- Uy Vũ, sao im lặng vậy? Đang suy nghĩ gì mà suy tư dữ vậy? Cậu muốn uống gì?
Uy Vũ giật mình quay lại, gượng cười miễn cưỡng: 'À, không có gì, chỉ là...'. Chưa nói hết câu, anh lại trầm ngâm, xoay xoay điện thoại trong tay, đưa tay nhìn đồng hồ.
- Lo lắng thì về sớm đi, phần còn lại tụi tớ lo được rồi.
- Bạn của chúng ta lớn thật rồi, biết lo lắng cho "vợ chưa cưới" rồi...
Uy Vũ đẩy mặt Vĩ Khang ra, xách cặp vác lên vai, đẩy ghế đứng dậy.
- Đi đây.
- Ok, có gì nhắn tụi này tiếng._ Tuấn Hạo kéo Vĩ Khang đứng dậy.
Trên đường về, Uy Vũ rút điện thoại nhấn ngay dãy số quen thuộc. Reng... reng... reng... một lúc lau vẫn không ai nghe máy, Uy Vũ bắt đầu lo lắng nhanh chóng nhấn gọi lại một lần nữa. 'Alo, xin hỏi ai đầu dây?', anh thở phào ra, nớ lỏng cà vạt.
- Anh đây.
'Sao vậy? Nhớ em hả?'
- Ừ, nhớ em đấy, sao nào?
Đầu bên kia không còn tiếng trả lời, chỉ nghe thấy âm thanh đổ vỡ, ầm ầm dọng vào.
- Có chuyện gì vậy?
Đang cần lơi giải thích thì anh lại nhận được một tiếng "bịch" rồi đầu dây bên kia chìm trong yên lặng. Bước chân anh dừng lại, sốt ruột anh lại lên tiếng: 'Alo, Giao Giao, em có đó không?... Giao Giao...', anh siết chặt chiếc điện thoại trong tay đến mức như muốn bóp nát nó ra thành trăm mảnh. Anh chau mày, vội vội vàng vàng bắt taxi, ngồi trên xe như ngồi trên đống lửa, anh liên tục hối thúc bác tài chạy càng nhanh càng tốt. Đang giờ cao điểm, cứ chạy một đoạn lại bị kẹt xe, nhích từng chút từng chút một khiến anh bực bội, chỉ muốn một tay quạt hết đám xe phía trước ra cho trống đường. Nhìn thấy chiếc xe giao hàng dựng bên đường, anh vội vã trả tiền xe, lao xuống phóng lên chiếc mô tô, chạy đi một mạch.
- Cậu kia, xe của tôi, xe của tôi...
Trời bất chợt đổ cơn mưa, mưa như trút nước. 'Sượt', chiếc xe ngã lăn ra đất, động cơ xe vẫn nổ, ánh đèn vẫn còn. Trong bóng tối anh lom khom bò dậy, nắm lấy tay cầm, dựng xe lên, rồi lại phóng hết tốc lực về phía trước. Ngất ở trường học, cuộc gọi bị ngắt giữa chừng, tiếng động lạ phát ra trong điện thoại, sao mà nhiều khuất mắt đến thế, lo lắng, sợ hãi bao cảm giác cứ đan xen nhau chen chúc trong lòng đến khó chịu. Uy Vũ liều cả mạng sống, đi rất nhanh, rất nhanh... nhanh đến nỗi không biết anh đã té bao nhiêu lần, bị thương bao nhiêu chỗ. Không ai biết được, chỉ có thể thấy sau mỗi lần vấp ngã anh lại càng vững vàng hơn... Trên con đường mưa, trơn trượt, một chàng trai trẻ bỏ mặc tất cả lao về nơi quan trọng nhất đối với anh.
Cả căn nhà tối om, cửa chính cũng không khoá, tim anh như lỡ mất một nhịp rồi bất giác giật thót lên, chạy vội vào trong nhà, miệng liên tục kêu tên cô, cứ liên tục như vậy nhưng không một ai đáp trả anh. Sấm chớp rầm một tiếng, ánh sáng loé lên trong chớp mắt, đập vào mắt anh là một đống hỗn độn, đồ đạc đổ vỡ, bên cạnh còn có một chiếc dép. Không lẫn vào đâu được, chính xác nó là chiếc dép của cô, anh nắm chặt chiếc dép trong tay, ánh mắt một mảng đen vô định.
- Giao Giao, Giao Giao, em mau ra đây cho anh, ra đây cho anh... Giao Giao...
- Uy Vũ?
Phía sau lưng bất ngờ có tiếng người vọng đến. Một âm thanh quen thuộc. Dáng người đó, giọng nói đó, mùi hương đó, đúng vậy, đúng là cô, đúng là người con gái mà anh đang tìm kiếm. Anh lao đến ôm chầm lấy cô, cả thân thể lạnh cóng của anh được sự ấm áp của cô làm dịu lại, cả trái tim lo lắng thấp thỏm của anh cũng được trấn an bội phần.
