Nam Cung Hân Vũ tỉnh dậy sau khi bị tiếng sét 'ái tình' mãnh liệt của thiên lão gia đánh trúng, miệng nhỏ xinh xắn còn lầm bầm lầu bầu, “Lão thiên, ông thực không có mắt! Ôi sao cái số của mình nó nhọ như lọ nồi! Cảm thấy bất bình”
Sau một hồi luyên thuyên lảm nhảm chẳng đâu với đâu, việc đầu tiên của bạn nữ nào đấy nghĩ tới chính là... khát nước quá, phải tìm nước để uống mới được! Dĩ nhiên, vị tiểu thư kia vẫn chưa định hình được tình thế của mình bây giờ.
* Mọi người hỗn độn câm nín *
Lết thân mình tàn tạ đau nhức tới dòng sông gần đó, Nam Cung Hân Vũ sau khi công cuộc giải khát thành công thì lại bắt đầu ngắm mình qua dòng nước trong veo. Cô cảm thấy thực ra ông trời vẫn còn nhân từ chán, cho cô một cú knock out nhưng không làm tổn hại đến nhan sắc mĩ miều của cô nha, cái này rất đáng khen à!
Đợi đến khi mỗ nữ ngu ngốc nào đó tự kỷ xong thì cũng là lúc bộ não vốn đã tê liệt hoạt động nhanh dần đều rồi trở lại như bình thường.
Ừm, mình bị sét đánh trúng, bất quá cũng không bị cháy khét lẹt tuy rằng thân thể có hơi ê ẩm chút.Sau đó, Nam Cung Hân Vũ rất có tinh thần học tập, bắt trước như bao nhân vật trong truyện, học đòi quan sát xung quanh rồi thầm cảm thán y nguyên câu nói của một nhân vật nào đó trong truyện nào đó, “Ở địa ngục mà cũng có cảnh đẹp tựa chốn bồng lai tiên cảnh như vầy!? Nhìn xem, trời trong mây trắng, non nước hữu tình, cây cối xanh mượt, trăm hoa khoe sắc. Quả thực là một nơi tuyệt vời! Rất thích hợp để định cư lâu dài!” Mặc dù địa ngục chẳng phải nơi tốt lành gì.
Số mình đã game over, cứ tiếp tục vất vưởng ở đây là được. Sau khi đả thông kinh mạch, suy nghĩ thông suốt, Nam Cung Hân Vũ quyết định đi tham quan nơi này. Ánh mặt trời ấm áp rọi xuống, xuyên qua từng kẻ lá nhỏ chiếu lên người cô tạo thành vầng sáng mờ nhạt xung quanh, nhìn qua tựa như một tiên nữ lạc chốn hồng trần.
Lúc bấy giờ mỗ nữ chậm tiêu nào đó mới nhận ra, ồ, mình là linh hồn mà vẫn có bóng nha! A, mình còn cầm được bông hoa này nữa chứ. Ách, hình như lúc nãy mình có soi xuống sông xem nhan sắc. Thật tuyệt nha, giống như mình chưa chết vậy! Khoan đã, chưa chết?!
Chưa chết? Vậy cô... đang ở chỗ quái quỷ nào đây? Nam Cung Hân Vũ dám khẳng định, không có chỗ nào có hệ sinh thái tự nhiên, trong lành mà tuyệt đẹp, không ô nhiễm như thế này ở môi trường xi măng cốt thép bụi phun khói bay của thế kỉ XXI đâu.
Không lẽ giống như trong mấy tình huống truyện cẩu huyết, người ta chỉ trượt vỏ chuối cũng được 'bay' tới thế giới khác? Nên cô bây giờ cũng được ưu ái cho chút máu cún đó? “Ha ha ha, làm sao có thể chứ? Không thể nào đâu... không thể đ...” Nam Cung Hân Vũ nuốt lời định nói tiếp vào bụng, nghẹn họng trân trối nhìn hình ảnh trước mặt mình.
Nếu như ban nãy ai đó còn phân vân 50-50 thì sau khi nhìn thấy hang động đề tên ' Lạc Vân động' đã chắc chắn mình nên đặt tiền cho cửa xuyên!
