Vinh thú vị thật, đường phố thênh thang, chẳng thấy tắc đường, đi ăn đi chơi lúc nào cũng thấy thoải mái, nhịp sống chậm rãi hơn Hà Nội nhiều … Nhưng mình lại thấy như thế hơi buồn tẻ. Ngày hôm sau Mít kêu chán nên bọn mình rồng rắn về Hà Nội mang theo mấy bịch bánh cu đơ
Mình đã nghĩ đến chuyện nghiêm túc tán em. Mình thích con gái thông minh, nguy hiểm chút cũng không sao. Giờ ít nhiều em cũng có tình cảm với mình rồi thì tình hình có vẻ đã khả quan hơn. Hy vọng là mình đúng.
Xác định là mưa dầm thấm lâu, cứ từ từ tạo lòng tin trong nhau cũng được hoặc vô duyên kém phận thì … đành phó mặc cho dòng đời xô đẩy. Từ dạo đấy mình với em gặp nhau đều như vắt chanh. Cứ cuối tuần đi chơi lại rủ em đi rồi cùng về nhà mình. Nhiều lúc thấy bình yên quá mình cũng hợi sợ sẽ bị nhàm chán, nhưng chẳng biết phải làm gì hơn Mình biết bao nhiêu trò mánh khóe lấy lòng con gái thì em cũng biết bấy nhiêu, làm sao mà lừa nhau được
Mình rủ em để relationship thì em bảo em thích để là độc thân.
Cũng chả hiểu nổi em nghĩ cái gì. Miệng thì bảo yêu mình mà lúc nào cũng giữ khư khư nguyên 1 tảng băng chìm về cuộc sống riêng. Thậm chí bạn bè em mình cũng chẳng biết được mấy người.
Valentine thì em bảo muốn tụ tập hội độc thân với bạn bè. Mình đành rủ đứa khác đi chơi với bạn mình cho đỡ … trống vắng. Chả hiểu có thật là em đi với hội bạn không hay là đi với thằng nào đấy, mình tò mò nhưng không dám hỏi. Mình nhắn tin bảo em là bao giờ về thì bảo mình vì mình muốn tặng quà cho em. Gần 12h mới thấy tin nhắn trả lời của em, em chỉ bảo là “em sắp về rồi”
Lúc ý mình đang ngồi hát hò với mấy thằng bạn, nhờ 1 thằng đưa con bé đi cùng mình về sau còn mình lượn trước qua nhà em.
Mình mua bó hoa baby giữa có 1 bông hồng Đà Lạt to oành, giấy gói đỏ … hoa hôm đấy đắt lòi tĩ … Đứng ngoài đầu nhà em, cầm bó hoa và chờ đợi, mình cảm giác như là đang diễn vai hot boy trong phim Hàn Quốc, thỉnh thoảng có mấy em gái cấp 3 đi cùng người yêu ngang qua cứ nhìn mình rồi che miệng cười khúc khích.
Nhìn từ xa thấy đèn xe máy rẽ vào ngõ (nói là ngõ nhưng đường trong khu nhà em khá rộng), nhìn cái 1 thằng đi cbr là đã ngột ngạt rồi, hôm nay không thấy nó đội nồi cơm điện nữa. Nó phanh khét lẹt rồi gạt chân chống cạch phát ngay bên cạnh mình *oai như cóc*. Em mặc áo khoác da, đi bốt da, đội mũ len, tay cầm cái bánh mì paparoti đang ăn dở ngồi vắt vẻo đằng sau. Tự nhiên mình thấy mình ngu ngu sao ý.
Thằng ku đấy, ừ thì khách quan mà nói thì về nhan sắc nó cũng ngang ngang mình, body vạm vỡ hơn mình tí thôi… kể ra thì em cũng khéo chọn gớm, xe ôm toàn đẹp trai hàng tuyển
Em xuống xe, đi sang bên cạnh mình. Thằng đấy nhìn mình trước, đúng hơn thì là 2 thằng chỉ gật đầu chào nhau cái rồi nó thở dài nổ máy, vỗ vai em :
-Về trước đây! Có gì thì gọi, không phải cố!
Ánh mắt nó nhìn mình trước lúc quay xe có cái gì đấy cứ như dò xét vẻ không hài lòng… Mình không hiểu lắm ý nó như thế nào khi nói với em câu đấy. Nhưng cũng chẳng muốn đoán mối quan hệ giữa nó và em, vì chỉ sợ càng đoán thì càng nhức đầu.
-Em đói à ?
-Uhm, nãy đi chơi em hò hét hơi nhiều.
-Định ăn bánh mì không thế à ?
