Trong khoảng thời gian Triệu Tân nằm viện, Hiên Viên Hàn vẫn làm tròn nhiệm vụ của một “Phu quân”, cố gắng chăm sóc Triệu Tân.
Do tác động từ những lời mẫu thân nói cùng với biểu hiện của Hiên Viên Hàn, Triệu Tân phát hiện ra bây giờ hận ý đối với Hiên Viên Hàn đã chậm rãi tiêu tan từ lâu, hắn đã từng hận đến mức muốn giết nam nhân kia thế nhưng bây giờ điều đó lại ở một nơi xa lắm.
Thân thể Triệu Tân hồi phục rất nhanh, một tuần sau khi tỉnh lại, những chỗ trầy xước trên người đều đã khỏi hẳn ngoại trừ cánh tay bị gãy và vết thương trên bụng nên, Triệu Tân lại phải tiếp tục ở lại bệnh viện.
Mỗi lần thay quần áo nhìn vết thương bụng, Triệu Tân đều có điểm không hiểu.
“Tân Tân, ngươi cài cúc xong chưa? Ma ma làm món thịt bò nạm đôn thổ đậu ngươi thích ăn đây này .” Nhìn Triệu Tân nằm trên giường đờ người ra, Hiên Viên Hàn trong tay vẫn đang cầm cà mèn giữ ấm ôn nhu nói.
“Hiên Viên Hàn, trước tiên ngươi bỏ cái kia xuống, ta có việc muốn hỏi ngươi.”
“Xảy ra chuyện gì vậy, ngươi có sao không?” Nhìn đôi lông mày Triệu Tân đang nhăn lại, Hiên Viên Hàn có chút lo lắng hỏi, hắn rất sợ bảo bối của mình có điểm khó chịu.
“Ta không sao, chỉ là muốn hỏi ngươi, vết thương trên bụng ta là do tai nạn thật sao?” Phớt lờ đi ánh nhìn lo lắng của nam nhân, Triệu Tân vẫn muốn biết được sự thật.
“Cho đến bây giờ ngươi vẫn không tin ta sao? Nếu như ngươi không tin lời ta nói, ta đây sẽ trực tiếp đi mời bác sĩ hôm đó phẫu thuật cho ngươi đến đây để cho bọn họ nói cho ngươi biết đâu là sự thực, như thế được rồi chứ?”
“Không cần, ta tin ngươi, chỉ là. . . Chỉ là ta đối với vết thương không hề có chút ấn tượng nào cả, cho nên mới hỏi ngươi thôi.” Nghe nam nhân nói có chút thanh âm đau thương, Triệu Tân không đành lòng nên giải thích lý do, mong nam nhân ấy đừng dùng thanh âm như vậy nói với hắn, ngẫm lại thanh âm đó làm hắn thấy khó chịu nhưng lại không nghĩ ra lý do vì sao lại có cảm giác như thế.
“Không sao đâu, chỉ cần ngươi tin ta là tốt rồi.” Hiên Viên Hàn nở một nụ cười hài lòng nói, xoay tay mở cà mèn, đối Triệu Tân nói: “Nào ăn cơm thôi, nếu cứ để như thế, chốc nữa đồ ăn nguội hết đấy. Ma ma cố ý làm cho ngươi đó, còn có đôn thang nữa, đều là muốn ngươi mau bình phục đó. Tân Tân, quay qua đây nào, ta uy ngươi.”
Bởi vì Triệu Tân là người thuận tay phải, hiện tại tay phải bị thương, nhưng tay trái lại dùng không quen. Mỗi ngày đến giờ ăn chỉ có thể để Hiên Viên Hàn uy mình, tuy nói là ăn như vậy đã một tuần rồi nhưng mỗi lần ăn Triệu Tân lại cảm thấy không được tự nhiên.
Nhìn nam nhân ngồi bên cạnh giường một tay cầm cà mèn, tay kia cầm một cái thìa chờ uy mình ăn, mặt Triệu Tân đột nhiên có chút đỏ lên. Nhưng để đề phòng vết thương trên bụng há miệng, Triệu Tân chỉ có thể nửa nằm nửa ngồi trên giường để Hiên Viên Hàn uy từng muỗng, còn có ánh mắt sủng ái của Hiên Viên Hàn, làm cho Triệu Tân sắc mặt phiếm hồng mong sao bữa ăn nhanh chóng kết thúc.
