Edit: DiTi
Beta: Đậu Xanh
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm lụa mỏng chiếu vào phòng ngủ, cô gái trên giường mới ung dung tỉnh dậy.
Ngôn Hi khó khăn xoay người lấy di động.
Đã 10 giờ!
Đồng hồ báo thức như thế nào.....
Cô nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức đã bị người tắt đi, bức màn cũng được đóng thật kĩ, dường như sợ cô bị ánh sáng chiếu vào đánh thức, ngoài phòng khách truyền ra tiếng nói chuyện cùng tiếng cười, kí ức hôm qua như lũ lụt mà ùa vào đầu Ngôn Hi.
Ngày hôm qua, cô bị ba mẹ bắt gặp mình đang làm bậy!.
Xong rồi xong rồi, cô làm sao có thể đối mặt với ba mẹ đây?. Còn có....Văn Sâm đâu?. Sẽ không phải là bị ba mẹ cô đuổi đi rồi chứ?.
Cô còn chưa mang dép vào đã sốt ruột rời giường, còn chưa có mở cửa đã nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài.
" Thật khéo a! Ba của Hi Hi cũng làm việc ở tập đoàn Văn thị?".
" Chỉ là một công nhân nhỏ thôi".
Thanh âm của ba ba, còn có một thanh âm của một người đàn ông xa lạ, không phải Văn Sâm.
Ngôn Hi nhẹ nhàng mở cửa ra, giống như một động vật nhỏ mà lặng lẽ dò ra nửa cái đầu.
Phòng khách trên bàn trà, chất đầy một đống quà tặng, trên sô pha là một người đàn ông trung niên cùng....Cái tên lộ ra nửa góc áo kia, hẳn là Văn Sâm?.
" Giám đốc bộ phận tiếp thị có phải đã bỏ trống thật lâu không?".
" Đúng vậy, thiếu gia".
" Bác trai đã làm việc được 5 năm, luận lý lịch cùng năng lực đều hẳn là người thích hợp nhất".
" Vâng, tôi đã thông báo cho bộ phận nhân sự".
" Không, không, sao lại thế được.....".
Ba Ngôn nghe được Văn Sâm nói như vậy, mở to hai mắt, có chút thụ sủng nhược kinh mà đứng dậy, đáy mắt mẹ Ngôn cũng hiện lên kinh ngạc, bất quá thật nhanh đã bị hưng phấn thay thế, bà lấy trà đưa qua cho thiếu niên, " Mời ngài uống ~".
" Bác gái không cần khách khí như vậy, kêu con là Tiểu Sâm là được rồi!".
Văn Sâm lễ phép mà tiếp nhận trà, khóe mắt ngay sau đó cong lên.
Cậu vốn có diện mạo soái khí tỏa sáng, khi cười lên khóe miệng sẽ ẩn ẩn hiện lên hai lúm đồng tiền, thoạt nhìn càng thêm phúc hậu và vô hại, chọc người yêu thích.
" Tay nghề của bác gái thật tốt, Hi Hi nấu cơm ăn ngon như vậy, đều là được bác dạy dỗ sao?".
Miệng cũng ngọt.
Mẹ Ngôn cười tủm tỉm nhìn cậu, lúc sau mới phát giác...Tay nghề của Hi Hi, Hi Hi đã làm cơm cho cậu ta ăn rồi sao?.
" Nào có, cũng giống với người khác thôi".
" Không có, trà của bác gái là ngon nhất trong các loại trà mà con uống!".
" Ha ha ha ~". Mẹ Ngôn bị cậu nịnh đến cười không ngừng.
Ngôn Hi: ".......".
Bản lĩnh nói lời ngon tiếng ngọt của Văn sâm quả nhiên ngày càng cao siêu.
Bất quá so với trong dự đoán, cảnh tượng cãi nhau cũng không xuất hiện, Ngôn Hi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dám mở cửa đi ra.
Thân ảnh của cô xuất hiện trước mặt mọi người, Văn Sâm liền đứng lên, lập tức hướng cô đi đến.
Ngôn Hi hơi hơi cúi đầu, có chút thẹn thùng không dám nhìn ba mẹ, càng sợ lúc này Văn Sâm đứng bên cạnh cô.
Văn Sâm không chỉ đi đến, mà còn quen thuộc kéo tay cô.
" Chào buổi sáng".
Nam sinh kéo tay cô, hôn một cái xuống mu bàn tay.
