Chiều đi học về Jenny vẫn làm bữa tối như thường ngày nhưng chỉ có Jenny và Emily ăn thôi, còn Kelvin và Jun thì đi đâu không biết. Ăn xong Emily lên phòng còn Jenny lau dọn nhà cửa. Đến 9 giờ tối Kelvin cùng Jun mới về, hình như hai người này đi cùng nhau thì phải. - Anh Kelvin, chị Jun mới về à._Jenny
-...._Jun và Kelvin chả nói gì mà đúng hơn là không quan tâm lời nói của Jenny. Rồi Kelvin và Jun về phòng bỏ Jenny đứng đơ người trước thái độ của hai người
Có lẽ là hai người đó vẫn còn giận chuyện hồi sáng. Nhưng Jenny không thể giải thích được dù chỉ một câu vì chính Jenny còn không hiểu tại sao lại có chuyện đó.
Tại phòng Kelvin
- Anh Kelvin này._Jun
- Nói._Kelvin lạnh lùng đáp
- Có khi nào Jenny bị Thiên Bằng lợi dụng không? Với cả hôm trước mình có nhận được mấy tấm ảnh Jenny và Thiên Bằng thân thiết với nhau nữa._Jun
-...._Kelvin không nói gì vì từ đầu Kelvin đã nghĩ đến đều này rồi.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy mãi sao được, có lần một thì sẽ có lần hai đấy anh._Jun thấy Kelvin không nói gì nên nói tiếp
-...._Kelvin vẫn không nói gì nhưng lại cảm thấy tim mình đau nhói như thể sắp mất đi một ai đó rất quan trọng với mình
- Anh định làm gì với Jenny?_Jun
-...._Kelvin vẫn không nói gì. Câu hỏi của Jun chính là câu hỏi mà Kelvin tự hỏi bản thân suốt cả ngày hôm nay nhưng không có câu trả lời
- Anh trả lời em đi._Jun
- Em về phòng đi, muộn rồi._Kelvin
Jun không dám nói gì nữa rồi lặng lẽ về phòng.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thế là một ngày trôi qua thật nặng nề đối với Jenny. Jenny quyết không bỏ đi trừ khi bị đuổi việc, vì nếu bỏ đi chẳng khác nào Jenny nhận mình bỏ thuốc độc vào sữa. Mệt mỏi bước xuống bếp Jenny uống nước thì chợt có điện thoại. Nghe điện thoại xong Jenny quay lại thì gặp Jun.
- Em đi mua giấy ăn đi._Jun
- Vâng._Jenny uống hết cốc nước rồi đi
Sau khi Jenny đi, Jun nở một nụ cười nham hiểm và lấy điện thoại ra gọi cho Thiên Bằng.
- Alo._Thiên Bằng
- Hôm qua tôi lén bỏ thuốc độc vào sữa của mọi người và bây giờ Kelvin đang hiểu lầm Jenny đó. Hùi nãy tôi bỏ thuốc mê vào cốc nước của cô ta và bảo cô ta đi mua giấy ăn rùi. Phần còn lại anh tự lo nhá._Jun
- Ừm._Thiên Bằng
Một lúc sau Mary, Ken và Henry đến(chủ nhật à.hỳ).
- Jenny đâu ùi?_Mary
- Không biết nữa, sáng dậy đã không thấy ùi._Emily
- Hay là em ý xấu hổ quá nên bỏ đi rồi._Jun("chậc chậc" nói dối không chớp mắt)
- Em ý không phải người như thế đâu._Henry
Emily có lấy điện thoại ra gọi cho Jenny nhưng toàn thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, điện thoại nói thế nhưng Jenny đang làm gì ai biết đâu. Ai cũng lo lắng nhưng cũng kệ khi Jun nói:
- Chắc Jenny đi đâu thôi, trưa lại về ý mà._"Hừm, cô ta có gì mà lo gớm thế, trưa về á, đợi đấy đi nhé." Jun nghĩ
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Jenny tỉnh dậy sau cơn mê man không biết trời đất là gì. Đảo mắt nhìn xung quanh Jenny thấy mình đang ở trong một căn phòng rất lạ. Liếc ra cửa sổ thấy tối òm, Jenny nghĩ chắc nó bị cái gì đó che mất ánh sáng rùi. Nhưng không phải, kia còn có một chút ánh sáng mờ ảo, hình như là trăng. Nghĩ đến đây Jenny mới hốt hoảng khi nhớ lúc ra khỏi nhà là sáng sớm cơ mà sao lại có trăng. Mà mình đang ở đâu Jenny còn không biết chứ nói gì đến không gian ở đây. Bỗng cách cửa phòng bật mở, một người con trai bước vào. Jenny thầm vui khi đó là Thiên Bằng nhưng lại thắc mắc sao mình ở đây và còn cả Thiên Bằng nữa.
