Uy Vũ cảm thấy khó chịu, anh với cô dù không nói chuyện nhiều nhưng bình thường giữa họ không tồn tại bầu không khí nặng nề này. Anh hỏi cô cái gì cô cũng chỉ ừm một tiếng hay ngắn gọn trả lời cho có lệ, hoàn toàn không để tâm, anh hỏi tay cô có đau không, cô đơn giản nói đau, anh rủ cô đi đâu đó cho thoải mái trước khi về nhà cô nói tùy anh... Cứ như vậy, kết quả mất hết cả hứng đi thẳng về nhà. Từ lúc về nhà tình trạng còn nặng hơn, đối với ai cô cũng dịu dàng nhưng riêng anh thì lại lạnh lùng khó hiểu. Cứ tiếp tục chắc anh điên mất, phải làm rõ ràng mọi chuyện, nếu không đêm nay Uy Vũ anh sẽ không thể ngủ ngon.
Ăn xong anh liền chạy đi tìm Giao Giao, nhìn thằng con trai của mình bà Hàn vui thầm trong lòng. Đứa con trai nghịch ngợm ngày nào cũng lẻo đẽo theo bà nay đã lớn rồi, biết chạy theo ai đó, biết quan tâm để ý ai đó rồi, con trai bà trưởng thành rồi.
" Cốc... cốc..."
" Rầm" Giao Giao vừa mở cửa phòng thấy mặt anh ngay lập tức đóng sầm cửa lại, để cho anh ngàn chấm, với sự nghi vẫn ngày càng lớn.
- Giao Giao? Tôi có chuyện muốn nói...
- Xin lỗi, tên người dùng quý khách vừa gọi hiện không trong vùng phủ sóng, vui lòng liên lạc sau.
Cáu rồi! Uy Vũ cáu rồi! Giao Giao cự tuyệt không mở cửa, Giao Giao không để ý anh nữa, cô tự ý bước ra khỏi cuộc sống của anh, tự ý trả lại cho anh cuộc sống như trước, đáng ra anh phải cảm thấy thoải mái mới đúng nhưng sao lại nổi giận, anh cũng không hiểu tại sao bản thân lại giận, giận anh? giận cô? giận vì cái gì? anh cũng không rõ. Trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, bao sự tức giận giận, khó hiểu trở thành lo lắng. Uy Vũ lo cho cô, rất lo!
Còn về phần Giao Giao, sau khi Uy Vũ về phòng lại cảm thấy không nỡ. Cô cũng muốn gặp anh, nói chuyện với anh, bên cạnh anh. Nhẹ nhàng mở cửa thò đầu vào phòng Uy Vũ xem xét tình hình, phán đoán độ an toàn trong căn phòng là 0% cộng thêm mùi sát khi nồng nặc cô cảm thấy tốt hơn là không nên vào, quyết định có gì để mai tính. Kết quả còn chưa đi đã bị anh bắt lại.
- Đi đâu hả?
Kéo Giao Giao về phía mình, anh vô tình nắm lấy cánh tay bị thương của cô, dùng sức giữ thật chặt như sợ cô sẽ chạy mất vậy, nhưng anh lại nhanh chóng bỏ ra khi thấy biểu cảm đau nhói trên mặt Giao Giao. Đột nhiên anh cảm thấy có lỗi, đột nhiên muốn ôm cô vào lòng mà xin lỗi, rồi lại đột nhiên nổi giận, đột nhiên quay lưng lại.
- Khuya rồi, ngủ sớm đi.
- Em đã cố gắng để có thể ghét anh... nhưng em không làm được...
Giao Giao nắm lấy vạt áo của anh khiến bước chân anh dừng lại. Lần đầu tiên anh nghe thấy giọng nói thẹn thùng của cô, lần đầu tiên anh được trông thấy một Giao Giao đáng yêu như thế, anh cảm thấy vui vui, muốn bảo cô ngốc, muốn quay lại nhìn cô nhưng anh lại không muốn cô nhìn thấy gương mặt đang đỏ lên của anh.
- Càng muốn ghét anh thì em lại càng thích anh... Uy Vũ... em thích anh...
Anh cảm thấy không đúng cho lắm, trái tim loạn nhịp bắt đầu điềm đạm trở lại, anh quay người, vén tóc mái cô lên, áp sát trán vào. Rõ ràng cơ thể không có nóng, chắc chắn không phải là nói sảng.
