"Chính cô đã hại ông ấy thành bộ dạng khổ sở như bây giờ, tôi muốn cô phải đền mạng." Người phụ nữ kia điên cuồng la hét. May mà đêm đã khuya, mọi người đều đã về nhà và đóng kín cửa. Dung Ân ngẩng đầu, cô thấy đèn trong nhà vẫn còn sáng thì hoảng hốt, bước chân từ từ lùi về phía sau: "Cho dù ông ấy có làm sai thì các người cũng không thể đối xử với ông ấy như vậy. Ông ấy là chồng của tôi... Bây giờ ông ấy sống không bằng chết. Sau này chúng tôi phải làm sao, tôi còn có một đứa con nhỏ, hu hu..."
Người phụ nữ kia vừa nói vừa khóc. Tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch. Giọng nói ai oán thê lương, thanh âm rời rạc, tắc nghẹn.
"Tôi muốn cô phải đền mạng, đều là tại cô, tất cả là tại cô ——"
Một tia sáng lóe lên trên tay phải người phụ nữ, chiếu sáng vẻ mặt lo lắng méo mó của bà ta. Dung Ân nhìn thấy rõ đó là một cái bật lửa.
Không hề nghĩ ngợi cô chạy ngay ra bên ngoài. Hiện tại trong đầu Dung Ân trống rỗng. Phía sau, tiếng bước chân càng lúc càng gần, tốc độ rất nhanh, giống như chỉ cần vươn tay là có thể với đến vạt áo của cô. Dung Ân không biết cô đã chạy bao lâu, cảnh vật xung quanh càng lúc càng thưa thớt. Cô giơ tay ra vẫy xe, nhưng căn bản người phụ nữ kia không cho cô cơ hội lên xe. Tiếng bước chân lúc nào cũng bám sát ngay phía sau.
Vì chạy nhanh nên chiếc túi xách trong tay cũng trở nên vướng víu. Người đầu tiên Dung Ân nghĩ đến lúc này là Diêm Việt. Cô vừa chạy vừa móc điện thoại trong túi. Số điện thoại Diêm Việt luôn luôn nằm ở vị trí phím tắt số một, chỉ cần một thao tác là có thể kết nối.
Dường như ngay tức khắc, đầu dây bên kia vang lên giọng nói công thức cứng ngắc mà lạnh lẽo: "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."
Dung Ân nắm chặt chiếc di động trong lòng bàn tay. Sợ hãi, tủi thân, đủ loại cảm xúc cùng nhau ập đến. Cô thở hổn hển, sức lực càng ngày càng yếu, không biết còn có thể chạy được bao lâu. Vào lúc cô cần đến Diêm Việt nhất, thế nhưng, ngay cả một cú điện thoại cô cũng không gọi được.
Trái tim trong khoảnh khắc bị sự mất mát và tuyệt vọng xâm chiếm. Bỗng nhiên cô muốn khóc, muốn ngồi ngay xuống đường để khóc một trận cho thỏa.
Nhưng, cô không thể, cô chưa muốn chết.
Cổ họng vì vừa chạy vừa thở mà bỏng rát, cả lồng ngực đau đớn như bị lửa thiêu.
Lúc này, động tác chạy đã trở nên máy móc. Vào lúc cô sắp kiệt sức, thì phía sau truyền đến một tiếng phanh xe chói tai, ngay sau đó là một tiếng va chạm rồi tiếng bước chân luôn luôn đuổi theo cũng biến mất.
Cả người Dung Ân như bị rút hết sức lực, cuối cùng cô không thể chống đỡ được nữa ngã quỵ xuống đường.
Cách đó khoảng mười bước chân, người phụ nữ kia nằm cạnh chiếc xe thể thao màu xanh ngọc thở hổn hển. Chính chiếc xe đã tông ngã bà ta, nhưng cũng không va chạm quá mạnh.
Dung Ân cứ tưởng người phụ nữ kia đã từ bỏ, không ngờ mới hơn nửa phút bà ta lại đứng dậy. Ngay lúc đó cửa xe mở ra, người đàn ông bước xuống có đôi mắt thâm sâu vô cùng sắc bén.
Dung Ân phải thừa nhận, vào lúc này, cô không khỏi cảm kích Nam Dạ Tước. Con người, một khi lâm vào nghịch cảnh sẽ sinh ra cảm giác muốn nương tựa mãnh liệt vào người đột nhiên xuất hiện.