- Em tỉnh rồi à?_Thiên Bằng đi đến bên cạnh ân cần hỏi Jenny
- Vâng._Jenny
- Đây là nhà của anh, sáng anh ra ngoài thấy em ngất xỉu ngoài đường nên đưa em về._Thiên Bằng
- "Phù" ra là vậy._Jenny thở phào nhẹ nhõm
- Em ăn cháo đi._Thiên Bằng đưa cho Jenny một tô cháo
- Em cảm ơn._Jenny
- Em có thể ở lại đây đêm nay được không?_Thiên Bằng
- Hả? Sao cơ?_Jenny
- À mẹ anh bị cảm nhưng giờ anh phả đi có việc rồi, em ở lại chăm sóc mẹ anh giúp anh được không?_Thiên Bằng
- Nhưng mà...._Jenny lưởng lự vì một nửa muốn giúp Thiên Bằng nhưng một nửa lại muốn về nhà Kelvin
- Anh bảo Kelvin rồi._Thiên Bằng
- Vâng, vậy cũng được._Jenny(dễ tin quá rùi Jenny ơi)
- Vậy em ăn xong rùi qua phòng đối diện nha, mẹ anh ở phòng đấy. Giờ anh đi đây._Thiên Bằng
- Vâng._Jenny
Trước khi đi Thiên Bằng qua phòng đối diện với phòng của Jenny đưa cho người phụ nữ kia một số tiền khá lớn vào dặn người phụ nữ đó diễn thật tốt để Jenny không nghi ngờ gì. Đây là kế hoạch của Jun và Thiên Bằng thôi, chứ mẹ của Thiên Bằng có ốm đau gì cũng không bước vào ngôi biệt thự này đâu.(sò rỳ vì đã làm mọi người tò mò nhá, nhưng cứ đọc tiếp là biết à, chắc cũng tầm 5-6 chương nữa là biết). Người phụ nữ mà Thiên Bằng nói là mẹ kia rất thân thiận nên Jenny cũng thích và tất nhiên là không nghi ngờ gì cả.
Chiều đi học về Jenny vẫn làm bữa tối như thường ngày nhưng chỉ có Jenny và Emily ăn thôi, còn Kelvin và Jun thì đi đâu không biết. Ăn xong Emily lên phòng còn Jenny lau dọn nhà cửa. Đến giờ tối Kelvin cùng Jun mới về, hình như hai người này đi cùng nhau thì phải. - Anh Kelvin, chị Jun mới về à._Jenny
-...._Jun và Kelvin chả nói gì mà đúng hơn là không quan tâm lời nói của Jenny. Rồi Kelvin và Jun về phòng bỏ Jenny đứng đơ người trước thái độ của hai người
Có lẽ là hai người đó vẫn còn giận chuyện hồi sáng. Nhưng Jenny không thể giải thích được dù chỉ một câu vì chính Jenny còn không hiểu tại sao lại có chuyện đó.
Tại phòng Kelvin
- Anh Kelvin này._Jun
- Nói._Kelvin lạnh lùng đáp
- Có khi nào Jenny bị Thiên Bằng lợi dụng không? Với cả hôm trước mình có nhận được mấy tấm ảnh Jenny và Thiên Bằng thân thiết với nhau nữa._Jun
-...._Kelvin không nói gì vì từ đầu Kelvin đã nghĩ đến đều này rồi.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy mãi sao được, có lần một thì sẽ có lần hai đấy anh._Jun thấy Kelvin không nói gì nên nói tiếp
-...._Kelvin vẫn không nói gì nhưng lại cảm thấy tim mình đau nhói như thể sắp mất đi một ai đó rất quan trọng với mình
- Anh định làm gì với Jenny?_Jun
-...._Kelvin vẫn không nói gì. Câu hỏi của Jun chính là câu hỏi mà Kelvin tự hỏi bản thân suốt cả ngày hôm nay nhưng không có câu trả lời
- Anh trả lời em đi._Jun
- Em về phòng đi, muộn rồi._Kelvin
Jun không dám nói gì nữa rồi lặng lẽ về phòng.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thế là một ngày trôi qua thật nặng nề đối với Jenny. Jenny quyết không bỏ đi trừ khi bị đuổi việc, vì nếu bỏ đi chẳng khác nào Jenny nhận mình bỏ thuốc độc vào sữa. Mệt mỏi bước xuống bếp Jenny uống nước thì chợt có điện thoại. Nghe điện thoại xong Jenny quay lại thì gặp Jun.
