Buổi tối nay đi làm về tới khách sạn anh thấy lòng trống vắng vô cùng. Không còn cùng nó đấu khẩu khiến cuộc sống của anh bớt thú vị đi nhiều, anh thấy buồn buồn. định bụng cầm điện thoại nhắn tin cho nó nhưng nghĩ đền việc sáng nay anh lại thôi để xem thế nào đã. Anh nằm vật xuống giường trằn trọc nhưng không sao ngủ được, mọi lần ở nhà nhiều hơn phải nằm ở dưới đất anh cũng vẫn ngủ ngon lành cơ mà. Cuộc sống đôi khi thật lạ lùng.
ở nhà, nó cũng thấy trống trải vô cùng. Không có anh đấu khẩu với nó trong bữa cơm nó cũng không ăn được mấy.người làm thấy nó buồn khác hẳn với sự vui tươi hàng ngày thì cũng lo lắng lắm. nó chào mọi người rồi lên phòng nghỉ ngơi, cũng như anh nó định gọi anh nhưng thôi vì không biết nên nói gì với anh nữa. Anh với nó thật lạ, ở với nhau thì không ai chịu nhường ai câu nào thế mà xa nhau, nhớ nhau thì lại chẳng ai chịu gọi cho ai cả, toàn những người cứng đầu.
Anh lao đầu vào công việc mong sao nhanh xong để về với nó. Đi làm về anh cũng cắm đầu vào công việc luôn mà không nhắn tin hay gọi điện cho nó gì cả khiến nó ở nhà cũng lo lắng vô cùng, chẳng ăn uống được gì, cứ đi học về là nó vào phòng ngay. Nó cứ chăm chăm điện thoại xem anh có gọi hay nhắn tin cho nó không. Mới có 5 ngày mà trông nó tàn tạ hơn hẳn. ông quản gia thấy nó vậy thì lo lắng nên gọi điện báo cáo tình hình cho anh.
Tiếng chuông điện thoại của nó vang lên, là anh gọi. anh nghe ông quản gia nói mấy hôm nay nó không ăn uống gì cả nên lo lăng lắm, anh gọi luôn định mắng cho nó một trận. Thấy số điện thoại của anh nó vui mừng, hèm hèm lấy lại cái giọng hàng ngày nó nhấn nút nhận cuộc gọi.
- có việc gì mà chú gọi cho cháu vậy?- dù vui lắm nhưng nó bình tĩnh
- nghe nói không có tôi ở nhà cô không ăn uống gì được. cô nhớ tôi lắm hay sao vậy?- dù lo cho nó nhưng anh vẫn nói chuyện với nó bằng cái giọng trêu đùa
- ai nhớ chú chứ. tại cháu không muốn ăn thôi.- nó lại hoạt bát như mọi hôm.
- Sao tới hôm nay chú mới gọi vậy? nhớ cháu hả- nó cũng hỏi lại hi vọng tìm được câu trả lời của anh.nó nhớ anh nhưng không biết anh có nhớ nó không nữa
- Nhớ cái đầu cô. Tại ông quản gia thông báo nên tôi phải gọi về xem cô thế nào?- anh cũng giấu tình cảm của mình dù nhớ nó lắm.
- Chưa chết được đâu nên chú không phải lo. Đợi mãi không thấy chú gọi cháu tưởng mình phải làm góa phụ cả đời này rồi chứ- nó cười nói dù trong lòng hơi buồn khi anh bảo không nhớ nó.
- Ha ha, thừa nhận là đợi tôi gọi rồi nhé- anh cười vui sướng khi nghe nó nói
- Ai đợi chứ- nó cứng họng
- ở nhà ăn uống tử tế đi tôi không muốn khi về lại nhìn thấy một cái xác khô đâu- anh đi vào trọng tâm cuộc gọi.
