Thích Vô Biệt trở về trong cung, sắc mặt xanh mét. Hắn đi về hướng Cung Thanh Điện, thân hình đột nhiên có chút lay động.
“Bệ hạ!” Lý Trung Luân cả kinh.
Thích Vô Biệt rất nhanh đứng vững lại, lạnh giọng nói: “Tấu chương mấy hôm nay đã đưa đến Cung Thanh Điện chưa?”
“Đã đưa đến rồi, đưa đến rồi ạ …. Nhưng thưa Bệ hạ, ngài đã ba ngày chưa chợp mắt rồi ….”
Thích Vô Biệt nâng tay lên ngăn lời tiếp theo của hắn, nói ra tên mấy vị đại thần, để Lý Trung Luân triệu mấy vị thần tử này nhập cung, sau đó cất bước đi về Cung Thanh Điện. Hắn đã hai ngày không lên tảo triều, sự vụ tích lại thành đống rồi.
“Này …” Lý Trung Luân thở dài, vội vàng bảo Tiểu Giang Tử đi ngự thiện phòng phân phó hầm canh bổ, rồi vội vàng đuổi theo Thích Vô Biệt.
Ân gia.
Ngụy Giai Minh đút cho Ân Mịch Đường ăn nửa chén cháo, đợi Ân Mịch Đưởng ngủ rồi mới đi ra cùng Ân Tranh. Hai người đứng dưới mái hiên, bước chân chậm chạp đi về gian phòng bên cạnh.
Ân Tranh từ phía sau ôm lấy Ngụy Giai Minh.
“Tại sao không nói cho ta biết?” hỏi xong, hắn tự mình đã than nhẹ một tiếng, “Nàng nên nói với ta, đúng, mẫu thân rất quan trọng với ta, nhưng ta cũng không thể mất đi nàng.”
Ngụy Giai Minh mím môi, nàng không muốn giải thích cách làm của mình. Rất lâu sau, nàng nâng tay lên đặt lên bàn tay đang đặt nơi eo mình, nói: “Lúc trước là ta lựa chọn giấu chàng, hậu quả ta phụ trách. Nhưng bây giờ chàng đã biết rồi, liền phải làm ra lựa chọn thôi. Ân Tranh, chàng đừng trách ta nhẫn tâm. Giữa ta và mẫu thân chàng, chàng chỉ có thể chọn một. Ơn phụ mẫu to bằng trời, ta sẽ không trách chàng. Các nữ nhi nếu muốn ở lại, còn xin chàng dụng tâm chăm sóc. Nhưng nếu chàng đã biết Đường Đường không phải là nữ nhi thân sinh của chàng rồi, vậy thì ta phải mang nàng đi thôi.”
Ân Tranh nhắm mắt lại, ôm lấy Ngụy Giai Minh rất lâu không nói gì.
Trong lòng Ngụy Giai Minh một mảnh bình tĩnh. Nàng thiết nghĩ rất nhiều loại khả năng sau khi Ân Tranh biết được chân tướng, thế mà lúc này lại cảm thấy thả lỏng không ngờ.
“Ta biết rồi.” Ân Tranh gật gật đầu, không nỡ mà buông Ngụy Giai Minh ra, xoay người rời đi.
Ngụy Giai Minh đứng trước cửa sổ nhìn Ân Tranh đến trong sân phân phó nha hoàn đi mời Nhị gia, sau đó cùng Ân Đoạt đi vào thư phòng. Ngụy Giai Minh rũ mắt xuống, trở về phòng bên cạnh, chăm sóc bên giường Ân Mịch Đường.
Ân Mịch Đường tỉnh lại, Ngụy Giai Minh đút cho nàng ăn chút cháo thanh đạm, bồi nàng nói chuyện một lúc. Ân Mịch Đường mấy ngày không ăn gì, trước mắt cũng không dám cho nàng ăn những thứ khác.Ân Tranh và Ân Đoạt ở trong thư phòng cả nửa ngày, nửa ngày sau hai người mới từ trong thư phòng đi ra.
Ân Tranh đẩy cửa ra, cũng không đi vào.
Ngụy Giai Minh ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện trái tim bình tĩnh không gợn sóng của một ngày vẫn là đập nhanh hai cái.
“Cha ….” Ân Mịch Đường quay đầu qua, gọi hắn một tiếng.
Ân Tranh cười gật đầu: “Đường Đường ngoan, cha tìm nương con nói chuyện một lát, lát nữa lại đến thăm con.”
