Những tưởng sau khi bày tỏ tình cảm, anh và nó sẽ nồng ấm như bao đôi vợ chồng khác nhưng hình như sự trẻ con của nó khiến nó không để ý đến những việc đó. dẫu có nói hãy cho nó thời gian suy nghĩ nhưng cứ nhìn cái dáng vẻ nhởn nhơ của nó cộng thêm việc nó còn ngây thơ như vậy thì anh không thể nhắm mắt làm ngơ được. anh trăm phương ngàn kế tìm ra cách để nó phải là của anh mãi mãi. Cuối cùng anh cũng nghĩ ra một diệu kế
- anh ơi! Oẳn tù tì nào- nó vừa ngáp vừa nói
- dù em là vợ anh nhưng như vậy là xấu lắm đấy nhé- anh trêu cái hành động của nó
- xấu thì sao? Xấu nhưng anh vẫn yêu mà, nhỉ?—nó cười tươi như hoa
- chưa chắc- anh liếc nó nói
- anh dám sao- nó giơ tay ra đấm yêu vào ngực anh.
- Rồi rồi. anh không dám được chưa?- anh chịu thua trước vẻ dễ thương của nó.
Anh vừa nói vừa kéo nó gần về phía mình hôn nhẹ lên môi nó, nó không kháng cự vì nó không còn bị lúng túng trước nụ hôn của anh nữa
- mình làm vợ chồng thật, em nhé!- anh ôm nó vào lòng âu yếm
- không phải từ trước đến giờ chúng ta vẫn là vợ chồng thật sao?- nó nhìn anh kiểu ngây thơ
- nhưng chúng ta chưa ở cùng một giường- anh đành vào thẳng vấn đề vì nó chậm hiểu quá
- nhưng trước giờ chúng ta vẫn vậy mà- nó vẫn ngây thơ
- đó chính là vấn đề đó.trước kia chúng ta chỉ kết hôn giả nên ngủ riêng là điều đương nhiên nhưng giờ đã là vợ chồng thật mà vẫn vậy thì không hợp lí chút nào, đúng không?- dù không muốn anh cũng phải giải thích để nó hiểu tình hình.
- Anh nói cũng đúng- nó lắng nghe rồi gật gù. Nhưng vậy thì sao?- nó hỏi một câu khiến anh té ngửa.
- Anh muốn hai chúng ta dùng chung giường- anh vào hẳn yêu cầu cho nó lẹ.
- Chuyện đó đương nhiên là… không được rồi- nó phán một câu khiến anh cụt hết cả hứng
Hôm trước anh cũng tính trước đến trường hợp này rồi nên anh đành buồn lòng tự động ngủ ở dưới đất còn cho nó ngủ trên giường. nhưng không lo anh đã tính cả rồi. đúng thời điểm dù mùa đông vừa qua nhưng khí trời vẫn còn rất lạnh, chỉ cần trúng tí gió vào là có thể thực hiện âm ưu của anh ngay.
Tối đó, dù có lạnh lắm nhưng anh cố ý không đắp chăn và quả thực sáng hôm sau anh bị cảm nặng.
- anh à! Sắp đến giờ đi làm rồi đó- nó gọi khi thấy mọi hôm anh dậy rất sớm mà hôm nay không thấy anh có động tĩnh gì.
- Hôm nay… anh … không- anh thều thào không nói hết câu
- Chết rồi! sao lại nóng thế này cơ chứ- thấy anh như vậy nó vội nhảy từ giường xuống đặt tay lên trán anh
- Anh… lạnh…- anh mệt mỏi.
- Mau lên giường đi, chắc hôm qua anh bị cảm lạnh rồi- vừa nói cô vừa đỡ anh lên giường để anh nghỉ ngơi rồi gọi cho bác sĩ đến
- thiếu gia chỉ bị cảm do gió lạnh thôi, thiếu phu nhân không cần phải lo lắng quá, nhưng tốt nhất không nên để thiếu gia bị dính gió lạnh nữa nếu không sẽ nguy hiểm hơn- ông bác sĩ phán
- cảm ơn bác sĩ, cháu nhất định sẽ chú ý- nó lễ phép rồi gọi người tiễn ông bác sĩ về.
- xin lỗi anh nhé! Chỉ tại em mà anh…- nó áy náy nhẽ ra tối qua anh nên cho anh ngủ trên giường
- không sao…. nhưng tối nay anh không ngủ đất được nữa rồi- anh giả vờ thôi chứ trong lòng đang vui mừng vì kế hoạch của mình sắp thành công.
- Từ giờ để em ngủ đất- nó nhận
- Nếu em mà bị như anh thì ông em và bố mẹ sẽ giết anh đấy- anh nói với vẻ mệt mỏi và lo lắng cho nó
- Vậy thì… – nó đỏ mặt
- Chúng ta ngủ chung giường em nhé- anh đề nghị
- Nhưng mà…- nó không dễ dãi chút nào
- Anh đang thế này nên sẽ không làm gì em đâu- anh mệt mỏi nhưng vẫn trọc nó. em sợ anh thế à?- anh lại kích sự hiếu thắng của nó
- Vậy thì được ai sợ ai chứ- nó đã lọt bẫy
- Anh nghỉ đi em đi nấu cho anh ít cháo- nó vội vàng ra ngoài để tránh cho anh nhìn thấy sự ngượng ngùng của nó. Còn anh thì như mở cờ trong bụng vì kế hoạch của mình đã bước đầu thành công, bị thế này thì có đáng gì chứ, giờ anh phải tính kế đến giai đoạn tiếp theo.