Người đàn bà kia vươn tay định nhặt lại cái bật lửa, nhưng bị Nam Dạ Tước nhấc chân dẫm lên mu bàn tay.
"Tại sao trông cô lại thảm hại như vậy?"
Nam Dạ Tước nheo mắt, nhìn xăng trên người cô nhỏ từng giọt, từng giọt xuống mặt đất.
Sắc mặt cô trắng bệch. Không biết vì hoảng sợ, hay là vì vừa chạy đã tiêu hao hết sức lực. Dưới chân, người phụ nữ kia kêu lên đau đớn: "Thả tôi ra ——"
"Bà không nên động đến cô ấy." Ngữ khí của Nam Dạ Tước vẫn điềm tĩnh như cũ: "Bà là ai?"
"Cô ta hại chồng tôi thành như vậy, tôi muốn thiêu chết cô ta..." Trong mắt của bà ta, cho dù trước đây, giám đốc Lý ở ngoài có ăn chơi đàng điếm đến mức nào, thì về nhà ông ta vẫn là chồng của bà ta.
Nam Dạ Tước đã đoán ra người phụ nữ kia là ai, anh thả lỏng chân: "Ông ta đã biến thành như vậy, tôi cũng không muốn làm khó bà."
Tình trạng lúc này của Dung Ân chỉ cần một chút lửa là có thể sẽ gây ra hậu quả khó lường. Nam Dạ Tước vẫn chưa thả tay của người phụ nữ kia ra, anh nhìn về phía Dung Ân: "Lên xe."
Trên người cô nhớp nháp khó chịu, gió thổi qua khiến cô lạnh nổi hết da gà. Dung Ân lết đến trước chiếc xe thể thao sang trọng, hơi do dự nhìn về phía Nam Dạ Tước.
"Làm bẩn không cần cô đền."
Dung Ân đi vòng qua thân xe, cô nhìn thấy đôi mắt đầy thù hận của người phụ nữ kia, đôi mắt đó đang phừng phừng giống như hai ngọn lửa đốt cháy cả người cô. Dung Ân ngồi vào vị trí ghế phụ. Cô khẽ cúi đầu, hai tay nắm chặt chiếc túi xách trong tay.
"Ngày mai tôi sẽ cho người mang một khoản tiền đến bệnh viện, cuộc sống từ nay về sau của các người sẽ không cần lo lắng." Lần này Nam Dạ Tước không muốn đuổi tận giết tuyệt. Huống hồ, đối phương cũng không phải là kẻ thù của mình. Một người phụ nữ có thể làm đến mức này vì chồng của mình cũng không có mấy người.
Anh bỏ chân ra, đi đến mở cửa xe, lên xe.
Trong lúc anh thắt dây an toàn, người phụ nữ kia thừa dịp cả hai người đều không chú ý nhặt chiếc bật lửa kia lên, bật lửa, rồi ném về phía chiếc xe thể thao mui trần.
Dung Ân cúi đầu không biết có nguy hiểm đang đến gần. Nam Dạ Tước vốn có tính cảnh giác cao. “Chết tiệt!” Dung Ân chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy anh kéo cô sang rồi ôm cô vào trong lòng. Sau đó, anh giơ tay ra chắn cái bật lửa hất ngược ra ngoài.
"Tôi muốn cô ta chết, cô ta phải chết ——"
Lần duy nhất mềm lòng, suýt chút nữa thì...
Khuôn mặt Nam Dạ Tước lạnh lẽo u ám, cả người đã tỏa ra vẻ khát máu. Dung Ân ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đang bốc hỏa của anh, đôi môi mím lại lạnh lùng khiến người ta run rẩy. Người phụ nữ kia, định nhặt cái bật kia lên ném lại một lần nữa. Nhưng Nam Dạ Tước cũng không để bà ta có cơ hội, anh giẫm mạnh chân ga, vứt người phụ nữ điên cuồng lại phía sau.
Cửa sổ xe đã đóng kín, trong xe cũng bật điều hòa; người từ từ ấm lên nhưng tay chân Dung Ân vẫn lạnh run. Nam Dạ Tước im lặng lái xe không nói nửa lời, mu bàn tay vì lúc nãy chắn cái bật lửa mà bầm tím một mảng.
"Cảm ơn, cảm ơn anh."
"Nếu đã làm ra những việc đó, tại sao không cho người thu dọn tàn cục." Lúc Diêm Việt xuống tay hẳn là nên nghĩ đến sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn như thế này.
Dung Ân á khẩu không trả lời được, thậm chí ngay cả sức lực để thanh minh hộ anh ta cũng không có.
