--- Cô…. Là người của công ty nào, đang đợi bạn sao? Đoàn Quốc Dân ngập ngừng hỏi.
--- Tôi là người của Tập Đoàn sản xuất vật liệu xây dựng Tô Thị… Tôi đang đợi bạn…! ( Ting Ting Ting) tiếng chuông điện thoại vang lên Tô Thanh Hà lục lọi trong túi xách lấy điện thoại ra nghe. “ Alo Mộc Đào cậu đâu rồi mau xuống sảnh lớn đi mình đang đứng ở đây đợi cậu nè… Ok xuống nhanh đi mình ra xe đợi cậu “
--- Tôi có việc phải đi trước, chào anh nha…! Tô Thanh Hà nói xong lập tức quay người đi ra khỏi đại sảnh tiến vào trong xe của mình ngồi đợi.
Đoàn Quốc Dân nhìn theo bóng dáng của cô nàng khóe miệng khẽ nở nụ cười rồi cũng rời đi khỏi đại sảnh.
OoO
--- Sao rồi cậu muốn đi đâu bây giờ đây cô nương? Mộc Đào ngồi trên xe nhìn Tô Thanh Hà hỏi.
--- Thì đi kiếm một nhà hàng nào đó ăn đại cái đã, cả ngày nay mình chỉ ăn mỗi buổi sáng giờ đang đói chết đây…! Tô Thanh Hà bụng sôi ùng ục nói.
Hai người lái xe băng qua các nẻo đường mười phút đồng hồ, cuối cùng dừng lại tại nhà Hàng Ngon một trong những nhà hàng nổi tiếng về món ăn ẩm thực chính thống của Việt Nam, bước vào bên trong nhà hàng hai cô gái nhờ phục đưa đến chỗ phòng yên tĩnh nhất rồi bắt đầu gọi món ăn, món ăn đã được chọn nhưng phải mất một lúc đợi nhà bếp làm xong rồi mới mang lên, trong lúc chờ đợi hai người ngồi nói chuyện phiếm qua lại vui vẻ, rồi đột nhiên Mộc Đào như nhớ ra chuyện gì đó cô suy tư trong chốc lát rồi a lên hỏi Tô Thanh Hà.
--- À hồi trưa cậu nói ở trên đường gặp phải một tên bệnh hoạn là thế nào vậy?
--- Ai dà chuyện này cậu đừng nhắc nữa, cái tên đầu gỗ ấy đúng thật là thô lỗ, mình chỉ lái xe tới đậu ngay phần đường của mình để chờ qua trạm kiểm tra, vậy mà anh ta lại ngang ngược cứ một hai bắt mình phải lui xe lại phía sau anh ta để cho anh ta đi trước… Hừ còn nói mình là loại con gái đầu ướp đá lạnh nữa chứ thiệt là tức chết…! Tô Thanh Hà bĩu môi làm ra bộ dáng tức giận như cay cú nói.
--- Ha ha còn đ-ng phải cái loại đàn ông nhỏ mọn như vậy nữa sao? Anh ta trông thế nào để lần sau gặp mình xử cho…! Mộc Đào tò mò hỏi.
--- Đẹp, rất là đẹp trai với lại còn giàu có, chiếc xe mà anh ta đi giá trị còn trên cả xe của mình nữa…! Tô Thanh Hà lại bĩu môi nói.
--- Há… Đẹp trai và giàu có trời ơi, mẫu đàn ông như vậy đi ra đường kiêu căng một chút cũng không sao cả… Thật là ngưỡng mộ quá, đến khi nào mình mới vô tình đ-ng trúng một người như vậy nhỉ..! Mộc Đào hai mắt sáng rực lên bày ra bộ mặt mê trai ao ước nói, vẻ mê trai thấy rõ cô quên luôn những gì mà cô vừa mới nói muốn sử ai đó, ngược lại còn quay lại tăng bốc người ta lên làm cho Tô Thanh Hà trợn mắt.
