Trong giờ ăn cơm tối, lúc này năm người đã ngồi vào bàn ăn, chỉ còn thiếu Hoàng Kỳ Linh, Tô Thanh Hà và Tina nữa là đủ. Mọi người vẫn đang đợi, lúc nãy sau khi đợi cho công chuyện của Hoàng Kỳ Linh và Tô Thanh Hà kết thúc, mẹ của Tô Thanh Hà ở bên ngoài giả vờ như tiện đường đi ngang qua rồi gọi vọng vào bảo “ Con gái chuẩn bị đi ăn tối “
Vì lúc đó Tô Thanh Hà và cả Hoàng Kỳ Linh trên người vẫn còn mặt quần Áo ướt, cả người rít ráy vì nước muối biển cho nên cô đã ứng phó bảo mẹ mình ra trước, đợi cô tắm xong sẽ ra. Bà Lam cũng ậm ừ cho qua chuyện bỏ lại một câu bảo cô lát nữa qua gọi luôn Hoàng Kỳ Linh và Tina, bà biết cả hai cha con nhà này đều đang ở trong phòng con gái mình nhưng bà vẫn làm như không biết cho nên mới nói như vậy, bởi vì bà không muốn con gái mình xấu hổ.
Trong phong ăn năm người, mười con mắt vẫn đang chờ đợi, một lát sau liền thấy ba người Hoàng Kỳ Linh đi vào. Nhìn qua một lượt ánh mắt ai nấy đều quái dị, nhất là khi nhìn đến cô nàng Tô Thanh Hà, bởi vì bộ dáng cô lúc này thật không khác gì một cô gái mới lần đầu làm chuyện kia. Và cả năm người lúc này đều mang một cái tư tưởng của cặp trẻ này vừa nãy đã làm chuyện kia, cho nên lúc này khi nhìn thấy bộ dáng của cô nàng thì họ càng chắc chắn cô và Hoàng Kỳ Linh vừa mới làm chuyện đó xong, không những vậy mà còn làm rất mạnh bạo cuồng nhiệt nữa.
Chỉ thấy Tô Thanh Hà đang đi khập khiển khép nép, thỉnh thoảng mặt còn nhăn nhó và trừng mắt với Hoàng Kỳ Linh, cô nàng đi khập khiển một tay thì đặt ở trển đùi chân của mình liên tục xoa nhẹ, kiểu như làm như vậy sẽ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, như vậy bảo sao mà người ta không nghĩ bậy cho được chứ, nhất là hai người phụ nữ trưởng thành ở đây, cả hai đều là người từng trải cho nên hiểu rất rõ về nổi thồng khổ của một người con gái mới lần đầu bị phá thân mà còn làm đến lâu như vậy, không đi khập khiển mới lạ.
Nhưng những suy nghĩ này thì chỉ có một mình mẹ của Tô Thanh Hà nghĩ thôi, vì bà biết con gái mình vẫn còn là một cô gái trong trắng. Nhưng còn mẹ của Hoàng Kỳ Linh thì lại khác, trong tư tưởng của bà hiện tại thì Tô Thanh Hà đã là một người mẹ, không còn là một cô gái trinh nguyên như nữa, cho nên bà nghĩ chắc là do cô lâu rồi chưa từng quan hệ, hôm nay lại làm nhiều như vậy cho nên mới dẫn đến tình trạng đi không vững này.
Bà Lam nhìn con gái mình khập khiển bước vào, bà đưa tay kéo một cái ghế bên cạnh mình ý bảo cô ngồi vào đó, rồi bà nắm tay cô mờ ám hỏi nhỏ… “ Con gái có đau lắm không? “
Tô Thanh Hà vẫn ngây ngô, cô tưởng rằng mẹ đã biết mình bị trật chân và trúng độc cho nên vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì gật đầu trả lời “ Dạ đâu lắm mẹ… Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu con bị như vậy, đau chết đi được… Mà cũng tại cái tên lang băm kia, đã không biết làm mà còn làm mạnh như vậy, cứ đòi một lần làm cho xong hại con phải thành ra như vậy “
Mẹ của cô thì hỏi nhỏ, nhưng cô thì ức chế quá cho nên trả lời rất lớn, làm mấy người nghe được ai cũng trợn tròn mắt rồi lại quay sang nhìn Hoàng Kỳ Linh với ánh mắt đầy hoài nghi, một người đàng ông làm chuyện kia mà để con nhà người ta thẳng miệng nói là không hiểu chuyện không biết làm thì còn ra cái thể thống gì.
