Chiếc xe Ferrari laferrari sang trọng chạy trong lòng thành phố, băng qua các nẻo đường, Tô Thanh Hà ngồi trong xe vẽ mặt nhăn nhó khó chịu, cô làm ngơ không thèm để ý đến Hoàng Kỳ Linh đang ngồi lái bên cạnh vẫn một mực im lặng để thể hiện sự tức giận của mình.
--- Mặt vẫn còn rầu rĩ như vậy, cô giận lắm sao?...! Hoàng Kỳ Linh suốt con đường vẫn dữ im lặng, thời gian trôi qua được một lúc mà cô nàng vẫn ngồi lì như tảng đá vậy, anh nhịn không được nên mở miệng hỏi một câu thừa thãi.
Vẫn không có tiếng trả lời, Hoàng Kỳ Linh làm bộ thở dài một hơi tiếp tục muốn trêu cô nàng nói.
--- Tôi thích đưa những cô gái đến những nơi lãng mạn rồi hôn bọn họ…!
Quả nhiên Tô Thanh Hà vừa nghe xong thì giật mình, quýnh lên tim đập thình thịch lắp bắp nói… “ Anh… Anh đúng là đồ đê tiện, nếu anh dám động vào tôi ba tôi sẽ không tha cho anh…!
--- Có thật không? Hoàng Kỳ Linh bỗng nhiên dừng xe lại tiếp tục trêu cô nàng nói.
--- Hả… Anh muốn làm gì… Tôi tôi nói cho anh biết tôi không sợ anh đâu… Anh đúng là đồ ngang ngược, bắt nạt tôi anh thấy vui lắm sao?...! Tô Thanh Hà miệng thì nói cứng rắn, nhưng mắt thì đã rưng rưng như muốn khóc la lên.
--- Đùa cô chút thôi, có cần phải căng thẳng vậy không? Hoàng Kỳ Linh cười cười rồi cho xe chạy tiếp, anh liếc nhìn Tô Thanh Hà đang lau nước mắt khóe miệng khẽ mỉm cười lắc đầu nói.
--- Đồ điên, đồ thần kinh, tôi xui xẻo lắm mới gặp phải một tên điên thất thường như anh..! Tô Thanh Hà tức giận mắn lên một tiếng, nhưng vì giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe và khuôn mặt quá xinh đẹp cho nên dù có mắn thô tục nhưng nhìn vẫn rất dễ thương.
--- Cô có thích tranh vẽ không? Hoàng Kỳ Linh làm như không nghe thấy, đột nhiên lại hỏi một câu lưng chừng làm cho Tô Thanh Hà không biết đường nào mà lần, trả lời lúng túng.
--- Có một chút, anh hỏi làm gì…!
--- Cùng tôi đi ngắm tranh có được không? Hoàng Kỳ Linh đột nhiên hạ thấp giọng nói, đôi mắt mang theo vẽ u buồn nói một cách chân thành. Đây là thói quen của anh mỗi khi gặp phải chuyện buồn, anh thường chạy đến phòng trưng bày nhìn ngắm những bức tranh để cho mình nhanh chóng khôi phục tâm trạng.
Tô Thanh Hà như phát rầu, cô thật sự không biết rốt cuộc người đàn ông này là loại người nào, tính cách trước và sau biến đổi cực kỳ nhanh chóng, lúc đầu là tức giận mắng xối mình một trận, lúc thì nổi hứng trêu chọc cho mình xấu hổ, lúc này lại đột nhiên nói chuyện nhẹ nhàng thành khẩn như vậy, chủ động nói một câu tử tế mời mình đi ngắm tranh cùng làm cho cô kinh ngạc vừa bối rối.
--- Anh đúng là nói thừa, tôi đã ngồi trên xe còn anh thì cầm lái… Anh muốn chạy đi đâu tôi còn lựa chọn khác sao? Dù sao cũng bị anh kéo đến đây rồi, vậy thì đi ngắm tranh đi…!
