Từ trước đến nay, Nam Dạ Tước nói chuyện chưa bao giờ nể nang ai. Trong từ điển của anh chính là như vậy, anh muốn đối xử tốt với bạn, thì có thể ngọt ngào đến phát ngấy, nếu như anh đến mắt cũng không thèm nhìn một cái, thì cho dù bạn có chết trước mặt anh cũng vô ích.
Trong nháy mắt, sắc mặt Dung Ái trở nên rất khó coi, nghĩ lại, trong nhà cô cũng là người được nâng niu trong lòng bàn tay, đâu có ai dám nói với cô những lời ‘độc’ như vậy, “Tước, em chỉ muốn quà thôi mà, hơn nữa cũng là anh đã đồng ý trước rồi mà…”
Nam Dạ Tước cúi đầu xuống đang lựa thứ gì đó, có vẻ như anh thiếu kiên nhẫn mà ngẩng đầu lên, ” Không phải anh cho em tự chọn sao, Dung Ái, anh không thích con gái không hiểu chuyện.”
Dung Ân cảm giác được hai lỗ tai có chút nóng lên, cô ngẩng đầu lên, bàn tay của Nam Dạ Tước đem đầu
cô áp trở lại ” Em chọn đồ của em đi.”
Cô đành phải giả câm giả điếc, lúc này, người phục vụ cũng biết làm thế nào để hóa giải sự ngượng ngùng, đem toàn bộ trang sức kiểu mới từ trong quầy ra để trước mặt Dung Ái, rồi giới thiệu từng thứ một
Dung Ái mặc dù được nuông chiều, nhưng ở mặt này cũng rất hiểu chuyện, khóe miệng cứng đờ rất nhanh liền câu lên, cầm lấy túi xách đi về hướng quầy hàng khác, ” Tôi muốn cái này, cái này, còn cái kia nữa.”
Dung Ân ngẩng đầu nhìn về phía gương, cô vén tóc sang một bên, đôi bông tai này, trong lòng cô rất thích, “Chúng ta đi thôi.”
” Không xem cái khác nữa sao?” Hai tay Nam Dạ Tước xuyên qua eo của cô đặt ở tủ trên mặt bàn, đôi môi mỏng ghé sát tai, hai mắt cũng bởi vì ánh sáng long lanh phát ra từ nó mà trở nên sáng hơn.
”Không xem nữa, em chỉ thích cái này.”
Khóe miệng anh vì những lời này mà giương lên. Trước giờ, anh mua cho cô nhiều đồ như vậy, mà cô chưa từng đeo, huống chi cô nói thích trước mặt anh, Nam Dạ Tước tâm trạng trở nên thật tốt, đưa tay vén tóc Dung Ân ra sau tai, “Anh cũng thích”
Nhân viên kê hoá đơn, Dung Ái cũng chọn vài món rồi đi tới, Dung Ân nói còn muốn xem một chút, rồi một mình đi tới quầy khác.
“Tiểu thư, đây là nhẫn ngón út của nam, thủ công tinh tế, thiết kế đơn giản, cô muốn xem không?”
”Dung Ân vừa liếc đã nhìn thấy một chiếc trong số đó, nó nằm trong góc, không màu mè như các kiểu dáng khác, cả chiếc nhẫn sáng lấp lánh, chỉ có phía trên được điêu khắc hình cỏ ba lá rất nhỏ, nhìn rất xứng với chiếc bông tai của cô, ”Cho tôi xem cái này một chút, được không?”
Nhân viên lấy chiếc nhẫn ngón út ra, Dung Ân đeo nó lên ngón áp út của mình, vừa in, cô nhìn thoáng qua giá cả, phải hơn hai vạn tệ
”Tiểu Thư, muốn tặng ai phải không?”
Nam Dạ Tước đang đi về hướng bên này, Dung Ân mang chiếc nhẫn trả về, ”Lần sau tôi lại đến mua.”
Cô xoay người đi đến trước, tầm mắt người đàn ông liếc qua quầy hàng, ” Có phải là em nhìn trúng thứ gì không?”
“Không có, em chỉ xem linh tinh thôi.”
‘Nam Dạ Tước kéo tay của cô đi ra cửa, không hề để ý Dung Ái ở sau lưng, cô gái dậm chân, sắc mặt rất không cam lòng, nhìn bóng lưng của hai người đi ra cửa, cô từ trong túi móc điện thoại ra, gọi vào một dẫy số.
Hai người ở trung tâm mua được rất nhiều thứ, đa số đều là quần áo, thức ăn, đồ dùng, Nam Dạ Tước quen tiêu tiền như nước, xài được hay không xài được, cứ vừa ý thì nhét vào xe đẩy hàng. Dung Ân theo ở phía sau, thấy một số thứ thực sự không cần dùng đến,rồi đem nó nhặt lên rồi đặt vào chỗ cũ.
Trở lại trong xe, Dung Ân thắt dây an toàn, ” Em muốn đi thăm Tư Cần và bà nội.”
Vừa rồi còn lộ rõ hương vị năm mới, mà giờ đã phảng phất nỗi buồn không thể diễn tả, Nam Dạ Tước không nói lời nào, nhưng chiếc xe đã quay đầu lại.
Đến khu mộ, đã gần giữa trưa, ánh mặt trời vừa đúng chiếu rọi lên toàn bộ phía trên những cây tùng bách vững chãi, Nam Dạ Tước đậu xe ngay ngắn trong bãi đậu xe, anh chuẩn bị mở cửa, liền nghe Dung Ân nói,”Anh ở đây chờ em, em đi một mình.”
Động tác đi ra ngoài của Nam Dạ Tước khựng lại, anh biết rõ, cái chết của Tư Cần, Dung Ân luôn có khúc mắc với anh, ” Được”
Anh dõi mắt theo nhìn Dung Ân đi vào khu mộ, cô mua hai bó hoa bách hợp, sau khi đăng kí ở phòng thường trực, liền đi về phía mộ Tư Cần.
Dung Ân không ngờ, sẽ gặp Hạ Tử Hạo ở đây, người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen, thân hình cao lớn đang quỳ một chân trước mộ Tư Cần, bên trong có đặt bó hoa tươi cùng với đồ ăn mà Tư Cần thích khi còn sống. Năm mới sắp đến, người đàn ông này, anh không phải đang ở cùng vợ mình vui vẻ đón xuân sao? Tại sao lại chật vật như vậy mà quỳ gối ở đây, ống quần thẳng thớm dính không ít bụi bẩn, Dung Ân không gặp anh cũng gần một năm rồi, chỉ là ngẫu nhiên có thấy trên TV, Hạ Tử Hạo kết hôn với tiểu thư nhà họ Giang, sau khi cưới, luôn dùng hình tượng yêu thương xuất hiện ở trước mặt công chúng, tương kính như tân.
Dung Ân đặt hoa trong tay xuống mộ Tư Cần, người đàn ông lúc này mới để ý có người đến.
Anh ngẩng đầu lên, Dung Ân trông thấy hai mắt anh đỏ rực, so với lần đầu tiên khi cô gặp anh, người đàn ông thật sự tiều tụy, Dung Ân chuyển ánh nhìn về phía tấm hình trên bia mộ vẫn còn giữ nguyên vẻ mặt cô lúc trước. Cô vẫn còn nhớ rõ, hình ảnh Tử Hạo lúc đó lột tôm cho Tư Cần, một con, ánh mắt yêu chiều, rồi một con nữa, gương mặt hạnh phúc.
Người đàn ông không nghĩ tới sẽ gặp Dung Ân vào lúc này.
Anh cười nhẹ, “Có thể trò chuyện với cô ấy, cũng chỉ có hai chúng ta.”
“Anh bây giờ đã có cuộc sống của mình, quên Tư Cần đi, không phải là tốt hơn sao?”
