Tối hôm gặp mặt nó diện một chiếc váy trắng công chúa dài đến đầu gối. tóc được búi trang nhã, trang điểm thêm chút phấn hồng trông nó đúng như một nàng công chúa bước ra từ trong chuyện cổ tích. Đeo chiếc dây chuyền kim cương hình bông tuyết mới mua làm cho nó thêm long lanh kiêu kì. 4 người nhà nó đi 2 xe, nó đi cùng ông nội tới khách sạn. Vừa tới nơi cả đám nhân viên đã cúi đầu “ kính chào chủ tịch, tiểu thư” mời mọi người lên tầng thượng.- một anh quản lí nói.
Nó thầm nghĩ nghe nói khách sạn STAR là khách sạn 7 sao cao cấp mọi hôm đông lắm cơ mà sao hôm nay chẳng thấy ai nhỉ. Thấy nó ngó nghiêng ông nội nó hiểu ý liền bảo “ để tiện cho công việc, hai nhà đã cho khách sạn nghỉ hôm nay” ( tại khách sạn này của nhà anh mà). Nó à 1 tiếng như hiểu ra vấn đề gì cao siêu lắm.
Lên đến tầng thượng của khách sạn, tại 1 bàn sang trọng có 1 cặp vợ chồng cỡ tuổi bố mẹ nó và 1 cô gái cỡ tuổi nó đã đợi ở đấy. Thấy nhà nó đi vào cả 3 người đứng dậy chào hỏi, nhà nó cũng chào đáp lại.
- Con chào hai bác, chào chị. Nó cúi chào
- chào con. Ngọc Bảo càng lớn càng xinh ha. À. Đây là thiên thanh con gái hai bác, bằng tuổi con nên cứ gọi nó bằng bạn hoặc em cũng được
- Chào bạn- nó quay sang phía Thiên Thanh tươi cười
- Chào chị- Thiên Thanh vui vẻ đáp lại vì cô biết đây là chị dâu tương lai của mình mà.
Sau màn chào hỏi hai gia đình mói chuyện rôm rả. 3 người đàn ông nói gì nghiêm túc lắm còn 2 bà vợ thì cứ vừa nói vừa cười rất vui vẻ. Nó và Thiên Thanh vừa gặp mặt lần đầu nhưng nói chuyện rất hợp gu nên cứ huyên thuyên trên trời dưới đất mãi. Được tầm 10 phút sau, 1 chàng trai khôi ngô hớt hải bước vào
- xin lỗi mọi người con đến muộn. tại công việc của con hơi bận ạ.- anh áy náy xin lỗi
Mọi người đang nói chuyện thì dừng lại, tươi cười nói “ không sao” riêng nó vừa nhìn thấy anh, 4 mặt mở to nhìn nhau, 8 con mắt còn lại thì hướng về 2 người
- thì ra là cô bé 500000/ ông chú lắm chuyện. Sao chú/ cô lại ở đây.- hai người chỉ tay tiến về phía nhau đồng thanh.
- Hai đứa quen nhau trước à?- ông nó hỏi
- Dạ. cũng không hẳn ông ạ - hai đứa đồng thanh rồi liếc nhau 1 cái cháy mặt. Thế rồi anh kể lại câu chuyện hai đứa gặp nhau.Cả nhà hiểu ra
- Hai người đúng là có duyên tiền định mà- Thiên Thanh vui vẻ trêu hai đứa
- Để ông giới thiệu. Đây là ngọc bảo cháu gái ông và là vị hôn thê của cháu. Còn đây là Thiên Lâm vị hôn phu của cháu.
- Vị hôn thê/ hôn phu- hai người đồng thanh. Sao cháu chưa từng nghe ông nói- nó giận ông hỏi
- Giờ thì ta vừa nói rồi đấy.- ông cười cười trả lời- mà chẳng phải hai đứa cũng gặp nhau rồi đấy. Ta thấy hai đứa hợp nhau lắm đấy.
- Đâu có ông. Ông không định bắt bọn cháu thực hiện cái hôn ước ấy thật đấy chứ- hai người lại đồng thanh.
- Đấy đấy. Lại đồng vợ đồng chồng rồi.- Thiên Thanh trêu.
- Chúng ta chưa bao giờ đùa cả- bố anh nghiêm giọng. Các con phải làm theo lời hứa với người ông đã mất của thiên Lâm- ông nó tiếp lời.
Thấy hai người nghiêm mặt thế hai người không dám nói gì. Nó và anh đều biết mặc dù gia đình thương họ nhưng chữ tín của họ không bao giờ có thể bị phá bỏ vì bất cứ điều gì. Lẳng lặng đáp nhỏ “ bọn con biết rồi”. rồi tiến về bàn ăn.Hai người ngồi đối diện nhau lườm nhau tóe khói.
Hai nhà vừa ăn vừa bàn bạc về hôn lễ. Cuối buổi ông nó chốt, cuối tháng này hai đứa sẽ kết hôn.
- Hả, sao nhanh vậy ông- hai người lại đồng thanh.
