“Đầu tiên cho em xin lỗi mọi người nha. Khi mọi người đọc bức thư này em đã sang thế giới bên kia rồi. Em biết là mọi người chẳng ưa gì một con nhỏ như em, nhưng đây là lời tâm sự chân thật cuối cùng của em nên hy vọng mọi người sẽ đọc hết. Hìhì, phải nói thế nào nhỉ…Anh Henry à, em đã đơn phương anh lâu lắm rồi. Với cái tính chiếm hữu của em thì mọi người cũng biết rồi đấy, yêu anh Henry em chỉ muốn anh là của mình thôi. Ngày anh chưa có người yêu, chỉ cần ai có ý với anh là em đã ghét lắm rồi. Đó còn nhẹ, khi Emily làm người yêu anh, cái tính chiếm hữu ấy càng nổi dậy. Còn Jenny, ngay từ đầu em đã không ưa và dồn hết mọi khinh bỉ lên bạn ấy rồi. Sự ích kỷ đã đánh mất lý trí của em, và em càng ngày càng đi sâu vào con đường tội lỗi mà không có đường quay lại. Em cứ gây ra hết chuyện này đến chuyện khác mà không hay con người mình thật sự rất ghê tởm. Những lần Jenny và Emily bị tai nạn hay bị bắt cóc đều là do em đứng sau. Em độc ác lắm đúng không? Vậy mà em vẫn tiếp tục sai lầm. Đến khi nhận ra mình sai thì muộn mất rồi. Trò chơi của định mệnh là vậy đó. Hại Jenny và Emily đến cuối cùng em chẳng nhận được gì, thay vào đó là hận chính mình ngu si đâm đầu vào một cuộc tình đơn phương đầy tăm tối, hận mình không đủ hiểu biết để rồi làm tổn thương người khác. Em sẽ không nhận ra mình sai nếu không bắt có Jenny và Emily hôm đi dã ngoại. Em ác mà gan thì nhỏ lắm, muốn hại hai người đó thật nhưng nghĩ đến trường hợp mọi người chạy vào nhà hoang rồi bom nổ. Chính cái suy nghĩ ấy đã thức tỉnh em, bởi lẽ em sợ chính em tự hại chết người em yêu nhất. Trong tình cảnh đấy, em chỉ còn cách hy sinh bản thân mình để cứu mọi người thôi. Mọi người đừng áy náy trước sự ra đi của em nha, vì đây là em tự nguyện, em muốn chuộc tội với mọi người. Hỳ, mọi người ở lại hạnh phúc nhá. Xin lỗi mọi người lần cuối cùng.
Lily”
Mọi người đọc xong chỉ thở dài…Rồi những điều không ưa Lily lúc trước đã tan biến hết mà thay vào đó mọi người thấy thương hại Lily lắm. Lily cũng chỉ là một nạn nhân của sự nhận thức kém, không biết tình yêu thật sự là gì. Và sự ra đi của Lily một phần do Lily tự chuốc lấy, một phần chính là hậu quả của việc ba mẹ lao đầu vào công việc, bỏ bê con cái, phần nữa là do môi trường sống. Nếu trách ba mẹ không thì không đúng, nhưng tính cách, phẩm chất con người được hình thành từ nhỏ. Trẻ em như một tờ giấy trắng và ba mẹ, người thân sẽ là người viết vào đó những tính cách đi theo trẻ đến hết cuộc đời. Chẳng có ai dạy hư con cả, nhưng không dạy không có nghĩa là trẻ không bị ảnh hưởng, vì môi trường sống cũng có ảnh hưởng rất nhiều đến mỗi con người. Nhưng môi trường ấy có rất nhiều người sống và cũng có nhiều người không bị ảnh hưởng, vì những người đó có sự dìu dắt của ba mẹ, người thân. Làm cha, làm mẹ mỗi ngày chỉ cần dành 20 phút hay chỉ là 10 để nói chuyện, tâm sự với con thôi cũng đủ để có thể nhận ra được sự thay đổi tâm lý của con và chỉ dẫn con đi những con đường đúng đắn. Nhưng nhìn lại hoàn cảnh của Lily thì thật sự là...Lily thiếu tình thương của cả ba và mẹ vì hai người thường xuyên không bên Lily, rồi chẳng ai quản lý để Lily cứ thế mà ăn chơi, tụ tập, những tính cách xấu từ đó mà hình thành. Với cả độ tuổi của Lily là độ tuổi thay đổi tâm lý rất nhiều nên rất cần có người chỉ hướng đi đúng đắn. Và sự thật nó không như vậy nên Lily mới có kết cục như bây giờ.