Tay Ngôn Hi giống như bị lửa đốt mà rụt lại, khóe miệng Văn Sâm cười tà ác.
Cậu, cậu là cố ý.
" Ngủ xong cảm thấy thế nào?".
" Còn.....Còn tốt".
" Hi Hi, mau đi đánh răng rửa mặt, Tiểu Sâm còn ở đây đấy, xem bộ dạng con khó coi chưa kìa!".
Mẹ Ngôn ở một bên thúc giục, Ngôn Hi có chút ngốc.
" ???".
Cô khó coi?. Mẹ không nên chất vấn quan hệ của bọn họ, tra hỏi Văn Sâm sao?. Như thế nào lại nói chuyện giống như....Văn Sâm là con trai của bà ấy?.
" A". Văn Sâm khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng đẩy ra vài vụn tóc đen trên mí mắt của Ngôn Hi, " Sẽ không, bộ dáng nào của Hi Hi cũng đẹp cả!".
" Tiểu Sâm nói chuyện thật sự làm cho người ta thích".
".......".
Ngôn Hi xấu hổ chạy đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, Văn Sâm cũng đi theo.
"Chị Ngôn Hi, có muốn em giúp chị không?".
Cậu ở nhà cô, làm chuyện kia trước mặt ba mẹ của cô mà còn có thể càn rỡ như vậy, thật sự làm Ngôn Hi bất ngờ.
Ngôn Hi chuyển tròng mắt, điên cuồng ám chỉ cậu cách xa cô một chút, Văn Sâm lại bất chấp mà tiến đến ôm cô, đè thấp thanh âm, " Sáng sớm liền muốn câu dẫn em?".
" Cậu....".
" Yên tâm, em đã thu phục được bác trai bác gái"
" Cái gì?!". Ngôn Hi khiếp sợ, ba mẹ cô khó như vậy, cậu sao chỉ có thể một buổi sáng đã thu phục được?.
" Cậu không gạt tôi chứ?".
" Chị cảm thấy em sẽ gạt chị sao?".
" Đơn giản như vậy?".
" Rất đơn giản, chỉ có chị Ngôn Hi là tương đối khó để thu phục".
" Tôi nào có....". Ngôn Hi cầm bàn chải đánh răng, trong miệng có bọt nước, thanh âm mơ hồ lại đáng yêu, khiến Văn Sâm nhịn không được mà xoa nhẹ mặt cô.
" Không sao, dù sao cũng đã thu phục được!".
" Cậu....".
Khác với ba mẹ Ngôn, Ngôn Hi giận cậu một phen, Văn Sâm cười cầm tay cô sờ vào hạ thân của cậu, "Chị Ngôn Hi sờ nó đi, nó rất đáng thương, ngạnh từ sáng sớm nhưng chị Ngôn Hị không có tỉnh!".
".......".
Ngôn Hi cảm thấy cậu còn ở nhà cô một giây, cô liền phải lo lắng đề phòng một giây.
" Mẹ, cơm xong rồi sao?".
" Chỉ chờ con nữa thôi".
Ba mẹ Ngôn đã bày đồ ăn ra vô cùng chỉnh tề, đối xử vô cùng nhiệt tình và ân cần với Văn Sâm.
" Tới đây, Tiểu Sâm, nếm thử món cá của bác làm đi!".
" Cái này là món gà do bác trai con tự tay xuống bếp làm, con cũng nếm thử đi".
" Cảm ơn bác gái".
Văn Sâm gấp miếng thịt cá, rút xương sạch sẽ rồi bỏ vào chén của Ngôn Hi.
Ngôn Hi kì quái nhìn cậu, Văn Sâm cúi đầu tiếp tục gỡ xương cá.
Ba mẹ Ngôn ngẩn ra, hài lòng mà gật gật đầu.
Một bữa cơm gia đình tràn đầy vui vẻ, nhưng Ngôn Hi lại lo lắng đề phòng cho đến khi kết thúc bữa ăn, cô kích động mà buông chiếc đũa.
" Mẹ, con đưa Văn Sâm ra ngoài".
" Về sớm vậy làm gì?".
" Cậu ấy...còn có việc học".
" Nhưng Văn Sâm đã nói học kì này đã kết thúc rồi mà".
" Còn....". Ngôn Hi nói dối không thành, chớp chớp mắt.