-Hay anh đưa em ra Láng ngồi vỉa hè ăn nem chua đi
Mình cũng thích ngồi vỉa hè, mặc dù hơi bụi bặm ăn uống không vệ sinh lắm nhưng được cái là giản dị, thoải mái. Em cũng không đòi hỏi cầu kì gì.
Bảo đi ăn nem chua mà em lại 2 tay cầm 2 xiên xúc xích, nhìn em chấm tương ớt ăn ngon lành làm mình thấy chỉ muốn giằng vứt xừ đi rồi nhét cho em cái xúc xích khác
Ngồi cạnh em, mình thơ thẩn đăm đắm ngắm dòng sông Tô Lịch lững lờ trôi … Nghĩ bụng valentine chả khác vẹo gì ngày thường. Cũng chỉ là đi chơi, chơi chán ngoài đường thì chơi trong phòng … bày vẽ rách chuyện!
Em móc trong túi áo khoác ra 1 cái hộp nhỏ cỡ cái điện thoại đưa cho mình.
-Quà valentine của anh đấy.
Trong hộp có 1 viên chocolate đen, to bằng cái móng tay cái, hình trái tim. Mình bỏ tọt vào miệng, nhai vài lần rồi nuốt ực phát. Ăn cũng được, mà hơi đắng
-Anh ăn hết rồi à ?
-Ừ, không phải để ăn à ?
Mình hơi chột dạ. Em vít cổ mình kề môi nói khẽ đến mức chỉ nghe được giọng hơi:
-Để ăn chung mà …
Rồi mình hôn em, chỉ là cái chạm môi nhẹ nhàng không ướt át tí nào nhưng rất nồng nàn…
Cái valentine 2011 thật là bá đạo. Không hiểu chơi bời kiểu gì mà phố nhà nghỉ Trần Duy Hưng cháy phòng. Thực ra thì ngủ ở nhà cũng được, nhưng mà hôm ý ra đường thấy không khi nhộn nhịp nên cũng muốn hư hư 1 tí , mà vào nhà nghỉ thì cảm giác nó khác với ngủ ở nhà Mình với em dạt thẳng về Gia Lâm cho máu, bên đấy đúng là chả khác gì chốn tiên cảnh bồng lai hạ phàm giáng thế.
Đêm hôm đấy tự nhiên em ngoan ngoãn lạ thường, mình đòi cái gì cũng chiều, đã thế lại còn rất nhiệt tình Điện thoại em để trên mặt bàn thỉnh thoảng lại nhá sáng, mới đầu mình còn để ý nhưng thấy em nồng nhiệt quá nên về sau cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ xem là thằng dở người nào phá đám nữa, trong đầu chỉ nghĩ đến em, và chỉ có mỗi mình em thôi.
Tóc em bồng bềnh thơm dịu, bờ môi ướt át với khóe miệng đầy khêu gợi, làn da trắng mịn như trở nên trong suốt dưới ánh đèn vàng. Mình đờ cả người ra ngắm em… Em thấy thế vội quơ tay lấy cái gối ném vào mặt mình :
-Nhìn vừa thôi em ngượng.
-Chưa thấy gái đẹp bao giờ. Lạ thì nhìn!
-Không thèm chơi với anh nữa.
Mình lại kéo em nằm xuống, vuốt gon mái tóc để nhìn rõ mặt em hơn…
-Chơi gì??? Nãy giờ em chơi gì anh à ?
Em đấm thùm thụp lên ngực mình, không nói được gì, ngượng đỏ cả mặt trông yêu chết đi được.
Dạo quen em cũng là khoảng thời gian bảng chấm công của mình bê bết nhất. Toàn ngủ quên hoặc không tài nào dậy nổi vào sáng hôm sau. Cứ đi với em là y như rằng không muốn dứt ra, ôm em đi ngủ mà đến giữa trưa tỉnh dậy vẫn còn thấy quyến luyến không nỡ rời.
Mình tỉnh dậy lúc 4-5h giờ sáng gì đấy, em vẫn đang ngủ vùi bên cạnh. Tại cái điện thoại của mình tự nhiên báo rung có tin nhắn làm giật mình. Tin nhắn của em mới lạ. Trong khi em đang nằm ngủ, điện thoại em thì ở trên bàn chứ đâu.
