Phòng kiểm tra sức khoẻ, Hoàng Kỳ Duyên đưa Tina vào trong khám Tổng quát kiểm tra toàn bộ thân thể, Hoàng Kỳ Linh cùng Mỹ Linh ở lại bên ngoài chờ đợi. Tâm trí Hoàng Kỳ Linh bây giờ anh cũng không biết mình nên làm gì cho phải, trong lòng anh bây giờ đang mang đủ tư vị cảm giác, có trông mong, có hồi hộp, có vui mừng và một chút lo lắng, dẫu sao anh cũng chưa từng chuẩn bị tâm lý rằng mình sẽ có một đứa con và sẽ phải chăm con nên trong lúc này anh không thể tránh khỏi việc có chút bối rối.
--- Anh Kỳ Linh à em nói anh việc gì phải tự chuốc khổ như vậy? Tự dưng lại mang con bé đó về nuôi cho cực nhọc… Đem nó trả lại cho mẹ nó rồi ném cho mẹ con cô ta chút tiền không phải là xong sao…! Lúc này Mỹ Linh ngồi bên cạnh lấn sát đến gần Hoàng Kỳ Linh bàn tay đưa ra chà sát nhẹ nhàng vừa vuốt ve trên ngực anh vừa buông lời như đầu độc như suối dục anh làm việc ác vừa như âu yếm nói, nhưng lời nói phát ra từ miệng cô ta đối với cô ta lại xem nó như là một lời khuyên có ích dành cho Hoàng Kỳ Linh mà không hề có cảm giác gì tội lỗi cả.
Khoa sơ cứu ngoại thương nhẹ, người Quản lý công trường và Tô Thanh Hà được bác sĩ băng bó vết thương xong vừa đi ra ngoài rẻ qua một đoạn hành lang bổng Tô Thanh Hà chợt dừng bước chân nhìn một đôi nam nữ đang nói chuyện lớn tiếng trước phòng kiểm tra sức khoẻ.
--- Giám Đốc Tô à cô có cần về nhà không để tôi đưa cô về…! Anh quản lý Công Trường nhìn Tô Thanh Hà nói.
--- À không cần, cứ để xe của tôi ở bên ngoài lát nữa tôi tự về được…!
--- Vậy tôi… tôi xin phép đi trước…!
Tô Thanh Hà gật đầu một cái rồi lại nhìn về phía Hoàng Kỳ Linh và cô gái kia, lúc này cô chỉ đứng cách bọn họ chừng 5m nên cô nghe hết rất rõ họ nói chuyện “ Thật xui xẻo, vào bệnh viện mà cũng đ-ng phải tên đầu gỗ này, anh ta đến đây làm gì “ cô thầm nghĩ.
--- Cô câm mồm lại rồi cút nhanh đi trước khi tôi mất kiên nhẫn…! Hoàng Kỳ Linh trừng mắt gắt giọng nhìn Mỹ Linh câu từ cay cú không kiêng nể nói.
--- Nhưng mà em lo cho anh mà, anh cứ ở vậy không phải tốt hơn sao tự dưng lại vác con bé đó về nhà lo cho mệt xác…! Mỹ Linh vẫn cho rằng mình đang làm việc đúng đắn cố gắng khuyên ngăn Hoàng Kỳ Linh, nhưng cô ta đâu có biết mỗi lời nói của cô ta đang làm cho Hoàng Kỳ Linh giận đến điên người, chỉ là anh ta đang cố kìm nén lại.
--- Tôi bảo cô cút cô không nghe sao… Loại đàn bà không có máu như cô từ nay về sau tốt nhất cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa… Giờ thì biến đi…! Hoàng Kỳ Linh cố đem một chút kiên nhẫn cuối cùng của mình áp chế giọng nói của mình xuống một cách hoà hoảng nhất để mình không vì tức giận quá mà quát tháo ầm ĩ lên, anh cũng không biết tại sao hôm nay mình lại kiên nhẫn mà kìm nén như vậy, đổi lại nếu như là bình thường thì có thể anh đã cho cô nàng Mỹ Linh này một cái bạt tai vào mặt rồi.