Ông Hoàng Hữu nhìn con trai mình mà lắc đầu “ Hừ “ nhẹ một tiếng ý bảo đồ vô dụng rồi không thèm để ý anh ta nữa. Còn nhân vật chính cô tình dựng chuyện gây hiểu lầm lúc này thì cười méo miệng dưới ánh mắt quái dị của mọi người, nhưng anh ta cũng không để ý mấy mà còn cảm thấy Vinh quang đang đến gần. Anh ta mặt kệ mọi người đang nhìn mình, vẻ mặt giả bộ buồn rầu quay sang Tô Thanh Hà kêu ca oan ức nói “ Tôi đã cô gắng hết sức có thể rồi mà, em không cần phải nói như vậy trước mặt mọi người chứ… “
--- Hừ, cái đồ lang băm, đã không biết mà còn khoe mẽ… Hại người ta bây giờ đi đứng thế này anh thấy vui chưa… Sau này anh đừng hòng động vào tồi nữa, không tin tưởng anh được..! Tô Thanh Hà vẫn vô tư hồn nhiên trả lời mà không biết mình lại đang bị lừa vào bẩy.
Lần này lại là hai cặp cha mẹ đang ngồi ở đây phải cười méo miệng, họ cảm giác như sắp có bão đến, bà mẹ Hoàng Kỳ Linh không tài nào nghĩ ra con trai mình nổi tiếng là ăn chơi gái gú vậy mà lại yêu sinh lý như vậy, để cho một cô gái chế bai thậm tệ thậm chí là cấm không cho đụng đến nữa mới chết chứ.
“ Này tôi cũng đâu có muốn như vậy đâu, hay là vậy đi để lát nửa tôi làm lại cẩn thận cho, nếu không hết đau thì tôi tùy em xử lý, em muốn tôi làm gì hay bảo tôi làm gì cũng được… “ Hoàng Kỳ Linh càng nói càng muốn cho thêm dầu vào lửa, lúc này nếu không ở đây còn có người thì anh ta đã cười ầm lên rồi, dự tính lát nữa sau khí về phòng sẽ lăn ra cười chắc cười đến rách bờ tường mới được.
Ngoài dự tính của mọi người, cứ ngỡ là Tô Thanh Hà sẽ dứt khoát từ chối, nhưng nào ngờ cô lại không chút suy nghĩ hay do dự gì, thẳng miệng đáp ứng “ Được là anh nói đó nghe, lát nữa mà còn làm không được thì anh biết tay tôi.. “ Câu nói vô tư của cô làm cho mấy người không hiểu nổi, rốt cuộc là cô nàng này muốn cái gì, rõ ràng là vừa mới than vãn kêu đau rồi cấm đoán này nọ vậy mà lại thay thôi ý định chỉ trong nháy mắt, thật là khó hiểu.
Nhưng chuyện gì rồi cũng xong, nếu hai bên đã quyết định thông gia với nhau thì cũng tùy lứa trẻ, chuyện của họ cứ để họ tự giải quyết với nhau, giải quyết xong rồi sau này lấy nhau về sẽ không còn vướng mắc gì nữa. Vì vậy lúc này Ông Hoàng Hữu ho khan một tiếng cắt ngang chuyện của hai người rồi lên tiếng nói.
“ Hai cái đứa này có chuyện gì lát nữa kéo nhau về phòng mà nói… Bây giờ là giờ cơm lại đi nói mấy cái chuyện này, bộ không muốn ăn cơm sao, hay đã ăn trước rồi bây giờ không thấy đói nữa… “
Nghe vậy cả hai người vẫn đang nói qua nói lại, anh nói một câu tôi trả lời một câu cả hai đều dừng lại và yên lặng, chỉ là ánh mắt nhìn nhau như kiểu tôi không chịu thua.