- Giao Giao cô ổn chứ? Vết thương đau quá cô không tỉnh táo hả?
- Em đi ngủ đây... Uy Vũ đại ngốc...
Giao Giao phồng má đẩy anh ra, ra đến cửa cô còn ngó lại nói thật to.
- Đại ngốc... thích anh lắm!!!
Uy Vũ phì cười, dáng vẻ ngượng ngùng nhìn theo bóng lưng Giao Giao khuất dần, anh nghĩ bản thân chắc cũng đoán đúng bảy tám phần về nguyên nhân khiến Giao Giao kì lạ như vậy. Tuy đã từ chối lời tỏ tình của đàn em chiều nay nhưng cũng nhờ đó mà Uy Vũ được thấy dáng vẻ một Giao Giao ghen tuông rất đáng yêu. Con người vốn tham lam, có một chút lại muốn một chút nữa. Uy Vũ lên kế hoạch bày trò để có thể nhìn thấy mặt khác của Giao Giao tưởng chừng hoàn hảo trong mắt người khác.
Lại nói đến kế hoạch biến ước mơ " chị em tương thân tương ái " thành hiện thực. Vĩ Khang bày đủ trò, ban đầu là viết giấy xin lỗi để tránh tình trạng ngại ngùng không thể nói khi gặp mặt, kết quả thất bại. Tiếp đến là viết thư, Vĩ Khang bảo Hân Lộ đem hết tất cả tâm tư tình cảm, những thứ muốn nói viết hết vào thư. Cảm động như vậy chắc chắn sẽ thành công. Làm theo kế hoạch, Hâ Lộ chuyên tâm viết rất nhiều thư, viết đến mức kiệt sức ngủ gục trong giờ học. Trà My cũng chẳng khá hơn, bị hai con người với kế hoạch kinh hoàng đó khủng bố. Vừa mới mở tủ giày, một tràng thư đua nhau ồ ạt rơi xuốn. Cẩn thận gom hết tất cả lại, Trà My trốn vào một gốc đọc từng lá từng lá. Chuyện vui có, chuyện buồn có, tất cả đều có.
- Hân Lộ... đứa trẻ ngốc...
- Cảm động đúng không?
- Không phải chuyện của ông, đi đi cho tui nhờ.
Vĩ Khang năng lượng dồi dào, huyên tha huyên thuyên, cố gắng châm ngòi cho ngọn lửa chị em trong lòng Trà My bùng cháy. Chưa thành công thì lại nhận quà. Trà My hoa cả mắt loạng choạng đứng dậy rồi ngã nhào xuống. Vĩ Khang hồn vía lên mây, lật đật bồng cô chạy lên y tế. Vĩ Khang anh tuy chuyện gì cũng không sợ nhưng lá gan anh cũng không lớn lắm đau, lần sau làm ơn đừng nhẫn tâm doạ anh như thế. Một phen sốt gió, Vĩ Khang như già thêm chục tuổi.
- Bà làm ơn đừng hù tui như vậy có được không? Ăn đi cho hết tụt canxi...
- Nhờ phước của ai hả?_ Trà My chống tay ngồi dậy lấy bánh mì cho vào miệng.
- Bà ăn nói với ân nhân vậy đó hả? Tui không ngờ đại tỉ Trà My nổi tiếng trọng nghĩa mà lại phụ bạc như vậy... Nếu mọi người mà biết không biết sẽ nghĩ sao?_ Vĩ Khang có chuyện vui là lại lên cơn, lấy lại phong độ, tinh thần mà hoạt náo.
- Ông có giỏi thì nói ra xem_ Trà My tuy mệt thiệt nhưng sức nặng của lời đe doạ hoàn toà không nhẹ kí.
Ấy vậy mà cái con người chán sống kia còn cố chọc ghẹo. Chọc hổ, chọc báo, chọc gấu, chọc beo chứ tuyệt không nên chọc gái. Vĩ Khang không biết hay giả vờ không biết tự rước hoạ.
- Ây dà! Khi nãy lạc đường hình như tui bồng bà chạy khắp hang cùng ngõ hẻm của trường rồi... ưm mà chắc không ai để ý đâu ha?
Một phát bất tỉnh trên giường. Yên bình không muốn suốt ngày cứ đi chọc phá người khác. Còn bé, mới gặp Uy Vũ đã bị ăn đập chưa đến ba giây, Tuấn Hạo khá hơn chịu hơn hai ngày sau.
