Ngay lúc chiếc xe du lịch vừa rời đi, không ai để ý từ phía sau xe của ho lại có thêm hai chiếc xe màu đen từ hai hướng khác nhau cũng bám đuôi theo, đồng thời từ rạng sáng hôm nay trên các trang mạng và báo chí đã loan đầy tin tức của Tô Thanh Hà với đề mục “ Một cô gái trẻ xinh đẹp quan hệ lăng nhăng, có con nhưng không biết ba của đứa bé là ai “ những tin tức này thoáng chốc đã lan tràn trên các trang mạng xã hội, tất cả đầu bìa đều là hình ảnh của Tina và Tô Thanh Hà, các tin tức đủ kiểu toàn bộ đều nhắm vào cô gái trẻ, danh tiếng của cô cũng bắt đầu bị bàn tán và giảm sút qua các comment và bình luận rất nhanh chóng.
Đương sự lúc này thì vẫn chưa ai hay biết gì, chỉ có ba mẹ của Hoàng kỳ Linh và ba mẹ của Tô Thanh Hà là đã đọc tin tức nhưng họ lại không có để tâm, bởi vì ngọn nguồn trong chuyện này họ là người rõ nhất, cái gì mà lăng nhăng không biết ba đứa bé là ai chứ, đây rõ ràng là có người cố ý đưa tin để bôi nhọ con gái của họ. Với khả năng của ông Hoàng Hữu và Tô Định Hải thì họ có thể ngay lập tức cho dập tắt những tin tức này, nhưng họ lại không làm vậy. Nếu đã có người cố ý dựng chuyện thì họ cũng muốn nhân cơ hội này để tạo áp lực cho Tô Thanh Hà, ép cô nhất định phải đồng ý lấy Hoàng Kỳ Linh với lý do là sợ làm mất danh tiếng và thể diện của hai gia đình.
Ngồi trong xe không khí lúc này có chút trầm lắng, năm người phía trước thì cứ chăm chăm nói chuyện trên trời dưới đất với nhau, xem hai người ngồi đằng sau như là không khí không ai để ý đến, Hoàng Kỳ Linh cựa cựa người cố tình gây ra động tĩnh, Anh liếc nhìn Tô Thanh Hà thấy cô nàng vẫn dững dưng nhìn ra ngoài cửa xe Anh không đầu không đuôi lên tiếng hỏi.
--- Em đang giận à… Có chuyện gì cần nói với tôi không?
Vẫn không có tiếng trả lời, vẻ mặt cô nàng vẫn lạnh nhạt như vậy nhìn cảnh vật bên ngoài. Hoàng Kỳ Linh biết nếu cú như vậy mà hỏi sợ là cô nàng này sẽ không thèm trả lời, vì vậy Anh phải giở mánh khóe làm như vu vơ hỏi câu tiếp theo “ Em đang ghen..?” Quả nhiên một câu này vừa ra khỏi miệng đã thấy hiệu quả, Tô Thanh Hà vừa nghe xong không hiểu sao lại giật thót chột dạ một cái như đã bị bắt quả tang, cô xấu hổ quá hóa giận quay sang nhìn tên trời đánh này mà vô tình gõ vào ngực Anh ta một cái chối bay chối bẩy “ Ghen, ghen cái gì… Anh bị điên sao, anh đị với ai thì liên quan gì đến tôi, tôi việc gì phải ghen.. “ nói rồi cô lại vội đưa tay bịt miệng mình, biết mình đã bị tên xấu xa này gài vào tròng cô vừa giận vừa thẹn nên nhất thời im lìm, hai gò má xinh đẹp nổi lên ánh hồng trông rất đáng yêu.
Hoàng Kỳ Linh cười khì khì đắc ý đã lừa được cô nàng nói ra tâm điểm, bắt được tâm điểm rồi anh bắt đầu rót mật dụ dỗ chỉ vào cánh tay bị thương của mình làm bộ khổ sở nói “ Em xem, tôi cũng là vì bảo vệ em bây giờ tay của tôi đã thành ra thế này đây này? “
Tô Thanh Hà sực nhớ, cô nhìn lại cánh tay của anh ta thấy nó đang sưng đỏ lên cả cánh tay, còn có chỗ rươm rướm cả máu thấy vậy không hiểu sao những giận dỗi những xấu hổ kia lập tức chạy đi đâu hết, cô vội vàng bắt lấy cánh tay của Hoàng Kỳ Linh giọng đầy lo lắng hỏi “ Tại, tại sao lại như vậy, anh không có đi khám sao… Sao anh lại có thể bất cẩn như vậy chứ, để bị nặng như vậy? Cô vừa nói vừa xoa nhẹ trên cánh tay anh ta vừa sợ anh ta bị đau.