- Anh sao vậy? Cả người đều ướt? Đợi chút, em giúp anh lấy khăn.
- Không cần, anh không sao. _ Vòng tay anh càng ôm cô chặt hơn.
Phụt một cái, đèn trong nhà bật sáng, anh chau mày, kéo cô ra, ánh mắt lo lắng quan sát cô một lượt từ đầu tới cuối, nhìn đến mấy lần để chắc chắn cô không có bị thương hay tổn hại gì. Giao Giao bị Uy Vũ làm cho hoa mắt chóng mặt, cô vươn tay nắm lấy sơ mi của anh.
- Đừng đi nữa, xin anh đó.
Được, được, không đi, không đi nữa, thay vào đó, anh lại muốn ôm chặt lấy cô. Nhưng khi mới chỉ vừa vươn tay ra, anh đã bị cô mạnh mẽ chặn lại. Học theo cách của anh, cô quan sát anh một lượt từ đầu đến chân. Cả người ướt sủng, chiếc áo sơ mi trắng lấm lem bùn đất, như có như không bám vào da thịt anh, trên cánh tay ẩn hiện những vết trầy xước... nhìn anh lúc này đây như vừa bị bạo hành không khác gì. Giao Giao thấy vậy, sắc mặt có chút tái nhợt, cắn môi dưới, nhẹ giọng nói một câu rồi kéo tay anh lên lầu.
- Em chuẩn bị nước tắm cho anh.
Mọi thứ thật sự khá im lặng. Về đến phòng Giao Giao nhanh chóng đưa cho anh một cái khăn to, chuẩn bị sẵn đồ thay giúp anh, rất nhanh Uy Vũ đã nghe thấy ẩn ẩn tiếng nước chảy từ bên trong phòng tắm truyền ra.
- Anh mau vào đi.
Giao Giao kiểm tra nhiệt độ nước, cảm thấy hài lòng cô liền cât giọng gọi anh. Chỉ là cô không để ý, từ lúc cô bước vào phòng tắm thì anh cũng đã mại bước đi theo cô, dựa vào mép cửa quan sát cô. Quay người định bước ra ngoài, thấy thân anh cao to của anh khiến cô giật mình, trượt nước, cả thân thể như muốn ngã nhào về phía sau. Cô nghĩ thôi rồi, lần này không trầy xước thì cũng bầm tím, cũng tại Uy Vũ, khi không lại đứng trước cửa không lên tiếng làm gì. Bất chợt cả người cô bị ai đó ôm chạt vào lòng, lưng cô tựa vào tường. Bốn mắt nhìn nhau chợt khiến cô bối rối, thêm sự góp sức của hơi nước trong phòng càng làm mặt cô đỏ ửng lên. Đang không biết nên làm gì, lại có một giọng nói khàn khàn bên tai.
- Em là đang câu dẫn anh sao?
Giọng điệu ẩn ý có phần chăm chọc, Giao Giao vội vàng đẩy anh ra, một mạch chạy ra ngoài. Rõ ràng không phải lần đầu anh ôm cô, cũng không phải lần đầu anh chọc ghẹo cô nhưng biểu hiện hôm nay của Giao Giao khiến anh khá hài lòng, tâm tình cũng trở nên tốt hơn. Khoé miệng anh bất giác cong lên.
Phải mất mấy phút sau Giao Giao mới lấy lại được bình tĩnh, cô vỗ vỗ hai má mình, thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc đợi anh tắm xong, Giao Giao dọn dẹp nhà một lượt, chuẩn bị một ít thức ăn. Xong xuôi mọi thứ, cô về phòng, đúng lúc anh vừa tắm xong bước ra.
- Áaaaaaaaaa.... sao anh không mặc quần áo?
Uy Vũ bước đến gần cô, anh cúi thấp người nhìn người con gái đang lấy hai bàn tay che kín mặt mũi mà phì cười.
- Em che mặt làm gì? Mở mắt ra nhìn cho kĩ đi...
Cô ngửi thấy mùi xà phòng thơm ngát phát ra từ người anh ngày một gần mình, theo quán tính cô lùi về sau mấy bước, vẫn kiên quyết giữ chặt tay không chịu buông xuống.
- Không mặc quần áo thì có cái gì mà nhìn chứ? Anh mau mặc đồ vào đi...
Cô càng lùi thì anh càng tiến, đến khi cả người cô hoàn toàn dính sát vào bức tường lạnh lẽo. Anh nhìn cô, chống hai lên tường, hoàn toàn kẹp chặt cô trong phạm vi kiểm soát của bản thân, cười gian tà.
- Em nghĩ thử xem, có cái gì...
- Có cái gì thì anh tự xem một mình đi.