--- Em chỉ khuyên anh thế thôi, việc gì phải hung dữ vậy chứ..! Mỹ Linh bày ra bộ mặt oan ức như là mình làm ơn mắt oán õng ẹo nói.
--- Tôi nhắc lại lần cuối “ CÚT “..!
--- Hừ, đi thì đi đồ không biết tốt xấu…! Cuối cùng thấy Hoàng Kỳ Linh đã bắt đầu mất kiên nhẫn Mỹ Linh biết nếu mình còn không đi thì nhất định sẽ có chuyện, ít nhất là sẽ ăn một cái tát vào mặt, bởi vì tính khí thất thường của tên công tử nhà giàu này cô cũng hiểu rất rõ.
Bên này Tô Thanh Hà quan sát từ đầu đến cuối, cô không hiểu là chuyện gì nhưng nghe đoạn đối thoại giữa hai người, cô cảm thấy Hoàng Kỳ Linh thật sự quá ngạo mạn ngang nhiên đem người ta đuổi đi một cách thậm tệ như vậy, cô lại một lần nữa nhận biết được bản chất của người đàn ông này, trong mắt cô một người đàn ông như vậy phẩm chất thật sự quá thấp kém. Cô lắc đầu không thèm để ý nữa đang muốn rời đi thì lại nghe một âm thanh non nớt vui vẻ vang lên, cô theo tiếng nhìn lại liền thấy Hoàng Kỳ Linh đang ôm một cô bé vào lòng như âu yếm, cô không nhìn rõ mặt cô bé chỉ thấy sơ qua cảm giác cô bé này có vẻ rất xinh xắn.
Cô lại nhìn lại vẻ mặt của Hoàng Kỳ Linh lúc này trong lòng cô đột nhiên dâng lên cảm giác khó hiểu “ đây là loại đàn ông gì vậy, chỉ mới chưa đầy một phút khuôn mặt vẫn còn hung tợn dữ dằn vậy à chỉ trong chớp mắt lại biến đổi trở nên nhu hoà âu yếm cô bé kia như vậy “
“ Cô bé đó gọi anh ta là ba, anh ta đã có con lớn như vậy rồi sao? “ Tô Thanh Hà trầm tư suy nghĩ, cô lại nhìn sang Hoàng Kỳ Duyên xinh đẹp đang đứng mỉm cười bên cạnh làm cô hiểu nhầm cứ ngỡ họ là một gia đình, cô lắc đầu thở dài một hơi rồi đi lướt qua nơi ba người đang đứng đi về phía thang máy gần đó.
Cô vừa đi khuất vào hành lang phía trước, Tina cũng từ trong ngực ba mình nhổm dậy vừa kịp nhìn lướt qua khuôn mặt của Tô Thanh Hà, cô bé lập tức kích động lên muốn giãy khỏi tay Hoàng Kỳ Linh chạy đi. Anh không hiểu tại cô bé đột nhiên lại kích động như vậy, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn anh vội đưa tay dữ chặt cô bé lại lo lắng hỏi.
--- Con làm sao vậy thấy không khỏe ở đâu sao…!
Tina gấp đến độ muốn khóc, càng vùng vẫy mạnh hơn miệng lắp bắp nói “ Ba ơi là mẹ con nhìn thấy mẹ, mẹ vừa mới đi qua đó “
--- Cái gì ( cái gì.) mẹ con cũng đang ở đây sao? Cả hai người Hoàng Kỳ Linh và Hoàng Kỳ Duyên đồng thời hô lên,
Không nói hai lời Hoàng Kỳ Linh lập tức bế Tina lên chạy về phía cô bé vừa chỉ, anh cũng muốn biết rốt cuộc là người phụ nữ nào là mẹ của Tina. Hai người vừa chạy đến thì thang máy cũng đã chạy xuống tầng một, Tô Thanh Hà bước ra khỏi thang máy đi dọc theo hành lang ra ngoài chợt từ trong phòng làm việc của một bác sĩ có tiếng gọi quen thuộc gọi cô.
