(‘Đứa nào dám ngược tiểu thụ của ta’ – chương Người tốt ta yêu b [R: ta ứ hiểu b ở đây là gì? Hổng lẽ là chương b? thế thì ta thiếu chương a ràu:)) chịu thôi])
Cùng Tiêu Vân ở riêng một tuần rồi, đối mặt với căn phòng trống rỗng, vẫn là cảm thấy không thoải mái. Từ trước vẫn chưa bao giờ cảm thấy cái phòng này lớn như vậy, chỉ là đi mất một người, thế nào lại quạnh quẽ vắng vẻ thành như vậy?
Ngươi hỏi cái gì? Tiêu Vân đi đâu vậy? Nga, ma ma của hắn cũng chính là nhạc mẫu của ta bị bệnh, hắn về nhà chăm sóc bà a. Này này, cái bộ dáng thất vọng ý là làm sao hả, không lẽ ngươi mong bọn ta chia tay hử?
OOXX… ta nguyền rủa chết ngươi!
Cất cặp sách, cởi đồng phục, thay tạp dề, đi vào bếp. Đây là một loạt động tác mỗi ngày sau khi đi học về ta nhất định làm. Ngày thường vốn rất quen thuộc, nhưng mà hôm nay tay chân lại cứng ngắc, chỉ mỗi buộc dây tạp dề cũng mất năm phút đồng hồ. Tiêu Vân từng nói ta mặc tạp dề nhìn cực kỳ dễ coi, xong rồi bị ta đập cho một trận, buổi tối tỉnh dậy than thở, lại thấy cục u vĩ đại của hắn đang tỏa sáng lấp lánh. [=..=]
Đánh không tới người, lại ngứa tay nữa không có ai cãi nhau ầm ĩ, đơ hàm mất tiêu nhìn không thấy hắn, trong lòng thấy rỗng không nữa rồi.
Vẫn không có phát hiện, lần này ta chợt bừng tỉnh minh bạch một điều vĩ đại: Tiêu Vân, đã thành một bộ phận của sinh mệnh ta. Ta cũng biết, tiếp tục đợi một mình trong cái nhà trống rỗng tịch mịch này, ta nhất định sẽ phát điên.
Cầm lấy điện thoại,trong miệng lẩm nhẩm mã số từng đọc qua vô số lần——không phải ta cố sức mà nhớ, mà là nó đã in dấu khó lòng phai mờ trong lòng ta, đuổi cũng không đi.
Vang ba tiếng, có người nhấc máy.
“A lô? Tìm ai?”
… … Thanh âm ôn nhu như dòng nước chảy đến, nhất thời cả người ta run rẩy.
“A lô? Xin hỏi ngươi tìm ai?”
… … Ta không biết nói gì để trả lời, thậm chí khó có thể tin nổi.
“Ngươi đồ rốt cuộc là tìm ai hả! Có nói hay không thì bảo? Không nói ta cúp!!” [R: … ta vãi…]
… …
“Mỹ nhân, ta rất nhớ ngươi.”
Một trận im lặng. Đối phương ngay lập tức cụp máy.
Ngay lập tức, chân ta đạp bánh xe Phong Hỏa [R:của Natra ó], chạy xa vạn dặm, trèo đèo lội suối qua trăm cay nghìn đắng tự đi đến cửa nhà, lấy thế phá phủ trần chu điên cuồng đập cửa.
“Mẹ! Mẹ treo điện thoại của con gì chứ? Mở cửa nhanh, con của mẹ đây!”
Sau khi dùng hết sức lực gọi một trận, pa pa thiện lương dũng cảm của ta len lén ra mở cửa cho ta vào.
Kháo! Quay về chính nhà mình chứ có phải nhập cư trái phép đâu, đây là cái xã hội gì thế!
Không có khẩu vị ăn hai miếng cơm, vốn tâm tình khó chịu ta còn phải chịu đựng bốn tròng mắt ai oán, nhiệt độ ấm áp cao hứng của gia đình nhanh chóng rớt xuống nhiệt độ có thể đông chết cóng cả chim cánh cút luôn.
“Có gì muốn nói mọi người cứ thống thống khoái khoái mà nói đi!” Ta cũng chuẩn bị vè cách mạng hiến thân.
… …
“Ngươi cùng Tiêu Vân làm sao?”
“Có phải Vân Vân bị ngươi khi dễ chạy mất rồi không?”
“Không có chuyện gì chạy về nhà lãng phí lương thực làm gì?”
