Sắc trời vừa sẩm tối, Hoàng Kỳ Linh đi lang thang trên đường siêng qua vẹo lại lung lay như muốn ngã, có vẽ là đang trong tình trạng say rượu, trên cánh tay bị thương đã được bó bột băng bó lại. Từ lúc trưa lúc tách ra khỏi Tô Thanh Hà anh đã đến bệnh viện băng bó tay, nghe bác sĩ nói chỗ bị thương do bị va chạm mạnh nên dẫn đến chấn động xương, tuy còn chưa đến nổi gãy tay nhưng xương đã rạn nứt nghiêm trọng.
Sau khi từ bệnh viện đi ra anh cũng không biết mình nên làm gì, nhà cũng không muốn về, muốn chạy trở lại phòng tranh nhưng lại thôi vì cánh tay lúc này có quay lại đó cũng không thể vẽ được, cuối cùng lại tìm đến quán bar ngồi uống rượu suốt mấy tiếng đồng hồ, đến khi gần như muốn gục ngã sắp ngất đi mới chịu dừng lại trả xong tiền rồi nhờ phục lấy điện thoại gọi cho em gái mình đến đón, anh loạng choạng ra khỏi quán bar đi siêng siêng vẹo vẹo ở trên đường vừa đi vừa chờ Hoàng Kỳ Duyên đến đón.
Khoảng hơn nữa tiếng sau, Hoàng Kỳ Duyên chạy đến con đường mà người trong quán bar đã gọi, khi đến gần còn cách quán bar chỉ chừng 200m cô liền thấy anh trai mình đã nằm dài bên lề đường, lại còn nhìn thấy trên tay anh quấn băng bột, cô tưởng rằng đã xảy ra chuyện cho nên cả kinh vội vàng xuống khỏi xe chạy đến ôm lấy Hoàng Kỳ Linh mà thất thanh gọi lớn.
“ Anh hai, anh làm sao vậy nè “ vừa dứt lời cô lại ngửi thấy từ trên người anh mình nồng nặc mùi rượu, lại nhìn vết thương trên tay anh cô không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô thầm nghĩ “ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc trưa không phải ba nói là anh hai đi với con gái bạn của ba sao… Tại sao bây giờ lại thành ra cái bộ dạng này chứ… “
Cô vất vất vả vả một hồi mới đưa được Hoàng Kỳ Linh lên xe rồi chở về nhà, với tình trạng say mèm mũi của anh trai mình cô không phải là chưa từng thấy, nhưng chuyện hôm nay cô thật sự cảm thấy rất lạ, vì những lần trước đây dù có say đến đâu anh vẫn có thể giữ mình để về đến nhà được, nhưng hôm nay lại say đến bất tỉnh như vậy thật sự cô chưa từng thấy.
Biệt Thự Trăng Vàng, xe của Hoàng Kỳ Duyên vừa về đến trước cửa thì lập tức có người ra đón đở Hoàng Kỳ Linh vào nhà vì trước đó cô đã gọi điện về nhà báo tin trước, hai vợ chồng ông Hoàng Hữu và cô bé Tina đều đứng ở trước nhà đợi, Hoàng Kỳ Linh vừa được đưa xuống xe thì cô bé Tina đã lập tức chạy đến nắm lấy tay anh lắc qua lắc lại gọi “ Ba ơi ba bị làm sao vậy “ nhưng cô bé không có để ý cánh tay mà cô đang nắm hiện đang bị thương đang bó bột, mặt dù là đang say không còn biết gì, nhưng chỗ đau trên tay bị Tina lắc mạnh như vậy anh cũng vì đau quá mà từ trong cơn say tĩnh lại “ A “ lên một tiếng, khuôn mặt tái đi, anh mơ màng nhìn con gái bên cạnh mình giọng nói yếu ớt khàng khàng nói “ Tina ngoan, ba chỉ bị đau một chút thôi “
Sau khi Hoàng Kỳ Linh được mang lên phòng nằm nghĩ, lúc này bà Dương và Hoàng Kỳ Duyên đã đi chuẩn bị ít đồ để giải rượu cho con trai mình, trên phòng chỉ còn lại cô bé Tina và ông Hoàng Hữu hai ông cháu đang ở lại canh chừng Hoàng Kỳ Linh, ông Hoàng Hữu nhìn con trai mình đang nằm bất tỉnh trên giường, ông lắc đầu chán chường có chút phiền muộn, cứ ngỡ là đứa con này đã tìm lại được cuộc sống mới sẽ bắt đầu thay đổi bản thân, nhưng tất cả cũng chỉ mới bắt đầu được vài ngày rồi lại trở về nguyên trạng như vậy. Ông cố suy diễn nguyên nhân xem đã xảy chuyện gì mà lại khiến con mình lại biến thành bộ dạng này, nhưng nghĩ mãi không ra cuối cùng ông nghĩ đến con gái của bạn mình là Tô Thanh Hà ông liền lấy điện thoại gọi cho Tô Định Hải.
