Thiên nhiên tươi đẹp đã bạn tặng cho chúng ta biết bao vẻ đẹp kì thú, say mê lòng người. Nhưng có lẽ ánh trăng là món quà tuyệt dịu nhất, quý hoá nhất do tạo hoá ban tặng. Khi màn đêm buông xuống, bóng tối mờ nhạt dần dần bao trùm khắp mọi nơi. Những ngôi sao hiện lên mờ ảo rồi sau đó rõ dần, mặt trăng cũng bắt đầu ló dạng, tròn to như chiếc mâm bạc. Ánh mắt thích thú dán chặt vào điều kì dịu ấy. Phút chốc đã gần nửa đêm, Giao Giao nằm xuống giường đưa mắt nhìn không gian xung quanh, thật yên tĩnh! "Soạt"... có những tiếng động lạ cứ liên tục phát ra ngoài hành lang, Giao Giao mở cửa phòng thì thấy rất nhiều giấy bay ra từ phòng bên cạnh, nhặt hết tất cả lên, Giao Giao đẩy cánh cửa đang khép hờ đi vào trong. Uy Vũ có vẻ rất bận, rất căng thẳng, anh ghi ghi chép chép, tìm tìm kiếm kiếm, tiếng gõ từ bàn phím thể hiện một sự tập trung cao độ. Uy Vũ dừng tay, nhẹ thở dài, anh nằm ngã lưng vào ghế, xoa xoa nhân trung, dáng vẻ mệt mỏi. Lúc này anh mới để ý thấy người ở cửa, ngạc nhiên.
- Giao Giao?
Giao Giao đặt sấp giấy lên bàn, nhìn những cuốn sách.
- Sách... rất nhiều...
- Nhưng vẫn chưa đủ đâu.
- Anh, không ngủ sao?
Uy Vũ khẽ cười, định chọc ghẹo cô một chút. Từ khi đến đây, dù chỉ một lần anh cũng chưa có cơ hội thấy dáng vẻ bối rối, thẹn thùng, đỏ mặt của cô.
- Cô... hiện giờ là đang lo lắng cho tôi sao?
- Ukm... em lo cho anh.
Không một chút suy nghĩ, đắn đo Giao Giao thành thật trả lời. Đúng là đỡ không kịp cô tiểu thư này! Lúc nào cũng kì hoặc, khác lạ. Lúc nào cũng khiến Uy Vũ phải ngây ra, khiến trái tim anh loạn nhịp. Nhưng anh lại thích một chút cái cảm giác này, thích một chút sự kì hoặc này, thích một chút nữ tử kì lạ bên cạnh, thích một chút tiểu thư Lạc Giao Giao. Còn trong mớ cảm xúc lẫn lộn, không biết phản ứng thế nào, Giao Giao đã kéo anh ra khỏi căn phòng nặng nề đó, hai người đi về phía cuối hành lang.
- Chúng ta sẽ lên trên đó. _ Giao Giao chỉ tay lên trần nhà nhìn anh mỉm cười.
Một đàn quạ bay ngang qua, Uy Vũ đứng dựa lưng vào tường, nhìn cô gái bé nhỏ trước mặt đang loay hoay mò mẫm tìm gì đó. Anh cảm thấy thú vị, trong đầu bắt đầu vẽ ra vô vàn hình ảnh. Có lẽ cô sẽ làm rối bóng trên trần nhà, hay ảo thuật ra một thứ gì đó khiến anh bất ngờ. Biết bao hình ảnh được họa ra, Uy Vũ anh đứng một góc tự nghĩ tự cười như bị tự kỉ. Đến lúc bình tĩnh được một chút đã thấy một cái gác xếp trước mặt, Giao Giao nắm lấy tay anh.
- Chúng ta đi thôi.
Uy Vũ không ghét cái nắm tay này, lần đầu tiên anh cảm nhận nó thật đáng yêu, thật nhỏ nhắn, bất giác anh cũng nắm chặt lấy tay Giao Giao. Một không gian mới mẻ mở ra, một căn gác xếp không mấy rộng rãi, cũng chẳng tiện nghi; chỉ đơn giản có một chiếc giường, một kệ sách, một sofa cũ kỉ, thêm vài vật dụng khuất trong tối. Hai người cùng nhau ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài. Cỏ cây hoa lá lặng im, yên lặng như thấy hết được vẻ đẹp đêm trăng hôm nay, lũ côn trùng cất tiếng kêu ra rả như viết lên khúc nhạc về đêm. Sao mà cảnh đêm trăng lại im ắng tịch mịch đến vậy!
