Hạ Phi Vũ vòng qua ghế sa lon, đối diện với Dung Ân, “Thấy bộ dạng này của tôi, cô nhất định rất vui vẻ?”
Tầm mắt cô nâng lên, điều chỉnh đài, “Hạ Phi Vũ, không ai mong muốn thấy tình cảnh như vậy.”
“Chuyện này, có liên quan tới cô sao? Nói không chừng, chính là cô tìm người đối phó tôi,cô để ột ả tiện nhân đi quyến rũ anh trai tôi, hiện tại lại phá hủy tôi,cô muốn cái gì? Là anh ấy sao?”
“Tích chút đức đi, ” Dung Ân mặt lộ vẻ chán ghét, “Tôi tin tưởng nhân quả báo ứng, cô là đang trả giá lại, từ nay về sau, lần nữa bắt đầu lại thật tốt đi.”
“Hừ, ” Hạ Phi Vũ mặt lộ vẻ châm chọc, cô vén tóc dài lên, lộ ra vết thương màu đỏ sâu, “Cô nhìn đi? Có phải rất kinh khủng, bị rạch một vết dao như vậy, cô cho rằng tôi có thể một lần nữa bắt đầu lại hay sao? Dung Ân, tại sao cô lại xuất hiện, lúc đấy không có cô, tôi cùng Tước rất vui vẻ, hiện tại mọi thứ thế này, cũng là cô tạo thành, nếu muốn báo ứng…, người đầu tiên phải nhận chính là cô.”
Dung Ân nhìn ra được, tinh thần của cô ta bị kích động rất lớn, ở cách đó không xa Dạ Dạ chơi đùa đụng tới ghế sa lon đi về phía Dung Ân, đi ngang qua Hạ Phi Vũ, lại bị cô ta một cước đá văng ra, lăn mạnh mấy vòng sau đó kêu rên không dứt.
“Dạ Dạ. ” Dung Ân chân mày cau lại, vừa muốn đứng dậy, Hạ Phi Vũ liền lấy con dao gọt trái cây trên bàn trà hướng về phía Dung Ân, “Ngồi xuống.”
“Cô muốn như thế nào? ” Dạ Dạ kêu, bộ dạng rất khó chịu, nó nằm sát mặt đất bụng hướng lên chân Dung Ân, Hạ Phi Vũ nhắm thẳng mũi dao sáng loáng về phía cô, ánh mắt ghen ghét trở nên bình tĩnh, từ từ yếu đuối, “Dung Ân, cô rời khỏi anh ấy được không? Tôi thật sự yêu anh ấy, cô sau khi ra ngoài,loại đàn ông như thế nào chẳng tìm được? Tại sao lại phải cứ cùng tôi tranh giành? Cô đi đi được không, không có cô, chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc,cô trả lại anh ấy cho tôi…”
Hạ Phi Vũ nói xong lời cuối cùng, khóc lên, cánh tay cầm dao đang run rẩy, bộ dạng cả người trông yếu đuối, làm người ta muốn che chở.
Dung Ân ôm lấy Dạ Dạ, một cước này bị đá rất nặng, trước kia con chó nhỏ rất thích vui đùa giờ thì im lặng mà ghé vào trong lòng cô, chẳng qua là phát ra tiếng ư ư mơ hồ, “Tôi sáng sớm gặp cô đã nói, tôi chưa từng có cùng cô tranh giành cái gì, anh ấy nếu là của cô, người khác cho dù thật muốn đoạt, cũng là đoạt không được.”
“Nói như vậy, là cô không muốn phải không? ” Hạ Phi Vũ cắn răng, tâm tình kích động vô cùng, cánh tay bắt đầu vung vẩy, “Tôi không còn cái gì nữa, tại sao cô còn muốn chiếm đoạt anh ấy không tha, Dung Ân, cô không phải ép chết tôi sao?”
Dung Ân không dám nói lung tung, ngồi ở ghế sa lon, cũng không phải rất sợ, hiện tại thể lực của Hạ Phi Vũ, tột cùng cũng không làm ra được chuyện gì, huống chi dù sao cũng là ở Ngự Cảnh Uyển, cô ta cũng không dám làm loạn.
Tại cửa lúc này truyền đến tiếng động, sau đó là tiếng nói, trong lòng cô khẽ buông lỏng, Nam Dạ Tước bọn họ đã trở lại.
Hạ Phi Vũ nắm chặt dao găm trong tay, nhìn Dung Ân một chút, ánh mắt chuyển hướng về phía cửa, tay phải cô năm ngón tay nắm chặt, khóe miệng trút ra kiên quyết, Dung Ân chỉ thấy cô ta tay giơ lên, nhân tiện đưa dao cắt cổ tay.
Trước tiên đi tới là Vương Linh, cô hét lên một tiếng, ngay sau đó, Nam Dạ Tước cùng Từ Khiêm sải bước theo vào. Dung Ân ôm chặt con chó, trong lòng càng lúc càng lạnh, Hạ Phi Vũ bệnh tâm thần, máu tươi đang theo cổ tay chảy xuống, “Dung Ân, chẳng lẽ cô muốn tôi chết cô mới cam tâm sao? Tôi biết cô hận tôi, bạn của cô ở Cám Dỗ bởi vì tôi mới có thể biến thành như vậy,nhưng, ban đầu là cô tìm người để đối phó tôi. Còn chuyện đụng người kia, tôi thật không phải cố ý, tôi không nghĩ tới bà nội cô lao ra đường, tôi đã đau lòng mỗi đêm cũng đã gặp cơn ác mộng, chẳng lẽ các người muốn để cho tôi đền mạng sao? Cô tại sao mỗi lần đều muốn ép tôi nghĩ đến chuyện này, cô nói rất đúng, người như tôi không xứng đáng sống, luật pháp trừng phạt không được tôi, tôi là hẳn là nên tự kết liễu…”
Cô ta tàn nhẫn xuống tay như vậy, cho dù là cắt ở trên người mình, lúc dao thứ 2 xuống,vẫn như cũ đổ máu đầm đìa.
Dung Ân thật cảm thấy người như vậy rất đáng sợ, những lời đó cô dĩ nhiên cũng không nói quá, nhưng hôm nay người ở chỗ này, sợ là ngay cả Vương Linh luôn ác cảm với Hạ Phi Vũ, cũng sẽ đối với cô ta sinh lòng thương hại, cho là Dung Ân quả nhiên đem cô ta bức bách thành như vậy.
Nam Dạ Tước bước chân vững vàng đi tới, “Phi vũ, đem dao găm để xuống.”
