Thời gian hai mươi phút trôi qua bác sĩ đến nhà khám cho cô bé xong thì lập tức đi ra ngoài phòng khách, ở bên ngoài này lúc này mọi người đều đang tập trung lại chờ đợi, thấy bác sĩ đi ra ông Hoàng Hữu nôn nóng lo lắng hỏi.
--- Thế nào rồi bác sĩ, con bé có làm sao không?
--- Hoàng Chủ Tịch ông yên tâm cô bé không sao cả, chỉ là bị suy nhược tinh thần cho nên mới dẫn tới hôn mê…! Bác sĩ Trương cười nói.
--- Ừ không sao thì tốt rồi, vậy ngoài ra còn có vấn đề gì nữa không? Ông Hoàng Hữu vẫn lo lắng hỏi.
--- Cô bé rất khoẻ mạnh không sao cả, chỉ có điều dường như cô bé vừa mới trải qua chuyện gì đó vượt quá sức chịu đựng cho nên tinh thần bị giảm sút rất yếu, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng và đặt biệt là không nên tiếp tục để cô bé căng thẳng sẽ rất dễ ảnh hưởng đến việc hồi phục…!
--- À vậy được rồi cảm ơn ông..! Ông Hoàng Hữu thở nhẹ một hơi nói.
--- Vậy không còn việc gì nữa tôi xin phép về trước, có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi tôi sẽ lập tức đến ngay… Đây là đơn thuốc…! Bác Sĩ Trương nói xong để lại một mảnh giấy ghi đơn thuốc rồi cất bước ra về.
Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại bốn người nhà Hoàng Kỳ Linh và hai người ở, không khí lúc này trở nên trầm tĩnh yên lặng không ai nói một lời nào, cuối cùng bà Dương sốt ruột nhịn không được lên tiếng hỏi.
--- Ông à bây giờ nói được chưa rốt cuộc chuyện này là thế nào?
--- Bà có biết con bé đó trước lúc ngất đi nó đã nói gì với tôi không?...! Ông Hoàng Hữu nói.
--- Nó nói gì vậy ba? Hoàng Kỳ Duyên hỏi.
--- Nó hỏi, ở đây có đúng là biệt thự Trăng Vàng… Còn gọi tôi một tiếng Ông nội rồi bảo tôi đưa nó đi gặp ba Kỳ Linh của nó xong rồi ngất đi…! Ông Hoàng Hữu liếc nhìn Hoàng Kỳ Linh đang ngồi lười nhác trên ghế chậm rãi nói.
--- Há… Cái gì ( cái gì.)( cái gì.) cả ba người đồng thanh hô lên, nhất là Hoàng Kỳ Linh đang ngồi trên ghế như sét đánh ngang tai mà nhảy dựng lên trợn to hai mắt.
Bà Dương và Hoàng Kỳ Duyên cũng kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Hoàng Kỳ Linh hỏi.
--- Con trai ( anh hai.) có con lớn như vậy rồi sao?
--- Bây giờ thì nói đi, lâu nay mày lăng nhăng ở bên ngoài rốt cuộc mẹ con bé là ai…! Ông Hoàng Hữu bưng một ly nước trên tay muốn uống một ngụm cho hạ hoả nhưng lại bực tức không cách nào uống nổi, ông lại đặt mạnh ly nước xuống bàn trợn mắt hắn giọng hỏi.
--- Chuyện này ba hỏi con con biết hỏi ai đây, con làm sao biết, mà ba làm sao dám chắc chắn nó là con của con…! Hoàng Kỳ Linh buồn bực, chẳng hiểu chuyện gì lúc này anh cũng đang đau đầu không biết cái chuyện quái quỷ gì đang xảy ra, vì trước giờ anh quan hệ với rất nhiều cô gái nhưng đều đã sử dụng biện Pháp an toàn, làm sao lại sơ hở lòi ra một đứa con được.