“Vân Vân đáng thương không nên phụ lòng nhi tử rồi.”
“Ngươi thế này thế nọ thế kia lẽ nào không làm thất vọng chúng ta hả?”
“Đúng vậy đúng vậy chúng ta ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn ngươi như vậy thế mà ngươi chả lúc nào làm chúng ta tiết kiệm được tý nào cả…”
“Ngươi lại làm cái gì làm thất vong người nhà Tiểu Vân người ta đi theo ngươi ăn không đủ no mặc không đủ ấm vì ngươi chịu khổ…”
“Toàn tâm toàn ý yeu ngươi cả đời nguyện không thay đổi trời đất ra sao cũng nguyện cùng ngươi nắm tay đến già mà ngươi sao lại có thể vô tình như vậy…” [R: giá mà rớt xuống cho ta một dấu phẩy nhẩy…=..=]
Ta đã biết là sẽ bị oanh tạc ngay, nhưng mà không ngờ là sẽ bị cho nổ tanh bành bi thảm như vầy. Cứ thế mẹ ta cùng hai tỷ ta hai miệng tám lưỡi, dùng trần thuật, nghị luận, miêu tả, so sánh, ẩn dụ, liệt kê, phản vấn, cảm than, lien tưởng, tưởng tượng với N các loại thủ pháp đem ta cùng Tiêu Vân từ lúc quen biết đến thân nhau đến mến nhau cuối cùng cùng nhau ước hẹn rồi xa nhau chuyện xưa tình yêu bi thảm xào nấu một phen, đặc biệt sâu sắc phê phán sự thật tàn khốc xã hội phong kiến người ăn thịt người, khinh bỉ lễ giáo phong kiến tàn ác, giảng đạo chuyện Lâm Bảo Ngọc vùng cổ ngốc — ngọc — chuyện— ái — tình…
Kháo. Sao biến thành Hồng lâu mộng lúc nào rồi?
“Các ngươi nói đủ chưa! Ta cùng Tiêu Vân căn bản chả có chuyện gì cả!” Vốn muốn mọi người an ủi ta, không ngờ càng nghe càng thấy phiền.
Bị ta rống lên, trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, lão ma ma cùng lão tỷ nước mắt lung tròng nhìn ta, trên mặt rõ rang viết:
“Ta biết ta hiểu ta minh bạch.”
“Ta giác ngộ ta lý giải ta biết mà.”
Hoành phán: tin ngươi mới là lạ.
Trong lòng ta thầm nghĩ Tiêu Vân a Tiêu Vân, ngươi hại ta khổ rồi. Còn không quay lại đi, ta nhất định sẽ phạt ngươi. Phat ngươi cả đời giặt quần xịp của ta, phạt ngươi cả đời ủi quần áo cho ta, phat ngươi nhất sinh nhất thế(một đời một kiếp)… trông nhà cho ta, không, vĩnh sinh vĩnh kiếp(mãi mãi, vĩnh viễn, trọn đời trọn kiếp,…).
Ngày thứ hai sau khi tan học, ta dùng những xu tiền tiêu vặt cuối cùng Tiêu Vân lưu lại cho ta mua một bó hoa tươi, sau đó ngồi taxi đi đến nhà Tiêu Vân. Vốn là ta nghĩ sẽ chen lên xe bus cho tiết kiệm, nhưng mà chỉ sợ đến được trạm rồi thì hoa tươi của ta cũng rụng rời tan tác a.
Run run ấn nút thang máy, ta phát hiện mình kích động đến độ cơ hồ đứng không yên. Vừa nghĩ đến lập tức đã có thể được nhìn thấy Tiêu Vân, ta thật muốn bay lên trời lượn vài vòng, cũng thầm mắng chính mình không có tiền đồ, vì một tý sự tình P() mà làm gì cao hứng đến thế không biết.