Lily cũng không có gì hối tiếc, khi đôi mi khép lại, miệng Lily đang nở một nụ cười mãn nguyện…
Lily cũng có để lại một bức thư cho ba mẹ để xin lỗi vì là một đứa con bất hiểu. Jun thì chắc chắn không thể không có rồi, Lily cũng để lại cho Jun một bức thư để khuyên Jun nên làm lại từ đầu, tìm một người khác để yêu thương, không hại Jenny nữa, và Lily nhấn mạnh một câu: “Hôm nay em nhận tội thay chị nhưng ngày mai chẳng ai cứu chị nữa đâu, hãy quay lại đi.” Lily chỉ nghĩ sự ra đi của mình sẽ làm thức tỉnh Jun nhưng có lẽ Lily sai rồi…
“Em gái ngốc à, người ta hại em ra nông nỗi này mà em còn bênh họ sao. Hừ…chị sẽ trả thù cho em. Leo núi cao đã được hơn nửa thì phải tiếp tục, quay lại chỉ có chết như em thôi. Chị không ngu ngốc như em đâu.Hừm…”-Jun chẳng thèm quan tâm những gì Lily nói mà thù hận còn dâng lên cao nữa. Từ trước tới nay, Jun không có khái niệm cúi đầu trước ai cả.
Về phần Tuệ Lâm, đến dự tang lễ của Lily, Tuệ Lâm mới biết Jenny và Kelvin là một đôi. Tuệ Lâm yêu Jenny thật nhưng không có nghĩ là sẽ làm người thứ ba đi phá hoại hạnh phúc của anh họ mình. Để quên đi nỗi đau này, Tuệ Lâm quyết định đi du học hay nói đúng hơn là đi một nơi thật xa nơi này để trốn tránh thực tại trớ trêu.
Jenny và Emily được đưa đến bệnh viện trong tình trạng hôn mê sâu, trên cơ thể có rất nhiều vết thương khá nặng. Kelvin cho Jenny và Emily sang Hàn Quốc để chữa trị kết hợp với phẫu thuật trừ sẹo để cả hai có thể trở lại bình thường. Vì vướng đám tang của Lily nên chỉ có Mary sang bên Hàn Quốc cùng Jenny và Emily. Bà Trang Hạ cũng đang thu xếp công việc để sang chăm sóc con gái.