--- Thôi đừng có mơ mộng nữa đi má… Nhìn coi cái mặt kìa sợ cậu rồi á… Cho mình xin đi loại người như anh ta tốt nhất đừng có dây vào thì hơn…!
--- A cậu nói như thể cậu biết rõ anh ta lắm ấy…! Mộc Đào nghe ra có chỗ không đúng liền lập tức bắt lấy sơ hở tra hỏi.
--- Mình mình không biết, chỉ là trưa nay có vô tình gặp lại trong buổi hội thảo… Anh ta là con trai của bạn ba mình vừa mới từ mỹ trở về lúc sáng nay…! Tô Thanh Hà trầm tư vô thức trả lời, trên tay cầm lấy cái nĩa mà cào cào nhẹ trên dĩa thức ăn nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp lại ngồi thất thần như đang suy tư chuyện gì đó.
--- Này này Thanh Hà… Cậu có làm sao không vậy, tại sao cậu nói chuyện mà hồn phách để đi đâu vậy?... Mộc Đào đưa tay khua qua khua lại trước mặt Tô Thanh Hà nghi ngờ hỏi.
--- À không có gì… Mà nè mình hỏi cậu cái này chút… Nếu một người đàn ông vì yêu một người phụ nữ mà yêu đến nỗi khi mất đi người đó rồi tâm tính cũng trở nên biến đổi trở nên xấu xa… Như vậy thì phải yêu đến mức nào mới xa đoạ bản thân như vậy hả Mộc Đào? Tô Thanh Hà hỏi xong câu thì cô cũng giật mình vì chính bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại đi hỏi chuyện của tên đầu gỗ kia.
--- Hả cậu muốn hỏi chuyện này, mà đây là chuyện của ai…!
--- À không có gì mình chỉ hỏi vậy thôi, cậu không cần trả lời cũng được..! Tô Thanh Hà chột dạ khuôn mặt hơi hồng lên vội vàng giải thích.
--- Ừ vậy để mình nói cho cậu biết, để cho một cô nàng xinh đẹp mà chưa có một mối tình rách như cậu có kinh nghiệm… Chỉ ngắn gọn thôi đó chính là người đó yêu cô gái kia còn sâu sắc hơn cả bản thân mình… Là đem hết niềm tin và tình yêu của mình trao cho người con gái đó, vì thế nếu một khi mất đi người đó cũng coi như niềm tin vỡ nát không còn dám tin tưởng trông mong vào bất cứ điều gì nữa, cậu đã hiểu chưa….! Mộc Đào tóm gọn lại nói ra từng chỗ thiết yếu để giải thích cho Tô Thanh Hà nghe.
“ Yêu hơn cả bản thân mình, sâu đậm đến mức đó sao như vậy nếu như mất đi tất cả thì người đàn ông như vậy sẽ tổn thương đến mức nào chứ “ Tô Thanh Hà thầm nghĩ.
--- À mình chỉ hỏi vậy thôi, cậu không cần để ý… Đồ ăn đến rồi kìa mau ăn thôi…! Tô Thanh Hà lắc đầu cười nhẹ rồi nói lãng sang chuyện khác, thật sự cô cũng không hiểu vì sao mình lại đi hỏi bóng hỏi gió về chuyện của một người mà mình chỉ vừa mới gặp lần đầu như vậy.
--- y này cô bạn, cậu hôm nay lạ lắm nha, toàn mắc chuyện của đàn ông… Nói mình nghe xem có phải nhìn thấy trúng anh nào rồi không hả…! Mộc Đào nhìn hành động cử chỉ của bạn mình hôm nay có phần khác với thường ngày, cô nhìn bạn mình bày ra bộ mặt nghi ngờ trêu ghẹo hỏi.
--- Cậu… Cậu nói linh tinh cái gì đấy… Có ai đâu chứ, mình chỉ tò mò vậy thôi…!
--- Nhưng mà….
--- Thôi thôi mau ăn đi, không nhưng nhị gì cả…! Tô Thanh Hà luốn cuốn cố gắng cắt ngang lời của cô bạn nhiều chuyện này, rồi chỉ vào những món ăn vừa được mang lên trên bàn nói.