[R: ()P: trong truyện dùng rất nhìu mấy chữ P,T,… gì đấy, toàn là tiếng lóng hay viết tắt của các bợn chẻ TQ, ta cũng chịu thôi, ai bít thì khai sáng cho ta vs >o”< MK! Ta phát hiện một chương của ĐNDNTTCT dài hơn 2300 chữ, tức là dài hơn TLBTN với SBB (có hơn 2000 chữ) ta đang edit. Ò.Ó Chương này có lời phát biểu của một số nhân vật ta chả hiểu chui từ đâu ra? =..= sợ thật… Coi bộ diễn biến của chương này… ta có thể nào xem là cái câu chuyện sến súa hài bựa ngu đần này đã tiến hóa chăng? =)))))))))))))) Phải không? Phải không? Từ sau cái đoạn ăn mì ý??? không thể nào đâu =)) hự hự. btw, Chinh nhà ta hảo cute na
(‘Đứa nào dám ngược tiểu thụ của ta’ – chương Tiêu Vân mọc mụn [ =.=])
Ta không có nhớ rõ lắm, một ngày đẹp giời nào đấy trong một tháng nào đấy của một năm nào đấy, có một người nào đấy ở một chỗ nào đấy đi qua ta mỉm cười tủm tỉm. Đại khái là ta chỉ mơ hồ nhớ đấy là một buổi sáng sớm, ánh nắng tươi sáng, có một âm thanh lảnh lót…
“A a a a a a a a!!!”
Sáng sớm ra Cao Chinh ta còn đang mơ màng trong mộng đẹp, vừa đúng bốn giờ tám phút, thì bị một âm thanh bi thảm nhất thế giới này kêu cho giật mình bật dậy, xin lỗi chứ ta thiếu trình độ ngữ văn, ứ biết dùng từ nào lợi hại hơn nữa để mà hình dung cái tiếng kêu thảm thiết ấy. Ngồi dậy nhìn kỹ bốn phía, mịt mờ mênh mang.
“Tiêu Vân, còn sống không?”
… …
“Tiêu Vân, còn sống đấy chứ hả?”
“Đừng để ý, chết rồi!”
Ta hỏi một hồi lâu nha, mãi mới nghe thấy tiếng Tiêu Vân buồn bực trả lời từ phòng tắm vọng ra, căn cứ vào tần suất với lại đề-xi-den (decibel) của âm thanh, ta phân tích ra là hiện tại tâm tình của hắn cực kỳ cực kỳ XẤU, giống như đồ ăn ở căng-tin, hoặc là, bảng điểm của ta.
“Bị làm sao rồi? Mới sáng sớm mà kêu như quỷ, gặp quỷ à?”
Ta đoán bừa trong lòng, vẫn lo lắng nên quyết định xuống giường đi xem xem sao.
“Ngươi không được vào! Tiếp tục ngủ cho ta!” Vừa mới đến được cửa phòng tắm ta đã nghe thấy Tiêu Vân hung tợn quát.
Hở? Thật là kỳ quái nha. Bình thường ta ngủ nhiều thêm ba bốn giây thôi đã bị đá xuống giường bắt đi làm điểm tâm, hôm nay là sao đây? Chạy đến cửa sổ giựt rèm sang một bên, nhìn ra ngoài một chút, ân! Mặt trời vẫn còn chui từ phía đông ra nha. Ta nhất định là đang nằm mơ.
Rụt về giường, sau đó dùng sức nhắm chặt khít hai mắt, trong miệng tụng kinh “Ta đang ngủ, ta đang ngủ”, tiến hành thôi miên triệt để. Giống như hồi còn bé, ông bà hay bảo lúc ngủ mà hay đạp chân sau này sẽ cao lớn, kết quả là mỗi đêm đều lên giường sớm, vừa giả vờ ngủ, vừa điên cuồng đạp chân. [R: =.= kết quả vẫn là lùn thôi e iêu =))]
Qua khoảng ba phút, ta mở mắt lần nữa, rón rén mò mẫm đến cửa phòng tắm, đẩy ra một khe hở, dòm thấy Tiêu Vân mặt buồn rười rượi ngồi trên nắp bồn cầu, cái mặt ý chính xác là của người táo bón một tuần.“Tiêu Vân…” ta thử gọi hắn, thực ra cũng không ôm hy vọng hắn sẽ trả lời ta, vì ánh mắt hắn vẫn lơ mơ như cũ, giống như không tìm thấy đường về nhà. Ta hiếm lắm mới thấy đến vẻ mặt hắn ưu thương như thế, hai hàng lông mày thanh tú chau lại thành một loại mong manh yếu ớt khiến người ta đau lòng.
“Vân… Chuyện gì xảy ra rồi?”
Ta ôn nhu hết sức hỏi hắn, sợ nhất là đụng nhầm trúng cái cơ quan mẫn cảm nào đấy.
“Cao Chinh…”
“Ừ?”
“Ta bị mọc mụn rồi.”
… ….
“Không sao, nhìn không rõ! Thời gian có thể xóa tan tất cả.”
