Một chiếc Lamborghini Veneno Roadster đắt tiền mang màu đỏ sang trọng lướt đi trên đường, Hoàng Kỳ Linh ngồi trong xe nắm chắc tay lái chân ga đạp mạnh chiếc xe phóng đi như hoả tiễn làm cho Anh tài xế ngồi bên cạnh sợ đến xanh mặt, tim như muốn rớt ra ngoài…
--- Cậu…. Cậu chủ à, cậu có thể chậm lại một chút được không, đi nhanh như vậy nguy hiểm lắm…! Anh tài xế sợ hãi giọng run run nói.
Kít kít kít tiếng thắng xe bánh ma sát trên đường phát ra một chuỗi âm thanh đinh tai nhức óc, chiếc xe đột ngột dừng lại bên đường Hoàng Kỳ Linh hờ hững không thèm nhìn anh tài xế mà chỉ lạnh nhạt bỏ lại một câu “ Xuống xe “... Anh tài xế lắc đầu cười khổ, ảo não mở cửa bước xuống xe bảo toàn lấy cái mạng nhỏ của mình, chiếc xe lại như một cơn gió lướt đi, cho đến khi Hoàng Kỳ Linh chạy đến một ngã rẽ mới bắt đầu giảm lại tốc độ vì phía trước đang có một trạm kiểm tra, tất cả các xe đang xếp thành hàng dọc trên đường đợi kiểm tra an toàn trên xe và giấy tờ lưu hành.
Những chuyện này đáng lẽ ra trong mắt Hoàng Kỳ Linh thì đều là chuyện vô nghĩa, anh ta không muốn tuân thủ cũng không sao cả, nhưng vấn đề hiện tại là ở đây xe đỗ lại quá nhiều, đường như đã bị bịt kín không thể nào thông qua được, phải đợi những xe phía trước lưu thông qua hết đã mới có thể đi được.
Hoàng Kỳ Linh ngồi trong xe nhàm chán bực bội, tay bấm còi kòi kêu in ỏi chân thì đạp ga nẹt bô ầm ầm, hành động tỏ ý bất mãn của anh ta lập tức gây sự chú ý của những người xung quanh, mọi người đều thấy khó chịu vì sự bất lịch sự gây náo loạn nơi công cộng của Hoàng Kỳ Linh, ai nấy đều đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh xem xem người gây ra tiếng động kia là ai. Nhưng khi bọn họ vừa nhìn qua liền thấy một chiếc Lamborghini Veneno Roadster màu đỏ và biển số xe thì lập tức dẹp bỏ hết suy nghĩ trong đầu mặc kệ người trên xe kia muốn làm gì thì làm họ coi như không nghe không thấy.
Ngay lúc Hoàng Kỳ Linh như đang sắp mất kiên nhẫn muốn mở cửa xe đi ra quát tháo để phía trước nhường đường, đột nhiên từ phía sau xe của anh ta lại có một chiếc FERRARI LAFERRARI màu đỏ nhạt gần như màu hồng chạy tới chen lên đậu ngang hàng với xe của Hoàng Kỳ Linh, anh ta trợn tròn mắt nhìn chiếc xe vừa chạy đến kia mà kinh ngạc. Với một tay chơi như anh ta đương nhiên có thể nhìn ra được giá trị của chiếc xe này không hề thua kém xe của mình tí nào, mà người có thể lái nó đương nhiên bối cảnh cũng không phải đơn giản.
Nhưng mà kinh ngạc thì kinh ngạc, tính tình Hoàng Kỳ Linh vốn đã kiêu ngạo không biết trước sau, anh ta bực bội mở cửa đi xuống xe tiến đến gần chiếc FERRARI LAFERRARI kia đưa tay thô lỗ gõ lóc cóc trên cửa xe đồng thời quát lên “ Không cần biết người trong xe là ai, mau lập tức lui lại nhường đường ngay cho tôi “
Không có tiếng trả lời, cửa kính xe từ từ hạ xuống ngồi trong xe là một cô gái với gương mặt cực kỳ xinh đẹp đang lạnh nhạt liếc nhìn Hoàng Kỳ Linh, cô nàng này toàn thân mặt một bộ đồ tây màu trắng ngà, quần thì bó sát đến mắt cá chân, Áo thì ôm sát lấy thân thể, bên trong lớp Áo khoát là một chiếc sơ mi trắng tinh tế, đặc biệt là hai ống tay Áo được kéo ngắn lên lộ ra hai cẳng tay dưới làn da mịn màng trắng trẻo trông rất có cá tính. Mái tóc xõa uống lượng tự nhiên được rẽ ra hai bên phối hợp với khuôn mặt tinh xảo không tì vết kia quả thật là tuyệt mỹ vô ngần.