- Ước mơ của anh là gì?
- Tôi sẽ trở thành một nhà lãnh đạo tài ba, tôi muốn xây dựng một nơi làm việc mà ở đó mọi người luôn được vui vẻ, hạnh phúc như gia đình... còn cô?
Giao Giao đưa tay về hướng những vì sao, ánh mắt vui sướng khó tả.
- Những người sau khi chết đi sẽ trở thành một vì tinh tú... ở trên cao như vậy mà quan sát người thân của họ... nếu người thân họ hạnh phúc chắc họ vui lắm nhưng nếu không ắt hẳn họ sẽ buồn và cô đơn lắm... em muốn trở thành nguời có thể giúp đỡ những vì sao, chữa lành tâm hồn bị tổn thương của những người ở lại...
Cả hai không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn. Giao Giao thì nhìn buổi đêm xinh đẹp, Uy Vũ thì nhìn cô. Bàn tay càng nắm chặt hơn. Xem ra có hôn thê cũng không phải điều gì khó chịu. Một ý nghĩ nhẹ nhàng thoáng qua. Một vị hôn thê nhẹ nhàng bước vào cuộc sống của anh, một vị hôn thê kì lạ, một vị thôn thê đưa anh lạc lối trong bao cảm xúc, một vị hôn thê khiến trái tim anh luôn lỗi nhịp, một vị hôn thê đang nắm chặt lấy tay anh, gợi lại cho anh biết bao kỉ niệm mà anh đã quên mất từ lâu. Căn gác xếp hạnh phúc bí mật của bốn người trong gia đình anh tưởng chừng đã nguội lạnh nay lại được Giao Giao thắp sáng rực rỡ.
Theo lịch trình của học viện Anh Túc, hôm nay sẽ đón tiếp khoảng năm học sinh trao đổi từ trường bạn. Đến từ học viện có danh tiếng nên mọi hoạt động giao lưu được hội học sinh đảm nhiệm rất chu đáo. Một bất ngờ lớn là ba anh chàng của chúng ta lại nắm giữ ba vị trí quan trọng trong hội. Uy Vũ chủ tịch, Tuấn Hạo phó hội trưởng, Vĩ Khang hội phó. Sự xuất hiện bí ẩn của nhóm học sinh trao đổi cùng ba gương mặt đại diện điển trai đã sớm thu hút sự tò mò thích thú của mọi người, xôn xao náo nhiệt như hội.
- Đến rồi... đến rồi...
Ba nam hai nữ ăn mặc hình tề, tóc tai gọn gàng, từ họ phát ra phong thái của bậc vương giả, sự thông minh trí thức. Lẫn dáng vẻ đến khí chất đều lấn át người khác. Không để thua thiệt, phía ngược lại là khí chất ngút trời của bộ ba ưu tú, vừa đau tim vừa hãnh diện nhưng cũng có chút bức bối khó chịu khi bị hai luồn khí mạnh mẽ lấn át.
- Chào mừng đến học viện Anh Túc.
- Mong mọi người giúp đỡ.