Hoàng Kỳ Linh vẻ mặt hiện ra ý cười nhưng lại cố nhịn không dám cười, khuôn mặt anh dịu xuống ánh mắt nhu hòa nhìn dáng vẻ đang lo lắng của Tô Thanh Hà lúc này bất chợt anh cảm thấy thật ra cô nàng này lúc dịu dàng cũng đáng yêu và dễ thương như vậy, không phải là dạng người chỉ biết trưng cái bộ mặt xinh đẹp để làm giá. Tô Thanh Hà đang chăm chú xem xét cánh tay cho Hoàng Kỳ Linh, bỗng nhiên cô có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, ngẩng đầu lên cô liên giật nảy mình và xấu hổ khi nhìn thấy mười con mắt ở phía trước đang chăm chú nhấp nháy nhìn mình quái dị, rồi lại gặp ánh mắt của tên đáng ghét đang nhìn mình thất thần, cô thẹn thùng như muốn kiếm chỗ mà trốn nhưng không có chỗ trốn, cuối cùng lại phải đem cánh tay của Hoàng Kỳ Linh ra chịu trận, cô hơi dùng sức bóp mạnh như để áp đi sự xấu hổ của mình nhưng cô lại quên mất là mình đang nắm vào cánh tay đang bị đau của anh ta.
Hoàng Kỳ Linh tru lên một tiếng như sói hoang, mặt mày nhăn nhó rút tay lại trong bụng thầm nghĩ “ Mẹ nó lần này chơi ngu rồi, đối với cái mặt lạnh này đáng ra không nên giở trò tình cảm… Ui trời ơi đau chết mất.. “
Tô Thanh Hà biết mình đã lỡ tay, cô nhìn vẻ mặt đau đớn của Hoàng Kỳ Linh mà trong lòng gấp đến độ muốn ôm lấy anh ta mà xin lỗi, cô thầm trách mình “ Trời ơi mình vừa làm gì vậy chứ, chắc là anh ta đau lắm.. “ Cô ngồi nhìn Hoàng Kỳ Linh vẻ mặt buông lỏng dịu trở lại, cô lưỡng lự cắn môi ngập ngừng “ Tôi, tôi xin lỗi, tôi không có cố ý đâu.. “
Hoàng Kỳ Linh ngồi nép vào một góc làm như đang sợ hải, anh không có trả lời ngay mà vẫn im lặng như chờ đợi cho cô nàng lên tiếng thêm lần nữa, và đúng như dự tính Tô Thanh Hà thấy Hoàng Kỳ Linh ngồi nép mình tránh né và không có trả lời mình, cô lo lắng trong lòng nên lên tiếng hỏi lại lần nữa “ Anh có làm sao không? Tôi xin lỗi mà, anh giận rồi sao? “ Xong tiếng đáp lại cô chỉ có một câu lạnh nhạt ngắn gọn mà lại chứa một chút gì đó như làm nũng “ Tôi đau, lát nữa phải đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra “
Năm người ngồi trước tuy lơ đễnh nhưng vẫn chú ý lắng nghe đôi trê đằng sau nói chuyện, cả năm người nhìn Tô Thanh Hà từng bước bị Hoàng Kỳ Linh dụ dỗ mà tức cười, lắc đầu bó tay với chiêu trò của tên này, da mặt thật quá dày.
Tô Thanh Hà khi nghe Hoàng Kỳ Linh đề nghị như vậy, cô cắn chéo môi lưỡng, cô liếc nhìn những người phía trên thấy họ vẫn làm bộ không chú ý đến mình cô lại nhìn Hoàng Kỳ Linh thấy vẻ mặt anh ta đang chờ đợi, cuối cùng cô cúi đầu thật thấp thẹn thùng gật đầu đồng ý “ Vậy, vậy lát nữa đến Thành Phố Vũng Tàu tôi sẽ đưa anh đi khám.. “ kỳ thật cô cũng không hiểu tại sao cứ mỗi lần ở bên cạnh người đàn ông này tính cách mình trở nên nhu nhược như vậy.