Các món ăn đã được bưng lên, mọi người vẫn ngồi yên lặng ăn uống, nói chung là vẫn có nói chuyện nhưng không phải là hai người Hoàng Kỳ Linh và Tô Thanh Hà nói, mà là mấy người lớn nói với nhau. Ông Tô Định Hải đang bưng ly rượu cụng với ông Hoàng Hữu một cái đang tính nhấp một ngụm thì đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, ông lại đặt ly xuống bàn thoải mái tựa lưng vào ghế, thản nhiên nhìn con gái mình vẫn đang chuyên chú ăn mà hỏi.
“ À đúng rồi, xuýt chút nữa thì quên mất… Thanh Hà… Chuyện lúc sáng con nghĩ tới đâu rồi.?”
Tô Thanh Hà đang ăn đột nhiên nghe ba mình hỏi đến vấn đề này làm cô chút nữa bị sặc, phải nhờ mẹ cô vuốt lưng rồi bưng cho ly nước uống mới trở lại bình thường được. Cô nghiêm túc lại khẽ liếc nhìn Hoàng Kỳ Linh, nhưng thấy anh ta có vẻ như là không quan tâm vẫn còn đang cắm đầu mà tiêu diệt thức ăn, cô tức lắm cánh vòng ra phía sau lưng Tina luồng thẳng qua hông của anh ta mà nhéo một cái thật mạnh.
“ A đau quá “ Hoàng Kỳ Linh giật bắn người né qua một bên, liền thấy cô nàng đang rút tay về vẻ mặt còn cười như thể cho anh biết tay. Ông Hoàng Hữu ngồi cạnh anh cũng nói bóng nói gió rằng “ Muốn có vợ thì nghiêm chỉnh một chút đi “ rồi ông lại nhìn Tô Thanh Hà hỏi tiếp “ Bây giờ cháu nói xem, cháu nghĩ như thế nào.. “
Tô Thanh Hà gật đầu, cảm giác của cô lúc này ngay chính bản thân cô cũng cảm thấy rất hồi hộp, cô đã dành cả ngày hôm nay để suy nghĩ về chuyện này rồi. Thật ra cô cũng biết trước sau gì thì số phận cũng gán ghép hai người lại với nhau, bởi vì sự xuất hiện của Tina là minh chứng rất rõ ràng rồi, nếu hai người không đến với nhau nếu thật sự không có tình cảm thì trong tương lai Tina sẽ được sinh ra như thế nào, cả ngày hôm nay cô đã căn cứ vào rất nhiều chuyện để suy nghĩ thật kỹ, kể cả chuyện về Tina chính là mấu chốt quan trọng nhất khiến cô càng thêm vững tin hơn. Vì thế cho nên lúc này cô rất nghiêm túc, từng lời nói cũng vững vàng mà trả lời trước mặt mọi người rằng “ Muốn tôi kết hôn với anh cũng được, nhưng đến lúc đó tôi sẽ có một số điều kiện mà anh bắt buộc phải tuân theo… Còn hiện tại thì tôi không vội cho nên nếu cần thiết thì có thể tổ chức đính hôn trước cũng được… “
Hoàng Kỳ Linh nghe xong, không hiểu tại sao anh lại có cảm giác rất vui mừng, vui đến nổi muốn lao đến ôm cô mà hôn lên má cô một cái, anh cũng không hề suy nghĩ liền gật đầu, cách nói chuyện cũng thay đổi rất nhanh chóng, làm cho ai nấy vừa nghe đã cảm thấy là lạ không giống bình thường, mà có phần vui vẻ và chiều chuộng hơn “ Được đến lúc đó, cho dù em có yêu cầu gì thì tôi cũng sẽ tuân theo không làm trái “
Cả Tô Thanh Hà cũng nghe ra cách nói chuyện của anh ta sau khi nghe mình trả lời đã có sự biến đổi rất lớn, cô có thể từ trong câu nói của anh ta mà cảm nhận được rõ ràng ý tứ của anh ta là đang nuông chiều theo ý mình và sẽ nghe bất cứ lời nào của mình vô điều kiện.