Hoàng Kỳ Linh lái xe chạy vào địa phận quận 7 đường số 9 khu đô thị mới Him Lam ở phường Tân Hưng, anh dừng xe trước Bảo tàng tranh 3D Artinus. Đây là một bảo tàng tranh mới lạ và độc đáo nhất thành phố sài gòn, Tô Thanh Hà theo sau Hoàng Kỳ Linh bước vào bên trong, những hình ảnh phản chiếu đầu tiên ập vào mắt khiến cô kinh ngạc không nói nên lời, cô nhìn khung cảnh trước mặt cảm giác như mình vừa bước vào một thế giới khác, khắp nơi đều là hình ảnh rừng cây và những con thú vô cùng sống động giống y như thật làm cô cứ ngỡ là mình đang ở trong rừng.
Lúc mới nghe Hoàng Kỳ Linh nói đi ngắm tranh, trong tưởng tượng của cô ngắm tranh ở đây là những bức tranh triển lãm được treo trưng bày trên tường, cô thật sự không nghĩ tới ngắm tranh mà anh ta nói lại kỳ diệu như thế này, tranh vẽ ở đây tất cả đều được vẽ trực tiếp trên tường và tất cả đều được vẽ cực kỳ sống động giống y như thật, mang lại cho người đến nơi này một cảm giác mới lạ.
Cô chưa từng đến những nơi như thế này, cũng chưa từng biết giữa lòng thành phố lại có tồn tại một nơi như thế này, cô càng đi sâu vào trong thì tầm mắt càng được mở rộng, những bức tranh càng nằm sâu bên trong thì độ chân thật và độ sắc sảo lại càng tăng lên. Cô vẫn đi theo phía sau lưng Hoàng Kỳ Linh vừa đi vừa tò mò quanh quất nhìn tất cả những bức tranh xung quanh một lượt, thỉnh thoảng còn liếc nhìn trộm anh xem biểu cảm trên mặt anh lúc này như thế nào, nhưng làm cô thất vọng là cô không nhìn ra được gì cả, cái mặt anh ta trong mắt cô vẫn thấy đáng ghét như vậy.
Hoàng Kỳ Linh vẫn đi về phía trước, những bức tranh ở bên ngoài này đối với Tô Thanh Hà đã là vô cùng hoàn hảo, nhưng đối với anh thì chúng tuy đẹp nhưng lại không mang một ý nghĩa nào đối với anh cả. Anh vẫn một đường muốn đi đến trung tâm của bảo tàng, ở nơi đó mới thật sự có thứ đáng để cho anh nhìn ngắm, và chỉ có thứ đó mới có thể làm cho anh tâm trạng thoải mái hơn mỗi khi nhìn nó.
Ngày hôm nay là ngày đầu tuần, thông thường bảo tàng này chỉ mở vào những ngày cuối tuần để cho mọi người được vào tham quan thư giãn và chụp ảnh làm kỷ niệm, nhưng đối với Hoàng Kỳ Linh lại là một ngoại lệ đặc biệt vì vậy ở nơi này bất cứ lúc nào chỉ cần anh đến là có thể tự do ra vào mà không có ai ngăn cản.
Đi một lúc lâu mà không ai nói câu nào, Tô Thanh Hà cảm thấy kỳ quái nhìn Hoàng Kỳ Linh vì suốt đường đi cô đã để ý anh ta không hề có ý gì như anh ta đã nói là đi ngắm tranh cả, mà chỉ thờ ơ lướt qua qua tất cả giống như những hình ảnh đẹp kia không hề tồn tại trong mắt anh ta vậy cô nhịn không được lên tiếng hỏi.
--- Này anh… Không phải anh nói đến đây ngắm tranh sao? Từ nãy đến giờ tôi có thấy anh ngắm cái gì đâu, anh muốn gạt tôi đến đây để tôi hả giận có đúng không?