- biết rồi- nó xấu hổ nên đáp cụt ngủn
- đợi tôi mấy ngày nữa nhé- anh trìu mến
- chú cứ ở luôn đấy cũng được- nó vui vui nhưng cất tiếng tỏ ra không cần.
hai người đấu khẩu với nhau qua điện thoại một hồi rồi mới tắt máy.nói chuyện xong với nhau trong lòng mỗi người đều có một thứ cảm xúc vui vui khó tả, có chút nhớ nhung vương vấn trong trái tim của hai con người đang cách xa nửa vòng trái đất. chợt ai cũng nhận ra, không có người còn lại hình như cuộc sống trống vắng hơn nhiều.
Những ngày hai người không ở bên nhau là chuỗi ngày buồn rầu nhất trong quãng đời của nó. Nó đếm từng ngày mong anh mau chóng trở về. nó không biết có phải nó có yêu thích gì anh không nhưng sao xa anh lại nhớ anh vậy,sao không nói chuyện với anh mà nó lại buồn vậy. từ khi xa anh nó mới biết thế nào là mong ngóng một người- cảm giác cô đơn và buồn.
Sau cuộc gọi đó anh biết anh và nó không thể xa nhau được, anh dành hết thời gian và tâm sức cố gắng làm hết công việc thật nhanh, thật nhanh để có thể về gặp nó sớm nhất, động lực về với nó khiến anh ngày đêm vùi vào công việc nhưng chính vì sự tập trung đó mà anh đã tắt máy điện thoại không gọi về cho nó mà nó cũng không gọi cho anh được. tâm trạng nó lo lắng không biết anh có xảy ra chuyện gì không, ngày ngày héo mòn chờ đợi một cuộc gọi của anh. Biết trước thế này thì nó nên lấy số điện thoại của anh thư kí bên cạnh anh chứ, nó thấy mình ngốc thật.
Sau 5 ngày làm việc ngày đêm không ngủ cuối cùng anh cũng hoàn thành công việc của mình để có thể trở về nước. anh không gọi trước cho nó vì muốn làm cho nó bất ngờ. trước khi về anh còn đến chi nhánh trang sức của mình đặt làm một món quà cho nó.
Vừa đáp xuống sân bay anh đã vội vã tiến về biệt thự của anh và nó. Trong lòng anh vui vẻ vì nghĩ sẽ tạo ra một sự bất ngờ cho nó.
- mừng thiếu gia trở về- đám người làm lại cúi chào anh
- mang giùm đồ vào cho tôi- anh lạnh lùng rồi bước vào nhà
- thiếu gia….- ông quản gia định nói gì đó
- lấy xe để tôi đi đón thiếu phu nhân- anh cắt ngang ông quản gia định bước ra cửa
- thiếu phu nhân không có đi học- ông quản gia báo cáo với tâm trạng lo lắng.
- vậy cô ấy đâu?- anh tỏ ra lo lắng
- thiếu phu nhân bị ốm mấy ngày nay nên đang nghỉ ở trên phòng ạ.- ông quản gia hơi lúng túng
anh vội chạy lên phòng, ông quản gia và mấy người làm cũng lẽo đẽo đi theo. Vào đến phòng anh thấy nó đang bị truyền mấy cái thứ dây dợ vào người trông thật đau thương. Anh nhẹ nhàng đến bên nó, anh từng nghĩ khi về nhất định sẽ gặp gương mặt tươi vui của nó và sẽ đấu khấu với nó một trận dài thế mà giờ nó lại nằm im nhợt nhạt thế này quả thật lòng anh đau lắm.
- tôi đã dặn các người chăm sóc cô ấy rồi cơ mà- anh hơi to tiếng quát ông quản gia
- từ khi thiếu gia đi, thiếu phu nhân không ăn uống đầy đủ cộng thêm việc lo lắng khi không liên lạc được cho thiếu gia khiến thiếu phu nhân suy kiệt sức khỏe ạ.- ông quản gia vẫn bình tĩnh nói những gì ông bác sĩ đã nói.
- Vậy sao các người không báo cho tôi?- anh tức giận quát, có lẽ vì quá lo cho nó nên anh mới thế .
- Đừng trách mọi người- nó lay lay tay anh, có lẽ nghe tiếng anh quát nó đã tỉnh dậy.