Hoàng Kỳ Linh nhìn bộ dạng của cô nàng như vậy, anh cũng không nhẫn tâm muốn trêu chọc nữa, anh đưa tay nhẹ dưới cằm nâng khuôn mặt đang ngượng ngùng của cô lên nhìn thẳng vào mắt cô giọng nói trở nên nhẹ nhàng ấm áp “ Tôi không sao cả, chỉ là muốn em cùng tôi đi khám thôi… Tôi chỉ muốn em đi cùng thế thôi.. “
“ Thình thịch “ trái tim lạnh lẽo của Tô Thanh Hà bỗng nhiên nhảy loạn nhịp lên, cô nhìn ánh mắt nhu tình thành khẩn của người đàn ông trước mặt mình, trong lòng cùng lúc mang theo nhiều cảm giác lẫn lộn, có vui mừng có thẹn thùng, có ngọt ngào có lo sợ. Đôi môi hồng của cô hơi run run khi nhìn thẳng vào ánh mắt đó, cô có ép mình dời đi quay đầu sang chỗ khác giọng e thẹn lúng túng nói “ Thì, thì không phải tôi đã đồng ý rồi sao?
--- Tại sao lại lùn túng như vậy? Hoàng Kỳ Linh bâng quơ hỏi.
--- Không, không có, lúng túng gì chứ?
--- Mà sao mặt em lại đỏ cả lên vậy? Không khỏe à? Hoàng Kỳ Linh lại cố tình bám dai, biết nguyên nhân là cô nàng đang ngượng ngùng nhưng vẫn cố tình hỏi.
--- Tôi, tôi vẫn khoẻ… Chỉ là chỉ là… Mà tại sao anh lại hỏi nhiều như vậy? Cô nàng bị hỏi dồn nhất thời lúng túng nên quay ngược lại hỏi vặn.
Hoàng Kỳ Linh cười cười rồi bất chợt nhân lúc cô nàng không để ý nhanh như chớp hôn lên má cô một cái rồi kề sát tai cô nhỏ giọng “ Những lúc như vậy nhìn em thật đáng yêu “
Tô Thanh Hà bị hôn trộm nhưng không dám la lên vì sợ bị người ở trước chú ý, như vậy thì càng thêm xấu hổ nữa, cô giận dỗi trừng mắt với Hoàng Kỳ Linh một cái như cảnh cáo rồi hậm hực lại quay mặt ra ngoài cửa xe nhìn ra ngoài. Không ai biết lúc này trên khoé miệng cô như đang khẽ nhếch lên hoàn toàn không giống như đang hờn dỗi.
Đương sự lúc này thì vẫn chưa ai hay biết gì, chỉ có ba mẹ của Hoàng kỳ Linh và ba mẹ của Tô Thanh Hà là đã đọc tin tức nhưng họ lại không có để tâm, bởi vì ngọn nguồn trong chuyện này họ là người rõ nhất, cái gì mà lăng nhăng không biết ba đứa bé là ai chứ, đây rõ ràng là có người cố ý đưa tin để bôi nhọ con gái của họ. Với khả năng của ông Hoàng Hữu và Tô Định Hải thì họ có thể ngay lập tức cho dập tắt những tin tức này, nhưng họ lại không làm vậy. Nếu đã có người cố ý dựng chuyện thì họ cũng muốn nhân cơ hội này để tạo áp lực cho Tô Thanh Hà, ép cô nhất định phải đồng ý lấy Hoàng Kỳ Linh với lý do là sợ làm mất danh tiếng và thể diện của hai gia đình.
Ngồi trong xe không khí lúc này có chút trầm lắng, năm người phía trước thì cứ chăm chăm nói chuyện trên trời dưới đất với nhau, xem hai người ngồi đằng sau như là không khí không ai để ý đến, Hoàng Kỳ Linh cựa cựa người cố tình gây ra động tĩnh, Anh liếc nhìn Tô Thanh Hà thấy cô nàng vẫn dững dưng nhìn ra ngoài cửa xe Anh không đầu không đuôi lên tiếng hỏi.
--- Em đang giận à… Có chuyện gì cần nói với tôi không?