“Ta sẽ xuất viện.” Nhìn Hiên Viên Hàn thu thập đông tây, Triệu Tân rầu rĩ nói.
“Vì sao lại vội vàng xuất viện vậy? Tân Tân, thương thế của ngươi còn chưa có hảo, chờ vết thương liền miệng rồi ra viện cũng được mà?” Hiểu rõ nguyên nhân muốn xuất viện sớm của Triệu Tân, Hiên Viên Hàn chỉ có thể nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Ta không muốn, vết thương trên người ta cũng ổn rồi, ở lại đây chỉ tổ lãng phí thời gian, hơn nữa ta hiện tại ngày nào cũng nằm trên giường, nếu như vậy về nhà cũng thế thôi, vì sao lại không thể ra viện a? Nếu như về nhà, mọi người trong nhà có thể chiếu cố đến ta dễ hơn, như vậy không tốt sao?” Triệu Tân nói ra mọi ưu điểm khi xuất viện chỉ để thuyết phục Hiên Viên Hàn đồng ý cho hắn xuất viện.
“Ngươi nói xuất viện phải về nhà, ý ngươi là nhà ba ba, ma ma hả?” Nghe Triệu Tân nói về nhà phụ mẫu, thanh âm Hiên Viên Hàn có chút bất ổn.
“Ân, không về đó thì ta về đâu a?” Không để ý thanh âm bất ổn trong lời Hiên Viên nói, Triệu Tân trả lời câu hỏi nam nhân rất tự nhiên.
“Đương nhiên là về nhà hai chúng ta rồi, như vậy ta có thể chiếu cố ngươi nhiều hơn a.”
“Ta. . . Ta không muốn về căn nhà đó đâu, ta chuẩn bị đơn ly hôn rồi, sau khi xuất viện ta sẽ đưa cho ngươi ký.”
Trong khoảng thời gian Triệu Tân nằm viện, Hiên Viên Hàn vẫn làm tròn nhiệm vụ của một “Phu quân”, cố gắng chăm sóc Triệu Tân.
Do tác động từ những lời mẫu thân nói cùng với biểu hiện của Hiên Viên Hàn, Triệu Tân phát hiện ra bây giờ hận ý đối với Hiên Viên Hàn đã chậm rãi tiêu tan từ lâu, hắn đã từng hận đến mức muốn giết nam nhân kia thế nhưng bây giờ điều đó lại ở một nơi xa lắm.
Thân thể Triệu Tân hồi phục rất nhanh, một tuần sau khi tỉnh lại, những chỗ trầy xước trên người đều đã khỏi hẳn ngoại trừ cánh tay bị gãy và vết thương trên bụng nên, Triệu Tân lại phải tiếp tục ở lại bệnh viện.
Mỗi lần thay quần áo nhìn vết thương bụng, Triệu Tân đều có điểm không hiểu.
“Tân Tân, ngươi cài cúc xong chưa? Ma ma làm món thịt bò nạm đôn thổ đậu ngươi thích ăn đây này .” Nhìn Triệu Tân nằm trên giường đờ người ra, Hiên Viên Hàn trong tay vẫn đang cầm cà mèn giữ ấm ôn nhu nói.
“Hiên Viên Hàn, trước tiên ngươi bỏ cái kia xuống, ta có việc muốn hỏi ngươi.”
“Xảy ra chuyện gì vậy, ngươi có sao không?” Nhìn đôi lông mày Triệu Tân đang nhăn lại, Hiên Viên Hàn có chút lo lắng hỏi, hắn rất sợ bảo bối của mình có điểm khó chịu.
“Ta không sao, chỉ là muốn hỏi ngươi, vết thương trên bụng ta là do tai nạn thật sao?” Phớt lờ đi ánh nhìn lo lắng của nam nhân, Triệu Tân vẫn muốn biết được sự thật.