Hai cô gái dừng lại câu chuyện, lặng yên tiêu diệt từng dĩa thức ăn trên bàn vừa ăn vừa bàn chuyện về công việc trong bầu không khí yên tĩnh của gian phòng và sắc trời đang chuyển dần về đêm của Sài Gòn.
OoO
Biệt Thự Trăng Vàng, trời đang dần sẩm tối không khí bắt đầu mát dịu dưới những cơn gió nhẹ thoáng qua, Hoàng Kỳ Linh dừng xe bước vào nhà dáng vẽ uể oải lười biếng anh lấy xuống balo trên vai thẳng tay vứt lên ghế sopha rồi ngã mình nằm xuống hai mắt nhắm nghiền như hưởng thụ.
Từ trong nhà bếp một người phụ nữ đoan trang chừng 45 tuổi đi ra, người này tuy là đã có tuổi nhưng nhìn dáng vẻ như còn rất trẻ làn da trên khuôn mặt bà vẫn còn rất trắng mịn hồng hào, không hề có dấu hiệu của người phụ nữ lớn tuổi chút nào, trước người bà lúc này còn đang đeo một cái tạp dề vẻ mặt mỉm cười vui mừng đi ra phòng khách nhìn Hoàng Kỳ Linh ngã mình nằm dài trên ghế mà kêu lên.
--- Kỳ Linh con về rồi đấy à, có mệt không con mau lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm, hôm nay mẹ đặc biệt xuống bếp làm những món con thích ăn nhất đấy..!
Hoàng Kỳ Linh nghe vậy liền vương người đứng dậy không nói một lời nào đi đến ôm chầm lấy mẹ mình nhỏ nhẹ nói.
--- Rốt cuộc cũng chỉ có mẹ là người hiểu con, là người thương con nhất… Con nhớ mẹ lắm…!
--- Được rồi đứa con ngốc, con là con của mẹ mẹ không thương con thì thương ai đây… Thấy nhớ mẹ như vậy thì ở nhà với mẹ luôn đi, đừng đi nữa ba con cũng có tuổi rồi ở nhà kiếm một đứa con dâu sinh cháu cho ba mẹ bế nào…! Mẹ Hoàng Kỳ Linh nhẹ cười yêu thương đưa tay vuốt tóc con trai mình như một đứa trẻ nhẹ nhàng nói.
--- Thôi con đi tắm đây, mẹ cứ dọn sẵn cơm đi, ba cũng sắp về rồi..! Hoàng Kỳ Linh như muốn tránh né những chuyện mẹ mình vừa nói, anh lập tức buông tay lảng sang chuyện khác dứt khoát chấm dứt vấn đề này không đề cập đến nữa.
--- Haiz lại nữa rồi, không biết đến bao giờ con mới quên được người phụ nữ kia… Thôi nhanh đi tắm đi, sẵn tiện lát gọi luôn Kỳ Duyên xuống ăn cơm nó đang ở trên phòng đấy…! Bà Dương thở dài một hơi cũng không nói đến chuyện đó nữa, bà biết mấy năm nay tính khí con trai mình hay thay đổi thất thường, có thể vui vẻ hay cáu giận bất cứ lúc nào.
--- Dạ thưa mẹ…! Hoàng Kỳ Linh nói xong chuyển bước vừa bước được hai bước lên cầu thang thì bên ngoài cửa chính chợt vang lên tiếng la lớn của ba mình. Anh và mẹ vội vàng chạy ngược ra ngoài cửa chính xem đã xảy ra chuyện gì thì ông Hoàng Hữu đã vội vã bước vào nhà, trên tay còn bế theo một đứa bé trần truồng chừng năm tuổi, cô bé đang nhắm mắt bất tỉnh.
Ông Hoàng Hữu vội vàng đặt cô bé lên trên ghế rồi cởi Áo khoác của mình đắp lên che lại thân thể cô bé.