Vẫn không có tiếng trả lời, vẻ mặt cô nàng vẫn lạnh nhạt như vậy nhìn cảnh vật bên ngoài. Hoàng Kỳ Linh biết nếu cú như vậy mà hỏi sợ là cô nàng này sẽ không thèm trả lời, vì vậy Anh phải giở mánh khóe làm như vu vơ hỏi câu tiếp theo “ Em đang ghen..?” Quả nhiên một câu này vừa ra khỏi miệng đã thấy hiệu quả, Tô Thanh Hà vừa nghe xong không hiểu sao lại giật thót chột dạ một cái như đã bị bắt quả tang, cô xấu hổ quá hóa giận quay sang nhìn tên trời đánh này mà vô tình gõ vào ngực Anh ta một cái chối bay chối bẩy “ Ghen, ghen cái gì… Anh bị điên sao, anh đị với ai thì liên quan gì đến tôi, tôi việc gì phải ghen.. “ nói rồi cô lại vội đưa tay bịt miệng mình, biết mình đã bị tên xấu xa này gài vào tròng cô vừa giận vừa thẹn nên nhất thời im lìm, hai gò má xinh đẹp nổi lên ánh hồng trông rất đáng yêu.
Hoàng Kỳ Linh cười khì khì đắc ý đã lừa được cô nàng nói ra tâm điểm, bắt được tâm điểm rồi anh bắt đầu rót mật dụ dỗ chỉ vào cánh tay bị thương của mình làm bộ khổ sở nói “ Em xem, tôi cũng là vì bảo vệ em bây giờ tay của tôi đã thành ra thế này đây này? “
Tô Thanh Hà sực nhớ, cô nhìn lại cánh tay của anh ta thấy nó đang sưng đỏ lên cả cánh tay, còn có chỗ rươm rướm cả máu thấy vậy không hiểu sao những giận dỗi những xấu hổ kia lập tức chạy đi đâu hết, cô vội vàng bắt lấy cánh tay của Hoàng Kỳ Linh giọng đầy lo lắng hỏi “ Tại, tại sao lại như vậy, anh không có đi khám sao… Sao anh lại có thể bất cẩn như vậy chứ, để bị nặng như vậy? Cô vừa nói vừa xoa nhẹ trên cánh tay anh ta vừa sợ anh ta bị đau.
Hoàng Kỳ Linh vẻ mặt hiện ra ý cười nhưng lại cố nhịn không dám cười, khuôn mặt anh dịu xuống ánh mắt nhu hòa nhìn dáng vẻ đang lo lắng của Tô Thanh Hà lúc này bất chợt anh cảm thấy thật ra cô nàng này lúc dịu dàng cũng đáng yêu và dễ thương như vậy, không phải là dạng người chỉ biết trưng cái bộ mặt xinh đẹp để làm giá. Tô Thanh Hà đang chăm chú xem xét cánh tay cho Hoàng Kỳ Linh, bỗng nhiên cô có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, ngẩng đầu lên cô liên giật nảy mình và xấu hổ khi nhìn thấy mười con mắt ở phía trước đang chăm chú nhấp nháy nhìn mình quái dị, rồi lại gặp ánh mắt của tên đáng ghét đang nhìn mình thất thần, cô thẹn thùng như muốn kiếm chỗ mà trốn nhưng không có chỗ trốn, cuối cùng lại phải đem cánh tay của Hoàng Kỳ Linh ra chịu trận, cô hơi dùng sức bóp mạnh như để áp đi sự xấu hổ của mình nhưng cô lại quên mất là mình đang nắm vào cánh tay đang bị đau của anh ta.