Hoàng Kỳ Linh nhìn người con gái ngồi trong xe nhất thời ngơ ngẩn trong chốc lát rồi kịp định thần lại, câu từ cứng ngắt ngông nghênh như củ “ Lập tức lui xe lại cho tôi “.... Phải nói Hoàng Kỳ Linh tuy chơi bời vô độ, không coi ai ra gì bản chất cũng là một tên chăng hoa bay bướm, và anh ta chưa từng nhường nhịn ai bao giờ đặc biệt là với phụ nữ, cô nàng trước mặt này trong mắt anh ta cũng phải ra sức thừa nhận là cô ta quá mức kinh diễm nhưng dù là như vậy đi chăng nữa thì anh ta cũng không quá chú trọng hay để tâm mà ra vẻ nịnh nọt lấy hình tượng, đối với Hoàng Kỳ Linh phụ nữ chỉ là một trò chơi không đáng giá mặc cho họ cao quý xinh đẹp hay là ở tầng lớp nào.
Cô gái trong xe nghe Hoàng Kỳ Linh buông lời ngang ngược cô cau mày đôi mắt đẹp sắc lạnh nhướng lên nhìn rõ người đàn ông thô lỗ đứng ngoài cửa xe kia, trong mắt cô cũng xẹt qua một tia kinh ngạc vì dáng vẽ của người này từ vóc dáng đến khuôn mặt cũng được coi như là xếp vào hàng cực phẩm mỹ nam nhân rồi, nhưng tiết là cái tính cách lại sai lệch quá lớn ( thô lỗ) ( ngạo mạn) ( ngang ngược) cô cũng chỉ lướt qua Hoàng Kỳ Linh một lượt rồi lại mặc kệ anh ta, đem cửa kính xe mình kéo lên lại ngồi yên lặng trong xe không thèm nói câu nào.
--- Này cô kia, thái độ gì vậy không nghe tôi nói sao?...! Hoàng Kỳ Linh thấy cô gái này ngay cả trả lời mình cũng không thèm trả lời, mà làm ra thái độ giống như đang coi thường khiến anh cực kì khó chịu. Anh đưa tay liên tục vỗ mạnh vào cửa xe làm cho cô gái trong xe cũng mất kiên nhẫn lại một lần nữa hạ kính xe xuống nhìn chằm chằm Hoàng Kỳ Linh tức giận nói.
--- Này anh kia, đầu anh làm bằng gỗ sao tại sao lại vô lý ngang ngược như vậy?
--- Đầu của cô cũng ướp bằng đá sao, không nghe tôi nói gì sao mà còn ngồi lì ra đấy?...! Hoàng Kỳ Linh lập tức lên tiếng đáp trả.
--- Anh… ( Ting Ting ting) “ Alo mình nghe đây Mộc Đào… Ừ lát nữa mình sẽ đến, bây giờ đang bị kẹt xe nè… Còn gặp phải một tên bệnh hoạn nữa… Ừ có gì lát nữa mình nói cho cậu nghe sau…. Ừ vậy nha…! Đang lúc cô gái muốn nổi giận mắng Hoàng Kỳ Linh thì tiếng chuông điện thoại trên xe cô vang lên cắt ngang những gì cô đang định nói, cô bắt máy nói chuyện với bạn mình vài câu rồi lại cúp máy tiếp tục quay sang nhìn Hoàng Kỳ Linh nói.
--- Này anh kia, tôi không có thời gian đua co mấy chuyện nhảm nhí này với anh đâu…! Nói xong câu đường phía trước cô xe cũng đã lưu thông hết, cô nhấn ga chạy thẳng về phía trước, mặc kệ Hoàng Kỳ Linh ở phía sau tức tối lầu bầu lẩm bẩm.
--- Được lắm, lần sau đừng có để tôi gặp lại cô…! Nói xong anh ta quay trở lại xe cũng vừa lúc tiếng chuông điện thoại lại vang lên “ Kỳ Duyên à gọi anh có chuyện gì không? “
“ Alo anh hai ba nói anh khoan hãy về nhà, bảo anh chạy thẳng qua toà nhà Bitexco Financial Tower cùng ba dự hội thảo, có sự kiện quan trọng “... Phía bên kia một giọng nữ thánh thót trong trẻo vang lên trả lời Hoàng Kỳ Linh, nghe cách xưng hô thì có vẻ như là em gái của anh ta.
--- Không muốn không đi…! Hoàng Kỳ Linh dứt khoát cự tuyệt.
--- Anh hai à làm ơn đi, anh lại muốn ba lên cơn đau tim sao? Coi như em năn nỉ anh đến đó theo ý ba đi mà, chỉ cần có mặt thôi cũng được…!
