-Tất nhiên, cô trốn đi đâu cho thoát tôi chứ ?
Qủa là đắc ý quá sớm mà Vương Bảo, Hữu Túc vẫn lom khom quét dọn trong tiệm, mặc xác cậu nhóc đang ngồi một mình, lúc này Y Cược và Tiểu Tam đi mua đồ về, nhìn Vương Bảo đang ngồi thì Y Cược hỏi :
-Ai vậy chị dâu ?
Hữu Túc xua tay đi, cô đi vào bếp, Vương Bảo lại lẽo đẽo đi theo sau, nhìn cô đang chuển bị làm bánh, thế là cậu xắn tay áo lên vào phụ cô làm, nhìn tay cậu thoăn thoắt nhào bột mà Hữu Túc kinh ngạc, tay nghề nhuần nhuyễn quá mức mà. Lam Bá vừa đi dổ rác về, cậu cũng nhanh chóng bước ra mở cửa tiệm, Vương Bảo nhìn một chút rồi hỏi :
-Họ là nhân viên sao Hữu Túc ?
Hữu Túc lắc đầu, tay cô bắt đầu đập trứng :
-Là bạn của tôi, cùng tôi làm việc ở đây.
Vương Bảo lấy cam ép để tạo vị cho bánh, cậu chính là thích làm bánh, sau đó cậu lại tiếp tục làm những bánh có đủ hình dạng đẹp mắt và vị cũng rất ngon, tự dưng xông vào tiệm lúc sáng sớm rồi con làm bánh cùng, Hữu Túc cũng chẳng xua đuổi cậu nữa. Lúc này, cái gã cao lêu nghêu đi trong phòng ra, mặt anh vẫn lạnh như xô nước đá, đầu tóc thì rối bời, nhìn là biết ngay mới ngủ dậy, Vương Bảo nhìn Cự Tàn Tôn chằm chằm, bị nhìn như muốn ăn tươi nên Cự Tàn Tôn lên tiếng :
-Tôi móc mắt đấy.
Nghe anh dọa xong thì Vương Bảo cũng cúi mặt gằm xuống tiếp tục nhào bột làm bánh, Hữu Túc bật cười, sau đó cô nói :
-Trưa chút nữa em mới nấu cơm, giờ em bận 1 chút.
Tự nhiên quán trở nên đông đúc hơn mọi ngày, chính là do sự xuất hiện đồng loạt của 3 mỹ nam trẻ tuổi và 1 soái ca ở trong tiệm, Vương Bảo ngồi gần Hữu Túc để tránh ánh nhìn hình khẩu súng của Cự Tàn Tôn, còn Cự Tàn Tôn thì đeo kính ngồi một góc khuất trong tiệm vừa uống cà phê vừa đọc sách, chỉ là lâu lâu anh mới liếc mắt sang nhìn thôi. Y Cược và Lam Bá ngồi ờ sau tủ bánh, nhìn kiểu này chắc lát nữa có trận đọ súng bằng mắt mất, Tiểu Tam cũng cụp đuôi nằm 1 góc trong ghế, tốt nhất là không nên manh động, thế sự hiểm ác, những kẻ vô tội như cậu nhất định sẽ bị thương tật nhiều hơn những kẻ trong cuộc. Những người mua bánh đa phần cũng là nữ sinh và những cô gái trẻ đẹp, quyến rũ, muốn gì chứ ? Ở đây toàn những kẻ đẹp mã mà biến thái thì cực độ luôn rồi, đừng dại dột đâm đầu vào bọn họ nếu không sẽ hối hận không kịp đâu ? Hữu Túc nhếch nhếch môi nhìn mọi người.
Tư Nghiêm lúc này đi vào tiệm bánh của Hữu Túc, anh cho người điều tra và biết được nơi ở của cô, nhưng điều anh bất ngờ nhất chính là Cự Tàn Tôn đang ở đây, nhưng chính Cự Tàn Tôn cũng không thể nhìn ra hắn được, hắn sau khi xảy ra xung đột với Cự Tàn Tôn đã bị anh làm cho nát bàn tay phải và hủy hoại gần như khuôn mặt của hắn, khiến hắn phải ra nước ngoài điều trị gần 4 năm mới hoàn toàn khôi phục nhưng là trong khuôn mặt hoàn toàn mới, năm đó Cự Tàn Tôn do cứu cháu trai của Nhất Gia khi bị hắn truy sát nên đã đưa lưng che chắn cho nó, kết quả là anh có vết sẹo chạy dài trên sóng lưng. Nhìn Cự Tàn Tôn lúc này thì hắn thật sự ngạc nhiên, trên khuôn mặt của anh hoàn toàn không có cái gì gọi là già thêm chút nào, từ lúc hắn bước vào Tồn Thị làm việc thì đã thấy anh vài lần nhưng đến tận bây giờ anh không chút thay đổi gì cả. Hữu Túc nhìn Tư Nghiêm rồi trố mắt ra :
-Tư Nghiêm ? Sao anh đến được đây ?
Tư Nghiêm chợt nhận ra phản ứng của Cự Tàn Tôn có chút biến đổi khi thấy Hữu Túc gọi tên hắn :
-Có duyên thật rồi, tôi định vào uống một cốc cà phê, không ngờ lại gặp em ?
Hữu Túc mời anh ngồi xuống và cô nói :
-Tôi sống ở đây, anh muốn dùng gì ?
Tư Nghiêm kéo kéo vạc áo khoác 1 chút rồi ngồi xuống ghế :
-Tôi vô tình thôi, không ngờ chúng ta có duyên.