Không có tiếng trả lời, nghe Tô Thanh Hà hỏi Hoàng Kỳ Linh đột ngột dừng lại mà không báo trước hại cô đang bước đi thuận tiện sẵn đà va đầu vào xương cánh vai của anh ta cô giật mình A lên một tiếng đưa tay xoa xoa đầu, chỗ vừa va chạm liền đỏ lên trông thấy. Hoàng Kỳ Linh lại bất chợt quay người lại, khoảng cách hai người lúc này đã là gần sát cận kề với nhau, ánh mắt hai người va chạm với nhau, cả hai đều giữ nguyên tình huống như vậy nhìn nhau thật sâu đến một lúc, rốt cuộc Tô Thanh Hà lại là người bại trước, khuôn mặt cô hơi hồng lên, cô dời ánh mắt của mình đi chỗ khác không dám tiếp tục nhìn vào đôi mắt đang kề sát kia của Hoàng Kỳ Linh nữa.
Thấy Tô Thanh Hà ngượng ngùng quay mặt đi, Hoàng Kỳ Linh nhẹ cười đưa tay nhẹ nhàng quay đầu cô lại về phía mình, bàn tay cẩn thận nhè nhẹ chạm vào vết đỏ trên trán cô, nhè nhẹ xoa đều rồi cất giọng nhẹ nhàng quan tâm nói.
--- Có đau lắm không, tôi xin lỗi… Là do tôi vô ý…!
Nhìn ánh mặt giọng nói và toàn bộ biểu cảm mà Hoàng Kỳ Linh biểu hiện ra trên khuôn mặt đẹp trai lúc này, lại một lần nữa khiến cho Tô Thanh Hà cảm giác như trái tim mình đang nhảy loạn, cô cảm giác như mình Vĩnh viễn sẽ không thể nào biết được đâu là cảm xúc đâu là con người thật của người đàn ông này.
Ánh mắt hai người lại một lần nữa chạm vào nhau, nhưng lần này lại khác với lúc nãy, lần này cô có thể nhìn ra được một chút gì đó ấm áp một chút quan tâm và một chút hiền hoà sâu lắng từ trong đôi mắt đó, cô cảm giác như trái tim mình đang dần bị một ngọn lửa vô hình nào đó thiêu đốt tan chảy từ từ “ Không, đây là giả dối, người như anh ta không thể nào tin tưởng được… Tỉnh lại, mình phải tỉnh lại “ cô liên tục gào thét trong lòng, mới khoảng một tiếng trước cô vẫn không quên những gì người đàn ông này đã làm với mình, những lời anh ta nói, những hành động xem thường đó khiến cô không thể nào nhìn người đàn ông này bằng trái tim của mình được.
Tô Thanh Hà lạnh nhạt đưa tay gạt cánh tay của Hoàng Kỳ Linh ra lạnh lùng nói “ Anh không được tùy tiện chạm vào tôi “
Hoàng Kỳ Linh vẻ mặt điềm nhiên như không có chuyện gì nhìn Tô Thanh Hà cười nói “ Chỉ là quan tâm một chút mà thôi, không lại có người lại mắng tôi là đồ vô cảm… Nếu cô không thích thì thôi, tôi cũng đâu có hứng thú chạm vào cô “
“ Anh… “ Tô Thanh Hà nghe tên hỗn đản này nói như thể anh ta chạm vào người mình là do tình thế bắt buộc chứ không anh ta cũng chẳng muốn chạm vào làm cho cô phải trợn mắt lên tức giận không nói nên lời… Ý tứ của anh ta rõ ràng là chê cô ở trong mắt anh ta vẫn chưa đủ sức hấp dẫn như những người phụ nữ khác, không đáng để anh ta chạm vào.
Cô tức giận nhăn mặt dậm chân đẩy người Hoàng Kỳ Linh sang một bên lấy đường đi thẳng về phía trước không thèm để ý đến anh ta nữa, nhưng biết đâu được phía trước lại hết đường và cô cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn không gian trước mặt, bởi vì trong không gian này vô cùng rộng rãi, những bức vẽ ở đây cũng vô cùng đặc sắc, tất cả đều giống như một thiên đường tràn đầy sức sống, có thiên nhiên hoa màu đủ sắc có cung điện trên tầng mây, có từng bậc thang vô tận như xa như gần có thể đi mà không thể đến điểm cuối, có thiên thần nhỏ với những đôi cánh xinh đẹp đang bay lượn, và điểm nổi bật nhất là có một đôi nam nữ đang đứng ở ngay vị trí đầu của những bậc thang vô tận kia, họ mặt trên mình Áo cưới và cùng nắm tay nhau đứng đó, như muốn thề nguyện cùng nhau bước đi trên những bậc thang này cho đến vô tận.