--- Ông à chuyện gì vậy, cô bé này là sao? Bà Dương thấy chồng mình mang cô bé vào nhà, sợ là đã xảy ra chuyện nên lo lắng hỏi.
--- Khoan hãy nói đã, mau gọi điện thoại cho bác sĩ Trương đến đây… Còn bà Kiệm mau đi kiếm một bộ đồ nhỏ cho con bé…! ông Hoàng Hữu vội vàng phân phó còn ông thì liên tục đưa tay chà sát kéo căng hai cánh tay của cô bé để giữ hơi ấm và lưu thông máu.
--- Vâng tôi đi ngay đây ông chủ…! Bà Kiệm đáp.
--- Ba con bé này là ai vậy, tại sao ba lại ẩm nó về nhà…! Hoàng Kỳ Linh mặt mày nhăn nhó nghĩ rằng ba mình đã lo quá nhiều chuyện, liền hỏi một câu không tim không phổi.
--- Ủa mọi người có chuyện gì vậy? Lúc này Hoàng Kỳ Duyên từ trên lầu đi xuống nhìn thấy mọi người vẽ mặt căng thẳng đứng chụm lại một chỗ thì tò mò hỏi.
--- Hừ… Thằng nghịch tử, đồ khốn nạn, mày cứ ở yên đấy lát nữa tao có chuyện hỏi mày…! Ông Hoàng Hữu nghe con trai mình hỏi một câu như không có tình người như vậy liền lập tức trừng mắt giận dữ quát lên vang nhà.
Bà Dương và Kỳ Duyên cũng bị tiếng quát làm cho giật mình, cả hai người cũng không biết vì sao hôm nay ông ấy lại giận dữ như vậy và cũng chưa bao giờ thấy ông giận đến mức này kể cả những lần hay cãi nhau với Hoàng Kỳ Linh cũng chưa bao giờ giận đến mức này.
--- Ông à ông làm sao vậy? Tại sao lại giận giữ như vậy? Bà Dương lo lắng hỏi.
--- Hừ việt này nói sau, đợi bác sĩ đến xem con bé như thế nào đã..!
--- Tôi là người của Tập Đoàn sản xuất vật liệu xây dựng Tô Thị… Tôi đang đợi bạn…! ( Ting Ting Ting) tiếng chuông điện thoại vang lên Tô Thanh Hà lục lọi trong túi xách lấy điện thoại ra nghe. “ Alo Mộc Đào cậu đâu rồi mau xuống sảnh lớn đi mình đang đứng ở đây đợi cậu nè… Ok xuống nhanh đi mình ra xe đợi cậu “
--- Tôi có việc phải đi trước, chào anh nha…! Tô Thanh Hà nói xong lập tức quay người đi ra khỏi đại sảnh tiến vào trong xe của mình ngồi đợi.
Đoàn Quốc Dân nhìn theo bóng dáng của cô nàng khóe miệng khẽ nở nụ cười rồi cũng rời đi khỏi đại sảnh.
OoO
--- Sao rồi cậu muốn đi đâu bây giờ đây cô nương? Mộc Đào ngồi trên xe nhìn Tô Thanh Hà hỏi.
--- Thì đi kiếm một nhà hàng nào đó ăn đại cái đã, cả ngày nay mình chỉ ăn mỗi buổi sáng giờ đang đói chết đây…! Tô Thanh Hà bụng sôi ùng ục nói.
Hai người lái xe băng qua các nẻo đường mười phút đồng hồ, cuối cùng dừng lại tại nhà Hàng Ngon một trong những nhà hàng nổi tiếng về món ăn ẩm thực chính thống của Việt Nam, bước vào bên trong nhà hàng hai cô gái nhờ phục đưa đến chỗ phòng yên tĩnh nhất rồi bắt đầu gọi món ăn, món ăn đã được chọn nhưng phải mất một lúc đợi nhà bếp làm xong rồi mới mang lên, trong lúc chờ đợi hai người ngồi nói chuyện phiếm qua lại vui vẻ, rồi đột nhiên Mộc Đào như nhớ ra chuyện gì đó cô suy tư trong chốc lát rồi a lên hỏi Tô Thanh Hà.