Dưới ánh đèn, sắc mặt Nam Dạ Tước thật sự không tốt. Anh nhìn về phía Dung Ân "tốt bụng" mở miệng: "Cô có muốn tôi đưa đến chỗ hắn ta không?"
Hiện tại, ngay cả Diêm Việt ở đâu cô cũng không biết. Trong lòng dâng lên cảm giác thê lương, cô lắc đầu: "Không cần, anh cho tôi xuống ở ngã tư phía trước là được."
Nam Dạ Tước tăng tốc, xe tiến vào một ngôi biệt thự sang trọng, nơi này Dung Ân chưa từng đến.
Thấy cô chưa xuống xe, tính khí khó chịu của Nam Dạ Tước vẫn không thay đổi. Anh mở cửa xe: "Cô yên tâm, người cô hôi như vậy, có bảo tôi làm tôi cũng không có hứng."
Mùi hôi nồng nặc đúng là khiến người ta chạy còn không kịp. Lúc Dung Ân xuống xe mới cảm thấy lạnh, Nam Dạ Tước liền cởi áo vest trên người khoác lên vai cô. Cô mở miệng định nói gì đó nhưng anh đã đi nhanh về phía trước.
Hai tay giữ chặt chiếc áo, Dung Ân mỉm cười, cảm nhận được hơi ấm Nam Dạ Tước vẫn còn lưu lại trên áo, một sự ấm áp cần thiết vào lúc này.
Nơi đây là một chỗ ở khác của Nam Dạ Tước. Lúc Dung Ân vào nhà, anh đã cởi sạch chỉ còn sót lại một cái quần lót. Cà vạt, áo, quần rải khắp phòng khách. Thân thể cao lớn hoàn mỹ thoải mái phơi bày trước cửa sổ bằng kính to đùng, hình như anh còn đang phân vân xem có nên cởi nốt quần lót ra không. Dung Ân mất tự nhiên đứng ở cửa, ánh mắt không biết phải nhìn về phía nào.
"Cô không thấy khó chịu à?"
Nam Dạ Tước vứt quần áo dính xăng ra, anh khó chịu đá chiếc quần ra xa: "Tầng hai có phòng tắm, hay là chúng ta tắm cùng nhau?"
"Chính cô đã hại ông ấy thành bộ dạng khổ sở như bây giờ, tôi muốn cô phải đền mạng." Người phụ nữ kia điên cuồng la hét. May mà đêm đã khuya, mọi người đều đã về nhà và đóng kín cửa. Dung Ân ngẩng đầu, cô thấy đèn trong nhà vẫn còn sáng thì hoảng hốt, bước chân từ từ lùi về phía sau: "Cho dù ông ấy có làm sai thì các người cũng không thể đối xử với ông ấy như vậy. Ông ấy là chồng của tôi... Bây giờ ông ấy sống không bằng chết. Sau này chúng tôi phải làm sao, tôi còn có một đứa con nhỏ, hu hu..."
Người phụ nữ kia vừa nói vừa khóc. Tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch. Giọng nói ai oán thê lương, thanh âm rời rạc, tắc nghẹn.
"Tôi muốn cô phải đền mạng, đều là tại cô, tất cả là tại cô ——"
Một tia sáng lóe lên trên tay phải người phụ nữ, chiếu sáng vẻ mặt lo lắng méo mó của bà ta. Dung Ân nhìn thấy rõ đó là một cái bật lửa.
Không hề nghĩ ngợi cô chạy ngay ra bên ngoài. Hiện tại trong đầu Dung Ân trống rỗng. Phía sau, tiếng bước chân càng lúc càng gần, tốc độ rất nhanh, giống như chỉ cần vươn tay là có thể với đến vạt áo của cô. Dung Ân không biết cô đã chạy bao lâu, cảnh vật xung quanh càng lúc càng thưa thớt. Cô giơ tay ra vẫy xe, nhưng căn bản người phụ nữ kia không cho cô cơ hội lên xe. Tiếng bước chân lúc nào cũng bám sát ngay phía sau.
Vì chạy nhanh nên chiếc túi xách trong tay cũng trở nên vướng víu. Người đầu tiên Dung Ân nghĩ đến lúc này là Diêm Việt. Cô vừa chạy vừa móc điện thoại trong túi. Số điện thoại Diêm Việt luôn luôn nằm ở vị trí phím tắt số một, chỉ cần một thao tác là có thể kết nối.