Cô ta buông lỏng cổ tay, ánh mắt bi thương, vì yêu người đàn ông này, cô ta không tiếc vứt bỏ tự ái cùng kiêu ngạo, cô ta khi nào lại sa sút như vậy? Hạ Phi Vũ cúi thấp đầu, nước mắt mảng lớn mảng lớn chảy xuống, ướt gương mặt, hai đầu vai cô nhẹ vươn thẳng, đứng ở trước mặt mọi người, nhu nhược không chỗ nương tựa.
“Tước, em cũng cảm thấy em chết mới là kết quả tốt nhất, Dung Ân nói không sai, em là đáng chết…”
Nam Dạ Tước cắt ngang…, “Đừng nói ngu ngốc, bỏ dao xuống,cô muốn tôi nói mấy lần?”
“Tước, anh cùng bọn họ giống nhau ghét bỏ em sao? Có sao? ” Hạ Phi Vũ đau lòng tận xương, máu tươi chảy đến trên áo ngủ, đã dần lan đến mép váy.
Vương Linh đi theo sau Từ Khiêm,lúc cô lau người Hạ Phi Vũ, biết cô ta bị đối xử như thế nào, cùng là phụ nữ, cô biết loại tổn thương này là sống không bằng chết.
“Phi Vũ, những người đó, cả đám tôi đều sẽ không bỏ qua ” Nam Dạ Tước giọng nói u ám, Dung Ân như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, mỗi lần hắn nói ra như vậy, cô cũng cảm giác giống như là bị hung hăng đâm một nhát, bất an vô cùng.
“Tước, hay là anh chê em vứt bỏ em, có đúng hay không? ” Hạ Phi Vũ nước mắt tuôn ra, tiếng khóc thê lương.
Dung Ân ôm Dạ Dạ đứng lên, đem TV tắt đi, cô nhìn cô gái đối diện, “Hạ Phi Vũ, tôi chịu không ít đau khổ vì cô, tôi chỉ là hi vọng cô có thể bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp, tôi còn nói cái gì sao?”
“Dung Ân, tôi biết tôi nói gì, Tước cũng sẽ không tin tưởng … Tôi và cô nói rõ ràng, chuyện này tôi không phải cố ý, nhưng là…”
“Phi Vũ! ” Bộ mặt tinh tế của Nam Dạ Tước có chút mệt mỏi, thần sắc thâm sâu, làm người ta dò xét cũng không nghĩ ra anh suy nghĩ cái gì, “Đừng ồn ào nữa.”
“Em không có ầm ĩ, ” Hạ Phi Vũ lần nữa kích động, “Anh quả nhiên là không tin…”
Dung Ân mím cánh môi, từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, nhấn phím, sau đó nhân tiện mọi người đang ở đây để điện thoại lên trên bàn.
“Dung Ân, cô rời xa anh ấy được không? Tôi thật sự yêu anh ấy…”
Điện thoại ghi âm nội dung từng câu từng câu phát ra, Dung Ân đã nói, cô chịu đau khổ quá nhiều vì Hạ Phi Vũ, cô không có lòng hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người.
Theo âm thanh bên trong trở nên điên loạn, Hạ Phi Vũ sắc mặt trắng bệch, hai mắt lộ vẻ tuyệt vọng, “Không, tôi cũng không nói gì, không phải là tôi nói …”
Cô nắm chặt dao găm trong tay, cảm xúc không khống chế được, Nam Dạ Tước khom lưng cầm lấy điện thoại Dung Ân, ngắt nội dung bên trong. Tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ làm cô ta càng kích động, khóe miệng Dung Ân nhếch lên, gợi lên sự giễu cợt, ôm con chó nhỏ đến bên Nam Dạ Tước.
Người đàn ông nhìn không chớp mắt, bàn tay cũng kịp chế trụ cổ tay của cô, đem cô kéo ngồi trở lại trên ghế sa lon, anh tùy theo mà ngồi xuống ở bên người Dung Ân, lông mày Nam Dạ Tước nhăn lại, giống như là đang suy nghĩ cái gì, khóe miệng lãnh lẽo của anh khẽ mở,ngẩng đầu lên.
“Tôi nói rồi, bất kể là ai đem cô hại thành như vậy, tôi tất nhiên cũng không buông tha, từ nay về sau, tôi cũng bảo vệ cô như vậy, nhưng, không hơn, “ánh mắt u ám sáng rực của Nam Dạ Tước nhìn thẳng cô ta, đôi lúc, không thể không nói anh quá tàn nhẫn, “Tôi có thể cho cô những thứ khác,nhưng tình cảm thì không được.”
Hạ Phi Vũ thất thần, kinh ngạc đứng ở đó, chó nhỏ trong ngực Dung Ân đang cọ khuỷu tay cô, lúc này, mỗi người cũng yên lặng không nói lời nào.
Cho dù cô ta là vì anh, Nam Dạ Tước cũng không thể vì áy náy mà liên lụy chính mình, ích kỷ cũng tốt, vô tình cũng được, anh chính là người đàn ông như vậy, không thương chính là không thương.
Hạ Phi Vũ đứng ở đó, lặng yên rơi lệ, trong tay dao găm rơi xuống mặt đất, “Em biết, trước kia, anh không yêu, em biến thành như vậy, anh càng sẽ không yêu…”
Nam Dạ Tước đứng lên, Dung Ân rõ ràng cảm thấy ghế sa lon bên người như bắn lên, anh mấy bước đi tới bên cạnh Hạ Phi Vũ, bàn tay nắm chặt cổ tay của cô ta, đem cô mang đi lên lầu, Từ Khiêm bất đắc dĩ đi theo, mấy ngày qua anh mệt chết đi được, thật là một giờ cũng không được yên tĩnh.
Dung Ân từ trên bàn cầm lấy điện thoại di động của mình, Vương Linh mở cửa phòng, liền thấy anh đang hướng thư phòng đi tới, chỉ để lại bóng lưng.
Không bao lâu, bên ngoài Ngự Cảnh Uyển truyền tới tiếng thắng xe chói tai, ngay sau đó, phía dưới chính là một chuỗi tiếng bước chân rối loạn, Vương Linh đi theo Hạ Tử Hạo vội vã lên lầu, người đàn ông thần sắc vội vàng, đi ngang qua bên cạnh Dung Ân, anh dừng lại, “Cô, cô tại sao lại ở đây?”
Cô không biết như thế nào mở miệng, “Tôi ở tại nơi này.”