- Không sao chứ?- anh quay sang bên nó ân cần
- Cháu chỉ hơi mệt thôi- nó nhẹ nhàng. Mọi hôm mà thế này thì nó lại bắt đầu một trận đấu khẩu rồi mà hôm nay nó lại hiền khô đúng là có vấn đề mà.
- Thế này mà còn hơi mệt hả? cô xem tôi đi có mấy ngày mà cô đã ra nông nỗi này rồi đấy thật không thể để người ta yên tâm được?- anh trách nó nhưng lo lắng cho nó vô cùng.
- Thật hả? chú lo cho cháu ư?- nó hớn hở hỏi
- Tất nhiên rồi. cô là người duy nhất gọi tôi là chú mà đã là chú thì phải lo cho cháu chứ, đúng không cháu ngoan- anh lại bắt đầu châm ngòi cho cuộc đấu khẩu mong cho tâm trạng nó tốt hơn.
- Đúng vậy đó chú- nó tỏ vẻ giận dỗi. cháu muốn nghỉ ngơi một chút chú và mọi người ra ngoài đi. Chẳng hiểu sao khi anh nói anh là chú thì phải lo cho nó mà nó lại buồn chứ vì chính nó lúc nào cũng gọi anh là chú cơ mà. Nó kéo chăn kín mặt để không nhìn thấy anh.
- Cô nghỉ đi lát có cơm tôi gọi dậy- anh nói rồi cùng mọi người bước ra ngoài. Anh hối hận tại sao vừa nãy lại nói vậy cơ chứ, nhẽ ra anh phải nói anh lo cho nó vì nó là người duy nhất khiến anh vui vẻ làm chính mình, nó là người con gái duy nhất mà anh quan tâm và anh là chồng của nó thì phải lo lắng cho nó mà. Anh nghĩ mình thật ngốc.
Sự mệt mỏi khiến cô đánh một giấc ngon lành cho tới lúc anh bước vào mang đồ ăn lên cho cô.
Buổi tối nay đi làm về tới khách sạn anh thấy lòng trống vắng vô cùng. Không còn cùng nó đấu khẩu khiến cuộc sống của anh bớt thú vị đi nhiều, anh thấy buồn buồn. định bụng cầm điện thoại nhắn tin cho nó nhưng nghĩ đền việc sáng nay anh lại thôi để xem thế nào đã. Anh nằm vật xuống giường trằn trọc nhưng không sao ngủ được, mọi lần ở nhà nhiều hơn phải nằm ở dưới đất anh cũng vẫn ngủ ngon lành cơ mà. Cuộc sống đôi khi thật lạ lùng.
ở nhà, nó cũng thấy trống trải vô cùng. Không có anh đấu khẩu với nó trong bữa cơm nó cũng không ăn được mấy.người làm thấy nó buồn khác hẳn với sự vui tươi hàng ngày thì cũng lo lắng lắm. nó chào mọi người rồi lên phòng nghỉ ngơi, cũng như anh nó định gọi anh nhưng thôi vì không biết nên nói gì với anh nữa. Anh với nó thật lạ, ở với nhau thì không ai chịu nhường ai câu nào thế mà xa nhau, nhớ nhau thì lại chẳng ai chịu gọi cho ai cả, toàn những người cứng đầu.
Anh lao đầu vào công việc mong sao nhanh xong để về với nó. Đi làm về anh cũng cắm đầu vào công việc luôn mà không nhắn tin hay gọi điện cho nó gì cả khiến nó ở nhà cũng lo lắng vô cùng, chẳng ăn uống được gì, cứ đi học về là nó vào phòng ngay. Nó cứ chăm chăm điện thoại xem anh có gọi hay nhắn tin cho nó không. Mới có ngày mà trông nó tàn tạ hơn hẳn. ông quản gia thấy nó vậy thì lo lắng nên gọi điện báo cáo tình hình cho anh.