Vì cô ~ xuyên thật rồi!
Đừng hỏi tại sao nàng lại biết, trên thế giới làm gì có cái động nào tên 'Lạc Vân'?
Hơn nữa, chữ viết kia tuyệt đối không phải là chữ của thời hiện đại!
Nam Cung Hân Vũ điêu đứng trong gió, xung quanh người bay dập dờn toàn chữ là chữ, xuyên rồi~ qua rồi~ xuyên về thời xưa rồi~
Lặng người hồi lâu, khoảng hai canh giờ sau, mỗ nữ nào đó cứng nhắc chuyển động, quyết định vào động yêu quái giải cứu Đường Tăng, thật ra thì chỉ là đi vào 'Lạc Vân động' để trú ngụ. Nam Cung Hân Vũ kiên định nói,“Trời sinh voi sinh cỏ, lo gì! Không có gì là không thể, cùng lắm chết lần nữa!”
Vào trong động, Nam Cung Hân Vũ lại giương cặp mắt cá chết nhìn bên trong.
Một chữ 'Đẹp'
Hai chữ 'Quá đẹp'
Ba chữ 'Đẹp vô cùng'
Thật giống như Cổ Mộ của Tiểu Long Nữ trong phim “Thần điêu đại hiệp” nha, bên trong chỉ có một khe hở thật nhỏ cho ánh sáng chiếu vào, dòng suối trong veo nhìn thấy đáy, phát sáng lấp lánh vì ánh mặt trời rọi xuống mặt nước. Đàn cá nhỏ tung tăng bơi lội, khắp xung quanh đều có hoa muôn sắc màu. Dây leo bám lên vách đá, nở ra những bông hoa trắng ngát hương. Đây sẽ không phải là nơi thần tiên ở chứ?
Tiếp tục vào sâu hơn, mỗ nữ nào đó lại cảm thán thời xưa thật đất đai màu mỡ, phong thủy tốt vô cùng. Nhìn xem đây là biết, từng khóm hoa nhỏ li ti màu tím nhạt nổi lên trên một cái hồ, giữa hồ là một ngôi nhà gỗ to lớn, từng góc của nó đều được thiết kế tinh xảo. Đi qua cây cầu để bước lên ngôi nhà, Nam Cung Hân Vũ cảm thấy kì lạ, vì sao ở đây có nhà mà không có người? Hay là chủ nhân của nó đi ra ngoài?
Ách, thế thì cô là nhập cư bất hợp pháp à?
Nhưng mà, cô cảm thấy có cái gì thôi thúc mình phải bước vào căn nhà đó, một cỗ quen thuộc nổi lên trong lòng. Thật kì lạ à nha, không lẽ bị ma nhập ta? Mỗ nữ thần kinh không bình thường nào đó nghĩ tới việc có ma liền rùng mình, bệnh thâm niên lâu ngày không phát tác, khi phát tác rồi quả thực khiến người ta đau đầu kinh hãi trước trí tưởng tượng phong phú của ai kia.
------
Nam Cung Hân Vũ bước đến trước cửa nhà, chần chừ do dự, rồi lại do dự chần chừ, một bên là Vũ thiên thần khuyên can không nên 'đột nhập' vào đó, một bên khác là Vũ ác quỷ hếch mũi nói có gì phải sợ, chủ không ở nhà thì mới dễ dàng làm việc. Bạn nữ nào đấy bực mình hét lên, vung tay một cái và lỡ làm cho cánh cửa ngôi nhà mở ra.
Ai đó chỉ biết đơ người, sau đó suy nghĩ thực vô sỉ, “Xem ra ông trời cũng muốn làm tòng phạm với mình đây mà!” Có lão thiên chống lưng, ta cứ xông vào xem cho đã!
(Tác giả phát biểu cảm nghĩ: sao không có ai tới gô cổ chị ấy vào tù ta?)
