Hắn nhìn tôi với con mắt chẳng mấy thiện cảm:
“ An Hạ Nhiên, rốt cuộc là cậu bị sao vậy hả? ”
Tôi đỏ mặt, ấp úng:
“ Dì...dì cả nhà tôi đến...”
Hắn dãn lông mày ra, rồi dắt tôi đi. Tôi ngún nguẩy hỏi:
“ Đi đâu? Tôi không đi được nữa! ”
“ Cậu lo dì cậu ở nhà đợi cậu phải không? Đừng lo, tôi sẽ đưa cậu về gặp dì cậu! ” Hắn chắc nịch.
Lúc này, tôi.mới hiểu ra vẫn đề là...hắn vẫn...chưa thông não. Loại người như hắn mà cũng “chong xáng” được như thế này hay sao?
Từ xa, bóng lão hiện lên ngày một rõ. Tôi bỏ lại lòng tự trọng, chạy lại gần lão. Mãi sau mới nhìn thấy Âu Dương Nhược Giai đi bên cạnh lão, miệng cười rộng đến tận mang tai.
“ Khánh. Tao...có việc nhờ mày giúp! ” Tôi hắng giọng
Lão nghe thế thì vội vàng hỏi:
“ Giúp gì? ”
Tôi nhìn Âu Dương Nhược Giai một cách kinh khủng, rồi kéo lão lại gần, nói thỏ thẻ một lúc. Mãi sau, lão mới thốt lên:
“ Ớ...hôm nay là kì sinh lý của mày, ayza...tao quên mất! ”
Tôi vội bịt miệng lão lại, gào thầm:
“ Vậy thì mau đi đi...”
“ Hăo le! ”
Lão nói rồi lật đật đi luôn. Âu Dương Nhược Giai hét toáng lên:
“ Bạn học Minh Khánh, cậu đi đâu vậy? ”
“ Xin lỗi lớp trưởng, tôi có việc đột xuất! ”
Tôi nhìn cô ta với ánh mắt không thể khinh bỉ hơn...
Hóa ra...khoảng cách giữa tôi và Lâm Phong Thần, cũng không thể bằng Vương Minh Khánh.
Lão vẫn là người tôi tin tưởng, giao cho trách nhiệm to lớn này.
“ An Hạ Nhiên, rốt cuộc là cậu bị sao vậy hả? ”
Tôi đỏ mặt, ấp úng:
“ Dì...dì cả nhà tôi đến...”
Hắn dãn lông mày ra, rồi dắt tôi đi. Tôi ngún nguẩy hỏi:
“ Đi đâu? Tôi không đi được nữa! ”
“ Cậu lo dì cậu ở nhà đợi cậu phải không? Đừng lo, tôi sẽ đưa cậu về gặp dì cậu! ” Hắn chắc nịch.
Lúc này, tôi.mới hiểu ra vẫn đề là...hắn vẫn...chưa thông não. Loại người như hắn mà cũng “chong xáng” được như thế này hay sao?
Từ xa, bóng lão hiện lên ngày một rõ. Tôi bỏ lại lòng tự trọng, chạy lại gần lão. Mãi sau mới nhìn thấy Âu Dương Nhược Giai đi bên cạnh lão, miệng cười rộng đến tận mang tai.
“ Khánh. Tao...có việc nhờ mày giúp! ” Tôi hắng giọng
Lão nghe thế thì vội vàng hỏi:
“ Giúp gì? ”
Tôi nhìn Âu Dương Nhược Giai một cách kinh khủng, rồi kéo lão lại gần, nói thỏ thẻ một lúc. Mãi sau, lão mới thốt lên:
“ Ớ...hôm nay là kì sinh lý của mày, ayza...tao quên mất! ”
Tôi vội bịt miệng lão lại, gào thầm:
“ Vậy thì mau đi đi...”
“ Hăo le! ”
Lão nói rồi lật đật đi luôn. Âu Dương Nhược Giai hét toáng lên:
“ Bạn học Minh Khánh, cậu đi đâu vậy? ”
“ Xin lỗi lớp trưởng, tôi có việc đột xuất! ”
Tôi nhìn cô ta với ánh mắt không thể khinh bỉ hơn...
Hóa ra...khoảng cách giữa tôi và Lâm Phong Thần, cũng không thể bằng Vương Minh Khánh.
Lão vẫn là người tôi tin tưởng, giao cho trách nhiệm to lớn này.