Ngụy Giai Minh cúi người đắp lại chăn thỏa đáng cho Ân Mịch Đường, mới đứng dậy đi ra ngoài cùng Ân Tranh.
Cửa phòng đóng lại, Ân Tranh nhìn mấy cây hải đường trong sân, đi thẳng vào vấn đề: “Nhị đệ sẽ mang mẫu thân chuyển đi.”
Ngụy Giai Minh mạnh ngẩng đầu nhìn Ân Tranh, nàng hé hé môi, bờ môi nhẹ run, muốn nói gì đó, lại không biết nên mở miệng thế nào.
“Chỉ là phải gánh lấy danh tiếng bất hiếu này, sau này không thể lại vào triều làm quan nữa. Nàng chỉ có thể cùng ta làm bách tính bình thường, cơm thô trà nhạt thôi.” Ân Tranh nhìn Ngụy Giai Minh, cười đến vân đạm phong khinh, giống như tiểu thư sinh năm đó về Mục Tây đón nàng vậy.
Ngụy Giai Minh nói không ra tư vị trong lòng, rõ ràng là kết quả mà nàng mong chờ, nhưng nhìn ánh mắt của Ân Tranh, trong lòng lại là một trận đau lòng khó chịu mà không biết tại sao.
Triệu ma ma từ xa vội vội vàng vàng chạy đến, đứng dưới bậc thềm ngẩng đầu nhìn Ân Tranh và Ngụy Giai Minh, gấp gáp nói: “Đường Đường tỉnh chưa? Aiz! Đại thái thái đúng thật là, sao lại không cẩn thận mà làm lạc mất Đường Đường ở bên ngoài cơ chứ ….”
Đại bộ phận người Ân gia không biết thân thế của Ân Mịch Đường, chỉ coi như là Đại thái thái gần đây bị bệnh, hồ đồ rồi, không cẩn thận để lạc Ân Mịch Đường ở bên ngoài. Bình thường Đại thái thái là đặt Ân Mịch Đường trong lòng bàn tay mà thương yêu, ai cũng không thể tin được là Đại thái thái cố ý đem Ân Mịch Đường vứt lại nơi núi hoang bên ngoài.
Ngụy Giai Minh nhìn bà, trầm mặc một lúc, mới nói: “Tỉnh rồi, bà đi vào chăm sóc đi.”
“Aiz!” Triệu ma ma nhấc váy vội vàng đi vào phòng.
Ngụy Giai Minh quay người nhìn Triệu ma ma, cho đến khi bà vào phòng đóng cửa lại rồi, ánh mắt của nàng cũng không rời đi.
Ân Tranh nhìn Ngụy Giai Minh, hỏi: “Đường Đường là hài tử của bà ấy sao?”
Ánh mắt có chút trống rỗng của Ngụy Giai Minh dần tìm lại thần thái, nàng thu hồi ánh mắt, gật gật đầu, “Trừ của bà ta ra, còn có thể là ai chứ.”
“Là ta không tốt, lúc nàng sinh không thể bồi bên người nàng ….” Ân Tranh nhìn Ngụy Giai Minh có chút hổ thẹn.
Ngụy Giai Minh lớn lên trên lưng ngựa, thân thể cốt cách tốt hơn nữ tử thế gia ở Ngạc Nam, lúc sinh hai thai trước cơ hồ không tốn chút sức lực nào. Lại không nghĩ đến lúc sinh cái thái thứ ba lại đột nhiên sinh sớm, cho nên Ân Tranh mới không thể kịp thời trở về thủ bên người nàng.
Thực ra vú nuôi ban đầu tìm cho đứa nhỏ thứ ba không phải là Triệu ma ma, mà là tỷ tỷ của Triệu ma ma. Lúc đó nam nhân của Triệu ma ma chết rồi, bà thân mang cái thai sáu tháng đến nương nhờ tỷ tỷ. Không nghĩ đến cuối cùng lại sinh nở cùng một ngày với Ngụy Giai Minh.
Nghe nói, Triệu ma ma sinh một nữ nhi.
Nghe nói, đứa nhỏ đó sinh không được nửa ngày thì nghẹn khí.
Ngụy Giai Minh thở dài, lúc nàng sinh nhi tử là có nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ kia. Đại thái thái còn vui vui vẻ vẻ mà khen ngợi tiếng khóc của đứa nhỏ thật vang. Nghĩ đến Đại thái thái lúc đó nhất định là cảm thấy thiên thời địa lợi nhân hòa, vừa khéo lấy nữ nhi của Triệu ma ma đến thay thế. Bằng không thì không có cách nào giải thích được một đứa nhỏ một khắc trước còn sống sờ sờ làm sao lại đột nhiên bị nghẹn khí, bà chắc chắn càng không muốn để một quái thai miệng thỏ lại mọc đuôi xuất hiên trước mắt.