--- Ủa Lina cậu về nước hồi nào vậy, lâu quá không gặp..!
--- A Đồng Tâm cậu làm việc ở đây sao? Tô Thanh Hà vừa nói vừa mở cửa đi vào phòng làm việc của người bạn kia.
Bên này thang máy lại mở ra ba người Hoàng Kỳ Linh cũng vội vã chạy ra đưa mắt tìm kiếm xung quanh, nhưng không có thấy bóng dáng cô gái nào đặc biệt cả “ Mẹ đi mất rồi hu hu “ Tina lẩm bẩm rồi khóc lên “ Được rồi đừng khóc nữa đợi xong việc rồi chúng ta đi tìm mẹ sau “
Không còn cách nào khác Hoàng Kỳ Linh đành bế theo Tina đi trở lại tầng trên lấy kết quả xét nghiệm. Bác sĩ cầm ra một số giấy tờ miệng mỉm cười nhìn hai anh em Hoàng Kỳ Linh như có ý chúc mừng nói.
--- Chúc mừng Hoàng thiếu gia, kết quả xét nghiệm kiểm tra ADN của anh và cô bé hoàn toàn trùng khớp, giữa hai người đúng là có quan hệ cha con.
Hoàng Kỳ Linh mặt dù đã chuẩn bị tâm lý đón nhận chuyện này, nhưng khi nghe xong kết quả từ chính miệng bác sĩ, anh không khỏi xao động trong lòng, đưa tay run run nắm lấy tờ kết xét nghiệm nhìn lướt qua, kể từ lúc này anh biết bản thân mình đã bắt đầu có sự ràng buộc, anh biết cuộc sống của mình sẽ không thể như trước tự do rong rủi muốn làm gì thì làm nữa, vì đã có người để lo lắng có người cần anh chăm sóc, anh không muốn mình là kẻ vô trách nhiệm trong mắt mọi người.
Trái ngược với anh trai mình, cảm xúc của Hoàng Kỳ Duyên lúc này cô cực kỳ hưng phấn vui vẻ, trong nhà có thêm một đứa cháu gái dễ thương xinh đẹp như vậy, lại còn ngoan ngoãn như vậy quan trọng nhất là sự xuất hiện của cô bé có thể sẽ mang anh trai mình trở lại là người hiền lành vui vẻ như lúc trước, để cho ba mẹ mình cũng yên lòng.
--- Cảm ơn bác sĩ, không còn việc gì nữa vậy chúng tôi đi trước…! Hoàng Kỳ Linh nắm giấy kết quả trong tay chào bác sĩ một tiếng rồi bế Tina lên đi ra khỏi phòng.
--- Anh hai bây giờ đã xác định rõ quan hệ rồi, anh tính thế nào..! Hoàng Kỳ Duyên nhìn vẻ mặt không có biểu cảm của anh mình lúc này cô không nhìn ra được cảm xúc của anh như thế nào nên lo lắng hỏi.
--- Còn thế nào nữa, em nghĩ anh hai của em là người vô trách nhiệm thật sao? Bây giờ đi mua ít quần Áo cho con bé, em đi giúp anh chọn cho nó ít đồ nào…! Hoàng Kỳ Linh thở dài một hơi xua đi những suy nghĩ trong lòng rồi mỉm cười nói.
--- Dạ được…” Ui ôi thương quá Tina qua đây cô Ba ẩm cái nào, thật là dễ thương quá đi… Con gái xinh như vậy chắc mẹ con cũng là người phụ nữ rất xinh đẹp rồi “...! Hoàng Kỳ Duyên đáp một tiếng rồi dang tay yêu chiều ôm lấy Tina hôn lên má cô bé một cái thật sâu.
