Thích Vô Biệt có chút sốt ruột. Mắt thấy sắp đến sinh thần của Ân Mịch Đường rồi, nhưng ý chỉ của Thái Hậu vẫn chưa có chút tin tức nào. Thời tiết bây giờ ở Ngạc Nam vừa đúng là lúc nóng nực, Thái Hậu sẽ không trở lại.
Thích Vô Biệt bước lên lương đình trên ngọn giả sơn trong Lăng Thiên Cung, đứng trong lương đình có thể nhìn thấy hậu hoa viên trong Thanh Tiên Lâu ngoài mặt tường kia. Lúc mấy tiểu cô nương không có lớp học, bình thường sẽ nhàn nhã ngồi nói chuyện trong hậu hoa viên.
Ánh mắt của Thích Vô Biệt lướt qua mấy tiểu cô nương trong hậu hoa viên của Thanh Tiên Lâu, cuối cùng tìm được Ân Mịch Đường ở một góc nhỏ. Ân Mịch Đường một mình ngồi bên bồn hoa, lá chuối sứ phía sau tạo thành bóng râm bao trùm cả người nàng trong đó. Nàng chống má, nhìn con kiến nhỏ trước chân ngây ngốc, tâm sự nặng nề.
“Lý Trung Luân!”
Lý Trung Luân vội lĩnh chỉ đi đến hậu hoa viên của Thanh Tiên Lâu mang Ân Mịch Đường đến Lăng Thiên Cung.
“Hoàng thượng, nếu Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu thiên vị Như Quy ca ca và Tiểu Đậu Đỏ, huynh sẽ không vui sao?” Ân Mịch Đường ngẩng đầu nhìn Thích Vô Biệt cao hơn nàng một cái đầu.
Thích Vô Biệt nghĩ nghĩ, nói: “Phụ mẫu trong thế gian không có đạo lý không thương yêu con trai con gái mình, chỉ là đối với mỗi đứa con có lẽ sẽ dùng phương thức không giống nhau mà thôi.”
Ân Mịch Đường gật gật đầu, nàng cúi đầu nhìn mũi chân mình, qua một lúc, lại hỏi: “Hoàng thượng, nếu hai người thân rất quan trọng với huynh có mâu thuẫn, thì nên làm sao đây?”
Ân Mịch Đường vẫn luôn cảm thấy Hoàng thượng là người lợi hại nhất trong thiên hạ này, dường như không gì không biết, không gì không hiểu vậy.
“Nếu là mâu thuẫn nhỏ, vậy thì kéo mâu thuẫn ra rồi giải quyết nó. Đương nhiên, có những việc người ngoài không thể nhúng tay được, chỉ có thể để người trong cuộc tự mình đi đối mặt và lựa chọn kết quả để giải quyết.”
Ân Mịch Đường cảm thấy giữa tổ mẫu và nương nhất định là mâu thuẫn nhỏ, nàng còn nhớ rõ lúc nàng còn nhỏ, cảm tình giữa tổ mẫu và nương rất tốt rất tốt, người khác đều nói hai người họ thân nhau như mẹ con ruột vậy!
“Hoàng thượng, muội muốn xin nghỉ! Muội muốn về nhà!”
Thích Vô Biệt có chút bất lực gật đầu, mới về cung nửa ngày đã muốn đi rồi!
Ân Mịch Đường như một làn khói chạy về Bích Thủy Lâu, trong Thanh Tiên Lâu còn có bài học, những tiểu cô nương khác đều không ở đây, nên trong Bích Thủy Lâu tương đối yên tĩnh, Triệu ma ma đang vừa làm y phục cho Ân Mịch Đường vừa lôi kéo Trần ma ma nói chuyện. Triệu ma ma mắt mày mang ý cười, liên thiên nói chuyện, Trần ma ma kéo dài gương mặt, Trần ma ma nói nhiều thế mà bà chỉ ‘ừm’ một tiếng.
Bà vú bình thường chỉ đưa tiểu cô nương đến học đường rồi đợi đến thời gian lại đi đón về, khi các tiểu cô nương ở trong học đường sẽ có tiểu cung nữ chăm sóc. Cho nên ban ngày bọn họ đều đợi ở Bích Thủy Lâu.
“Trước đây Đại nãi nãi thật sự yêu thương Đường Đường, vừa có chút thời gian liền sẽ làm y phục nhỏ cho nàng, hai ba năm này nãi nãi đi rồi, cũng không thể làm y phục cho Đường Đường nữa …” Triệu ma ma rũ rũ chiếc váy ngắn nhỏ màu trắng sữa trong tay, “Tỷ xem chiếc váy này ta làm thế nào?”