Cô quay lưng lại, úp mặt vào tường nhìn như mấy đứa con nít bị phạt khi làm sai chuyện gì. Uy Vũ xoay người cô lại, gỡ tay cô xuống. Giao Giao vẫn nhắm tịt mắt, đánh bừa vào người anh.
- Uy Vũ, tên biến thái nhà anh, mau mặc quần áo vào đi...
Vô tình cô đánh trúng vết thương của anh khiến anh khó chịu nhăn mày lại, anh chụp lấy tay cô giữ chặt lại không cho cô có cơ hội nhúc nhích.
- Nè! Em bình tĩnh đi, anh không có mặc quần áo nhưng không có nghĩa là anh khoả thân, em mở mắt ra đi.
Giao Giao bán tín bán nghi, hí hí mắt nhìn thử xem lời anh nói có đúng hay không. Trước mặt hiện ra một bộ ngực lực lưỡng, cô lập tức nhắm mắt lại.
- Anh đang ở trần kìa.
- Mở mắt ra, nhìn xuống dưới đi!!! _ Anh lay nhẹ tay cô.
Sau câu nói đó, cả người cô cứng đờ, mắt đã nhắm chặt nay còn cố nhắm chặt hơn, cô lắc đầu lia lịa thiếu điều muốn gãy cổ. Anh bất giác bật cười thành tiếng, anh cốc nhẹ vào đầu cô.
- Anh có quấn khăn mà.
- Quấn khăn thì quấn chứ, anh mau mặc đồ vào đi, đừng có cử động lung tung... nhỡ cái khăn rớt xuống thì làm sao? Anh đúng là biến thái mà!!!
Giao Giao vẫn không chịu mở mắt cho đến khi anh mặc đồ vào tử tế. Thiệt hết cách với cô.
- Anh thay xong chưa?
Không một động tĩnh, cô hỏi lại một lần nữa, vẫn không có tiếng trả lời. Lấy hết can đảm, cô mở mắt ra. "Bốp".
- Sao em lại đánh anh?
- Ai bảo tự nhiên anh ôm em làm gì?
Uy Vũ đã thay đồ xong cách đó năm phút trước rồi, nhưng anh không lên tiếng vì anh thích dáng vẻ ngại ngùng này của cô. Nhìn một lúc thì lại không kiềm chế được mà muốn ôm cô vào lòng. Nào ngờ... tay anh vẫn khoá trụ eo cô.
- Dám đánh vị hôn phu của mình thế à? Không phạt em là không được mà...
- Anh... anh muốn gì đây? _ Giao Giao trợn tròn mắt nhìn anh.
- Em nghĩ giữa một nam một nữ thì sẽ làm gì? _ Anh cười gian rồi từ từ tiến lại gần cô.
- Nè... nè... nè... a...anh đừng tới gần.
Không nghe những lời cô nói, anh tiếp tục tiến đến ngày càng gần. Bức quá hoá liều, cô đá vào chỗ đó của anh rồi bỏ chạy thật nhanh ra ngoài.
Uy vũ đau đớn ngồi thụp xuống đất nhưng nhớ lại cử chỉ dễ thương lúc nãy của cô anh lại thấy rất vui.
- Giao Giao, anh chỉ muốn hôn em một cái thôi mà sao em nỡ làm vậy với anh chứ!
Bước xuống bếp, thấy cô đang loay hoay ở tủ lạnh, anh đến gần ôm lấy eo mảnh khảnh của cô, không chờ cô phản đối anh bế cô đặt trên counter.
- Anh lại muốn bày trò gì nữa? Lần này em không chỉ đá anh đâu...
Giao Giao chắn hai tay trước ngực anh, ngăn không cho anh làm chuyện bậy bạ. Anh nhìn cô, hai tay chống lên counter.
- Anh có ăn thịt em đâu...
- Không nói trước được điều gì, hai hạng mục kẻ biến thái, kẻ cuồng hôn, nếu anh đứng thứ hai thì chắc chắn không ai dám tranh đứng nhất. _ Cô vẫn cố duy trì khoảng cách với anh.
- Em nghĩ chỉ cần như thế là cản được anh à?
Anh bất ngờ hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô, nhìn vẻ mặt bất ngờ của cô khiến anh cảm thấy hạnh phúc.
- Không đùa nữa! Em ngồi yên ở đây không được đi đâu đấy... Anh sẽ nấu một bữa thật ngon cho em.
- Anh nấu? _ Giao Giao há hốc mồm, hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cô tròn xoe mắt nhìn anh.
- Ukm... _ Anh gật gật đầu.
- Anh có nấu được không đấy?
- Tất nhiên là... không rồi!!! _ Anh cười tươi như hoa, nói một câu xanh rờn_ nhưng anh rất thông minh, nghe em hướng dẫn chắc chắn sẽ làm được thôi.