--- Dạ đúng rồi cô Ba, mẹ con rất là xinh đẹp…! Tina nghe nhắc đến mẹ thì hai mắt sáng lên, giọng nói non nớt như đang tự hào khen ngợi mẹ mình nói.
--- Ừ vậy cô Ba dẫn con đi mua quần Áo trước rồi sau đó con nói cho cô Ba nghe về mẹ của con nha…!
--- Anh Kỳ Linh à em nói anh việc gì phải tự chuốc khổ như vậy? Tự dưng lại mang con bé đó về nuôi cho cực nhọc… Đem nó trả lại cho mẹ nó rồi ném cho mẹ con cô ta chút tiền không phải là xong sao…! Lúc này Mỹ Linh ngồi bên cạnh lấn sát đến gần Hoàng Kỳ Linh bàn tay đưa ra chà sát nhẹ nhàng vừa vuốt ve trên ngực anh vừa buông lời như đầu độc như suối dục anh làm việc ác vừa như âu yếm nói, nhưng lời nói phát ra từ miệng cô ta đối với cô ta lại xem nó như là một lời khuyên có ích dành cho Hoàng Kỳ Linh mà không hề có cảm giác gì tội lỗi cả.
Khoa sơ cứu ngoại thương nhẹ, người Quản lý công trường và Tô Thanh Hà được bác sĩ băng bó vết thương xong vừa đi ra ngoài rẻ qua một đoạn hành lang bổng Tô Thanh Hà chợt dừng bước chân nhìn một đôi nam nữ đang nói chuyện lớn tiếng trước phòng kiểm tra sức khoẻ.
--- Giám Đốc Tô à cô có cần về nhà không để tôi đưa cô về…! Anh quản lý Công Trường nhìn Tô Thanh Hà nói.
--- À không cần, cứ để xe của tôi ở bên ngoài lát nữa tôi tự về được…!
--- Vậy tôi… tôi xin phép đi trước…!
Tô Thanh Hà gật đầu một cái rồi lại nhìn về phía Hoàng Kỳ Linh và cô gái kia, lúc này cô chỉ đứng cách bọn họ chừng 5m nên cô nghe hết rất rõ họ nói chuyện “ Thật xui xẻo, vào bệnh viện mà cũng đ-ng phải tên đầu gỗ này, anh ta đến đây làm gì “ cô thầm nghĩ.
--- Cô câm mồm lại rồi cút nhanh đi trước khi tôi mất kiên nhẫn…! Hoàng Kỳ Linh trừng mắt gắt giọng nhìn Mỹ Linh câu từ cay cú không kiêng nể nói.
--- Nhưng mà em lo cho anh mà, anh cứ ở vậy không phải tốt hơn sao tự dưng lại vác con bé đó về nhà lo cho mệt xác…! Mỹ Linh vẫn cho rằng mình đang làm việc đúng đắn cố gắng khuyên ngăn Hoàng Kỳ Linh, nhưng cô ta đâu có biết mỗi lời nói của cô ta đang làm cho Hoàng Kỳ Linh giận đến điên người, chỉ là anh ta đang cố kìm nén lại.
--- Tôi bảo cô cút cô không nghe sao… Loại đàn bà không có máu như cô từ nay về sau tốt nhất cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa… Giờ thì biến đi…! Hoàng Kỳ Linh cố đem một chút kiên nhẫn cuối cùng của mình áp chế giọng nói của mình xuống một cách hoà hoảng nhất để mình không vì tức giận quá mà quát tháo ầm ĩ lên, anh cũng không biết tại sao hôm nay mình lại kiên nhẫn mà kìm nén như vậy, đổi lại nếu như là bình thường thì có thể anh đã cho cô nàng Mỹ Linh này một cái bạt tai vào mặt rồi.
--- Em chỉ khuyên anh thế thôi, việc gì phải hung dữ vậy chứ..! Mỹ Linh bày ra bộ mặt oan ức như là mình làm ơn mắt oán õng ẹo nói.