Dung Ân nhìn ra được, người đàn ông này thật lòng yêu Tư Cần, anh nâng tay phải lên, ngón tay thon dài vuốt lên ảnh trên bia mộ, “Làm sao có thể quên được đây? Kiếp này tôi không thể quên được cô ấy, Tư Cần đi rồi, nhưng để lại tôi đau khổ chịu đựng một mối tình mà tôi không thể nào quên được, cô nói đi, cô ấy có phải quá ích kỷ.”
“Đúng vậy.” Người chết ra đi rồi là hết, nhưng không biết người còn sống, đau khổ hơn so với người đã chết, “Lúc trước tôi cũng nghĩ tới, tại sao Tư Cần phải chọn con đường chết, nhưng sau này tôi biết rồi, Hạ Tử Hạo, tôi là người ngoài cuộc, lúc tôi nhìn thấy anh ôm người vợ yêu kiều xuất hiện trước công chúng, tôi cũng buồn thay Tư Cần, nhưng nếu cảnh này đổi lại cô ấy là người ngoài cuộc? Thay vì phải chịu một cuộc tình vĩnh viễn cũng không thể đâm hoa kết trái này, đôi khi, giải thoát thật sự là lựa chọn duy nhất.”
“Nhưng cô ấy cần phải hiểu, tôi yêu cô ấy…”
“Yêu nhau không thể ở bên nhau, không phải càng đau khổ sao?”
Những điều này, kỳ thật Hạ Tử hạo đều hiểu, chỉ là anh vĩnh viễn không thể chấp nhận được, cuộc đời của anh đã khô héo, sống giống như cái xác không hồn, trong mắt người ngoài chỉ thấy ánh hào quang chiếu rọi, chỉ có tự anh hiểu, cảm giác cô đơn đó, mỗi lần nửa đêm tỉnh dậy, nhìn qua gương mặt nằm bên cạnh, lòng anh lạnh lẽo biết bao.
Dung Ân ngồi xuống trên thềm đá, nhớ về bóng lưng xoay người trên sân khấu hoa lệ của người đó, trong lòng đau thắt từng đợt.
“Dung Ân, cô là bạn tốt nhất của Tư Cần, là người duy nhất mà Tư Cần không bao giờ làm tổn thương…” Người đàn ông dựa đầu trên bia mộ, “Cô ấy thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của tôi, hỏi tôi, tại sao không để cô hạnh phúc, tại sao để cô ấy ra đi cũng không được yên lòng…”
Dung Ân thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía xa xăm.
Khóe miệng Hạ Tử Hạo vô lực câu lên, nụ cười đó, cảm giác giống như là chưa bao giờ nở ra, đã phải héo tàn, vô cùng lạnh lẽo, “Lúc trước tôi cảm thấy, tôi và Tư Cần sẽ không được hạnh phúc, Nam Dạ Tước cũng không xứng, nhưng mà, Dung Ân, cô nói đúng, thực sự hủy hoại Tư Cần chính là tôi. Cho nên đời này tôi cũng sẽ không có được hạnh phúc, cô ấy hi vọng cô có thể hạnh phúc, từ trước tới nay người ích kỷ chính là tôi.”
“Anh muốn nói gì?”
“Lúc Tư Cần ra đi, Nam Dạ Tước không hề nói, chỉ cần cô ấy nhảy xuống mọi chuyện mới có thể kết thúc, anh ta nói, anh ta có thể cho Tư Cần một thân phận mới, để cô ấy rời khỏi nơi này…” trong lòng Hạ Tử Hạo giống như có tảng đá rất lớn đang đè nặng, giờ đây, đang từ từ thử vác nó ra, “Tôi tin tưởng Tư Cần lúc đó đã động lòng, nhưng tôi không hứa được gì với cô ấy, cho nên cuối cùng cô ấy vẫn nhảy xuống, tôi ích kỷ đẩy tội lỗi này lên đầu của hai người, muốn để bản thân sống tốt hơn, nhưng mà, vô ích, tôi nên gánh chịu, vẫn là trốn không thoát. Lúc Tư Cần ra đi nói với Nam Dạ Tước, phải cho cô hạnh phúc, có nhớ lúc đó tôi có nói, cái chết của cô ấy có liên quan rất lớn tới cô, kỳ thật đều không phải, là tôi để cô ấy ra đi không được yên lòng, là tôi đã giẫm đạp lên tình yêu mà Tư Cần dành cho tôi …”
Hạ Hử Hạo dựa lên bia mộ, nước mắt lạnh băng theo khóe mắt chảy xuống, yêu sâu đậm như vậy, nhưng lại âm dương cách biệt, Dung Ân cũng không nói gì, thở dài, đứng lên. Mới vừa đi ra vài bước, chỉ thấy có mấy người lén la lén lút đi tới, đến trước mộ Tư Cần, lấy máy ảnh ngắm vào Hạ Tử Hạo chụp liên hồi, người đàn ông chán chường mà dựa vào, cũng không ngăn cản.
Hai tay Dung Ân để trong túi quần, đi ra cửa. Tư Cần, nếu như lúc trước cậu có thể chứng kiến người đàn ông này sống đau khổ như vậy, cậu có thể kiên quyết ra đi như vậy không?
Xa xa, đã nhìn thấy xe Nam Dạ Tước dừng ở cửa, một cánh tay người đàn ông gác ra ngoài cửa sổ, trong tay kẹp lấy điếu thuốc. Anh đang tựa lưng vào ghế ngồi, khói trắng sau lưng, gương mặt đó lúc ẩn lúc hiện. Dung Ân đứng lại bậc thang cuối cùng, thì ra là, vận mệnh đã rất chiếu cố cô, cô chỉ cần chịu quay đầu lại nhìn,điều cô cho rằng đã mất đi rồi, thì ra là vẫn luôn hiện hữu ở chỗ cũ.
Nghĩ như vậy, bước chân của Dung Ân bước nhanh hơn, người đàn ông cũng nhìn thấy hình bóng cô đang đi ra, anh vội đem thuốc lá ném xuống đất, quay xe lại.
Cô lên xe, thắt dây an toàn.
Đang lúc Nam Dạ Tước muốn khởi động xe, Dung Ân xoay đầu lại, “Lần sau, anh và em cùng vào nhé, thăm Tư Cần, và bà nội.”
Nam Dạ Tước gật đầu, đối với đề nghị đột ngột của cô có cảm thấy chút kỳ lạ, nhưng cũng không nói gì.Lúc khởi động xe, Dung Ân di chuyển về phía anh, đầu khẽ tựa vào vai anh.
Người đàn ông cảm giác nửa bên người đều cứng đờ, cúi đầu xuống, chỉ thấy Dung Ân nhắm mắt lại, hình như là đang thiếp ngủ, khuôn mặt an tường tĩnh lặng, thật là đẹp.
Trở lại Ngự Cảnh uyển, đã là hơn hai giờ, Dung Ân đói bụng đến choáng đầu hoa mắt, vứt bỏ giầy đi vào nhà, cô đi vào phòng bếp, nguyên liệu nấu ăn thì rất nhiều, nhưng bây giờ làm cũng không kịp để giải quyết vấn đề lớn này, cô lấy ra hai gói mì ăn liền, trong nhà ăn, Nam Dạ Tước đang đem những vật dụng lúc sáng mới mua đi vào.
Cô đột nhiên nhớ ra, người đàn ông này rất kén ăn, hầu như chưa bao giờ đụng vào mì ăn liền.
Dung Ân mang dép lê đầu thỏ đi ra ngoài, trước mặt Nam Dạ Tước sàn tới sàn lui, người đàn ông cũng đang rất đói bụng, “Tại sao không đi nấu cơm?”
Cô xoay người, đưa mặt tiến sát trước mắt Nam Dạ Tước, “Hay là, em nấu mì nha, được không?”
Lông mày người đàn ông níu lại, “Mì gì?”