Mọi thứ đều theo quân sư Vĩ Khang, thắng lợi không có, chỉ toàn thất bại. Lập ra kế hoạch cuối cùng đặt vào tiết thể dục, Vĩ Khang chỉ đạo, Hân Lộ tiếp tục nuôi hi vọng Trà My sẽ để ý cô một chút, nhưng không vẫn hoàn không.
- Chị gái em sắc đá thật!
- Haizzz...
- Làm hoà thôi mà, em có cách. _ Thấy dáng vẻ tiều tuỵ của Hân Lộ, Giao Giao thấy không đành lòng, cộng thêm ông sư huynh bỏ cả học hành để giúp đỡ Hân Lộ, Giao Giao không muốn thấy công sức của họ tất cả đổ sông đổ biển.
Nghe Giao Giao nói có cách họ mừng lắm, hoàn toàn tin tưởng vào cô, đứng nép một góc quan sát. Giao Giao quắc quắc Trà My, ra hiệu có chuyện muốn nói. Lúc Trà My tới, cô cũng không gấp gáp nhẹ nhàng thả ra mấy chữ.
- Chị với Hân Lộ làm hoà đi.
" Cách của em đâu? " " Giao Giao cứ như vậy mà nói hết sao? ". tuy chỉ thả mấy chữ nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ khiến Hân Lộ chân tay bủn rủn, Vĩ Khang cuống cuồng.
- Thế nào?_ Thấy Trà My ngẫn ra, Giao Giao tiếp tục hỏi.
- Tuy rằng... em đã nói vậy nhưng căn bản chị làm không được... Sau lần đó chị không còn giận Hân Lộ... nó không làm gì sai cả... vấn đề là ở chị... thư Hân Lộ viết... chị đều xem qua... thật buồn... nhưng không thể..._ Nói rồi lại lẫn tránh rời đi.
- Đợi đã..._ Giao Giao đưa tay gọi với theo.
- Bỏ đi Giao Giao, mình chỉ khiến chị mệt mỏi thêm thôi... lần này đến đây được gặp chị, tuy không nói chuyện nhưng mình mãn nguyện rồi... Mình từ bỏ._ Hân Lộ cản Giao Giao lại, cúi đầu cảm ơn Giao Giao với Vĩ Khang vì những việc họ đã làm.
Sau bao cố gắng Hân Lộ cô mệt rồi, miễn cưỡng không có tác dụng, Hân Lộ chọn từ bỏ. Chỉ cần từ bỏ mà Trà My có thể vui vẻ trở lại thì cô chấp nhận. Có lẽ hai người họ thật sự đã rơi vào bế tắc rồi.
Hân Lộ mệt nhưng Giao Giao với Vĩ Khang vẫn chưa mệt. Hân Lộ từ bỏ nhưng Giao Giao với Vĩ Khang vẫn sẽ tiếp tục. Lợi dụng việc Trà My dọn banh trong nhà kho, Giao Giao nghĩ cách tạo không gian cho hai người. Giao Giao nhờ Hân Lộ cất hộ mấy trái banh, cô co chút việc bận. Vui vẻ đồng ý, Hân Lộ ôm banh vô nhà kho.
- Chị?
Không biết Trà My cũng có mặt ở đây, Hân Lộ bối rối quay lưng, không biết phải đối mặt với Trà My như thế nào, chưa đầy nửa tiếng trước đã nghe hết lời từ chối của Trà My rồi. Lại muốn bỏ chạy, chưa kịp bước ra ngoài thì ánh ráng chiều vụt tắt, cánh cửa kho dụng cụ đóng sầm lại. Một không gian ngột ngạt bao trùm. Tăng thêm kịch tính, Giao Giao ra hiệu cho Vĩ Khang tắt đèn. Một màu đen bao trùm, ánh mắt Hân Lộ trở nên hoảng loạn, hơi thở gấp gáp, cô ngồi phịch xuống đất, run rẩy...
- Đừng mà... sợ lắm... tôi sai rồi...
Nhìn tình trạng kì lạ trước mắt, Trà My không biết lý do, bất giác lao đến ôm lấy đứa trẻ tội nghiệp đang sợ hãi. Chuyện Trà My nghĩ suốt đời còn lại cũng sẽ không bao giờ có thể làm nay chuyện đó lại xảy ra, đứa em nhỏ yêu thương lại quay về vòng tay của chị.
