Henry và Emily về tới nhà mới biết hôm nay ba mẹ về Việt Nam. Hai người về đột ngột quá, chẳng báo cho vợ chồng Henry biết gì cả. Căn bản là hai vị phụ huynh muốn về mà không báo để xem cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ này thế nào ấy mà.
- Ơ...Ba mẹ về lúc nào ạ?_Emily vừa bước vào nhà thấy bố mẹ chồng đang ngồi xem ti vi trong nhà.
- Ba mẹ mới về chiều nay thôi. Hai đứa đi đâu giờ này mới về?_Mẹ Henry hỏi
- Dạ tụi con qua nhà Mary ăn bữa party nhỏ. Mà ba mẹ về đúng lúc quá, con đang có chuyện muốn hỏi ba mẹ._Henry
- Chuyện gì hả con._Ba Henry đặt tách trà xuống rồi hỏi.
- Ba mẹ, sợi dây chuyền ba mẹ cho con đeo từ nhỏ tới giờ có cái thứ hai không?_Henry
- Ừm....có 2 sợi con à. Một sợi con đang đeo, một sợi của em gái con, nhưng tiếc là con bé đã mất trong thảm hoạ năm ấy, con cũng biết rồi mà._Mẹ Henry buồn khi nhớ lại ngày ấy, ngày bà đã đau đớn đến tột cùng khi mất đi đứa con gái bé bỏng mới 6 tuổi. Sợi dây chuyền Henry nói là sợi dây có mặt chữ S đính liền với một viên thạch anh trắng tròn có chữ N H lồng ở bên trong, đằng sau chữ S là tên của hai anh em Henry. Ba Henry đã tự tay thiết kế hai sợi dây chuyền cho hai đứa con của mình với ý nghĩa: tên con được khắc lên chữ S là muốn con biết và luôn nhớ các con là người Việt Nam, là người được chào đời trên mảnh đất chữ S này, còn viên thạch anh tròn có lồng chữ N H là tượng trưng cho gia tộc Nguyễn Hoàng, ba mẹ Henry muốn hai con của mình sẽ lớn lên, sẽ thành đạt, sẽ là người tốt cả trong lẫn ngoài như viên đá thạch anh tròn, trắng này, dù trên đường đời có nhiều trông gai nhưng gia đình luôn ở bên giúp đỡ các con, dù có thành công đến đâu cũng phải luôn đặt gia đình trong tim như hai chữ N H mãi mãi nằm trong viên đá thạch anh đó.
- Vâng. Mà thôi, cũng muộn rồi, ba mẹ ngủ sớm đi ạ. Hai vợ chồng con xin lên phòng._Henry nói rồi kéo tay Emily lên phòng.
- Chúc ba mẹ ngủ ngon ạ._Emily nói lời chúc vội rồi lên theo Henry.
Lên đến phòng.
- Thảm hoạ mà mẹ nói là gì vậy anh?_Emily đóng cửa phòng xong hỏi Henry
- Năm anh 7 tuổi, ba mẹ anh vẫn còn hoạt động trong giới mafia. Một ngày nọ, anh lúc đó chỉ mới 7 tuổi chẳng biết gì chỉ biết là bang của ba mẹ anh quản lý có xích mích với một bang khác. Chắc xích mích lớn lắm, bang họ dẫn người đến nhà anh gây sự, ba mẹ anh không có chuẩn bị, với cả lúc đó mới đi làm về, vừa bước chân vào nhà nhưng nhanh chóng báo tin cho bọn đàn em tới. Bang họ chẳng mạnh hơn bang mình đâu, chẳng qua là bọn nó chơi bẩn, trong lúc hai bên chém giết không để ý, bọn nó đặt bom hẹn giờ vào nhà anh. Phát hiện ra, ba anh nhanh chóng kéo mẹ anh ra ngoài, vừa ra vừa hô hào anh em cùng ra. Ba mẹ anh ra đến vị trí an toàn thì bom nổ nhưng bọn đàn em của ba mẹ anh bị mắc kẹt trong đó khá nhiều cùng với người giúp việc trong nhà và họ đều chết hết. May