Dung Ân hai tay giấu ở phía sau, “Mì trứng gà, thêm ít rau xanh và nấm hương,thơm lắm đấy…”
Nhìn vào sắc mặt Nam Dạ Tước hiển nhiên là không vui, nhưng vẫn câu khóe miệng lên, “Được thôi.” Lúc trước cô nấu xong rồi vứt ở đó, không quan tâm anh thích ăn hay không,từ trước đến giờ sẽ không nịnh nọt như vậy mà hỏi lấy một câu.
Dung Ân nhón mũi chân đi vào phòng bếp, xé gói mì ra, suy nghĩ một chút, lại lấy ra một gói.
Không bao lâu, hương thơm từ phòng bếp truyền ra ngoài, Nam Dạ Tước tiến vào, Dung Ân đã bỏ mì vào, lớp trên rau xanh và nấm hương nổi lên, còn có nấm kim châm mà hai người đều thích ăn, Dung Ân tắt lửa, múc một muỗng súp muốn nếm thử mùi vị. Người đàn ông đói đến nỗi ngực dán vào lưng, Dung Ân thổi thổi, sau khi xác định sẽ không bị phỏng miệng, đem cái thìa đưa đến miệng Nam Dạ Tước. Thấy anh mở to hai con mắt không há miệng, Dung Ân liền cười nói, “Buổi tối sẽ nấu cơm, nhanh lên, nếm thử đi.”
“Ngon không?”
Con ngươi đen láy trong mắt người đàn ông sáng lên lạ kỳ, một cảm giác ấm áp lan tỏa nhẹ nhàng rồi thấm sâu vào trong xương tủy, anh ôm chặt lấy mặt Dung Ân, hơi thở nóng rực phả ra, Nam Dạ Tước đẩy cô lên trên bàn bếp, hai tay anh đem cô ôm sát vào trong ngực, rất mạnh, mà ngay cả hôn môi cũng vô cùng điên cuồng, dường như muốn đoạt lấy hơi thở của Dung Ân.
Lần này, cô không đẩy ra nữa, lông mi khẽ run, hai người gần sắp nghẹt thở mới buông tay ra, trán tựa vào nhau, Nam Dạ Tước mở mắt ra đã nhìn thấy cô, khuôn mặt ửng hồng.
Dung Ân đem hai tay của anh kéo xuống, người đàn ông rất cao, lúc cô ngẩng đầu lên, phải nhón mũi chân lên, hai tay Dung Ân ôm lấy cổ Nam Dạ Tước, cằm cô nhẹ gối lên vai người đàn ông, hai má kề sát vào nhau, vẫn ửng hồng như cũ, “Anh, còn yêu em không?”
Nói xong, Dung Ân hai tay không khỏi nắm chặt lại, kẹp chặt cổ Nam Dạ Tước, dường như làm anh khó thở.
Thân hình người đàn ông thẳng tắp, sắc mặt bị hơi nóng dày đặt trong phòng bếp càng làm anh trở nên sắc nét, anh yêu cô, đây là sự thật không thể thay đổi, cũng là điểm yếu của Nam Dạ Tước, anh trốn không thoát, “Yêu”
Yêu, là được rồi.
Dung Ân câu nhẹ khóe môi, cô đứng dậy, mặt dán chặt vào mặt Nam Dạ Tước, để cho anh cảm nhận trái tim đang đập thình thịch của cô lúc này, “Hai người chúng ta, trước sau đều chưa yêu sâu đậm như nhau, Nam Dạ Tước, anh chờ em, để em cố gắng đuổi kịp bước chân anh, được không?”
Cổ họng người đàn ông nuốt xuống, hai tay rủ xuống tại bên người, run rẩy ôm eo Dung Ân, anh không thể phủ nhận, những lời anh nghe được này là những lời nói khiến anh cảm động và xót xa nhất.
Kiêu ngạo như anh, thua trên tay người phụ nữ này, anh không hề hối hận.
Dung Ân nhẹ lui người, trán dựa sát vào trán anh, “Chỉ cần anh chịu đợi em, em bảo đảm, em sẽ đuổi kịp anh, thậm chí vượt qua anh…”
Nam Dạ Tước không biết mình còn có thể nói điều gì, chỉ biết ra sức ôm chặt lấy cô, hôn thật sâu.
Lúc ăn tối, mì nở hết cả, nhưng đây lại trở thành bữa cơm khó quên nhất của Nam Dạ Tước, đã từng, anh rất muốn xé ông trời ra nhìn xem, ông trời có phải mù hay không, nhưng đến bây giờ mới biết, những việc anh làm, cô đều để trong mắt, lòng Dung Ân, cuối cùng không lạnh như băng như lúc ban đầu, cuối cùng được anh hâm nóng rồi.
Sau bữa cơm tối, Dung Ân đứng ở trong phòng tắm soi gương, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì hơi nước nóng mà lộ ra vô cùng đỏ ửng, cô hồi hộp nắm lấy áo ngủ trên người, đầu tóc xả ra ở sau lưng, còn có bọt nước đọng lại, cô dùng sức vỗ vỗ mặt, cô biết rõ, đêm nay, sẽ không giống bất cứ đêm nào trước đây.
Editor: Paris & Thuysunn
Beta: Paris & Winnie
Từ trước đến nay, Nam Dạ Tước nói chuyện chưa bao giờ nể nang ai. Trong từ điển của anh chính là như vậy, anh muốn đối xử tốt với bạn, thì có thể ngọt ngào đến phát ngấy, nếu như anh đến mắt cũng không thèm nhìn một cái, thì cho dù bạn có chết trước mặt anh cũng vô ích.
Trong nháy mắt, sắc mặt Dung Ái trở nên rất khó coi, nghĩ lại, trong nhà cô cũng là người được nâng niu trong lòng bàn tay, đâu có ai dám nói với cô những lời ‘độc’ như vậy, “Tước, em chỉ muốn quà thôi mà, hơn nữa cũng là anh đã đồng ý trước rồi mà…”
Nam Dạ Tước cúi đầu xuống đang lựa thứ gì đó, có vẻ như anh thiếu kiên nhẫn mà ngẩng đầu lên, ” Không phải anh cho em tự chọn sao, Dung Ái, anh không thích con gái không hiểu chuyện.”
Dung Ân cảm giác được hai lỗ tai có chút nóng lên, cô ngẩng đầu lên, bàn tay của Nam Dạ Tước đem đầu
cô áp trở lại ” Em chọn đồ của em đi.”
Cô đành phải giả câm giả điếc, lúc này, người phục vụ cũng biết làm thế nào để hóa giải sự ngượng ngùng, đem toàn bộ trang sức kiểu mới từ trong quầy ra để trước mặt Dung Ái, rồi giới thiệu từng thứ một
Dung Ái mặc dù được nuông chiều, nhưng ở mặt này cũng rất hiểu chuyện, khóe miệng cứng đờ rất nhanh liền câu lên, cầm lấy túi xách đi về hướng quầy hàng khác, ” Tôi muốn cái này, cái này, còn cái kia nữa.”
Dung Ân ngẩng đầu nhìn về phía gương, cô vén tóc sang một bên, đôi bông tai này, trong lòng cô rất thích, “Chúng ta đi thôi.”
” Không xem cái khác nữa sao?” Hai tay Nam Dạ Tước xuyên qua eo của cô đặt ở tủ trên mặt bàn, đôi môi mỏng ghé sát tai, hai mắt cũng bởi vì ánh sáng long lanh phát ra từ nó mà trở nên sáng hơn.
”Không xem nữa, em chỉ thích cái này.”