Hạ Tử Hạo vẻ mặt không có thay đổi, có chút lễ phép cúi đầu, sau đó theo Vương Linh đi tới phòng ngủ, anh đẩy cửa đi vào, bên trong, truyền đến tiếng khóc thê lương của Hạ Phi Vũ, Dung Ân đứng ở cửa thang lầu, một lát sau, liền thấy người đàn ông nửa ôm nửa kéo đem Hạ Phi Vũ kéo ra khỏi phòng. Cô gái khóc rất lớn, Nam Dạ Tước cùng A Nguyên từ bên trong đi ra, hai người thần sắc đều không tốt, cả khuôn mặt trầm ngâm.
“Cũng là anh, tại sao lại thích người đàn bà kia, là cô ta, là cô ta đem em hại thành như vậy —— “
Hạ Phi Vũ không hề khóc rống nữa, vung quả đấm nện vào mặt Hạ Tử Hạo, trên vai, người đàn ông ôm thật chặt cô, Dung Ân gặp gương mặt tuấn tú băng bó ở huyệt Thái Dương, gân xanh giống như là muốn nổ tung, có thể nghĩ, anh chịu đựng bao nhiêu đau đớn, Hạ Tử Hạo đáy mắt như có hơi nước, chẳng qua là mím môi, cái gì cũng không nói, đem Hạ Phi Vũ ôm đến lầu dưới.
“Anh,là người đàn bà kia đem em hại thành như vậy —— “
“Anh, anh cũng là bị cô ta làm hại —— “
Cho đến khi lên xe, tiếng khóc thê lương vẫn có thể xuyên thấu đi vào, đâm vào màng nhĩ người khác, Dung Ân tay đặt ở trên lan can không khỏi nắm chặt, vẫn là giấu không được, Hạ Tử Hạo đã biết, Nam Dạ Tước đã biết, Tư Cần phải làm sao bây giờ?
A Nguyên ngay sau đó đi xuống lầu.
Trên ban công rộng rãi, liền chỉ còn Nam Dạ Tước và Dung Ân.
Cô dựa vào lan can, chỉ lộ một bên mặt.
“Giản, là ai?”
Dung Ân móng tay cắm vào lòng bàn tay, “Tôi không biết.”
“Các người không phải là bạn bè hay sao?”
“Anh hỏi như thế có ý gì? ” Dung Ân xoay người sang chỗ khác, “Còn có, Hạ Phi Vũ tại sao nói Giản đem cô ta hại thành như vậy”
“Mấy người kia bị bắt rồi, sự thật sẽ sáng tỏ, A Nguyên mất rất lớn sức lực mới để cho bọn họ mở miệng, Ân Ân, em nói không có liên quan, tôi tự có biện pháp điều tra ra.”
Dung Ân điều chỉnh lại hô hấp, chỉ cảm thấy thở không ra hơi.
“Tôi chỉ là khó hiểu, cô ta cùng Hạ Phi Vũ không thù không oán, vì sao phải tìm người hại cô ấy. Mà em cùng cô ta, nếu là người lạ, sao lại gần gũi như vậy?”
Anh từng chữ sắc bén, bắt được đầu mối về sau, một bước đánh tới.
Nam Dạ Tước đi về phía Dung Ân, đi tới trước mặt cô, con ngươi u ám rơi vào sâu trong đáy mắt cô, “Ân Ân, có phải là em có việc gạt tôi?”
Dung Ân mở tầm mắt, chuyện của Tư Cần, đến hiện tại, đã không cách nào thay đổi, chẳng qua là cô do dự mà thôi, Giản trước kia là Mị, chuyện này phải như thế nào giấu diếm, nếu là bị Nam Dạ Tước biết, tình thế sẽ lâm vào cục diện bế tắc không thể thay đổi.
“Người đàn bà kia, là trước kia múa mở màn ở Cám Dỗ? Gọi Mị cũng là Tư Cần ” mấy người kia đến lúc này cũng không có nói là Giản, bọn họ chỉ là thông qua điện thoại liên lạc, tiền cũng là trực tiếp chuyển tới tài khoản, Nam Dạ Tước tra hỏi tốn không ít tâm tư, lúc này mới đem Giản đào ra.
Liên tưởng tới lúc trước kia, cô đến nay cũng không tìm qua anh, tất cả đầu mối liên hệ với nhau, chỉ có như vậy mới có thể giải thích rõ mọi việc.
Hạ Phi Vũ vòng qua ghế sa lon, đối diện với Dung Ân, “Thấy bộ dạng này của tôi, cô nhất định rất vui vẻ?”
Tầm mắt cô nâng lên, điều chỉnh đài, “Hạ Phi Vũ, không ai mong muốn thấy tình cảnh như vậy.”
“Chuyện này, có liên quan tới cô sao? Nói không chừng, chính là cô tìm người đối phó tôi,cô để ột ả tiện nhân đi quyến rũ anh trai tôi, hiện tại lại phá hủy tôi,cô muốn cái gì? Là anh ấy sao?”
“Tích chút đức đi, ” Dung Ân mặt lộ vẻ chán ghét, “Tôi tin tưởng nhân quả báo ứng, cô là đang trả giá lại, từ nay về sau, lần nữa bắt đầu lại thật tốt đi.”
“Hừ, ” Hạ Phi Vũ mặt lộ vẻ châm chọc, cô vén tóc dài lên, lộ ra vết thương màu đỏ sâu, “Cô nhìn đi? Có phải rất kinh khủng, bị rạch một vết dao như vậy, cô cho rằng tôi có thể một lần nữa bắt đầu lại hay sao? Dung Ân, tại sao cô lại xuất hiện, lúc đấy không có cô, tôi cùng Tước rất vui vẻ, hiện tại mọi thứ thế này, cũng là cô tạo thành, nếu muốn báo ứng…, người đầu tiên phải nhận chính là cô.”
Dung Ân nhìn ra được, tinh thần của cô ta bị kích động rất lớn, ở cách đó không xa Dạ Dạ chơi đùa đụng tới ghế sa lon đi về phía Dung Ân, đi ngang qua Hạ Phi Vũ, lại bị cô ta một cước đá văng ra, lăn mạnh mấy vòng sau đó kêu rên không dứt.
“Dạ Dạ. ” Dung Ân chân mày cau lại, vừa muốn đứng dậy, Hạ Phi Vũ liền lấy con dao gọt trái cây trên bàn trà hướng về phía Dung Ân, “Ngồi xuống.”