--- Em có chắc không, anh đến đó chỉ sợ ông càng dễ lên cơn đau tim hơn đấy, cái này em cũng biết mà…! Hoàng Kỳ Linh nói.
--- Ai da xin anh đấy, anh đến đó chỉ cần giữ yên lặng rồi đi bên cạnh ba là được mà, đừng có gây rối là được rồi…! Giọng nói của Kỳ Duyên lại vang lên cầu khẩn nói. Cô thật sự đau đầu với người anh trai này, cứ mỗi lần nói chuyện lại khiến cô phát mệt vì phải nài nỉ.
--- Được rồi được rồi, đến thì đến nhưng anh nói trước nếu như có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng trách anh đấy…! Hoàng Kỳ Linh nói xong liền cúp máy bắt đầu lái xe chuyển hướng đến toà nhà Bitexco Financial Tower
OoO
Toà nhà Bitexco Financial Tower ( đến đây đổi thành tòa nhà Trung Thiên cho dễ gọi nha) nằm ở trung tâm thương mại thành phố Hồ Chí Minh tòa nhà cao 61 tầng được thiết kế tỉ mỉ để thể hiện đúng sức sống theo quy cách thời đại và khát vọng của con người, tòa nhà này được tạo nên chính là biểu tượng tượng trưng cho một nền tảng hình ảnh việt nam đầy sức sống và năng động.
Lúc này phía trước toà nhà đang có vô số người đứng, đa phần người đứng ở nơi này hiện đều là doanh nhân có địa vị trong xã hội, còn lại thì toàn là phóng Viên đứng dày đặc chờ đợi, từng chiếc từng chiếc xe đắt tiền nối đuôi nhau chạy tới đậu trước cửa tòa nhà Trung Thiên…. Tất cả các doanh nhân tên tuổi đều chào hỏi nói chuyện với nhau rồi cùng tiến vào phòng hội nghị.
Một chiếc Ferrari laferrari đỏ nhạt chậm rãi chạy tới dừng lại trước cửa tòa nhà, hiển nhiên đây là xe của cô gái lúc nãy đã cãi nhau với Hoàng Kỳ Linh, cô gái mở của bước xuống xe dáng người cao ráo mảnh khảnh cộng với khuôn mặt cực kì xinh đẹp lập tức thu hút không ít sự chú ý của các doanh nhân trẻ tuổi đang có mặt ở đây cùng với một số phóng Viên nhịn không được mà chụp ảnh.
--- A cô gái này chẳng phải là Tô Thanh Hà con gái của chủ tịch tập đoàn Tô Thị đây sao?
--- Ừ đúng rồi, chà chà người thật thật xinh đẹp, nghe nói hiện tại cô ấy đang nắm giữ vị trí cao trong Tập Đoàn thì phải… Trẻ tuổi như vậy mà có địa vị cao và tài giỏi nữa thật là ngưỡng mộ quá đi…!
--- Nghe nói là cô ấy đã nắm trong tay tấm bằng thạc sĩ ngành quản trị kinh doanh, còn trẻ như vậy thật sự quá mức tài năng…!
Tô Thanh Hà dưới sự chú mục của mọi người, cô thản nhiên bước vào sảnh lớn bỏ lại sau lưng một đám người đàm luận về mình.
Trong đại sảnh trước phòng hội nghị.
--- Ha ha Chủ Tịch Tô lâu ngày không gặp ông vẫn khỏe chứ? Một người đàn ông chừng năm mươi tuổi mặt trên mình một bộ tây phục sang trọng tiến lại gần một người khác cũng trạc tuổi ông mà chào hỏi.
--- A Hoàng Chủ Tịch, tôi vẫn khỏe còn ông cũng vậy chứ? Chủ Tịch Tô thấy người đến là người quen thì kinh ngạc đồng thời vui vẻ chào hỏi lại.
--- Ừ tôi vẫn vậy, buổi Hội Thảo hôm nay ông đến một mình sao? Hoàng Chủ Tịch tò mò hỏi lại, theo như ông biết hiện tại ông bạn già này của mình đã có một trợ thủ đắc lực là con gái ông ấy cũng mới từ nước ngoài trở về không bao lâu, nhưng năng lực làm việc của cô bé này lại rất dày dặn kinh nghiệm, đã nhanh chóng tìm được chỗ đứng bằng vào năng lực của mình đảm nhiệm vị trí quan trọng trong tập đoàn gánh bớt công việc cho ông bạn này rất nhiều, vì không thấy cô gái kia đi cùng nên ông mới tò mò hỏi, với lại ông đột ngột gọi thằng con trai vô dụng kia của mình đến đây cũng là có lý do tính toán cả.
