Vẫn có chút kiêu ngạo ,Hạ Vũ hiện tại giống như chim sợ cành cong, lần này thực là đá tới thiết bản(1).
Trêu chọc Chung Khánh Thiên không nói, còn chia đều cho Tiếu Kiệt ngoại tinh nhân như vậy.
Nói đến Tiếu Kiệt, Hạ Vũ không khỏi một trận bực mình.
Hắn tự xưng là không người nào bằng, cũng lần đầu tiên nhìn thấy loại da mặt dày đến không biết xấu hổ này, các loại giả ngu sung lăng đê tiện tiểu nhân.
Hạ Vũ vẫn tinh thần độ cao khẩn trương phòng bị Tiếu Kiệt, sợ hắn sẽ cực kì thô bạo thượng cung.
Nhưng mà sự tình cũng không giống hắn suy nghĩ như vậy, Tiếu Kiệt cùng Hạ Vũ tại biệt thự dùng bữa tối lúc sau tựa hồ có việc liền lái xe đi ra ngoài.
Hạ Vũ nhìn hắn ly khai, trong lòng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bởi vì Tiếu Kiệt kiên trì phải ngủ ở trong phòng hắn, cũng chính là chủ phòng ngủ, vì thế Hạ Vũ cũng sẽ không đi phòng khách.
Làm cho Hạ Vũ nghi ngờ chính là, Tiếu Kiệt đi ra ngoài cả đêm cũng chưa trở về, nghĩ đến không cần cái gọi là ấm giường, Hạ Vũ trong lòng liền vui đến không được.
Dù sao đối với hắn mà nói, có thể tha một ngày là một ngày.
Buổi sáng ngày hôm sau , Hạ Vũ rất sớm liền tỉnh lại, chuẩn bị đi làm.
Bởi vì bên này là thành tây, hắn phải đi về thành nam đi làm, xe trình phải nhiều giờ, cho nên hắn đành phải trước tiên, còn nữa hắn một chút cũng không nghĩ muốn đợi ở trong này, vẫn là sớm một chút ly khai.
May mắn vị Lí quản gia kia thật cũng khách khí, không có khó xử hắn khiến cho hắn đi .
Hạ Vũ đánh xe trở lại nhà trọ vội vàng vội vội thay đổi một bộ quần áo lúc sau mới chạy tới công ty.
May mà hắn trước hơn ba giờ liền theo Tiếu Kiệt bên kia xuất phát, bằng không thật sự bị muộn rồi.
Chính là nghĩ đến bắt xe tốn nhiều tiền, Hạ Vũ trong lòng không khỏi buồn bực.
Tới công ty văn phòng lầu ba , An Dật sớm ngồi ở đầu kia bắt đầu bận việc.
Hắn nhìn Hạ Vũ xuất hiện ở trong văn phòng , vì thế đem hắn kéo tới ban công bên cạnh.
“Ngươi như thế nào đến công ty ?” An Dật hỏi hắn, “Ta không phải nói cho ngươi còn có thể tái xin phép một ngày sao ?”
Hạ Vũ kinh hãi: “Cái gì? ! Ngươi như thế nào không nói sớm chút? !”
An Dật: “Ngày hôm qua buổi chiều tan tầm , Cá pecca riêng tới tìm ta nói, bảo ta chuyển cáo ngươi, nếu hôm nay vẫn là không thoải mái cũng đừng đến đi làm .”
Hạ Vũ bắt lấy bả vai An Dật: “Ngươi như thế nào không đối ta nói a! Sớm biết rằng Ca hôm nay sẽ không đến đây!”
An Dật: “Ta có phát tin nhắn cho ngươi a, ngươi chưa bắt được?”
Hạ Vũ vừa nghe lập tức lấy ra nokia N8, mặt trên không có tin tức gì .
An Dật nhìn điện thoại tay hắn , nghi hoặc nói: “Tại sao có thể như vậy? Ta rõ ràng gữi đi thành công .”