Vì lúc đó Tô Thanh Hà và cả Hoàng Kỳ Linh trên người vẫn còn mặt quần Áo ướt, cả người rít ráy vì nước muối biển cho nên cô đã ứng phó bảo mẹ mình ra trước, đợi cô tắm xong sẽ ra. Bà Lam cũng ậm ừ cho qua chuyện bỏ lại một câu bảo cô lát nữa qua gọi luôn Hoàng Kỳ Linh và Tina, bà biết cả hai cha con nhà này đều đang ở trong phòng con gái mình nhưng bà vẫn làm như không biết cho nên mới nói như vậy, bởi vì bà không muốn con gái mình xấu hổ.
Trong phong ăn năm người, mười con mắt vẫn đang chờ đợi, một lát sau liền thấy ba người Hoàng Kỳ Linh đi vào. Nhìn qua một lượt ánh mắt ai nấy đều quái dị, nhất là khi nhìn đến cô nàng Tô Thanh Hà, bởi vì bộ dáng cô lúc này thật không khác gì một cô gái mới lần đầu làm chuyện kia. Và cả năm người lúc này đều mang một cái tư tưởng của cặp trẻ này vừa nãy đã làm chuyện kia, cho nên lúc này khi nhìn thấy bộ dáng của cô nàng thì họ càng chắc chắn cô và Hoàng Kỳ Linh vừa mới làm chuyện đó xong, không những vậy mà còn làm rất mạnh bạo cuồng nhiệt nữa.
Chỉ thấy Tô Thanh Hà đang đi khập khiển khép nép, thỉnh thoảng mặt còn nhăn nhó và trừng mắt với Hoàng Kỳ Linh, cô nàng đi khập khiển một tay thì đặt ở trển đùi chân của mình liên tục xoa nhẹ, kiểu như làm như vậy sẽ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, như vậy bảo sao mà người ta không nghĩ bậy cho được chứ, nhất là hai người phụ nữ trưởng thành ở đây, cả hai đều là người từng trải cho nên hiểu rất rõ về nổi thồng khổ của một người con gái mới lần đầu bị phá thân mà còn làm đến lâu như vậy, không đi khập khiển mới lạ.
Nhưng những suy nghĩ này thì chỉ có một mình mẹ của Tô Thanh Hà nghĩ thôi, vì bà biết con gái mình vẫn còn là một cô gái trong trắng. Nhưng còn mẹ của Hoàng Kỳ Linh thì lại khác, trong tư tưởng của bà hiện tại thì Tô Thanh Hà đã là một người mẹ, không còn là một cô gái trinh nguyên như nữa, cho nên bà nghĩ chắc là do cô lâu rồi chưa từng quan hệ, hôm nay lại làm nhiều như vậy cho nên mới dẫn đến tình trạng đi không vững này.
Bà Lam nhìn con gái mình khập khiển bước vào, bà đưa tay kéo một cái ghế bên cạnh mình ý bảo cô ngồi vào đó, rồi bà nắm tay cô mờ ám hỏi nhỏ… “ Con gái có đau lắm không? “
Tô Thanh Hà vẫn ngây ngô, cô tưởng rằng mẹ đã biết mình bị trật chân và trúng độc cho nên vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì gật đầu trả lời “ Dạ đâu lắm mẹ… Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu con bị như vậy, đau chết đi được… Mà cũng tại cái tên lang băm kia, đã không biết làm mà còn làm mạnh như vậy, cứ đòi một lần làm cho xong hại con phải thành ra như vậy “
Mẹ của cô thì hỏi nhỏ, nhưng cô thì ức chế quá cho nên trả lời rất lớn, làm mấy người nghe được ai cũng trợn tròn mắt rồi lại quay sang nhìn Hoàng Kỳ Linh với ánh mắt đầy hoài nghi, một người đàng ông làm chuyện kia mà để con nhà người ta thẳng miệng nói là không hiểu chuyện không biết làm thì còn ra cái thể thống gì.