Bên trong mọi thứ đều được sắp sếp ngăn nắp gọn gàng, căn phòng luôn mang theo mùi thơm dịu nhẹ của hoa cỏ làm lòng người nhẹ nhàng, thanh thản hơn. Đây là sảnh chính, mọi thứ tuy rằng không quý giá bao nhiêu nhưng lại trang nhã vô cùng. Bên cạnh còn có vài gian phòng khác, cũng sạch sẽ, gọn gàng, cách bài trí cũng tinh tế hoàn mĩ. Nam Cung Hân Vũ thầm nghĩ, “Chủ nhân ở đây quả thực rất biết cách hưởng thụ! Cũng không phải dạng vừa đâu à!”
Đi một tham quan một vòng lớn mà không mất tiền vé trong 'Lạc Vân' động, mỗ nữ tự nhiên thấy... mỏi chân!
Ngồi xuống ở mái đình phía trước mặt, Nam Cung Hân Vũ bỗng thấy một cánh cửa nhỏ khuất lấp sau đám dây leo, bản tính tò mò của ai đó lại trỗi dậy mạnh mẽ, quên cả việc mình đang nhập gia bất hợp pháp, Đạo Đức kinh tất cả đều là mây bay, giờ phút này trong mắt cô chỉ sót lại cánh cửa bí mật kia. Trong lòng Nam Cung Hân Vũ ngứa ngáy vô cùng, hận không thể phi tới ngay lập tức, “Nằm ở một nơi khó nhìn như vậy, chắc chắn có bí mật gì đó!”
Chạy như tên lửa lại mục tiêu đã ngắm bắn, Nam Cung Hân Vũ xắn tay áo dọn dẹp xung quanh, sau cùng lộ ra một cánh cửa bằng đá, trong đầu lại hình thành cách có thể mở cửa. Mỗ nữ vốn đã nhập gia tùy tiện khoing dưng lại nghĩ đến phép lịch sự tối thiểu là gõ cửa. Nhưng mà, phiến đá này to như vậy, dày như vậy, gõ cho gãy tay chắc cũng không mở được! Vì thế, lịch sự chưa được bao lâu, ai đó đã quay về bản chất chợ búa với ý nghĩ “ Hay là trực tiếp đẩy cửa đi vào?” Nam Cung Hân Vũ nhìn cánh cửa im lìm trước mặt, lắc đầu phủ nhận, “Không thể nào!”
Một phút trôi qua, Mỗ nữ nào đó cắn răng, “Được rồi, hey da... ta đẩy...ta đẩy... “
~ Một canh giờ sau ~
Vì ý nghĩ xấu xa mà không thông minh tẹo nào của mình, mỗ nữ ngu ngốc nào đó đã phải trả giá đắt. Nam Cung Hân Vũ dựa lưng vào cửa đá, tay chống eo thở hồng hộc mất hết hình tượng, theo thói quen lại ai óan, “Hộc... hộc... thật mệt... mẹ kiếp..cánh cửa chết tiệt... hộc... không lẽ mày muốn...ta nói 'Vừng ơi mở cửa ra' à?”
Câu cuối vừa bật ra khỏi miệng, cánh cửa mà người nào đó đang dựa lưng bất ngờ mở ra khiến mỗ nữ vận đen đủi không một tia sáng lạng kia ngã chổng vó.
”Thật đúng là tò mò hại chết người mà! Còn kẻ đặt cách mở cửa đá này cũng thật biến thái mà! Có phải Alibaba đâu mà... khoan, nếu như thế thì bên trong hẳn có nhiều vàng bạc châu báu? Hắc hắc, tiền ơi ta đến đây!!!” Tiếng đài Opera của Nam Cung Hân Vũ lại vang lên chấn động núi rừng, làm “ lay động “ những tâm hồn yếu ớt.
Mặc dù kiếp sống trong nhung lụa sung sướng nhưng độ hám tiền của Nam Cung tiểu thư thực khiến người ta thán phục không thôi. Nhìn vào ai không biết còn tưởng là mỗ nữ nào đó là người chưa bao giờ được nhìn thấy tiền.