- Thôi anh đừng có làm bừa, nấu ăn không có dễ như kinh doanh đâu, để em làm là được rồi.
Anh liền kéo cô về chỗ cũ, một lần nữa anh phủ môi anh lên môi cô.
- Nếu em còn nhúc nhích, lần sau không chỉ là hôn thôi đâu.
- Biết rồi, biết rồi, anh mau nấu đi, em đói rồi.
Năm phút sau, trời ơi một bãi chiến trường, bí quá anh đành lên tiếng nhờ sự trợ giúp từ cô.
- Giao Giao, cho dầu vào trước hay cho trứng vào trước rồi mới đổ dầu vào?
- Cho dầu vào trước, anh ổn không đó? Đến chiên trứng mà cũng không biết nữa. _ Cô tươi cười trêu chọc anh.
Đến phân đoạn xào rau, anh nhớ có lần nhìn thấy vú Lam làm, lục lại ký ức, anh cố thực hiện đúng từng phân đoạn. Một món mà anh hài lòng nhất. Thiếu chất đạm, anh lấy trong tủ lạnh một cục thịt bò, tỉ mỉ làm sạch. Xèooooo... Áaaaaaa, tiếng mỡ vừa vang lên thì anh cũng la theo. Bất cẩn, anh bị dầu bắn vào tay trong khi chiên thịt.
- Uy Vũ! Anh không sao chứ? Đã bảo là để em làm cho mà. _ Giao Giao nhỏm người lên nhìn anh, định bước xuống thì lại bị anh ngăn lại.
- Không phải đã nói với em là ngồi yên rồi sao? Em thích bị phạt đến thế à?
- Không đùa nữa! Đưa tay em xem xem... Có đau không?
- Đau chứ! Nhưng nếu em hôn anh một cái chắc chắn anh sẽ hết đau. _ Anh đưa mặt lại gần cô.
- Anh mơ hả? Bị bỏng có chút xíu mà đau gì! Lo nấu ăn nhanh nhanh đi, em đói rồi. _ Cô cười, đẩy mặt anh ra.
Nhìn thấy dáng vẻ luýnh quýnh của anh trong bếp khiến cô vừa buồn cười cũng vừa lo lắng. Trong lòng cô dâng lên một sự ấm áp lạ lùng, một người không biết gì về bếp núc lại vì cô mà xông vào bếp, sự quan tâm ấy thật trân quý.
Hơn một tiếng sau, thánh quả của anh cũng được dọn ra bàn, anh kéo ghế cho cô, bới cơm cho cô, bản thân thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh quan sát cô thưởng thức những món ăn do mình nấu. Giao Giao cầm đũa gắp thử một miếng rat xào, món ăn duy nhất không bị biến dạng. Món ăn tuy nhìn hơi tệ nhưng mùi vị lại quá tệ, một món rau xào thập cẩm, vừa mặn vừa ngọt, lại cay rồi đắng, thật khó có thể diễn tả được bằng lời. Cô vội húp một muỗng canh cải, hi vọng có thể trôi đi mùi vị thập cẩm kì quái đó nhưng thật khổ thân Giao Giao, mùi vị canh cải không thua kém gì món rau kia. Thấy những biểu cảm của cô khiến anh tò mò.
- Sao? Có ngon không?
- Thịt có cháy một chút, rau có dai một chút nhưng ăn cũng được lắm. _ Cô cười thật tươi rồi lại ăn thêm một miếng cho anh xem.
- Thật vậy hả? Vậy chúng ta ăn thôi... _ Gắp món rau xào bỏ vào mồm.
- Khoan đã....
Vưad cho vào mồm chưa được năm giây, anh đã nhăn mặt khó chịu. "Cái gì thế này? Thế mà em bảo là ngon."
- Ngon thật mà.
Uy Vũ đứng dậy, anh kéo hết mấy món kinh dị đó qua một bên.
- Em đừng ăn nữa, anh không muốn hại em đâu.
- Không sao đâu! Nó ngon thật mà! _ Giao Giao kéo lại chỗ cũ, ăn ngon lành.
- Giao Giao! Tại sao em phải nói dối là nó ngon chứ? _ Uy Vũ xoa đầu cô.
- Tại vì đây là do anh nấu cho em nên mùi vị rất ngon. _ Cô kéo tay anh ngồi xuống bên cạnh mình, tươi cười nhìn anh.
Nghe cô nói vậy anh cũng thấy vui vui, thường ngày cô khá trầm lặng, anh không nghĩ cô lại đáng yêu đến thế, nhìn cô như vậy anh càng yêu cô nhiều hơn, anh vui vẻ cùng cô ăn tối. Dù món ăn hôm đó không ngon, thậm chí còn khó ăn nhưng hình như điều đó không ảnh hưởng đến hai con người hạnh phúc kia.
