Nằm viện đã ba ngày rồi, ngay khi bác sĩ thông tri không còn trở ngại gì, hôm nay chính là ngày Triệu Tân xuất viện.
Có chút kỳ quái, bình thường người đầu tiên xuất hiện bên người hắn chính là Hiên Viên Hàn, cư nhiên ba ngày nay chưa thấy xuất hiện, mấy ngày nay từ miệng mama hắn mới biết Hiên Viên Hàn bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là não có chút chấn động,Triệu Tân vẫn cho rằng nam nhân của hắn sẽ đến thăm, thế nhưng bên ngoài người đó vẫn không xuất hiện.
Chậm rãi thu thập quần áo, Triệu Tân đang đợi, đợi xem Hiên Viên Hàn có biết hắn xuất viện để tới thăm hắn, đến hay không đến, hay là hắn tự mình đi tới, thế nhưng nếu hắn tới thăm Hiên Viên Hàn mặt mũi hắn để đâu, Triệu Tân băn khoăn.
Chậm rì rì thu thập mọi thứ hảo, tới lúc này hắn biết Hiên Viên Hàn sẽ không đến. Khẽ cắn môi, Triệu Tân xách theo túi quần áo không nhìu lắm của mình đi tới phòng Hiên Viên Hàn sát vách.
“Tân Tân, ngươi tới thăm ta a. Cảm ơn ngươi.” Trên đầu quấn đầy băng, lời nam nhân nói đều tựa hữu khí vô lực.
“Ân, ngươi có đỡ hơn chút nào không? Có muốn ta lấy thuốc cho ngươi không. Ta lát nữa về nhà rồi.” Nhìn trên đầu Hiên Viên Hàn đầy băng gạc, Triệu Tân cảm thấy vô cùng chói mắt.
“Ta không sao, cảm ơn. Ngươi tốt hơn hết là nên quay về nhà ba mẹ đi. Chỗ đó cũng tốt, bọn họ có thể chiếu cố ngươi, dù sao ngươi suýt chút nữa sanh non, giờ lại muốn phẫu thuật, thân thể ngươi hiện tại rất yếu. Ngươi yên tâm đi, đơn ly hôn sau khi xuất viện ta sẽ ký đưa cho ngươi. Xin lỗi, ta biết hiện tại nói điều này có lẽ là đã trễ rồi, thế nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi. Nếu như ngươi thích vị nữ hộ sĩ kia, cô ta bây giờ còn chưa có kết hôn, hiện tại đang phụ trách phòng chúng ta, chờ ta ra viện sẽ giúp các ngươi an bài gặp mặt.” Vốn thân thể đã suy yếu hơn nữa lại nói một hơi dài như thế Hiên Viên Hàn đã thở hồng hộc rồi.
“Vì sao lại tông xe?” Không thèm để ý tới những lời Hiên Viên Hàn, Triệu Tân chỉ muốn biết nguyên nhân xảy ra tai nạn, bởi vì ba ngày nay vô luận hỏi bằng cách nào, chuyện này mama một chữ cũng không chịu hé răng.
“Là do lỗi của ta, bởi vì lúc đó ngươi đã hôn mê, ta sợ ngươi xảy ra nguy hiểm, nên muốn nhanh lên một chút đưa ngươi đi bệnh viện, ai ngờ nửa đường chuyển biến quá mau, liền đụng vào lan can phòng hộ bên trên, bất quá hoàn hảo là ngươi không có thụ thương, nếu không tội ta lại thêm một cái nữa na.”
“Ta về nhà đây, về thay đồ đã. Ta sẽ nói ma ma nấu vài thang thuốc bổ cho ngươi. Ngươi nghỉ ngơi đi, còn nữa hài tử là ta muốn lưu lại, bây giờ hắn còn trong bụng ta, đừng … hỏi ta vì sao nữa, ta cũng không rõ đâu, ta về nhà trước đây.” Tiếp tục không để ý tới lời Hiên Viên Hàn nói, Triệu Tân toàn nói chuyện mà hắn muốn biết, khi rời đi cũng không quay đầu lại. Nếu như lại lưu lại, Triệu Tân sợ hắn sẽ khó kìm nén bản thân mà hỏi mọi vấn đề.