- Yên lặng quá!_ Vĩ Khang áp tai vào cửa nghe động tĩnh.
Bên trong hoàn toàn im ắng. " Khụ... khụ..." Giao Giao bê đến một bếp lò, hai người quạt đáo quạt để tạo khói bay vào bên trong. Tăng thêm cho họ năng lượng.
- Ơ? Khói... khói... chị ơi...
Hân Lộ vừa bình tĩnh được một chút lại bị khói làm cho hoảng, khóc nức nỡ. KHông thể để tình trạng em gái mình tiếp tục bất ổn. Trà My bình tĩnh ngó nghiêng tìm kiếm. Phát hiện đường thoát, cô cúi người làm thang, bảo Hân Lộ leo lên bám lấy cửa sổ mà bò ra ngoài. Trong lúc loạn lạc mới phát hiện tấm chân tình, đứa em khó khăn lắm mới có thể nói chuyện với chị, Hân Lộ cương quyết phản đối, cô không muốn phải mất Trà My.
- Em, em không muốn một mình ra ngoài! Nếu đi cũng phải là chị đi trước...
- Hân Lộ! không nghe lời chị sao?
Bên ngoài hai con người làm việc không ngừng nghỉ, nghe tiếng động họ càng ra sức mà quạt.
- Cải nhau rồi, Giao Giao em chắc sẽ giải hoà được cho hai chị em họ chứ?
- Trước tiên anh ngăn Lôi Đình Ân lại trước đã.
Vĩ Khang quay đầu lại phía sau, trong làn khói mờ ảo, tên học sinh trao đổi khó ưa xuất hiện, lao như tên bắn, miệng thét ra lửa hùng hổ gọi tên Hân Lộ, hứa chắc như đinh sẽ cứu được Hân Lộ. Nhưng vẫn không nhanh bằng người nắm rõ tình hình ở đây, hắn bị Vĩ khang bịt chặt miệng, cản lại.
- Ê... ê... đừng phá hỏng chuyện tốt chứ ông bạn.
Bên trong khói một lúc một nhiều, hai người ho sặc sụa, khoé mắt cay xè.
- Thật giảo hoạt... Lúc này mới lấy thân phận chị ra mà nói em nghe lời! Quá đáng...
Lo cho em gái, mà giờ còn phải nghe những lời bướng bỉnh của nó, khiến cô kích động.
- Đứa em đại ngốc này... em muốn như thế nào mới chịu ra ngoài...
- Chị có nói thế nào em cũng không đi đâu... em muốn ở lại bên chị... em cố gắng như vậy, tại sao chị không thể tiếp nhận em? không lẽ chị ghét em như vậy sao?
- Không sai... chị ghét em... Hân Lộ em có bao giờ em nghĩ lý do chị làm vậy không? có bao giờ hiểu cho cảm giác của chị không? Chị cũng muốn thân thiết với em, muốn cùng vui cùng buồn, muốn như các cặp chj em khác... Nhưng chị không thể chỉ vì vậy mà hủy hoại em... không thể kéo em về cuộc sống như trước, một cuộc sống phải chịu roi đòn trong men say của cha hay mùi phấn son sa đoạ của mẹ... chị không thể...
Tất cả đều được nói hết ra, mọi thắc mắc, hiểu lầm suốt mấy năm qua của họ đều được tháo gỡ, trong làn khói tuy mờ ảo nhưng mọi thứ thật rõ ràng. Sợi dây liên kết giữa họ thật rực rỡ.
- Em xin lỗi! Em thật ngốc mà... không hiểu được tâm ý của chị...
- Xin Lỗi... chị luôn lạnh nhạt với em...
Hai chị em ôm nhau vừa khóc vừa cười, tất cả vỡ oà trong hạnh phúc. Khói tan dần, đến thời điểm cứu hai chị em rồi. Vĩ Khang kéo cánh cửa nặng trĩu ra. Mọi thứ rõ ràng dần, Giao Giao, Vĩ Khang, Lôi Đình Ân khó ưa đều đứng bên ngoài, ai cũng hít hà, nước mắt chảy ròng vì khói. Trà My dụi dụi mắt trách Giao Giao.
- Thì ra đều là trò quỷ của em... Nếu như không làm hoà được thì sao?
Giao Giao thản nhiên mỉm cười, đưa khăn giấy cho hai người họ.
- Vậy thì để chị em hai người tiếp tục ở trong đó, tiếp tục quạt lửa thôi.