Hạ Vũ nghĩ nghĩ, sau đó nói: “A Dật ngươi dùng yêu điên 4 bấm một chút dãy số của ta.”
An Dật nghe vậy lập tức lấy ra iphone4 bấm số Hạ Vũ , rất nhanh liền truyền đến giọng nữ ngọt lịm: “Thân ái người sử dụng, ngài bấm số đã có dãy số đã quay xong(2). . . . . .”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ: “. . . . . .”
An Dật: “Được rồi, ngươi vẫn là ngoan ngoãn đi làm lại đi, đợi lát nữa cá pecca lại tới .”
Hạ Vũ vẻ mặt ủy khuất: “Tiểu miêu. . . . . . Hạ đại nhân của ngươi bị khi dễ . . . . . .”
An Dật có lệ an ủi một chút: “Tiểu miêu đại gia ngươi ! Tốt lắm tốt lắm, ta biết ngươi lại bị ngoại tinh nhân khi dễ .”
Hạ Vũ thừa dịp hiện tại ban công không ai, ôm lấy An Dật nhân cơ hội làm nũng: “Tiểu Vũ, Hạ đại nhân của ngươi mượn ngồi không vài ngày đi. Gần nhất có cực khổ, ngươi không thể không để ý ta a ~~~”
An Dật một cước đá qua: “Đừng nhân cơ hội chiếm tiện nghi ta! Ngươi rốt cuộc chọc tới người nào ?”
Hạ Vũ bĩu môi : “Ngươi ngày hôm qua không phải thấy được, chính là Chung Khánh Thiên lão hỗn đả kian. Hắn hiện tại ra vẻ nhìn chòng chọc ta .”
An Dật nhìn hắn, thấy hắn không phải hay nói giỡn: “Thực nghiêm trọng?”
Hạ Vũ hai tay tạo thành chữ thập: “Đúng vậy, ta biết ngươi cùng Lí Thiểu Phong không phải rất có giao tình sao ? Ta nghe nói hắn có biện pháp trấn trụ Chung gia kia a.”
An Dật vừa nghe tên Lí Thiểu Phong lập tức tạc mao: “Lão tử cùng tên hỗn đản này không giao tình!”
Hạ Vũ vội vàng vuốt mao: “Ngươi bình tĩnh chút! Chẳng lẽ ngươi sẽ đối Hạ đại nhân thân ái của ngươi thấy chết mà không cứu được sao?”
An Dật: “Ngươi không phải nói đã hoàn tiền ? Vì cái gì bọn kia còn muốn đuổi giết ngươi?”
Vừa nói đến Hạ Vũ đánh một chỗ trong không khí, hắn thần tình buồn bực: “Ta rất tin tưởng Quý Trung Cường , cáo già con mẹ nó kia nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng! Không phải bởi vì ta quăng con của hắn sao, về trả thù ta như vậy? Kháo!”
An Dật bày ra vẻ mặt đồng tình: “Hạ đại nhân ngươi nguyên lai cũng có một ngày bị khó khăn.”
Hạ Vũ bạch liễu tha nhất nhãn(3): “Please, ngươi vui sướng khi người gặp họa không cần rõ ràng như vậy được chứ ? Như vậy sẽ làm ta nhịn không được muốn đánh ngươi.”
An Dật: “. . . . . .”
Hạ Vũ lập tức lại đổi thành một bộ tội nghiệp: “A Dật, lần này liền Please ngươi .”
An Dật bĩu môi: “Đừng như vậy, ta thật sự đã lâu không cùng Lí Thiểu Phong liên lạc , chúng ta rất nhiều năm chưa thấy qua mặt.”
Hạ Vũ nhìn hắn thật sự thực khó xử, cũng sẽ không miễn cưỡng : “Được rồi, trở về công tác đi. Bằng không cá pecca lại đãi chúng ta thuyết giáo .”
Nhìn đến Hạ Vũ giống như thật sự rất khổ sở,An Dật liền nói: “Mấy ngày nay ngươi trước hết đến ta đi.”