--- Hừ hỗn đãng người ta đã mang con tới cửa dao cho mày, mày quan hệ lăng nhăng nhiều đến nỗi không nhớ là đã có con với người nào sao… Cái thứ vô trách nhiệm…. ( Cái thứ vô trách nhiệm.) ông Hoàng Hữu nghe con trai hư đốn của mình trả lời dửng dưng như vậy ông tức giận đến nổi từ trên ghế đứng bật dậy muốn đưa tay tát cho hắn một phát, nhưng lại kịp thời dừng lại ngồi lại xuống ghế.
--- Ông à ông bình tĩnh đi, có gì từ từ nói…
--- Con à con cố nhớ lại xem con đã từng dây dưa với cô gái nào mà không có phòng tránh không? Bà Dương thấy không khí căng thẳng cứng như dây đàn bà cố gắng xoa dịu tình thế nhỏ nhẹ vừa khuyên vừa hỏi.
--- Đúng đó anh hai, anh cố nhớ lại xem đừng có cãi với ba nửa, ba sẽ không tức giận…! Hoàng Kỳ Duyên cũng lên tiếng nhẹ nhàng hỏi.
--- Mấy người bảo nhớ tôi làm sao mà nhớ đây, mấy người không thấy con bé đó lớn như vậy rồi ít nhất cũng đã 5-6 tuổi chuyện lâu như vậy rồi bảo tôi làm sao mà nhớ…! Hoàng Kỳ Linh bực mình hét lên, nhưng thật ra trong đầu anh từ lúc nãy đến giờ cũng đang rối tung lên cố gắng lục lọi ký ức của mình xem rốt cuộc là người nào có khả năng có con với mình.
--- Mày còn dám lớn tiếng sao… Được rồi chuyện này dừng ở đây, muốn chắc chắn thì ngày mai đưa con bé đi xét nghiệm thì sẽ biết ngay thôi… Nếu nó đúng là con của mày thì biết trách nhiệm của mày là phải làm gì rồi đấy..! Ông Hoàng Hữu thấy vợ và con gái đanh cố gắng xoa dịu bầu không khí, ông cũng tự nhận ra là mình đã quá nóng giận nên cố kiềm chế lại gác chuyện này lại một bên chậm rãi nói.
--- Dạ ba…! Hoàng Kỳ Linh thấy ba mình đã chủ động xuống nước giảm đi hoả hầu, anh cũng không còn cách nào khác nên đành chấp thuận theo ý ông mà im lặng.
Mọi chuyện êm xuôi lắng xuống một lúc cả nhà cùng nhau ngồi ăn bữa cơm tối xong, ông Hoàng Hữu đứng dậy chuyển hướng đi đến phòng muốn xem tình hình của cô bé, nhưng ngay lúc này đột nhiên một cô người ở từ phía phòng cô bé chạy ra vừa chạy vừa hô lớn.
--- Ông… Ông chủ ơi, cô bé tĩnh rồi kìa…
--- Cái gì tĩnh rồi sao? Mau đi xem nó có sao không? Ông Hoàng Hữu vừa vui mừng vừa lo lắng hỏi.
--- Dạ cô bé không sao thưa Ông chủ… Chỉ là… Chỉ là cô bé đang khóc lóc đòi gặp ba…! Cô người ở ngập ngừng nói.
Ông Hoàng Hữu liếc mắt nhìn Hoàng Kỳ Linh đang lúng túng một cái rồi rời khỏi bàn ăn đi đến phòng cô bé, ba người còn lại cũng theo sau đi vào phòng muốn xem xem cô bé có khả năng là thành Viên mới trong nhà này như thế nào, tại vì lúc nãy do vội vã quá cho nên không có nhìn kỉ diện mạo của cô bé.
Bà người tiếng vào trong phòng Hoàng Kỳ Linh không có theo vào mà chỉ dừng lại ở ngoài cửa, đưa tầm mắt nhìn vào bên trong thấy rõ một cô bé nhỏ nhắn đầu tóc rối bời đang khóc lóc nức nở.