“Cô muốn như thế nào? ” Dạ Dạ kêu, bộ dạng rất khó chịu, nó nằm sát mặt đất bụng hướng lên chân Dung Ân, Hạ Phi Vũ nhắm thẳng mũi dao sáng loáng về phía cô, ánh mắt ghen ghét trở nên bình tĩnh, từ từ yếu đuối, “Dung Ân, cô rời khỏi anh ấy được không? Tôi thật sự yêu anh ấy, cô sau khi ra ngoài,loại đàn ông như thế nào chẳng tìm được? Tại sao lại phải cứ cùng tôi tranh giành? Cô đi đi được không, không có cô, chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc,cô trả lại anh ấy cho tôi…”
Hạ Phi Vũ nói xong lời cuối cùng, khóc lên, cánh tay cầm dao đang run rẩy, bộ dạng cả người trông yếu đuối, làm người ta muốn che chở.
Dung Ân ôm lấy Dạ Dạ, một cước này bị đá rất nặng, trước kia con chó nhỏ rất thích vui đùa giờ thì im lặng mà ghé vào trong lòng cô, chẳng qua là phát ra tiếng ư ư mơ hồ, “Tôi sáng sớm gặp cô đã nói, tôi chưa từng có cùng cô tranh giành cái gì, anh ấy nếu là của cô, người khác cho dù thật muốn đoạt, cũng là đoạt không được.”
“Nói như vậy, là cô không muốn phải không? ” Hạ Phi Vũ cắn răng, tâm tình kích động vô cùng, cánh tay bắt đầu vung vẩy, “Tôi không còn cái gì nữa, tại sao cô còn muốn chiếm đoạt anh ấy không tha, Dung Ân, cô không phải ép chết tôi sao?”
Dung Ân không dám nói lung tung, ngồi ở ghế sa lon, cũng không phải rất sợ, hiện tại thể lực của Hạ Phi Vũ, tột cùng cũng không làm ra được chuyện gì, huống chi dù sao cũng là ở Ngự Cảnh Uyển, cô ta cũng không dám làm loạn.
Tại cửa lúc này truyền đến tiếng động, sau đó là tiếng nói, trong lòng cô khẽ buông lỏng, Nam Dạ Tước bọn họ đã trở lại.
Hạ Phi Vũ nắm chặt dao găm trong tay, nhìn Dung Ân một chút, ánh mắt chuyển hướng về phía cửa, tay phải cô năm ngón tay nắm chặt, khóe miệng trút ra kiên quyết, Dung Ân chỉ thấy cô ta tay giơ lên, nhân tiện đưa dao cắt cổ tay.
Trước tiên đi tới là Vương Linh, cô hét lên một tiếng, ngay sau đó, Nam Dạ Tước cùng Từ Khiêm sải bước theo vào. Dung Ân ôm chặt con chó, trong lòng càng lúc càng lạnh, Hạ Phi Vũ bệnh tâm thần, máu tươi đang theo cổ tay chảy xuống, “Dung Ân, chẳng lẽ cô muốn tôi chết cô mới cam tâm sao? Tôi biết cô hận tôi, bạn của cô ở Cám Dỗ bởi vì tôi mới có thể biến thành như vậy,nhưng, ban đầu là cô tìm người để đối phó tôi. Còn chuyện đụng người kia, tôi thật không phải cố ý, tôi không nghĩ tới bà nội cô lao ra đường, tôi đã đau lòng mỗi đêm cũng đã gặp cơn ác mộng, chẳng lẽ các người muốn để cho tôi đền mạng sao? Cô tại sao mỗi lần đều muốn ép tôi nghĩ đến chuyện này, cô nói rất đúng, người như tôi không xứng đáng sống, luật pháp trừng phạt không được tôi, tôi là hẳn là nên tự kết liễu…”
Cô ta tàn nhẫn xuống tay như vậy, cho dù là cắt ở trên người mình, lúc dao thứ 2 xuống,vẫn như cũ đổ máu đầm đìa.
Dung Ân thật cảm thấy người như vậy rất đáng sợ, những lời đó cô dĩ nhiên cũng không nói quá, nhưng hôm nay người ở chỗ này, sợ là ngay cả Vương Linh luôn ác cảm với Hạ Phi Vũ, cũng sẽ đối với cô ta sinh lòng thương hại, cho là Dung Ân quả nhiên đem cô ta bức bách thành như vậy.Nam Dạ Tước bước chân vững vàng đi tới, “Phi vũ, đem dao găm để xuống.”
Cô ta buông lỏng cổ tay, ánh mắt bi thương, vì yêu người đàn ông này, cô ta không tiếc vứt bỏ tự ái cùng kiêu ngạo, cô ta khi nào lại sa sút như vậy? Hạ Phi Vũ cúi thấp đầu, nước mắt mảng lớn mảng lớn chảy xuống, ướt gương mặt, hai đầu vai cô nhẹ vươn thẳng, đứng ở trước mặt mọi người, nhu nhược không chỗ nương tựa.
“Tước, em cũng cảm thấy em chết mới là kết quả tốt nhất, Dung Ân nói không sai, em là đáng chết…”
Nam Dạ Tước cắt ngang…, “Đừng nói ngu ngốc, bỏ dao xuống,cô muốn tôi nói mấy lần?”
“Tước, anh cùng bọn họ giống nhau ghét bỏ em sao? Có sao? ” Hạ Phi Vũ đau lòng tận xương, máu tươi chảy đến trên áo ngủ, đã dần lan đến mép váy.
Vương Linh đi theo sau Từ Khiêm,lúc cô lau người Hạ Phi Vũ, biết cô ta bị đối xử như thế nào, cùng là phụ nữ, cô biết loại tổn thương này là sống không bằng chết.
“Phi Vũ, những người đó, cả đám tôi đều sẽ không bỏ qua ” Nam Dạ Tước giọng nói u ám, Dung Ân như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, mỗi lần hắn nói ra như vậy, cô cũng cảm giác giống như là bị hung hăng đâm một nhát, bất an vô cùng.
“Tước, hay là anh chê em vứt bỏ em, có đúng hay không? ” Hạ Phi Vũ nước mắt tuôn ra, tiếng khóc thê lương.
Dung Ân ôm Dạ Dạ đứng lên, đem TV tắt đi, cô nhìn cô gái đối diện, “Hạ Phi Vũ, tôi chịu không ít đau khổ vì cô, tôi chỉ là hi vọng cô có thể bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp, tôi còn nói cái gì sao?”
