Cự Tàn Tôn nắm tay chặt lại thành quyền, đáy mắt anh rất tối, anh không biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra cho cô và cho chính anh nữa, anh thấy thật phiền phức, ngay từ đầu anh đã không nên hỏi tên cô không nên ức hiếp cô ở hồ nước nóng không nên xông vào nhà cô và không nên kéo cô lên giường với ham muốn của chính mình, lần đầu tiên anh thật sự thấy hối hận cho chính những quyết định trong quá khứ của anh, anh điên rồi sao ?
Hữu Túc được chuyển về phòng chăm sóc đặc biệt, cô lúc này đã tỉnh dậy, đến tay cô cũng không nhấc nổi thì làm sao cô đi tìm anh đây ? Đang bận rộn với mớ suy nghĩ, Cự Tàn Tôn mở cửa đi vào, anh chính là anh không thay đổi một chút nào, anh đưa tay vuốt tóc trên trán cô về phía sau tai của cô và nói :
-Em đói chưa ?
Hữu Túc nhìn anh và hỏi :
-Em muốn anh…
Cự Tàn Tôn xoa đầu cô và nói :
-Thế thì em nên xuất viện trước đi.
Hữu Túc nhìn dáng vẻ của anh có chút ôn hòa, cô nói :
-Em sau này muốn đi theo anh.
Cự Tàn Tôn vuốt mớ tóc ngắn tới vai của cô và nói :
-Ừ, sẽ đi.
“Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa?” Hữu Túc nhắm mắt lại, tay cô nắm lấy tay anh, như thế cũng được rồi, sau này cô nhất định dùng hết phần thời gian còn lại của cô đi theo anh, bám lấy anh đến khi cô rời đi mãi mãi, cô đi rồi thì chắc anh sẽ chóng quên cô thôi, biết đâu có người nào đó làm anh dễ chịu hơn hiện tại thì sao, nước mắt của cứ muốn trào ra, 2 mắt của cô đang rất nóng. Lúc trước cô nghĩ cứ sống một mình rồi đau đớn một mình, không ai biết thì sẽ tốt cho họ và cho chính cô, 2 mắt cô cứ nóng dần lên, cô muốn ôm lấy mặt mà khóc, chưa bao giờ cô thấy cuộc sống lại ngắn ngủi như vậy, nhưng cô không thể thay đổi nó, cô không muốn khóc khi anh còn ở đây, cô không muốn anh nhìn cô yếu đuối, cô sợ anh không mang cô theo sau lưng anh.
Sau vài ngày nằm viện, Hữu Túc trở về thành phố cùng anh, Cự Tàn Tôn chính là thích làm gì là làm nấy, anh xưa nay không để cho người xung quanh anh biết anh là ai hay anh làm việc gì hằng ngày nhưng hiện tại anh muốn cô thấy cuộc sống thật sự mà anh đang đảm nhận, nó không đẹp đẽ như bao việc khác không thanh bình như những việc mà người dân lương thiện làm hằng ngày từ sáng đến tối mà nó lúc nào cũng sẵn sàng cướp đi mạng sống của rất nhiều người, Hữu Túc gầy đi trông thấy sau khi xuất viện, da cô trắng bệt đi một chút, nhưng chính là làm cô càng đáng yêu và trông rất khó hạ gục, Cự Tàn Tôn giữ lời hứa anh đưa cô theo anh, đến nơi anh làm việc và tồn tại, vừa vào sảnh của W thì mọi ánh mắt đều đổ dồn sang phía anh, hoang mang có, bối rối có, vui mừng có, đủ loại sắc thái, sau đó một chút, có vài thanh niên trẻ có già có nhưng trông họ rất giống nhau, thoạt nhìn rất uy nghiêm, ai cũng nháo nhào cả lên, kẻ chạy tới nhìn anh, kẻ nháo nhào chạy đi báo tin khẩn. Từ trong thang máy đi ra, Ngũ Gia vẻ mặt mừng rỡ bước nhanh lại, sau lưng ông là đám thuộc hạ của Cự Tàn Tôn, nghe thấy anh trở về thì lập tức bước ra cúi chào anh :
-Cự Thiếu, cuối cùng cậu cũng trở về, mau báo Nhất Gia …
Cả sảnh ồn ào hẳn ra, Khải Tư nhìn Cự Tàn Tôn bằng xương bằng thịt quay về thì anh cũng mừng ra mặt, Nhị Gia vừa kết thúc cuộc họp cổ đông giữa các cơ sở chi nhánh của Đại Âu phân bố trên thế giới với nhau, nghe thuộc hạ thông báo là Cự Tàn Tôn quay về thì ông tức tốc trở về W, ông tin chắc là người ưu tú như Cự Tàn Tôn thì sao lại bị nước biển mang đi được chứ ? Anh biến mất có 2 tháng mà đám người bên Tồn Thị đã ăn mừng ra mặt, còn lên tiếng công kích Đại Âu trên sàn chứng khoáng, bành trướng tài chính ra bên ngoài nước hòng vượt mặt Đại Âu, đã khiến ông đau đầu tìm cách chèn ép lại Tồn Thị nhưng vẫn chưa ra, nay Cự Tàn Tôn quay về thì thế nào Nhất Gia cũng bay về đây họp mặt ngay đêm nay, ông quay lại phân phó cho người đi theo sau ông, đêm nay chuẩn bị một bàn tiệc cho các Gia của Đại Âu ăn mừng.