--- À hà Hà… Hôm nay tôi đến cùng với con gái, nó rất quan tâm đến buổi hội thảo này nên dù thế nào cũng muốn tự thân đến dự…. À vừa mới nhắc xong, nó đến rồi kìa…! Chủ Tịch Tô mỉm cười hòa nhã nói.
Hoàng chủ tịch theo tay nhìn lại, đôi mắt thương trường lão luyện đánh giá cô gái toàn thân mặt trang phục màu trắng dáng người xinh và khuôn mặt sáng lạng đầy trí tuệ đang đi tới kia, ông thầm gật đầu hài lòng miệng thốt lên một câu khen ngợi “ Con gái ông lớn lên thật là xinh đẹp lại còn tài năng trẻ tuổi như vậy nữa “
--- Ông cứ nói quá, con trai ông lâu nay cũng đi học ở mỹ chắc hẳn cũng không thua kém gì con gái tôi đâu nhỉ…!
--- Nào để tôi giới thiệu, Thanh Hà lại đây để ba giới thiệu bạn của ba bác Hoàng Hữu cho con gặp… Ông ấy là bạn của ba từ thời còn trẻ, đồng thời hiện ông cũng là Chủ Tịch Tập Đoàn kiến trúc và xây dựng lớn trong nước ta là Tập Đoàn ICS đấy…! Chủ Tịch Tô đưa tay kéo con gái mình lại trước mặt bạn mình rồi bắt đầu giới thiệu qua một lượt.
--- Ông bạn à đây là con gái tôi nó tên là Tô Thanh Hà, thấy thế nào nó cũng vừa từ nước ngoài trở về chưa đầy một năm đây…!
--- Cháu chào Bác Hữu cháu là Tô Thanh Hà…! Tô Thanh Hà lễ phép mỉm cười khom mình chào Hoàng Chủ Tịch một tiếng trông rất tao nhã.
--- Ừ ngoan lắm thật không ngờ cháu lớn lên lại xinh đẹp tài giỏi như vậy, chẳng bù cho con trai Bác haiz mà thôi đừng nhắc đến nó nữa…! Hoàng Chủ Tịch ảo não lắc đầu nhìn con gái của bạn mà tiết rẻ cho con trai mình, mục đích ông kiên quyết ép cho con trai mình đến đây cũng chính là vì nguyên nhân nhân cơ hội này cho hai đứa trẻ gặp mặt, nhưng mà khi nhìn thấy cô con gái của ông bạn thì ông cũng mất hết niềm tin vào con trai mình, căn bản là hai tính cách khác nhau một trời một vực không cách nào tác hợp lại được.
--- y da có đứa con trai như con khi nhắc đến trước mặt người khác làm ba mất mặt lắm sao?...! Đang lúc Hoàng Chủ Tịch vừa mới phiền muộn nói dứt câu thì từ phía sau lưng ông lại vang lên một giọng nói, nghe vào khiến ông không biết nên vui hay nên buồn vì giọng nói này không phải của ai khác mà chính đứa con trai hư đốn làm ông đau đầu nhất.
--- Hoàng Chủ Tịch đây là?..! Tô Định Hải nhìn người thanh niên cao ráo đẹp trai vừa mới bước đến mang theo vẻ mặt không tình nguyện khoanh tay trước ngực đứng bên cạnh Ông Hoàng Hữu hỏi.
--- À thật ngại quá, nó là Hoàng Kỳ Linh là con trai lớn của tôi, vừa mới xuống sân bay trưa nay…! Ông Hoàng Hữu vẻ mặt cười gượng nói.
--- Đây là Bác Tô Định Hải bạn ba và con gái ông ấy Tô Thanh Hà, nhanh chào hỏi đi…!
--- Cháu chào Bác Hải… A lại là cô nữa à đầu ướp đá…?
Hoàng Kỳ Linh tháo xuống mắt kính, đang tính qua loa chào hỏi xong nhưng đang nói lưng chừng thì anh ta lại đột nhiên la ầm lên gây sự chú ý của mọi người, ông Hoàng Hữu cũng giật thót mình thầm thán trong bụng “ hỏng bét thằng ranh con này không phải lại gây chuyện nữa chứ “
--- Lại là anh cái đầu gỗ ngang ngược…! Tô Thanh Hà liếc nhìn Hoàng Kỳ Linh vẻ mặt vẫn lạnh nhạt đáp một câu, đương nhiên cô cũng cảm thấy không thoải mái khi gặp lại cái tên đẹp trai mà thô lỗ này.
--- Hà hà hoá ra hai đứa đã biết nhau sao? Ông Tô Định Hải liếc mắt đầy thâm ý nhìn ông bạn mình rồi nở nụ cười ôn hoà hỏi.
