Thái Hậu cười nói: “Được rồi, lúc nào con sửa được thói quen này của nàng, lúc đó ý chỉ tứ hôn của mẫu hậu sẽ đến.”
Thích Vô Biệt cười lên, nói: “Nếu đã như thế, hoàng nhi cũng quyết định tặng mẫu hậu một thứ.”
“Hở? Nói nghe xem?” Thái Hậu cúi người xuống, ánh mắt ngang với tầm mắt của Thích Vô Biệt, mang theo chút mong chờ nhìn nhi tử của mình.
“Không quá năm năm, dời đô.” Thích Vô Biệt ngưng một chút, “Nơi không có mùa hạ.”
Thái Hậu sửng sốt, ngốc ngốc nhìn Thích Vô Biệt nửa buổi. Nàng từ từ ôm Thích Vô Biệt vào lòng, khoang mũi lên men. Đầu mày Thích Vô Biệt chau lại, hắn vẫn không quá thích ứng việc bị mẫu hậu ôm vào lòng …
Thái Hậu nhanh chóng thu hồi cảm xúc, buông Thích Vô Biệt ra, cười nói: “Vô Biệt của ta không thể mệt như thế được. Năm năm quá ngắn quá vội rồi, mười năm đi, mười năm có được không?”
Nàng đưa ngón tay út ra trước mặt Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt chưa kịp nói gì thì Thái Hậu đã cầm lấy cổ tay hắn, đem ngón tay hắn ngoắc lấy ngón tay út của Thái Hậu, lắc lắc, “Quyết định như thế nhé!”
Ngày thứ hai, Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu lặng lẽ rời khỏi hoàng cung, không kinh động bất cứ người nào. Hai người họ trước nay không phô trương hình thức, đến đi đều là lặng lẽ.
Thích Vô Biệt đứng trong đình viện nhìn về phương hướng Túc Bắc, ước chừng lúc này Thái Hậu và Thái Thượng Hoàng đã ra khỏi kinh thành rồi. Hắn xoay người về Cung Thanh Điện bắt đầu xử lý chính vụ. Bởi vì Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu phải đi cho nên hai ngày này hắn bỏ ra rất nhiều thời gian đến bồi bạn với bọn họ, thật sự chậm trễ rất nhiều chính sự.
Hắn mở ra bản tấu đầu tiên trên trường án, lại phát hiện đã được phê duyệt. Bút tích này, hắn không thể quen thuộc hơn nữa.
Thái Thượng Hoàng phê duyệt giúp hắn lúc nào nhỉ? Sáng nay sao?
Thích Vô Biệt phân biệt xem bản tấu chương đầu tiên trên từng chồng. Những bản tấu không có chuyện quan trọng xếp một chồng, quân sự xếp một chồng, dân sinh xếp một chồng …
Thích Vô Biệt nhìn những tấu chương này một chốc, mới đem những nội dung quan trọng xem lại một lần.
Trong đại điện rất yên tĩnh.
Thích Vô Biệt xem qua một lần, thời gian tiêu hao ít hơn lúc bình thường rất nhiều, lúc này hắn mới phát hiện dưới các chồng tấu chương đặt mấy bức thư. Thái Thượng Hoàng dường như rất hiểu rõ chứng ép buộc của Thích Vô Biệt, thế nên dưới mỗi chồng tấu chương đều đặt một bức thư.
Thích Vô Biệt cười lấy thư ra, từng bức từng bức mở ra xem. Xem lại xem, sắc mặt của hắn dần dần ngưng trọng.Bức thư thứ nhất là một cái danh sách, trong đó tỉ mỉ ghi lại những thần tử có tâm làm phản trong triều, tham quan, và cả những bè phái trong bóng tối. Ở cuối là những người có năng lực ẩn tàng nơi hương dã.
Thích Vô Biệt nhìn những cái tên dày đặc, trong lòng phức tạp.
Bức thư thứ hai là tình hình các nước phiên bang ở biên cảnh Đại Thích.
