Y Cược quay lại nhìn cô ta và ra dấu im lặng, Lam Bá nhìn Hữu Túc, cậu hay Y Cược đều không thể nói gì cả, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ ? Biết ăn nói thế nào với Cự Thiếu đây ? Nếu Hữu Túc biết chuyện Cự Thiếu đang thực hiện ở hàm Rồng thì họ phải làm gì tiếp đây ?
Tư Lư cuối cùg cũng được giáp mặt cùng Nhất Gia và đám thuộc hạ của ông, hắn cười hả hê và giương súng về phía Nhất Gia :
-Cuối cùng cũng đã mò ra, nhanh hơn tôi tưởng, để xem Cự Tàn Tôn còn trốn đến bao lâu.
Anh Lớn đứng lên phía trước Nhất Gia, ông đẩy Nhất Gia lùi lại sau lưng ông và nói :
-Tư Lư, đừng vội đắc ý quá lâu …
« PẰNG » tiếng súng nổ vang lên chấn động cả một khi rừng, Tư Lư nhắm bắn vào chân của Nhất Gia, Ngũ Gia vội vàng đỡ lấy ông và quay lại nhìn Tư Lư :
-Thằng khốn …
-Một chân thì chắc chạy không nhanh đâu nhỉ, Nhất Gia, ha ha. – Tư Lư đá mắt nhìn sang bàn chân đang chảy máu của Nhất Gia và cười.
Nhất Gia chỉ im lặng nhìn hắn, ông không mở miệng nói gì cả, mọi chuyện đang theo đúng kế hoạch thì ông cần gì phải lên tiếng làm gì, Tư Lư lập tức cho thuộc hạ xông vào áp đảo đám người của Nhất Gia, nhìn rõ được sự chênh lệch lực lượng nên Nhất Gia cũng không có hành động gì quá khích, buông tay chịu trói. Đúng lúc đó thì Cự Tàn Tôn cũng lập tức nổ súng về phía bọn người Tư Lư, sau đó thì một đám người của Lamfao cũng nhanh nhẹn đánh úp vào giữa đám người Tồn Thị, súng đạn đúng là không có mắt, đồng thời Lục Nghị cũng nhận được tin báo rằng ở công ty Tồn Thị đang bị đám người của Cự Tàn Tôn phái đến đang làm loạn ở đó, rất nhiều dữ liệu tài chính quan trọng bí mật bị rò rỉ ra ngoài. Mở đường máu thành công nhưng Ngũ Gia vì che chắn cho Nhất Gia nên ông đã bị Lục Nghị bắn loạn trúng khi khói bụi nghi ngút không biết từ đâu bay đến và mất máu quá nhiều, Nhất Gia được Anh Lớn đỡ lấy và nhanh chân di chuyển theo hướng ngược về phía hàm Rồng, Tư Lư để xổng mất Nhất Gia và Anh Lớn thì hắn có chút không hài lòng, nhưng nên gom cả Cự Tàn Tôn vào một chỗ cùng Đại Âu thì cũng là một ý hay.
Trở lại khách sạn W, Hữu Túc ngồi xuống ghế nhìn sang phía Y Cược và Lam Bá trong ánh mắt rất lo âu, sau đó thì cô hình như nghe thấy tiếng đỗ xe ở bên ngoài, Hữu Túc vội đứng dậy và chạy ra ngoài ngay, đám người của Nhất Gia vừa về đến nơi, mọi người lập tức di dời vào bên trong, Y Cược và Lam Bá cũng hối hả chạy ra đón người, Lumak nhìn dáo dác xung quanh tìm kiếm Cự Tàn Tôn nhưng không thấy, cô ta quay sang kéo tay Anh Lớn và hỏi :
-Cự Thiếu đâu ? Anh ta có sao không ?
-Không nhìn thấy cậu ta … những ai bị thương nhẹ lập tức giúp đỡ những người bị thương nặng. – Anh Lớn trả lời qua loa rồi giơ tay ra dấu cần giúp đỡ.
Nhất Gia quay sang nhìn Hữu Túc, ông vẫn còn nhớ cô, cô chính là người phụ nữ mà Cự Tàn Tôn yêu, nhưng sao cô gái này lại ở đây ? Ông định lên tiếng hỏi thì lại có một toán người khác lại xông vào, là người của Nhị Gia, họ vẫn nghe ngóng xung quanh đây ngay khi Nhất Gia trờ về thì họ lập tức tiến vào yểm trợ. Cự Tàn Tôn di chuyển sau khi đám người cuối cùng của Tư Lư rời đi thì anh mới nhảy xuống và chạy như bay về phía bìa rừng, chiếc trực thăng được hạ cánh sẵn ở đó, Khải Tư đang đợi anh trong trực thăng.