Tô Thanh Hà đứng ngơ ngác nhìn bức tranh này, trong lòng cô không hiểu sao có linh cảm người vẽ ra bức tranh này có tâm trạng hoàn trái ngược với nó, bức tranh tuy là vẽ về một sự hy vọng hạnh phúc của đôi tình nhân kia nhưng cảnh sắc được vẽ xung quanh họ lại có chút nào đó điêu tàn phiền muộn và cô đơn… Và còn một điều nữa đó chính là không biết tại sao cô nhìn vào bóng lưng của người đàn ông trong tranh lại có chút quen quen, nhưng cô lại không thể liên tưởng nó với ai cả. Cô quay lưng lại nhìn Hoàng Kỳ Linh nhưng lại phát hiện anh ta không còn ở đó nữa“ Anh ta đi đâu rồi “ cô lẩm bẫm tự hỏi.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh cố gắng tìm kiếm thân ảnh của Hoàng Kỳ Linh “ Đàn ông nhỏ mọn, mới như vậy mà đã giận rồi sao “ cô chu miệng có chút hờn dỗi nói. Bổng cô dời ánh mắt nhìn về phía một góc của bức tranh, Hoàng Kỳ Linh ngồi ngay góc đó thật sự trở nên rất nhỏ bé nên cô không để ý, cô thấy anh ta cầm trên tay một bản màu và cọ vẽ phe phẩy vào bức tranh trước mặt, cô cả kinh vội vàng chạy lại gần muốn nhỏ giọng bảo anh ta dừng lại nếu để người ta biết được anh đang cố tình phá tranh của bảo tàng thì cả hai sẽ chết chắc, nhưng cô còn chưa kịp chạy đi thì cánh tay đã bị một người nào đó nắm lấy kéo lại. Cô cả kinh vội vàng nhìn người đang kéo tay mình là một cô gái chừng 30 tuổi có đeo bản tên trước ngực, hiển nhiên là quản lý ở đây cô thầm than trong lòng “ Thôi xong rồi, tên điên kia gây chuyện lớn rồi “
--- Mặt vẫn còn rầu rĩ như vậy, cô giận lắm sao?...! Hoàng Kỳ Linh suốt con đường vẫn dữ im lặng, thời gian trôi qua được một lúc mà cô nàng vẫn ngồi lì như tảng đá vậy, anh nhịn không được nên mở miệng hỏi một câu thừa thãi.
Vẫn không có tiếng trả lời, Hoàng Kỳ Linh làm bộ thở dài một hơi tiếp tục muốn trêu cô nàng nói.
--- Tôi thích đưa những cô gái đến những nơi lãng mạn rồi hôn bọn họ…!
Quả nhiên Tô Thanh Hà vừa nghe xong thì giật mình, quýnh lên tim đập thình thịch lắp bắp nói… “ Anh… Anh đúng là đồ đê tiện, nếu anh dám động vào tôi ba tôi sẽ không tha cho anh…!
--- Có thật không? Hoàng Kỳ Linh bỗng nhiên dừng xe lại tiếp tục trêu cô nàng nói.
--- Hả… Anh muốn làm gì… Tôi tôi nói cho anh biết tôi không sợ anh đâu… Anh đúng là đồ ngang ngược, bắt nạt tôi anh thấy vui lắm sao?...! Tô Thanh Hà miệng thì nói cứng rắn, nhưng mắt thì đã rưng rưng như muốn khóc la lên.
--- Đùa cô chút thôi, có cần phải căng thẳng vậy không? Hoàng Kỳ Linh cười cười rồi cho xe chạy tiếp, anh liếc nhìn Tô Thanh Hà đang lau nước mắt khóe miệng khẽ mỉm cười lắc đầu nói.
--- Đồ điên, đồ thần kinh, tôi xui xẻo lắm mới gặp phải một tên điên thất thường như anh..! Tô Thanh Hà tức giận mắn lên một tiếng, nhưng vì giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe và khuôn mặt quá xinh đẹp cho nên dù có mắn thô tục nhưng nhìn vẫn rất dễ thương.