Văn Sâm chủ động đứng lên, " Buổi chiều còn một bài thi, liền không quấy rầy mọi người nữa, về sau con sẽ thường xuyên đến hỏi thăm hai người".
" Được được.....".
"Chị Ngôn Hi gấp không chờ nổi mà muốn đuổi em đi sao?".
Trong thang máy, vẻ mặt Văn Sâm không hài lòng mà híp mắt nhìn cô.
" Tôi....Còn không quá thích ứng với bầu không khí này".
" Không sao, về sau còn có rất nhiều cơ hội để thích ứng, ngày mai em sẽ tiếp tục đến".
" Ngày mai?. Không được, ngày mai chị họ tôi kết hôn, ba mẹ cùng tôi đều phải tham gia hôn lễ".
" Em không thể đi theo sao?".
" Cậu....lấy thân phận gì đi theo?".
" Chị nói xem là thân phận gì?".Văn Sâm bức cô vào góc trong của thang máy, đưa tay ép cô vào trong ngực, " Xem ra tối hôm qua em đối với chị Ngôn Hi còn quá nhân từ".
" Không có, không có!".
Ngôn Hi liên tục xua tay, " Ngày mai...mang cậu đi theo được không?".
" Được". Văn Sâm tốt tính mà không dọa cô nữa, " Ngày kia là sinh nhật em, làm party, em đến đón chị".
" Sinh nhật?".
" Đúng vậy"
"Ô ~".
Ngôn Hi bị cậu hôn đến sưng miệng, khi về đến nhà, ba mẹ Ngôn đã ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, một bộ dạng nghiêm túc chờ đợi cô.
" Ba, mẹ.....".
" Hi Hi, con lại đây cho mẹ".
" Có bạn trai khi nào?. Tại sao không nói với chúng ta?".
" Đúng vậy, nuôi con lớn như vậy, đều đã mang về nhà rồi mà còn lừa gạt chúng ta!".
" Hơn nữa còn nhỏ tuổi hơn con nhiều như vậy cũng chưa nghe con nhắc đến một lần".
" Con muốn dọa hai vợ chồng này sinh bệnh tim sao?".
Vừa tới đã chất vấn liên tục, Ngôn Hi bị dọa sợ, lắp bắp hỏi bọn họ, " Ba mẹ, hai người...không thích Văn Sâm sao?".
Ba mẹ Ngôn hơi hoãn lại một chút.
" Con nói cái gì thế, tiểu tử đó lớn lên đẹp trai như vậy, miệng ngọt lại hiểu lễ phép, chúng ta thích còn không kịp nữa là".
" Vậy tại sao lại tức giận?".
" Chúng ta tức giận là vì trước nay con không hề nói qua".
Mẹ Ngôn kéo cô qua, trong giọng nói mang theo hưng phấn, " Hi Hi à, con như thế nào lại tìm được một người bạn trai là thiếu gia tập đoàn mà ba con làm việc thế?".
" A?".
" Đúng vậy, ba ba cần cù chăm chỉ làm việc ở Văn thị 5 năm, đều chưa dám nghĩ đến một ngày có thể làm tổng giám, hiện tại chỉ cần một câu của thằng bé, bộ phận nhân sự đều phát tin tức, cái hiệu suất này....".
Ba Ngôn còn đang đắm chìm trong cảm giác thăng quan tiến chức, mẹ Ngôn sờ tay cô, lời nói thấm thía hỏi cô, " Hi Hi, mẹ như thế nào lại có chút cảm giác không chân thật, con cùng Tiểu Sâm thật sự là người yêu sao?. Thằng bé đó là thiếu gia tập đoàn Văn thị đấy".
" Là.....".
Ngôn Hi cẩn thận ngẫm lại, cô trước nay đều không quan tâm đến thân phận của Văn Sâm, mà vẫn luôn quan tâm đến khoảng cách tuổi tác giữa hai người.
" Ai nha, mẹ thật sự không nghĩ tới....".
Mẹ Ngôn thổn thức không thôi, Ngôn Hi thử hỏi bà, " Mẹ, mẹ không ngại tuổi của cậu ấy sao?".
" Thân phận chênh lệch lớn như vậy, bốn tuổi thì tính cái gì, hơn nữa khi ăn cơm mẹ cũng đã nhìn ra, Tiểu Sâm đối với con là thật lòng quan tâm, nó sẽ chăm sóc tốt cho con, nhưng mà...".