“Cho đến bây giờ ngươi vẫn không tin ta sao? Nếu như ngươi không tin lời ta nói, ta đây sẽ trực tiếp đi mời bác sĩ hôm đó phẫu thuật cho ngươi đến đây để cho bọn họ nói cho ngươi biết đâu là sự thực, như thế được rồi chứ?”
“Không cần, ta tin ngươi, chỉ là. . . Chỉ là ta đối với vết thương không hề có chút ấn tượng nào cả, cho nên mới hỏi ngươi thôi.” Nghe nam nhân nói có chút thanh âm đau thương, Triệu Tân không đành lòng nên giải thích lý do, mong nam nhân ấy đừng dùng thanh âm như vậy nói với hắn, ngẫm lại thanh âm đó làm hắn thấy khó chịu nhưng lại không nghĩ ra lý do vì sao lại có cảm giác như thế.
“Không sao đâu, chỉ cần ngươi tin ta là tốt rồi.” Hiên Viên Hàn nở một nụ cười hài lòng nói, xoay tay mở cà mèn, đối Triệu Tân nói: “Nào ăn cơm thôi, nếu cứ để như thế, chốc nữa đồ ăn nguội hết đấy. Ma ma cố ý làm cho ngươi đó, còn có đôn thang nữa, đều là muốn ngươi mau bình phục đó. Tân Tân, quay qua đây nào, ta uy ngươi.”
Bởi vì Triệu Tân là người thuận tay phải, hiện tại tay phải bị thương, nhưng tay trái lại dùng không quen. Mỗi ngày đến giờ ăn chỉ có thể để Hiên Viên Hàn uy mình, tuy nói là ăn như vậy đã một tuần rồi nhưng mỗi lần ăn Triệu Tân lại cảm thấy không được tự nhiên.
Nhìn nam nhân ngồi bên cạnh giường một tay cầm cà mèn, tay kia cầm một cái thìa chờ uy mình ăn, mặt Triệu Tân đột nhiên có chút đỏ lên. Nhưng để đề phòng vết thương trên bụng há miệng, Triệu Tân chỉ có thể nửa nằm nửa ngồi trên giường để Hiên Viên Hàn uy từng muỗng, còn có ánh mắt sủng ái của Hiên Viên Hàn, làm cho Triệu Tân sắc mặt phiếm hồng mong sao bữa ăn nhanh chóng kết thúc.
“Ta sẽ xuất viện.” Nhìn Hiên Viên Hàn thu thập đông tây, Triệu Tân rầu rĩ nói.
“Vì sao lại vội vàng xuất viện vậy? Tân Tân, thương thế của ngươi còn chưa có hảo, chờ vết thương liền miệng rồi ra viện cũng được mà?” Hiểu rõ nguyên nhân muốn xuất viện sớm của Triệu Tân, Hiên Viên Hàn chỉ có thể nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Ta không muốn, vết thương trên người ta cũng ổn rồi, ở lại đây chỉ tổ lãng phí thời gian, hơn nữa ta hiện tại ngày nào cũng nằm trên giường, nếu như vậy về nhà cũng thế thôi, vì sao lại không thể ra viện a? Nếu như về nhà, mọi người trong nhà có thể chiếu cố đến ta dễ hơn, như vậy không tốt sao?” Triệu Tân nói ra mọi ưu điểm khi xuất viện chỉ để thuyết phục Hiên Viên Hàn đồng ý cho hắn xuất viện.
“Ngươi nói xuất viện phải về nhà, ý ngươi là nhà ba ba, ma ma hả?” Nghe Triệu Tân nói về nhà phụ mẫu, thanh âm Hiên Viên Hàn có chút bất ổn.
“Ân, không về đó thì ta về đâu a?” Không để ý thanh âm bất ổn trong lời Hiên Viên nói, Triệu Tân trả lời câu hỏi nam nhân rất tự nhiên.
“Đương nhiên là về nhà hai chúng ta rồi, như vậy ta có thể chiếu cố ngươi nhiều hơn a.”
“Ta. . . Ta không muốn về căn nhà đó đâu, ta chuẩn bị đơn ly hôn rồi, sau khi xuất viện ta sẽ đưa cho ngươi ký.”