Đại diện hai bên đứng ra bắt tay giao hữu. Miệng thì thêu hoa nhưng rõ ràng ánh mắt của trên nam sinh đối với học viện Anh Túc chỉ có sự khinh bỉ, tự phụ về bản thân. Từ lúc bước vào trường, bản thân hắn đã cười khẩy không dưới mười lần, nhìn các học viên như nhìn rơm tác, nhìn cơ sở vật chất của trương chỉ muốn bật cười, căn bản là không có thành ý. Nhưng hắn nào biết, học viện Anh Túc mà hắn thiếu tôn trọng, chính là nơi đào tạo những con người mà hắn xem rẻ thành mối nguy hiểm lớn nhất của hắn, họ rất dễ dàng có được ngôi vị hiện giờ của hắn. Chỉ là họ không muốn, học viện Anh túc không muốn thôi. Anh túc được xây trên nền tảng của niềm vui, với tiêu chí là mang lại cảm giác thoải mái và sự an toàn cho học viên, học tập cũng quan trọng nhưng hơn hết là tâm hồn, thấu hiểu, chia sẻ, cảm thông chính là cốt lõi. Không cảm thấy xấu hổ ngược lại họ còn cảm thấy tự hào về bản thân về nơi họ học tập, họ cảm thấy thương cho trên nam sinh kia, học giỏi thì đã sao khi xung quanh chẳng có ai, sống trong sự đố kị, tự phụ, lo sợ của bản thân. Ngôi vị hạng nhất đối với họ không quan trọng, quan trọng là sự đoàn kết cùng nhau tạo nên niềm vui. Cũng chính vì lý do đó mà ba anh chàng của chúng ta mới đắc cử trở thành thành viên của hội học sinh, đôi lúc thâm trầm, đôi lúc náo loạn nhưng thành tích xuất sắc không bao giờ thụt lùi. Đó chính là Anh Túc, một học viện chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Mặt đất rung chuyển dần theo sự nhộn nhịp. Giao Giao đứng ở vòng ngoài hoàn toàn bị Trà My kéo loạn vào đám đông. Cái thang vô tội vạ của bác lao công cũng bị đẩy tới đẩy lui mà ngã xuống, mọi người tản ra né tránh, cái thang tự do ngã về phía một nữ sinh trong nhóm học sinh trao đổi.
- Đừng loạn nữa... có người bị thương rồi...
Giữa đám đông thất thanh lên tiếng nói lãnh lót. Không khí nhộn nhịp lắng xuống, ánh mắt đổ dồn về phía họ. Giao Giao không biết từ lúc nào đã có mặt cứu nữ sinh kia một mạng. Mọi người xúm lại nhấc thang ra.
- Em không sao chứ?
Tên nam sinh đáng ghét quay đầu rời khỏi đoàn người tiến đến chỗ Giao Giao, đưa một cánh tay ra, giọng nói ân cần, ánh mắt trìu mến. Không để ý tới biểu hiện của anh ta, Giao Giao tự mình đứng dậy, phủi phủi quần áo.
- Cậu không sao chứ?_ Đưa tay về phía cô bạn còn đang run rẩy sợ sệt.
- Nè! Dù gì tôi cũng là khách của trường em, có phải em nên tôn trọng một chút không?
Đỡ lấy cô bạn nọ, Giao Giao thẳng thắn nói.
- Tôi với anh cũng không thân, không quen biết, hành động thân mật như vậy tôi nghĩ là không cần thiết, hơn nữa người anh nên quan tâm là bạn học của mình mới phải, chúng tôi rất hoan nghênh mọi người đến Học viện nhưng bản thân tôi không cho phép mình tôn trọng kẻ thiếu tôn trọng Anh Túc, thiếu tôn trọng học viên ở đây.
Uy Vũ phì cười trước sự thẳng thắn đó. Đúng thật nếu như không phải nghĩ cho Học viện thì chắc tên này đã đo ván lúc mới đến rồi. Đáng thương cho hắn lại bị chính sự kiêu ngạo của mình làm "nhục mặt", xem ra ai nấy đều cảm thấy thoải mái hơn rồi.
- Hả hê thật!!!
- Đỉnh quá...
Càng nghe càng thẹn, hắn vung tay, định dùng vũ lực giải quyết sao?
- Đây là hành động của học sinh trao đổi sao?_ Trà My vừa thoát ra khỏi đám đông, đến đứng bên cạnh Giao Giao phát động phong trào.
" Phải đó... muốn đánh người sao?" "Gan dạ đấy, động đến học viên ngay trên đất của Anh Túc...". Ba người còn lại trong nhóm trao đổi bước đến ngăn cản thì thầm to nhỏ, cánh tay run run trên không trung từ từ hạ xuống. "Đánh chó phải nể mặt chủ", dù gì trường của họ cũng có tiếng tăm, cũng nên giữ cho họ chút thể diện, Uy Vũ mở đường lui cho họ.
- Học trưởng, chúng ta nên tiếp tục công việc thôi.
- Mời đi lối này..._ Vĩ Khang cũng góp sức mở đường, quay lại nháy nháy mắt, biểu dương bằng kí hiệu number one.