--- Tôi nhắc lại lần cuối “ CÚT “..!
--- Hừ, đi thì đi đồ không biết tốt xấu…! Cuối cùng thấy Hoàng Kỳ Linh đã bắt đầu mất kiên nhẫn Mỹ Linh biết nếu mình còn không đi thì nhất định sẽ có chuyện, ít nhất là sẽ ăn một cái tát vào mặt, bởi vì tính khí thất thường của tên công tử nhà giàu này cô cũng hiểu rất rõ.
Bên này Tô Thanh Hà quan sát từ đầu đến cuối, cô không hiểu là chuyện gì nhưng nghe đoạn đối thoại giữa hai người, cô cảm thấy Hoàng Kỳ Linh thật sự quá ngạo mạn ngang nhiên đem người ta đuổi đi một cách thậm tệ như vậy, cô lại một lần nữa nhận biết được bản chất của người đàn ông này, trong mắt cô một người đàn ông như vậy phẩm chất thật sự quá thấp kém. Cô lắc đầu không thèm để ý nữa đang muốn rời đi thì lại nghe một âm thanh non nớt vui vẻ vang lên, cô theo tiếng nhìn lại liền thấy Hoàng Kỳ Linh đang ôm một cô bé vào lòng như âu yếm, cô không nhìn rõ mặt cô bé chỉ thấy sơ qua cảm giác cô bé này có vẻ rất xinh xắn.
Cô lại nhìn lại vẻ mặt của Hoàng Kỳ Linh lúc này trong lòng cô đột nhiên dâng lên cảm giác khó hiểu “ đây là loại đàn ông gì vậy, chỉ mới chưa đầy một phút khuôn mặt vẫn còn hung tợn dữ dằn vậy à chỉ trong chớp mắt lại biến đổi trở nên nhu hoà âu yếm cô bé kia như vậy “
“ Cô bé đó gọi anh ta là ba, anh ta đã có con lớn như vậy rồi sao? “ Tô Thanh Hà trầm tư suy nghĩ, cô lại nhìn sang Hoàng Kỳ Duyên xinh đẹp đang đứng mỉm cười bên cạnh làm cô hiểu nhầm cứ ngỡ họ là một gia đình, cô lắc đầu thở dài một hơi rồi đi lướt qua nơi ba người đang đứng đi về phía thang máy gần đó.
Cô vừa đi khuất vào hành lang phía trước, Tina cũng từ trong ngực ba mình nhổm dậy vừa kịp nhìn lướt qua khuôn mặt của Tô Thanh Hà, cô bé lập tức kích động lên muốn giãy khỏi tay Hoàng Kỳ Linh chạy đi. Anh không hiểu tại cô bé đột nhiên lại kích động như vậy, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn anh vội đưa tay dữ chặt cô bé lại lo lắng hỏi.
--- Con làm sao vậy thấy không khỏe ở đâu sao…!
Tina gấp đến độ muốn khóc, càng vùng vẫy mạnh hơn miệng lắp bắp nói “ Ba ơi là mẹ con nhìn thấy mẹ, mẹ vừa mới đi qua đó “
--- Cái gì ( cái gì.) mẹ con cũng đang ở đây sao? Cả hai người Hoàng Kỳ Linh và Hoàng Kỳ Duyên đồng thời hô lên,
Không nói hai lời Hoàng Kỳ Linh lập tức bế Tina lên chạy về phía cô bé vừa chỉ, anh cũng muốn biết rốt cuộc là người phụ nữ nào là mẹ của Tina. Hai người vừa chạy đến thì thang máy cũng đã chạy xuống tầng một, Tô Thanh Hà bước ra khỏi thang máy đi dọc theo hành lang ra ngoài chợt từ trong phòng làm việc của một bác sĩ có tiếng gọi quen thuộc gọi cô.
--- Ủa Lina cậu về nước hồi nào vậy, lâu quá không gặp..!