”Aaaaaa......” Đi vào bên trong, bạn nữ không bao giờ im lặng được một giây phút nào lại tiếp tục cất cao tiếng đài phá làng phá xóm lên, mặc dù đây là nơi khỉ ho cò gáy nhưng hàng xóm là động vật thì không thiếu, kiểu gì lũ chúng nó cũng phải chuyển nhà sớm.
Sau một hồi luyên thuyên lảm nhảm chẳng đâu với đâu, việc đầu tiên của bạn nữ nào đấy nghĩ tới chính là... khát nước quá, phải tìm nước để uống mới được! Dĩ nhiên, vị tiểu thư kia vẫn chưa định hình được tình thế của mình bây giờ.
* Mọi người hỗn độn câm nín *
Lết thân mình tàn tạ đau nhức tới dòng sông gần đó, Nam Cung Hân Vũ sau khi công cuộc giải khát thành công thì lại bắt đầu ngắm mình qua dòng nước trong veo. Cô cảm thấy thực ra ông trời vẫn còn nhân từ chán, cho cô một cú knock out nhưng không làm tổn hại đến nhan sắc mĩ miều của cô nha, cái này rất đáng khen à!
Đợi đến khi mỗ nữ ngu ngốc nào đó tự kỷ xong thì cũng là lúc bộ não vốn đã tê liệt hoạt động nhanh dần đều rồi trở lại như bình thường.
Ừm, mình bị sét đánh trúng, bất quá cũng không bị cháy khét lẹt tuy rằng thân thể có hơi ê ẩm chút.Sau đó, Nam Cung Hân Vũ rất có tinh thần học tập, bắt trước như bao nhân vật trong truyện, học đòi quan sát xung quanh rồi thầm cảm thán y nguyên câu nói của một nhân vật nào đó trong truyện nào đó, “Ở địa ngục mà cũng có cảnh đẹp tựa chốn bồng lai tiên cảnh như vầy!? Nhìn xem, trời trong mây trắng, non nước hữu tình, cây cối xanh mượt, trăm hoa khoe sắc. Quả thực là một nơi tuyệt vời! Rất thích hợp để định cư lâu dài!” Mặc dù địa ngục chẳng phải nơi tốt lành gì.
Số mình đã game over, cứ tiếp tục vất vưởng ở đây là được. Sau khi đả thông kinh mạch, suy nghĩ thông suốt, Nam Cung Hân Vũ quyết định đi tham quan nơi này. Ánh mặt trời ấm áp rọi xuống, xuyên qua từng kẻ lá nhỏ chiếu lên người cô tạo thành vầng sáng mờ nhạt xung quanh, nhìn qua tựa như một tiên nữ lạc chốn hồng trần.
Lúc bấy giờ mỗ nữ chậm tiêu nào đó mới nhận ra, ồ, mình là linh hồn mà vẫn có bóng nha! A, mình còn cầm được bông hoa này nữa chứ. Ách, hình như lúc nãy mình có soi xuống sông xem nhan sắc. Thật tuyệt nha, giống như mình chưa chết vậy! Khoan đã, chưa chết?!
Chưa chết? Vậy cô... đang ở chỗ quái quỷ nào đây? Nam Cung Hân Vũ dám khẳng định, không có chỗ nào có hệ sinh thái tự nhiên, trong lành mà tuyệt đẹp, không ô nhiễm như thế này ở môi trường xi măng cốt thép bụi phun khói bay của thế kỉ XXI đâu.
Không lẽ giống như trong mấy tình huống truyện cẩu huyết, người ta chỉ trượt vỏ chuối cũng được 'bay' tới thế giới khác? Nên cô bây giờ cũng được ưu ái cho chút máu cún đó? “Ha ha ha, làm sao có thể chứ? Không thể nào đâu... không thể đ...” Nam Cung Hân Vũ nuốt lời định nói tiếp vào bụng, nghẹn họng trân trối nhìn hình ảnh trước mặt mình.
Nếu như ban nãy ai đó còn phân vân 50-50 thì sau khi nhìn thấy hang động đề tên ' Lạc Vân động' đã chắc chắn mình nên đặt tiền cho cửa xuyên!
Vì cô ~ xuyên thật rồi!
Đừng hỏi tại sao nàng lại biết, trên thế giới làm gì có cái động nào tên 'Lạc Vân'?