--- Cô có thích tranh vẽ không? Hoàng Kỳ Linh làm như không nghe thấy, đột nhiên lại hỏi một câu lưng chừng làm cho Tô Thanh Hà không biết đường nào mà lần, trả lời lúng túng.
--- Có một chút, anh hỏi làm gì…!
--- Cùng tôi đi ngắm tranh có được không? Hoàng Kỳ Linh đột nhiên hạ thấp giọng nói, đôi mắt mang theo vẽ u buồn nói một cách chân thành. Đây là thói quen của anh mỗi khi gặp phải chuyện buồn, anh thường chạy đến phòng trưng bày nhìn ngắm những bức tranh để cho mình nhanh chóng khôi phục tâm trạng.
Tô Thanh Hà như phát rầu, cô thật sự không biết rốt cuộc người đàn ông này là loại người nào, tính cách trước và sau biến đổi cực kỳ nhanh chóng, lúc đầu là tức giận mắng xối mình một trận, lúc thì nổi hứng trêu chọc cho mình xấu hổ, lúc này lại đột nhiên nói chuyện nhẹ nhàng thành khẩn như vậy, chủ động nói một câu tử tế mời mình đi ngắm tranh cùng làm cho cô kinh ngạc vừa bối rối.
--- Anh đúng là nói thừa, tôi đã ngồi trên xe còn anh thì cầm lái… Anh muốn chạy đi đâu tôi còn lựa chọn khác sao? Dù sao cũng bị anh kéo đến đây rồi, vậy thì đi ngắm tranh đi…!
Hoàng Kỳ Linh lái xe chạy vào địa phận quận 7 đường số 9 khu đô thị mới Him Lam ở phường Tân Hưng, anh dừng xe trước Bảo tàng tranh 3D Artinus. Đây là một bảo tàng tranh mới lạ và độc đáo nhất thành phố sài gòn, Tô Thanh Hà theo sau Hoàng Kỳ Linh bước vào bên trong, những hình ảnh phản chiếu đầu tiên ập vào mắt khiến cô kinh ngạc không nói nên lời, cô nhìn khung cảnh trước mặt cảm giác như mình vừa bước vào một thế giới khác, khắp nơi đều là hình ảnh rừng cây và những con thú vô cùng sống động giống y như thật làm cô cứ ngỡ là mình đang ở trong rừng.
Lúc mới nghe Hoàng Kỳ Linh nói đi ngắm tranh, trong tưởng tượng của cô ngắm tranh ở đây là những bức tranh triển lãm được treo trưng bày trên tường, cô thật sự không nghĩ tới ngắm tranh mà anh ta nói lại kỳ diệu như thế này, tranh vẽ ở đây tất cả đều được vẽ trực tiếp trên tường và tất cả đều được vẽ cực kỳ sống động giống y như thật, mang lại cho người đến nơi này một cảm giác mới lạ.
Cô chưa từng đến những nơi như thế này, cũng chưa từng biết giữa lòng thành phố lại có tồn tại một nơi như thế này, cô càng đi sâu vào trong thì tầm mắt càng được mở rộng, những bức tranh càng nằm sâu bên trong thì độ chân thật và độ sắc sảo lại càng tăng lên. Cô vẫn đi theo phía sau lưng Hoàng Kỳ Linh vừa đi vừa tò mò quanh quất nhìn tất cả những bức tranh xung quanh một lượt, thỉnh thoảng còn liếc nhìn trộm anh xem biểu cảm trên mặt anh lúc này như thế nào, nhưng làm cô thất vọng là cô không nhìn ra được gì cả, cái mặt anh ta trong mắt cô vẫn thấy đáng ghét như vậy.
Hoàng Kỳ Linh vẫn đi về phía trước, những bức tranh ở bên ngoài này đối với Tô Thanh Hà đã là vô cùng hoàn hảo, nhưng đối với anh thì chúng tuy đẹp nhưng lại không mang một ý nghĩa nào đối với anh cả. Anh vẫn một đường muốn đi đến trung tâm của bảo tàng, ở nơi đó mới thật sự có thứ đáng để cho anh nhìn ngắm, và chỉ có thứ đó mới có thể làm cho anh tâm trạng thoải mái hơn mỗi khi nhìn nó.