Những tưởng sau khi bày tỏ tình cảm, anh và nó sẽ nồng ấm như bao đôi vợ chồng khác nhưng hình như sự trẻ con của nó khiến nó không để ý đến những việc đó. dẫu có nói hãy cho nó thời gian suy nghĩ nhưng cứ nhìn cái dáng vẻ nhởn nhơ của nó cộng thêm việc nó còn ngây thơ như vậy thì anh không thể nhắm mắt làm ngơ được. anh trăm phương ngàn kế tìm ra cách để nó phải là của anh mãi mãi. Cuối cùng anh cũng nghĩ ra một diệu kế
- anh ơi! Oẳn tù tì nào- nó vừa ngáp vừa nói
- dù em là vợ anh nhưng như vậy là xấu lắm đấy nhé- anh trêu cái hành động của nó
- xấu thì sao? Xấu nhưng anh vẫn yêu mà, nhỉ?—nó cười tươi như hoa
- chưa chắc- anh liếc nó nói
- anh dám sao- nó giơ tay ra đấm yêu vào ngực anh.
- Rồi rồi. anh không dám được chưa?- anh chịu thua trước vẻ dễ thương của nó.
Anh vừa nói vừa kéo nó gần về phía mình hôn nhẹ lên môi nó, nó không kháng cự vì nó không còn bị lúng túng trước nụ hôn của anh nữa
- mình làm vợ chồng thật, em nhé!- anh ôm nó vào lòng âu yếm
- không phải từ trước đến giờ chúng ta vẫn là vợ chồng thật sao?- nó nhìn anh kiểu ngây thơ
- nhưng chúng ta chưa ở cùng một giường- anh đành vào thẳng vấn đề vì nó chậm hiểu quá
- nhưng trước giờ chúng ta vẫn vậy mà- nó vẫn ngây thơ
- đó chính là vấn đề đó.trước kia chúng ta chỉ kết hôn giả nên ngủ riêng là điều đương nhiên nhưng giờ đã là vợ chồng thật mà vẫn vậy thì không hợp lí chút nào, đúng không?- dù không muốn anh cũng phải giải thích để nó hiểu tình hình.
- Anh nói cũng đúng- nó lắng nghe rồi gật gù. Nhưng vậy thì sao?- nó hỏi một câu khiến anh té ngửa.
- Anh muốn hai chúng ta dùng chung giường- anh vào hẳn yêu cầu cho nó lẹ.
- Chuyện đó đương nhiên là… không được rồi- nó phán một câu khiến anh cụt hết cả hứng
Hôm trước anh cũng tính trước đến trường hợp này rồi nên anh đành buồn lòng tự động ngủ ở dưới đất còn cho nó ngủ trên giường. nhưng không lo anh đã tính cả rồi. đúng thời điểm dù mùa đông vừa qua nhưng khí trời vẫn còn rất lạnh, chỉ cần trúng tí gió vào là có thể thực hiện âm ưu của anh ngay.
Tối đó, dù có lạnh lắm nhưng anh cố ý không đắp chăn và quả thực sáng hôm sau anh bị cảm nặng.
- anh à! Sắp đến giờ đi làm rồi đó- nó gọi khi thấy mọi hôm anh dậy rất sớm mà hôm nay không thấy anh có động tĩnh gì.
- Hôm nay… anh … không- anh thều thào không nói hết câu
- Chết rồi! sao lại nóng thế này cơ chứ- thấy anh như vậy nó vội nhảy từ giường xuống đặt tay lên trán anh
- Anh… lạnh…- anh mệt mỏi.
- Mau lên giường đi, chắc hôm qua anh bị cảm lạnh rồi- vừa nói cô vừa đỡ anh lên giường để anh nghỉ ngơi rồi gọi cho bác sĩ đến
- thiếu gia chỉ bị cảm do gió lạnh thôi, thiếu phu nhân không cần phải lo lắng quá, nhưng tốt nhất không nên để thiếu gia bị dính gió lạnh nữa nếu không sẽ nguy hiểm hơn- ông bác sĩ phán
- cảm ơn bác sĩ, cháu nhất định sẽ chú ý- nó lễ phép rồi gọi người tiễn ông bác sĩ về.
- xin lỗi anh nhé! Chỉ tại em mà anh…- nó áy náy nhẽ ra tối qua anh nên cho anh ngủ trên giường
- không sao…. nhưng tối nay anh không ngủ đất được nữa rồi- anh giả vờ thôi chứ trong lòng đang vui mừng vì kế hoạch của mình sắp thành công.
- Từ giờ để em ngủ đất- nó nhận
- Nếu em mà bị như anh thì ông em và bố mẹ sẽ giết anh đấy- anh nói với vẻ mệt mỏi và lo lắng cho nó
- Vậy thì… – nó đỏ mặt
- Chúng ta ngủ chung giường em nhé- anh đề nghị
- Nhưng mà…- nó không dễ dãi chút nào
- Anh đang thế này nên sẽ không làm gì em đâu- anh mệt mỏi nhưng vẫn trọc nó. em sợ anh thế à?- anh lại kích sự hiếu thắng của nó
- Vậy thì được ai sợ ai chứ- nó đã lọt bẫy
- Anh nghỉ đi em đi nấu cho anh ít cháo- nó vội vàng ra ngoài để tránh cho anh nhìn thấy sự ngượng ngùng của nó. Còn anh thì như mở cờ trong bụng vì kế hoạch của mình đã bước đầu thành công, bị thế này thì có đáng gì chứ, giờ anh phải tính kế đến giai đoạn tiếp theo.