Ông Hoàng Hữu tiến lên trước nhìn cô bé đang khóc hiền hoà nói,
--- Cháu tỉnh rồi sao, làm sao muốn gặp ba lắm à…!
Cô bé đang khóc thấy ông Hoàng Hữu tiến đến thì ngừng lại tiếng khóc thút thít cúi người nói.
--- Con chào Ông nội… Con chào Bà nội… Con chào Cô Ba…!
Cả ba người nghe cô bé chào mình mà kinh ngạc nhìn nhau, Hoàng Kỳ Duyên lúc này nhìn rõ khuôn mặt cô bé thì càng kinh ngạc và vui mừng hơn cô nhảy cẩn kêu lên chạy đến bên giường ôm lấy cô bé.
--- Ừ bà chào con… Con ngoan lắm…! Bà Dương mỉm cười nói.
--- Oa xinh xắn dễ thương quá đi, trông giống như một thiên thần nhỏ vậy… Con à con tên gì vậy…!
--- Dạ con tên là Hoàng Kim Nguyệt, là ba lấy theo tên biệt thự của ông nội đặt cho con… Nhưng mọi người thường hay gọi con là Ti Na…! Ti Na được Hoàng Kỳ Duyên ôm trong lòng khóc thút thít nói.
Hoàng Kỳ Duyên đưa mắt nhìn về phía ba mẹ mình cười nhẹ, hai người cũng lặng yên khẽ cười đồng thời trong lòng cũng thầm chấp nhận đứa cháu đến đột ngột này, cũng thầm hi vọng nó đúng là con của con trai mình là cháu của hai người, một đứa cháu xinh đẹp dễ thương lại lễ phép như vậy ai mà không muốn cơ chứ.
Bên ngoài Hoàng Kỳ Linh nghe và nhìn hết tất cả vào mắt, anh cũng không thể nào hiểu nổi và cũng chưa từng nghĩ chính bản thân mình sẽ có một ngày này, sẽ có ngày ông trời lại đột ngột gửi đến cho mình một món quà lớn như vậy, anh chăm chú nhìn kỹ vào khuôn mặt non nớt của Tina cố gắng nhìn ra sự quen thuộc nào trong đó, Tina khuôn mặt bầu bĩnh còn lấm tấm nước mắt toàn bộ khuôn mặt ngũ quan đều sáng sủa tinh xảo và xinh đẹp, mái tóc xõa dài ngang lưng tuy có một chút hơi rối bời nhưng đã được Hoàng Kỳ Duyên vén lại gọn gàng tách ra hai bên lộ ra vầng trán, nhìn thấy bộ dạng này của Tina không hiểu sao trong lòng anh chợt sao động như liên tưởng đến một người nào đó mà mình đã từng gặp nhưng lại không nhớ ra là ai, chỉ là cảm giác khi nhìn vào Tina thấy rất quen.
Trong phòng ông Hoàng Hữu lúc này khi nhìn thấy diện mạo này của Tina ông cũng đồng dạng cảm thấy rất quen mắt nhưng cũng không nghĩ ra được chuyện gì cả.
Tina từ trong lòng Hoàng Kỳ Duyên nhổm dậy, đưa mắt quét qua trong phòng như đang tìm kiếm bóng hình nào đó, khi đôi mắt xinh đẹp nhìn đến chỗ cửa phòng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc tuy còn có phần hơi trẻ so với trong ký ức của cô nhưng vẫn mang lại cho cô đủ cảm xúc để thỏa lòng mong nhớ… Không có tiếng khóc nhưng hai dòng nước mắt trên khuôn mặt non nớt vẫn bất giác rơi xuống.
