-Anh rốt cuộc là ai ?
-Tư Nghiêm, đã giới thiệu lúc ở tiệm bánh rồi, cậu không nhớ à ? – Tư Lư nói
-Anh là người bắt tôi sao ? – Vương Bảo hỏi.
-Nếu cậu không phải là cháu trai lão già đó thì tốt rồi, ha ha. – Tư Nghiêm nhìn vẻ mặt của Vương Bảo và nói.
Tên này đang nói gì vậy chứ, lão già nào ? Cậu nghe không hiểu gì cả, Tư Nghiêm nói tiếp :
-Mau quên nhỉ ? Không nhớ cảnh cha mẹ mình bị giết thế nào à ?
Trong lòng Vương Bảo đột ngột chấn động, hắn nói như vậy là hắn biết hung thủ :
-Anh biết hung thủ ???
-Không những biết mà còn nhớ rõ cách thức cắt cổ cha cậu nữa. – Tư Nghiêm đứng lùi lại một chút rồi nói.
Vương Bảo giữ lấy thanh chắn phía trước rồi nói rất to :
-Tên khốn kiếp đó là ai ?
-Đang đứng trước mặt cậu đấy, Vương Bảo, ha ha. – Nói rồi Tư Lư cũng dời bước chân đi ra ngoài, bỏ mặc tiếng la hét của Vương Bảo lại phía sau.
Vương Bảo ngồi sụp xuống nền, hắn nói như vậy thì hung thủ chính là hắn, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy chứ, lão già mà hắn nhắc đến là ai chứ ? Vương Bảo đưa tay ôm lấy đầu và gần như cậu vừa nghiến răng vừa cô giữ cho bản thân bình tỉnh lại.
Cùng lúc đó, ở Nhật Bản …
Vừa xuống máy bay thì Cự Tàn Tôn đã ném Hữu Túc sang cho Y Cược và Lam Bá, còn anh thì cùng Khải Tư dùng trực thăng chuyên dụng để đi chuyển tiếp, Hữu Túc chưa kịp hỏi anh đi đâu thì đã bị 2 người kia lôi đi rất nhanh và đầy cô vào trong xe, đóng rầm cửa lại :
-Hữu Túc, cô không nên hỏi Cự Thiếu đi đâu, anh ấy không nói đâu.
-Tại sao chứ, này … - Hữu Túc nhoài người lên ghế phía trước của Lam Bá và hỏi.
Loay hoay trả lời mấy câu vớ vẩn của cô mà mất gần 30 phút, Y Cược khởi động xe rồi bẻ lái, ngược hướng chạy tới, Lam Bá nhìn gương mặt Hữu Túc trong gương chiếu hậu, hình như cô đang giận :
-Đi chơi thôi nào, nên tranh thủ tận hưởng nhỉ ?
Vào đến đường phố, Y Cược chạy chậm lại cho Hữu Túc nhìn đường xá, nhìn những cửa hàng dọc theo các con phố với đủ loại hình thức mặt hàng kinh doanh được dưng lên san sát nhau ở 2 bên đường, con đường tại Nhật Bản được nhìn nhận một cái thoáng qua, một cảm nhận thú vị về cuộc sống của người dân ở đây, rất dễ chịu. Y Cược dừng hẳn xe và quay lại nói :
-Tôi đi tìm nơi đậu xe, Lam Bá và Hữu Túc đợi tôi ở đây nhé.
-Được rồi, nhưng nếu cậu không thể đến sớm thì nhớ liên lạc đấy. – Lam Bá đá mắt với Hữu Túc.
Chỉ mới 10 phút trôi qua mà Lam Bá và cô đã không chở nổi, thế là 2 người lập tức đi vào bên trong chợ, rất tập nập du khách từ khắp nơi đổ về, Hữu Túc há hốc nhìn mọi thứ trước mắt, thì ra ở đây lại đẹp như vậy, mà trước đây cô chỉ nhìn thấy qua các phương tiện truyền thông, sách báo. Lam Bá nhìn cô rồi nói :
-Đói không ?
-Ừm, ^o^. – Hữu Túc hào hứng trả lời cậu và hình như cô lại quên mất Cự Tàn Tôn.
Một cửa hàng bánh nướng, đây là đặc trưng của đất nước này, được làm từ Matcha, hoặc bột mịn trà xanh, và mận, nhìn thích quá đi, Lam Bá đưa bánh cho cô rồi nói :
-Ăn thử xem sao ?
Hữu Túc bẻ đôi chiếc bánh ra rồi đưa cho Lam Bá, Lam Bá nhận lấy rồi cười nhẹ, sau khi cắn thử một miếng bánh thì cô trầm trồ lên ngay :
-Tôi cảm giác vị mận tươi này, ngon quá đi … ^o^ …
-Đúng rồi, vị rất thơm. – Lam Bá nếm thử rồi cũng gật đầu đồng tình cùng cô.
Y Cược cũng nhanh chóng tìm ra 2 người họ và bắt đầu cuộc du ngoạn khắp ngỏ ngách con đường, hết thịt nướng tươi tại một cửa hàng rồi lại chạy sang nếm hết vị Nori (một từ dùng chung cho rong biển, cả khô và thô). Y Cược và Lam Bá đi bên cạnh cô mà cũng vui vẻ không ngừng, nhìn thấy nét mặt hạnh phúc của Hữu Túc lúc này thì nhất định Cự Tàn Tôn sẽ phát điên lên mất thôi. Không cần sự hiện diện của anh mà cô vẫn cười hết cỡ thế này, lúc uống trà xanh thì Lam Bá và Y Cược cùng đồng tình nên học cách pha chế thêm món trà này cho tiệm bánh của Hữu Túc.