Lúc say người ta bị nhầm lẫn hay ảo giác cũng là chuyện bình thường. Tính ra mình cũng uống độ gần chai rưỡi chứ ít gì, may mà rượu 29 độ chứ 39 độ thì chắc là òe í e rồi, nghe nói uống 1 lúc 3 chai 750ml 40 độ thì sẽ tỉnh dậy dưới suối vàng…
Mình say khướt.
Không phải là không muốn dắt dê đi ngủ, cũng muốn lắm chứ, nhưng không đành lòng. Con gái nhà người ta không phải hàng họ, không phải người yêu mình, trong khi mình thì đã có nửa kia rồi, làm thế không ổn. Đành phải uống đến ngất lịm vì sợ trên bảo dưới không nghe.
Mình từng trải qua rồi nên mình hiểu chứ không dám lộng ngôn mà bảo không bao giờ có chuyện ham muốn đè bẹp lý trí, kể cả là say đi nữa. Cốt lõi nằm ở chỗ người ta có muốn kiềm chế hay là không thôi.
Vô tình, chính người con gái mình yêu đã trở thành liều vắc xin chống lại virus cám dỗ.
7h sáng. Chuông báo thức réo inh ỏi.
Đầu mình đau như búa bổ. Nằm im vài giây để định hình là mình đang ở đâu, với ai và đang trong tình trạng như nào. Không đến nỗi thảm lắm, quần trong quần ngoài vẫn còn nguyên.
Gái nằm lăn quay dưới đất, cuộn tròn người trong chăn, chai rượu thứ 2 đổ chỏng chơ trên sàn. Chắc hôm qua mình say, nên gái uống 1 mình đây.
Mình đá đít gái vài cái nhẹ nhẹ để gọi dậy đi làm. Gái nhăn nhó mắt nhắm mắt mở lồm cồm bò dậy, quấn cả cái chăn mặt nặng mặt nhẹ đi vào toilet.
Mình đang ngồi lượm mấy cái đồ phụ kiện nhẫn, đồng hồ … thì nghe tiếng gái hát. Sao bọn con gái cứ thích bóng gió người ta bằng lời bài hát thế không biết!
Why oh why tell me why not me
Why oh why we were meant to be
Baby I know I could be all you need
Why oh why oh why …
Thấy chột dạ, chả nhẽ đêm qua mình nói hớ là mình có người yêu rồi hay cái gì à?! Nếu thế thì mất mặt quá, mang tiếng có người yêu rồi còn đi đêm với gái, dù là không làm gì cũng sụp đổ hết cả hình tượng người đứng đắn bao nhiêu năm giữ gìn
Mình đứng trước gương chải đầu vuốt tóc, đang mặc áo thì gái đi ra, điệu bộ trông rất chi là đáng yêu, khác hẳn lúc bị gọi dậy, lại còn bá vai bá cổ vò đầu mình nữa. Phải như ở nhà mà đứa em ruột đùa thế đang lúc mệt thì chắc mình tóm chân dốc đầu quẳng nó qua cửa sổ luôn quá. Nhưng mà gái đẹp thì ai nỡ mạnh tay.
-Sao anh lạnh nhạt với em vậy ?!
-Bài cả đấy!
-Bày đặt!
Mình chép miệng, thở dài :
-Em trông anh giống thằng thiếu thốn chuyện đấy lắm không?!
-Không giống, nhưng có cần phải tránh né em thế không ?
-Anh say, mệt chứ tránh né cái gì! Vớ vẩn!
-Thế mà em lại có cảm giác hình như anh đang đấu tranh tư tưởng ý!
-Ừ, đấu tranh mạnh ý.
-Anh sợ cái gì? Em không bẫy anh đâu, cũng không có thằng nào đánh ghen hết á!
-Anh sợ dính phải em rồi không thoát ra được thì coi như là chấm dứt quãng đời ăn chơi nhảy múa.