( không biết.) ( không biết.) cả hai người đồng thanh hô lên một câu rồi quay mặt sang chỗ khác không thèm nhìn đối phương… Ông Hoàng Hữu cười khổ lắc đầu không biết làm thế nào, ông không biết bằng cách nào mà thằng con này của mình lại có thể tình cờ dính dáng đến con bạn mình được nữa.
--- Cậu…. Cậu chủ à, cậu có thể chậm lại một chút được không, đi nhanh như vậy nguy hiểm lắm…! Anh tài xế sợ hãi giọng run run nói.
Kít kít kít tiếng thắng xe bánh ma sát trên đường phát ra một chuỗi âm thanh đinh tai nhức óc, chiếc xe đột ngột dừng lại bên đường Hoàng Kỳ Linh hờ hững không thèm nhìn anh tài xế mà chỉ lạnh nhạt bỏ lại một câu “ Xuống xe “... Anh tài xế lắc đầu cười khổ, ảo não mở cửa bước xuống xe bảo toàn lấy cái mạng nhỏ của mình, chiếc xe lại như một cơn gió lướt đi, cho đến khi Hoàng Kỳ Linh chạy đến một ngã rẽ mới bắt đầu giảm lại tốc độ vì phía trước đang có một trạm kiểm tra, tất cả các xe đang xếp thành hàng dọc trên đường đợi kiểm tra an toàn trên xe và giấy tờ lưu hành.
Những chuyện này đáng lẽ ra trong mắt Hoàng Kỳ Linh thì đều là chuyện vô nghĩa, anh ta không muốn tuân thủ cũng không sao cả, nhưng vấn đề hiện tại là ở đây xe đỗ lại quá nhiều, đường như đã bị bịt kín không thể nào thông qua được, phải đợi những xe phía trước lưu thông qua hết đã mới có thể đi được.
Hoàng Kỳ Linh ngồi trong xe nhàm chán bực bội, tay bấm còi kòi kêu in ỏi chân thì đạp ga nẹt bô ầm ầm, hành động tỏ ý bất mãn của anh ta lập tức gây sự chú ý của những người xung quanh, mọi người đều thấy khó chịu vì sự bất lịch sự gây náo loạn nơi công cộng của Hoàng Kỳ Linh, ai nấy đều đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh xem xem người gây ra tiếng động kia là ai. Nhưng khi bọn họ vừa nhìn qua liền thấy một chiếc Lamborghini Veneno Roadster màu đỏ và biển số xe thì lập tức dẹp bỏ hết suy nghĩ trong đầu mặc kệ người trên xe kia muốn làm gì thì làm họ coi như không nghe không thấy.
Ngay lúc Hoàng Kỳ Linh như đang sắp mất kiên nhẫn muốn mở cửa xe đi ra quát tháo để phía trước nhường đường, đột nhiên từ phía sau xe của anh ta lại có một chiếc FERRARI LAFERRARI màu đỏ nhạt gần như màu hồng chạy tới chen lên đậu ngang hàng với xe của Hoàng Kỳ Linh, anh ta trợn tròn mắt nhìn chiếc xe vừa chạy đến kia mà kinh ngạc. Với một tay chơi như anh ta đương nhiên có thể nhìn ra được giá trị của chiếc xe này không hề thua kém xe của mình tí nào, mà người có thể lái nó đương nhiên bối cảnh cũng không phải đơn giản.
Nhưng mà kinh ngạc thì kinh ngạc, tính tình Hoàng Kỳ Linh vốn đã kiêu ngạo không biết trước sau, anh ta bực bội mở cửa đi xuống xe tiến đến gần chiếc FERRARI LAFERRARI kia đưa tay thô lỗ gõ lóc cóc trên cửa xe đồng thời quát lên “ Không cần biết người trong xe là ai, mau lập tức lui lại nhường đường ngay cho tôi “
Không có tiếng trả lời, cửa kính xe từ từ hạ xuống ngồi trong xe là một cô gái với gương mặt cực kỳ xinh đẹp đang lạnh nhạt liếc nhìn Hoàng Kỳ Linh, cô nàng này toàn thân mặt một bộ đồ tây màu trắng ngà, quần thì bó sát đến mắt cá chân, Áo thì ôm sát lấy thân thể, bên trong lớp Áo khoát là một chiếc sơ mi trắng tinh tế, đặc biệt là hai ống tay Áo được kéo ngắn lên lộ ra hai cẳng tay dưới làn da mịn màng trắng trẻo trông rất có cá tính. Mái tóc xõa uống lượng tự nhiên được rẽ ra hai bên phối hợp với khuôn mặt tinh xảo không tì vết kia quả thật là tuyệt mỹ vô ngần.