--- À hồi trưa cậu nói ở trên đường gặp phải một tên bệnh hoạn là thế nào vậy?
--- Ai dà chuyện này cậu đừng nhắc nữa, cái tên đầu gỗ ấy đúng thật là thô lỗ, mình chỉ lái xe tới đậu ngay phần đường của mình để chờ qua trạm kiểm tra, vậy mà anh ta lại ngang ngược cứ một hai bắt mình phải lui xe lại phía sau anh ta để cho anh ta đi trước… Hừ còn nói mình là loại con gái đầu ướp đá lạnh nữa chứ thiệt là tức chết…! Tô Thanh Hà bĩu môi làm ra bộ dáng tức giận như cay cú nói.
--- Ha ha còn đ-ng phải cái loại đàn ông nhỏ mọn như vậy nữa sao? Anh ta trông thế nào để lần sau gặp mình xử cho…! Mộc Đào tò mò hỏi.
--- Đẹp, rất là đẹp trai với lại còn giàu có, chiếc xe mà anh ta đi giá trị còn trên cả xe của mình nữa…! Tô Thanh Hà lại bĩu môi nói.
--- Há… Đẹp trai và giàu có trời ơi, mẫu đàn ông như vậy đi ra đường kiêu căng một chút cũng không sao cả… Thật là ngưỡng mộ quá, đến khi nào mình mới vô tình đ-ng trúng một người như vậy nhỉ..! Mộc Đào hai mắt sáng rực lên bày ra bộ mặt mê trai ao ước nói, vẻ mê trai thấy rõ cô quên luôn những gì mà cô vừa mới nói muốn sử ai đó, ngược lại còn quay lại tăng bốc người ta lên làm cho Tô Thanh Hà trợn mắt.
--- Thôi đừng có mơ mộng nữa đi má… Nhìn coi cái mặt kìa sợ cậu rồi á… Cho mình xin đi loại người như anh ta tốt nhất đừng có dây vào thì hơn…!
--- A cậu nói như thể cậu biết rõ anh ta lắm ấy…! Mộc Đào nghe ra có chỗ không đúng liền lập tức bắt lấy sơ hở tra hỏi.
--- Mình mình không biết, chỉ là trưa nay có vô tình gặp lại trong buổi hội thảo… Anh ta là con trai của bạn ba mình vừa mới từ mỹ trở về lúc sáng nay…! Tô Thanh Hà trầm tư vô thức trả lời, trên tay cầm lấy cái nĩa mà cào cào nhẹ trên dĩa thức ăn nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp lại ngồi thất thần như đang suy tư chuyện gì đó.
--- Này này Thanh Hà… Cậu có làm sao không vậy, tại sao cậu nói chuyện mà hồn phách để đi đâu vậy?... Mộc Đào đưa tay khua qua khua lại trước mặt Tô Thanh Hà nghi ngờ hỏi.
--- À không có gì… Mà nè mình hỏi cậu cái này chút… Nếu một người đàn ông vì yêu một người phụ nữ mà yêu đến nỗi khi mất đi người đó rồi tâm tính cũng trở nên biến đổi trở nên xấu xa… Như vậy thì phải yêu đến mức nào mới xa đoạ bản thân như vậy hả Mộc Đào? Tô Thanh Hà hỏi xong câu thì cô cũng giật mình vì chính bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại đi hỏi chuyện của tên đầu gỗ kia.
--- Hả cậu muốn hỏi chuyện này, mà đây là chuyện của ai…!
--- À không có gì mình chỉ hỏi vậy thôi, cậu không cần trả lời cũng được..! Tô Thanh Hà chột dạ khuôn mặt hơi hồng lên vội vàng giải thích.