Thà tạo cho họ con đường để rời đi, còn hơn là tốn công đào cho họ cái hố để nhảy xuống. Mới đến mà đã làm loạn như vậy, không biết cuộc sống của họ ở đây sẽ ra sao? Không uổng công, chen chúc nhưng được xem trò vui thú vị, ngoài cái vầng hào quang họ tự tạo ra thì cũng chỉ là con người bình thường, mà xem ra còn sở hữu nhân cách thấp kém. Ai nấy đều cảm thấy mát lòng mát dạ đùa đùa giỡn giỡn quay về lớp. Không khí giãn nở, dễ chịu hơn rồi.
- Cảm ơn cậu.... Chị?
- Hân Lộ?...
Bốn mắt nhìn nhau, nỗi xót xa, sự nhung nhớ, khó hểu cùng một lúc bộc lộ. Trà My và cả cô bạn kia tựa như đứng hình. Giao Giao không biết khi nào hồn phách của họ mới quay về thân xác, đành tung chiêu giúp họ vậy. Cô vỗ vai hai người.
- Tôi đói rồi.
Xem ra cũng hiệu qủa, đồng tử có chút cử động. Trà My cùng Hân Lộ đưa Giao Giao đến y tế, băng bó vết thương xong cũng khéo là giờ ăn trưa, ba người mua sandwiches, kéo nhau lên sân thượng tránh náo nhiệt.
- Tay không sao chứ?
Cửa vừa mở, một hộp nước hoa quả đã đưa vào tay Giao Giao, Giao Giao nhận nước, gật đầu chào ba ông sư huynh.
- Chủ tịch à! Không phải quá thiên vị rồi sao... Nước trái cây của tôi đâu?
- Đại tỷ à! Không thiên vị đâu, chỉ là chút quà mọn cho " ân nhân" của chúng ta thôi! Bà cô cũng đừng quá so đo làm gì!!!!
"Bang" câu vừa dứt, lại được ăn nguyên chiếc giày, quá vinh hạnh rồi. Sức mạnh của " lão bà" Trà My cũng quá đáng sợ rồi, một cước đã khiến Vĩ Khang thiếu gia tắt thở.
- Học sinh trao đổi gì chứ, căn bản là không có phép tắc._ Tuấn Hạo ngồi xé vỏ sandwiches hết vỏ này đến vỏ khác, làm không ngừng tay.
- Họ sẽ học với chúng ta một tuần, mệt mỏi sắp bắt đầu rồi._ Uy Vũ luôn tay cắm ống hút vào hộp nước trái cây.
- Thật là rắc rối, tớ một phút cũng không muốn ở chung với họ._ Vĩ Khang than vãn rồi chợt phát hiện điều bất thường._ Hai cậu đấu với tên học trưởng đó chưa đủ mệt sao? Giờ còn muốn làm việc thêm kiếm tiền à? Xin lỗi nhưng thiếu gia tớ không thuê nổi hai người đâu.
Lúc này mới để ý đến người đang tiêu thụ sản phẩm của họ, cùng lúc này mới thấy người bên cạnh Giao Giao.
- Xin lỗi... xin lỗi, chúng tôi không có ý xấu, chỉ thấy sao nói vậy._ Vĩ Khang thành tâm xin lỗi nhưng thấy không đúng vội bịt miệng lại. Thật thà quá nhiều khi cũng không tốt, lỡ miệng đã nói hết rồi. muốn xin lỗi đàng hoàng mà kiểu này thì chết chắc. Hân Lộ đâu có ngốc đến nỗi không hiểu. Lần này chắc có đại hoạ rồi.
- Mọi người không có lỗi! Người xin lỗi phải là chúng tôi mới đúng, là chúng tôi bắt đầu trước mà!
Thật là may mắn, cảm tạ ông trời, ai mà biết được trog nhóm người khó ưa ấy lại tồn tại một Hân Lộ hiểu chuyện như thế. Buổi ăn trưa vui vẻ cuối cùng cũng diễn ra. Cứ như vậy, không biết từ bao giờ câu chuyện của họ về nhóm học sinh trao đổi đã chuyển sang chủ đề về rắn vs sói. Người thì khen rắn mạnh, kẻ lại chê rắn yếu, rôm rả tranh luận.
- Giao Giao, em thấy rắn thế nào?
- Uhm... mềm mềm... dài dài... rất đáng sợ!
- Vậy còn sói thì sao?
- Lông mềm mại rất đáng yêu...
- Thấy chưa Uy Vũ rõ ràng sói lợi hại hơn mà.
Đắc ý chưa được lâu, gương mặt liền xụ xuống, ai nấy ôm bụng mà cười.