Chỉ cần không bỏ cuộc chắc chắn sẽ thành công, cuối cùng chuyện tốt cũng đến. Với kế hoạch bá đạo của Giao Giao cùng sự hợp sức của Vĩ khang, kế hoạch " chị em tương thân tương ái" cuối cùng cũng thành hiện thực. Tuy có chút nhấm nhem, có nước mắt, có khó chịu nhưng hơn tất cả là sự hạnh phúc, nụ cười.
Ăn xong anh liền chạy đi tìm Giao Giao, nhìn thằng con trai của mình bà Hàn vui thầm trong lòng. Đứa con trai nghịch ngợm ngày nào cũng lẻo đẽo theo bà nay đã lớn rồi, biết chạy theo ai đó, biết quan tâm để ý ai đó rồi, con trai bà trưởng thành rồi.
" Cốc... cốc..."
" Rầm" Giao Giao vừa mở cửa phòng thấy mặt anh ngay lập tức đóng sầm cửa lại, để cho anh ngàn chấm, với sự nghi vẫn ngày càng lớn.
- Giao Giao? Tôi có chuyện muốn nói...
- Xin lỗi, tên người dùng quý khách vừa gọi hiện không trong vùng phủ sóng, vui lòng liên lạc sau.
Cáu rồi! Uy Vũ cáu rồi! Giao Giao cự tuyệt không mở cửa, Giao Giao không để ý anh nữa, cô tự ý bước ra khỏi cuộc sống của anh, tự ý trả lại cho anh cuộc sống như trước, đáng ra anh phải cảm thấy thoải mái mới đúng nhưng sao lại nổi giận, anh cũng không hiểu tại sao bản thân lại giận, giận anh? giận cô? giận vì cái gì? anh cũng không rõ. Trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, bao sự tức giận giận, khó hiểu trở thành lo lắng. Uy Vũ lo cho cô, rất lo!
Còn về phần Giao Giao, sau khi Uy Vũ về phòng lại cảm thấy không nỡ. Cô cũng muốn gặp anh, nói chuyện với anh, bên cạnh anh. Nhẹ nhàng mở cửa thò đầu vào phòng Uy Vũ xem xét tình hình, phán đoán độ an toàn trong căn phòng là 0% cộng thêm mùi sát khi nồng nặc cô cảm thấy tốt hơn là không nên vào, quyết định có gì để mai tính. Kết quả còn chưa đi đã bị anh bắt lại.
- Đi đâu hả?
Kéo Giao Giao về phía mình, anh vô tình nắm lấy cánh tay bị thương của cô, dùng sức giữ thật chặt như sợ cô sẽ chạy mất vậy, nhưng anh lại nhanh chóng bỏ ra khi thấy biểu cảm đau nhói trên mặt Giao Giao. Đột nhiên anh cảm thấy có lỗi, đột nhiên muốn ôm cô vào lòng mà xin lỗi, rồi lại đột nhiên nổi giận, đột nhiên quay lưng lại.
- Khuya rồi, ngủ sớm đi.
- Em đã cố gắng để có thể ghét anh... nhưng em không làm được...
Giao Giao nắm lấy vạt áo của anh khiến bước chân anh dừng lại. Lần đầu tiên anh nghe thấy giọng nói thẹn thùng của cô, lần đầu tiên anh được trông thấy một Giao Giao đáng yêu như thế, anh cảm thấy vui vui, muốn bảo cô ngốc, muốn quay lại nhìn cô nhưng anh lại không muốn cô nhìn thấy gương mặt đang đỏ lên của anh.
- Càng muốn ghét anh thì em lại càng thích anh... Uy Vũ... em thích anh...
Anh cảm thấy không đúng cho lắm, trái tim loạn nhịp bắt đầu điềm đạm trở lại, anh quay người, vén tóc mái cô lên, áp sát trán vào. Rõ ràng cơ thể không có nóng, chắc chắn không phải là nói sảng.
- Giao Giao cô ổn chứ? Vết thương đau quá cô không tỉnh táo hả?
- Em đi ngủ đây... Uy Vũ đại ngốc...
Giao Giao phồng má đẩy anh ra, ra đến cửa cô còn ngó lại nói thật to.
- Đại ngốc... thích anh lắm!!!