Trần ma ma liếc một cái, đạm đạm nói: “Thì như thế đó.”
“Tỷ nói chuyện chính là không dễ nghe …” Triệu ma ma liếc Trần ma ma một cái trắng mắt, xong lại cười sờ lên đường thêu trên vạt váy trước, tự mình nói: “Đường Đường mặc vào nhất định sẽ rất đẹp …”
“Ma ma! Ma ma!” Ân Mịch Đường chạy vào.
Triệu ma ma và Trần ma ma đều đứng lên đi đón nàng.
“Sao lại đột nhiên chạy về rồi?”Ân Mịch Đường chạy đến hụt hơi: “Về nhà, ta xin nghỉ rồi! Về nhà thôi!”
Trên đường về nhà, Ân Mịch Đường úp sấp trên cửa sổ xe ngựa phát ngốc. Nàng đang nghĩ biện pháp giải khai mâu thuẫn giữa tổ mẫu và nương. Nàng nghĩ rất nhiều biện pháp, cuối cùng nghĩ đến chuyện gặp được tổ mẫu của Mộ Dung Ngô Kiến ở lần đi chùa trước. Nàng còn nhớ lời Mộ Dung lão phu nhân và Mộ Dung Ngô Kiến nói đây. Lúc đó bọn họ nói thế nào nhỉ? Nương của Mộ Dung Ngô Kiến tức giận trở về nhà, nhưng tổ mẫu của Mộ Dung Ngô Kiến tự mình đi đón trở về đó!
Nếu … nếu tổ mẫu cũng đi đón nương về nhà, nương sẽ vui vui vẻ vẻ về nhà rồi phải không?
Ân Mịch Đường ngồi thẳng dậy, trái tim nảy lên thình thịch thình thịch. Mắt nàng sáng ngời, mang theo tia sáng hưng phấn. Rõ ràng chỉ là mới nghĩ đến cái chủ ý này thôi, liền cảm thấy mình giống như đã giải quyết được vấn đề rồi vậy, dường như nàng lại có thể nhìn thấy hình ảnh tổ mẫu và nương thân như mẹ con rồi!
Về đến nhà, Ân Mịch Đường vội vàng bảo Trần ma ma đi xem thử tổ mẫu có ngủ trưa không.
“Đường Đường, đến đây thay y phục.” Triệu ma ma ngồi xổm xuống, cẩn thận cởi ngoại y của Ân Mịch Đường xuống, đổi lại bộ y phục khác.
Ân Mịch Đường bắt lấy tay Triệu ma ma, sốt ruột hỏi: “Ma ma, những bộ y phục nam hài tử kia có còn hay không?”
“Y phục gì?” Triệu ma ma ngây ra một lát mới phản ứng lại Ân Mịch Đường nói cái gì. Lúc đó Triệu ma ma bị phạt đến trong trang làm việc còn không phải là vì những bộ nam trang đó hay sao?
Sắc mặt Triệu ma đổi đổi, vội nói: “Thái thái cho người thu lại hết rồi, không có nữa.”
“Một bộ cũng không còn sao?” Ân Mịch Đường không cam tâm.
Triệu ma ma ngượng nghịu cười cười: “Những y phục đó là lúc cô cương chưa sinh ra, thái thái và nương cô tự mình chuẩn bị. Lúc đó mời rất nhiều đại phu và bà đỡ xem đều nói là nam hài …”
Triệu ma ma nói đến đây, đột nhiên cả kinh dừng lại, bà nuốt ngụm nước bọt, mới nói: “Tuy là chuẩn bị trước, cũng chỉ chuẩn bị y phục đến bốn năm tuổi thôi, cho nên cho dù y phục trong tủ vẫn còn đi nữa thì Đường Đường của chúng ta cũng không mặc được nữa rồi.”
“Ồ …” Ân Mịch Đường cúi đầu, trong lòng có chút buồn bã.
Không vì cái gì khác, nàng từ nhỏ liền cảm thấy bởi vì mình là một tiểu cô nương mới làm tăng thêm mâu thuẫn giữa tổ mẫu và nương. Nàng muốn mặc nam trang, nàng muốn nói với tổ mẫu và nương rằng, cho dù nàng là tiểu cô nương thì cũng sẽ không kém hơn nam hài tử, hai người họ cũng có thể xem nàng như nam hài tử …
“Ma ma, ngài đi mượn cho ta một bộ được không?” Ân Mịch Đường đáng thương hề hề cầu Triệu ma ma.