- Bởi vì em rất thích chó, sói với chó là một nhà, cho nên yêu chim yêu cả lồng.
- Bây giờ cậu đã biết vị trí của sói nhà cậu ở đâu rồi chứ.
Năm người cười rộn ràng riêng Giao Giao vẫn điềm tĩnh thưởng thức bữa ăn. Trà My nhìn Hân Lộ bất giác đứng dậy.
-Xin lỗi tôi đi trước.
Hân Lộ cũng trầm mặt theo. Bỗng.
- Uy Vũ ca, đợi em có lâu không?
- Gia Bối Bối!
Xuất hiện xinh đẹp mĩ miều, mái tóc óng ả phấp phới nhẹ nhàng trong gió, cô gái bí ẩn mang tên Gia Bối Bối xuất hiện.
- Giao Giao?
Giao Giao đặt sấp giấy lên bàn, nhìn những cuốn sách.
- Sách... rất nhiều...
- Nhưng vẫn chưa đủ đâu.
- Anh, không ngủ sao?
Uy Vũ khẽ cười, định chọc ghẹo cô một chút. Từ khi đến đây, dù chỉ một lần anh cũng chưa có cơ hội thấy dáng vẻ bối rối, thẹn thùng, đỏ mặt của cô.
- Cô... hiện giờ là đang lo lắng cho tôi sao?
- Ukm... em lo cho anh.
Không một chút suy nghĩ, đắn đo Giao Giao thành thật trả lời. Đúng là đỡ không kịp cô tiểu thư này! Lúc nào cũng kì hoặc, khác lạ. Lúc nào cũng khiến Uy Vũ phải ngây ra, khiến trái tim anh loạn nhịp. Nhưng anh lại thích một chút cái cảm giác này, thích một chút sự kì hoặc này, thích một chút nữ tử kì lạ bên cạnh, thích một chút tiểu thư Lạc Giao Giao. Còn trong mớ cảm xúc lẫn lộn, không biết phản ứng thế nào, Giao Giao đã kéo anh ra khỏi căn phòng nặng nề đó, hai người đi về phía cuối hành lang.
- Chúng ta sẽ lên trên đó. _ Giao Giao chỉ tay lên trần nhà nhìn anh mỉm cười.
Một đàn quạ bay ngang qua, Uy Vũ đứng dựa lưng vào tường, nhìn cô gái bé nhỏ trước mặt đang loay hoay mò mẫm tìm gì đó. Anh cảm thấy thú vị, trong đầu bắt đầu vẽ ra vô vàn hình ảnh. Có lẽ cô sẽ làm rối bóng trên trần nhà, hay ảo thuật ra một thứ gì đó khiến anh bất ngờ. Biết bao hình ảnh được họa ra, Uy Vũ anh đứng một góc tự nghĩ tự cười như bị tự kỉ. Đến lúc bình tĩnh được một chút đã thấy một cái gác xếp trước mặt, Giao Giao nắm lấy tay anh.
- Chúng ta đi thôi.
Uy Vũ không ghét cái nắm tay này, lần đầu tiên anh cảm nhận nó thật đáng yêu, thật nhỏ nhắn, bất giác anh cũng nắm chặt lấy tay Giao Giao. Một không gian mới mẻ mở ra, một căn gác xếp không mấy rộng rãi, cũng chẳng tiện nghi; chỉ đơn giản có một chiếc giường, một kệ sách, một sofa cũ kỉ, thêm vài vật dụng khuất trong tối. Hai người cùng nhau ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài. Cỏ cây hoa lá lặng im, yên lặng như thấy hết được vẻ đẹp đêm trăng hôm nay, lũ côn trùng cất tiếng kêu ra rả như viết lên khúc nhạc về đêm. Sao mà cảnh đêm trăng lại im ắng tịch mịch đến vậy!
- Ước mơ của anh là gì?
- Tôi sẽ trở thành một nhà lãnh đạo tài ba, tôi muốn xây dựng một nơi làm việc mà ở đó mọi người luôn được vui vẻ, hạnh phúc như gia đình... còn cô?
Giao Giao đưa tay về hướng những vì sao, ánh mắt vui sướng khó tả.
- Những người sau khi chết đi sẽ trở thành một vì tinh tú... ở trên cao như vậy mà quan sát người thân của họ... nếu người thân họ hạnh phúc chắc họ vui lắm nhưng nếu không ắt hẳn họ sẽ buồn và cô đơn lắm... em muốn trở thành nguời có thể giúp đỡ những vì sao, chữa lành tâm hồn bị tổn thương của những người ở lại...