P/S: Năm mới vui vẻ
Uy Vũ giật mình quay lại, gượng cười miễn cưỡng: 'À, không có gì, chỉ là...'. Chưa nói hết câu, anh lại trầm ngâm, xoay xoay điện thoại trong tay, đưa tay nhìn đồng hồ.
- Lo lắng thì về sớm đi, phần còn lại tụi tớ lo được rồi.
- Bạn của chúng ta lớn thật rồi, biết lo lắng cho "vợ chưa cưới" rồi...
Uy Vũ đẩy mặt Vĩ Khang ra, xách cặp vác lên vai, đẩy ghế đứng dậy.
- Đi đây.
- Ok, có gì nhắn tụi này tiếng._ Tuấn Hạo kéo Vĩ Khang đứng dậy.
Trên đường về, Uy Vũ rút điện thoại nhấn ngay dãy số quen thuộc. Reng... reng... reng... một lúc lau vẫn không ai nghe máy, Uy Vũ bắt đầu lo lắng nhanh chóng nhấn gọi lại một lần nữa. 'Alo, xin hỏi ai đầu dây?', anh thở phào ra, nớ lỏng cà vạt.
- Anh đây.
'Sao vậy? Nhớ em hả?'
- Ừ, nhớ em đấy, sao nào?
Đầu bên kia không còn tiếng trả lời, chỉ nghe thấy âm thanh đổ vỡ, ầm ầm dọng vào.
- Có chuyện gì vậy?
Đang cần lơi giải thích thì anh lại nhận được một tiếng "bịch" rồi đầu dây bên kia chìm trong yên lặng. Bước chân anh dừng lại, sốt ruột anh lại lên tiếng: 'Alo, Giao Giao, em có đó không?... Giao Giao...', anh siết chặt chiếc điện thoại trong tay đến mức như muốn bóp nát nó ra thành trăm mảnh. Anh chau mày, vội vội vàng vàng bắt taxi, ngồi trên xe như ngồi trên đống lửa, anh liên tục hối thúc bác tài chạy càng nhanh càng tốt. Đang giờ cao điểm, cứ chạy một đoạn lại bị kẹt xe, nhích từng chút từng chút một khiến anh bực bội, chỉ muốn một tay quạt hết đám xe phía trước ra cho trống đường. Nhìn thấy chiếc xe giao hàng dựng bên đường, anh vội vã trả tiền xe, lao xuống phóng lên chiếc mô tô, chạy đi một mạch.
- Cậu kia, xe của tôi, xe của tôi...
Trời bất chợt đổ cơn mưa, mưa như trút nước. 'Sượt', chiếc xe ngã lăn ra đất, động cơ xe vẫn nổ, ánh đèn vẫn còn. Trong bóng tối anh lom khom bò dậy, nắm lấy tay cầm, dựng xe lên, rồi lại phóng hết tốc lực về phía trước. Ngất ở trường học, cuộc gọi bị ngắt giữa chừng, tiếng động lạ phát ra trong điện thoại, sao mà nhiều khuất mắt đến thế, lo lắng, sợ hãi bao cảm giác cứ đan xen nhau chen chúc trong lòng đến khó chịu. Uy Vũ liều cả mạng sống, đi rất nhanh, rất nhanh... nhanh đến nỗi không biết anh đã té bao nhiêu lần, bị thương bao nhiêu chỗ. Không ai biết được, chỉ có thể thấy sau mỗi lần vấp ngã anh lại càng vững vàng hơn... Trên con đường mưa, trơn trượt, một chàng trai trẻ bỏ mặc tất cả lao về nơi quan trọng nhất đối với anh.
Cả căn nhà tối om, cửa chính cũng không khoá, tim anh như lỡ mất một nhịp rồi bất giác giật thót lên, chạy vội vào trong nhà, miệng liên tục kêu tên cô, cứ liên tục như vậy nhưng không một ai đáp trả anh. Sấm chớp rầm một tiếng, ánh sáng loé lên trong chớp mắt, đập vào mắt anh là một đống hỗn độn, đồ đạc đổ vỡ, bên cạnh còn có một chiếc dép. Không lẫn vào đâu được, chính xác nó là chiếc dép của cô, anh nắm chặt chiếc dép trong tay, ánh mắt một mảng đen vô định.
- Giao Giao, Giao Giao, em mau ra đây cho anh, ra đây cho anh... Giao Giao...
- Uy Vũ?
Phía sau lưng bất ngờ có tiếng người vọng đến. Một âm thanh quen thuộc. Dáng người đó, giọng nói đó, mùi hương đó, đúng vậy, đúng là cô, đúng là người con gái mà anh đang tìm kiếm. Anh lao đến ôm chầm lấy cô, cả thân thể lạnh cóng của anh được sự ấm áp của cô làm dịu lại, cả trái tim lo lắng thấp thỏm của anh cũng được trấn an bội phần.
