------------ Thiên giới-------------
Tiểu Tuyết là đứa con của Nữ Oa nương nương. Cô là một cô bé hăng hái, năng động, hoạt bát và vui tươi. Tuyết Nhi mang một vẻ đẹp làm xiêu lòng người. Sức mạnh của Tuyết Nhi là làm cho con người ta cảm thấy hạnh phúc, an ủi những vết thương lòng cho những con người giới hạ giới. Nhưng ai cũng có một viết thương do mình tạo nên, không phải chỉ mình Tuyết Nhi chữa được hết, người đã chết thì đâu sống lại được. Cho đến một ngày.
‘’Anh đã phản bội tôi’’ tiếng của Tuyết Nhi vang lên
‘’Tôi và cô chia tay đi. Tôi hết thương cô rồi’’ người con trai đứng bên cạnh nói.
‘’Anh…. Hết thương tôi rồi…’’ Tuyết Nhi nói rồi chạy đi thật xa, chạy thật xa nơi đó.
---------- Ngọc Viên Cung------------
‘’Mẫu hậu à..! Con đau lắm…’’ tiếng khóc của Tuyết Nhi vẳng lặng trong Viên cung.
‘’Ngoan nào con gái, ta biết ta biết.’’ người mẹ của Tuyết Nhi chính là ‘’bà đây’’ Nữ Oa nương nương.
‘’Con… muốn đi thật xa…. Con không muốn ở lại đây nữa đâu mẫu hậu….’’
‘’Thôi nào, ngoan mẫu hậu thương’’
‘’Con muốn xuống hạ giới’’
‘’Xuống đó nhiều cạn bẫy, con có thể chống đỡ được không.’’
‘’Con muốn thay đổi, con muốn làm mọi thứ mình muốn’’
‘’Nào ngoan, ngủ đi mai mẫu hậu đưa con xuống ha’’
Nằm vào lòng mẹ, Tiểu Tuyết thiếp đi. Cái dáng người ngủ rồi co rúm lại, cuộn tròn lại như một con sâu của Tiểu Tuyết mà buồn cười.
---------- Sáng hôm sau, Ngọc Viên Cung---------
‘’Ta sẽ đưa con xuống, với một điều kiện.’’
‘’Mẫu hậu cứ nói’’
‘’Con sẽ phải quên hết, những điều con vừa trải qua, và con sẽ không nhớ được ta. Nhưng cái tên Tiểu Tuyết thì vẫn còn đó, sau 1 năm nếu con không tìm được hạnh phúc riêng cho mình ta sẽ đưa con về’’
‘’Dạ vâng’’ Nói rồi, nương nương phất tay một cái, một cánh cửa ánh sáng hiện ra, Tuyết Nhi đi vào, quên hết mọi thứ. Từ bây giờ, Tuyết Nhi sẽ sống một cuộc đời mới.
----------------------------- Hạ giới-------------------------------
Khi Tuyết Nhi tỉnh lại cũng là lúc cô đang nằm trong một bệnh viện, toàn mùi của thuốc sặc lên nồng nặc. Hai mí mắt bắt đầu khẽ động đậy, cánh tay bắt đầu cử động. Nhưng mà cái đầu
‘’ai ui’’ Tuyết Nhi ôm trọn cái đầu
‘’em tỉnh rồi à’’ *á* có một người đàn ông ở trong phòng này.
‘’anh là ai?’’ Tuyết Nhi ngơ ngác nhìn.
“người cứu em”
“tôi… anh cứu...”
“ừ ừ”
“khỏe chưa?”
“rồi”
“nhà đâu tôi đưa về”
“không có nhà”
“không có?’’ anh bất giác nhíu mày nhìn Tuyết Nhi.
“em tên gì?”
“Tiểu Tuyết”
“được rồi, nghỉ đi” anh nói xong rồi bước ra khỏi phòng bệnh. Có một cái gì đó đã nối cô với anh lại, anh không ngừng suy nghĩ về cô bé vừa rồi.
“điều tra cho tôi về cô bé nằm ở bệnh viện O phòng 205, Tiểu Tuyết” nói rồi anh cúp máy, vẫn giữ nguyên cái vẻ lạnh lùng như ngày nào.
~~~~~~Sáng hôm sau~~~~~~~
Cô không có nhà để về, không còn ai để dựa dẫm, không quen biết ai ở thế giới này, thật ra thì Tiểu Tuyết cũng chẳng nhớ cái gì cả đây là lần đầu tiên đến thế giới này. Cô đang ngồi trên giường bệnh, “cốc…cốc”, anh mở cửa đi vào.
“anh…”. Anh đang rất tò mò về cô gái tên Tiểu Tuyết này vì không thể nào tìm ra manh mối nào về cô.
“đi thôi, tôi đưa em về nhà.” Anh kéo tay Tiểu Tuyết.
“anh biết nhà tôi?”
“không”. Cả hai người ra đến xe, bao nhiêu ánh mắt dồn dập nhìn qua ngó lại của nhiều người qua đường.
--- Từ từ để tg miêu tả hình dạng của hai người này đã---
Tiểu Tuyết thì tóc trắng có chút ngả vàng ánh kim, mặc quần áo trắng của bệnh viện. Khuôn mặt trắng hồng.
Anh thì quần áo vets như thường, mái tóc màu đen huyền được vuốt lên tạo vẻ quý phái.
-----------------------
“đây là cái gì?” Tuyết Nhi chỉ vào con xe limo sáng bóng ở trước mặt mình.
“bộ em không biết sao”. Anh cũng vì sự ngây ngô của cô mà mỉm cười. Tuyết Nhi chỉ gật đầu. Anh kéo Tuyết Nhi lên xe, rồi ra hiệu cho tài xế của mình chạy về Ngọc viên. Đi đường thì mắt cô cứ chăm chú nhìn xung quanh, hết quay tới rồi lại quay lui.
“bộ em là người từ trên trời rơi xuống hả’’
---------------------- Cũng là bộ truyện thứ 3 của Vy mong m.n ủng hộ ạ.