Bức thư thứ ba, Thái Thượng Hoàng tặng hắn một đội ám vệ ẩn nấp khắp ngũ hồ tứ hải Đại Thích.
Bức thư thứ tư, …
Rất lâu sau, trong đại điện an tĩnh vang lên tiếng than nhẹ của Thích Vô Biệt. Mấy bức thư này có rất nhiều chuyện đều là Thích Vô Biết muốn nhưng chưa kịp làm. Dù sao hắn cũng mới đăng cơ không lâu, càng huống chi còn đang bị nhốt trong một thân thể mới năm tuổi, vẫn luôn không thể làm ra những động tác quá lớn, phải lấy ổn định triều cương làm đầu.
Mà phụ hoàng của hắn ở trong bóng tối đã giúp hắn làm nhiều chuyện như thế.
Lý Trung Luân bưng thuốc vào đặt lên trường án trước mặt Thích Vô Biệt, cung kính cười nói: “Bệ hạ, hôm trước Thái Thượng Hoàng dặn dò bát thuốc này mỗi cách một ngày ngài phải dùng một lần.”
“Lý Trung Luân, Thái Thượng Hoàng đến lúc nào?”
“Thái Thượng Hoàng là giờ Tý (23h~1h) tối qua đến, vừa đến giờ Thìn (7h~9h) sáng nay liền đi.”
Thích Vô Biệt không nói gì, hắn bưng bát thuốc trên trường án lên uống cạn. Bát thuốc này không quá đắng. Hắn đặt bát không xuống, lúc đứng lên liền nhìn long văn đang giương nanh múa vuốt trên long bào.
Hắn thuận tay sờ sờ đường may mũi chỉ dày đặc bên trên.
Lúc Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu ở Túc Bắc cũng không phải tháng nào cũng chỉ tặng đồ cho Thích Như Quy và Tiểu Đậu Đỏ, cũng có tặng cho Thích Vô Biệt mấy thứ, ví dụ như mỗi bộ long bào mà Thích Vô Biệt mặc đều là Thái Hậu tự tay thêu lên.
Thực ra trước đây châm tuyến của Thái Hậu không tốt, nàng lúc nhỏ đều được Thái Thượng Hoàng sủng ái, Thái Thượng Hoàng là không muốn để nàng làm quá nhiều việc mệt mỏi như chuyện châm tuyến này. Sau này Thái Hậu nói long bào là một loại uy nghiêm, cũng không thể để Thích Vô Biệt mặc những kiện long bào thô thiển lên triều được. Nàng liền hạ quyết tâm đi học. Đường thêu phi long trên long bào mà Thích Vô Biệt tháng này đẹp hơn tháng trước, bây giờ đã là tinh tế hơn cả tú nương làm rồi.
Thích Vô Biệt còn nhớ lúc đó Thái Hậu cau mày oán hận với hắn: “Vô Biệt, may mà con người nhỏ quần áo cũng nhỏ, nếu là người lớn, một tháng thật sự ta thêu không xong một kiện được!”
Đáy mắt Thích Vô Biệt tràn ra ôn nhu, từ từ bước ra khỏi Cung Thanh Điện.
Nửa năm sau đó, nếu là lúc buổi chiều Ân Mịch Đường không có tiết học thì sẽ làm theo lời hứa lúc trước đến Cung Thanh Điện mài mực cho Thích Vô Biệt. Tuy là lần đầu tiên bị nàng mài cho nơi nơi đầy mực, nhưng dù sao thì lần đó cũng là do nàng có chút phân tâm mà thôi, lại là một tiểu cô nương thông minh, bây giờ cũng có thể đem chuyện này làm được tốt tốt đẹp đẹp rồi.