- Anh sao vậy? Cả người đều ướt? Đợi chút, em giúp anh lấy khăn.
- Không cần, anh không sao. _ Vòng tay anh càng ôm cô chặt hơn.
Phụt một cái, đèn trong nhà bật sáng, anh chau mày, kéo cô ra, ánh mắt lo lắng quan sát cô một lượt từ đầu tới cuối, nhìn đến mấy lần để chắc chắn cô không có bị thương hay tổn hại gì. Giao Giao bị Uy Vũ làm cho hoa mắt chóng mặt, cô vươn tay nắm lấy sơ mi của anh.
- Đừng đi nữa, xin anh đó.
Được, được, không đi, không đi nữa, thay vào đó, anh lại muốn ôm chặt lấy cô. Nhưng khi mới chỉ vừa vươn tay ra, anh đã bị cô mạnh mẽ chặn lại. Học theo cách của anh, cô quan sát anh một lượt từ đầu đến chân. Cả người ướt sủng, chiếc áo sơ mi trắng lấm lem bùn đất, như có như không bám vào da thịt anh, trên cánh tay ẩn hiện những vết trầy xước... nhìn anh lúc này đây như vừa bị bạo hành không khác gì. Giao Giao thấy vậy, sắc mặt có chút tái nhợt, cắn môi dưới, nhẹ giọng nói một câu rồi kéo tay anh lên lầu.
- Em chuẩn bị nước tắm cho anh.
Mọi thứ thật sự khá im lặng. Về đến phòng Giao Giao nhanh chóng đưa cho anh một cái khăn to, chuẩn bị sẵn đồ thay giúp anh, rất nhanh Uy Vũ đã nghe thấy ẩn ẩn tiếng nước chảy từ bên trong phòng tắm truyền ra.
- Anh mau vào đi.
Giao Giao kiểm tra nhiệt độ nước, cảm thấy hài lòng cô liền cât giọng gọi anh. Chỉ là cô không để ý, từ lúc cô bước vào phòng tắm thì anh cũng đã mại bước đi theo cô, dựa vào mép cửa quan sát cô. Quay người định bước ra ngoài, thấy thân anh cao to của anh khiến cô giật mình, trượt nước, cả thân thể như muốn ngã nhào về phía sau. Cô nghĩ thôi rồi, lần này không trầy xước thì cũng bầm tím, cũng tại Uy Vũ, khi không lại đứng trước cửa không lên tiếng làm gì. Bất chợt cả người cô bị ai đó ôm chạt vào lòng, lưng cô tựa vào tường. Bốn mắt nhìn nhau chợt khiến cô bối rối, thêm sự góp sức của hơi nước trong phòng càng làm mặt cô đỏ ửng lên. Đang không biết nên làm gì, lại có một giọng nói khàn khàn bên tai.
- Em là đang câu dẫn anh sao?
Giọng điệu ẩn ý có phần chăm chọc, Giao Giao vội vàng đẩy anh ra, một mạch chạy ra ngoài. Rõ ràng không phải lần đầu anh ôm cô, cũng không phải lần đầu anh chọc ghẹo cô nhưng biểu hiện hôm nay của Giao Giao khiến anh khá hài lòng, tâm tình cũng trở nên tốt hơn. Khoé miệng anh bất giác cong lên.
Phải mất mấy phút sau Giao Giao mới lấy lại được bình tĩnh, cô vỗ vỗ hai má mình, thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc đợi anh tắm xong, Giao Giao dọn dẹp nhà một lượt, chuẩn bị một ít thức ăn. Xong xuôi mọi thứ, cô về phòng, đúng lúc anh vừa tắm xong bước ra.
- Áaaaaaaaaa.... sao anh không mặc quần áo?
Uy Vũ bước đến gần cô, anh cúi thấp người nhìn người con gái đang lấy hai bàn tay che kín mặt mũi mà phì cười.
- Em che mặt làm gì? Mở mắt ra nhìn cho kĩ đi...
Cô ngửi thấy mùi xà phòng thơm ngát phát ra từ người anh ngày một gần mình, theo quán tính cô lùi về sau mấy bước, vẫn kiên quyết giữ chặt tay không chịu buông xuống.
- Không mặc quần áo thì có cái gì mà nhìn chứ? Anh mau mặc đồ vào đi...
Cô càng lùi thì anh càng tiến, đến khi cả người cô hoàn toàn dính sát vào bức tường lạnh lẽo. Anh nhìn cô, chống hai lên tường, hoàn toàn kẹp chặt cô trong phạm vi kiểm soát của bản thân, cười gian tà.
- Em nghĩ thử xem, có cái gì...
- Có cái gì thì anh tự xem một mình đi.