“Đầu tiên cho em xin lỗi mọi người nha. Khi mọi người đọc bức thư này em đã sang thế giới bên kia rồi. Em biết là mọi người chẳng ưa gì một con nhỏ như em, nhưng đây là lời tâm sự chân thật cuối cùng của em nên hy vọng mọi người sẽ đọc hết. Hìhì, phải nói thế nào nhỉ…Anh Henry à, em đã đơn phương anh lâu lắm rồi. Với cái tính chiếm hữu của em thì mọi người cũng biết rồi đấy, yêu anh Henry em chỉ muốn anh là của mình thôi. Ngày anh chưa có người yêu, chỉ cần ai có ý với anh là em đã ghét lắm rồi. Đó còn nhẹ, khi Emily làm người yêu anh, cái tính chiếm hữu ấy càng nổi dậy. Còn Jenny, ngay từ đầu em đã không ưa và dồn hết mọi khinh bỉ lên bạn ấy rồi. Sự ích kỷ đã đánh mất lý trí của em, và em càng ngày càng đi sâu vào con đường tội lỗi mà không có đường quay lại. Em cứ gây ra hết chuyện này đến chuyện khác mà không hay con người mình thật sự rất ghê tởm. Những lần Jenny và Emily bị tai nạn hay bị bắt cóc đều là do em đứng sau. Em độc ác lắm đúng không? Vậy mà em vẫn tiếp tục sai lầm. Đến khi nhận ra mình sai thì muộn mất rồi. Trò chơi của định mệnh là vậy đó. Hại Jenny và Emily đến cuối cùng em chẳng nhận được gì, thay vào đó là hận chính mình ngu si đâm đầu vào một cuộc tình đơn phương đầy tăm tối, hận mình không đủ hiểu biết để rồi làm tổn thương người khác. Em sẽ không nhận ra mình sai nếu không bắt có Jenny và Emily hôm đi dã ngoại. Em ác mà gan thì nhỏ lắm, muốn hại hai người đó thật nhưng nghĩ đến trường hợp mọi người chạy vào nhà hoang rồi bom nổ. Chính cái suy nghĩ ấy đã thức tỉnh em, bởi lẽ em sợ chính em tự hại chết người em yêu nhất. Trong tình cảnh đấy, em chỉ còn cách hy sinh bản thân mình để cứu mọi người thôi. Mọi người đừng áy náy trước sự ra đi của em nha, vì đây là em tự nguyện, em muốn chuộc tội với mọi người. Hỳ, mọi người ở lại hạnh phúc nhá. Xin lỗi mọi người lần cuối cùng.
Lily”
Mọi người đọc xong chỉ thở dài…Rồi những điều không ưa Lily lúc trước đã tan biến hết mà thay vào đó mọi người thấy thương hại Lily lắm. Lily cũng chỉ là một nạn nhân của sự nhận thức kém, không biết tình yêu thật sự là gì. Và sự ra đi của Lily một phần do Lily tự chuốc lấy, một phần chính là hậu quả của việc ba mẹ lao đầu vào công việc, bỏ bê con cái, phần nữa là do môi trường sống. Nếu trách ba mẹ không thì không đúng, nhưng tính cách, phẩm chất con người được hình thành từ nhỏ. Trẻ em như một tờ giấy trắng và ba mẹ, người thân sẽ là người viết vào đó những tính cách đi theo trẻ đến hết cuộc đời. Chẳng có ai dạy hư con cả, nhưng không dạy không có nghĩa là trẻ không bị ảnh hưởng, vì môi trường sống cũng có ảnh hưởng rất nhiều đến mỗi con người. Nhưng môi trường ấy có rất nhiều người sống và cũng có nhiều người không bị ảnh hưởng, vì những người đó có sự dìu dắt của ba mẹ, người thân. Làm cha, làm mẹ mỗi ngày chỉ cần dành phút hay chỉ là để nói chuyện, tâm sự với con thôi cũng đủ để có thể nhận ra được sự thay đổi tâm lý của con và chỉ dẫn con đi những con đường đúng đắn. Nhưng nhìn lại hoàn cảnh của Lily thì thật sự là...Lily thiếu tình thương của cả ba và mẹ vì hai người thường xuyên không bên Lily, rồi chẳng ai quản lý để Lily cứ thế mà ăn chơi, tụ tập, những tính cách xấu từ đó mà hình thành. Với cả độ tuổi của Lily là độ tuổi thay đổi tâm lý rất nhiều nên rất cần có người chỉ hướng đi đúng đắn. Và sự thật nó không như vậy nên Lily mới có kết cục như bây giờ.