Cả hai không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn. Giao Giao thì nhìn buổi đêm xinh đẹp, Uy Vũ thì nhìn cô. Bàn tay càng nắm chặt hơn. Xem ra có hôn thê cũng không phải điều gì khó chịu. Một ý nghĩ nhẹ nhàng thoáng qua. Một vị hôn thê nhẹ nhàng bước vào cuộc sống của anh, một vị hôn thê kì lạ, một vị thôn thê đưa anh lạc lối trong bao cảm xúc, một vị hôn thê khiến trái tim anh luôn lỗi nhịp, một vị hôn thê đang nắm chặt lấy tay anh, gợi lại cho anh biết bao kỉ niệm mà anh đã quên mất từ lâu. Căn gác xếp hạnh phúc bí mật của bốn người trong gia đình anh tưởng chừng đã nguội lạnh nay lại được Giao Giao thắp sáng rực rỡ.
Theo lịch trình của học viện Anh Túc, hôm nay sẽ đón tiếp khoảng năm học sinh trao đổi từ trường bạn. Đến từ học viện có danh tiếng nên mọi hoạt động giao lưu được hội học sinh đảm nhiệm rất chu đáo. Một bất ngờ lớn là ba anh chàng của chúng ta lại nắm giữ ba vị trí quan trọng trong hội. Uy Vũ chủ tịch, Tuấn Hạo phó hội trưởng, Vĩ Khang hội phó. Sự xuất hiện bí ẩn của nhóm học sinh trao đổi cùng ba gương mặt đại diện điển trai đã sớm thu hút sự tò mò thích thú của mọi người, xôn xao náo nhiệt như hội.
- Đến rồi... đến rồi...
Ba nam hai nữ ăn mặc hình tề, tóc tai gọn gàng, từ họ phát ra phong thái của bậc vương giả, sự thông minh trí thức. Lẫn dáng vẻ đến khí chất đều lấn át người khác. Không để thua thiệt, phía ngược lại là khí chất ngút trời của bộ ba ưu tú, vừa đau tim vừa hãnh diện nhưng cũng có chút bức bối khó chịu khi bị hai luồn khí mạnh mẽ lấn át.
- Chào mừng đến học viện Anh Túc.
- Mong mọi người giúp đỡ.
Đại diện hai bên đứng ra bắt tay giao hữu. Miệng thì thêu hoa nhưng rõ ràng ánh mắt của trên nam sinh đối với học viện Anh Túc chỉ có sự khinh bỉ, tự phụ về bản thân. Từ lúc bước vào trường, bản thân hắn đã cười khẩy không dưới mười lần, nhìn các học viên như nhìn rơm tác, nhìn cơ sở vật chất của trương chỉ muốn bật cười, căn bản là không có thành ý. Nhưng hắn nào biết, học viện Anh Túc mà hắn thiếu tôn trọng, chính là nơi đào tạo những con người mà hắn xem rẻ thành mối nguy hiểm lớn nhất của hắn, họ rất dễ dàng có được ngôi vị hiện giờ của hắn. Chỉ là họ không muốn, học viện Anh túc không muốn thôi. Anh túc được xây trên nền tảng của niềm vui, với tiêu chí là mang lại cảm giác thoải mái và sự an toàn cho học viên, học tập cũng quan trọng nhưng hơn hết là tâm hồn, thấu hiểu, chia sẻ, cảm thông chính là cốt lõi. Không cảm thấy xấu hổ ngược lại họ còn cảm thấy tự hào về bản thân về nơi họ học tập, họ cảm thấy thương cho trên nam sinh kia, học giỏi thì đã sao khi xung quanh chẳng có ai, sống trong sự đố kị, tự phụ, lo sợ của bản thân. Ngôi vị hạng nhất đối với họ không quan trọng, quan trọng là sự đoàn kết cùng nhau tạo nên niềm vui. Cũng chính vì lý do đó mà ba anh chàng của chúng ta mới đắc cử trở thành thành viên của hội học sinh, đôi lúc thâm trầm, đôi lúc náo loạn nhưng thành tích xuất sắc không bao giờ thụt lùi. Đó chính là Anh Túc, một học viện chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Mặt đất rung chuyển dần theo sự nhộn nhịp. Giao Giao đứng ở vòng ngoài hoàn toàn bị Trà My kéo loạn vào đám đông. Cái thang vô tội vạ của bác lao công cũng bị đẩy tới đẩy lui mà ngã xuống, mọi người tản ra né tránh, cái thang tự do ngã về phía một nữ sinh trong nhóm học sinh trao đổi.