Hoàng Kỳ Linh tru lên một tiếng như sói hoang, mặt mày nhăn nhó rút tay lại trong bụng thầm nghĩ “ Mẹ nó lần này chơi ngu rồi, đối với cái mặt lạnh này đáng ra không nên giở trò tình cảm… Ui trời ơi đau chết mất.. “
Tô Thanh Hà biết mình đã lỡ tay, cô nhìn vẻ mặt đau đớn của Hoàng Kỳ Linh mà trong lòng gấp đến độ muốn ôm lấy anh ta mà xin lỗi, cô thầm trách mình “ Trời ơi mình vừa làm gì vậy chứ, chắc là anh ta đau lắm.. “ Cô ngồi nhìn Hoàng Kỳ Linh vẻ mặt buông lỏng dịu trở lại, cô lưỡng lự cắn môi ngập ngừng “ Tôi, tôi xin lỗi, tôi không có cố ý đâu.. “
Hoàng Kỳ Linh ngồi nép vào một góc làm như đang sợ hải, anh không có trả lời ngay mà vẫn im lặng như chờ đợi cho cô nàng lên tiếng thêm lần nữa, và đúng như dự tính Tô Thanh Hà thấy Hoàng Kỳ Linh ngồi nép mình tránh né và không có trả lời mình, cô lo lắng trong lòng nên lên tiếng hỏi lại lần nữa “ Anh có làm sao không? Tôi xin lỗi mà, anh giận rồi sao? “ Xong tiếng đáp lại cô chỉ có một câu lạnh nhạt ngắn gọn mà lại chứa một chút gì đó như làm nũng “ Tôi đau, lát nữa phải đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra “
Năm người ngồi trước tuy lơ đễnh nhưng vẫn chú ý lắng nghe đôi trê đằng sau nói chuyện, cả năm người nhìn Tô Thanh Hà từng bước bị Hoàng Kỳ Linh dụ dỗ mà tức cười, lắc đầu bó tay với chiêu trò của tên này, da mặt thật quá dày.
Tô Thanh Hà khi nghe Hoàng Kỳ Linh đề nghị như vậy, cô cắn chéo môi lưỡng, cô liếc nhìn những người phía trên thấy họ vẫn làm bộ không chú ý đến mình cô lại nhìn Hoàng Kỳ Linh thấy vẻ mặt anh ta đang chờ đợi, cuối cùng cô cúi đầu thật thấp thẹn thùng gật đầu đồng ý “ Vậy, vậy lát nữa đến Thành Phố Vũng Tàu tôi sẽ đưa anh đi khám.. “ kỳ thật cô cũng không hiểu tại sao cứ mỗi lần ở bên cạnh người đàn ông này tính cách mình trở nên nhu nhược như vậy.
Hoàng Kỳ Linh nhìn bộ dạng của cô nàng như vậy, anh cũng không nhẫn tâm muốn trêu chọc nữa, anh đưa tay nhẹ dưới cằm nâng khuôn mặt đang ngượng ngùng của cô lên nhìn thẳng vào mắt cô giọng nói trở nên nhẹ nhàng ấm áp “ Tôi không sao cả, chỉ là muốn em cùng tôi đi khám thôi… Tôi chỉ muốn em đi cùng thế thôi.. “
“ Thình thịch “ trái tim lạnh lẽo của Tô Thanh Hà bỗng nhiên nhảy loạn nhịp lên, cô nhìn ánh mắt nhu tình thành khẩn của người đàn ông trước mặt mình, trong lòng cùng lúc mang theo nhiều cảm giác lẫn lộn, có vui mừng có thẹn thùng, có ngọt ngào có lo sợ. Đôi môi hồng của cô hơi run run khi nhìn thẳng vào ánh mắt đó, cô có ép mình dời đi quay đầu sang chỗ khác giọng e thẹn lúng túng nói “ Thì, thì không phải tôi đã đồng ý rồi sao?
--- Tại sao lại lùn túng như vậy? Hoàng Kỳ Linh bâng quơ hỏi.
--- Không, không có, lúng túng gì chứ?
--- Mà sao mặt em lại đỏ cả lên vậy? Không khỏe à? Hoàng Kỳ Linh lại cố tình bám dai, biết nguyên nhân là cô nàng đang ngượng ngùng nhưng vẫn cố tình hỏi.
--- Tôi, tôi vẫn khoẻ… Chỉ là chỉ là… Mà tại sao anh lại hỏi nhiều như vậy? Cô nàng bị hỏi dồn nhất thời lúng túng nên quay ngược lại hỏi vặn.
Hoàng Kỳ Linh cười cười rồi bất chợt nhân lúc cô nàng không để ý nhanh như chớp hôn lên má cô một cái rồi kề sát tai cô nhỏ giọng “ Những lúc như vậy nhìn em thật đáng yêu “
Tô Thanh Hà bị hôn trộm nhưng không dám la lên vì sợ bị người ở trước chú ý, như vậy thì càng thêm xấu hổ nữa, cô giận dỗi trừng mắt với Hoàng Kỳ Linh một cái như cảnh cáo rồi hậm hực lại quay mặt ra ngoài cửa xe nhìn ra ngoài. Không ai biết lúc này trên khoé miệng cô như đang khẽ nhếch lên hoàn toàn không giống như đang hờn dỗi.