Hơn nữa, chữ viết kia tuyệt đối không phải là chữ của thời hiện đại!
Nam Cung Hân Vũ điêu đứng trong gió, xung quanh người bay dập dờn toàn chữ là chữ, xuyên rồi~ qua rồi~ xuyên về thời xưa rồi~
Lặng người hồi lâu, khoảng hai canh giờ sau, mỗ nữ nào đó cứng nhắc chuyển động, quyết định vào động yêu quái giải cứu Đường Tăng, thật ra thì chỉ là đi vào 'Lạc Vân động' để trú ngụ. Nam Cung Hân Vũ kiên định nói,“Trời sinh voi sinh cỏ, lo gì! Không có gì là không thể, cùng lắm chết lần nữa!”
Vào trong động, Nam Cung Hân Vũ lại giương cặp mắt cá chết nhìn bên trong.
Một chữ 'Đẹp'
Hai chữ 'Quá đẹp'
Ba chữ 'Đẹp vô cùng'
Thật giống như Cổ Mộ của Tiểu Long Nữ trong phim “Thần điêu đại hiệp” nha, bên trong chỉ có một khe hở thật nhỏ cho ánh sáng chiếu vào, dòng suối trong veo nhìn thấy đáy, phát sáng lấp lánh vì ánh mặt trời rọi xuống mặt nước. Đàn cá nhỏ tung tăng bơi lội, khắp xung quanh đều có hoa muôn sắc màu. Dây leo bám lên vách đá, nở ra những bông hoa trắng ngát hương. Đây sẽ không phải là nơi thần tiên ở chứ?
Tiếp tục vào sâu hơn, mỗ nữ nào đó lại cảm thán thời xưa thật đất đai màu mỡ, phong thủy tốt vô cùng. Nhìn xem đây là biết, từng khóm hoa nhỏ li ti màu tím nhạt nổi lên trên một cái hồ, giữa hồ là một ngôi nhà gỗ to lớn, từng góc của nó đều được thiết kế tinh xảo. Đi qua cây cầu để bước lên ngôi nhà, Nam Cung Hân Vũ cảm thấy kì lạ, vì sao ở đây có nhà mà không có người? Hay là chủ nhân của nó đi ra ngoài?
Ách, thế thì cô là nhập cư bất hợp pháp à?
Nhưng mà, cô cảm thấy có cái gì thôi thúc mình phải bước vào căn nhà đó, một cỗ quen thuộc nổi lên trong lòng. Thật kì lạ à nha, không lẽ bị ma nhập ta? Mỗ nữ thần kinh không bình thường nào đó nghĩ tới việc có ma liền rùng mình, bệnh thâm niên lâu ngày không phát tác, khi phát tác rồi quả thực khiến người ta đau đầu kinh hãi trước trí tưởng tượng phong phú của ai kia.
------
Nam Cung Hân Vũ bước đến trước cửa nhà, chần chừ do dự, rồi lại do dự chần chừ, một bên là Vũ thiên thần khuyên can không nên 'đột nhập' vào đó, một bên khác là Vũ ác quỷ hếch mũi nói có gì phải sợ, chủ không ở nhà thì mới dễ dàng làm việc. Bạn nữ nào đấy bực mình hét lên, vung tay một cái và lỡ làm cho cánh cửa ngôi nhà mở ra.
Ai đó chỉ biết đơ người, sau đó suy nghĩ thực vô sỉ, “Xem ra ông trời cũng muốn làm tòng phạm với mình đây mà!” Có lão thiên chống lưng, ta cứ xông vào xem cho đã!
(Tác giả phát biểu cảm nghĩ: sao không có ai tới gô cổ chị ấy vào tù ta?)
Bên trong mọi thứ đều được sắp sếp ngăn nắp gọn gàng, căn phòng luôn mang theo mùi thơm dịu nhẹ của hoa cỏ làm lòng người nhẹ nhàng, thanh thản hơn. Đây là sảnh chính, mọi thứ tuy rằng không quý giá bao nhiêu nhưng lại trang nhã vô cùng. Bên cạnh còn có vài gian phòng khác, cũng sạch sẽ, gọn gàng, cách bài trí cũng tinh tế hoàn mĩ. Nam Cung Hân Vũ thầm nghĩ, “Chủ nhân ở đây quả thực rất biết cách hưởng thụ! Cũng không phải dạng vừa đâu à!”