Đến khi Cự Tàn Tôn quay lại nắm tay Hữu Túc kéo đi thì tất cả mọi người mới bàng hoàng nhận ra theo sau anh là một cô gái có vóc dáng rất nhỏ rất trẻ trung mặc áo len 2 dây, chiếc váy jean dài qua đầu gối, còn đeo cả một chiếc túi quai chéo sau lưng, đi giày thể thao cùng mái tóc được cách điệu ngắn tới vai đang quan sát theo dõi tất cả, Cự Tàn Tôn nhanh chóng kéo cô lại gần anh và nói to :
-Là người của tôi.
Cự Tàn Tôn nắm tay chặt lại thành quyền, đáy mắt anh rất tối, anh không biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra cho cô và cho chính anh nữa, anh thấy thật phiền phức, ngay từ đầu anh đã không nên hỏi tên cô không nên ức hiếp cô ở hồ nước nóng không nên xông vào nhà cô và không nên kéo cô lên giường với ham muốn của chính mình, lần đầu tiên anh thật sự thấy hối hận cho chính những quyết định trong quá khứ của anh, anh điên rồi sao ?
Hữu Túc được chuyển về phòng chăm sóc đặc biệt, cô lúc này đã tỉnh dậy, đến tay cô cũng không nhấc nổi thì làm sao cô đi tìm anh đây ? Đang bận rộn với mớ suy nghĩ, Cự Tàn Tôn mở cửa đi vào, anh chính là anh không thay đổi một chút nào, anh đưa tay vuốt tóc trên trán cô về phía sau tai của cô và nói :
-Em đói chưa ?
Hữu Túc nhìn anh và hỏi :
-Em muốn anh…
Cự Tàn Tôn xoa đầu cô và nói :
-Thế thì em nên xuất viện trước đi.
Hữu Túc nhìn dáng vẻ của anh có chút ôn hòa, cô nói :
-Em sau này muốn đi theo anh.
Cự Tàn Tôn vuốt mớ tóc ngắn tới vai của cô và nói :
-Ừ, sẽ đi.
“Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa?” Hữu Túc nhắm mắt lại, tay cô nắm lấy tay anh, như thế cũng được rồi, sau này cô nhất định dùng hết phần thời gian còn lại của cô đi theo anh, bám lấy anh đến khi cô rời đi mãi mãi, cô đi rồi thì chắc anh sẽ chóng quên cô thôi, biết đâu có người nào đó làm anh dễ chịu hơn hiện tại thì sao, nước mắt của cứ muốn trào ra, mắt của cô đang rất nóng. Lúc trước cô nghĩ cứ sống một mình rồi đau đớn một mình, không ai biết thì sẽ tốt cho họ và cho chính cô, mắt cô cứ nóng dần lên, cô muốn ôm lấy mặt mà khóc, chưa bao giờ cô thấy cuộc sống lại ngắn ngủi như vậy, nhưng cô không thể thay đổi nó, cô không muốn khóc khi anh còn ở đây, cô không muốn anh nhìn cô yếu đuối, cô sợ anh không mang cô theo sau lưng anh.