Khóe miệng anh vì những lời này mà giương lên. Trước giờ, anh mua cho cô nhiều đồ như vậy, mà cô chưa từng đeo, huống chi cô nói thích trước mặt anh, Nam Dạ Tước tâm trạng trở nên thật tốt, đưa tay vén tóc Dung Ân ra sau tai, “Anh cũng thích”
Nhân viên kê hoá đơn, Dung Ái cũng chọn vài món rồi đi tới, Dung Ân nói còn muốn xem một chút, rồi một mình đi tới quầy khác.
“Tiểu thư, đây là nhẫn ngón út của nam, thủ công tinh tế, thiết kế đơn giản, cô muốn xem không?”
”Dung Ân vừa liếc đã nhìn thấy một chiếc trong số đó, nó nằm trong góc, không màu mè như các kiểu dáng khác, cả chiếc nhẫn sáng lấp lánh, chỉ có phía trên được điêu khắc hình cỏ ba lá rất nhỏ, nhìn rất xứng với chiếc bông tai của cô, ”Cho tôi xem cái này một chút, được không?”
Nhân viên lấy chiếc nhẫn ngón út ra, Dung Ân đeo nó lên ngón áp út của mình, vừa in, cô nhìn thoáng qua giá cả, phải hơn hai vạn tệ
”Tiểu Thư, muốn tặng ai phải không?”
Nam Dạ Tước đang đi về hướng bên này, Dung Ân mang chiếc nhẫn trả về, ”Lần sau tôi lại đến mua.”
Cô xoay người đi đến trước, tầm mắt người đàn ông liếc qua quầy hàng, ” Có phải là em nhìn trúng thứ gì không?”“Không có, em chỉ xem linh tinh thôi.”
‘Nam Dạ Tước kéo tay của cô đi ra cửa, không hề để ý Dung Ái ở sau lưng, cô gái dậm chân, sắc mặt rất không cam lòng, nhìn bóng lưng của hai người đi ra cửa, cô từ trong túi móc điện thoại ra, gọi vào một dẫy số.
Hai người ở trung tâm mua được rất nhiều thứ, đa số đều là quần áo, thức ăn, đồ dùng, Nam Dạ Tước quen tiêu tiền như nước, xài được hay không xài được, cứ vừa ý thì nhét vào xe đẩy hàng. Dung Ân theo ở phía sau, thấy một số thứ thực sự không cần dùng đến,rồi đem nó nhặt lên rồi đặt vào chỗ cũ.
Trở lại trong xe, Dung Ân thắt dây an toàn, ” Em muốn đi thăm Tư Cần và bà nội.”
Vừa rồi còn lộ rõ hương vị năm mới, mà giờ đã phảng phất nỗi buồn không thể diễn tả, Nam Dạ Tước không nói lời nào, nhưng chiếc xe đã quay đầu lại.
Đến khu mộ, đã gần giữa trưa, ánh mặt trời vừa đúng chiếu rọi lên toàn bộ phía trên những cây tùng bách vững chãi, Nam Dạ Tước đậu xe ngay ngắn trong bãi đậu xe, anh chuẩn bị mở cửa, liền nghe Dung Ân nói,”Anh ở đây chờ em, em đi một mình.”
Động tác đi ra ngoài của Nam Dạ Tước khựng lại, anh biết rõ, cái chết của Tư Cần, Dung Ân luôn có khúc mắc với anh, ” Được”
Anh dõi mắt theo nhìn Dung Ân đi vào khu mộ, cô mua hai bó hoa bách hợp, sau khi đăng kí ở phòng thường trực, liền đi về phía mộ Tư Cần.
Dung Ân không ngờ, sẽ gặp Hạ Tử Hạo ở đây, người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen, thân hình cao lớn đang quỳ một chân trước mộ Tư Cần, bên trong có đặt bó hoa tươi cùng với đồ ăn mà Tư Cần thích khi còn sống. Năm mới sắp đến, người đàn ông này, anh không phải đang ở cùng vợ mình vui vẻ đón xuân sao? Tại sao lại chật vật như vậy mà quỳ gối ở đây, ống quần thẳng thớm dính không ít bụi bẩn, Dung Ân không gặp anh cũng gần một năm rồi, chỉ là ngẫu nhiên có thấy trên TV, Hạ Tử Hạo kết hôn với tiểu thư nhà họ Giang, sau khi cưới, luôn dùng hình tượng yêu thương xuất hiện ở trước mặt công chúng, tương kính như tân.
Dung Ân đặt hoa trong tay xuống mộ Tư Cần, người đàn ông lúc này mới để ý có người đến.
Anh ngẩng đầu lên, Dung Ân trông thấy hai mắt anh đỏ rực, so với lần đầu tiên khi cô gặp anh, người đàn ông thật sự tiều tụy, Dung Ân chuyển ánh nhìn về phía tấm hình trên bia mộ vẫn còn giữ nguyên vẻ mặt cô lúc trước. Cô vẫn còn nhớ rõ, hình ảnh Tử Hạo lúc đó lột tôm cho Tư Cần, một con, ánh mắt yêu chiều, rồi một con nữa, gương mặt hạnh phúc.
Người đàn ông không nghĩ tới sẽ gặp Dung Ân vào lúc này.
Anh cười nhẹ, “Có thể trò chuyện với cô ấy, cũng chỉ có hai chúng ta.”
“Anh bây giờ đã có cuộc sống của mình, quên Tư Cần đi, không phải là tốt hơn sao?”
Dung Ân nhìn ra được, người đàn ông này thật lòng yêu Tư Cần, anh nâng tay phải lên, ngón tay thon dài vuốt lên ảnh trên bia mộ, “Làm sao có thể quên được đây? Kiếp này tôi không thể quên được cô ấy, Tư Cần đi rồi, nhưng để lại tôi đau khổ chịu đựng một mối tình mà tôi không thể nào quên được, cô nói đi, cô ấy có phải quá ích kỷ.”
“Đúng vậy.” Người chết ra đi rồi là hết, nhưng không biết người còn sống, đau khổ hơn so với người đã chết, “Lúc trước tôi cũng nghĩ tới, tại sao Tư Cần phải chọn con đường chết, nhưng sau này tôi biết rồi, Hạ Tử Hạo, tôi là người ngoài cuộc, lúc tôi nhìn thấy anh ôm người vợ yêu kiều xuất hiện trước công chúng, tôi cũng buồn thay Tư Cần, nhưng nếu cảnh này đổi lại cô ấy là người ngoài cuộc? Thay vì phải chịu một cuộc tình vĩnh viễn cũng không thể đâm hoa kết trái này, đôi khi, giải thoát thật sự là lựa chọn duy nhất.”
“Nhưng cô ấy cần phải hiểu, tôi yêu cô ấy…”
“Yêu nhau không thể ở bên nhau, không phải càng đau khổ sao?”
Những điều này, kỳ thật Hạ Tử hạo đều hiểu, chỉ là anh vĩnh viễn không thể chấp nhận được, cuộc đời của anh đã khô héo, sống giống như cái xác không hồn, trong mắt người ngoài chỉ thấy ánh hào quang chiếu rọi, chỉ có tự anh hiểu, cảm giác cô đơn đó, mỗi lần nửa đêm tỉnh dậy, nhìn qua gương mặt nằm bên cạnh, lòng anh lạnh lẽo biết bao.
Dung Ân ngồi xuống trên thềm đá, nhớ về bóng lưng xoay người trên sân khấu hoa lệ của người đó, trong lòng đau thắt từng đợt.
“Dung Ân, cô là bạn tốt nhất của Tư Cần, là người duy nhất mà Tư Cần không bao giờ làm tổn thương…” Người đàn ông dựa đầu trên bia mộ, “Cô ấy thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của tôi, hỏi tôi, tại sao không để cô hạnh phúc, tại sao để cô ấy ra đi cũng không được yên lòng…”
Dung Ân thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía xa xăm.