" Mẹ không phải là nói xấu Tiểu Sâm, nhưng mà hôm nay trên tin tức có một tin là hào môn con nhà giàu đùa bỡn nữ sinh linh tinh, mẹ có chút sợ hãi, Tiểu Sâm có phải chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào hay không, rốt cuộc thì mấy công tử nhà giàu vẫn luôn rất tùy hứng, nó có phải chỉ để ý đến con vì con lớn lên xinh đẹp hay không?".
Mẹ Ngôn biết rõ tính cách của Ngôn Hi, nội liễm, thẹn thùng, nhưng một khi đã động tâm thì rất khó quên đi.
Hi Hi khi còn nhỏ đã lưu lại bóng ma tâm lí quá lớn, những năm nay tích cực trị liệu mới dần trở lại bình thường, nếu như bị lừa gạt sẽ là đả kích rất lớn...
" Sẽ không đâu mẹ".
Ngôn Hi nắm tay bà, không biết chính mình tại sao lại nói một cách tự tin như vậy.
Có lẽ....cô thật sự đã mê muội rồi.
" Như vậy thì tốt". Mẹ Ngôn đang nói, di động đột nhiên vang lên, bà lấy ra xem, là một tin tức, " Ai u, con nhìn xem tin tức này, quá thảm, ba nó à, mau nhìn xem, về sau còn dám lái xe khi say rượu thử xem".
Mẹ Ngôn đưa di động đến trước mặt ba Ngôn, Ngôn Hi cũng thuận tiện nhìn một cái.
Một vụ tai nạn ô tô nghiêm trọng tại quận Hoa Tây, thành phố Giang Thành vào lúc 9 giờ sáng nay, theo thông tin cho biết 5 người trên xe ô tô đâm vào lan can cầu do say rượu và chết đuối. Danh tính của 5 nạn nhân vẫn chưa được xác nhận, theo kết quả điều tra sơ bộ cho biết là người lang thang thất nghiệp đã nhều năm.
Ngôn Hi chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua, nhưng lại cảm thấy chiếc xe kia....có điểm quen mắt.
" Thiếu gia, việc ngài giao đã hoàn tất".
Trước tiểu khu có một chiếc Bugatti màu đen, quản gia hướng tới thiếu niên gật đầu.
" Ừm".
" Còn có một việc....".
..............
" Cái gì?!" .
Đại học A, khi Phương Ngữ Tư nhận được điện thoại, sợ tới mặt tái nhợt, " Đều...đều đã chết hết?".
" Phương tiểu thư, ngài yên tâm, chỉ là ngoài ý muốn đơn thuần".
" Thật không?".
Phương Ngữ Tư trấn định lại tinh thần, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm như cũ.
Dù sao cũng là giúp cô làm việc mới xảy ra chuyện....
Nếu như không phải là ngoài ý muốn, vậy......Văn Sâm?.
Tâm tư của Phương Ngữ Tư luôn luôn mẫn cảm đa nghi, nhưng ý niệm này thực nhanh đã bị cô quên đi.
Văn Sâm tốt đẹp như vậy, lại rộng rãi như ánh mặt trời, nhiệt tình đơn thuần, căn bản sẽ không làm nên loại việc trả thù này, liền nói đến ngày đó cậu cứu Ngôn Hi, cũng chỉ sẽ cảm thấy là lưu manh nhìn thấy Ngôn Hi xinh đẹp nên nổi lên thú tính đi!.
Tự mình an ủi một phen, cô hơi hơi bình tĩnh xuống.
Chỉ là mấy tên lưu manh đã chết mà thôi, cùng cô không có quan hệ gì, hiện tại mấu chốt chính là....Kế hoạch lần trước thất bại, không chỉ không chia rẽ được Văn Sâm với Ngôn Hi, mà còn củng cố thêm cho tình cảm của bọn họ.
Nếu tiếp tục như vậy, mộng tưởng được bên cạnh Văn Sâm, trở thành thiếu phu nhân của tập đoàn Văn thị hoàn toàn sẽ sụp đổ mất!.
Cô tuyệt đối không cho phép!.
Nữ sinh siết chặt di động trong tay, đáy mắt nổi lên hận ý cùng ghen ghét.
Cô mở ra danh bạ, tìm được một người trong đó.
Cao Sùng Quang
Là anh em tốt của Văn Sâm từ khi còn nhỏ, cũng là người yêu thầm cô ba năm.