Sau vài ngày nằm viện, Hữu Túc trở về thành phố cùng anh, Cự Tàn Tôn chính là thích làm gì là làm nấy, anh xưa nay không để cho người xung quanh anh biết anh là ai hay anh làm việc gì hằng ngày nhưng hiện tại anh muốn cô thấy cuộc sống thật sự mà anh đang đảm nhận, nó không đẹp đẽ như bao việc khác không thanh bình như những việc mà người dân lương thiện làm hằng ngày từ sáng đến tối mà nó lúc nào cũng sẵn sàng cướp đi mạng sống của rất nhiều người, Hữu Túc gầy đi trông thấy sau khi xuất viện, da cô trắng bệt đi một chút, nhưng chính là làm cô càng đáng yêu và trông rất khó hạ gục, Cự Tàn Tôn giữ lời hứa anh đưa cô theo anh, đến nơi anh làm việc và tồn tại, vừa vào sảnh của W thì mọi ánh mắt đều đổ dồn sang phía anh, hoang mang có, bối rối có, vui mừng có, đủ loại sắc thái, sau đó một chút, có vài thanh niên trẻ có già có nhưng trông họ rất giống nhau, thoạt nhìn rất uy nghiêm, ai cũng nháo nhào cả lên, kẻ chạy tới nhìn anh, kẻ nháo nhào chạy đi báo tin khẩn. Từ trong thang máy đi ra, Ngũ Gia vẻ mặt mừng rỡ bước nhanh lại, sau lưng ông là đám thuộc hạ của Cự Tàn Tôn, nghe thấy anh trở về thì lập tức bước ra cúi chào anh :
-Cự Thiếu, cuối cùng cậu cũng trở về, mau báo Nhất Gia …
Cả sảnh ồn ào hẳn ra, Khải Tư nhìn Cự Tàn Tôn bằng xương bằng thịt quay về thì anh cũng mừng ra mặt, Nhị Gia vừa kết thúc cuộc họp cổ đông giữa các cơ sở chi nhánh của Đại Âu phân bố trên thế giới với nhau, nghe thuộc hạ thông báo là Cự Tàn Tôn quay về thì ông tức tốc trở về W, ông tin chắc là người ưu tú như Cự Tàn Tôn thì sao lại bị nước biển mang đi được chứ ? Anh biến mất có tháng mà đám người bên Tồn Thị đã ăn mừng ra mặt, còn lên tiếng công kích Đại Âu trên sàn chứng khoáng, bành trướng tài chính ra bên ngoài nước hòng vượt mặt Đại Âu, đã khiến ông đau đầu tìm cách chèn ép lại Tồn Thị nhưng vẫn chưa ra, nay Cự Tàn Tôn quay về thì thế nào Nhất Gia cũng bay về đây họp mặt ngay đêm nay, ông quay lại phân phó cho người đi theo sau ông, đêm nay chuẩn bị một bàn tiệc cho các Gia của Đại Âu ăn mừng.
Đến khi Cự Tàn Tôn quay lại nắm tay Hữu Túc kéo đi thì tất cả mọi người mới bàng hoàng nhận ra theo sau anh là một cô gái có vóc dáng rất nhỏ rất trẻ trung mặc áo len dây, chiếc váy jean dài qua đầu gối, còn đeo cả một chiếc túi quai chéo sau lưng, đi giày thể thao cùng mái tóc được cách điệu ngắn tới vai đang quan sát theo dõi tất cả, Cự Tàn Tôn nhanh chóng kéo cô lại gần anh và nói to :
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cự Tàn Tôn nắm tay chặt lại thành quyền, đáy mắt anh rất tối, anh không biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra cho cô và cho chính anh nữa, anh thấy thật phiền phức, ngay từ đầu anh đã không nên hỏi tên cô không nên ức hiếp cô ở hồ nước nóng không nên xông vào nhà cô và không nên kéo cô lên giường với ham muốn của chính mình, lần đầu tiên anh thật sự thấy hối hận cho chính những quyết định trong quá khứ của anh, anh điên rồi sao ?
Hữu Túc được chuyển về phòng chăm sóc đặc biệt, cô lúc này đã tỉnh dậy, đến tay cô cũng không nhấc nổi thì làm sao cô đi tìm anh đây ? Đang bận rộn với mớ suy nghĩ, Cự Tàn Tôn mở cửa đi vào, anh chính là anh không thay đổi một chút nào, anh đưa tay vuốt tóc trên trán cô về phía sau tai của cô và nói :
-Em đói chưa ?
Hữu Túc nhìn anh và hỏi :
-Em muốn anh…
Cự Tàn Tôn xoa đầu cô và nói :
-Thế thì em nên xuất viện trước đi.
Hữu Túc nhìn dáng vẻ của anh có chút ôn hòa, cô nói :
-Em sau này muốn đi theo anh.
Cự Tàn Tôn vuốt mớ tóc ngắn tới vai của cô và nói :
-Ừ, sẽ đi.
“Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa?” Hữu Túc nhắm mắt lại, tay cô nắm lấy tay anh, như thế cũng được rồi, sau này cô nhất định dùng hết phần thời gian còn lại của cô đi theo anh, bám lấy anh đến khi cô rời đi mãi mãi, cô đi rồi thì chắc anh sẽ chóng quên cô thôi, biết đâu có người nào đó làm anh dễ chịu hơn hiện tại thì sao, nước mắt của cứ muốn trào ra, 2 mắt của cô đang rất nóng. Lúc trước cô nghĩ cứ sống một mình rồi đau đớn một mình, không ai biết thì sẽ tốt cho họ và cho chính cô, 2 mắt cô cứ nóng dần lên, cô muốn ôm lấy mặt mà khóc, chưa bao giờ cô thấy cuộc sống lại ngắn ngủi như vậy, nhưng cô không thể thay đổi nó, cô không muốn khóc khi anh còn ở đây, cô không muốn anh nhìn cô yếu đuối, cô sợ anh không mang cô theo sau lưng anh.
Sau vài ngày nằm viện, Hữu Túc trở về thành phố cùng anh, Cự Tàn Tôn chính là thích làm gì là làm nấy, anh xưa nay không để cho người xung quanh anh biết anh là ai hay anh làm việc gì hằng ngày nhưng hiện tại anh muốn cô thấy cuộc sống thật sự mà anh đang đảm nhận, nó không đẹp đẽ như bao việc khác không thanh bình như những việc mà người dân lương thiện làm hằng ngày từ sáng đến tối mà nó lúc nào cũng sẵn sàng cướp đi mạng sống của rất nhiều người, Hữu Túc gầy đi trông thấy sau khi xuất viện, da cô trắng bệt đi một chút, nhưng chính là làm cô càng đáng yêu và trông rất khó hạ gục, Cự Tàn Tôn giữ lời hứa anh đưa cô theo anh, đến nơi anh làm việc và tồn tại, vừa vào sảnh của W thì mọi ánh mắt đều đổ dồn sang phía anh, hoang mang có, bối rối có, vui mừng có, đủ loại sắc thái, sau đó một chút, có vài thanh niên trẻ có già có nhưng trông họ rất giống nhau, thoạt nhìn rất uy nghiêm, ai cũng nháo nhào cả lên, kẻ chạy tới nhìn anh, kẻ nháo nhào chạy đi báo tin khẩn. Từ trong thang máy đi ra, Ngũ Gia vẻ mặt mừng rỡ bước nhanh lại, sau lưng ông là đám thuộc hạ của Cự Tàn Tôn, nghe thấy anh trở về thì lập tức bước ra cúi chào anh :
-Cự Thiếu, cuối cùng cậu cũng trở về, mau báo Nhất Gia …
Cả sảnh ồn ào hẳn ra, Khải Tư nhìn Cự Tàn Tôn bằng xương bằng thịt quay về thì anh cũng mừng ra mặt, Nhị Gia vừa kết thúc cuộc họp cổ đông giữa các cơ sở chi nhánh của Đại Âu phân bố trên thế giới với nhau, nghe thuộc hạ thông báo là Cự Tàn Tôn quay về thì ông tức tốc trở về W, ông tin chắc là người ưu tú như Cự Tàn Tôn thì sao lại bị nước biển mang đi được chứ ? Anh biến mất có 2 tháng mà đám người bên Tồn Thị đã ăn mừng ra mặt, còn lên tiếng công kích Đại Âu trên sàn chứng khoáng, bành trướng tài chính ra bên ngoài nước hòng vượt mặt Đại Âu, đã khiến ông đau đầu tìm cách chèn ép lại Tồn Thị nhưng vẫn chưa ra, nay Cự Tàn Tôn quay về thì thế nào Nhất Gia cũng bay về đây họp mặt ngay đêm nay, ông quay lại phân phó cho người đi theo sau ông, đêm nay chuẩn bị một bàn tiệc cho các Gia của Đại Âu ăn mừng.
Đến khi Cự Tàn Tôn quay lại nắm tay Hữu Túc kéo đi thì tất cả mọi người mới bàng hoàng nhận ra theo sau anh là một cô gái có vóc dáng rất nhỏ rất trẻ trung mặc áo len 2 dây, chiếc váy jean dài qua đầu gối, còn đeo cả một chiếc túi quai chéo sau lưng, đi giày thể thao cùng mái tóc được cách điệu ngắn tới vai đang quan sát theo dõi tất cả, Cự Tàn Tôn nhanh chóng kéo cô lại gần anh và nói to :