“Tân Tân, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã không bỏ đi hài tử của ta, còn nữa ta yêu ngươi, cái này là thật đó, ta không có lừa ngươi đâu.” Hiên Viên Hàn cười đến đanh đá, hướng Triệu Tân chuẩn bị ly khai mà nói trong giọng bao hàm cả thực tâm lẫn lời dỗ ngon ngọt.
“Ngươi không phải đang bị thương sao? Vì sao mới có như thế mà đã khoái chí chạy tới, lẽ nào là ngươi gạt ta?” Nhìn sắc mặt nam nhân không đỏ, khí bất suyễn, Triệu Tân có một cảm giác như bị lừa.
“Không có, ta là thực sự là thụ thương a, vừa bởi vì nghe được lời của ngươi nói, ta quá vui nên mới chạy tới.” Vội vàng giải thích nguyên nhân động tác hắn có chút gấp gáp, bởi nam nhân rất sợ Triệu Tân sẽ không để ý đến hắn.
“Hiên Viên Hàn, ngươi đi chết đi. Vương bát đản. Ngươi lại gạt ta.”
“A ──, đau quá.” Có người nói ngày đó từ phòng bệnh nam nhân phát ra một tiếng hét thảm một tiếng, bởi vì bị cước thương nên phải ở lại bệnh viện thêm một tuần nữa, nhưng không hề được ai để ý tới, cô linh linh đúng một tuần.
Nằm viện đã ba ngày rồi, ngay khi bác sĩ thông tri không còn trở ngại gì, hôm nay chính là ngày Triệu Tân xuất viện.
Có chút kỳ quái, bình thường người đầu tiên xuất hiện bên người hắn chính là Hiên Viên Hàn, cư nhiên ba ngày nay chưa thấy xuất hiện, mấy ngày nay từ miệng mama hắn mới biết Hiên Viên Hàn bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là não có chút chấn động,Triệu Tân vẫn cho rằng nam nhân của hắn sẽ đến thăm, thế nhưng bên ngoài người đó vẫn không xuất hiện.
Chậm rãi thu thập quần áo, Triệu Tân đang đợi, đợi xem Hiên Viên Hàn có biết hắn xuất viện để tới thăm hắn, đến hay không đến, hay là hắn tự mình đi tới, thế nhưng nếu hắn tới thăm Hiên Viên Hàn mặt mũi hắn để đâu, Triệu Tân băn khoăn.
Chậm rì rì thu thập mọi thứ hảo, tới lúc này hắn biết Hiên Viên Hàn sẽ không đến. Khẽ cắn môi, Triệu Tân xách theo túi quần áo không nhìu lắm của mình đi tới phòng Hiên Viên Hàn sát vách.
“Tân Tân, ngươi tới thăm ta a. Cảm ơn ngươi.” Trên đầu quấn đầy băng, lời nam nhân nói đều tựa hữu khí vô lực.
“Ân, ngươi có đỡ hơn chút nào không? Có muốn ta lấy thuốc cho ngươi không. Ta lát nữa về nhà rồi.” Nhìn trên đầu Hiên Viên Hàn đầy băng gạc, Triệu Tân cảm thấy vô cùng chói mắt.
“Ta không sao, cảm ơn. Ngươi tốt hơn hết là nên quay về nhà ba mẹ đi. Chỗ đó cũng tốt, bọn họ có thể chiếu cố ngươi, dù sao ngươi suýt chút nữa sanh non, giờ lại muốn phẫu thuật, thân thể ngươi hiện tại rất yếu. Ngươi yên tâm đi, đơn ly hôn sau khi xuất viện ta sẽ ký đưa cho ngươi. Xin lỗi, ta biết hiện tại nói điều này có lẽ là đã trễ rồi, thế nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi. Nếu như ngươi thích vị nữ hộ sĩ kia, cô ta bây giờ còn chưa có kết hôn, hiện tại đang phụ trách phòng chúng ta, chờ ta ra viện sẽ giúp các ngươi an bài gặp mặt.” Vốn thân thể đã suy yếu hơn nữa lại nói một hơi dài như thế Hiên Viên Hàn đã thở hồng hộc rồi.