“Dung Ân, tôi biết tôi nói gì, Tước cũng sẽ không tin tưởng … Tôi và cô nói rõ ràng, chuyện này tôi không phải cố ý, nhưng là…”
“Phi Vũ! ” Bộ mặt tinh tế của Nam Dạ Tước có chút mệt mỏi, thần sắc thâm sâu, làm người ta dò xét cũng không nghĩ ra anh suy nghĩ cái gì, “Đừng ồn ào nữa.”
“Em không có ầm ĩ, ” Hạ Phi Vũ lần nữa kích động, “Anh quả nhiên là không tin…”
Dung Ân mím cánh môi, từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, nhấn phím, sau đó nhân tiện mọi người đang ở đây để điện thoại lên trên bàn.
“Dung Ân, cô rời xa anh ấy được không? Tôi thật sự yêu anh ấy…”
Điện thoại ghi âm nội dung từng câu từng câu phát ra, Dung Ân đã nói, cô chịu đau khổ quá nhiều vì Hạ Phi Vũ, cô không có lòng hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người.
Theo âm thanh bên trong trở nên điên loạn, Hạ Phi Vũ sắc mặt trắng bệch, hai mắt lộ vẻ tuyệt vọng, “Không, tôi cũng không nói gì, không phải là tôi nói …”
Cô nắm chặt dao găm trong tay, cảm xúc không khống chế được, Nam Dạ Tước khom lưng cầm lấy điện thoại Dung Ân, ngắt nội dung bên trong. Tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ làm cô ta càng kích động, khóe miệng Dung Ân nhếch lên, gợi lên sự giễu cợt, ôm con chó nhỏ đến bên Nam Dạ Tước.
Người đàn ông nhìn không chớp mắt, bàn tay cũng kịp chế trụ cổ tay của cô, đem cô kéo ngồi trở lại trên ghế sa lon, anh tùy theo mà ngồi xuống ở bên người Dung Ân, lông mày Nam Dạ Tước nhăn lại, giống như là đang suy nghĩ cái gì, khóe miệng lãnh lẽo của anh khẽ mở,ngẩng đầu lên.
“Tôi nói rồi, bất kể là ai đem cô hại thành như vậy, tôi tất nhiên cũng không buông tha, từ nay về sau, tôi cũng bảo vệ cô như vậy, nhưng, không hơn, “ánh mắt u ám sáng rực của Nam Dạ Tước nhìn thẳng cô ta, đôi lúc, không thể không nói anh quá tàn nhẫn, “Tôi có thể cho cô những thứ khác,nhưng tình cảm thì không được.”
Hạ Phi Vũ thất thần, kinh ngạc đứng ở đó, chó nhỏ trong ngực Dung Ân đang cọ khuỷu tay cô, lúc này, mỗi người cũng yên lặng không nói lời nào.
Cho dù cô ta là vì anh, Nam Dạ Tước cũng không thể vì áy náy mà liên lụy chính mình, ích kỷ cũng tốt, vô tình cũng được, anh chính là người đàn ông như vậy, không thương chính là không thương.
Hạ Phi Vũ đứng ở đó, lặng yên rơi lệ, trong tay dao găm rơi xuống mặt đất, “Em biết, trước kia, anh không yêu, em biến thành như vậy, anh càng sẽ không yêu…”
Nam Dạ Tước đứng lên, Dung Ân rõ ràng cảm thấy ghế sa lon bên người như bắn lên, anh mấy bước đi tới bên cạnh Hạ Phi Vũ, bàn tay nắm chặt cổ tay của cô ta, đem cô mang đi lên lầu, Từ Khiêm bất đắc dĩ đi theo, mấy ngày qua anh mệt chết đi được, thật là một giờ cũng không được yên tĩnh.
Dung Ân từ trên bàn cầm lấy điện thoại di động của mình, Vương Linh mở cửa phòng, liền thấy anh đang hướng thư phòng đi tới, chỉ để lại bóng lưng.
Không bao lâu, bên ngoài Ngự Cảnh Uyển truyền tới tiếng thắng xe chói tai, ngay sau đó, phía dưới chính là một chuỗi tiếng bước chân rối loạn, Vương Linh đi theo Hạ Tử Hạo vội vã lên lầu, người đàn ông thần sắc vội vàng, đi ngang qua bên cạnh Dung Ân, anh dừng lại, “Cô, cô tại sao lại ở đây?”
Cô không biết như thế nào mở miệng, “Tôi ở tại nơi này.”
Hạ Tử Hạo vẻ mặt không có thay đổi, có chút lễ phép cúi đầu, sau đó theo Vương Linh đi tới phòng ngủ, anh đẩy cửa đi vào, bên trong, truyền đến tiếng khóc thê lương của Hạ Phi Vũ, Dung Ân đứng ở cửa thang lầu, một lát sau, liền thấy người đàn ông nửa ôm nửa kéo đem Hạ Phi Vũ kéo ra khỏi phòng. Cô gái khóc rất lớn, Nam Dạ Tước cùng A Nguyên từ bên trong đi ra, hai người thần sắc đều không tốt, cả khuôn mặt trầm ngâm.
“Cũng là anh, tại sao lại thích người đàn bà kia, là cô ta, là cô ta đem em hại thành như vậy —— “
Hạ Phi Vũ không hề khóc rống nữa, vung quả đấm nện vào mặt Hạ Tử Hạo, trên vai, người đàn ông ôm thật chặt cô, Dung Ân gặp gương mặt tuấn tú băng bó ở huyệt Thái Dương, gân xanh giống như là muốn nổ tung, có thể nghĩ, anh chịu đựng bao nhiêu đau đớn, Hạ Tử Hạo đáy mắt như có hơi nước, chẳng qua là mím môi, cái gì cũng không nói, đem Hạ Phi Vũ ôm đến lầu dưới.
“Anh,là người đàn bà kia đem em hại thành như vậy —— “
“Anh, anh cũng là bị cô ta làm hại —— “
Cho đến khi lên xe, tiếng khóc thê lương vẫn có thể xuyên thấu đi vào, đâm vào màng nhĩ người khác, Dung Ân tay đặt ở trên lan can không khỏi nắm chặt, vẫn là giấu không được, Hạ Tử Hạo đã biết, Nam Dạ Tước đã biết, Tư Cần phải làm sao bây giờ?
A Nguyên ngay sau đó đi xuống lầu.
Trên ban công rộng rãi, liền chỉ còn Nam Dạ Tước và Dung Ân.
Cô dựa vào lan can, chỉ lộ một bên mặt.
“Giản, là ai?”
Dung Ân móng tay cắm vào lòng bàn tay, “Tôi không biết.”