--- A Đồng Tâm cậu làm việc ở đây sao? Tô Thanh Hà vừa nói vừa mở cửa đi vào phòng làm việc của người bạn kia.
Bên này thang máy lại mở ra ba người Hoàng Kỳ Linh cũng vội vã chạy ra đưa mắt tìm kiếm xung quanh, nhưng không có thấy bóng dáng cô gái nào đặc biệt cả “ Mẹ đi mất rồi hu hu “ Tina lẩm bẩm rồi khóc lên “ Được rồi đừng khóc nữa đợi xong việc rồi chúng ta đi tìm mẹ sau “
Không còn cách nào khác Hoàng Kỳ Linh đành bế theo Tina đi trở lại tầng trên lấy kết quả xét nghiệm. Bác sĩ cầm ra một số giấy tờ miệng mỉm cười nhìn hai anh em Hoàng Kỳ Linh như có ý chúc mừng nói.
--- Chúc mừng Hoàng thiếu gia, kết quả xét nghiệm kiểm tra ADN của anh và cô bé hoàn toàn trùng khớp, giữa hai người đúng là có quan hệ cha con.
Hoàng Kỳ Linh mặt dù đã chuẩn bị tâm lý đón nhận chuyện này, nhưng khi nghe xong kết quả từ chính miệng bác sĩ, anh không khỏi xao động trong lòng, đưa tay run run nắm lấy tờ kết xét nghiệm nhìn lướt qua, kể từ lúc này anh biết bản thân mình đã bắt đầu có sự ràng buộc, anh biết cuộc sống của mình sẽ không thể như trước tự do rong rủi muốn làm gì thì làm nữa, vì đã có người để lo lắng có người cần anh chăm sóc, anh không muốn mình là kẻ vô trách nhiệm trong mắt mọi người.
Trái ngược với anh trai mình, cảm xúc của Hoàng Kỳ Duyên lúc này cô cực kỳ hưng phấn vui vẻ, trong nhà có thêm một đứa cháu gái dễ thương xinh đẹp như vậy, lại còn ngoan ngoãn như vậy quan trọng nhất là sự xuất hiện của cô bé có thể sẽ mang anh trai mình trở lại là người hiền lành vui vẻ như lúc trước, để cho ba mẹ mình cũng yên lòng.
--- Cảm ơn bác sĩ, không còn việc gì nữa vậy chúng tôi đi trước…! Hoàng Kỳ Linh nắm giấy kết quả trong tay chào bác sĩ một tiếng rồi bế Tina lên đi ra khỏi phòng.
--- Anh hai bây giờ đã xác định rõ quan hệ rồi, anh tính thế nào..! Hoàng Kỳ Duyên nhìn vẻ mặt không có biểu cảm của anh mình lúc này cô không nhìn ra được cảm xúc của anh như thế nào nên lo lắng hỏi.
--- Còn thế nào nữa, em nghĩ anh hai của em là người vô trách nhiệm thật sao? Bây giờ đi mua ít quần Áo cho con bé, em đi giúp anh chọn cho nó ít đồ nào…! Hoàng Kỳ Linh thở dài một hơi xua đi những suy nghĩ trong lòng rồi mỉm cười nói.
--- Dạ được…” Ui ôi thương quá Tina qua đây cô Ba ẩm cái nào, thật là dễ thương quá đi… Con gái xinh như vậy chắc mẹ con cũng là người phụ nữ rất xinh đẹp rồi “...! Hoàng Kỳ Duyên đáp một tiếng rồi dang tay yêu chiều ôm lấy Tina hôn lên má cô bé một cái thật sâu.
--- Dạ đúng rồi cô Ba, mẹ con rất là xinh đẹp…! Tina nghe nhắc đến mẹ thì hai mắt sáng lên, giọng nói non nớt như đang tự hào khen ngợi mẹ mình nói.
--- Ừ vậy cô Ba dẫn con đi mua quần Áo trước rồi sau đó con nói cho cô Ba nghe về mẹ của con nha…!