Ông Hoàng Hữu nhìn con trai mình mà lắc đầu “ Hừ “ nhẹ một tiếng ý bảo đồ vô dụng rồi không thèm để ý anh ta nữa. Còn nhân vật chính cô tình dựng chuyện gây hiểu lầm lúc này thì cười méo miệng dưới ánh mắt quái dị của mọi người, nhưng anh ta cũng không để ý mấy mà còn cảm thấy Vinh quang đang đến gần. Anh ta mặt kệ mọi người đang nhìn mình, vẻ mặt giả bộ buồn rầu quay sang Tô Thanh Hà kêu ca oan ức nói “ Tôi đã cô gắng hết sức có thể rồi mà, em không cần phải nói như vậy trước mặt mọi người chứ… “
--- Hừ, cái đồ lang băm, đã không biết mà còn khoe mẽ… Hại người ta bây giờ đi đứng thế này anh thấy vui chưa… Sau này anh đừng hòng động vào tồi nữa, không tin tưởng anh được..! Tô Thanh Hà vẫn vô tư hồn nhiên trả lời mà không biết mình lại đang bị lừa vào bẩy.
Lần này lại là hai cặp cha mẹ đang ngồi ở đây phải cười méo miệng, họ cảm giác như sắp có bão đến, bà mẹ Hoàng Kỳ Linh không tài nào nghĩ ra con trai mình nổi tiếng là ăn chơi gái gú vậy mà lại yêu sinh lý như vậy, để cho một cô gái chế bai thậm tệ thậm chí là cấm không cho đụng đến nữa mới chết chứ.
“ Này tôi cũng đâu có muốn như vậy đâu, hay là vậy đi để lát nửa tôi làm lại cẩn thận cho, nếu không hết đau thì tôi tùy em xử lý, em muốn tôi làm gì hay bảo tôi làm gì cũng được… “ Hoàng Kỳ Linh càng nói càng muốn cho thêm dầu vào lửa, lúc này nếu không ở đây còn có người thì anh ta đã cười ầm lên rồi, dự tính lát nữa sau khí về phòng sẽ lăn ra cười chắc cười đến rách bờ tường mới được.
Ngoài dự tính của mọi người, cứ ngỡ là Tô Thanh Hà sẽ dứt khoát từ chối, nhưng nào ngờ cô lại không chút suy nghĩ hay do dự gì, thẳng miệng đáp ứng “ Được là anh nói đó nghe, lát nữa mà còn làm không được thì anh biết tay tôi.. “ Câu nói vô tư của cô làm cho mấy người không hiểu nổi, rốt cuộc là cô nàng này muốn cái gì, rõ ràng là vừa mới than vãn kêu đau rồi cấm đoán này nọ vậy mà lại thay thôi ý định chỉ trong nháy mắt, thật là khó hiểu.
Nhưng chuyện gì rồi cũng xong, nếu hai bên đã quyết định thông gia với nhau thì cũng tùy lứa trẻ, chuyện của họ cứ để họ tự giải quyết với nhau, giải quyết xong rồi sau này lấy nhau về sẽ không còn vướng mắc gì nữa. Vì vậy lúc này Ông Hoàng Hữu ho khan một tiếng cắt ngang chuyện của hai người rồi lên tiếng nói.
“ Hai cái đứa này có chuyện gì lát nữa kéo nhau về phòng mà nói… Bây giờ là giờ cơm lại đi nói mấy cái chuyện này, bộ không muốn ăn cơm sao, hay đã ăn trước rồi bây giờ không thấy đói nữa… “
Nghe vậy cả hai người vẫn đang nói qua nói lại, anh nói một câu tôi trả lời một câu cả hai đều dừng lại và yên lặng, chỉ là ánh mắt nhìn nhau như kiểu tôi không chịu thua.