Hoàng Kỳ Linh nhìn người con gái ngồi trong xe nhất thời ngơ ngẩn trong chốc lát rồi kịp định thần lại, câu từ cứng ngắt ngông nghênh như củ “ Lập tức lui xe lại cho tôi “.... Phải nói Hoàng Kỳ Linh tuy chơi bời vô độ, không coi ai ra gì bản chất cũng là một tên chăng hoa bay bướm, và anh ta chưa từng nhường nhịn ai bao giờ đặc biệt là với phụ nữ, cô nàng trước mặt này trong mắt anh ta cũng phải ra sức thừa nhận là cô ta quá mức kinh diễm nhưng dù là như vậy đi chăng nữa thì anh ta cũng không quá chú trọng hay để tâm mà ra vẻ nịnh nọt lấy hình tượng, đối với Hoàng Kỳ Linh phụ nữ chỉ là một trò chơi không đáng giá mặc cho họ cao quý xinh đẹp hay là ở tầng lớp nào.
Cô gái trong xe nghe Hoàng Kỳ Linh buông lời ngang ngược cô cau mày đôi mắt đẹp sắc lạnh nhướng lên nhìn rõ người đàn ông thô lỗ đứng ngoài cửa xe kia, trong mắt cô cũng xẹt qua một tia kinh ngạc vì dáng vẽ của người này từ vóc dáng đến khuôn mặt cũng được coi như là xếp vào hàng cực phẩm mỹ nam nhân rồi, nhưng tiết là cái tính cách lại sai lệch quá lớn ( thô lỗ) ( ngạo mạn) ( ngang ngược) cô cũng chỉ lướt qua Hoàng Kỳ Linh một lượt rồi lại mặc kệ anh ta, đem cửa kính xe mình kéo lên lại ngồi yên lặng trong xe không thèm nói câu nào.
--- Này cô kia, thái độ gì vậy không nghe tôi nói sao?...! Hoàng Kỳ Linh thấy cô gái này ngay cả trả lời mình cũng không thèm trả lời, mà làm ra thái độ giống như đang coi thường khiến anh cực kì khó chịu. Anh đưa tay liên tục vỗ mạnh vào cửa xe làm cho cô gái trong xe cũng mất kiên nhẫn lại một lần nữa hạ kính xe xuống nhìn chằm chằm Hoàng Kỳ Linh tức giận nói.
--- Này anh kia, đầu anh làm bằng gỗ sao tại sao lại vô lý ngang ngược như vậy?
--- Đầu của cô cũng ướp bằng đá sao, không nghe tôi nói gì sao mà còn ngồi lì ra đấy?...! Hoàng Kỳ Linh lập tức lên tiếng đáp trả.
--- Anh… ( Ting Ting ting) “ Alo mình nghe đây Mộc Đào… Ừ lát nữa mình sẽ đến, bây giờ đang bị kẹt xe nè… Còn gặp phải một tên bệnh hoạn nữa… Ừ có gì lát nữa mình nói cho cậu nghe sau…. Ừ vậy nha…! Đang lúc cô gái muốn nổi giận mắng Hoàng Kỳ Linh thì tiếng chuông điện thoại trên xe cô vang lên cắt ngang những gì cô đang định nói, cô bắt máy nói chuyện với bạn mình vài câu rồi lại cúp máy tiếp tục quay sang nhìn Hoàng Kỳ Linh nói.
--- Này anh kia, tôi không có thời gian đua co mấy chuyện nhảm nhí này với anh đâu…! Nói xong câu đường phía trước cô xe cũng đã lưu thông hết, cô nhấn ga chạy thẳng về phía trước, mặc kệ Hoàng Kỳ Linh ở phía sau tức tối lầu bầu lẩm bẩm.
--- Được lắm, lần sau đừng có để tôi gặp lại cô…! Nói xong anh ta quay trở lại xe cũng vừa lúc tiếng chuông điện thoại lại vang lên “ Kỳ Duyên à gọi anh có chuyện gì không? “
“ Alo anh hai ba nói anh khoan hãy về nhà, bảo anh chạy thẳng qua toà nhà Bitexco Financial Tower cùng ba dự hội thảo, có sự kiện quan trọng “... Phía bên kia một giọng nữ thánh thót trong trẻo vang lên trả lời Hoàng Kỳ Linh, nghe cách xưng hô thì có vẻ như là em gái của anh ta.
--- Không muốn không đi…! Hoàng Kỳ Linh dứt khoát cự tuyệt.
--- Anh hai à làm ơn đi, anh lại muốn ba lên cơn đau tim sao? Coi như em năn nỉ anh đến đó theo ý ba đi mà, chỉ cần có mặt thôi cũng được…!
--- Em có chắc không, anh đến đó chỉ sợ ông càng dễ lên cơn đau tim hơn đấy, cái này em cũng biết mà…! Hoàng Kỳ Linh nói.