--- Ừ vậy để mình nói cho cậu biết, để cho một cô nàng xinh đẹp mà chưa có một mối tình rách như cậu có kinh nghiệm… Chỉ ngắn gọn thôi đó chính là người đó yêu cô gái kia còn sâu sắc hơn cả bản thân mình… Là đem hết niềm tin và tình yêu của mình trao cho người con gái đó, vì thế nếu một khi mất đi người đó cũng coi như niềm tin vỡ nát không còn dám tin tưởng trông mong vào bất cứ điều gì nữa, cậu đã hiểu chưa….! Mộc Đào tóm gọn lại nói ra từng chỗ thiết yếu để giải thích cho Tô Thanh Hà nghe.
“ Yêu hơn cả bản thân mình, sâu đậm đến mức đó sao như vậy nếu như mất đi tất cả thì người đàn ông như vậy sẽ tổn thương đến mức nào chứ “ Tô Thanh Hà thầm nghĩ.
--- À mình chỉ hỏi vậy thôi, cậu không cần để ý… Đồ ăn đến rồi kìa mau ăn thôi…! Tô Thanh Hà lắc đầu cười nhẹ rồi nói lãng sang chuyện khác, thật sự cô cũng không hiểu vì sao mình lại đi hỏi bóng hỏi gió về chuyện của một người mà mình chỉ vừa mới gặp lần đầu như vậy.
--- y này cô bạn, cậu hôm nay lạ lắm nha, toàn mắc chuyện của đàn ông… Nói mình nghe xem có phải nhìn thấy trúng anh nào rồi không hả…! Mộc Đào nhìn hành động cử chỉ của bạn mình hôm nay có phần khác với thường ngày, cô nhìn bạn mình bày ra bộ mặt nghi ngờ trêu ghẹo hỏi.
--- Cậu… Cậu nói linh tinh cái gì đấy… Có ai đâu chứ, mình chỉ tò mò vậy thôi…!
--- Nhưng mà….
--- Thôi thôi mau ăn đi, không nhưng nhị gì cả…! Tô Thanh Hà luốn cuốn cố gắng cắt ngang lời của cô bạn nhiều chuyện này, rồi chỉ vào những món ăn vừa được mang lên trên bàn nói.
Hai cô gái dừng lại câu chuyện, lặng yên tiêu diệt từng dĩa thức ăn trên bàn vừa ăn vừa bàn chuyện về công việc trong bầu không khí yên tĩnh của gian phòng và sắc trời đang chuyển dần về đêm của Sài Gòn.
OoO
Biệt Thự Trăng Vàng, trời đang dần sẩm tối không khí bắt đầu mát dịu dưới những cơn gió nhẹ thoáng qua, Hoàng Kỳ Linh dừng xe bước vào nhà dáng vẽ uể oải lười biếng anh lấy xuống balo trên vai thẳng tay vứt lên ghế sopha rồi ngã mình nằm xuống hai mắt nhắm nghiền như hưởng thụ.
Từ trong nhà bếp một người phụ nữ đoan trang chừng 45 tuổi đi ra, người này tuy là đã có tuổi nhưng nhìn dáng vẻ như còn rất trẻ làn da trên khuôn mặt bà vẫn còn rất trắng mịn hồng hào, không hề có dấu hiệu của người phụ nữ lớn tuổi chút nào, trước người bà lúc này còn đang đeo một cái tạp dề vẻ mặt mỉm cười vui mừng đi ra phòng khách nhìn Hoàng Kỳ Linh ngã mình nằm dài trên ghế mà kêu lên.
--- Kỳ Linh con về rồi đấy à, có mệt không con mau lên phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm, hôm nay mẹ đặc biệt xuống bếp làm những món con thích ăn nhất đấy..!
Hoàng Kỳ Linh nghe vậy liền vương người đứng dậy không nói một lời nào đi đến ôm chầm lấy mẹ mình nhỏ nhẹ nói.
--- Rốt cuộc cũng chỉ có mẹ là người hiểu con, là người thương con nhất… Con nhớ mẹ lắm…!