Đi một tham quan một vòng lớn mà không mất tiền vé trong 'Lạc Vân' động, mỗ nữ tự nhiên thấy... mỏi chân!
Ngồi xuống ở mái đình phía trước mặt, Nam Cung Hân Vũ bỗng thấy một cánh cửa nhỏ khuất lấp sau đám dây leo, bản tính tò mò của ai đó lại trỗi dậy mạnh mẽ, quên cả việc mình đang nhập gia bất hợp pháp, Đạo Đức kinh tất cả đều là mây bay, giờ phút này trong mắt cô chỉ sót lại cánh cửa bí mật kia. Trong lòng Nam Cung Hân Vũ ngứa ngáy vô cùng, hận không thể phi tới ngay lập tức, “Nằm ở một nơi khó nhìn như vậy, chắc chắn có bí mật gì đó!”
Chạy như tên lửa lại mục tiêu đã ngắm bắn, Nam Cung Hân Vũ xắn tay áo dọn dẹp xung quanh, sau cùng lộ ra một cánh cửa bằng đá, trong đầu lại hình thành cách có thể mở cửa. Mỗ nữ vốn đã nhập gia tùy tiện khoing dưng lại nghĩ đến phép lịch sự tối thiểu là gõ cửa. Nhưng mà, phiến đá này to như vậy, dày như vậy, gõ cho gãy tay chắc cũng không mở được! Vì thế, lịch sự chưa được bao lâu, ai đó đã quay về bản chất chợ búa với ý nghĩ “ Hay là trực tiếp đẩy cửa đi vào?” Nam Cung Hân Vũ nhìn cánh cửa im lìm trước mặt, lắc đầu phủ nhận, “Không thể nào!”
Một phút trôi qua, Mỗ nữ nào đó cắn răng, “Được rồi, hey da... ta đẩy...ta đẩy... “
~ Một canh giờ sau ~
Vì ý nghĩ xấu xa mà không thông minh tẹo nào của mình, mỗ nữ ngu ngốc nào đó đã phải trả giá đắt. Nam Cung Hân Vũ dựa lưng vào cửa đá, tay chống eo thở hồng hộc mất hết hình tượng, theo thói quen lại ai óan, “Hộc... hộc... thật mệt... mẹ kiếp..cánh cửa chết tiệt... hộc... không lẽ mày muốn...ta nói 'Vừng ơi mở cửa ra' à?”
Câu cuối vừa bật ra khỏi miệng, cánh cửa mà người nào đó đang dựa lưng bất ngờ mở ra khiến mỗ nữ vận đen đủi không một tia sáng lạng kia ngã chổng vó.
”Thật đúng là tò mò hại chết người mà! Còn kẻ đặt cách mở cửa đá này cũng thật biến thái mà! Có phải Alibaba đâu mà... khoan, nếu như thế thì bên trong hẳn có nhiều vàng bạc châu báu? Hắc hắc, tiền ơi ta đến đây!!!” Tiếng đài Opera của Nam Cung Hân Vũ lại vang lên chấn động núi rừng, làm “ lay động “ những tâm hồn yếu ớt.
Mặc dù kiếp sống trong nhung lụa sung sướng nhưng độ hám tiền của Nam Cung tiểu thư thực khiến người ta thán phục không thôi. Nhìn vào ai không biết còn tưởng là mỗ nữ nào đó là người chưa bao giờ được nhìn thấy tiền.
”Aaaaaa......” Đi vào bên trong, bạn nữ không bao giờ im lặng được một giây phút nào lại tiếp tục cất cao tiếng đài phá làng phá xóm lên, mặc dù đây là nơi khỉ ho cò gáy nhưng hàng xóm là động vật thì không thiếu, kiểu gì lũ chúng nó cũng phải chuyển nhà sớm.