“Không được không được! Đường Đường của chúng ta là tiểu cô nương, không thể lại mặc y phục nam hài tử nữa!” Triệu ma ma ít khi cứng mặt với Ân Mịch Đường.
“Được rồi …” Ân Mịch Đường rũ đầu xuống, ỉu xìu.
Ân Mịch Đường đợi một hồi, đợi đến khi Đại thái thái ngủ trưa dậy mới đi qua. Đại thái thái vừa tỉnh dậy liền biết được Ân Mịch Đường từ trong cung chạy về nhà, lập tức cho người mang nàng vào, liền kéo nàng vào lòng, “Đường Đường của ta sao lại đột nhiên chạy về nhà thế? Có phải là ở trong cung bị ủy khuất rồi không? Là ai ức hiếp con? Nói với tổ mẫu!”
“Không có! Không có!” Ân Mịch Đường liên tục lắc đầu.
Nàng lanh lợi nắm lấy tay tổ mẫu, ngẩng mặt lên nhìn Đại thái thái, đôi mắt sáng trong đong đầy ý lấy lòng và van xin.
Mỗi khi nàng dùng ánh mắt này nhìn Đại thái thái, Đại thái thái liền biết tiểu tâm can này lại có chuyện muốn cầu bà.
“Sao thế? Muốn cái gì thì nói đi!” Đại thái thái cười cong ánh mắt, ôm Ân Mịch Đường vào lòng.
“Muốn … muốn đón nương về nhà …”
Đại thái thái ngây người.
Ân Mịch Đường nắm chặt tay Đại thái thái, cầu xin: “Tổ mẫu, ngài cùng Đường Đường đi đón nương về nhà được không?”
Đứa nhỏ không có nương không ai thương, nhìn Ân Mịch Đường trước mắt, Đại thái thái có chút đau lòng. Bà xoa xoa đầu Ân Mịch Đường, vô lực nói: “Tổ mẫu cũng muốn nương con về nhà a, nhưng nàng không biết đã đi đâu rồi.”
“Con biết!” Ân Mịch Đường vội nói.
Đại thái thái run lên.
Ân Tranh không nói với bà là đã tìm được Ngụy Giai Minh.
Ngụy Giai Minh đang bổ củi, nàng từ nhỏ đã tập võ, loại chuyện bổ củi này đối với nàng mà nói chính là không thể đơn giản hơn nữa. Hai nữ nhi ngồi dưới góc tường chơi lật dây.
Tiếng gõ cửa vang lên, Ân Du vội chạy đi mở cửa.
“Đường Đường, muội đến rồi!” Ân Du kinh hỉ kêu một tiếng, sự kinh hỉ trong mắt nàng không dừng lại lâu liền nhìn thấy tổ mẫu đứng phía sau Ân Mịch Đường, nụ cười trên mặt nàng liền cứng lại ở đó.
“Du Du lại cao hơn rồi.” Đại thái thái từ ái cười, bà duỗi tay muốn sờ Ân Du một cái, Ân Du không tự chủ được lùi ra sau một bước, tránh khỏi tay bà.
Ngụy Giai Minh quay đầu lại, nhìn Ân Mịch Đường một cái liền đem ánh mắt dời lên người Đại thái thái.
Đại thái thái không để ý sự khác thường của Ân Du, bà cười bước vào viện tử, trực tiếp đi đến trước mặt Ngụy Giai Minh, thân mật mà trách mắng nói: “Con đứa nhỏ này sao có thể không nói một lời liền đi hả, bây giờ trở lại cũng âm thầm lặng lẽ trốn ở chỗ này, cũng không về nhà. Xem này, đều đã gầy một vòng lớn rồi, đi, đi về nhà!”
Động tác của Đại thái thái tự nhiên mà nắm lấy cổ tay Ngụy Giai Minh, trong mắt bà lóe qua một tia kinh ngạc, quay đầu nhìn tay Ngụy Giai Minh. Tay của Ngụy Giai Minh rất lạnh, hơn nữa còn đang phát run.
“Giai Minh?” Đại thái thái nghi hoặc nhìn mắt Ngụy Giai Minh.
Ngụy Giai Minh hít sâu một hơi, trong mắt bay ra một mạt trào phúng: “Ngài đúng thật là quan tâm ta.”
“Đó là đương nhiên rồi, con gả cho Tranh nhi, vậy chính là nữ nhi của mẫu thân rồi!”