- Vì sang tháng ta phải sang Nhật điều dưỡng nên trước khi đi ta muốn thấy hai đứa thành đôi để khi ta gặp ông Hoàng cũng có mặt mũi mà gặp ông ấy.
Nghe ông nói thế tất cả mọi người đều nhìn ông ái ngại. Quả thật ông nó cũng yếu lắm rồi chẳng biết khi nào thì rời xa nó nữa. Nó là người ông yêu thương nhất nó nỡ lòng nào mà không đáp ứng di nguyện này của ông. Nó ngậm ngùi đồng ý, anh thấy bố mẹ nhìn nghiêm khắc cũng gật đầu bằng lòng. Thế là chỉ một buổi gặp mặt nó hính thức trở thành bông hoa có chủ mà chẳng được nếm trải mùi vị của yêu thương là gì. Giờ nó đã hiểu và sao chỉ nó mới giúp được ông, vì sao Thiên Thanh lại gọi nó là chị…
- Chị dâu này chị học trường nào để em chuyển sang học cùng cho vui- thiên thanh nhanh nhảu vào câu chuyện mới còn mọi người đang bàn bạc về đám cưới của hai người, anh thì ngồi im suy nghĩ
- Trường STAR- nó buồn rầu đáp- đang bị đám cưới làm cho rối trí đây mà
- Em chuyển trường không sao chứ- nó hỏi
- Khong sao dẫu gì em chỉ đi học giết thời gian thôi nên không sao. Em học xong đại học rồi.- cô đáp. Chị không muốn học cùng em sao mà buồn vậy- cô giận dỗi hỏi
- Không phải- nó vội giải thích- tại vì… nó lúng túng
- Tại lấy chồng nên đang lạc trên thiên đường chứ gì- cô đùa để giúp nó vui hơn( thì đúng là nó đang ở khách sạn thiên đường này)
- Bạn thật là…- nó mỉm cười. nụ cười gượng nhưng vẫn đẹp mê hồn
- Gọi em là em đi chị dâu- cô nhí nhảnh
- Hôm nào bạn chuyển qua- nó nhanh chóng chuyển chủ đề vì hơi lung túng bởi những câu đùa của Thiên Thanh.
- Nếu được thì cuối tuần này- cô đáp. Hai đứa vui vẻ trò chuyện nhanh chóng quên đi chuyện lúc nãy.
- Đúng là kiểu con nít- anh thầm nghĩ
Thế là anh sắp phải cưới con nhỏ oan gia này rồi. Thật ra con bé rất thú vị nhưng cưới một người mình không yêu làm vợ thật không vui lòng- anh vẫn chìm trong dòng suy nghĩ của chính mình.
Tối hôm gặp mặt nó diện một chiếc váy trắng công chúa dài đến đầu gối. tóc được búi trang nhã, trang điểm thêm chút phấn hồng trông nó đúng như một nàng công chúa bước ra từ trong chuyện cổ tích. Đeo chiếc dây chuyền kim cương hình bông tuyết mới mua làm cho nó thêm long lanh kiêu kì. người nhà nó đi xe, nó đi cùng ông nội tới khách sạn. Vừa tới nơi cả đám nhân viên đã cúi đầu “ kính chào chủ tịch, tiểu thư” mời mọi người lên tầng thượng.- một anh quản lí nói.
Nó thầm nghĩ nghe nói khách sạn STAR là khách sạn sao cao cấp mọi hôm đông lắm cơ mà sao hôm nay chẳng thấy ai nhỉ. Thấy nó ngó nghiêng ông nội nó hiểu ý liền bảo “ để tiện cho công việc, hai nhà đã cho khách sạn nghỉ hôm nay” ( tại khách sạn này của nhà anh mà). Nó à tiếng như hiểu ra vấn đề gì cao siêu lắm.
Lên đến tầng thượng của khách sạn, tại bàn sang trọng có cặp vợ chồng cỡ tuổi bố mẹ nó và cô gái cỡ tuổi nó đã đợi ở đấy. Thấy nhà nó đi vào cả người đứng dậy chào hỏi, nhà nó cũng chào đáp lại.
- Con chào hai bác, chào chị. Nó cúi chào
- chào con. Ngọc Bảo càng lớn càng xinh ha. À. Đây là thiên thanh con gái hai bác, bằng tuổi con nên cứ gọi nó bằng bạn hoặc em cũng được
- Chào bạn- nó quay sang phía Thiên Thanh tươi cười
- Chào chị- Thiên Thanh vui vẻ đáp lại vì cô biết đây là chị dâu tương lai của mình mà.
Sau màn chào hỏi hai gia đình mói chuyện rôm rả. người đàn ông nói gì nghiêm túc lắm còn bà vợ thì cứ vừa nói vừa cười rất vui vẻ. Nó và Thiên Thanh vừa gặp mặt lần đầu nhưng nói chuyện rất hợp gu nên cứ huyên thuyên trên trời dưới đất mãi. Được tầm phút sau, chàng trai khôi ngô hớt hải bước vào
- xin lỗi mọi người con đến muộn. tại công việc của con hơi bận ạ.- anh áy náy xin lỗi
Mọi người đang nói chuyện thì dừng lại, tươi cười nói “ không sao” riêng nó vừa nhìn thấy anh, mặt mở to nhìn nhau, con mắt còn lại thì hướng về người
- thì ra là cô bé / ông chú lắm chuyện. Sao chú/ cô lại ở đây.- hai người chỉ tay tiến về phía nhau đồng thanh.
