hoặc, cúi đầu khẽ chạm đôi môi khô khốc, Bạch An Nhiên bên trong khó chịu đến muốn chết đi, vẫn gắng gượng gạt hắn ra. Cánh tay giơ loạn, ném chai rượu xuống sàn.
Màu đỏ của rượu loang lổ trên sàn, hệt màu máu, nó tanh tưởi nó gớm ghiếc, cô muốn nôn một trận lại cố gắng kéo lại chút lí trí, với lấy mảnh thủy tinh, đau đến muốn ngất lịm. Cô vẫn kiên trì nắm lấy, thở mạnh một hơi loạng choạng chống lại cơn buồn nôn nhích ra cửa.
Lâm Tường vốn nghĩ mọi chuyện nằm trong tính toán, không nghĩ đến, cô thà chịu đau đớn cũng không chịu khuất phục. Túm lấy cổ tay cô, muốn lôi đi băng bó.
Lại không nghĩ đến cô phản ứng mạnh, càng nắm chặt lấy, váy trắng nhuộm chút máu rỉ ra từ hai bàn tay. Mảnh thủy tinh càng ghim vào thịt, cô đau đến hít mạnh một hơi, tỉnh tảo một chút, loạng choạng đứng dậy cửa vừa mở, lại bị Lâm Tường kéo mạnh vào trong phòng.
Dư Mộ Phàm vừa đi ra khỏi thang máy, nhìn thấy Bạch An Nhiên loạng choạng đi ra lập tức lại bị kéo lại.
Bước đến nơi lại thấy một cảnh ám muội, Bạch An Nhiên nằm dưới thân Lâm Tường thở mạnh, trên trán bịn rịn mồ hôi.
Lại không nhìn đến bàn tay đang rỉ máu kia, lửa giận đùng đùng, kéo Lâm Tường ra khỏi người cô, đem cú đấm giáng lên mặt Lâm Tường.
Hắn nở nụ cười đắc ý, chọc tức đến anh, cả hai đánh tay đôi với nhau. Giằng co một hồi, A Đạt mới lên đến phòng, vừa vào đã thấy có điểm kỳ quái. Bạch An Nhiên khó khăn thở, đang loạng choạng ra đến cửa, bàn tay nắm chặt lấy máu liên tục chảy.
Trong phòng hai người đàn ông đánh nhau. Hắn cả người lao vào, kéo hai người ra. Thúc giục anh quay ra đưa cô về.
Dư Mộ Phàm lúc này mới nhớ đến cô, lại nghĩ đến cô cùng hắn hôn nhau trước mặt anh, lại phát ra thứ âm thanh ám muội kia, lửa giận đùng đùng. Kéo cô lại, Bạch An Nhiên nhìn thấy anh, lai cho rằng Lâm Tường, kiên quyết gạt ra.
"Mẹ nó!"_Anh chửi thề một câu, trực tiếp bế cô lên, rời đi.
Bạch An Nhiên bị nhấc bổng lên, sợ hãi muốn chống lại, cả người nóng bừng không chút sức lực, nắm chặt lấy mảnh thủy tinh tìm kiếm chút lí trí còn sót lại.
End chương : "Có phải rất khó chịu???"
Facebook: Lee Visu
Zalo:
Instagram: lephuongkv
Wattpad: leevisu