Ngụy Giai Minh cười lên.
“Nữ nhi, thật dễ nghe nha.” Ngụy Giai Minh cười lớn, trào phúng trong mắt càng đậm.
Ân Du nhìn Ân Mịch Đường một cái, lập tức kéo nàng chạy đến bên tường, nắm chặt tay hai muội muội vào một chỗ, sắc mặt nàng phát lạnh, trầm giọng nói: “Các muội ngoan ngoãn đợi ở đây, tỷ về nhà tìm cha đến!”
Ân Mịch Đường và Ân Lạc Thanh không biết đã phát sinh chuyện gì, chỉ cảm thấy sắc mặt tỷ tỷ rất đáng sợ, hoang mang gật đầu.
Ân Du xoay người nhấc váy lên chạy, lấy ra tốc độ nhanh nhất mà chạy về Ân gia.
Ân Mịch Đường mơ màng nhìn bóng dáng tỷ tỷ chạy đi, nàng nắm chặt tay Ân Lạc Thanh, trong lòng có chút sợ hãi. Nàng chậm rãi ý thức được rằng, nàng nghĩ sai rồi, hình như nàng không có giúp đỡ được gì, mà ngược lại đã làm hỏng chuyện. Nàng quay đầu lại, bất an nhìn nương và tổ mẫu.
“Giai Minh, con sao thế?” Đại thái thái chau mày hỏi.
Ngụy Giai Minh buồn cười nhìn bà, bất khả tư nghị lắc đầu: “Ngài làm sao mà làm được thế? Thế mà có thể làm như không có chuyện gì phát sinh qua như vậy. Mấy năm này khi ngài lôi kéo ta cứ một tiếng lại một tiếng gọi nữ nhi, trong lòng không thấy giả dối sao?”
Vừa nghĩ đến mấy năm này ‘Thân như mẹ con’, trong lòng Ngụy Giai Minh càng khó có thể chấp nhận được.
“Giai Minh!” sắc mặt Đại thái thái dần dần trở nên không dễ nhìn.
“Hay là ngài cảm thấy ngài đối tốt với Đường Đường liền có thể bù đắp tội nghiệt đã phạm phải?”
“Ta không rõ con đang nói cái gì! Con bị bệnh rồi sao! Điên rồi sao!” Đại thái thái lớn tiếng ngắt lời Ngụy Giai Minh, nhưng bà không biết thanh âm của mình đang phát run.
Ngụy Giai Minh cắn răng, cố gắng không để cho lệ rơi xuống.
“Vì Ân Tranh, ta đã rời đi rồi, ta từ bỏ rồi. Nhưng là tại sao còn muốn xuất hiện trước mặt ta.” Mỗi một chữ, đều là nặn ra từ trong kẽ răng, Ngụy Giai Minh cắn chặt hàm răng, phí hết sức lực.
“Ta nghe không hiểu con đang nói cái gì!” Đại thái thái vội lùi ra sau hai bước.
Nước mắt đã nhịn xuống, nhưng mắt đã đỏ một mảnh. Cả người Ngụy Giai Minh đều đang phát run, tất cả lí trí bị cừu hận chiếm lấy, Ngụy Giai Minh từ từ nắm chặt đao bổ củi trong tay.
Cừu hận, cừu hận đè nén ba năm trong chớp mắt vỡ ra. Mỗi một tia cừu hận đang kêu gào xông ra khỏi cơ thể nàng, không chịu khống chế mà phát điên.
“Con … con muốn làm cái gì!” Đại thái thái nhìn Ngụy Giai Minh nâng đao bổ củi trong tay lên, kinh sợ lùi về sau, hoảng sợ làm bà thất thố ngã ngồi trên mặt đất.
“Giết bà ta.” Thanh âm này vang lên một lần lại một lần bên tai Ngụy Giai Minh.
Ngụy Giai Minh không do dự nâng đao trong tay lên.
“Nương! Đừng!” Ân Mịch Đường xông qua, ngã ngồi trước mặt Ngụy Giai Minh, ôm chặt lấy chân nương. Nàng vùi mặt lên đùi Ngụy Giai Minh, khóc không ngừng. Không biết là khóc hay là do sợ, thân thể nho nhỏ vẫn luôn phát run. “Là lỗi của con, đều là lỗi của con …. Đều là lỗi của con ….”
Ngụy Giai Minh nhắm mắt lại, nước mắt nhịn đã lâu đột nhiên rơi xuống, rơi trên tóc Ân Mịch Đường.