--- Alo ông Hải hả?
--- Ừ là tôi đây, ông gọi đến có chuyện gì không vậy?
--- À, không có gì… Tôi chỉ muốn xin lỗi chuyện của con trai tôi sáng nay đã vô lễ… Thế con bé Thanh Hà đã về nhà chưa…?
--- Nó hả, nó đã về từ lúc trưa rồi, nhưng cứ ở lì trong phòng từ trưa đến giờ cơm tối cũng không chịu xuống ăn,không biết là đã xảy ra chuyện gì… Tôi cũng tính lát nữa sẽ gọi hỏi con trai ông xem rốt cuộc hai đứa nó đã xảy ra chuyện gì đây…!
--- Vậy à, chuyện này tôi cũng không rõ, vì thằng con hư của tôi cũng vừa mới về tới nhà trong tình trạng say đến bất tỉnh, tôi vốn muốn tra hỏi nó chuyện lúc sáng nhưng giờ xem bộ dạng nó chắc là không được rồi…!
--- Haiz hai cái đứa này làm sao vậy không biết, để lát nữa tôi lại lên nói chuyện nghiêm túc với con bé xem thử…!
--- À ừ vậy được rồi tôi cúp máy trước đây, có gì hẹn ông cuối tuần đi ăn cơm một bữa rồi nói chuyện… Tôi còn muốn giới thiệu cho ông thành Viên mới trong nhà tôi đây hà hà…!
--- Ủa ông còn có đứa con nào vừa mới về nữa sao?
--- Không phải, là cháu nội của tôi…!
--- A, ông có cháu nội rồi sao, khi nào vậy?
--- Ai dà chuyện này nói ra rất dài dòng, có gì để cuối tuần gặp rồi tôi kể cho ông nghe…!
--- Ừ vậy tôi cúp máy đây, chào ông…!
Hai người nói chuyện xong, cúp điện thoại ông Hoàng Hữu thở dài một hơi nhìn Tina nói “ Tina tối nay con sang ngủ với cô Ba một đêm nha, ba con đang không khỏe hãy để cho ba con yên tĩnh nghỉ ngơi “
--- Dạ ông nội, ba say rượu dữ quá, mùi lắm luôn con không ngửi nổi đâu…!
--- Ừ ngoan…!
OoO
Biệt Thự Rain Toori.
Ông Tô Định Hải, sau khi nói chuyện với bạn mình xong, ông cầm điện thoại trầm tư đi qua đi lại suy nghĩ. Bà Trần Thanh Lam thấy chồng mình gọi điện thoại xong cứ trầm tư đi qua đi lại bà khó hiểu nên tò mò lên tiếng hỏi.
--- Ông à, có chuyện gì vậy? Sao vừa gọi điện thoại xong lại như vậy chứ… Có chuyện gì sao?
--- Không có gì, ông Hoàng Hữu muốn gọi xin lỗi chuyện con trai ông ấy mắng con gái mình lúc sáng, rồi hẹn mời chúng ta đi ăn cơm vào cuối tuần này…! Ông Tô Định Hải lắc đầu nhìn vợ mình nói.
--- y nhắc mới nhớ, không biết đã xảy ra chuyện gì mà con gái mình từ lúc trở về cứ u u sầu sầu hỏi gì cũng không chịu nói…! Bà Lam lo lắng nói.