Uy Vũ phì cười, dáng vẻ ngượng ngùng nhìn theo bóng lưng Giao Giao khuất dần, anh nghĩ bản thân chắc cũng đoán đúng bảy tám phần về nguyên nhân khiến Giao Giao kì lạ như vậy. Tuy đã từ chối lời tỏ tình của đàn em chiều nay nhưng cũng nhờ đó mà Uy Vũ được thấy dáng vẻ một Giao Giao ghen tuông rất đáng yêu. Con người vốn tham lam, có một chút lại muốn một chút nữa. Uy Vũ lên kế hoạch bày trò để có thể nhìn thấy mặt khác của Giao Giao tưởng chừng hoàn hảo trong mắt người khác.
Lại nói đến kế hoạch biến ước mơ " chị em tương thân tương ái " thành hiện thực. Vĩ Khang bày đủ trò, ban đầu là viết giấy xin lỗi để tránh tình trạng ngại ngùng không thể nói khi gặp mặt, kết quả thất bại. Tiếp đến là viết thư, Vĩ Khang bảo Hân Lộ đem hết tất cả tâm tư tình cảm, những thứ muốn nói viết hết vào thư. Cảm động như vậy chắc chắn sẽ thành công. Làm theo kế hoạch, Hâ Lộ chuyên tâm viết rất nhiều thư, viết đến mức kiệt sức ngủ gục trong giờ học. Trà My cũng chẳng khá hơn, bị hai con người với kế hoạch kinh hoàng đó khủng bố. Vừa mới mở tủ giày, một tràng thư đua nhau ồ ạt rơi xuốn. Cẩn thận gom hết tất cả lại, Trà My trốn vào một gốc đọc từng lá từng lá. Chuyện vui có, chuyện buồn có, tất cả đều có.
- Hân Lộ... đứa trẻ ngốc...
- Cảm động đúng không?
- Không phải chuyện của ông, đi đi cho tui nhờ.
Vĩ Khang năng lượng dồi dào, huyên tha huyên thuyên, cố gắng châm ngòi cho ngọn lửa chị em trong lòng Trà My bùng cháy. Chưa thành công thì lại nhận quà. Trà My hoa cả mắt loạng choạng đứng dậy rồi ngã nhào xuống. Vĩ Khang hồn vía lên mây, lật đật bồng cô chạy lên y tế. Vĩ Khang anh tuy chuyện gì cũng không sợ nhưng lá gan anh cũng không lớn lắm đau, lần sau làm ơn đừng nhẫn tâm doạ anh như thế. Một phen sốt gió, Vĩ Khang như già thêm chục tuổi.
- Bà làm ơn đừng hù tui như vậy có được không? Ăn đi cho hết tụt canxi...
- Nhờ phước của ai hả?_ Trà My chống tay ngồi dậy lấy bánh mì cho vào miệng.
- Bà ăn nói với ân nhân vậy đó hả? Tui không ngờ đại tỉ Trà My nổi tiếng trọng nghĩa mà lại phụ bạc như vậy... Nếu mọi người mà biết không biết sẽ nghĩ sao?_ Vĩ Khang có chuyện vui là lại lên cơn, lấy lại phong độ, tinh thần mà hoạt náo.
- Ông có giỏi thì nói ra xem_ Trà My tuy mệt thiệt nhưng sức nặng của lời đe doạ hoàn toà không nhẹ kí.
Ấy vậy mà cái con người chán sống kia còn cố chọc ghẹo. Chọc hổ, chọc báo, chọc gấu, chọc beo chứ tuyệt không nên chọc gái. Vĩ Khang không biết hay giả vờ không biết tự rước hoạ.
- Ây dà! Khi nãy lạc đường hình như tui bồng bà chạy khắp hang cùng ngõ hẻm của trường rồi... ưm mà chắc không ai để ý đâu ha?
Một phát bất tỉnh trên giường. Yên bình không muốn suốt ngày cứ đi chọc phá người khác. Còn bé, mới gặp Uy Vũ đã bị ăn đập chưa đến ba giây, Tuấn Hạo khá hơn chịu hơn hai ngày sau.
Mọi thứ đều theo quân sư Vĩ Khang, thắng lợi không có, chỉ toàn thất bại. Lập ra kế hoạch cuối cùng đặt vào tiết thể dục, Vĩ Khang chỉ đạo, Hân Lộ tiếp tục nuôi hi vọng Trà My sẽ để ý cô một chút, nhưng không vẫn hoàn không.
- Chị gái em sắc đá thật!
- Haizzz...