Các món ăn đã được bưng lên, mọi người vẫn ngồi yên lặng ăn uống, nói chung là vẫn có nói chuyện nhưng không phải là hai người Hoàng Kỳ Linh và Tô Thanh Hà nói, mà là mấy người lớn nói với nhau. Ông Tô Định Hải đang bưng ly rượu cụng với ông Hoàng Hữu một cái đang tính nhấp một ngụm thì đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, ông lại đặt ly xuống bàn thoải mái tựa lưng vào ghế, thản nhiên nhìn con gái mình vẫn đang chuyên chú ăn mà hỏi.
“ À đúng rồi, xuýt chút nữa thì quên mất… Thanh Hà… Chuyện lúc sáng con nghĩ tới đâu rồi.?”
Tô Thanh Hà đang ăn đột nhiên nghe ba mình hỏi đến vấn đề này làm cô chút nữa bị sặc, phải nhờ mẹ cô vuốt lưng rồi bưng cho ly nước uống mới trở lại bình thường được. Cô nghiêm túc lại khẽ liếc nhìn Hoàng Kỳ Linh, nhưng thấy anh ta có vẻ như là không quan tâm vẫn còn đang cắm đầu mà tiêu diệt thức ăn, cô tức lắm cánh vòng ra phía sau lưng Tina luồng thẳng qua hông của anh ta mà nhéo một cái thật mạnh.
“ A đau quá “ Hoàng Kỳ Linh giật bắn người né qua một bên, liền thấy cô nàng đang rút tay về vẻ mặt còn cười như thể cho anh biết tay. Ông Hoàng Hữu ngồi cạnh anh cũng nói bóng nói gió rằng “ Muốn có vợ thì nghiêm chỉnh một chút đi “ rồi ông lại nhìn Tô Thanh Hà hỏi tiếp “ Bây giờ cháu nói xem, cháu nghĩ như thế nào.. “
Tô Thanh Hà gật đầu, cảm giác của cô lúc này ngay chính bản thân cô cũng cảm thấy rất hồi hộp, cô đã dành cả ngày hôm nay để suy nghĩ về chuyện này rồi. Thật ra cô cũng biết trước sau gì thì số phận cũng gán ghép hai người lại với nhau, bởi vì sự xuất hiện của Tina là minh chứng rất rõ ràng rồi, nếu hai người không đến với nhau nếu thật sự không có tình cảm thì trong tương lai Tina sẽ được sinh ra như thế nào, cả ngày hôm nay cô đã căn cứ vào rất nhiều chuyện để suy nghĩ thật kỹ, kể cả chuyện về Tina chính là mấu chốt quan trọng nhất khiến cô càng thêm vững tin hơn. Vì thế cho nên lúc này cô rất nghiêm túc, từng lời nói cũng vững vàng mà trả lời trước mặt mọi người rằng “ Muốn tôi kết hôn với anh cũng được, nhưng đến lúc đó tôi sẽ có một số điều kiện mà anh bắt buộc phải tuân theo… Còn hiện tại thì tôi không vội cho nên nếu cần thiết thì có thể tổ chức đính hôn trước cũng được… “
Hoàng Kỳ Linh nghe xong, không hiểu tại sao anh lại có cảm giác rất vui mừng, vui đến nổi muốn lao đến ôm cô mà hôn lên má cô một cái, anh cũng không hề suy nghĩ liền gật đầu, cách nói chuyện cũng thay đổi rất nhanh chóng, làm cho ai nấy vừa nghe đã cảm thấy là lạ không giống bình thường, mà có phần vui vẻ và chiều chuộng hơn “ Được đến lúc đó, cho dù em có yêu cầu gì thì tôi cũng sẽ tuân theo không làm trái “
Cả Tô Thanh Hà cũng nghe ra cách nói chuyện của anh ta sau khi nghe mình trả lời đã có sự biến đổi rất lớn, cô có thể từ trong câu nói của anh ta mà cảm nhận được rõ ràng ý tứ của anh ta là đang nuông chiều theo ý mình và sẽ nghe bất cứ lời nào của mình vô điều kiện.