Tiếng chuông điện thoại của nó vang lên, là anh gọi. anh nghe ông quản gia nói mấy hôm nay nó không ăn uống gì cả nên lo lăng lắm, anh gọi luôn định mắng cho nó một trận. Thấy số điện thoại của anh nó vui mừng, hèm hèm lấy lại cái giọng hàng ngày nó nhấn nút nhận cuộc gọi.
- có việc gì mà chú gọi cho cháu vậy?- dù vui lắm nhưng nó bình tĩnh
- nghe nói không có tôi ở nhà cô không ăn uống gì được. cô nhớ tôi lắm hay sao vậy?- dù lo cho nó nhưng anh vẫn nói chuyện với nó bằng cái giọng trêu đùa
- ai nhớ chú chứ. tại cháu không muốn ăn thôi.- nó lại hoạt bát như mọi hôm.
- Sao tới hôm nay chú mới gọi vậy? nhớ cháu hả- nó cũng hỏi lại hi vọng tìm được câu trả lời của anh.nó nhớ anh nhưng không biết anh có nhớ nó không nữa
- Nhớ cái đầu cô. Tại ông quản gia thông báo nên tôi phải gọi về xem cô thế nào?- anh cũng giấu tình cảm của mình dù nhớ nó lắm.
- Chưa chết được đâu nên chú không phải lo. Đợi mãi không thấy chú gọi cháu tưởng mình phải làm góa phụ cả đời này rồi chứ- nó cười nói dù trong lòng hơi buồn khi anh bảo không nhớ nó.
- Ha ha, thừa nhận là đợi tôi gọi rồi nhé- anh cười vui sướng khi nghe nó nói
- Ai đợi chứ- nó cứng họng
- ở nhà ăn uống tử tế đi tôi không muốn khi về lại nhìn thấy một cái xác khô đâu- anh đi vào trọng tâm cuộc gọi.
- biết rồi- nó xấu hổ nên đáp cụt ngủn
- đợi tôi mấy ngày nữa nhé- anh trìu mến
- chú cứ ở luôn đấy cũng được- nó vui vui nhưng cất tiếng tỏ ra không cần.
hai người đấu khẩu với nhau qua điện thoại một hồi rồi mới tắt máy.nói chuyện xong với nhau trong lòng mỗi người đều có một thứ cảm xúc vui vui khó tả, có chút nhớ nhung vương vấn trong trái tim của hai con người đang cách xa nửa vòng trái đất. chợt ai cũng nhận ra, không có người còn lại hình như cuộc sống trống vắng hơn nhiều.
Những ngày hai người không ở bên nhau là chuỗi ngày buồn rầu nhất trong quãng đời của nó. Nó đếm từng ngày mong anh mau chóng trở về. nó không biết có phải nó có yêu thích gì anh không nhưng sao xa anh lại nhớ anh vậy,sao không nói chuyện với anh mà nó lại buồn vậy. từ khi xa anh nó mới biết thế nào là mong ngóng một người- cảm giác cô đơn và buồn.
Sau cuộc gọi đó anh biết anh và nó không thể xa nhau được, anh dành hết thời gian và tâm sức cố gắng làm hết công việc thật nhanh, thật nhanh để có thể về gặp nó sớm nhất, động lực về với nó khiến anh ngày đêm vùi vào công việc nhưng chính vì sự tập trung đó mà anh đã tắt máy điện thoại không gọi về cho nó mà nó cũng không gọi cho anh được. tâm trạng nó lo lắng không biết anh có xảy ra chuyện gì không, ngày ngày héo mòn chờ đợi một cuộc gọi của anh. Biết trước thế này thì nó nên lấy số điện thoại của anh thư kí bên cạnh anh chứ, nó thấy mình ngốc thật.
Sau ngày làm việc ngày đêm không ngủ cuối cùng anh cũng hoàn thành công việc của mình để có thể trở về nước. anh không gọi trước cho nó vì muốn làm cho nó bất ngờ. trước khi về anh còn đến chi nhánh trang sức của mình đặt làm một món quà cho nó.