“Các người không phải là bạn bè hay sao?”
“Anh hỏi như thế có ý gì? ” Dung Ân xoay người sang chỗ khác, “Còn có, Hạ Phi Vũ tại sao nói Giản đem cô ta hại thành như vậy”
“Mấy người kia bị bắt rồi, sự thật sẽ sáng tỏ, A Nguyên mất rất lớn sức lực mới để cho bọn họ mở miệng, Ân Ân, em nói không có liên quan, tôi tự có biện pháp điều tra ra.”
Dung Ân điều chỉnh lại hô hấp, chỉ cảm thấy thở không ra hơi.
“Tôi chỉ là khó hiểu, cô ta cùng Hạ Phi Vũ không thù không oán, vì sao phải tìm người hại cô ấy. Mà em cùng cô ta, nếu là người lạ, sao lại gần gũi như vậy?”
Anh từng chữ sắc bén, bắt được đầu mối về sau, một bước đánh tới.
Nam Dạ Tước đi về phía Dung Ân, đi tới trước mặt cô, con ngươi u ám rơi vào sâu trong đáy mắt cô, “Ân Ân, có phải là em có việc gạt tôi?”
Dung Ân mở tầm mắt, chuyện của Tư Cần, đến hiện tại, đã không cách nào thay đổi, chẳng qua là cô do dự mà thôi, Giản trước kia là Mị, chuyện này phải như thế nào giấu diếm, nếu là bị Nam Dạ Tước biết, tình thế sẽ lâm vào cục diện bế tắc không thể thay đổi.
“Người đàn bà kia, là trước kia múa mở màn ở Cám Dỗ? Gọi Mị cũng là Tư Cần ” mấy người kia đến lúc này cũng không có nói là Giản, bọn họ chỉ là thông qua điện thoại liên lạc, tiền cũng là trực tiếp chuyển tới tài khoản, Nam Dạ Tước tra hỏi tốn không ít tâm tư, lúc này mới đem Giản đào ra.
Liên tưởng tới lúc trước kia, cô đến nay cũng không tìm qua anh, tất cả đầu mối liên hệ với nhau, chỉ có như vậy mới có thể giải thích rõ mọi việc.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hạ Phi Vũ vòng qua ghế sa lon, đối diện với Dung Ân, “Thấy bộ dạng này của tôi, cô nhất định rất vui vẻ?”
Tầm mắt cô nâng lên, điều chỉnh đài, “Hạ Phi Vũ, không ai mong muốn thấy tình cảnh như vậy.”
“Chuyện này, có liên quan tới cô sao? Nói không chừng, chính là cô tìm người đối phó tôi,cô để ột ả tiện nhân đi quyến rũ anh trai tôi, hiện tại lại phá hủy tôi,cô muốn cái gì? Là anh ấy sao?”
“Tích chút đức đi, ” Dung Ân mặt lộ vẻ chán ghét, “Tôi tin tưởng nhân quả báo ứng, cô là đang trả giá lại, từ nay về sau, lần nữa bắt đầu lại thật tốt đi.”
“Hừ, ” Hạ Phi Vũ mặt lộ vẻ châm chọc, cô vén tóc dài lên, lộ ra vết thương màu đỏ sâu, “Cô nhìn đi? Có phải rất kinh khủng, bị rạch một vết dao như vậy, cô cho rằng tôi có thể một lần nữa bắt đầu lại hay sao? Dung Ân, tại sao cô lại xuất hiện, lúc đấy không có cô, tôi cùng Tước rất vui vẻ, hiện tại mọi thứ thế này, cũng là cô tạo thành, nếu muốn báo ứng…, người đầu tiên phải nhận chính là cô.”
Dung Ân nhìn ra được, tinh thần của cô ta bị kích động rất lớn, ở cách đó không xa Dạ Dạ chơi đùa đụng tới ghế sa lon đi về phía Dung Ân, đi ngang qua Hạ Phi Vũ, lại bị cô ta một cước đá văng ra, lăn mạnh mấy vòng sau đó kêu rên không dứt.
“Dạ Dạ. ” Dung Ân chân mày cau lại, vừa muốn đứng dậy, Hạ Phi Vũ liền lấy con dao gọt trái cây trên bàn trà hướng về phía Dung Ân, “Ngồi xuống.”
“Cô muốn như thế nào? ” Dạ Dạ kêu, bộ dạng rất khó chịu, nó nằm sát mặt đất bụng hướng lên chân Dung Ân, Hạ Phi Vũ nhắm thẳng mũi dao sáng loáng về phía cô, ánh mắt ghen ghét trở nên bình tĩnh, từ từ yếu đuối, “Dung Ân, cô rời khỏi anh ấy được không? Tôi thật sự yêu anh ấy, cô sau khi ra ngoài,loại đàn ông như thế nào chẳng tìm được? Tại sao lại phải cứ cùng tôi tranh giành? Cô đi đi được không, không có cô, chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc,cô trả lại anh ấy cho tôi…”
Hạ Phi Vũ nói xong lời cuối cùng, khóc lên, cánh tay cầm dao đang run rẩy, bộ dạng cả người trông yếu đuối, làm người ta muốn che chở.
Dung Ân ôm lấy Dạ Dạ, một cước này bị đá rất nặng, trước kia con chó nhỏ rất thích vui đùa giờ thì im lặng mà ghé vào trong lòng cô, chẳng qua là phát ra tiếng ư ư mơ hồ, “Tôi sáng sớm gặp cô đã nói, tôi chưa từng có cùng cô tranh giành cái gì, anh ấy nếu là của cô, người khác cho dù thật muốn đoạt, cũng là đoạt không được.”
“Nói như vậy, là cô không muốn phải không? ” Hạ Phi Vũ cắn răng, tâm tình kích động vô cùng, cánh tay bắt đầu vung vẩy, “Tôi không còn cái gì nữa, tại sao cô còn muốn chiếm đoạt anh ấy không tha, Dung Ân, cô không phải ép chết tôi sao?”
Dung Ân không dám nói lung tung, ngồi ở ghế sa lon, cũng không phải rất sợ, hiện tại thể lực của Hạ Phi Vũ, tột cùng cũng không làm ra được chuyện gì, huống chi dù sao cũng là ở Ngự Cảnh Uyển, cô ta cũng không dám làm loạn.
Tại cửa lúc này truyền đến tiếng động, sau đó là tiếng nói, trong lòng cô khẽ buông lỏng, Nam Dạ Tước bọn họ đã trở lại.