“Vì sao lại tông xe?” Không thèm để ý tới những lời Hiên Viên Hàn, Triệu Tân chỉ muốn biết nguyên nhân xảy ra tai nạn, bởi vì ba ngày nay vô luận hỏi bằng cách nào, chuyện này mama một chữ cũng không chịu hé răng.
“Là do lỗi của ta, bởi vì lúc đó ngươi đã hôn mê, ta sợ ngươi xảy ra nguy hiểm, nên muốn nhanh lên một chút đưa ngươi đi bệnh viện, ai ngờ nửa đường chuyển biến quá mau, liền đụng vào lan can phòng hộ bên trên, bất quá hoàn hảo là ngươi không có thụ thương, nếu không tội ta lại thêm một cái nữa na.”
“Ta về nhà đây, về thay đồ đã. Ta sẽ nói ma ma nấu vài thang thuốc bổ cho ngươi. Ngươi nghỉ ngơi đi, còn nữa hài tử là ta muốn lưu lại, bây giờ hắn còn trong bụng ta, đừng … hỏi ta vì sao nữa, ta cũng không rõ đâu, ta về nhà trước đây.” Tiếp tục không để ý tới lời Hiên Viên Hàn nói, Triệu Tân toàn nói chuyện mà hắn muốn biết, khi rời đi cũng không quay đầu lại. Nếu như lại lưu lại, Triệu Tân sợ hắn sẽ khó kìm nén bản thân mà hỏi mọi vấn đề.
“Tân Tân, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã không bỏ đi hài tử của ta, còn nữa ta yêu ngươi, cái này là thật đó, ta không có lừa ngươi đâu.” Hiên Viên Hàn cười đến đanh đá, hướng Triệu Tân chuẩn bị ly khai mà nói trong giọng bao hàm cả thực tâm lẫn lời dỗ ngon ngọt.
“Ngươi không phải đang bị thương sao? Vì sao mới có như thế mà đã khoái chí chạy tới, lẽ nào là ngươi gạt ta?” Nhìn sắc mặt nam nhân không đỏ, khí bất suyễn, Triệu Tân có một cảm giác như bị lừa.
“Không có, ta là thực sự là thụ thương a, vừa bởi vì nghe được lời của ngươi nói, ta quá vui nên mới chạy tới.” Vội vàng giải thích nguyên nhân động tác hắn có chút gấp gáp, bởi nam nhân rất sợ Triệu Tân sẽ không để ý đến hắn.
“Hiên Viên Hàn, ngươi đi chết đi. Vương bát đản. Ngươi lại gạt ta.”
“A ──, đau quá.” Có người nói ngày đó từ phòng bệnh nam nhân phát ra một tiếng hét thảm một tiếng, bởi vì bị cước thương nên phải ở lại bệnh viện thêm một tuần nữa, nhưng không hề được ai để ý tới, cô linh linh đúng một tuần.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nằm viện đã ba ngày rồi, ngay khi bác sĩ thông tri không còn trở ngại gì, hôm nay chính là ngày Triệu Tân xuất viện.
Có chút kỳ quái, bình thường người đầu tiên xuất hiện bên người hắn chính là Hiên Viên Hàn, cư nhiên ba ngày nay chưa thấy xuất hiện, mấy ngày nay từ miệng mama hắn mới biết Hiên Viên Hàn bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là não có chút chấn động,Triệu Tân vẫn cho rằng nam nhân của hắn sẽ đến thăm, thế nhưng bên ngoài người đó vẫn không xuất hiện.
Chậm rãi thu thập quần áo, Triệu Tân đang đợi, đợi xem Hiên Viên Hàn có biết hắn xuất viện để tới thăm hắn, đến hay không đến, hay là hắn tự mình đi tới, thế nhưng nếu hắn tới thăm Hiên Viên Hàn mặt mũi hắn để đâu, Triệu Tân băn khoăn.
Chậm rì rì thu thập mọi thứ hảo, tới lúc này hắn biết Hiên Viên Hàn sẽ không đến. Khẽ cắn môi, Triệu Tân xách theo túi quần áo không nhìu lắm của mình đi tới phòng Hiên Viên Hàn sát vách.
“Tân Tân, ngươi tới thăm ta a. Cảm ơn ngươi.” Trên đầu quấn đầy băng, lời nam nhân nói đều tựa hữu khí vô lực.