--- Ai da xin anh đấy, anh đến đó chỉ cần giữ yên lặng rồi đi bên cạnh ba là được mà, đừng có gây rối là được rồi…! Giọng nói của Kỳ Duyên lại vang lên cầu khẩn nói. Cô thật sự đau đầu với người anh trai này, cứ mỗi lần nói chuyện lại khiến cô phát mệt vì phải nài nỉ.
--- Được rồi được rồi, đến thì đến nhưng anh nói trước nếu như có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng trách anh đấy…! Hoàng Kỳ Linh nói xong liền cúp máy bắt đầu lái xe chuyển hướng đến toà nhà Bitexco Financial Tower
OoO
Toà nhà Bitexco Financial Tower ( đến đây đổi thành tòa nhà Trung Thiên cho dễ gọi nha) nằm ở trung tâm thương mại thành phố Hồ Chí Minh tòa nhà cao 61 tầng được thiết kế tỉ mỉ để thể hiện đúng sức sống theo quy cách thời đại và khát vọng của con người, tòa nhà này được tạo nên chính là biểu tượng tượng trưng cho một nền tảng hình ảnh việt nam đầy sức sống và năng động.
Lúc này phía trước toà nhà đang có vô số người đứng, đa phần người đứng ở nơi này hiện đều là doanh nhân có địa vị trong xã hội, còn lại thì toàn là phóng Viên đứng dày đặc chờ đợi, từng chiếc từng chiếc xe đắt tiền nối đuôi nhau chạy tới đậu trước cửa tòa nhà Trung Thiên…. Tất cả các doanh nhân tên tuổi đều chào hỏi nói chuyện với nhau rồi cùng tiến vào phòng hội nghị.
Một chiếc Ferrari laferrari đỏ nhạt chậm rãi chạy tới dừng lại trước cửa tòa nhà, hiển nhiên đây là xe của cô gái lúc nãy đã cãi nhau với Hoàng Kỳ Linh, cô gái mở của bước xuống xe dáng người cao ráo mảnh khảnh cộng với khuôn mặt cực kì xinh đẹp lập tức thu hút không ít sự chú ý của các doanh nhân trẻ tuổi đang có mặt ở đây cùng với một số phóng Viên nhịn không được mà chụp ảnh.
--- A cô gái này chẳng phải là Tô Thanh Hà con gái của chủ tịch tập đoàn Tô Thị đây sao?
--- Ừ đúng rồi, chà chà người thật thật xinh đẹp, nghe nói hiện tại cô ấy đang nắm giữ vị trí cao trong Tập Đoàn thì phải… Trẻ tuổi như vậy mà có địa vị cao và tài giỏi nữa thật là ngưỡng mộ quá đi…!
--- Nghe nói là cô ấy đã nắm trong tay tấm bằng thạc sĩ ngành quản trị kinh doanh, còn trẻ như vậy thật sự quá mức tài năng…!
Tô Thanh Hà dưới sự chú mục của mọi người, cô thản nhiên bước vào sảnh lớn bỏ lại sau lưng một đám người đàm luận về mình.
Trong đại sảnh trước phòng hội nghị.
--- Ha ha Chủ Tịch Tô lâu ngày không gặp ông vẫn khỏe chứ? Một người đàn ông chừng năm mươi tuổi mặt trên mình một bộ tây phục sang trọng tiến lại gần một người khác cũng trạc tuổi ông mà chào hỏi.
--- A Hoàng Chủ Tịch, tôi vẫn khỏe còn ông cũng vậy chứ? Chủ Tịch Tô thấy người đến là người quen thì kinh ngạc đồng thời vui vẻ chào hỏi lại.
--- Ừ tôi vẫn vậy, buổi Hội Thảo hôm nay ông đến một mình sao? Hoàng Chủ Tịch tò mò hỏi lại, theo như ông biết hiện tại ông bạn già này của mình đã có một trợ thủ đắc lực là con gái ông ấy cũng mới từ nước ngoài trở về không bao lâu, nhưng năng lực làm việc của cô bé này lại rất dày dặn kinh nghiệm, đã nhanh chóng tìm được chỗ đứng bằng vào năng lực của mình đảm nhiệm vị trí quan trọng trong tập đoàn gánh bớt công việc cho ông bạn này rất nhiều, vì không thấy cô gái kia đi cùng nên ông mới tò mò hỏi, với lại ông đột ngột gọi thằng con trai vô dụng kia của mình đến đây cũng là có lý do tính toán cả.
--- À hà Hà… Hôm nay tôi đến cùng với con gái, nó rất quan tâm đến buổi hội thảo này nên dù thế nào cũng muốn tự thân đến dự…. À vừa mới nhắc xong, nó đến rồi kìa…! Chủ Tịch Tô mỉm cười hòa nhã nói.