Khóe miệng Hạ Tử Hạo vô lực câu lên, nụ cười đó, cảm giác giống như là chưa bao giờ nở ra, đã phải héo tàn, vô cùng lạnh lẽo, “Lúc trước tôi cảm thấy, tôi và Tư Cần sẽ không được hạnh phúc, Nam Dạ Tước cũng không xứng, nhưng mà, Dung Ân, cô nói đúng, thực sự hủy hoại Tư Cần chính là tôi. Cho nên đời này tôi cũng sẽ không có được hạnh phúc, cô ấy hi vọng cô có thể hạnh phúc, từ trước tới nay người ích kỷ chính là tôi.”
“Anh muốn nói gì?”
“Lúc Tư Cần ra đi, Nam Dạ Tước không hề nói, chỉ cần cô ấy nhảy xuống mọi chuyện mới có thể kết thúc, anh ta nói, anh ta có thể cho Tư Cần một thân phận mới, để cô ấy rời khỏi nơi này…” trong lòng Hạ Tử Hạo giống như có tảng đá rất lớn đang đè nặng, giờ đây, đang từ từ thử vác nó ra, “Tôi tin tưởng Tư Cần lúc đó đã động lòng, nhưng tôi không hứa được gì với cô ấy, cho nên cuối cùng cô ấy vẫn nhảy xuống, tôi ích kỷ đẩy tội lỗi này lên đầu của hai người, muốn để bản thân sống tốt hơn, nhưng mà, vô ích, tôi nên gánh chịu, vẫn là trốn không thoát. Lúc Tư Cần ra đi nói với Nam Dạ Tước, phải cho cô hạnh phúc, có nhớ lúc đó tôi có nói, cái chết của cô ấy có liên quan rất lớn tới cô, kỳ thật đều không phải, là tôi để cô ấy ra đi không được yên lòng, là tôi đã giẫm đạp lên tình yêu mà Tư Cần dành cho tôi …”
Hạ Hử Hạo dựa lên bia mộ, nước mắt lạnh băng theo khóe mắt chảy xuống, yêu sâu đậm như vậy, nhưng lại âm dương cách biệt, Dung Ân cũng không nói gì, thở dài, đứng lên. Mới vừa đi ra vài bước, chỉ thấy có mấy người lén la lén lút đi tới, đến trước mộ Tư Cần, lấy máy ảnh ngắm vào Hạ Tử Hạo chụp liên hồi, người đàn ông chán chường mà dựa vào, cũng không ngăn cản.
Hai tay Dung Ân để trong túi quần, đi ra cửa. Tư Cần, nếu như lúc trước cậu có thể chứng kiến người đàn ông này sống đau khổ như vậy, cậu có thể kiên quyết ra đi như vậy không?
Xa xa, đã nhìn thấy xe Nam Dạ Tước dừng ở cửa, một cánh tay người đàn ông gác ra ngoài cửa sổ, trong tay kẹp lấy điếu thuốc. Anh đang tựa lưng vào ghế ngồi, khói trắng sau lưng, gương mặt đó lúc ẩn lúc hiện. Dung Ân đứng lại bậc thang cuối cùng, thì ra là, vận mệnh đã rất chiếu cố cô, cô chỉ cần chịu quay đầu lại nhìn,điều cô cho rằng đã mất đi rồi, thì ra là vẫn luôn hiện hữu ở chỗ cũ.
Nghĩ như vậy, bước chân của Dung Ân bước nhanh hơn, người đàn ông cũng nhìn thấy hình bóng cô đang đi ra, anh vội đem thuốc lá ném xuống đất, quay xe lại.
Cô lên xe, thắt dây an toàn.
Đang lúc Nam Dạ Tước muốn khởi động xe, Dung Ân xoay đầu lại, “Lần sau, anh và em cùng vào nhé, thăm Tư Cần, và bà nội.”
Nam Dạ Tước gật đầu, đối với đề nghị đột ngột của cô có cảm thấy chút kỳ lạ, nhưng cũng không nói gì.Lúc khởi động xe, Dung Ân di chuyển về phía anh, đầu khẽ tựa vào vai anh.
Người đàn ông cảm giác nửa bên người đều cứng đờ, cúi đầu xuống, chỉ thấy Dung Ân nhắm mắt lại, hình như là đang thiếp ngủ, khuôn mặt an tường tĩnh lặng, thật là đẹp.
Trở lại Ngự Cảnh uyển, đã là hơn hai giờ, Dung Ân đói bụng đến choáng đầu hoa mắt, vứt bỏ giầy đi vào nhà, cô đi vào phòng bếp, nguyên liệu nấu ăn thì rất nhiều, nhưng bây giờ làm cũng không kịp để giải quyết vấn đề lớn này, cô lấy ra hai gói mì ăn liền, trong nhà ăn, Nam Dạ Tước đang đem những vật dụng lúc sáng mới mua đi vào.
Cô đột nhiên nhớ ra, người đàn ông này rất kén ăn, hầu như chưa bao giờ đụng vào mì ăn liền.
Dung Ân mang dép lê đầu thỏ đi ra ngoài, trước mặt Nam Dạ Tước sàn tới sàn lui, người đàn ông cũng đang rất đói bụng, “Tại sao không đi nấu cơm?”
Cô xoay người, đưa mặt tiến sát trước mắt Nam Dạ Tước, “Hay là, em nấu mì nha, được không?”
Lông mày người đàn ông níu lại, “Mì gì?”
Dung Ân hai tay giấu ở phía sau, “Mì trứng gà, thêm ít rau xanh và nấm hương,thơm lắm đấy…”
Nhìn vào sắc mặt Nam Dạ Tước hiển nhiên là không vui, nhưng vẫn câu khóe miệng lên, “Được thôi.” Lúc trước cô nấu xong rồi vứt ở đó, không quan tâm anh thích ăn hay không,từ trước đến giờ sẽ không nịnh nọt như vậy mà hỏi lấy một câu.
Dung Ân nhón mũi chân đi vào phòng bếp, xé gói mì ra, suy nghĩ một chút, lại lấy ra một gói.
Không bao lâu, hương thơm từ phòng bếp truyền ra ngoài, Nam Dạ Tước tiến vào, Dung Ân đã bỏ mì vào, lớp trên rau xanh và nấm hương nổi lên, còn có nấm kim châm mà hai người đều thích ăn, Dung Ân tắt lửa, múc một muỗng súp muốn nếm thử mùi vị. Người đàn ông đói đến nỗi ngực dán vào lưng, Dung Ân thổi thổi, sau khi xác định sẽ không bị phỏng miệng, đem cái thìa đưa đến miệng Nam Dạ Tước. Thấy anh mở to hai con mắt không há miệng, Dung Ân liền cười nói, “Buổi tối sẽ nấu cơm, nhanh lên, nếm thử đi.”
“Ngon không?”
Con ngươi đen láy trong mắt người đàn ông sáng lên lạ kỳ, một cảm giác ấm áp lan tỏa nhẹ nhàng rồi thấm sâu vào trong xương tủy, anh ôm chặt lấy mặt Dung Ân, hơi thở nóng rực phả ra, Nam Dạ Tước đẩy cô lên trên bàn bếp, hai tay anh đem cô ôm sát vào trong ngực, rất mạnh, mà ngay cả hôn môi cũng vô cùng điên cuồng, dường như muốn đoạt lấy hơi thở của Dung Ân.
Lần này, cô không đẩy ra nữa, lông mi khẽ run, hai người gần sắp nghẹt thở mới buông tay ra, trán tựa vào nhau, Nam Dạ Tước mở mắt ra đã nhìn thấy cô, khuôn mặt ửng hồng.
Dung Ân đem hai tay của anh kéo xuống, người đàn ông rất cao, lúc cô ngẩng đầu lên, phải nhón mũi chân lên, hai tay Dung Ân ôm lấy cổ Nam Dạ Tước, cằm cô nhẹ gối lên vai người đàn ông, hai má kề sát vào nhau, vẫn ửng hồng như cũ, “Anh, còn yêu em không?”