Ngày hôm nay là ngày đầu tuần, thông thường bảo tàng này chỉ mở vào những ngày cuối tuần để cho mọi người được vào tham quan thư giãn và chụp ảnh làm kỷ niệm, nhưng đối với Hoàng Kỳ Linh lại là một ngoại lệ đặc biệt vì vậy ở nơi này bất cứ lúc nào chỉ cần anh đến là có thể tự do ra vào mà không có ai ngăn cản.
Đi một lúc lâu mà không ai nói câu nào, Tô Thanh Hà cảm thấy kỳ quái nhìn Hoàng Kỳ Linh vì suốt đường đi cô đã để ý anh ta không hề có ý gì như anh ta đã nói là đi ngắm tranh cả, mà chỉ thờ ơ lướt qua qua tất cả giống như những hình ảnh đẹp kia không hề tồn tại trong mắt anh ta vậy cô nhịn không được lên tiếng hỏi.
--- Này anh… Không phải anh nói đến đây ngắm tranh sao? Từ nãy đến giờ tôi có thấy anh ngắm cái gì đâu, anh muốn gạt tôi đến đây để tôi hả giận có đúng không?
Không có tiếng trả lời, nghe Tô Thanh Hà hỏi Hoàng Kỳ Linh đột ngột dừng lại mà không báo trước hại cô đang bước đi thuận tiện sẵn đà va đầu vào xương cánh vai của anh ta cô giật mình A lên một tiếng đưa tay xoa xoa đầu, chỗ vừa va chạm liền đỏ lên trông thấy. Hoàng Kỳ Linh lại bất chợt quay người lại, khoảng cách hai người lúc này đã là gần sát cận kề với nhau, ánh mắt hai người va chạm với nhau, cả hai đều giữ nguyên tình huống như vậy nhìn nhau thật sâu đến một lúc, rốt cuộc Tô Thanh Hà lại là người bại trước, khuôn mặt cô hơi hồng lên, cô dời ánh mắt của mình đi chỗ khác không dám tiếp tục nhìn vào đôi mắt đang kề sát kia của Hoàng Kỳ Linh nữa.
Thấy Tô Thanh Hà ngượng ngùng quay mặt đi, Hoàng Kỳ Linh nhẹ cười đưa tay nhẹ nhàng quay đầu cô lại về phía mình, bàn tay cẩn thận nhè nhẹ chạm vào vết đỏ trên trán cô, nhè nhẹ xoa đều rồi cất giọng nhẹ nhàng quan tâm nói.
--- Có đau lắm không, tôi xin lỗi… Là do tôi vô ý…!
Nhìn ánh mặt giọng nói và toàn bộ biểu cảm mà Hoàng Kỳ Linh biểu hiện ra trên khuôn mặt đẹp trai lúc này, lại một lần nữa khiến cho Tô Thanh Hà cảm giác như trái tim mình đang nhảy loạn, cô cảm giác như mình Vĩnh viễn sẽ không thể nào biết được đâu là cảm xúc đâu là con người thật của người đàn ông này.
Ánh mắt hai người lại một lần nữa chạm vào nhau, nhưng lần này lại khác với lúc nãy, lần này cô có thể nhìn ra được một chút gì đó ấm áp một chút quan tâm và một chút hiền hoà sâu lắng từ trong đôi mắt đó, cô cảm giác như trái tim mình đang dần bị một ngọn lửa vô hình nào đó thiêu đốt tan chảy từ từ “ Không, đây là giả dối, người như anh ta không thể nào tin tưởng được… Tỉnh lại, mình phải tỉnh lại “ cô liên tục gào thét trong lòng, mới khoảng một tiếng trước cô vẫn không quên những gì người đàn ông này đã làm với mình, những lời anh ta nói, những hành động xem thường đó khiến cô không thể nào nhìn người đàn ông này bằng trái tim của mình được.