Mình không sợ sợ gái, mà sợ Mít. Mít mà biết mình dây dưa tình cảm với người khác thì sẽ không bao giờ thèm nhìn mặt mình luôn, và dù mình biết Mít sẽ không động chạm gì đến mình nhưng cũng chẳng thể nào an tâm mà sống yên ổn được.
Cảm giác tội lỗi ngập từ đầu đến chân. Có 1 lần thì có thể sẽ có lần thứ 2, mình thấy có lỗi với người yêu dã man. Trong lòng tràn lên 1 cảm giác sợ hãi, dịch vị chua loét ứa lên tận họng. Mình sợ nếu có lần thứ 2 ở cạnh gái thì sẽ đắc tội với Mít mất.
Mình đưa gái đi làm. Mấy thằng anh thấy mình cả gái đi cùng nhau, vẫn mặc bộ quần áo từ hôm trước… khỏi nói cũng hiểu mấy lão nghĩ cái gì trong đầu. Gái cười tủm tỉm, còn mình không muốn giải thích. Nghiễm nhiên mọi người mặc định mình với gái thành đôi.
Phòng mình là phòng của những thanh niên chưa lập gia đình, ham chơi ham vui mút mùa. Sau vụ đấy, làn nào đi chơi mọi người cũng ngầm nhường chỗ cho gái bên cạnh mình.
Gái không giống với Mít. Mít thích cái trò đưa đẩy để người khác dụ dỗ còn gái thì chủ động đánh bẫy người ta. Gái có cái hiếu thắng, tự tin của 1 đứa con gái biết ý thức giá trị của bản thân nhưng lại được ngụy trang bằng những sự tình cờ khéo léo.
Hóa ra gái không phải là muốn chuyện kia với mình mà là muốn mượn gió bẻ măng, tạo dư luận để gián tiếp đưa đẩy mình và gái xích lại gần nhau. Gái khôn lanh và ranh ma quá.
Mình cũng biết là gái có ý đồ rồi, nhưng nhiều lúc biết mà không thể nào tránh được, thành thử nhiều phen bị gái làm cho khóc dở mếu dở …
Lúc say người ta bị nhầm lẫn hay ảo giác cũng là chuyện bình thường. Tính ra mình cũng uống độ gần chai rưỡi chứ ít gì, may mà rượu độ chứ độ thì chắc là òe í e rồi, nghe nói uống lúc chai ml độ thì sẽ tỉnh dậy dưới suối vàng…
Mình say khướt.
Không phải là không muốn dắt dê đi ngủ, cũng muốn lắm chứ, nhưng không đành lòng. Con gái nhà người ta không phải hàng họ, không phải người yêu mình, trong khi mình thì đã có nửa kia rồi, làm thế không ổn. Đành phải uống đến ngất lịm vì sợ trên bảo dưới không nghe.
Mình từng trải qua rồi nên mình hiểu chứ không dám lộng ngôn mà bảo không bao giờ có chuyện ham muốn đè bẹp lý trí, kể cả là say đi nữa. Cốt lõi nằm ở chỗ người ta có muốn kiềm chế hay là không thôi.
Vô tình, chính người con gái mình yêu đã trở thành liều vắc xin chống lại virus cám dỗ.
h sáng. Chuông báo thức réo inh ỏi.
Đầu mình đau như búa bổ. Nằm im vài giây để định hình là mình đang ở đâu, với ai và đang trong tình trạng như nào. Không đến nỗi thảm lắm, quần trong quần ngoài vẫn còn nguyên.
Gái nằm lăn quay dưới đất, cuộn tròn người trong chăn, chai rượu thứ đổ chỏng chơ trên sàn. Chắc hôm qua mình say, nên gái uống mình đây.
Mình đá đít gái vài cái nhẹ nhẹ để gọi dậy đi làm. Gái nhăn nhó mắt nhắm mắt mở lồm cồm bò dậy, quấn cả cái chăn mặt nặng mặt nhẹ đi vào toilet.