--- Được rồi, để tôi đi hỏi nó thử…! Ông Tô Định Hải nói rồi đi lên phòng của con gái mình, gõ cửa cóc cóc hỏi.
--- Thanh Hà ba vào được không, ba có chuyện cần muốn nói…!
Trong phòng im lặng một lúc rồi giọng Tô Thanh Hà từ trong phòng vọng ra “ Con mệt lắm có chuyện gì mai nói nha ba, bây giờ con muốn nghỉ ngơi. “
--- Bên nhà bác Hữu vừa gọi điện thoại đến… Nói là thằng bé Kỳ Linh vừa về đến nhà và bất tỉnh rồi…! Ông Hoàng Hữu thấy con gái mình vẫn ương ngạnh tránh né, ông đành giở mánh khoé nói bóng nói gió để xem con gái mình có phản ứng gì không, nhưng điều không ngờ là lời của ông vừa dứt thì lập tức có hiệu quả, mà phản còn làm ông vô cùng kinh ngạc nữa là đằng khác.
Từ trong phòng lập tức vang lên tiếng bước chân chạy vội, rồi cửa phòng được mở ra, Tô Thanh Hà vẻ mặt vừa gấp gáp vừa lo lắng hỏi “ Ba ba vừa mới nói gì. Hoàng Kỳ Linh bị làm sao hả ba? “
--- Cuối cùng cũng chịu mở cửa rồi sao? Mà tại sao con lại gấp gáp như vậy…? Ông Tô Định Hải vẫn không vội trả lời mà nhìn con gái mình hỏi.
--- Ba à, ba nói cho con biết đi anh ta bị làm sao rồi…! Tô Thanh Hà càng thêm gấp gáp, trong lòng càng nôn nóng hỏi.
--- Nó không sao, chỉ là đi uống rượu say đến bất tỉnh, cho nên bác hữu đã gọi điện thoại cho ba để hỏi xem rốt cuộc hai đứa đã xảy ra chuyện gì…!
--- Không có gì đâu ba à, anh ta không sao thì tốt rồi…! Cô nàng nghe xong thì căng thẳng trong lòng được buôn lỏng, cô thầm thở phào một hơi rồi định đóng cửa lại trở vào phòng. Cảm xúc của cô lúc này đang rối tung rối mù cả lên, cô không hiểu vì sao giữa mình và người đàn ông đó vốn chỉ là hai người xa lạ chỉ mới va chạm nhau có vài lần, cùng lắm cũng chỉ tính là biết mặt nhau vậy thôi. Nhưng có một điều gì đó luôn quái lạ khiến cho cô mơ hồ cảm thấy giữa cô và người đàn ông đó như có một sợi dây vô hình nào đó đang cố buộc hai người lại với nhau, cái cảm giác này luôn xuất hiện mỗi khi cô nhìn thấy người đàn ông đó và nó làm cho cô trở nên yếu đuối một cách khó hiểu mỗi lần đối mặt với anh ta.
Ông Tô Định Hải thấy cô con gái lại bắt đầu dở chứng, ông vội vàng ngăn cửa lại làm ra vẻ tức giận la lên nói.
--- Con nói cho ba biết, có phải thằng đó đã làm gì con hay không? Nó đã… Đã….!
--- Ba, ba nghĩ đi đâu vậy? Ba cho rằng con gái ba là loại người dễ dàng để cho đàn ông đụng chạm đến vậy sao? Tô Thanh Hà trợn mắt, biết tỏng ý định mà ba mình muốn nói, cô vội vàng giậm chân vừa tức giận vừa gấp gáp nói.
--- À hì hì ba cũng chỉ đoán vậy thôi, nếu không phải thì thôi, còn nếu đúng thì ba nhất định phải bắt cậu ta chịu trách nhiệm…!