“…A! Cầu thần linh ban cho ta sự bình tĩnh, đi tiếp thu thứ ta không thể thay đồi cầu thần xinh ban cho ta dũng khí, đi thay đổi thứ ta không thể thay đổi cầu thần linh ban cho ta trí tuệ, đi phân biệt cái gì có thể thay đổi, cái gì không thể thay đổi.”
Gớm! Chì vì một cái mụn thôi, có cần phải xúc động bùi ngùi đến thế không?
May là ta rất thông minh. May mà ta cũng không có nói lỡ cái gì ra khỏi miệng.
Lúc ta cùng Tiêu Vân song song xuất hiện trước cửa lớp, một đám người cùng nhau phát ra tiếng thét chói tai kinh hãi thế tục, cứ như là thấy người ngoài hành tinh đến xâm lược địa cầu ấy. Ngươi nói mấy người này có phải cố tình hay không? Bọn ta nói sao cũng là đồng tính luyến ái rồi a, bọn họ còn muốn kêu la cái gì!
“Tiêu Vân, ngươi bị cảm à?” Một tên sắc nam nào đấy thừa lúc ta không chú ý, kéo kéo tay Tiêu Vân.
“Ân.” Tiêu Vân gật đầu, cực nhanh tránh khỏi vuốt sói. Cách khẩu trang màu trắng, thanh âm hắn trở nên ấm ấm khàn khàn.
Ta vừa muốn giải thích chút, nhất thời liền cảm thấy như có một vạn mũi tên cùng lúc xuyên qua cơ thể. Ta nhìn về hướng tên bắn, chỉ thấy luồng mắt Tiêu Vân ánh lên ngọn lửa rừng rực, nguyên lai ánh mắt cũng có thể giết người a, tại hạ lĩnh giáo!
Nhận thức nỗi thống khổ vạn tiễn xuyên tâm xong, ta liền biết điều mà ngậm mỏ, cho dù có người liên tục đến hỏi ta có phải Tiêu Vân bị bệnh rồi không, ta đều một mực trả lời “Chắc thế” “Không rõ”, kết quả là bị khép vào tội danh lãnh khốc vô tình.
Trong lòng ta nói Tiêu Vân a Tiêu Vân, không phải chỉ là một cái mụn thôi sao? Làm gì mà như là bảo bối thế, còn lấy khẩu trang để mà che nó nữa a?
Tiết thứ của buổi sáng kết thúc, trưởng ban văn thể mĩ hội học sinh đột nhiên đến lớp bọn ta, hơn nữa cũng không buồn liếc mắt nhìn ai một cái, trực tiếp đi đến vị trí của Tiêu Vân.
“Tiêu Vân… Di? Sao lại đeo khẩu trang? Không phải ngươi bị cảm đấy chứ?”
Hai tròng mắt Tiêu Vân lúc sáng lúc tối lóe mấy cái, sau đó gật đầu. Theo như ta biết, kể cả là có không nghe lọt tai, Tiêu Vân cũng sẽ nói ra lời, chưa bao giờ giấu diếm hoặc là nói dối để che đậy qua. Ngó thấy bộ dạng hắn hiện tại, ta cảm giác được sâu sắc hàm ý của mấy câu ‘đầu có thể đứt, máu có thể chảy, giày da không thể dính bùn’. [Đầu khả đoạn, huyết khả lưu, bì hài bất năng bất sát du – 头可断, 血可流, 皮鞋不能不擦油- câu này có câu tương tự tiếng Việt, nhưng ta quên rồi =))]
Ai cũng có lòng thích đẹp, Tiêu Vân tất nhiên không phải ngoại lệ. Chỉ là ta không ngờ hắn thích đẹp đến thế a, một cái mụn thôi mà làm sao đâu? Ảnh hưởng gì đến toàn cục đâu!
“Có qua được buổi chụp ảnh quay phim không?” Trưởng ban văn thể mĩ vỗ vỗ bả vai Tiêu Vân, hơi bị khẩn trương hỏi.
“Không sao, chắc là được.”
“Tiêu Vân a, ngươi chính là trụ cột vững chắc của trường ta a, tham gia trận đấu lần này, mặt của ngươi cũng chính là bộ mặt của trường ta, ngàn vạn lần phải chú ý a.”
Cái gì mà mặt của ngươi cũng chính là bộ mặt của trường ta? Thế còn mặt của bọn ta đây? Không tính à?!
Trên thực tế, vinh dự được nghe bọn hắn nói chuyện, theo như lời tên dở hơi trưởng ban văn thể mĩ kia thì có một đống công việc, có vẻ là thi đấu, còn có cả chụp hình với mấy cái linh tinh gì gì nữa, ý cha, mấy cái ý thiệt là hấp dẫn người ta mà.