Nói xong, Dung Ân hai tay không khỏi nắm chặt lại, kẹp chặt cổ Nam Dạ Tước, dường như làm anh khó thở.
Thân hình người đàn ông thẳng tắp, sắc mặt bị hơi nóng dày đặt trong phòng bếp càng làm anh trở nên sắc nét, anh yêu cô, đây là sự thật không thể thay đổi, cũng là điểm yếu của Nam Dạ Tước, anh trốn không thoát, “Yêu”
Yêu, là được rồi.
Dung Ân câu nhẹ khóe môi, cô đứng dậy, mặt dán chặt vào mặt Nam Dạ Tước, để cho anh cảm nhận trái tim đang đập thình thịch của cô lúc này, “Hai người chúng ta, trước sau đều chưa yêu sâu đậm như nhau, Nam Dạ Tước, anh chờ em, để em cố gắng đuổi kịp bước chân anh, được không?”
Cổ họng người đàn ông nuốt xuống, hai tay rủ xuống tại bên người, run rẩy ôm eo Dung Ân, anh không thể phủ nhận, những lời anh nghe được này là những lời nói khiến anh cảm động và xót xa nhất.
Kiêu ngạo như anh, thua trên tay người phụ nữ này, anh không hề hối hận.
Dung Ân nhẹ lui người, trán dựa sát vào trán anh, “Chỉ cần anh chịu đợi em, em bảo đảm, em sẽ đuổi kịp anh, thậm chí vượt qua anh…”
Nam Dạ Tước không biết mình còn có thể nói điều gì, chỉ biết ra sức ôm chặt lấy cô, hôn thật sâu.
Lúc ăn tối, mì nở hết cả, nhưng đây lại trở thành bữa cơm khó quên nhất của Nam Dạ Tước, đã từng, anh rất muốn xé ông trời ra nhìn xem, ông trời có phải mù hay không, nhưng đến bây giờ mới biết, những việc anh làm, cô đều để trong mắt, lòng Dung Ân, cuối cùng không lạnh như băng như lúc ban đầu, cuối cùng được anh hâm nóng rồi.
Sau bữa cơm tối, Dung Ân đứng ở trong phòng tắm soi gương, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì hơi nước nóng mà lộ ra vô cùng đỏ ửng, cô hồi hộp nắm lấy áo ngủ trên người, đầu tóc xả ra ở sau lưng, còn có bọt nước đọng lại, cô dùng sức vỗ vỗ mặt, cô biết rõ, đêm nay, sẽ không giống bất cứ đêm nào trước đây.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Paris & Thuysunn
Beta: Paris & Winnie
Từ trước đến nay, Nam Dạ Tước nói chuyện chưa bao giờ nể nang ai. Trong từ điển của anh chính là như vậy, anh muốn đối xử tốt với bạn, thì có thể ngọt ngào đến phát ngấy, nếu như anh đến mắt cũng không thèm nhìn một cái, thì cho dù bạn có chết trước mặt anh cũng vô ích.
Trong nháy mắt, sắc mặt Dung Ái trở nên rất khó coi, nghĩ lại, trong nhà cô cũng là người được nâng niu trong lòng bàn tay, đâu có ai dám nói với cô những lời ‘độc’ như vậy, “Tước, em chỉ muốn quà thôi mà, hơn nữa cũng là anh đã đồng ý trước rồi mà…”
Nam Dạ Tước cúi đầu xuống đang lựa thứ gì đó, có vẻ như anh thiếu kiên nhẫn mà ngẩng đầu lên, ” Không phải anh cho em tự chọn sao, Dung Ái, anh không thích con gái không hiểu chuyện.”
Dung Ân cảm giác được hai lỗ tai có chút nóng lên, cô ngẩng đầu lên, bàn tay của Nam Dạ Tước đem đầu
cô áp trở lại ” Em chọn đồ của em đi.”
Cô đành phải giả câm giả điếc, lúc này, người phục vụ cũng biết làm thế nào để hóa giải sự ngượng ngùng, đem toàn bộ trang sức kiểu mới từ trong quầy ra để trước mặt Dung Ái, rồi giới thiệu từng thứ một
Dung Ái mặc dù được nuông chiều, nhưng ở mặt này cũng rất hiểu chuyện, khóe miệng cứng đờ rất nhanh liền câu lên, cầm lấy túi xách đi về hướng quầy hàng khác, ” Tôi muốn cái này, cái này, còn cái kia nữa.”
Dung Ân ngẩng đầu nhìn về phía gương, cô vén tóc sang một bên, đôi bông tai này, trong lòng cô rất thích, “Chúng ta đi thôi.”
” Không xem cái khác nữa sao?” Hai tay Nam Dạ Tước xuyên qua eo của cô đặt ở tủ trên mặt bàn, đôi môi mỏng ghé sát tai, hai mắt cũng bởi vì ánh sáng long lanh phát ra từ nó mà trở nên sáng hơn.
”Không xem nữa, em chỉ thích cái này.”
Khóe miệng anh vì những lời này mà giương lên. Trước giờ, anh mua cho cô nhiều đồ như vậy, mà cô chưa từng đeo, huống chi cô nói thích trước mặt anh, Nam Dạ Tước tâm trạng trở nên thật tốt, đưa tay vén tóc Dung Ân ra sau tai, “Anh cũng thích”
Nhân viên kê hoá đơn, Dung Ái cũng chọn vài món rồi đi tới, Dung Ân nói còn muốn xem một chút, rồi một mình đi tới quầy khác.
“Tiểu thư, đây là nhẫn ngón út của nam, thủ công tinh tế, thiết kế đơn giản, cô muốn xem không?”
”Dung Ân vừa liếc đã nhìn thấy một chiếc trong số đó, nó nằm trong góc, không màu mè như các kiểu dáng khác, cả chiếc nhẫn sáng lấp lánh, chỉ có phía trên được điêu khắc hình cỏ ba lá rất nhỏ, nhìn rất xứng với chiếc bông tai của cô, ”Cho tôi xem cái này một chút, được không?”
Nhân viên lấy chiếc nhẫn ngón út ra, Dung Ân đeo nó lên ngón áp út của mình, vừa in, cô nhìn thoáng qua giá cả, phải hơn hai vạn tệ
”Tiểu Thư, muốn tặng ai phải không?”
Nam Dạ Tước đang đi về hướng bên này, Dung Ân mang chiếc nhẫn trả về, ”Lần sau tôi lại đến mua.”
Cô xoay người đi đến trước, tầm mắt người đàn ông liếc qua quầy hàng, ” Có phải là em nhìn trúng thứ gì không?”
“Không có, em chỉ xem linh tinh thôi.”
‘Nam Dạ Tước kéo tay của cô đi ra cửa, không hề để ý Dung Ái ở sau lưng, cô gái dậm chân, sắc mặt rất không cam lòng, nhìn bóng lưng của hai người đi ra cửa, cô từ trong túi móc điện thoại ra, gọi vào một dẫy số.
Hai người ở trung tâm mua được rất nhiều thứ, đa số đều là quần áo, thức ăn, đồ dùng, Nam Dạ Tước quen tiêu tiền như nước, xài được hay không xài được, cứ vừa ý thì nhét vào xe đẩy hàng. Dung Ân theo ở phía sau, thấy một số thứ thực sự không cần dùng đến,rồi đem nó nhặt lên rồi đặt vào chỗ cũ.
Trở lại trong xe, Dung Ân thắt dây an toàn, ” Em muốn đi thăm Tư Cần và bà nội.”
Vừa rồi còn lộ rõ hương vị năm mới, mà giờ đã phảng phất nỗi buồn không thể diễn tả, Nam Dạ Tước không nói lời nào, nhưng chiếc xe đã quay đầu lại.