Tina vùng người trèo xuống giường, một mạch chạy thẳng đến chỗ Hoàng Kỳ Linh đang còn ngơ ngẩn mà ôm chặt lấy anh rồi bật khóc nức nở.
--- Ba ơi con nhớ ba lắm ba ơi… Hu hu…!
Hoàng Kỳ Linh không biết phải làm thế nào, anh đưa mắt cầu cứu mẹ và em gái mình nhưng hai người lại làm ngơ như không thấy, ông Hoàng Hữu thấy vậy ông thở dài một hơi rồi lên tiếng nói.
“ Mau dỗ cho con bé nín đi “
--- Nhưng con phải dỗ thế nào đây..! Hoàng Kỳ Linh lúng túng nói.
--- Không biết, tự mà tìm cách đi… Làm cho nó hết khóc rồi đưa nó đi ngủ, bác sĩ nói nó cần được nghỉ ngơi có chuyện gì đợi ngày mai rồi nói….! Ông Hoàng Hữu câu từ cứng ngắt trả lời dứt khoát, như đẩy hết trách nhiệm giao lại cho Hoàng Kỳ Linh rồi cùng vợ và con gái đi ra ngoài.
Bầu trời cũng đã chuyển về đêm hôm nay đúng là một ngày định mệnh đối với Hoàng Kỳ Linh, lúc này anh đang nằm trên giường bên cạnh anh là cô bé Tina đang ngủ say nhưng hai tay của cô bé vẫn đang ôm chặt lấy anh không chịu buông, anh khó khăn lắm mới dỗ dành được cho cô bé hết khóc, sau một hồi mệt mỏi cô bé cũng dần ngủ thiếp đi nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy anh mà ngủ, anh đã mấy lần muốn giãy ra để về phòng mình nhưng lần nào cô bé cũng nhạy cảm thức giấc rồi lại khóc, không còn cách nào khác anh cũng chỉ đành nằm lại đây cho Tina ôm mà ngủ. Anh nằm suy tư miên man vừa nhìn gương mặt non nớt của Tina đang vùi ngủ say trong lòng mình, anh cũng không biết nếu đây là sự thật thì bản thân mình nên chấp nhận chuyện này như thế nào nữa.
--- Thế nào rồi bác sĩ, con bé có làm sao không?
--- Hoàng Chủ Tịch ông yên tâm cô bé không sao cả, chỉ là bị suy nhược tinh thần cho nên mới dẫn tới hôn mê…! Bác sĩ Trương cười nói.
--- Ừ không sao thì tốt rồi, vậy ngoài ra còn có vấn đề gì nữa không? Ông Hoàng Hữu vẫn lo lắng hỏi.
--- Cô bé rất khoẻ mạnh không sao cả, chỉ có điều dường như cô bé vừa mới trải qua chuyện gì đó vượt quá sức chịu đựng cho nên tinh thần bị giảm sút rất yếu, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng và đặt biệt là không nên tiếp tục để cô bé căng thẳng sẽ rất dễ ảnh hưởng đến việc hồi phục…!
--- À vậy được rồi cảm ơn ông..! Ông Hoàng Hữu thở nhẹ một hơi nói.
--- Vậy không còn việc gì nữa tôi xin phép về trước, có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi tôi sẽ lập tức đến ngay… Đây là đơn thuốc…! Bác Sĩ Trương nói xong để lại một mảnh giấy ghi đơn thuốc rồi cất bước ra về.
Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại bốn người nhà Hoàng Kỳ Linh và hai người ở, không khí lúc này trở nên trầm tĩnh yên lặng không ai nói một lời nào, cuối cùng bà Dương sốt ruột nhịn không được lên tiếng hỏi.
--- Ông à bây giờ nói được chưa rốt cuộc chuyện này là thế nào?
--- Bà có biết con bé đó trước lúc ngất đi nó đã nói gì với tôi không?...! Ông Hoàng Hữu nói.
--- Nó nói gì vậy ba? Hoàng Kỳ Duyên hỏi.