Vì vậy ta lon ton chạy tới chạy lui theo sau Tiêu Vân muốn nghe lỏm ít tin tình báo, tiếc rằng hắn khép miệng cắn chặt răng, nửa chữ cũng không buồn phun ra.
Chuyện kỳ quặc không chỉ mỗi chuyện này.
Lúc tan học, Tiêu Vân thế mà lại không có chờ ta, tự đi tập luyện từ sớm, không thèm cho ta biết liền về nhà một mình. Ta càng lúc càng cảm thấy không ổn, vội vàng cất hết sách vở, đuổi theo.
Ta chọn về nhà trước, sự thật chứng minh lựa chọn quả ta quá chuẩn. Thấy giầy của Tiêu Vân, ta biết nhất định là hắn có ở nhà. Vừa định vào phòng tìm hắn nói chuyện, lại đột nhiên đói bụng, đúng lúc trên bàn phòng bếp xếp một chồng dưa chuột tươi ngon lành, ta không buồn nghĩ ném ngay vào miệng.
Chờ một lát, Tiêu Vân từ phòng ngủ đi ra, trên người còn mang theo mùi hương thoang thoảng mềm mại. Hắn thấy trên bàn chỉ còn mỗi cái đĩa không, thì hỏi ta có thấy dưa chuột đâu không. Ta nói có nhìn thấy. Hắn hỏi ở đâu rồi? Ta nói ăn rồi…
Hắn cho ta ăn một trận K.
Sáng sớm hôm sau, ta phát hiện một vẫn đề nghiêm trọng, đó chính là mụn trên mặt Tiêu Vân ý, bắt đầu to ra rồi. Trên mặt có một cái nốt hồng hồng đỏ đỏ, đã thế da dẻ còn trắng nõn, trông càng khó coi. Vài ngày sau, Tiêu Vân giống như phát điên ra sức quẹt kem đánh răng lên mặt, dùng sữa bò ta chuẩn bị cho bữa sáng làm sữa rửa mặt, hơn nữa còn lấy trứng sống trét lên mặt, mà kết quả là cái mụn kia càng ngày càng hư hỏng giống như biến thành cổ phiếu, giá cả càng ngày càng tăng cao. [R: ta ứ hiểu cái kiểu so sánh oái oăm dư lày =.=]
Gần đến trước ngày chụp ảnh ngày, Tiêu Vân hoàn toàn sụp đổ luôn rồi, đêm không ngủ được, lăn qua lăn lại, trằn trọc trăn trở.
Ta hỏi hắn rột cục là xảy ra chuyện gì, cuối cùng, Tiêu Vân cũng nói cho ta.
Thì ra trường học ta tham gia bình bầu đại sứ hình tượng, hắn được chọn làm đại biểu, lấy hình chụp để bình chọn, thế nhưng mà hắn lại nhè đúng lúc này mà mọc nguyên cái mụn!
Càng đáng sợ hơn là, hắn sợ hãi kinh khủng mình bị trở lại thời thanh thiếu niên, lại bắt đầu dậy thì.
Ta nghĩ thấy cũng đúng, đã lớn đứng đắn nghiêm chỉnh thế này rồi mà, đường đường một thằng đàn ông thanh cao trang nhã rồi mà, lại mọc nguyên một cục mụn trên cái mặt xinh đẹp tuyệt trần! Chẳng phải thật khiến cho người ta phải đau đớn lắm ư? [R: tởm =.=|||]
“Hừ, nếu ngươi nói cho ta sớm một chút, cũng sẽ không đến mức nghiêm trọng thế đi? Chuyện này cho thấy đạo lý gì nào? Có chuyện gì cũng phải cùng tiểu công thương lượng, có biết không?”
“Cùng ngươi thương lượng? Chẳng lẽ ngươi có biện pháp xử lý?”
Ta cười ‘hắc hắc’, nói: “Ta không có, nhưng mà ta biết một người có!”
Nói xong, Tiêu Vân ngầm hiểu gật đầu, nghĩ lại mấy ngày khổ sở.
Cao Minh phán: Có sữa rửa mặt trừ mụn, bảo bối trong nhà ta mỗi ngày đều dùng!
————————-
R: Vân em, độ đỏm của em thật đáng sợ =.=|||
h thì Cung ta cũng phải đi chịu ngược tháng đây, bái bai các nàng :
See ya chụt chụt moah moah