Mình đang ngồi lượm mấy cái đồ phụ kiện nhẫn, đồng hồ … thì nghe tiếng gái hát. Sao bọn con gái cứ thích bóng gió người ta bằng lời bài hát thế không biết!
Why oh why tell me why not me
Why oh why we were meant to be
Baby I know I could be all you need
Why oh why oh why …
Thấy chột dạ, chả nhẽ đêm qua mình nói hớ là mình có người yêu rồi hay cái gì à?! Nếu thế thì mất mặt quá, mang tiếng có người yêu rồi còn đi đêm với gái, dù là không làm gì cũng sụp đổ hết cả hình tượng người đứng đắn bao nhiêu năm giữ gìn
Mình đứng trước gương chải đầu vuốt tóc, đang mặc áo thì gái đi ra, điệu bộ trông rất chi là đáng yêu, khác hẳn lúc bị gọi dậy, lại còn bá vai bá cổ vò đầu mình nữa. Phải như ở nhà mà đứa em ruột đùa thế đang lúc mệt thì chắc mình tóm chân dốc đầu quẳng nó qua cửa sổ luôn quá. Nhưng mà gái đẹp thì ai nỡ mạnh tay.
-Sao anh lạnh nhạt với em vậy ?!
-Bài cả đấy!
-Bày đặt!
Mình chép miệng, thở dài :
-Em trông anh giống thằng thiếu thốn chuyện đấy lắm không?!
-Không giống, nhưng có cần phải tránh né em thế không ?
-Anh say, mệt chứ tránh né cái gì! Vớ vẩn!
-Thế mà em lại có cảm giác hình như anh đang đấu tranh tư tưởng ý!
-Ừ, đấu tranh mạnh ý.
-Anh sợ cái gì? Em không bẫy anh đâu, cũng không có thằng nào đánh ghen hết á!
-Anh sợ dính phải em rồi không thoát ra được thì coi như là chấm dứt quãng đời ăn chơi nhảy múa.
Mình không sợ sợ gái, mà sợ Mít. Mít mà biết mình dây dưa tình cảm với người khác thì sẽ không bao giờ thèm nhìn mặt mình luôn, và dù mình biết Mít sẽ không động chạm gì đến mình nhưng cũng chẳng thể nào an tâm mà sống yên ổn được.
Cảm giác tội lỗi ngập từ đầu đến chân. Có lần thì có thể sẽ có lần thứ , mình thấy có lỗi với người yêu dã man. Trong lòng tràn lên cảm giác sợ hãi, dịch vị chua loét ứa lên tận họng. Mình sợ nếu có lần thứ ở cạnh gái thì sẽ đắc tội với Mít mất.
Mình đưa gái đi làm. Mấy thằng anh thấy mình cả gái đi cùng nhau, vẫn mặc bộ quần áo từ hôm trước… khỏi nói cũng hiểu mấy lão nghĩ cái gì trong đầu. Gái cười tủm tỉm, còn mình không muốn giải thích. Nghiễm nhiên mọi người mặc định mình với gái thành đôi.
Phòng mình là phòng của những thanh niên chưa lập gia đình, ham chơi ham vui mút mùa. Sau vụ đấy, làn nào đi chơi mọi người cũng ngầm nhường chỗ cho gái bên cạnh mình.
Gái không giống với Mít. Mít thích cái trò đưa đẩy để người khác dụ dỗ còn gái thì chủ động đánh bẫy người ta. Gái có cái hiếu thắng, tự tin của đứa con gái biết ý thức giá trị của bản thân nhưng lại được ngụy trang bằng những sự tình cờ khéo léo.
Hóa ra gái không phải là muốn chuyện kia với mình mà là muốn mượn gió bẻ măng, tạo dư luận để gián tiếp đưa đẩy mình và gái xích lại gần nhau. Gái khôn lanh và ranh ma quá.
Mình cũng biết là gái có ý đồ rồi, nhưng nhiều lúc biết mà không thể nào tránh được, thành thử nhiều phen bị gái làm cho khóc dở mếu dở …