Cô quay lưng lại, úp mặt vào tường nhìn như mấy đứa con nít bị phạt khi làm sai chuyện gì. Uy Vũ xoay người cô lại, gỡ tay cô xuống. Giao Giao vẫn nhắm tịt mắt, đánh bừa vào người anh.
- Uy Vũ, tên biến thái nhà anh, mau mặc quần áo vào đi...
Vô tình cô đánh trúng vết thương của anh khiến anh khó chịu nhăn mày lại, anh chụp lấy tay cô giữ chặt lại không cho cô có cơ hội nhúc nhích.
- Nè! Em bình tĩnh đi, anh không có mặc quần áo nhưng không có nghĩa là anh khoả thân, em mở mắt ra đi.
Giao Giao bán tín bán nghi, hí hí mắt nhìn thử xem lời anh nói có đúng hay không. Trước mặt hiện ra một bộ ngực lực lưỡng, cô lập tức nhắm mắt lại.
- Anh đang ở trần kìa.
- Mở mắt ra, nhìn xuống dưới đi!!! _ Anh lay nhẹ tay cô.
Sau câu nói đó, cả người cô cứng đờ, mắt đã nhắm chặt nay còn cố nhắm chặt hơn, cô lắc đầu lia lịa thiếu điều muốn gãy cổ. Anh bất giác bật cười thành tiếng, anh cốc nhẹ vào đầu cô.
- Anh có quấn khăn mà.
- Quấn khăn thì quấn chứ, anh mau mặc đồ vào đi, đừng có cử động lung tung... nhỡ cái khăn rớt xuống thì làm sao? Anh đúng là biến thái mà!!!
Giao Giao vẫn không chịu mở mắt cho đến khi anh mặc đồ vào tử tế. Thiệt hết cách với cô.
- Anh thay xong chưa?
Không một động tĩnh, cô hỏi lại một lần nữa, vẫn không có tiếng trả lời. Lấy hết can đảm, cô mở mắt ra. "Bốp".
- Sao em lại đánh anh?
- Ai bảo tự nhiên anh ôm em làm gì?
Uy Vũ đã thay đồ xong cách đó năm phút trước rồi, nhưng anh không lên tiếng vì anh thích dáng vẻ ngại ngùng này của cô. Nhìn một lúc thì lại không kiềm chế được mà muốn ôm cô vào lòng. Nào ngờ... tay anh vẫn khoá trụ eo cô.
- Dám đánh vị hôn phu của mình thế à? Không phạt em là không được mà...
- Anh... anh muốn gì đây? _ Giao Giao trợn tròn mắt nhìn anh.
- Em nghĩ giữa một nam một nữ thì sẽ làm gì? _ Anh cười gian rồi từ từ tiến lại gần cô.
- Nè... nè... nè... a...anh đừng tới gần.
Không nghe những lời cô nói, anh tiếp tục tiến đến ngày càng gần. Bức quá hoá liều, cô đá vào chỗ đó của anh rồi bỏ chạy thật nhanh ra ngoài.
Uy vũ đau đớn ngồi thụp xuống đất nhưng nhớ lại cử chỉ dễ thương lúc nãy của cô anh lại thấy rất vui.
- Giao Giao, anh chỉ muốn hôn em một cái thôi mà sao em nỡ làm vậy với anh chứ!
Bước xuống bếp, thấy cô đang loay hoay ở tủ lạnh, anh đến gần ôm lấy eo mảnh khảnh của cô, không chờ cô phản đối anh bế cô đặt trên counter.
- Anh lại muốn bày trò gì nữa? Lần này em không chỉ đá anh đâu...
Giao Giao chắn hai tay trước ngực anh, ngăn không cho anh làm chuyện bậy bạ. Anh nhìn cô, hai tay chống lên counter.
- Anh có ăn thịt em đâu...
- Không nói trước được điều gì, hai hạng mục kẻ biến thái, kẻ cuồng hôn, nếu anh đứng thứ hai thì chắc chắn không ai dám tranh đứng nhất. _ Cô vẫn cố duy trì khoảng cách với anh.
- Em nghĩ chỉ cần như thế là cản được anh à?
Anh bất ngờ hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô, nhìn vẻ mặt bất ngờ của cô khiến anh cảm thấy hạnh phúc.
- Không đùa nữa! Em ngồi yên ở đây không được đi đâu đấy... Anh sẽ nấu một bữa thật ngon cho em.
- Anh nấu? _ Giao Giao há hốc mồm, hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cô tròn xoe mắt nhìn anh.
- Ukm... _ Anh gật gật đầu.
- Anh có nấu được không đấy?
- Tất nhiên là... không rồi!!! _ Anh cười tươi như hoa, nói một câu xanh rờn_ nhưng anh rất thông minh, nghe em hướng dẫn chắc chắn sẽ làm được thôi.