“Tin nhắn này được giử tự động vì em không đủ can đảm nói với anh là sau đêm nay em sẽ không gặp anh nữa. Em muốn thế. Không cần lý do nào cả”
Mình không biết nên làm gì lúc ý, tự nhiên nhớ ra câu thằng bạn em nói lúc tối... Đành coi như chưa đọc tin nhắn đấy. Kéo em lại gần thêm chút nữa để tận hưởng nốt quãng thời gian ngắn ngủi trước khi trời sáng …
Vinh thú vị thật, đường phố thênh thang, chẳng thấy tắc đường, đi ăn đi chơi lúc nào cũng thấy thoải mái, nhịp sống chậm rãi hơn Hà Nội nhiều … Nhưng mình lại thấy như thế hơi buồn tẻ. Ngày hôm sau Mít kêu chán nên bọn mình rồng rắn về Hà Nội mang theo mấy bịch bánh cu đơ
Mình đã nghĩ đến chuyện nghiêm túc tán em. Mình thích con gái thông minh, nguy hiểm chút cũng không sao. Giờ ít nhiều em cũng có tình cảm với mình rồi thì tình hình có vẻ đã khả quan hơn. Hy vọng là mình đúng.
Xác định là mưa dầm thấm lâu, cứ từ từ tạo lòng tin trong nhau cũng được hoặc vô duyên kém phận thì … đành phó mặc cho dòng đời xô đẩy. Từ dạo đấy mình với em gặp nhau đều như vắt chanh. Cứ cuối tuần đi chơi lại rủ em đi rồi cùng về nhà mình. Nhiều lúc thấy bình yên quá mình cũng hợi sợ sẽ bị nhàm chán, nhưng chẳng biết phải làm gì hơn Mình biết bao nhiêu trò mánh khóe lấy lòng con gái thì em cũng biết bấy nhiêu, làm sao mà lừa nhau được
Mình rủ em để relationship thì em bảo em thích để là độc thân.
Cũng chả hiểu nổi em nghĩ cái gì. Miệng thì bảo yêu mình mà lúc nào cũng giữ khư khư nguyên tảng băng chìm về cuộc sống riêng. Thậm chí bạn bè em mình cũng chẳng biết được mấy người.
Valentine thì em bảo muốn tụ tập hội độc thân với bạn bè. Mình đành rủ đứa khác đi chơi với bạn mình cho đỡ … trống vắng. Chả hiểu có thật là em đi với hội bạn không hay là đi với thằng nào đấy, mình tò mò nhưng không dám hỏi. Mình nhắn tin bảo em là bao giờ về thì bảo mình vì mình muốn tặng quà cho em. Gần h mới thấy tin nhắn trả lời của em, em chỉ bảo là “em sắp về rồi”
Lúc ý mình đang ngồi hát hò với mấy thằng bạn, nhờ thằng đưa con bé đi cùng mình về sau còn mình lượn trước qua nhà em.
Mình mua bó hoa baby giữa có bông hồng Đà Lạt to oành, giấy gói đỏ … hoa hôm đấy đắt lòi tĩ … Đứng ngoài đầu nhà em, cầm bó hoa và chờ đợi, mình cảm giác như là đang diễn vai hot boy trong phim Hàn Quốc, thỉnh thoảng có mấy em gái cấp đi cùng người yêu ngang qua cứ nhìn mình rồi che miệng cười khúc khích.
Nhìn từ xa thấy đèn xe máy rẽ vào ngõ (nói là ngõ nhưng đường trong khu nhà em khá rộng), nhìn cái thằng đi cbr là đã ngột ngạt rồi, hôm nay không thấy nó đội nồi cơm điện nữa. Nó phanh khét lẹt rồi gạt chân chống cạch phát ngay bên cạnh mình oai như cóc. Em mặc áo khoác da, đi bốt da, đội mũ len, tay cầm cái bánh mì paparoti đang ăn dở ngồi vắt vẻo đằng sau. Tự nhiên mình thấy mình ngu ngu sao ý.
Thằng ku đấy, ừ thì khách quan mà nói thì về nhan sắc nó cũng ngang ngang mình, body vạm vỡ hơn mình tí thôi… kể ra thì em cũng khéo chọn gớm, xe ôm toàn đẹp trai hàng tuyển
Em xuống xe, đi sang bên cạnh mình. Thằng đấy nhìn mình trước, đúng hơn thì là thằng chỉ gật đầu chào nhau cái rồi nó thở dài nổ máy, vỗ vai em :
-Về trước đây! Có gì thì gọi, không phải cố!
Ánh mắt nó nhìn mình trước lúc quay xe có cái gì đấy cứ như dò xét vẻ không hài lòng… Mình không hiểu lắm ý nó như thế nào khi nói với em câu đấy. Nhưng cũng chẳng muốn đoán mối quan hệ giữa nó và em, vì chỉ sợ càng đoán thì càng nhức đầu.
-Em đói à ?
-Uhm, nãy đi chơi em hò hét hơi nhiều.
-Định ăn bánh mì không thế à ?