- Làm hoà thôi mà, em có cách. _ Thấy dáng vẻ tiều tuỵ của Hân Lộ, Giao Giao thấy không đành lòng, cộng thêm ông sư huynh bỏ cả học hành để giúp đỡ Hân Lộ, Giao Giao không muốn thấy công sức của họ tất cả đổ sông đổ biển.
Nghe Giao Giao nói có cách họ mừng lắm, hoàn toàn tin tưởng vào cô, đứng nép một góc quan sát. Giao Giao quắc quắc Trà My, ra hiệu có chuyện muốn nói. Lúc Trà My tới, cô cũng không gấp gáp nhẹ nhàng thả ra mấy chữ.
- Chị với Hân Lộ làm hoà đi.
" Cách của em đâu? " " Giao Giao cứ như vậy mà nói hết sao? ". tuy chỉ thả mấy chữ nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ khiến Hân Lộ chân tay bủn rủn, Vĩ Khang cuống cuồng.
- Thế nào?_ Thấy Trà My ngẫn ra, Giao Giao tiếp tục hỏi.
- Tuy rằng... em đã nói vậy nhưng căn bản chị làm không được... Sau lần đó chị không còn giận Hân Lộ... nó không làm gì sai cả... vấn đề là ở chị... thư Hân Lộ viết... chị đều xem qua... thật buồn... nhưng không thể..._ Nói rồi lại lẫn tránh rời đi.
- Đợi đã..._ Giao Giao đưa tay gọi với theo.
- Bỏ đi Giao Giao, mình chỉ khiến chị mệt mỏi thêm thôi... lần này đến đây được gặp chị, tuy không nói chuyện nhưng mình mãn nguyện rồi... Mình từ bỏ._ Hân Lộ cản Giao Giao lại, cúi đầu cảm ơn Giao Giao với Vĩ Khang vì những việc họ đã làm.
Sau bao cố gắng Hân Lộ cô mệt rồi, miễn cưỡng không có tác dụng, Hân Lộ chọn từ bỏ. Chỉ cần từ bỏ mà Trà My có thể vui vẻ trở lại thì cô chấp nhận. Có lẽ hai người họ thật sự đã rơi vào bế tắc rồi.
Hân Lộ mệt nhưng Giao Giao với Vĩ Khang vẫn chưa mệt. Hân Lộ từ bỏ nhưng Giao Giao với Vĩ Khang vẫn sẽ tiếp tục. Lợi dụng việc Trà My dọn banh trong nhà kho, Giao Giao nghĩ cách tạo không gian cho hai người. Giao Giao nhờ Hân Lộ cất hộ mấy trái banh, cô co chút việc bận. Vui vẻ đồng ý, Hân Lộ ôm banh vô nhà kho.
- Chị?
Không biết Trà My cũng có mặt ở đây, Hân Lộ bối rối quay lưng, không biết phải đối mặt với Trà My như thế nào, chưa đầy nửa tiếng trước đã nghe hết lời từ chối của Trà My rồi. Lại muốn bỏ chạy, chưa kịp bước ra ngoài thì ánh ráng chiều vụt tắt, cánh cửa kho dụng cụ đóng sầm lại. Một không gian ngột ngạt bao trùm. Tăng thêm kịch tính, Giao Giao ra hiệu cho Vĩ Khang tắt đèn. Một màu đen bao trùm, ánh mắt Hân Lộ trở nên hoảng loạn, hơi thở gấp gáp, cô ngồi phịch xuống đất, run rẩy...
- Đừng mà... sợ lắm... tôi sai rồi...
Nhìn tình trạng kì lạ trước mắt, Trà My không biết lý do, bất giác lao đến ôm lấy đứa trẻ tội nghiệp đang sợ hãi. Chuyện Trà My nghĩ suốt đời còn lại cũng sẽ không bao giờ có thể làm nay chuyện đó lại xảy ra, đứa em nhỏ yêu thương lại quay về vòng tay của chị.
- Yên lặng quá!_ Vĩ Khang áp tai vào cửa nghe động tĩnh.
Bên trong hoàn toàn im ắng. " Khụ... khụ..." Giao Giao bê đến một bếp lò, hai người quạt đáo quạt để tạo khói bay vào bên trong. Tăng thêm cho họ năng lượng.
- Ơ? Khói... khói... chị ơi...