--- Ba… Con xin ba luôn á, ba đừng nói nữa… Thiệt tình nói lung tung không à..! Tô Thanh Hà rốt cuộc không nhịn nổi, vừa giận dỗi vừa xấu hổ chui tỏn vào phòng vội vàng đóng cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa mặt mày hồng lên hờn dỗi cô lẩm bẩm “ Thiệt tình, ba nghĩ sao vậy không biết nữa… “ “ Mà anh ta tại sao lại như vậy chứ, đang bị thương mà còn đi uống rượu say đến bất tỉnh như vậy… Đúng là đồ hư hỏng, thôi mặc kệ anh ta… Lina đùng suy nghĩ nữa, ngủ, ngủ thôi “
Sau khi từ bệnh viện đi ra anh cũng không biết mình nên làm gì, nhà cũng không muốn về, muốn chạy trở lại phòng tranh nhưng lại thôi vì cánh tay lúc này có quay lại đó cũng không thể vẽ được, cuối cùng lại tìm đến quán bar ngồi uống rượu suốt mấy tiếng đồng hồ, đến khi gần như muốn gục ngã sắp ngất đi mới chịu dừng lại trả xong tiền rồi nhờ phục lấy điện thoại gọi cho em gái mình đến đón, anh loạng choạng ra khỏi quán bar đi siêng siêng vẹo vẹo ở trên đường vừa đi vừa chờ Hoàng Kỳ Duyên đến đón.
Khoảng hơn nữa tiếng sau, Hoàng Kỳ Duyên chạy đến con đường mà người trong quán bar đã gọi, khi đến gần còn cách quán bar chỉ chừng 200m cô liền thấy anh trai mình đã nằm dài bên lề đường, lại còn nhìn thấy trên tay anh quấn băng bột, cô tưởng rằng đã xảy ra chuyện cho nên cả kinh vội vàng xuống khỏi xe chạy đến ôm lấy Hoàng Kỳ Linh mà thất thanh gọi lớn.
“ Anh hai, anh làm sao vậy nè “ vừa dứt lời cô lại ngửi thấy từ trên người anh mình nồng nặc mùi rượu, lại nhìn vết thương trên tay anh cô không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô thầm nghĩ “ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc trưa không phải ba nói là anh hai đi với con gái bạn của ba sao… Tại sao bây giờ lại thành ra cái bộ dạng này chứ… “
Cô vất vất vả vả một hồi mới đưa được Hoàng Kỳ Linh lên xe rồi chở về nhà, với tình trạng say mèm mũi của anh trai mình cô không phải là chưa từng thấy, nhưng chuyện hôm nay cô thật sự cảm thấy rất lạ, vì những lần trước đây dù có say đến đâu anh vẫn có thể giữ mình để về đến nhà được, nhưng hôm nay lại say đến bất tỉnh như vậy thật sự cô chưa từng thấy.
Biệt Thự Trăng Vàng, xe của Hoàng Kỳ Duyên vừa về đến trước cửa thì lập tức có người ra đón đở Hoàng Kỳ Linh vào nhà vì trước đó cô đã gọi điện về nhà báo tin trước, hai vợ chồng ông Hoàng Hữu và cô bé Tina đều đứng ở trước nhà đợi, Hoàng Kỳ Linh vừa được đưa xuống xe thì cô bé Tina đã lập tức chạy đến nắm lấy tay anh lắc qua lắc lại gọi “ Ba ơi ba bị làm sao vậy “ nhưng cô bé không có để ý cánh tay mà cô đang nắm hiện đang bị thương đang bó bột, mặt dù là đang say không còn biết gì, nhưng chỗ đau trên tay bị Tina lắc mạnh như vậy anh cũng vì đau quá mà từ trong cơn say tĩnh lại “ A “ lên một tiếng, khuôn mặt tái đi, anh mơ màng nhìn con gái bên cạnh mình giọng nói yếu ớt khàng khàng nói “ Tina ngoan, ba chỉ bị đau một chút thôi “
Sau khi Hoàng Kỳ Linh được mang lên phòng nằm nghĩ, lúc này bà Dương và Hoàng Kỳ Duyên đã đi chuẩn bị ít đồ để giải rượu cho con trai mình, trên phòng chỉ còn lại cô bé Tina và ông Hoàng Hữu hai ông cháu đang ở lại canh chừng Hoàng Kỳ Linh, ông Hoàng Hữu nhìn con trai mình đang nằm bất tỉnh trên giường, ông lắc đầu chán chường có chút phiền muộn, cứ ngỡ là đứa con này đã tìm lại được cuộc sống mới sẽ bắt đầu thay đổi bản thân, nhưng tất cả cũng chỉ mới bắt đầu được vài ngày rồi lại trở về nguyên trạng như vậy. Ông cố suy diễn nguyên nhân xem đã xảy chuyện gì mà lại khiến con mình lại biến thành bộ dạng này, nhưng nghĩ mãi không ra cuối cùng ông nghĩ đến con gái của bạn mình là Tô Thanh Hà ông liền lấy điện thoại gọi cho Tô Định Hải.