Hạ Phi Vũ nắm chặt dao găm trong tay, nhìn Dung Ân một chút, ánh mắt chuyển hướng về phía cửa, tay phải cô năm ngón tay nắm chặt, khóe miệng trút ra kiên quyết, Dung Ân chỉ thấy cô ta tay giơ lên, nhân tiện đưa dao cắt cổ tay.
Trước tiên đi tới là Vương Linh, cô hét lên một tiếng, ngay sau đó, Nam Dạ Tước cùng Từ Khiêm sải bước theo vào. Dung Ân ôm chặt con chó, trong lòng càng lúc càng lạnh, Hạ Phi Vũ bệnh tâm thần, máu tươi đang theo cổ tay chảy xuống, “Dung Ân, chẳng lẽ cô muốn tôi chết cô mới cam tâm sao? Tôi biết cô hận tôi, bạn của cô ở Cám Dỗ bởi vì tôi mới có thể biến thành như vậy,nhưng, ban đầu là cô tìm người để đối phó tôi. Còn chuyện đụng người kia, tôi thật không phải cố ý, tôi không nghĩ tới bà nội cô lao ra đường, tôi đã đau lòng mỗi đêm cũng đã gặp cơn ác mộng, chẳng lẽ các người muốn để cho tôi đền mạng sao? Cô tại sao mỗi lần đều muốn ép tôi nghĩ đến chuyện này, cô nói rất đúng, người như tôi không xứng đáng sống, luật pháp trừng phạt không được tôi, tôi là hẳn là nên tự kết liễu…”
Cô ta tàn nhẫn xuống tay như vậy, cho dù là cắt ở trên người mình, lúc dao thứ 2 xuống,vẫn như cũ đổ máu đầm đìa.
Dung Ân thật cảm thấy người như vậy rất đáng sợ, những lời đó cô dĩ nhiên cũng không nói quá, nhưng hôm nay người ở chỗ này, sợ là ngay cả Vương Linh luôn ác cảm với Hạ Phi Vũ, cũng sẽ đối với cô ta sinh lòng thương hại, cho là Dung Ân quả nhiên đem cô ta bức bách thành như vậy.
Nam Dạ Tước bước chân vững vàng đi tới, “Phi vũ, đem dao găm để xuống.”
Cô ta buông lỏng cổ tay, ánh mắt bi thương, vì yêu người đàn ông này, cô ta không tiếc vứt bỏ tự ái cùng kiêu ngạo, cô ta khi nào lại sa sút như vậy? Hạ Phi Vũ cúi thấp đầu, nước mắt mảng lớn mảng lớn chảy xuống, ướt gương mặt, hai đầu vai cô nhẹ vươn thẳng, đứng ở trước mặt mọi người, nhu nhược không chỗ nương tựa.
“Tước, em cũng cảm thấy em chết mới là kết quả tốt nhất, Dung Ân nói không sai, em là đáng chết…”
Nam Dạ Tước cắt ngang…, “Đừng nói ngu ngốc, bỏ dao xuống,cô muốn tôi nói mấy lần?”
“Tước, anh cùng bọn họ giống nhau ghét bỏ em sao? Có sao? ” Hạ Phi Vũ đau lòng tận xương, máu tươi chảy đến trên áo ngủ, đã dần lan đến mép váy.
Vương Linh đi theo sau Từ Khiêm,lúc cô lau người Hạ Phi Vũ, biết cô ta bị đối xử như thế nào, cùng là phụ nữ, cô biết loại tổn thương này là sống không bằng chết.
“Phi Vũ, những người đó, cả đám tôi đều sẽ không bỏ qua ” Nam Dạ Tước giọng nói u ám, Dung Ân như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, mỗi lần hắn nói ra như vậy, cô cũng cảm giác giống như là bị hung hăng đâm một nhát, bất an vô cùng.
“Tước, hay là anh chê em vứt bỏ em, có đúng hay không? ” Hạ Phi Vũ nước mắt tuôn ra, tiếng khóc thê lương.
Dung Ân ôm Dạ Dạ đứng lên, đem TV tắt đi, cô nhìn cô gái đối diện, “Hạ Phi Vũ, tôi chịu không ít đau khổ vì cô, tôi chỉ là hi vọng cô có thể bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp, tôi còn nói cái gì sao?”
“Dung Ân, tôi biết tôi nói gì, Tước cũng sẽ không tin tưởng … Tôi và cô nói rõ ràng, chuyện này tôi không phải cố ý, nhưng là…”
“Phi Vũ! ” Bộ mặt tinh tế của Nam Dạ Tước có chút mệt mỏi, thần sắc thâm sâu, làm người ta dò xét cũng không nghĩ ra anh suy nghĩ cái gì, “Đừng ồn ào nữa.”
“Em không có ầm ĩ, ” Hạ Phi Vũ lần nữa kích động, “Anh quả nhiên là không tin…”
Dung Ân mím cánh môi, từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, nhấn phím, sau đó nhân tiện mọi người đang ở đây để điện thoại lên trên bàn.
“Dung Ân, cô rời xa anh ấy được không? Tôi thật sự yêu anh ấy…”
Điện thoại ghi âm nội dung từng câu từng câu phát ra, Dung Ân đã nói, cô chịu đau khổ quá nhiều vì Hạ Phi Vũ, cô không có lòng hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người.
Theo âm thanh bên trong trở nên điên loạn, Hạ Phi Vũ sắc mặt trắng bệch, hai mắt lộ vẻ tuyệt vọng, “Không, tôi cũng không nói gì, không phải là tôi nói …”
Cô nắm chặt dao găm trong tay, cảm xúc không khống chế được, Nam Dạ Tước khom lưng cầm lấy điện thoại Dung Ân, ngắt nội dung bên trong. Tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ làm cô ta càng kích động, khóe miệng Dung Ân nhếch lên, gợi lên sự giễu cợt, ôm con chó nhỏ đến bên Nam Dạ Tước.
Người đàn ông nhìn không chớp mắt, bàn tay cũng kịp chế trụ cổ tay của cô, đem cô kéo ngồi trở lại trên ghế sa lon, anh tùy theo mà ngồi xuống ở bên người Dung Ân, lông mày Nam Dạ Tước nhăn lại, giống như là đang suy nghĩ cái gì, khóe miệng lãnh lẽo của anh khẽ mở,ngẩng đầu lên.