Vừa đáp xuống sân bay anh đã vội vã tiến về biệt thự của anh và nó. Trong lòng anh vui vẻ vì nghĩ sẽ tạo ra một sự bất ngờ cho nó.
- mừng thiếu gia trở về- đám người làm lại cúi chào anh
- mang giùm đồ vào cho tôi- anh lạnh lùng rồi bước vào nhà
- thiếu gia….- ông quản gia định nói gì đó
- lấy xe để tôi đi đón thiếu phu nhân- anh cắt ngang ông quản gia định bước ra cửa
- thiếu phu nhân không có đi học- ông quản gia báo cáo với tâm trạng lo lắng.
- vậy cô ấy đâu?- anh tỏ ra lo lắng
- thiếu phu nhân bị ốm mấy ngày nay nên đang nghỉ ở trên phòng ạ.- ông quản gia hơi lúng túng
anh vội chạy lên phòng, ông quản gia và mấy người làm cũng lẽo đẽo đi theo. Vào đến phòng anh thấy nó đang bị truyền mấy cái thứ dây dợ vào người trông thật đau thương. Anh nhẹ nhàng đến bên nó, anh từng nghĩ khi về nhất định sẽ gặp gương mặt tươi vui của nó và sẽ đấu khấu với nó một trận dài thế mà giờ nó lại nằm im nhợt nhạt thế này quả thật lòng anh đau lắm.
- tôi đã dặn các người chăm sóc cô ấy rồi cơ mà- anh hơi to tiếng quát ông quản gia
- từ khi thiếu gia đi, thiếu phu nhân không ăn uống đầy đủ cộng thêm việc lo lắng khi không liên lạc được cho thiếu gia khiến thiếu phu nhân suy kiệt sức khỏe ạ.- ông quản gia vẫn bình tĩnh nói những gì ông bác sĩ đã nói.
- Vậy sao các người không báo cho tôi?- anh tức giận quát, có lẽ vì quá lo cho nó nên anh mới thế .
- Đừng trách mọi người- nó lay lay tay anh, có lẽ nghe tiếng anh quát nó đã tỉnh dậy.
- Không sao chứ?- anh quay sang bên nó ân cần
- Cháu chỉ hơi mệt thôi- nó nhẹ nhàng. Mọi hôm mà thế này thì nó lại bắt đầu một trận đấu khẩu rồi mà hôm nay nó lại hiền khô đúng là có vấn đề mà.
- Thế này mà còn hơi mệt hả? cô xem tôi đi có mấy ngày mà cô đã ra nông nỗi này rồi đấy thật không thể để người ta yên tâm được?- anh trách nó nhưng lo lắng cho nó vô cùng.
- Thật hả? chú lo cho cháu ư?- nó hớn hở hỏi
- Tất nhiên rồi. cô là người duy nhất gọi tôi là chú mà đã là chú thì phải lo cho cháu chứ, đúng không cháu ngoan- anh lại bắt đầu châm ngòi cho cuộc đấu khẩu mong cho tâm trạng nó tốt hơn.
- Đúng vậy đó chú- nó tỏ vẻ giận dỗi. cháu muốn nghỉ ngơi một chút chú và mọi người ra ngoài đi. Chẳng hiểu sao khi anh nói anh là chú thì phải lo cho nó mà nó lại buồn chứ vì chính nó lúc nào cũng gọi anh là chú cơ mà. Nó kéo chăn kín mặt để không nhìn thấy anh.
- Cô nghỉ đi lát có cơm tôi gọi dậy- anh nói rồi cùng mọi người bước ra ngoài. Anh hối hận tại sao vừa nãy lại nói vậy cơ chứ, nhẽ ra anh phải nói anh lo cho nó vì nó là người duy nhất khiến anh vui vẻ làm chính mình, nó là người con gái duy nhất mà anh quan tâm và anh là chồng của nó thì phải lo lắng cho nó mà. Anh nghĩ mình thật ngốc.
Sự mệt mỏi khiến cô đánh một giấc ngon lành cho tới lúc anh bước vào mang đồ ăn lên cho cô.