--- Nó hỏi, ở đây có đúng là biệt thự Trăng Vàng… Còn gọi tôi một tiếng Ông nội rồi bảo tôi đưa nó đi gặp ba Kỳ Linh của nó xong rồi ngất đi…! Ông Hoàng Hữu liếc nhìn Hoàng Kỳ Linh đang ngồi lười nhác trên ghế chậm rãi nói.
--- Há… Cái gì ( cái gì.)( cái gì.) cả ba người đồng thanh hô lên, nhất là Hoàng Kỳ Linh đang ngồi trên ghế như sét đánh ngang tai mà nhảy dựng lên trợn to hai mắt.
Bà Dương và Hoàng Kỳ Duyên cũng kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Hoàng Kỳ Linh hỏi.
--- Con trai ( anh hai.) có con lớn như vậy rồi sao?
--- Bây giờ thì nói đi, lâu nay mày lăng nhăng ở bên ngoài rốt cuộc mẹ con bé là ai…! Ông Hoàng Hữu bưng một ly nước trên tay muốn uống một ngụm cho hạ hoả nhưng lại bực tức không cách nào uống nổi, ông lại đặt mạnh ly nước xuống bàn trợn mắt hắn giọng hỏi.
--- Chuyện này ba hỏi con con biết hỏi ai đây, con làm sao biết, mà ba làm sao dám chắc chắn nó là con của con…! Hoàng Kỳ Linh buồn bực, chẳng hiểu chuyện gì lúc này anh cũng đang đau đầu không biết cái chuyện quái quỷ gì đang xảy ra, vì trước giờ anh quan hệ với rất nhiều cô gái nhưng đều đã sử dụng biện Pháp an toàn, làm sao lại sơ hở lòi ra một đứa con được.
--- Hừ hỗn đãng người ta đã mang con tới cửa dao cho mày, mày quan hệ lăng nhăng nhiều đến nỗi không nhớ là đã có con với người nào sao… Cái thứ vô trách nhiệm…. ( Cái thứ vô trách nhiệm.) ông Hoàng Hữu nghe con trai hư đốn của mình trả lời dửng dưng như vậy ông tức giận đến nổi từ trên ghế đứng bật dậy muốn đưa tay tát cho hắn một phát, nhưng lại kịp thời dừng lại ngồi lại xuống ghế.
--- Ông à ông bình tĩnh đi, có gì từ từ nói…
--- Con à con cố nhớ lại xem con đã từng dây dưa với cô gái nào mà không có phòng tránh không? Bà Dương thấy không khí căng thẳng cứng như dây đàn bà cố gắng xoa dịu tình thế nhỏ nhẹ vừa khuyên vừa hỏi.
--- Đúng đó anh hai, anh cố nhớ lại xem đừng có cãi với ba nửa, ba sẽ không tức giận…! Hoàng Kỳ Duyên cũng lên tiếng nhẹ nhàng hỏi.
--- Mấy người bảo nhớ tôi làm sao mà nhớ đây, mấy người không thấy con bé đó lớn như vậy rồi ít nhất cũng đã 5-6 tuổi chuyện lâu như vậy rồi bảo tôi làm sao mà nhớ…! Hoàng Kỳ Linh bực mình hét lên, nhưng thật ra trong đầu anh từ lúc nãy đến giờ cũng đang rối tung lên cố gắng lục lọi ký ức của mình xem rốt cuộc là người nào có khả năng có con với mình.
--- Mày còn dám lớn tiếng sao… Được rồi chuyện này dừng ở đây, muốn chắc chắn thì ngày mai đưa con bé đi xét nghiệm thì sẽ biết ngay thôi… Nếu nó đúng là con của mày thì biết trách nhiệm của mày là phải làm gì rồi đấy..! Ông Hoàng Hữu thấy vợ và con gái đanh cố gắng xoa dịu bầu không khí, ông cũng tự nhận ra là mình đã quá nóng giận nên cố kiềm chế lại gác chuyện này lại một bên chậm rãi nói.