Lily cũng không có gì hối tiếc, khi đôi mi khép lại, miệng Lily đang nở một nụ cười mãn nguyện…
Lily cũng có để lại một bức thư cho ba mẹ để xin lỗi vì là một đứa con bất hiểu. Jun thì chắc chắn không thể không có rồi, Lily cũng để lại cho Jun một bức thư để khuyên Jun nên làm lại từ đầu, tìm một người khác để yêu thương, không hại Jenny nữa, và Lily nhấn mạnh một câu: “Hôm nay em nhận tội thay chị nhưng ngày mai chẳng ai cứu chị nữa đâu, hãy quay lại đi.” Lily chỉ nghĩ sự ra đi của mình sẽ làm thức tỉnh Jun nhưng có lẽ Lily sai rồi…
“Em gái ngốc à, người ta hại em ra nông nỗi này mà em còn bênh họ sao. Hừ…chị sẽ trả thù cho em. Leo núi cao đã được hơn nửa thì phải tiếp tục, quay lại chỉ có chết như em thôi. Chị không ngu ngốc như em đâu.Hừm…”-Jun chẳng thèm quan tâm những gì Lily nói mà thù hận còn dâng lên cao nữa. Từ trước tới nay, Jun không có khái niệm cúi đầu trước ai cả.
Về phần Tuệ Lâm, đến dự tang lễ của Lily, Tuệ Lâm mới biết Jenny và Kelvin là một đôi. Tuệ Lâm yêu Jenny thật nhưng không có nghĩ là sẽ làm người thứ ba đi phá hoại hạnh phúc của anh họ mình. Để quên đi nỗi đau này, Tuệ Lâm quyết định đi du học hay nói đúng hơn là đi một nơi thật xa nơi này để trốn tránh thực tại trớ trêu.
“Đầu tiên cho em xin lỗi mọi người nha. Khi mọi người đọc bức thư này em đã sang thế giới bên kia rồi. Em biết là mọi người chẳng ưa gì một con nhỏ như em, nhưng đây là lời tâm sự chân thật cuối cùng của em nên hy vọng mọi người sẽ đọc hết. Hìhì, phải nói thế nào nhỉ…Anh Henry à, em đã đơn phương anh lâu lắm rồi. Với cái tính chiếm hữu của em thì mọi người cũng biết rồi đấy, yêu anh Henry em chỉ muốn anh là của mình thôi. Ngày anh chưa có người yêu, chỉ cần ai có ý với anh là em đã ghét lắm rồi. Đó còn nhẹ, khi Emily làm người yêu anh, cái tính chiếm hữu ấy càng nổi dậy. Còn Jenny, ngay từ đầu em đã không ưa và dồn hết mọi khinh bỉ lên bạn ấy rồi. Sự ích kỷ đã đánh mất lý trí của em, và em càng ngày càng đi sâu vào con đường tội lỗi mà không có đường quay lại. Em cứ gây ra hết chuyện này đến chuyện khác mà không hay con người mình thật sự rất ghê tởm. Những lần Jenny và Emily bị tai nạn hay bị bắt cóc đều là do em đứng sau. Em độc ác lắm đúng không? Vậy mà em vẫn tiếp tục sai lầm. Đến khi nhận ra mình sai thì muộn mất rồi. Trò chơi của định mệnh là vậy đó. Hại Jenny và Emily đến cuối cùng em chẳng nhận được gì, thay vào đó là hận chính mình ngu si đâm đầu vào một cuộc tình đơn phương đầy tăm tối, hận mình không đủ hiểu biết để rồi làm tổn thương người khác. Em sẽ không nhận ra mình sai nếu không bắt có Jenny và Emily hôm đi dã ngoại. Em ác mà gan thì nhỏ lắm, muốn hại hai người đó thật nhưng nghĩ đến trường hợp mọi người chạy vào nhà hoang rồi bom nổ. Chính cái suy nghĩ ấy đã thức tỉnh em, bởi lẽ em sợ chính em tự hại chết người em yêu nhất. Trong tình cảnh đấy, em chỉ còn cách hy sinh bản thân mình để cứu mọi người thôi. Mọi người đừng áy náy trước sự ra đi của em nha, vì đây là em tự nguyện, em muốn chuộc tội với mọi người. Hỳ, mọi người ở lại hạnh phúc nhá. Xin lỗi mọi người lần cuối cùng.