“Tôi nói rồi, bất kể là ai đem cô hại thành như vậy, tôi tất nhiên cũng không buông tha, từ nay về sau, tôi cũng bảo vệ cô như vậy, nhưng, không hơn, “ánh mắt u ám sáng rực của Nam Dạ Tước nhìn thẳng cô ta, đôi lúc, không thể không nói anh quá tàn nhẫn, “Tôi có thể cho cô những thứ khác,nhưng tình cảm thì không được.”
Hạ Phi Vũ thất thần, kinh ngạc đứng ở đó, chó nhỏ trong ngực Dung Ân đang cọ khuỷu tay cô, lúc này, mỗi người cũng yên lặng không nói lời nào.
Cho dù cô ta là vì anh, Nam Dạ Tước cũng không thể vì áy náy mà liên lụy chính mình, ích kỷ cũng tốt, vô tình cũng được, anh chính là người đàn ông như vậy, không thương chính là không thương.
Hạ Phi Vũ đứng ở đó, lặng yên rơi lệ, trong tay dao găm rơi xuống mặt đất, “Em biết, trước kia, anh không yêu, em biến thành như vậy, anh càng sẽ không yêu…”
Nam Dạ Tước đứng lên, Dung Ân rõ ràng cảm thấy ghế sa lon bên người như bắn lên, anh mấy bước đi tới bên cạnh Hạ Phi Vũ, bàn tay nắm chặt cổ tay của cô ta, đem cô mang đi lên lầu, Từ Khiêm bất đắc dĩ đi theo, mấy ngày qua anh mệt chết đi được, thật là một giờ cũng không được yên tĩnh.
Dung Ân từ trên bàn cầm lấy điện thoại di động của mình, Vương Linh mở cửa phòng, liền thấy anh đang hướng thư phòng đi tới, chỉ để lại bóng lưng.
Không bao lâu, bên ngoài Ngự Cảnh Uyển truyền tới tiếng thắng xe chói tai, ngay sau đó, phía dưới chính là một chuỗi tiếng bước chân rối loạn, Vương Linh đi theo Hạ Tử Hạo vội vã lên lầu, người đàn ông thần sắc vội vàng, đi ngang qua bên cạnh Dung Ân, anh dừng lại, “Cô, cô tại sao lại ở đây?”
Cô không biết như thế nào mở miệng, “Tôi ở tại nơi này.”
Hạ Tử Hạo vẻ mặt không có thay đổi, có chút lễ phép cúi đầu, sau đó theo Vương Linh đi tới phòng ngủ, anh đẩy cửa đi vào, bên trong, truyền đến tiếng khóc thê lương của Hạ Phi Vũ, Dung Ân đứng ở cửa thang lầu, một lát sau, liền thấy người đàn ông nửa ôm nửa kéo đem Hạ Phi Vũ kéo ra khỏi phòng. Cô gái khóc rất lớn, Nam Dạ Tước cùng A Nguyên từ bên trong đi ra, hai người thần sắc đều không tốt, cả khuôn mặt trầm ngâm.
“Cũng là anh, tại sao lại thích người đàn bà kia, là cô ta, là cô ta đem em hại thành như vậy —— “
Hạ Phi Vũ không hề khóc rống nữa, vung quả đấm nện vào mặt Hạ Tử Hạo, trên vai, người đàn ông ôm thật chặt cô, Dung Ân gặp gương mặt tuấn tú băng bó ở huyệt Thái Dương, gân xanh giống như là muốn nổ tung, có thể nghĩ, anh chịu đựng bao nhiêu đau đớn, Hạ Tử Hạo đáy mắt như có hơi nước, chẳng qua là mím môi, cái gì cũng không nói, đem Hạ Phi Vũ ôm đến lầu dưới.
“Anh,là người đàn bà kia đem em hại thành như vậy —— “
“Anh, anh cũng là bị cô ta làm hại —— “
Cho đến khi lên xe, tiếng khóc thê lương vẫn có thể xuyên thấu đi vào, đâm vào màng nhĩ người khác, Dung Ân tay đặt ở trên lan can không khỏi nắm chặt, vẫn là giấu không được, Hạ Tử Hạo đã biết, Nam Dạ Tước đã biết, Tư Cần phải làm sao bây giờ?
A Nguyên ngay sau đó đi xuống lầu.
Trên ban công rộng rãi, liền chỉ còn Nam Dạ Tước và Dung Ân.
Cô dựa vào lan can, chỉ lộ một bên mặt.
“Giản, là ai?”
Dung Ân móng tay cắm vào lòng bàn tay, “Tôi không biết.”
“Các người không phải là bạn bè hay sao?”
“Anh hỏi như thế có ý gì? ” Dung Ân xoay người sang chỗ khác, “Còn có, Hạ Phi Vũ tại sao nói Giản đem cô ta hại thành như vậy”
“Mấy người kia bị bắt rồi, sự thật sẽ sáng tỏ, A Nguyên mất rất lớn sức lực mới để cho bọn họ mở miệng, Ân Ân, em nói không có liên quan, tôi tự có biện pháp điều tra ra.”
Dung Ân điều chỉnh lại hô hấp, chỉ cảm thấy thở không ra hơi.
“Tôi chỉ là khó hiểu, cô ta cùng Hạ Phi Vũ không thù không oán, vì sao phải tìm người hại cô ấy. Mà em cùng cô ta, nếu là người lạ, sao lại gần gũi như vậy?”
Anh từng chữ sắc bén, bắt được đầu mối về sau, một bước đánh tới.
Nam Dạ Tước đi về phía Dung Ân, đi tới trước mặt cô, con ngươi u ám rơi vào sâu trong đáy mắt cô, “Ân Ân, có phải là em có việc gạt tôi?”
Dung Ân mở tầm mắt, chuyện của Tư Cần, đến hiện tại, đã không cách nào thay đổi, chẳng qua là cô do dự mà thôi, Giản trước kia là Mị, chuyện này phải như thế nào giấu diếm, nếu là bị Nam Dạ Tước biết, tình thế sẽ lâm vào cục diện bế tắc không thể thay đổi.
“Người đàn bà kia, là trước kia múa mở màn ở Cám Dỗ? Gọi Mị cũng là Tư Cần ” mấy người kia đến lúc này cũng không có nói là Giản, bọn họ chỉ là thông qua điện thoại liên lạc, tiền cũng là trực tiếp chuyển tới tài khoản, Nam Dạ Tước tra hỏi tốn không ít tâm tư, lúc này mới đem Giản đào ra.
Liên tưởng tới lúc trước kia, cô đến nay cũng không tìm qua anh, tất cả đầu mối liên hệ với nhau, chỉ có như vậy mới có thể giải thích rõ mọi việc.