--- Dạ ba…! Hoàng Kỳ Linh thấy ba mình đã chủ động xuống nước giảm đi hoả hầu, anh cũng không còn cách nào khác nên đành chấp thuận theo ý ông mà im lặng.
Mọi chuyện êm xuôi lắng xuống một lúc cả nhà cùng nhau ngồi ăn bữa cơm tối xong, ông Hoàng Hữu đứng dậy chuyển hướng đi đến phòng muốn xem tình hình của cô bé, nhưng ngay lúc này đột nhiên một cô người ở từ phía phòng cô bé chạy ra vừa chạy vừa hô lớn.
--- Ông… Ông chủ ơi, cô bé tĩnh rồi kìa…
--- Cái gì tĩnh rồi sao? Mau đi xem nó có sao không? Ông Hoàng Hữu vừa vui mừng vừa lo lắng hỏi.
--- Dạ cô bé không sao thưa Ông chủ… Chỉ là… Chỉ là cô bé đang khóc lóc đòi gặp ba…! Cô người ở ngập ngừng nói.
Ông Hoàng Hữu liếc mắt nhìn Hoàng Kỳ Linh đang lúng túng một cái rồi rời khỏi bàn ăn đi đến phòng cô bé, ba người còn lại cũng theo sau đi vào phòng muốn xem xem cô bé có khả năng là thành Viên mới trong nhà này như thế nào, tại vì lúc nãy do vội vã quá cho nên không có nhìn kỉ diện mạo của cô bé.
Bà người tiếng vào trong phòng Hoàng Kỳ Linh không có theo vào mà chỉ dừng lại ở ngoài cửa, đưa tầm mắt nhìn vào bên trong thấy rõ một cô bé nhỏ nhắn đầu tóc rối bời đang khóc lóc nức nở.
Ông Hoàng Hữu tiến lên trước nhìn cô bé đang khóc hiền hoà nói,
--- Cháu tỉnh rồi sao, làm sao muốn gặp ba lắm à…!
Cô bé đang khóc thấy ông Hoàng Hữu tiến đến thì ngừng lại tiếng khóc thút thít cúi người nói.
--- Con chào Ông nội… Con chào Bà nội… Con chào Cô Ba…!
Cả ba người nghe cô bé chào mình mà kinh ngạc nhìn nhau, Hoàng Kỳ Duyên lúc này nhìn rõ khuôn mặt cô bé thì càng kinh ngạc và vui mừng hơn cô nhảy cẩn kêu lên chạy đến bên giường ôm lấy cô bé.
--- Ừ bà chào con… Con ngoan lắm…! Bà Dương mỉm cười nói.
--- Oa xinh xắn dễ thương quá đi, trông giống như một thiên thần nhỏ vậy… Con à con tên gì vậy…!
--- Dạ con tên là Hoàng Kim Nguyệt, là ba lấy theo tên biệt thự của ông nội đặt cho con… Nhưng mọi người thường hay gọi con là Ti Na…! Ti Na được Hoàng Kỳ Duyên ôm trong lòng khóc thút thít nói.
Hoàng Kỳ Duyên đưa mắt nhìn về phía ba mẹ mình cười nhẹ, hai người cũng lặng yên khẽ cười đồng thời trong lòng cũng thầm chấp nhận đứa cháu đến đột ngột này, cũng thầm hi vọng nó đúng là con của con trai mình là cháu của hai người, một đứa cháu xinh đẹp dễ thương lại lễ phép như vậy ai mà không muốn cơ chứ.