“Ân, ngươi có đỡ hơn chút nào không? Có muốn ta lấy thuốc cho ngươi không. Ta lát nữa về nhà rồi.” Nhìn trên đầu Hiên Viên Hàn đầy băng gạc, Triệu Tân cảm thấy vô cùng chói mắt.
“Ta không sao, cảm ơn. Ngươi tốt hơn hết là nên quay về nhà ba mẹ đi. Chỗ đó cũng tốt, bọn họ có thể chiếu cố ngươi, dù sao ngươi suýt chút nữa sanh non, giờ lại muốn phẫu thuật, thân thể ngươi hiện tại rất yếu. Ngươi yên tâm đi, đơn ly hôn sau khi xuất viện ta sẽ ký đưa cho ngươi. Xin lỗi, ta biết hiện tại nói điều này có lẽ là đã trễ rồi, thế nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi. Nếu như ngươi thích vị nữ hộ sĩ kia, cô ta bây giờ còn chưa có kết hôn, hiện tại đang phụ trách phòng chúng ta, chờ ta ra viện sẽ giúp các ngươi an bài gặp mặt.” Vốn thân thể đã suy yếu hơn nữa lại nói một hơi dài như thế Hiên Viên Hàn đã thở hồng hộc rồi.
“Vì sao lại tông xe?” Không thèm để ý tới những lời Hiên Viên Hàn, Triệu Tân chỉ muốn biết nguyên nhân xảy ra tai nạn, bởi vì ba ngày nay vô luận hỏi bằng cách nào, chuyện này mama một chữ cũng không chịu hé răng.
“Là do lỗi của ta, bởi vì lúc đó ngươi đã hôn mê, ta sợ ngươi xảy ra nguy hiểm, nên muốn nhanh lên một chút đưa ngươi đi bệnh viện, ai ngờ nửa đường chuyển biến quá mau, liền đụng vào lan can phòng hộ bên trên, bất quá hoàn hảo là ngươi không có thụ thương, nếu không tội ta lại thêm một cái nữa na.”
“Ta về nhà đây, về thay đồ đã. Ta sẽ nói ma ma nấu vài thang thuốc bổ cho ngươi. Ngươi nghỉ ngơi đi, còn nữa hài tử là ta muốn lưu lại, bây giờ hắn còn trong bụng ta, đừng … hỏi ta vì sao nữa, ta cũng không rõ đâu, ta về nhà trước đây.” Tiếp tục không để ý tới lời Hiên Viên Hàn nói, Triệu Tân toàn nói chuyện mà hắn muốn biết, khi rời đi cũng không quay đầu lại. Nếu như lại lưu lại, Triệu Tân sợ hắn sẽ khó kìm nén bản thân mà hỏi mọi vấn đề.
“Tân Tân, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã không bỏ đi hài tử của ta, còn nữa ta yêu ngươi, cái này là thật đó, ta không có lừa ngươi đâu.” Hiên Viên Hàn cười đến đanh đá, hướng Triệu Tân chuẩn bị ly khai mà nói trong giọng bao hàm cả thực tâm lẫn lời dỗ ngon ngọt.
“Ngươi không phải đang bị thương sao? Vì sao mới có như thế mà đã khoái chí chạy tới, lẽ nào là ngươi gạt ta?” Nhìn sắc mặt nam nhân không đỏ, khí bất suyễn, Triệu Tân có một cảm giác như bị lừa.
“Không có, ta là thực sự là thụ thương a, vừa bởi vì nghe được lời của ngươi nói, ta quá vui nên mới chạy tới.” Vội vàng giải thích nguyên nhân động tác hắn có chút gấp gáp, bởi nam nhân rất sợ Triệu Tân sẽ không để ý đến hắn.
“Hiên Viên Hàn, ngươi đi chết đi. Vương bát đản. Ngươi lại gạt ta.”
“A ──, đau quá.” Có người nói ngày đó từ phòng bệnh nam nhân phát ra một tiếng hét thảm một tiếng, bởi vì bị cước thương nên phải ở lại bệnh viện thêm một tuần nữa, nhưng không hề được ai để ý tới, cô linh linh đúng một tuần.