Đến khu mộ, đã gần giữa trưa, ánh mặt trời vừa đúng chiếu rọi lên toàn bộ phía trên những cây tùng bách vững chãi, Nam Dạ Tước đậu xe ngay ngắn trong bãi đậu xe, anh chuẩn bị mở cửa, liền nghe Dung Ân nói,”Anh ở đây chờ em, em đi một mình.”
Động tác đi ra ngoài của Nam Dạ Tước khựng lại, anh biết rõ, cái chết của Tư Cần, Dung Ân luôn có khúc mắc với anh, ” Được”
Anh dõi mắt theo nhìn Dung Ân đi vào khu mộ, cô mua hai bó hoa bách hợp, sau khi đăng kí ở phòng thường trực, liền đi về phía mộ Tư Cần.
Dung Ân không ngờ, sẽ gặp Hạ Tử Hạo ở đây, người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen, thân hình cao lớn đang quỳ một chân trước mộ Tư Cần, bên trong có đặt bó hoa tươi cùng với đồ ăn mà Tư Cần thích khi còn sống. Năm mới sắp đến, người đàn ông này, anh không phải đang ở cùng vợ mình vui vẻ đón xuân sao? Tại sao lại chật vật như vậy mà quỳ gối ở đây, ống quần thẳng thớm dính không ít bụi bẩn, Dung Ân không gặp anh cũng gần một năm rồi, chỉ là ngẫu nhiên có thấy trên TV, Hạ Tử Hạo kết hôn với tiểu thư nhà họ Giang, sau khi cưới, luôn dùng hình tượng yêu thương xuất hiện ở trước mặt công chúng, tương kính như tân.
Dung Ân đặt hoa trong tay xuống mộ Tư Cần, người đàn ông lúc này mới để ý có người đến.
Anh ngẩng đầu lên, Dung Ân trông thấy hai mắt anh đỏ rực, so với lần đầu tiên khi cô gặp anh, người đàn ông thật sự tiều tụy, Dung Ân chuyển ánh nhìn về phía tấm hình trên bia mộ vẫn còn giữ nguyên vẻ mặt cô lúc trước. Cô vẫn còn nhớ rõ, hình ảnh Tử Hạo lúc đó lột tôm cho Tư Cần, một con, ánh mắt yêu chiều, rồi một con nữa, gương mặt hạnh phúc.
Người đàn ông không nghĩ tới sẽ gặp Dung Ân vào lúc này.
Anh cười nhẹ, “Có thể trò chuyện với cô ấy, cũng chỉ có hai chúng ta.”
“Anh bây giờ đã có cuộc sống của mình, quên Tư Cần đi, không phải là tốt hơn sao?”
Dung Ân nhìn ra được, người đàn ông này thật lòng yêu Tư Cần, anh nâng tay phải lên, ngón tay thon dài vuốt lên ảnh trên bia mộ, “Làm sao có thể quên được đây? Kiếp này tôi không thể quên được cô ấy, Tư Cần đi rồi, nhưng để lại tôi đau khổ chịu đựng một mối tình mà tôi không thể nào quên được, cô nói đi, cô ấy có phải quá ích kỷ.”
“Đúng vậy.” Người chết ra đi rồi là hết, nhưng không biết người còn sống, đau khổ hơn so với người đã chết, “Lúc trước tôi cũng nghĩ tới, tại sao Tư Cần phải chọn con đường chết, nhưng sau này tôi biết rồi, Hạ Tử Hạo, tôi là người ngoài cuộc, lúc tôi nhìn thấy anh ôm người vợ yêu kiều xuất hiện trước công chúng, tôi cũng buồn thay Tư Cần, nhưng nếu cảnh này đổi lại cô ấy là người ngoài cuộc? Thay vì phải chịu một cuộc tình vĩnh viễn cũng không thể đâm hoa kết trái này, đôi khi, giải thoát thật sự là lựa chọn duy nhất.”
“Nhưng cô ấy cần phải hiểu, tôi yêu cô ấy…”
“Yêu nhau không thể ở bên nhau, không phải càng đau khổ sao?”
Những điều này, kỳ thật Hạ Tử hạo đều hiểu, chỉ là anh vĩnh viễn không thể chấp nhận được, cuộc đời của anh đã khô héo, sống giống như cái xác không hồn, trong mắt người ngoài chỉ thấy ánh hào quang chiếu rọi, chỉ có tự anh hiểu, cảm giác cô đơn đó, mỗi lần nửa đêm tỉnh dậy, nhìn qua gương mặt nằm bên cạnh, lòng anh lạnh lẽo biết bao.
Dung Ân ngồi xuống trên thềm đá, nhớ về bóng lưng xoay người trên sân khấu hoa lệ của người đó, trong lòng đau thắt từng đợt.
“Dung Ân, cô là bạn tốt nhất của Tư Cần, là người duy nhất mà Tư Cần không bao giờ làm tổn thương…” Người đàn ông dựa đầu trên bia mộ, “Cô ấy thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của tôi, hỏi tôi, tại sao không để cô hạnh phúc, tại sao để cô ấy ra đi cũng không được yên lòng…”
Dung Ân thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía xa xăm.
Khóe miệng Hạ Tử Hạo vô lực câu lên, nụ cười đó, cảm giác giống như là chưa bao giờ nở ra, đã phải héo tàn, vô cùng lạnh lẽo, “Lúc trước tôi cảm thấy, tôi và Tư Cần sẽ không được hạnh phúc, Nam Dạ Tước cũng không xứng, nhưng mà, Dung Ân, cô nói đúng, thực sự hủy hoại Tư Cần chính là tôi. Cho nên đời này tôi cũng sẽ không có được hạnh phúc, cô ấy hi vọng cô có thể hạnh phúc, từ trước tới nay người ích kỷ chính là tôi.”
“Anh muốn nói gì?”
“Lúc Tư Cần ra đi, Nam Dạ Tước không hề nói, chỉ cần cô ấy nhảy xuống mọi chuyện mới có thể kết thúc, anh ta nói, anh ta có thể cho Tư Cần một thân phận mới, để cô ấy rời khỏi nơi này…” trong lòng Hạ Tử Hạo giống như có tảng đá rất lớn đang đè nặng, giờ đây, đang từ từ thử vác nó ra, “Tôi tin tưởng Tư Cần lúc đó đã động lòng, nhưng tôi không hứa được gì với cô ấy, cho nên cuối cùng cô ấy vẫn nhảy xuống, tôi ích kỷ đẩy tội lỗi này lên đầu của hai người, muốn để bản thân sống tốt hơn, nhưng mà, vô ích, tôi nên gánh chịu, vẫn là trốn không thoát. Lúc Tư Cần ra đi nói với Nam Dạ Tước, phải cho cô hạnh phúc, có nhớ lúc đó tôi có nói, cái chết của cô ấy có liên quan rất lớn tới cô, kỳ thật đều không phải, là tôi để cô ấy ra đi không được yên lòng, là tôi đã giẫm đạp lên tình yêu mà Tư Cần dành cho tôi …”
Hạ Hử Hạo dựa lên bia mộ, nước mắt lạnh băng theo khóe mắt chảy xuống, yêu sâu đậm như vậy, nhưng lại âm dương cách biệt, Dung Ân cũng không nói gì, thở dài, đứng lên. Mới vừa đi ra vài bước, chỉ thấy có mấy người lén la lén lút đi tới, đến trước mộ Tư Cần, lấy máy ảnh ngắm vào Hạ Tử Hạo chụp liên hồi, người đàn ông chán chường mà dựa vào, cũng không ngăn cản.
Hai tay Dung Ân để trong túi quần, đi ra cửa. Tư Cần, nếu như lúc trước cậu có thể chứng kiến người đàn ông này sống đau khổ như vậy, cậu có thể kiên quyết ra đi như vậy không?