Nhưng mà, Thích Vô Biệt sẽ không để nàng lưu lại giúp đỡ đến buổi tối nữa. Đến giờ dùng cơm tối liền để nàng trở về Bích Thủy Lâu, nàng còn nhỏ, cần chơi cùng những đồng bạn kia nhiều hơn. Đương nhiên rồi, ngẫu nhiên Thích Vô Biệt cũng sẽ lưu nàng lại cùng nhau ăn cơm tối rồi mới để nàng đi về.
Chuyện giúp Ân Mịch Đường bỏ kẹo, thật là có chút khó khăn. Thích Vô Biệt đã nghĩ ra mấy biện pháp, cuối cùng dùng sữa hươu nàng thích dỗ nàng mới dần dần làm số lượng kẹo mỗi ngày nàng ăn giảm xuống không ít. Nhưng mà bài học ở Thanh Tiên Lâu mỗi năm ngày có thể về nhà một lần, mà Ân Mịch Đường mỗi lần về nhà trở lại, chứng nghiện kẹo của nàng lại bị câu ra.
Thích Vô Biệt có chút sầu. Nguyên do của chuyện này lại xuất phát từ trong nhà của Ân Mịch Đường, hắn đơn phương ở trong cung dỗ dành nàng ăn những thứ khác chuyển dời lực chú ý là không được. Thích Vô Biệt tính ngày, Ân Tranh có lẽ sắp trở về từ Mục Tây rồi, đợi Ân Tranh trở về liền quyết định nhắc nhở hắn vài câu, bảo Ân Tranh phải quản Ân Mịch Đường lúc ở nhà mới được.
“Hoàng thượng, tấu chương của huynh đều phê xong rồi hả?” Ân Mịch Đường nhón chân lên xem sổ nhỏ trong tay Thích Vô Biệt. Quyển sổ nhỏ trong tay Thích Vô Biệt xanh xanh đỏ đỏ, Ân Mịch Đường chưa từng thấy qua, cảm thấy có chút thú vị.
“Đây là bản đồ, vẽ lại non nước Đại Thích, muốn xem không?”
“Ừ ừ!”
Thích Vô Biệt đặt cuốn sổ nhỏ trong tay xuống, mở ra trên mặt bàn. Hắn dịch sang bên cạnh một chút để Ân Mịch Đường liền trèo lên ghế, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, tò mò nhìn bản vẽ non sông Đại Thích.
Ghế của Thích Vô Biệt rất rộng, hai đứa nhỏ ngồi còn rộng rãi có thừa. Thích Vô Biệt nghiêng mặt nhìn Ân Mịch Đường một cái, sau đó ánh mắt lại trở về trên sổ nhỏ. Hắn hoãn lại tốc độ xem, Ân Mịch Đường mỗi khi xem xong một trang sẽ gật gật đầu, sau đó Thích Vô Biệt mới lật sang trang sau. Đôi khi Ân Mịch Đường có chỗ nào xem không rõ liền chỉ ra hỏi Thích Vô Biệt, Thích Vô Biệt sẽ tỉ mỉ giảng giải cho nàng.
Lý Trung Luân lặng lẽ bước vào, nhìn thấy hai tiểu nhân nhi cùng ngồi trên ghế xem sách liền lập tức chuyển tầm nhìn, cúi đầu bẩm báo: “Bẩm báo Hoàng thượng, Ân gia tiểu công tử đến tìm Ân Tứ cô nương ạ.”
Ân gia tuy có nhiều tiểu công tử, nhưng ở trong cung làm bồi đọc cho Thích Như Quy chỉ có Ân gia Đại thiếu gia Ân Thiếu Bách, cho nên Ân gia tiểu công tử trong miệng Lý Trung Luân là chỉ Ân Thiếu Bách.
“Ừ, để hắn vào đi.” Thích Vô Biệt không ngẩng đầu lên mà tiếp tục lời nói lúc nãy với Ân Mịch Đường.
Ân Thiếu Bách đi vào đại điện cung cung kính kính hành lễ, nghe thấy một tiếng “Bình thân” của Thích Vô Biệt mới ngẩng đầu lên, sau đó kinh ngạc nhìn muội muội nhà mình đang ngồi trên một cái ghế với hoàng đế.