Hạ Vũ lập tức nhãn tình sáng lên: “An tiểu miêu, ta quả nhiên không bạch thương ngươi ~”
An Dật: “Đi muội ngươi!”
Một lần nữa trở lại văn phòng, kết quả liền nhìn đến Lô Du cùng Từ Văn Quân phân biệt đứng ở chỗ ngồi Hạ Vũ cùng An Dật.
Hai người nháy mắt trong gió liền hỗn loạn .
Tiếp theo hai người đã bị thuyết giáo đại khái hơn nửa giờ mới xem như chấm dứt.
Chịu đựng Lô Du thuyết giáo, Hạ Vũ cùng An Dật hai người đều nhanh cảm thấy được ù tai .
Bất quá Hạ Vũ chạy trốn tới nhà An Dật , ít nhất sau vài ngày Hạ Vũ đều giống như trước đây , những ngày an bình.
Hạ Vũ coi như vết sẹo đã quên, không có Quý Văn Ngạn hắn độc thân một người, không cam lòng với tịch mịch, vì thế bắt đầu ở một ít chỗ G. A. Y đi thường lui tới, chuẩn bị tìm đối tượng.
Đang cấp trứng chim hoa cùng tiểu hắc uy thực , An Dật nhìn cách ăn mặc của Hạ Vũ rất nam công, trang điểm dường như xinh đẹp nhịn không được phun tào: “Uy, ngươi con công khổng tước muốn đi câu dẫn ai?”
Hạ Vũ lập tức phản bác: “Có ý tứ gì? Ta mới không giống ngươi trạch nam này! Mỗi ngày chỉ biết dưỡng mèo nuôi chó .”
An Dật: “. . . . . . Hạ đại nhân, ngươi sớm hay muộn cũng sẽ bị áp .”
Hạ Vũ: “Kháo, tới địa ngục đi quạ đen miệng, ca muốn đi tìm tiểu tình nhân nhu thuận nghe lời hảo hảo yêu thương cả đời ~”
An Dật: “Thiết.”
Hạ Vũ: “Thiết muội ngươi.”
Mặc đồ xong, Hạ Vũ đối An Dật phất phất tay: “Bảo bối, đêm nay liền Please ngươi độc thủ khuê phòng rồi ~”
An Dật khinh bỉ đối hắn dựng thẳng ngón giữa: “Mau cút, chúc ngươi tinh tẫn nhân vong!”
Hạ Vũ: “Xú tiểu tử miệng chó không thể khạc ra ngà voi!”
Nói xong lúc sau hắn hừ tiểu khúc ly khai nhà trọ An Dật.
Đánh xe tới một cái quán bar thường xuyên đi, Hạ Vũ lập tức đi vào tiêu điểm.
Hắn đi đến bên cạnh quầy bar h, đối người phục vụ nói: “Tiểu Tông, có hay không nghĩ muốn ta?”
Người phục vụ tiểu tông nhìn Hạ Vũ, lập tức cho hắn một ly rượu cốc-tai hắn yêu nhất đưa cho hắn.
Hạ Vũ hướng hắn phóng điện, hỏi: “Gần nhất có phát sinh chuyện gì tốt? Nhìn ngươi đều biến suất .”
Tiểu Tông cười cười: “A Vũ nói chuyện với ngươi càng ngày càng ngọt , ngươi cũng biết gần nhất lão bản chúng ta theo Mĩ Quốc đã trở lại, phúc lợi các loại a.”
Hạ Vũ đối hắn trêu đùa: “Thật tốt, nếu không ngươi giúp ta đề cử một chút, ta đổi nghề đến nơi này các của ngươi nơi?”
Tiểu Tông đánh giá Hạ Vũ vài mắt, sau đó lắc đầu: “Ngươi tới chúng ta không vài ngày sẽ bị người câu , lão bản không cần ngươi bộ dạng rất đẹp như vậy.”
Hạ Vũ: “. . . . . . Tiểu Tông, có người đối với ngươi nói qua hảo hài tử không cần rất thành thật sao ?”
Tiểu Tông: “. . . . . .”