- Đừng loạn nữa... có người bị thương rồi...
Giữa đám đông thất thanh lên tiếng nói lãnh lót. Không khí nhộn nhịp lắng xuống, ánh mắt đổ dồn về phía họ. Giao Giao không biết từ lúc nào đã có mặt cứu nữ sinh kia một mạng. Mọi người xúm lại nhấc thang ra.
- Em không sao chứ?
Tên nam sinh đáng ghét quay đầu rời khỏi đoàn người tiến đến chỗ Giao Giao, đưa một cánh tay ra, giọng nói ân cần, ánh mắt trìu mến. Không để ý tới biểu hiện của anh ta, Giao Giao tự mình đứng dậy, phủi phủi quần áo.
- Cậu không sao chứ?_ Đưa tay về phía cô bạn còn đang run rẩy sợ sệt.
- Nè! Dù gì tôi cũng là khách của trường em, có phải em nên tôn trọng một chút không?
Đỡ lấy cô bạn nọ, Giao Giao thẳng thắn nói.
- Tôi với anh cũng không thân, không quen biết, hành động thân mật như vậy tôi nghĩ là không cần thiết, hơn nữa người anh nên quan tâm là bạn học của mình mới phải, chúng tôi rất hoan nghênh mọi người đến Học viện nhưng bản thân tôi không cho phép mình tôn trọng kẻ thiếu tôn trọng Anh Túc, thiếu tôn trọng học viên ở đây.
Uy Vũ phì cười trước sự thẳng thắn đó. Đúng thật nếu như không phải nghĩ cho Học viện thì chắc tên này đã đo ván lúc mới đến rồi. Đáng thương cho hắn lại bị chính sự kiêu ngạo của mình làm "nhục mặt", xem ra ai nấy đều cảm thấy thoải mái hơn rồi.
- Hả hê thật!!!
- Đỉnh quá...
Càng nghe càng thẹn, hắn vung tay, định dùng vũ lực giải quyết sao?
- Đây là hành động của học sinh trao đổi sao?_ Trà My vừa thoát ra khỏi đám đông, đến đứng bên cạnh Giao Giao phát động phong trào.
" Phải đó... muốn đánh người sao?" "Gan dạ đấy, động đến học viên ngay trên đất của Anh Túc...". Ba người còn lại trong nhóm trao đổi bước đến ngăn cản thì thầm to nhỏ, cánh tay run run trên không trung từ từ hạ xuống. "Đánh chó phải nể mặt chủ", dù gì trường của họ cũng có tiếng tăm, cũng nên giữ cho họ chút thể diện, Uy Vũ mở đường lui cho họ.
- Học trưởng, chúng ta nên tiếp tục công việc thôi.
- Mời đi lối này..._ Vĩ Khang cũng góp sức mở đường, quay lại nháy nháy mắt, biểu dương bằng kí hiệu number one.
Thà tạo cho họ con đường để rời đi, còn hơn là tốn công đào cho họ cái hố để nhảy xuống. Mới đến mà đã làm loạn như vậy, không biết cuộc sống của họ ở đây sẽ ra sao? Không uổng công, chen chúc nhưng được xem trò vui thú vị, ngoài cái vầng hào quang họ tự tạo ra thì cũng chỉ là con người bình thường, mà xem ra còn sở hữu nhân cách thấp kém. Ai nấy đều cảm thấy mát lòng mát dạ đùa đùa giỡn giỡn quay về lớp. Không khí giãn nở, dễ chịu hơn rồi.
- Cảm ơn cậu.... Chị?
- Hân Lộ?...
Bốn mắt nhìn nhau, nỗi xót xa, sự nhung nhớ, khó hểu cùng một lúc bộc lộ. Trà My và cả cô bạn kia tựa như đứng hình. Giao Giao không biết khi nào hồn phách của họ mới quay về thân xác, đành tung chiêu giúp họ vậy. Cô vỗ vai hai người.
- Tôi đói rồi.