Bên ngoài Hoàng Kỳ Linh nghe và nhìn hết tất cả vào mắt, anh cũng không thể nào hiểu nổi và cũng chưa từng nghĩ chính bản thân mình sẽ có một ngày này, sẽ có ngày ông trời lại đột ngột gửi đến cho mình một món quà lớn như vậy, anh chăm chú nhìn kỹ vào khuôn mặt non nớt của Tina cố gắng nhìn ra sự quen thuộc nào trong đó, Tina khuôn mặt bầu bĩnh còn lấm tấm nước mắt toàn bộ khuôn mặt ngũ quan đều sáng sủa tinh xảo và xinh đẹp, mái tóc xõa dài ngang lưng tuy có một chút hơi rối bời nhưng đã được Hoàng Kỳ Duyên vén lại gọn gàng tách ra hai bên lộ ra vầng trán, nhìn thấy bộ dạng này của Tina không hiểu sao trong lòng anh chợt sao động như liên tưởng đến một người nào đó mà mình đã từng gặp nhưng lại không nhớ ra là ai, chỉ là cảm giác khi nhìn vào Tina thấy rất quen.
Trong phòng ông Hoàng Hữu lúc này khi nhìn thấy diện mạo này của Tina ông cũng đồng dạng cảm thấy rất quen mắt nhưng cũng không nghĩ ra được chuyện gì cả.
Tina từ trong lòng Hoàng Kỳ Duyên nhổm dậy, đưa mắt quét qua trong phòng như đang tìm kiếm bóng hình nào đó, khi đôi mắt xinh đẹp nhìn đến chỗ cửa phòng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc tuy còn có phần hơi trẻ so với trong ký ức của cô nhưng vẫn mang lại cho cô đủ cảm xúc để thỏa lòng mong nhớ… Không có tiếng khóc nhưng hai dòng nước mắt trên khuôn mặt non nớt vẫn bất giác rơi xuống.
Tina vùng người trèo xuống giường, một mạch chạy thẳng đến chỗ Hoàng Kỳ Linh đang còn ngơ ngẩn mà ôm chặt lấy anh rồi bật khóc nức nở.
--- Ba ơi con nhớ ba lắm ba ơi… Hu hu…!
Hoàng Kỳ Linh không biết phải làm thế nào, anh đưa mắt cầu cứu mẹ và em gái mình nhưng hai người lại làm ngơ như không thấy, ông Hoàng Hữu thấy vậy ông thở dài một hơi rồi lên tiếng nói.
“ Mau dỗ cho con bé nín đi “
--- Nhưng con phải dỗ thế nào đây..! Hoàng Kỳ Linh lúng túng nói.
--- Không biết, tự mà tìm cách đi… Làm cho nó hết khóc rồi đưa nó đi ngủ, bác sĩ nói nó cần được nghỉ ngơi có chuyện gì đợi ngày mai rồi nói….! Ông Hoàng Hữu câu từ cứng ngắt trả lời dứt khoát, như đẩy hết trách nhiệm giao lại cho Hoàng Kỳ Linh rồi cùng vợ và con gái đi ra ngoài.
Bầu trời cũng đã chuyển về đêm hôm nay đúng là một ngày định mệnh đối với Hoàng Kỳ Linh, lúc này anh đang nằm trên giường bên cạnh anh là cô bé Tina đang ngủ say nhưng hai tay của cô bé vẫn đang ôm chặt lấy anh không chịu buông, anh khó khăn lắm mới dỗ dành được cho cô bé hết khóc, sau một hồi mệt mỏi cô bé cũng dần ngủ thiếp đi nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy anh mà ngủ, anh đã mấy lần muốn giãy ra để về phòng mình nhưng lần nào cô bé cũng nhạy cảm thức giấc rồi lại khóc, không còn cách nào khác anh cũng chỉ đành nằm lại đây cho Tina ôm mà ngủ. Anh nằm suy tư miên man vừa nhìn gương mặt non nớt của Tina đang vùi ngủ say trong lòng mình, anh cũng không biết nếu đây là sự thật thì bản thân mình nên chấp nhận chuyện này như thế nào nữa.