“Có cần điều Triệu ma ma đi không.” Ân Tranh hỏi.
Ngụy Giai Minh trầm mặc rất lâu, mới thở dài một tiếng, nói: “Thôi, bà ta có thể chăm sóc cho Đường Đường thật tốt cũng là chuyện tốt.”
Chạng vạng hôm đó, phu thê hai người Ân Đoạt mang theo Đại thái thái chuyển ra khỏi Ân phủ. Ân Tranh đem gần một nửa hạ nhân trong phủ đều cho Ân Đoạt, để hắn mang đi cùng.
“Tứ cô nương! Tứ cô nương!” Minh Thiền một đường chạy vào phòng.
Ân Mịch Đường có bốn tiểu nha hoàn, tuổi tác của các thiếp thân nha hoàn và tiểu tư của các vị tiểu chủ tử trong Ân gia không sai biệt lắm với các tiểu chủ tử, lúc nhỏ chủ yếu là bồi các tiểu chủ tử chơi, mà chuyện chăm sóc tiểu chủ tử khi còn nhỏ đều là do các vú nương làm.
Bốn nha hoàn của Ân Mịch Đường phân biệt gọi là Biệt Chi, Kinh Thước, Bán Dạ và Minh Thiền. Trừ Biệt Chi lớn hơn một chút, bây giờ đã mười hai tuổi rồi, thì còn lại ba tiểu nha hoàn, Kinh Thước chín tuổi, Bán Dạ và Minh Thiền mới tám tuổi.
Minh Thiền đứng bên giường nói: “Đại thái thái và Nhị gia phải chuyển đi rồi! Lập tức phải đi rồi. Tứ cô nương có muốn đi tiễn không?”
Minh Thiền nghĩ bình thường cảm tình giữa Tứ cô nương và Đại thái thái tốt như thế, Đại thái thái phải chuyển đi rồi thì Tứ cô nương nhất định là thập phần không nỡ.
Ân Mịch Đường chậm chạp chớp mắt một cái.
“Tứ cô nương?” đợi nửa ngày không thấy tiếng trả lời, Minh Thiền lại hô một tiếng.
Ân Mịch Đường ‘Ồ’ một tiếng, chậm rì rì nói: “Ta buồn ngủ rồi …”
“Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, nô tỳ đi đóng cửa sổ cho cô!” Minh Thiền buông màn giường xuống, chạy đi đóng mấy cánh cửa sổ.
Ân Mịch Đường lật người, mặt ngoảnh vào trong, ngốc ngốc nhìn một mảnh tường trắng trống rỗng.
“Đường Đường, con đứng chỗ này đợi tổ mẫu, tổ mẫu có chút chuyện phải đi làm trước, lát nữa sẽ đến đón con …”
Tay nhỏ của Ân Mịch Đường niết lấy góc chăn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Không đến ba năm ngày, chuyện nhà Ân gia liền truyền ra khắp cả Ngạc Nam thành, truyền đến rất là sinh động. Chỉ là bản truyền ra ngoài và tình hình thực tế vẫn luôn có chút sai biệt, nửa thật nửa giả.
Ân gia Đại thái thái tuổi tác lớn rồi, hồ đồ làm rớt tôn nữ, trưởng tử Ân Tranh tức giận đuổi mẫu thân ra khỏi Ân gia, Nhị tử Ân Đoạt bất đắc dĩ mang mẫu thân dời đến phủ tướng quân tự lập môn hộ.
Bệ hạ phát động binh mã toàn thành tìm kiếm Tứ cô nương bị làm rớt của Ân gia, hơn nữa người trước nay cần chính còn tự mình xuất cung tìm kiếm, bỏ lỡ hai ngày tảo triều.
So với bát quái của Ân gia, mọi người hiển nhiên càng có hứng thú với bát quái của vị phía sau rồi. Trà dư tửu hậu, không thể không đàm luận.
Thế mà cảm giác mới mẻ của chuyện này còn chưa qua, cả kinh thành lại lần nữa nổ tung.
Vào một ngày thời tiết đẹp vạn dặm không mây, thánh chỉ phong Hậu trực tiếp đưa đến Ân phủ.
Thích Vô Biệt đợi không nổi ý chỉ của Thái Hậu, tuy là không hợp quy củ nhưng hắn vẫn cứ đưa ra một đạo thánh chỉ tự lập Hậu cho mình.