Y Cược quay lại nhìn cô ta và ra dấu im lặng, Lam Bá nhìn Hữu Túc, cậu hay Y Cược đều không thể nói gì cả, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ ? Biết ăn nói thế nào với Cự Thiếu đây ? Nếu Hữu Túc biết chuyện Cự Thiếu đang thực hiện ở hàm Rồng thì họ phải làm gì tiếp đây ?
Tư Lư cuối cùg cũng được giáp mặt cùng Nhất Gia và đám thuộc hạ của ông, hắn cười hả hê và giương súng về phía Nhất Gia :
-Cuối cùng cũng đã mò ra, nhanh hơn tôi tưởng, để xem Cự Tàn Tôn còn trốn đến bao lâu.
Anh Lớn đứng lên phía trước Nhất Gia, ông đẩy Nhất Gia lùi lại sau lưng ông và nói :
-Tư Lư, đừng vội đắc ý quá lâu …
« PẰNG » tiếng súng nổ vang lên chấn động cả một khi rừng, Tư Lư nhắm bắn vào chân của Nhất Gia, Ngũ Gia vội vàng đỡ lấy ông và quay lại nhìn Tư Lư :
-Thằng khốn …
-Một chân thì chắc chạy không nhanh đâu nhỉ, Nhất Gia, ha ha. – Tư Lư đá mắt nhìn sang bàn chân đang chảy máu của Nhất Gia và cười.
Nhất Gia chỉ im lặng nhìn hắn, ông không mở miệng nói gì cả, mọi chuyện đang theo đúng kế hoạch thì ông cần gì phải lên tiếng làm gì, Tư Lư lập tức cho thuộc hạ xông vào áp đảo đám người của Nhất Gia, nhìn rõ được sự chênh lệch lực lượng nên Nhất Gia cũng không có hành động gì quá khích, buông tay chịu trói. Đúng lúc đó thì Cự Tàn Tôn cũng lập tức nổ súng về phía bọn người Tư Lư, sau đó thì một đám người của Lamfao cũng nhanh nhẹn đánh úp vào giữa đám người Tồn Thị, súng đạn đúng là không có mắt, đồng thời Lục Nghị cũng nhận được tin báo rằng ở công ty Tồn Thị đang bị đám người của Cự Tàn Tôn phái đến đang làm loạn ở đó, rất nhiều dữ liệu tài chính quan trọng bí mật bị rò rỉ ra ngoài. Mở đường máu thành công nhưng Ngũ Gia vì che chắn cho Nhất Gia nên ông đã bị Lục Nghị bắn loạn trúng khi khói bụi nghi ngút không biết từ đâu bay đến và mất máu quá nhiều, Nhất Gia được Anh Lớn đỡ lấy và nhanh chân di chuyển theo hướng ngược về phía hàm Rồng, Tư Lư để xổng mất Nhất Gia và Anh Lớn thì hắn có chút không hài lòng, nhưng nên gom cả Cự Tàn Tôn vào một chỗ cùng Đại Âu thì cũng là một ý hay.
Trở lại khách sạn W, Hữu Túc ngồi xuống ghế nhìn sang phía Y Cược và Lam Bá trong ánh mắt rất lo âu, sau đó thì cô hình như nghe thấy tiếng đỗ xe ở bên ngoài, Hữu Túc vội đứng dậy và chạy ra ngoài ngay, đám người của Nhất Gia vừa về đến nơi, mọi người lập tức di dời vào bên trong, Y Cược và Lam Bá cũng hối hả chạy ra đón người, Lumak nhìn dáo dác xung quanh tìm kiếm Cự Tàn Tôn nhưng không thấy, cô ta quay sang kéo tay Anh Lớn và hỏi :
-Cự Thiếu đâu ? Anh ta có sao không ?
-Không nhìn thấy cậu ta … những ai bị thương nhẹ lập tức giúp đỡ những người bị thương nặng. – Anh Lớn trả lời qua loa rồi giơ tay ra dấu cần giúp đỡ.
Nhất Gia quay sang nhìn Hữu Túc, ông vẫn còn nhớ cô, cô chính là người phụ nữ mà Cự Tàn Tôn yêu, nhưng sao cô gái này lại ở đây ? Ông định lên tiếng hỏi thì lại có một toán người khác lại xông vào, là người của Nhị Gia, họ vẫn nghe ngóng xung quanh đây ngay khi Nhất Gia trờ về thì họ lập tức tiến vào yểm trợ. Cự Tàn Tôn di chuyển sau khi đám người cuối cùng của Tư Lư rời đi thì anh mới nhảy xuống và chạy như bay về phía bìa rừng, chiếc trực thăng được hạ cánh sẵn ở đó, Khải Tư đang đợi anh trong trực thăng.