Dường như ngay tức khắc, đầu dây bên kia vang lên giọng nói công thức cứng ngắc mà lạnh lẽo: "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."
Dung Ân nắm chặt chiếc di động trong lòng bàn tay. Sợ hãi, tủi thân, đủ loại cảm xúc cùng nhau ập đến. Cô thở hổn hển, sức lực càng ngày càng yếu, không biết còn có thể chạy được bao lâu. Vào lúc cô cần đến Diêm Việt nhất, thế nhưng, ngay cả một cú điện thoại cô cũng không gọi được.
Trái tim trong khoảnh khắc bị sự mất mát và tuyệt vọng xâm chiếm. Bỗng nhiên cô muốn khóc, muốn ngồi ngay xuống đường để khóc một trận cho thỏa.
Nhưng, cô không thể, cô chưa muốn chết.
Cổ họng vì vừa chạy vừa thở mà bỏng rát, cả lồng ngực đau đớn như bị lửa thiêu.
Lúc này, động tác chạy đã trở nên máy móc. Vào lúc cô sắp kiệt sức, thì phía sau truyền đến một tiếng phanh xe chói tai, ngay sau đó là một tiếng va chạm rồi tiếng bước chân luôn luôn đuổi theo cũng biến mất.Cả người Dung Ân như bị rút hết sức lực, cuối cùng cô không thể chống đỡ được nữa ngã quỵ xuống đường.
Cách đó khoảng mười bước chân, người phụ nữ kia nằm cạnh chiếc xe thể thao màu xanh ngọc thở hổn hển. Chính chiếc xe đã tông ngã bà ta, nhưng cũng không va chạm quá mạnh.
Dung Ân cứ tưởng người phụ nữ kia đã từ bỏ, không ngờ mới hơn nửa phút bà ta lại đứng dậy. Ngay lúc đó cửa xe mở ra, người đàn ông bước xuống có đôi mắt thâm sâu vô cùng sắc bén.
Dung Ân phải thừa nhận, vào lúc này, cô không khỏi cảm kích Nam Dạ Tước. Con người, một khi lâm vào nghịch cảnh sẽ sinh ra cảm giác muốn nương tựa mãnh liệt vào người đột nhiên xuất hiện.
Người đàn bà kia vươn tay định nhặt lại cái bật lửa, nhưng bị Nam Dạ Tước nhấc chân dẫm lên mu bàn tay.
"Tại sao trông cô lại thảm hại như vậy?"
Nam Dạ Tước nheo mắt, nhìn xăng trên người cô nhỏ từng giọt, từng giọt xuống mặt đất.
Sắc mặt cô trắng bệch. Không biết vì hoảng sợ, hay là vì vừa chạy đã tiêu hao hết sức lực. Dưới chân, người phụ nữ kia kêu lên đau đớn: "Thả tôi ra ——"
"Bà không nên động đến cô ấy." Ngữ khí của Nam Dạ Tước vẫn điềm tĩnh như cũ: "Bà là ai?"
"Cô ta hại chồng tôi thành như vậy, tôi muốn thiêu chết cô ta..." Trong mắt của bà ta, cho dù trước đây, giám đốc Lý ở ngoài có ăn chơi đàng điếm đến mức nào, thì về nhà ông ta vẫn là chồng của bà ta.
Nam Dạ Tước đã đoán ra người phụ nữ kia là ai, anh thả lỏng chân: "Ông ta đã biến thành như vậy, tôi cũng không muốn làm khó bà."
Tình trạng lúc này của Dung Ân chỉ cần một chút lửa là có thể sẽ gây ra hậu quả khó lường. Nam Dạ Tước vẫn chưa thả tay của người phụ nữ kia ra, anh nhìn về phía Dung Ân: "Lên xe."
Trên người cô nhớp nháp khó chịu, gió thổi qua khiến cô lạnh nổi hết da gà. Dung Ân lết đến trước chiếc xe thể thao sang trọng, hơi do dự nhìn về phía Nam Dạ Tước.
"Làm bẩn không cần cô đền."
Dung Ân đi vòng qua thân xe, cô nhìn thấy đôi mắt đầy thù hận của người phụ nữ kia, đôi mắt đó đang phừng phừng giống như hai ngọn lửa đốt cháy cả người cô. Dung Ân ngồi vào vị trí ghế phụ. Cô khẽ cúi đầu, hai tay nắm chặt chiếc túi xách trong tay.