--- Được rồi đứa con ngốc, con là con của mẹ mẹ không thương con thì thương ai đây… Thấy nhớ mẹ như vậy thì ở nhà với mẹ luôn đi, đừng đi nữa ba con cũng có tuổi rồi ở nhà kiếm một đứa con dâu sinh cháu cho ba mẹ bế nào…! Mẹ Hoàng Kỳ Linh nhẹ cười yêu thương đưa tay vuốt tóc con trai mình như một đứa trẻ nhẹ nhàng nói.
--- Thôi con đi tắm đây, mẹ cứ dọn sẵn cơm đi, ba cũng sắp về rồi..! Hoàng Kỳ Linh như muốn tránh né những chuyện mẹ mình vừa nói, anh lập tức buông tay lảng sang chuyện khác dứt khoát chấm dứt vấn đề này không đề cập đến nữa.
--- Haiz lại nữa rồi, không biết đến bao giờ con mới quên được người phụ nữ kia… Thôi nhanh đi tắm đi, sẵn tiện lát gọi luôn Kỳ Duyên xuống ăn cơm nó đang ở trên phòng đấy…! Bà Dương thở dài một hơi cũng không nói đến chuyện đó nữa, bà biết mấy năm nay tính khí con trai mình hay thay đổi thất thường, có thể vui vẻ hay cáu giận bất cứ lúc nào.
--- Dạ thưa mẹ…! Hoàng Kỳ Linh nói xong chuyển bước vừa bước được hai bước lên cầu thang thì bên ngoài cửa chính chợt vang lên tiếng la lớn của ba mình. Anh và mẹ vội vàng chạy ngược ra ngoài cửa chính xem đã xảy ra chuyện gì thì ông Hoàng Hữu đã vội vã bước vào nhà, trên tay còn bế theo một đứa bé trần truồng chừng năm tuổi, cô bé đang nhắm mắt bất tỉnh.
Ông Hoàng Hữu vội vàng đặt cô bé lên trên ghế rồi cởi Áo khoác của mình đắp lên che lại thân thể cô bé.
--- Ông à chuyện gì vậy, cô bé này là sao? Bà Dương thấy chồng mình mang cô bé vào nhà, sợ là đã xảy ra chuyện nên lo lắng hỏi.
--- Khoan hãy nói đã, mau gọi điện thoại cho bác sĩ Trương đến đây… Còn bà Kiệm mau đi kiếm một bộ đồ nhỏ cho con bé…! ông Hoàng Hữu vội vàng phân phó còn ông thì liên tục đưa tay chà sát kéo căng hai cánh tay của cô bé để giữ hơi ấm và lưu thông máu.
--- Vâng tôi đi ngay đây ông chủ…! Bà Kiệm đáp.
--- Ba con bé này là ai vậy, tại sao ba lại ẩm nó về nhà…! Hoàng Kỳ Linh mặt mày nhăn nhó nghĩ rằng ba mình đã lo quá nhiều chuyện, liền hỏi một câu không tim không phổi.
--- Ủa mọi người có chuyện gì vậy? Lúc này Hoàng Kỳ Duyên từ trên lầu đi xuống nhìn thấy mọi người vẽ mặt căng thẳng đứng chụm lại một chỗ thì tò mò hỏi.
--- Hừ… Thằng nghịch tử, đồ khốn nạn, mày cứ ở yên đấy lát nữa tao có chuyện hỏi mày…! Ông Hoàng Hữu nghe con trai mình hỏi một câu như không có tình người như vậy liền lập tức trừng mắt giận dữ quát lên vang nhà.
Bà Dương và Kỳ Duyên cũng bị tiếng quát làm cho giật mình, cả hai người cũng không biết vì sao hôm nay ông ấy lại giận dữ như vậy và cũng chưa bao giờ thấy ông giận đến mức này kể cả những lần hay cãi nhau với Hoàng Kỳ Linh cũng chưa bao giờ giận đến mức này.
--- Ông à ông làm sao vậy? Tại sao lại giận giữ như vậy? Bà Dương lo lắng hỏi.
--- Hừ việt này nói sau, đợi bác sĩ đến xem con bé như thế nào đã..!