--- Alo ông Hải hả?
--- Ừ là tôi đây, ông gọi đến có chuyện gì không vậy?
--- À, không có gì… Tôi chỉ muốn xin lỗi chuyện của con trai tôi sáng nay đã vô lễ… Thế con bé Thanh Hà đã về nhà chưa…?
--- Nó hả, nó đã về từ lúc trưa rồi, nhưng cứ ở lì trong phòng từ trưa đến giờ cơm tối cũng không chịu xuống ăn,không biết là đã xảy ra chuyện gì… Tôi cũng tính lát nữa sẽ gọi hỏi con trai ông xem rốt cuộc hai đứa nó đã xảy ra chuyện gì đây…!
--- Vậy à, chuyện này tôi cũng không rõ, vì thằng con hư của tôi cũng vừa mới về tới nhà trong tình trạng say đến bất tỉnh, tôi vốn muốn tra hỏi nó chuyện lúc sáng nhưng giờ xem bộ dạng nó chắc là không được rồi…!
--- Haiz hai cái đứa này làm sao vậy không biết, để lát nữa tôi lại lên nói chuyện nghiêm túc với con bé xem thử…!
--- À ừ vậy được rồi tôi cúp máy trước đây, có gì hẹn ông cuối tuần đi ăn cơm một bữa rồi nói chuyện… Tôi còn muốn giới thiệu cho ông thành Viên mới trong nhà tôi đây hà hà…!
--- Ủa ông còn có đứa con nào vừa mới về nữa sao?
--- Không phải, là cháu nội của tôi…!
--- A, ông có cháu nội rồi sao, khi nào vậy?
--- Ai dà chuyện này nói ra rất dài dòng, có gì để cuối tuần gặp rồi tôi kể cho ông nghe…!
--- Ừ vậy tôi cúp máy đây, chào ông…!
Hai người nói chuyện xong, cúp điện thoại ông Hoàng Hữu thở dài một hơi nhìn Tina nói “ Tina tối nay con sang ngủ với cô Ba một đêm nha, ba con đang không khỏe hãy để cho ba con yên tĩnh nghỉ ngơi “
--- Dạ ông nội, ba say rượu dữ quá, mùi lắm luôn con không ngửi nổi đâu…!
--- Ừ ngoan…!
OoO
Biệt Thự Rain Toori.
Ông Tô Định Hải, sau khi nói chuyện với bạn mình xong, ông cầm điện thoại trầm tư đi qua đi lại suy nghĩ. Bà Trần Thanh Lam thấy chồng mình gọi điện thoại xong cứ trầm tư đi qua đi lại bà khó hiểu nên tò mò lên tiếng hỏi.
--- Ông à, có chuyện gì vậy? Sao vừa gọi điện thoại xong lại như vậy chứ… Có chuyện gì sao?
--- Không có gì, ông Hoàng Hữu muốn gọi xin lỗi chuyện con trai ông ấy mắng con gái mình lúc sáng, rồi hẹn mời chúng ta đi ăn cơm vào cuối tuần này…! Ông Tô Định Hải lắc đầu nhìn vợ mình nói.
--- y nhắc mới nhớ, không biết đã xảy ra chuyện gì mà con gái mình từ lúc trở về cứ u u sầu sầu hỏi gì cũng không chịu nói…! Bà Lam lo lắng nói.
--- Được rồi, để tôi đi hỏi nó thử…! Ông Tô Định Hải nói rồi đi lên phòng của con gái mình, gõ cửa cóc cóc hỏi.
--- Thanh Hà ba vào được không, ba có chuyện cần muốn nói…!