Xa xa, đã nhìn thấy xe Nam Dạ Tước dừng ở cửa, một cánh tay người đàn ông gác ra ngoài cửa sổ, trong tay kẹp lấy điếu thuốc. Anh đang tựa lưng vào ghế ngồi, khói trắng sau lưng, gương mặt đó lúc ẩn lúc hiện. Dung Ân đứng lại bậc thang cuối cùng, thì ra là, vận mệnh đã rất chiếu cố cô, cô chỉ cần chịu quay đầu lại nhìn,điều cô cho rằng đã mất đi rồi, thì ra là vẫn luôn hiện hữu ở chỗ cũ.
Nghĩ như vậy, bước chân của Dung Ân bước nhanh hơn, người đàn ông cũng nhìn thấy hình bóng cô đang đi ra, anh vội đem thuốc lá ném xuống đất, quay xe lại.
Cô lên xe, thắt dây an toàn.
Đang lúc Nam Dạ Tước muốn khởi động xe, Dung Ân xoay đầu lại, “Lần sau, anh và em cùng vào nhé, thăm Tư Cần, và bà nội.”
Nam Dạ Tước gật đầu, đối với đề nghị đột ngột của cô có cảm thấy chút kỳ lạ, nhưng cũng không nói gì.Lúc khởi động xe, Dung Ân di chuyển về phía anh, đầu khẽ tựa vào vai anh.
Người đàn ông cảm giác nửa bên người đều cứng đờ, cúi đầu xuống, chỉ thấy Dung Ân nhắm mắt lại, hình như là đang thiếp ngủ, khuôn mặt an tường tĩnh lặng, thật là đẹp.
Trở lại Ngự Cảnh uyển, đã là hơn hai giờ, Dung Ân đói bụng đến choáng đầu hoa mắt, vứt bỏ giầy đi vào nhà, cô đi vào phòng bếp, nguyên liệu nấu ăn thì rất nhiều, nhưng bây giờ làm cũng không kịp để giải quyết vấn đề lớn này, cô lấy ra hai gói mì ăn liền, trong nhà ăn, Nam Dạ Tước đang đem những vật dụng lúc sáng mới mua đi vào.
Cô đột nhiên nhớ ra, người đàn ông này rất kén ăn, hầu như chưa bao giờ đụng vào mì ăn liền.
Dung Ân mang dép lê đầu thỏ đi ra ngoài, trước mặt Nam Dạ Tước sàn tới sàn lui, người đàn ông cũng đang rất đói bụng, “Tại sao không đi nấu cơm?”
Cô xoay người, đưa mặt tiến sát trước mắt Nam Dạ Tước, “Hay là, em nấu mì nha, được không?”
Lông mày người đàn ông níu lại, “Mì gì?”
Dung Ân hai tay giấu ở phía sau, “Mì trứng gà, thêm ít rau xanh và nấm hương,thơm lắm đấy…”
Nhìn vào sắc mặt Nam Dạ Tước hiển nhiên là không vui, nhưng vẫn câu khóe miệng lên, “Được thôi.” Lúc trước cô nấu xong rồi vứt ở đó, không quan tâm anh thích ăn hay không,từ trước đến giờ sẽ không nịnh nọt như vậy mà hỏi lấy một câu.
Dung Ân nhón mũi chân đi vào phòng bếp, xé gói mì ra, suy nghĩ một chút, lại lấy ra một gói.
Không bao lâu, hương thơm từ phòng bếp truyền ra ngoài, Nam Dạ Tước tiến vào, Dung Ân đã bỏ mì vào, lớp trên rau xanh và nấm hương nổi lên, còn có nấm kim châm mà hai người đều thích ăn, Dung Ân tắt lửa, múc một muỗng súp muốn nếm thử mùi vị. Người đàn ông đói đến nỗi ngực dán vào lưng, Dung Ân thổi thổi, sau khi xác định sẽ không bị phỏng miệng, đem cái thìa đưa đến miệng Nam Dạ Tước. Thấy anh mở to hai con mắt không há miệng, Dung Ân liền cười nói, “Buổi tối sẽ nấu cơm, nhanh lên, nếm thử đi.”
“Ngon không?”
Con ngươi đen láy trong mắt người đàn ông sáng lên lạ kỳ, một cảm giác ấm áp lan tỏa nhẹ nhàng rồi thấm sâu vào trong xương tủy, anh ôm chặt lấy mặt Dung Ân, hơi thở nóng rực phả ra, Nam Dạ Tước đẩy cô lên trên bàn bếp, hai tay anh đem cô ôm sát vào trong ngực, rất mạnh, mà ngay cả hôn môi cũng vô cùng điên cuồng, dường như muốn đoạt lấy hơi thở của Dung Ân.
Lần này, cô không đẩy ra nữa, lông mi khẽ run, hai người gần sắp nghẹt thở mới buông tay ra, trán tựa vào nhau, Nam Dạ Tước mở mắt ra đã nhìn thấy cô, khuôn mặt ửng hồng.
Dung Ân đem hai tay của anh kéo xuống, người đàn ông rất cao, lúc cô ngẩng đầu lên, phải nhón mũi chân lên, hai tay Dung Ân ôm lấy cổ Nam Dạ Tước, cằm cô nhẹ gối lên vai người đàn ông, hai má kề sát vào nhau, vẫn ửng hồng như cũ, “Anh, còn yêu em không?”
Nói xong, Dung Ân hai tay không khỏi nắm chặt lại, kẹp chặt cổ Nam Dạ Tước, dường như làm anh khó thở.
Thân hình người đàn ông thẳng tắp, sắc mặt bị hơi nóng dày đặt trong phòng bếp càng làm anh trở nên sắc nét, anh yêu cô, đây là sự thật không thể thay đổi, cũng là điểm yếu của Nam Dạ Tước, anh trốn không thoát, “Yêu”
Yêu, là được rồi.
Dung Ân câu nhẹ khóe môi, cô đứng dậy, mặt dán chặt vào mặt Nam Dạ Tước, để cho anh cảm nhận trái tim đang đập thình thịch của cô lúc này, “Hai người chúng ta, trước sau đều chưa yêu sâu đậm như nhau, Nam Dạ Tước, anh chờ em, để em cố gắng đuổi kịp bước chân anh, được không?”
Cổ họng người đàn ông nuốt xuống, hai tay rủ xuống tại bên người, run rẩy ôm eo Dung Ân, anh không thể phủ nhận, những lời anh nghe được này là những lời nói khiến anh cảm động và xót xa nhất.
Kiêu ngạo như anh, thua trên tay người phụ nữ này, anh không hề hối hận.
Dung Ân nhẹ lui người, trán dựa sát vào trán anh, “Chỉ cần anh chịu đợi em, em bảo đảm, em sẽ đuổi kịp anh, thậm chí vượt qua anh…”
Nam Dạ Tước không biết mình còn có thể nói điều gì, chỉ biết ra sức ôm chặt lấy cô, hôn thật sâu.
Lúc ăn tối, mì nở hết cả, nhưng đây lại trở thành bữa cơm khó quên nhất của Nam Dạ Tước, đã từng, anh rất muốn xé ông trời ra nhìn xem, ông trời có phải mù hay không, nhưng đến bây giờ mới biết, những việc anh làm, cô đều để trong mắt, lòng Dung Ân, cuối cùng không lạnh như băng như lúc ban đầu, cuối cùng được anh hâm nóng rồi.
Sau bữa cơm tối, Dung Ân đứng ở trong phòng tắm soi gương, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì hơi nước nóng mà lộ ra vô cùng đỏ ửng, cô hồi hộp nắm lấy áo ngủ trên người, đầu tóc xả ra ở sau lưng, còn có bọt nước đọng lại, cô dùng sức vỗ vỗ mặt, cô biết rõ, đêm nay, sẽ không giống bất cứ đêm nào trước đây.