Tô Thanh Hà lạnh nhạt đưa tay gạt cánh tay của Hoàng Kỳ Linh ra lạnh lùng nói “ Anh không được tùy tiện chạm vào tôi “
Hoàng Kỳ Linh vẻ mặt điềm nhiên như không có chuyện gì nhìn Tô Thanh Hà cười nói “ Chỉ là quan tâm một chút mà thôi, không lại có người lại mắng tôi là đồ vô cảm… Nếu cô không thích thì thôi, tôi cũng đâu có hứng thú chạm vào cô “
“ Anh… “ Tô Thanh Hà nghe tên hỗn đản này nói như thể anh ta chạm vào người mình là do tình thế bắt buộc chứ không anh ta cũng chẳng muốn chạm vào làm cho cô phải trợn mắt lên tức giận không nói nên lời… Ý tứ của anh ta rõ ràng là chê cô ở trong mắt anh ta vẫn chưa đủ sức hấp dẫn như những người phụ nữ khác, không đáng để anh ta chạm vào.
Cô tức giận nhăn mặt dậm chân đẩy người Hoàng Kỳ Linh sang một bên lấy đường đi thẳng về phía trước không thèm để ý đến anh ta nữa, nhưng biết đâu được phía trước lại hết đường và cô cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn không gian trước mặt, bởi vì trong không gian này vô cùng rộng rãi, những bức vẽ ở đây cũng vô cùng đặc sắc, tất cả đều giống như một thiên đường tràn đầy sức sống, có thiên nhiên hoa màu đủ sắc có cung điện trên tầng mây, có từng bậc thang vô tận như xa như gần có thể đi mà không thể đến điểm cuối, có thiên thần nhỏ với những đôi cánh xinh đẹp đang bay lượn, và điểm nổi bật nhất là có một đôi nam nữ đang đứng ở ngay vị trí đầu của những bậc thang vô tận kia, họ mặt trên mình Áo cưới và cùng nắm tay nhau đứng đó, như muốn thề nguyện cùng nhau bước đi trên những bậc thang này cho đến vô tận.
Tô Thanh Hà đứng ngơ ngác nhìn bức tranh này, trong lòng cô không hiểu sao có linh cảm người vẽ ra bức tranh này có tâm trạng hoàn trái ngược với nó, bức tranh tuy là vẽ về một sự hy vọng hạnh phúc của đôi tình nhân kia nhưng cảnh sắc được vẽ xung quanh họ lại có chút nào đó điêu tàn phiền muộn và cô đơn… Và còn một điều nữa đó chính là không biết tại sao cô nhìn vào bóng lưng của người đàn ông trong tranh lại có chút quen quen, nhưng cô lại không thể liên tưởng nó với ai cả. Cô quay lưng lại nhìn Hoàng Kỳ Linh nhưng lại phát hiện anh ta không còn ở đó nữa“ Anh ta đi đâu rồi “ cô lẩm bẫm tự hỏi.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh cố gắng tìm kiếm thân ảnh của Hoàng Kỳ Linh “ Đàn ông nhỏ mọn, mới như vậy mà đã giận rồi sao “ cô chu miệng có chút hờn dỗi nói. Bổng cô dời ánh mắt nhìn về phía một góc của bức tranh, Hoàng Kỳ Linh ngồi ngay góc đó thật sự trở nên rất nhỏ bé nên cô không để ý, cô thấy anh ta cầm trên tay một bản màu và cọ vẽ phe phẩy vào bức tranh trước mặt, cô cả kinh vội vàng chạy lại gần muốn nhỏ giọng bảo anh ta dừng lại nếu để người ta biết được anh đang cố tình phá tranh của bảo tàng thì cả hai sẽ chết chắc, nhưng cô còn chưa kịp chạy đi thì cánh tay đã bị một người nào đó nắm lấy kéo lại. Cô cả kinh vội vàng nhìn người đang kéo tay mình là một cô gái chừng 30 tuổi có đeo bản tên trước ngực, hiển nhiên là quản lý ở đây cô thầm than trong lòng “ Thôi xong rồi, tên điên kia gây chuyện lớn rồi “