- Em đi mua giấy ăn đi._Jun
- Vâng._Jenny uống hết cốc nước rồi đi
Sau khi Jenny đi, Jun nở một nụ cười nham hiểm và lấy điện thoại ra gọi cho Thiên Bằng.
- Alo._Thiên Bằng
- Hôm qua tôi lén bỏ thuốc độc vào sữa của mọi người và bây giờ Kelvin đang hiểu lầm Jenny đó. Hùi nãy tôi bỏ thuốc mê vào cốc nước của cô ta và bảo cô ta đi mua giấy ăn rùi. Phần còn lại anh tự lo nhá._Jun
- Ừm._Thiên Bằng
Một lúc sau Mary, Ken và Henry đến(chủ nhật à.hỳ).
- Jenny đâu ùi?_Mary
- Không biết nữa, sáng dậy đã không thấy ùi._Emily
- Hay là em ý xấu hổ quá nên bỏ đi rồi._Jun("chậc chậc" nói dối không chớp mắt)
- Em ý không phải người như thế đâu._Henry
Emily có lấy điện thoại ra gọi cho Jenny nhưng toàn thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, điện thoại nói thế nhưng Jenny đang làm gì ai biết đâu. Ai cũng lo lắng nhưng cũng kệ khi Jun nói:
- Chắc Jenny đi đâu thôi, trưa lại về ý mà._"Hừm, cô ta có gì mà lo gớm thế, trưa về á, đợi đấy đi nhé." Jun nghĩ
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Jenny tỉnh dậy sau cơn mê man không biết trời đất là gì. Đảo mắt nhìn xung quanh Jenny thấy mình đang ở trong một căn phòng rất lạ. Liếc ra cửa sổ thấy tối òm, Jenny nghĩ chắc nó bị cái gì đó che mất ánh sáng rùi. Nhưng không phải, kia còn có một chút ánh sáng mờ ảo, hình như là trăng. Nghĩ đến đây Jenny mới hốt hoảng khi nhớ lúc ra khỏi nhà là sáng sớm cơ mà sao lại có trăng. Mà mình đang ở đâu Jenny còn không biết chứ nói gì đến không gian ở đây. Bỗng cách cửa phòng bật mở, một người con trai bước vào. Jenny thầm vui khi đó là Thiên Bằng nhưng lại thắc mắc sao mình ở đây và còn cả Thiên Bằng nữa.
- Em tỉnh rồi à?_Thiên Bằng đi đến bên cạnh ân cần hỏi Jenny
- Vâng._Jenny
- Đây là nhà của anh, sáng anh ra ngoài thấy em ngất xỉu ngoài đường nên đưa em về._Thiên Bằng
- "Phù" ra là vậy._Jenny thở phào nhẹ nhõm
- Em ăn cháo đi._Thiên Bằng đưa cho Jenny một tô cháo
- Em cảm ơn._Jenny
- Em có thể ở lại đây đêm nay được không?_Thiên Bằng
- Hả? Sao cơ?_Jenny
- À mẹ anh bị cảm nhưng giờ anh phả đi có việc rồi, em ở lại chăm sóc mẹ anh giúp anh được không?_Thiên Bằng
- Nhưng mà...._Jenny lưởng lự vì một nửa muốn giúp Thiên Bằng nhưng một nửa lại muốn về nhà Kelvin
- Anh bảo Kelvin rồi._Thiên Bằng
- Vâng, vậy cũng được._Jenny(dễ tin quá rùi Jenny ơi)
- Vậy em ăn xong rùi qua phòng đối diện nha, mẹ anh ở phòng đấy. Giờ anh đi đây._Thiên Bằng
- Vâng._Jenny
Trước khi đi Thiên Bằng qua phòng đối diện với phòng của Jenny đưa cho người phụ nữ kia một số tiền khá lớn vào dặn người phụ nữ đó diễn thật tốt để Jenny không nghi ngờ gì. Đây là kế hoạch của Jun và Thiên Bằng thôi, chứ mẹ của Thiên Bằng có ốm đau gì cũng không bước vào ngôi biệt thự này đâu.(sò rỳ vì đã làm mọi người tò mò nhá, nhưng cứ đọc tiếp là biết à, chắc cũng tầm - chương nữa là biết). Người phụ nữ mà Thiên Bằng nói là mẹ kia rất thân thiận nên Jenny cũng thích và tất nhiên là không nghi ngờ gì cả.