-Hay anh đưa em ra Láng ngồi vỉa hè ăn nem chua đi
Mình cũng thích ngồi vỉa hè, mặc dù hơi bụi bặm ăn uống không vệ sinh lắm nhưng được cái là giản dị, thoải mái. Em cũng không đòi hỏi cầu kì gì.
Bảo đi ăn nem chua mà em lại tay cầm xiên xúc xích, nhìn em chấm tương ớt ăn ngon lành làm mình thấy chỉ muốn giằng vứt xừ đi rồi nhét cho em cái xúc xích khác
Ngồi cạnh em, mình thơ thẩn đăm đắm ngắm dòng sông Tô Lịch lững lờ trôi … Nghĩ bụng valentine chả khác vẹo gì ngày thường. Cũng chỉ là đi chơi, chơi chán ngoài đường thì chơi trong phòng … bày vẽ rách chuyện!
Em móc trong túi áo khoác ra cái hộp nhỏ cỡ cái điện thoại đưa cho mình.
-Quà valentine của anh đấy.
Trong hộp có viên chocolate đen, to bằng cái móng tay cái, hình trái tim. Mình bỏ tọt vào miệng, nhai vài lần rồi nuốt ực phát. Ăn cũng được, mà hơi đắng
-Anh ăn hết rồi à ?
-Ừ, không phải để ăn à ?
Mình hơi chột dạ. Em vít cổ mình kề môi nói khẽ đến mức chỉ nghe được giọng hơi:
-Để ăn chung mà …
Rồi mình hôn em, chỉ là cái chạm môi nhẹ nhàng không ướt át tí nào nhưng rất nồng nàn…
Cái valentine thật là bá đạo. Không hiểu chơi bời kiểu gì mà phố nhà nghỉ Trần Duy Hưng cháy phòng. Thực ra thì ngủ ở nhà cũng được, nhưng mà hôm ý ra đường thấy không khi nhộn nhịp nên cũng muốn hư hư tí , mà vào nhà nghỉ thì cảm giác nó khác với ngủ ở nhà Mình với em dạt thẳng về Gia Lâm cho máu, bên đấy đúng là chả khác gì chốn tiên cảnh bồng lai hạ phàm giáng thế.
Đêm hôm đấy tự nhiên em ngoan ngoãn lạ thường, mình đòi cái gì cũng chiều, đã thế lại còn rất nhiệt tình Điện thoại em để trên mặt bàn thỉnh thoảng lại nhá sáng, mới đầu mình còn để ý nhưng thấy em nồng nhiệt quá nên về sau cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ xem là thằng dở người nào phá đám nữa, trong đầu chỉ nghĩ đến em, và chỉ có mỗi mình em thôi.
Tóc em bồng bềnh thơm dịu, bờ môi ướt át với khóe miệng đầy khêu gợi, làn da trắng mịn như trở nên trong suốt dưới ánh đèn vàng. Mình đờ cả người ra ngắm em… Em thấy thế vội quơ tay lấy cái gối ném vào mặt mình :
-Nhìn vừa thôi em ngượng.
-Chưa thấy gái đẹp bao giờ. Lạ thì nhìn!
-Không thèm chơi với anh nữa.
Mình lại kéo em nằm xuống, vuốt gon mái tóc để nhìn rõ mặt em hơn…
-Chơi gì??? Nãy giờ em chơi gì anh à ?
Em đấm thùm thụp lên ngực mình, không nói được gì, ngượng đỏ cả mặt trông yêu chết đi được.
Dạo quen em cũng là khoảng thời gian bảng chấm công của mình bê bết nhất. Toàn ngủ quên hoặc không tài nào dậy nổi vào sáng hôm sau. Cứ đi với em là y như rằng không muốn dứt ra, ôm em đi ngủ mà đến giữa trưa tỉnh dậy vẫn còn thấy quyến luyến không nỡ rời.
Mình tỉnh dậy lúc -h giờ sáng gì đấy, em vẫn đang ngủ vùi bên cạnh. Tại cái điện thoại của mình tự nhiên báo rung có tin nhắn làm giật mình. Tin nhắn của em mới lạ. Trong khi em đang nằm ngủ, điện thoại em thì ở trên bàn chứ đâu.
“Tin nhắn này được giử tự động vì em không đủ can đảm nói với anh là sau đêm nay em sẽ không gặp anh nữa. Em muốn thế. Không cần lý do nào cả”
Mình không biết nên làm gì lúc ý, tự nhiên nhớ ra câu thằng bạn em nói lúc tối... Đành coi như chưa đọc tin nhắn đấy. Kéo em lại gần thêm chút nữa để tận hưởng nốt quãng thời gian ngắn ngủi trước khi trời sáng …