- Hai đứa quen nhau trước à?- ông nó hỏi
- Dạ. cũng không hẳn ông ạ - hai đứa đồng thanh rồi liếc nhau cái cháy mặt. Thế rồi anh kể lại câu chuyện hai đứa gặp nhau.Cả nhà hiểu ra
- Hai người đúng là có duyên tiền định mà- Thiên Thanh vui vẻ trêu hai đứa
- Để ông giới thiệu. Đây là ngọc bảo cháu gái ông và là vị hôn thê của cháu. Còn đây là Thiên Lâm vị hôn phu của cháu.
- Vị hôn thê/ hôn phu- hai người đồng thanh. Sao cháu chưa từng nghe ông nói- nó giận ông hỏi
- Giờ thì ta vừa nói rồi đấy.- ông cười cười trả lời- mà chẳng phải hai đứa cũng gặp nhau rồi đấy. Ta thấy hai đứa hợp nhau lắm đấy.
- Đâu có ông. Ông không định bắt bọn cháu thực hiện cái hôn ước ấy thật đấy chứ- hai người lại đồng thanh.
- Đấy đấy. Lại đồng vợ đồng chồng rồi.- Thiên Thanh trêu.
- Chúng ta chưa bao giờ đùa cả- bố anh nghiêm giọng. Các con phải làm theo lời hứa với người ông đã mất của thiên Lâm- ông nó tiếp lời.
Thấy hai người nghiêm mặt thế hai người không dám nói gì. Nó và anh đều biết mặc dù gia đình thương họ nhưng chữ tín của họ không bao giờ có thể bị phá bỏ vì bất cứ điều gì. Lẳng lặng đáp nhỏ “ bọn con biết rồi”. rồi tiến về bàn ăn.Hai người ngồi đối diện nhau lườm nhau tóe khói.
Hai nhà vừa ăn vừa bàn bạc về hôn lễ. Cuối buổi ông nó chốt, cuối tháng này hai đứa sẽ kết hôn.
- Hả, sao nhanh vậy ông- hai người lại đồng thanh.
- Vì sang tháng ta phải sang Nhật điều dưỡng nên trước khi đi ta muốn thấy hai đứa thành đôi để khi ta gặp ông Hoàng cũng có mặt mũi mà gặp ông ấy.
Nghe ông nói thế tất cả mọi người đều nhìn ông ái ngại. Quả thật ông nó cũng yếu lắm rồi chẳng biết khi nào thì rời xa nó nữa. Nó là người ông yêu thương nhất nó nỡ lòng nào mà không đáp ứng di nguyện này của ông. Nó ngậm ngùi đồng ý, anh thấy bố mẹ nhìn nghiêm khắc cũng gật đầu bằng lòng. Thế là chỉ một buổi gặp mặt nó hính thức trở thành bông hoa có chủ mà chẳng được nếm trải mùi vị của yêu thương là gì. Giờ nó đã hiểu và sao chỉ nó mới giúp được ông, vì sao Thiên Thanh lại gọi nó là chị…
- Chị dâu này chị học trường nào để em chuyển sang học cùng cho vui- thiên thanh nhanh nhảu vào câu chuyện mới còn mọi người đang bàn bạc về đám cưới của hai người, anh thì ngồi im suy nghĩ
- Trường STAR- nó buồn rầu đáp- đang bị đám cưới làm cho rối trí đây mà
- Em chuyển trường không sao chứ- nó hỏi
- Khong sao dẫu gì em chỉ đi học giết thời gian thôi nên không sao. Em học xong đại học rồi.- cô đáp. Chị không muốn học cùng em sao mà buồn vậy- cô giận dỗi hỏi
- Không phải- nó vội giải thích- tại vì… nó lúng túng
- Tại lấy chồng nên đang lạc trên thiên đường chứ gì- cô đùa để giúp nó vui hơn( thì đúng là nó đang ở khách sạn thiên đường này)
- Bạn thật là…- nó mỉm cười. nụ cười gượng nhưng vẫn đẹp mê hồn
- Gọi em là em đi chị dâu- cô nhí nhảnh
- Hôm nào bạn chuyển qua- nó nhanh chóng chuyển chủ đề vì hơi lung túng bởi những câu đùa của Thiên Thanh.
- Nếu được thì cuối tuần này- cô đáp. Hai đứa vui vẻ trò chuyện nhanh chóng quên đi chuyện lúc nãy.
- Đúng là kiểu con nít- anh thầm nghĩ
Thế là anh sắp phải cưới con nhỏ oan gia này rồi. Thật ra con bé rất thú vị nhưng cưới một người mình không yêu làm vợ thật không vui lòng- anh vẫn chìm trong dòng suy nghĩ của chính mình.