Trong phòng im lặng một lúc rồi giọng Tô Thanh Hà từ trong phòng vọng ra “ Con mệt lắm có chuyện gì mai nói nha ba, bây giờ con muốn nghỉ ngơi. “
--- Bên nhà bác Hữu vừa gọi điện thoại đến… Nói là thằng bé Kỳ Linh vừa về đến nhà và bất tỉnh rồi…! Ông Hoàng Hữu thấy con gái mình vẫn ương ngạnh tránh né, ông đành giở mánh khoé nói bóng nói gió để xem con gái mình có phản ứng gì không, nhưng điều không ngờ là lời của ông vừa dứt thì lập tức có hiệu quả, mà phản còn làm ông vô cùng kinh ngạc nữa là đằng khác.
Từ trong phòng lập tức vang lên tiếng bước chân chạy vội, rồi cửa phòng được mở ra, Tô Thanh Hà vẻ mặt vừa gấp gáp vừa lo lắng hỏi “ Ba ba vừa mới nói gì. Hoàng Kỳ Linh bị làm sao hả ba? “
--- Cuối cùng cũng chịu mở cửa rồi sao? Mà tại sao con lại gấp gáp như vậy…? Ông Tô Định Hải vẫn không vội trả lời mà nhìn con gái mình hỏi.
--- Ba à, ba nói cho con biết đi anh ta bị làm sao rồi…! Tô Thanh Hà càng thêm gấp gáp, trong lòng càng nôn nóng hỏi.
--- Nó không sao, chỉ là đi uống rượu say đến bất tỉnh, cho nên bác hữu đã gọi điện thoại cho ba để hỏi xem rốt cuộc hai đứa đã xảy ra chuyện gì…!
--- Không có gì đâu ba à, anh ta không sao thì tốt rồi…! Cô nàng nghe xong thì căng thẳng trong lòng được buôn lỏng, cô thầm thở phào một hơi rồi định đóng cửa lại trở vào phòng. Cảm xúc của cô lúc này đang rối tung rối mù cả lên, cô không hiểu vì sao giữa mình và người đàn ông đó vốn chỉ là hai người xa lạ chỉ mới va chạm nhau có vài lần, cùng lắm cũng chỉ tính là biết mặt nhau vậy thôi. Nhưng có một điều gì đó luôn quái lạ khiến cho cô mơ hồ cảm thấy giữa cô và người đàn ông đó như có một sợi dây vô hình nào đó đang cố buộc hai người lại với nhau, cái cảm giác này luôn xuất hiện mỗi khi cô nhìn thấy người đàn ông đó và nó làm cho cô trở nên yếu đuối một cách khó hiểu mỗi lần đối mặt với anh ta.
Ông Tô Định Hải thấy cô con gái lại bắt đầu dở chứng, ông vội vàng ngăn cửa lại làm ra vẻ tức giận la lên nói.
--- Con nói cho ba biết, có phải thằng đó đã làm gì con hay không? Nó đã… Đã….!
--- Ba, ba nghĩ đi đâu vậy? Ba cho rằng con gái ba là loại người dễ dàng để cho đàn ông đụng chạm đến vậy sao? Tô Thanh Hà trợn mắt, biết tỏng ý định mà ba mình muốn nói, cô vội vàng giậm chân vừa tức giận vừa gấp gáp nói.
--- À hì hì ba cũng chỉ đoán vậy thôi, nếu không phải thì thôi, còn nếu đúng thì ba nhất định phải bắt cậu ta chịu trách nhiệm…!
--- Ba… Con xin ba luôn á, ba đừng nói nữa… Thiệt tình nói lung tung không à..! Tô Thanh Hà rốt cuộc không nhịn nổi, vừa giận dỗi vừa xấu hổ chui tỏn vào phòng vội vàng đóng cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa mặt mày hồng lên hờn dỗi cô lẩm bẩm “ Thiệt tình, ba nghĩ sao vậy không biết nữa… “ “ Mà anh ta tại sao lại như vậy chứ, đang bị thương mà còn đi uống rượu say đến bất tỉnh như vậy… Đúng là đồ hư hỏng, thôi mặc kệ anh ta… Lina đùng suy nghĩ nữa, ngủ, ngủ thôi “