Hân Lộ vừa bình tĩnh được một chút lại bị khói làm cho hoảng, khóc nức nỡ. KHông thể để tình trạng em gái mình tiếp tục bất ổn. Trà My bình tĩnh ngó nghiêng tìm kiếm. Phát hiện đường thoát, cô cúi người làm thang, bảo Hân Lộ leo lên bám lấy cửa sổ mà bò ra ngoài. Trong lúc loạn lạc mới phát hiện tấm chân tình, đứa em khó khăn lắm mới có thể nói chuyện với chị, Hân Lộ cương quyết phản đối, cô không muốn phải mất Trà My.
- Em, em không muốn một mình ra ngoài! Nếu đi cũng phải là chị đi trước...
- Hân Lộ! không nghe lời chị sao?
Bên ngoài hai con người làm việc không ngừng nghỉ, nghe tiếng động họ càng ra sức mà quạt.
- Cải nhau rồi, Giao Giao em chắc sẽ giải hoà được cho hai chị em họ chứ?
- Trước tiên anh ngăn Lôi Đình Ân lại trước đã.
Vĩ Khang quay đầu lại phía sau, trong làn khói mờ ảo, tên học sinh trao đổi khó ưa xuất hiện, lao như tên bắn, miệng thét ra lửa hùng hổ gọi tên Hân Lộ, hứa chắc như đinh sẽ cứu được Hân Lộ. Nhưng vẫn không nhanh bằng người nắm rõ tình hình ở đây, hắn bị Vĩ khang bịt chặt miệng, cản lại.
- Ê... ê... đừng phá hỏng chuyện tốt chứ ông bạn.
Bên trong khói một lúc một nhiều, hai người ho sặc sụa, khoé mắt cay xè.
- Thật giảo hoạt... Lúc này mới lấy thân phận chị ra mà nói em nghe lời! Quá đáng...
Lo cho em gái, mà giờ còn phải nghe những lời bướng bỉnh của nó, khiến cô kích động.
- Đứa em đại ngốc này... em muốn như thế nào mới chịu ra ngoài...
- Chị có nói thế nào em cũng không đi đâu... em muốn ở lại bên chị... em cố gắng như vậy, tại sao chị không thể tiếp nhận em? không lẽ chị ghét em như vậy sao?
- Không sai... chị ghét em... Hân Lộ em có bao giờ em nghĩ lý do chị làm vậy không? có bao giờ hiểu cho cảm giác của chị không? Chị cũng muốn thân thiết với em, muốn cùng vui cùng buồn, muốn như các cặp chj em khác... Nhưng chị không thể chỉ vì vậy mà hủy hoại em... không thể kéo em về cuộc sống như trước, một cuộc sống phải chịu roi đòn trong men say của cha hay mùi phấn son sa đoạ của mẹ... chị không thể...
Tất cả đều được nói hết ra, mọi thắc mắc, hiểu lầm suốt mấy năm qua của họ đều được tháo gỡ, trong làn khói tuy mờ ảo nhưng mọi thứ thật rõ ràng. Sợi dây liên kết giữa họ thật rực rỡ.
- Em xin lỗi! Em thật ngốc mà... không hiểu được tâm ý của chị...
- Xin Lỗi... chị luôn lạnh nhạt với em...
Hai chị em ôm nhau vừa khóc vừa cười, tất cả vỡ oà trong hạnh phúc. Khói tan dần, đến thời điểm cứu hai chị em rồi. Vĩ Khang kéo cánh cửa nặng trĩu ra. Mọi thứ rõ ràng dần, Giao Giao, Vĩ Khang, Lôi Đình Ân khó ưa đều đứng bên ngoài, ai cũng hít hà, nước mắt chảy ròng vì khói. Trà My dụi dụi mắt trách Giao Giao.
- Thì ra đều là trò quỷ của em... Nếu như không làm hoà được thì sao?
Giao Giao thản nhiên mỉm cười, đưa khăn giấy cho hai người họ.
- Vậy thì để chị em hai người tiếp tục ở trong đó, tiếp tục quạt lửa thôi.
Chỉ cần không bỏ cuộc chắc chắn sẽ thành công, cuối cùng chuyện tốt cũng đến. Với kế hoạch bá đạo của Giao Giao cùng sự hợp sức của Vĩ khang, kế hoạch " chị em tương thân tương ái" cuối cùng cũng thành hiện thực. Tuy có chút nhấm nhem, có nước mắt, có khó chịu nhưng hơn tất cả là sự hạnh phúc, nụ cười.