Lily”
Mọi người đọc xong chỉ thở dài…Rồi những điều không ưa Lily lúc trước đã tan biến hết mà thay vào đó mọi người thấy thương hại Lily lắm. Lily cũng chỉ là một nạn nhân của sự nhận thức kém, không biết tình yêu thật sự là gì. Và sự ra đi của Lily một phần do Lily tự chuốc lấy, một phần chính là hậu quả của việc ba mẹ lao đầu vào công việc, bỏ bê con cái, phần nữa là do môi trường sống. Nếu trách ba mẹ không thì không đúng, nhưng tính cách, phẩm chất con người được hình thành từ nhỏ. Trẻ em như một tờ giấy trắng và ba mẹ, người thân sẽ là người viết vào đó những tính cách đi theo trẻ đến hết cuộc đời. Chẳng có ai dạy hư con cả, nhưng không dạy không có nghĩa là trẻ không bị ảnh hưởng, vì môi trường sống cũng có ảnh hưởng rất nhiều đến mỗi con người. Nhưng môi trường ấy có rất nhiều người sống và cũng có nhiều người không bị ảnh hưởng, vì những người đó có sự dìu dắt của ba mẹ, người thân. Làm cha, làm mẹ mỗi ngày chỉ cần dành 20 phút hay chỉ là 10 để nói chuyện, tâm sự với con thôi cũng đủ để có thể nhận ra được sự thay đổi tâm lý của con và chỉ dẫn con đi những con đường đúng đắn. Nhưng nhìn lại hoàn cảnh của Lily thì thật sự là...Lily thiếu tình thương của cả ba và mẹ vì hai người thường xuyên không bên Lily, rồi chẳng ai quản lý để Lily cứ thế mà ăn chơi, tụ tập, những tính cách xấu từ đó mà hình thành. Với cả độ tuổi của Lily là độ tuổi thay đổi tâm lý rất nhiều nên rất cần có người chỉ hướng đi đúng đắn. Và sự thật nó không như vậy nên Lily mới có kết cục như bây giờ.
Lily cũng không có gì hối tiếc, khi đôi mi khép lại, miệng Lily đang nở một nụ cười mãn nguyện…
Lily cũng có để lại một bức thư cho ba mẹ để xin lỗi vì là một đứa con bất hiểu. Jun thì chắc chắn không thể không có rồi, Lily cũng để lại cho Jun một bức thư để khuyên Jun nên làm lại từ đầu, tìm một người khác để yêu thương, không hại Jenny nữa, và Lily nhấn mạnh một câu: “Hôm nay em nhận tội thay chị nhưng ngày mai chẳng ai cứu chị nữa đâu, hãy quay lại đi.” Lily chỉ nghĩ sự ra đi của mình sẽ làm thức tỉnh Jun nhưng có lẽ Lily sai rồi…
“Em gái ngốc à, người ta hại em ra nông nỗi này mà em còn bênh họ sao. Hừ…chị sẽ trả thù cho em. Leo núi cao đã được hơn nửa thì phải tiếp tục, quay lại chỉ có chết như em thôi. Chị không ngu ngốc như em đâu.Hừm…”-Jun chẳng thèm quan tâm những gì Lily nói mà thù hận còn dâng lên cao nữa. Từ trước tới nay, Jun không có khái niệm cúi đầu trước ai cả.
Về phần Tuệ Lâm, đến dự tang lễ của Lily, Tuệ Lâm mới biết Jenny và Kelvin là một đôi. Tuệ Lâm yêu Jenny thật nhưng không có nghĩ là sẽ làm người thứ ba đi phá hoại hạnh phúc của anh họ mình. Để quên đi nỗi đau này, Tuệ Lâm quyết định đi du học hay nói đúng hơn là đi một nơi thật xa nơi này để trốn tránh thực tại trớ trêu.