Tuy rằng cái ghế đó không phải là ghế rồng, nhưng dù sao đó cũng là ghế của Hoàng đế nha …
“Chuyện gì vậy đại ca ca?” Ân Mịch Đường hỏi.
Ân Thiếu Bách lúc này mới hoàn hồn lại, hắn nhìn Ân Mịch Đường nói: “Về nhà rồi, phụ thân muội đã về.”
Ân Mịch Đường tức khắc nhảy xuống từ trên ghế, chạy đến trước mặt Ân Thiếu Bách, hưng phấn kéo lấy cổ tay hắn, vui mừng hỏi: “Nương muội cũng trở về phải không?”
Biểu tình trên mặt Ân Thiếu Bách cứng lại, chậm rãi lắc đầu. Tiếp đó, hắn liền nhìn thấy hưng phấn trong mắt muội muội từng chút tán đi. Ân Thiếu Bách hoang mang nói tiếp một câu: “Nhưng mà bá phụ đã đón tam tỷ muội về rồi.”
Ánh sáng tiêu tán trong con ngươi của Ân Mịch Đường lại lần nữa được đốt lên, nàng vui vẻ nói: “Muội biết rồi, tam tỷ tỷ trở về trước, lần sau cha liền có thể đón nương và đại tỷ tỷ trở về rồi!”
Ân Mịch Đường quay đầu qua, nhìn Thích Vô Biệt, “Hoàng thượng, muội muốn nghỉ phép, muội phải về nhà!”
Thích Vô Biệt đứng sau trường án, gật đầu với Ân Mịch Đường.
Ân Tranh đón nhị nữ nhi Ân Lạc Thanh trở về kinh thành, cũng không về Ân gia mà trực tiếp tiến cung đón Ân Mịch Đường. Vốn hắn nên cho người thông báo một tiếng, nhưng vừa khéo gặp Thẩm tướng quân tiến cung đón Thẩm Thư Hương, liền trực tiếp tiến cung luôn. Thẩm tướng quân là cậu ruột của Thích Vô Biệt, có thể tùy ý ra vào hoàng cung.
Bọn họ đi đến Thanh Tiên Lâu, các nam hài tử đang học binh pháp, các tiểu cô nương đang ở trong đình nói chuyện ăn hoa quả. Thẩm tướng quân đón Thẩm Thư Hương về nhà, Ân Tranh lại không thấy Ân Mịch Đường đâu. Mấy tiểu cô nương nói Ân Mịch Đường có lẽ đang ở Cung Thanh Điện, cũng không chắc lắm, Ân Thiếu Bách liền tự xung phong qua tìm.
Ân Mịch Đường vui vẻ như một chú bướm nhỏ một đường chạy đến Cung Thanh Điện, bỏ rơi cả Ân Thiếu Bách lớn hơn nàng hai tuổi ở phía sau.
Ân Mịch Đường một mạch chạy đến Thanh Tiên Lâu, một phát liền nhìn thấy cha mình. Cha đáng đứng ở bên bàn học của nàng tùy ý lật xem bài tập của nàng.
“Cha!” Ân Mịch Đường kêu một tiếng, vui mừng chạy qua nhào lên người Ân Tranh.
Ân Tranh vội ôm nữ nhi lên, vỗ vỗ lưng nàng. Hắn nhìn sự nhớ nhung và vui mừng trong mắt Ân Mịch Đường, rất nhiều lời muốn nói cuối cùng biến thành một câu: “Đường Đường của cha cao lên rồi.”
“Thật không?” Ân Mịch Đường sờ sờ đỉnh đầu, tự mình không phát hiện ra.
“Chúng ta về nhà.”
“Vâng!’
Ân Tranh ôm nàng đi ra ngoài, đứng dưới bậc thang ngẩng đầu nhìn lên lầu gọi một tiếng: “Lạc Thanh, về nhà thôi.”