"Ngày mai tôi sẽ cho người mang một khoản tiền đến bệnh viện, cuộc sống từ nay về sau của các người sẽ không cần lo lắng." Lần này Nam Dạ Tước không muốn đuổi tận giết tuyệt. Huống hồ, đối phương cũng không phải là kẻ thù của mình. Một người phụ nữ có thể làm đến mức này vì chồng của mình cũng không có mấy người.
Anh bỏ chân ra, đi đến mở cửa xe, lên xe.
Trong lúc anh thắt dây an toàn, người phụ nữ kia thừa dịp cả hai người đều không chú ý nhặt chiếc bật lửa kia lên, bật lửa, rồi ném về phía chiếc xe thể thao mui trần.
Dung Ân cúi đầu không biết có nguy hiểm đang đến gần. Nam Dạ Tước vốn có tính cảnh giác cao. “Chết tiệt!” Dung Ân chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy anh kéo cô sang rồi ôm cô vào trong lòng. Sau đó, anh giơ tay ra chắn cái bật lửa hất ngược ra ngoài.
"Tôi muốn cô ta chết, cô ta phải chết ——"
Lần duy nhất mềm lòng, suýt chút nữa thì...
Khuôn mặt Nam Dạ Tước lạnh lẽo u ám, cả người đã tỏa ra vẻ khát máu. Dung Ân ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đang bốc hỏa của anh, đôi môi mím lại lạnh lùng khiến người ta run rẩy. Người phụ nữ kia, định nhặt cái bật kia lên ném lại một lần nữa. Nhưng Nam Dạ Tước cũng không để bà ta có cơ hội, anh giẫm mạnh chân ga, vứt người phụ nữ điên cuồng lại phía sau.
Cửa sổ xe đã đóng kín, trong xe cũng bật điều hòa; người từ từ ấm lên nhưng tay chân Dung Ân vẫn lạnh run. Nam Dạ Tước im lặng lái xe không nói nửa lời, mu bàn tay vì lúc nãy chắn cái bật lửa mà bầm tím một mảng.
"Cảm ơn, cảm ơn anh."
"Nếu đã làm ra những việc đó, tại sao không cho người thu dọn tàn cục." Lúc Diêm Việt xuống tay hẳn là nên nghĩ đến sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn như thế này.
Dung Ân á khẩu không trả lời được, thậm chí ngay cả sức lực để thanh minh hộ anh ta cũng không có.
Dưới ánh đèn, sắc mặt Nam Dạ Tước thật sự không tốt. Anh nhìn về phía Dung Ân "tốt bụng" mở miệng: "Cô có muốn tôi đưa đến chỗ hắn ta không?"
Hiện tại, ngay cả Diêm Việt ở đâu cô cũng không biết. Trong lòng dâng lên cảm giác thê lương, cô lắc đầu: "Không cần, anh cho tôi xuống ở ngã tư phía trước là được."
Nam Dạ Tước tăng tốc, xe tiến vào một ngôi biệt thự sang trọng, nơi này Dung Ân chưa từng đến.
Thấy cô chưa xuống xe, tính khí khó chịu của Nam Dạ Tước vẫn không thay đổi. Anh mở cửa xe: "Cô yên tâm, người cô hôi như vậy, có bảo tôi làm tôi cũng không có hứng."
Mùi hôi nồng nặc đúng là khiến người ta chạy còn không kịp. Lúc Dung Ân xuống xe mới cảm thấy lạnh, Nam Dạ Tước liền cởi áo vest trên người khoác lên vai cô. Cô mở miệng định nói gì đó nhưng anh đã đi nhanh về phía trước.
Hai tay giữ chặt chiếc áo, Dung Ân mỉm cười, cảm nhận được hơi ấm Nam Dạ Tước vẫn còn lưu lại trên áo, một sự ấm áp cần thiết vào lúc này.
Nơi đây là một chỗ ở khác của Nam Dạ Tước. Lúc Dung Ân vào nhà, anh đã cởi sạch chỉ còn sót lại một cái quần lót. Cà vạt, áo, quần rải khắp phòng khách. Thân thể cao lớn hoàn mỹ thoải mái phơi bày trước cửa sổ bằng kính to đùng, hình như anh còn đang phân vân xem có nên cởi nốt quần lót ra không. Dung Ân mất tự nhiên đứng ở cửa, ánh mắt không biết phải nhìn về phía nào.
"Cô không thấy khó chịu à?"
Nam Dạ Tước vứt quần áo dính xăng ra, anh khó chịu đá chiếc quần ra xa: "Tầng hai có phòng tắm, hay là chúng ta tắm cùng nhau?"