- Thôi anh đừng có làm bừa, nấu ăn không có dễ như kinh doanh đâu, để em làm là được rồi.
Anh liền kéo cô về chỗ cũ, một lần nữa anh phủ môi anh lên môi cô.
- Nếu em còn nhúc nhích, lần sau không chỉ là hôn thôi đâu.
- Biết rồi, biết rồi, anh mau nấu đi, em đói rồi.
Năm phút sau, trời ơi một bãi chiến trường, bí quá anh đành lên tiếng nhờ sự trợ giúp từ cô.
- Giao Giao, cho dầu vào trước hay cho trứng vào trước rồi mới đổ dầu vào?
- Cho dầu vào trước, anh ổn không đó? Đến chiên trứng mà cũng không biết nữa. _ Cô tươi cười trêu chọc anh.
Đến phân đoạn xào rau, anh nhớ có lần nhìn thấy vú Lam làm, lục lại ký ức, anh cố thực hiện đúng từng phân đoạn. Một món mà anh hài lòng nhất. Thiếu chất đạm, anh lấy trong tủ lạnh một cục thịt bò, tỉ mỉ làm sạch. Xèooooo... Áaaaaaa, tiếng mỡ vừa vang lên thì anh cũng la theo. Bất cẩn, anh bị dầu bắn vào tay trong khi chiên thịt.
- Uy Vũ! Anh không sao chứ? Đã bảo là để em làm cho mà. _ Giao Giao nhỏm người lên nhìn anh, định bước xuống thì lại bị anh ngăn lại.
- Không phải đã nói với em là ngồi yên rồi sao? Em thích bị phạt đến thế à?
- Không đùa nữa! Đưa tay em xem xem... Có đau không?
- Đau chứ! Nhưng nếu em hôn anh một cái chắc chắn anh sẽ hết đau. _ Anh đưa mặt lại gần cô.
- Anh mơ hả? Bị bỏng có chút xíu mà đau gì! Lo nấu ăn nhanh nhanh đi, em đói rồi. _ Cô cười, đẩy mặt anh ra.
Nhìn thấy dáng vẻ luýnh quýnh của anh trong bếp khiến cô vừa buồn cười cũng vừa lo lắng. Trong lòng cô dâng lên một sự ấm áp lạ lùng, một người không biết gì về bếp núc lại vì cô mà xông vào bếp, sự quan tâm ấy thật trân quý.
Hơn một tiếng sau, thánh quả của anh cũng được dọn ra bàn, anh kéo ghế cho cô, bới cơm cho cô, bản thân thì ngoan ngoãn ngồi bên cạnh quan sát cô thưởng thức những món ăn do mình nấu. Giao Giao cầm đũa gắp thử một miếng rat xào, món ăn duy nhất không bị biến dạng. Món ăn tuy nhìn hơi tệ nhưng mùi vị lại quá tệ, một món rau xào thập cẩm, vừa mặn vừa ngọt, lại cay rồi đắng, thật khó có thể diễn tả được bằng lời. Cô vội húp một muỗng canh cải, hi vọng có thể trôi đi mùi vị thập cẩm kì quái đó nhưng thật khổ thân Giao Giao, mùi vị canh cải không thua kém gì món rau kia. Thấy những biểu cảm của cô khiến anh tò mò.
- Sao? Có ngon không?
- Thịt có cháy một chút, rau có dai một chút nhưng ăn cũng được lắm. _ Cô cười thật tươi rồi lại ăn thêm một miếng cho anh xem.
- Thật vậy hả? Vậy chúng ta ăn thôi... _ Gắp món rau xào bỏ vào mồm.
- Khoan đã....
Vưad cho vào mồm chưa được năm giây, anh đã nhăn mặt khó chịu. "Cái gì thế này? Thế mà em bảo là ngon."
- Ngon thật mà.
Uy Vũ đứng dậy, anh kéo hết mấy món kinh dị đó qua một bên.
- Em đừng ăn nữa, anh không muốn hại em đâu.
- Không sao đâu! Nó ngon thật mà! _ Giao Giao kéo lại chỗ cũ, ăn ngon lành.
- Giao Giao! Tại sao em phải nói dối là nó ngon chứ? _ Uy Vũ xoa đầu cô.
- Tại vì đây là do anh nấu cho em nên mùi vị rất ngon. _ Cô kéo tay anh ngồi xuống bên cạnh mình, tươi cười nhìn anh.
Nghe cô nói vậy anh cũng thấy vui vui, thường ngày cô khá trầm lặng, anh không nghĩ cô lại đáng yêu đến thế, nhìn cô như vậy anh càng yêu cô nhiều hơn, anh vui vẻ cùng cô ăn tối. Dù món ăn hôm đó không ngon, thậm chí còn khó ăn nhưng hình như điều đó không ảnh hưởng đến hai con người hạnh phúc kia.
P/S: Năm mới vui vẻ