Hoàng chủ tịch theo tay nhìn lại, đôi mắt thương trường lão luyện đánh giá cô gái toàn thân mặt trang phục màu trắng dáng người xinh và khuôn mặt sáng lạng đầy trí tuệ đang đi tới kia, ông thầm gật đầu hài lòng miệng thốt lên một câu khen ngợi “ Con gái ông lớn lên thật là xinh đẹp lại còn tài năng trẻ tuổi như vậy nữa “
--- Ông cứ nói quá, con trai ông lâu nay cũng đi học ở mỹ chắc hẳn cũng không thua kém gì con gái tôi đâu nhỉ…!
--- Nào để tôi giới thiệu, Thanh Hà lại đây để ba giới thiệu bạn của ba bác Hoàng Hữu cho con gặp… Ông ấy là bạn của ba từ thời còn trẻ, đồng thời hiện ông cũng là Chủ Tịch Tập Đoàn kiến trúc và xây dựng lớn trong nước ta là Tập Đoàn ICS đấy…! Chủ Tịch Tô đưa tay kéo con gái mình lại trước mặt bạn mình rồi bắt đầu giới thiệu qua một lượt.
--- Ông bạn à đây là con gái tôi nó tên là Tô Thanh Hà, thấy thế nào nó cũng vừa từ nước ngoài trở về chưa đầy một năm đây…!
--- Cháu chào Bác Hữu cháu là Tô Thanh Hà…! Tô Thanh Hà lễ phép mỉm cười khom mình chào Hoàng Chủ Tịch một tiếng trông rất tao nhã.
--- Ừ ngoan lắm thật không ngờ cháu lớn lên lại xinh đẹp tài giỏi như vậy, chẳng bù cho con trai Bác haiz mà thôi đừng nhắc đến nó nữa…! Hoàng Chủ Tịch ảo não lắc đầu nhìn con gái của bạn mà tiết rẻ cho con trai mình, mục đích ông kiên quyết ép cho con trai mình đến đây cũng chính là vì nguyên nhân nhân cơ hội này cho hai đứa trẻ gặp mặt, nhưng mà khi nhìn thấy cô con gái của ông bạn thì ông cũng mất hết niềm tin vào con trai mình, căn bản là hai tính cách khác nhau một trời một vực không cách nào tác hợp lại được.
--- y da có đứa con trai như con khi nhắc đến trước mặt người khác làm ba mất mặt lắm sao?...! Đang lúc Hoàng Chủ Tịch vừa mới phiền muộn nói dứt câu thì từ phía sau lưng ông lại vang lên một giọng nói, nghe vào khiến ông không biết nên vui hay nên buồn vì giọng nói này không phải của ai khác mà chính đứa con trai hư đốn làm ông đau đầu nhất.
--- Hoàng Chủ Tịch đây là?..! Tô Định Hải nhìn người thanh niên cao ráo đẹp trai vừa mới bước đến mang theo vẻ mặt không tình nguyện khoanh tay trước ngực đứng bên cạnh Ông Hoàng Hữu hỏi.
--- À thật ngại quá, nó là Hoàng Kỳ Linh là con trai lớn của tôi, vừa mới xuống sân bay trưa nay…! Ông Hoàng Hữu vẻ mặt cười gượng nói.
--- Đây là Bác Tô Định Hải bạn ba và con gái ông ấy Tô Thanh Hà, nhanh chào hỏi đi…!
--- Cháu chào Bác Hải… A lại là cô nữa à đầu ướp đá…?
Hoàng Kỳ Linh tháo xuống mắt kính, đang tính qua loa chào hỏi xong nhưng đang nói lưng chừng thì anh ta lại đột nhiên la ầm lên gây sự chú ý của mọi người, ông Hoàng Hữu cũng giật thót mình thầm thán trong bụng “ hỏng bét thằng ranh con này không phải lại gây chuyện nữa chứ “
--- Lại là anh cái đầu gỗ ngang ngược…! Tô Thanh Hà liếc nhìn Hoàng Kỳ Linh vẻ mặt vẫn lạnh nhạt đáp một câu, đương nhiên cô cũng cảm thấy không thoải mái khi gặp lại cái tên đẹp trai mà thô lỗ này.
--- Hà hà hoá ra hai đứa đã biết nhau sao? Ông Tô Định Hải liếc mắt đầy thâm ý nhìn ông bạn mình rồi nở nụ cười ôn hoà hỏi.
( không biết.) ( không biết.) cả hai người đồng thanh hô lên một câu rồi quay mặt sang chỗ khác không thèm nhìn đối phương… Ông Hoàng Hữu cười khổ lắc đầu không biết làm thế nào, ông không biết bằng cách nào mà thằng con này của mình lại có thể tình cờ dính dáng đến con bạn mình được nữa.