Xem ra cũng hiệu qủa, đồng tử có chút cử động. Trà My cùng Hân Lộ đưa Giao Giao đến y tế, băng bó vết thương xong cũng khéo là giờ ăn trưa, ba người mua sandwiches, kéo nhau lên sân thượng tránh náo nhiệt.
- Tay không sao chứ?
Cửa vừa mở, một hộp nước hoa quả đã đưa vào tay Giao Giao, Giao Giao nhận nước, gật đầu chào ba ông sư huynh.
- Chủ tịch à! Không phải quá thiên vị rồi sao... Nước trái cây của tôi đâu?
- Đại tỷ à! Không thiên vị đâu, chỉ là chút quà mọn cho " ân nhân" của chúng ta thôi! Bà cô cũng đừng quá so đo làm gì!!!!
"Bang" câu vừa dứt, lại được ăn nguyên chiếc giày, quá vinh hạnh rồi. Sức mạnh của " lão bà" Trà My cũng quá đáng sợ rồi, một cước đã khiến Vĩ Khang thiếu gia tắt thở.
- Học sinh trao đổi gì chứ, căn bản là không có phép tắc._ Tuấn Hạo ngồi xé vỏ sandwiches hết vỏ này đến vỏ khác, làm không ngừng tay.
- Họ sẽ học với chúng ta một tuần, mệt mỏi sắp bắt đầu rồi._ Uy Vũ luôn tay cắm ống hút vào hộp nước trái cây.
- Thật là rắc rối, tớ một phút cũng không muốn ở chung với họ._ Vĩ Khang than vãn rồi chợt phát hiện điều bất thường._ Hai cậu đấu với tên học trưởng đó chưa đủ mệt sao? Giờ còn muốn làm việc thêm kiếm tiền à? Xin lỗi nhưng thiếu gia tớ không thuê nổi hai người đâu.
Lúc này mới để ý đến người đang tiêu thụ sản phẩm của họ, cùng lúc này mới thấy người bên cạnh Giao Giao.
- Xin lỗi... xin lỗi, chúng tôi không có ý xấu, chỉ thấy sao nói vậy._ Vĩ Khang thành tâm xin lỗi nhưng thấy không đúng vội bịt miệng lại. Thật thà quá nhiều khi cũng không tốt, lỡ miệng đã nói hết rồi. muốn xin lỗi đàng hoàng mà kiểu này thì chết chắc. Hân Lộ đâu có ngốc đến nỗi không hiểu. Lần này chắc có đại hoạ rồi.
- Mọi người không có lỗi! Người xin lỗi phải là chúng tôi mới đúng, là chúng tôi bắt đầu trước mà!
Thật là may mắn, cảm tạ ông trời, ai mà biết được trog nhóm người khó ưa ấy lại tồn tại một Hân Lộ hiểu chuyện như thế. Buổi ăn trưa vui vẻ cuối cùng cũng diễn ra. Cứ như vậy, không biết từ bao giờ câu chuyện của họ về nhóm học sinh trao đổi đã chuyển sang chủ đề về rắn vs sói. Người thì khen rắn mạnh, kẻ lại chê rắn yếu, rôm rả tranh luận.
- Giao Giao, em thấy rắn thế nào?
- Uhm... mềm mềm... dài dài... rất đáng sợ!
- Vậy còn sói thì sao?
- Lông mềm mại rất đáng yêu...
- Thấy chưa Uy Vũ rõ ràng sói lợi hại hơn mà.
Đắc ý chưa được lâu, gương mặt liền xụ xuống, ai nấy ôm bụng mà cười.
- Bởi vì em rất thích chó, sói với chó là một nhà, cho nên yêu chim yêu cả lồng.
- Bây giờ cậu đã biết vị trí của sói nhà cậu ở đâu rồi chứ.
Năm người cười rộn ràng riêng Giao Giao vẫn điềm tĩnh thưởng thức bữa ăn. Trà My nhìn Hân Lộ bất giác đứng dậy.
-Xin lỗi tôi đi trước.
Hân Lộ cũng trầm mặt theo. Bỗng.
- Uy Vũ ca, đợi em có lâu không?
- Gia Bối Bối!
Xuất hiện xinh đẹp mĩ miều, mái tóc óng ả phấp phới nhẹ nhàng trong gió, cô gái bí ẩn mang tên Gia Bối Bối xuất hiện.