hôm đó anh qua nhà nội nên không sao cả. Sau đó ba mẹ anh mới gọi về bên nội báo tin. Lúc đó mẹ anh mới bất thần, cổ họng nghẹn lại khi biết chỉ có anh bên nhà nội, còn em gái của anh thì không. Ba mẹ anh hôm đó nhờ người đón hai anh em qua nhà nội chơi, nên cứ nghĩ cả hai anh em ở bên đó sau khi đi học về. Tại hôm đó em gái anh giận anh chỉ vì anh mải chơi game mà không cùng nó đi ăn kem nên nó đòi ông bà nội bảo bác tài xế đưa về nhà bằng được. Mẹ anh biết tin gào khóc như điên như dại vì sau tiếng nổ động trời, căn nhà chỉ còn lại là đống đổ nát, tất cả cháy rụi. Sau đó ba anh cho người tìm kiếm, tìm thôi nhưng ba mẹ anh gần như tuyệt vọng rồi, trong đống cháy tàn đó liệu một cô bé 6 tuổi còn có thể sống sót là rất ít hy vọng, mà nói thẳng ra là không có luôn. Thế mà đến cả cái xác của con bé cũng không tìm thấy. Người ta bảo sống phải thấy người, chết phải thấy xác, mà...Anh hối hận lắm, giá mà ngày đó anh không mải chơi game chịu cùng nó đi ăn kem thì nó đã không giận dỗi bỏ về nhà rồi._Henry kể lại quá khứ năm xưa đã ám ảnh trong lòng cậu suốt bao năm nay.
Emily lặng đi nghe câu chuyện quá khứ đau thương của chồng mình.
- Quá khứ rồi, anh đừng để nó ảnh hưởng tới hiện tại và tương lai của mình. Em sẽ luôn ở cạnh anh. Giờ thì anh vào tắm rồi đi ngủ đi._Emily chẳng biết phải an ủi Henry sao nữa.
Henry chẳng nói gì nữa, chỉ thở dài một tiếng rồi vào nhà tắm.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một ngày làm việc mới lại tới với nhóm Kelvin. Tất cả trôi qua thật nhanh. Gần quá trưa Jenny mới về nhà trong bộ dạng khá mệt mỏi. Lên phòng thay đồ xong Jenny thả mình xuống chiếc ghế sofa, khép hờ đôi mắt lại để thư giãn Jenny lại nghe thấy tiếng chuông ngoài cổng. Hôm nay chị Sandy nói không về mà. Vậy thì ai ta? Jenny đi ra ngoài mở cổng. Đó là một người phụ nữ trung niên, bà ta ăn mặc rất sang trọng, bên cạnh còn hai tên vệ sĩ mặc đồ đen nữa. Cụ thể hơn bà ta là mẹ của Emily, gì của Kelvin.
- Cháu chào bác._Jenny kính cẩn chào mẹ Emily
- Mời bác vào nhà ạ._Jenny
- Thôi khỏi, tôi nói ngắn gọn rồi đi liền. Tôi biết qua về gia cảnh của cô rồi, tôi cũng biết chuyện cô và Kelvin trước kia rồi. Nhưng trong lúc Kelvin nó khó khăn cô lại bỏ nó đi tôi thấy không đúng chút nào cả. Giờ Kelvin nó thành đạt, chuẩn bị lấy vợ thì cô lại đùng đùng ở đâu về phá. Tôi nói không phải thâm độc nhưng cô mà đem so sánh với Jun thì cô chẳng bằng một phần của Jun. Tôi biết bên Mĩ cô khá nổi tiếng trong giới kinh doanh, nhưng con người của cô tôi không thể chấp nhận được với những gì cô đã làm với Kelvin nhà tôi. Vậy nên tôi muốn cô đừng xen vào cuộc sống của con trai tôi nữa. Nhờ một vụ tai nạn Kelvin mới quên đi những tổn thương cô gây ra cho nó. Nếu cô cố ý làm nó nhớ lại tôi sẽ không để yên cho cô đâu. Còn con dâu tương lai của tôi, cô cũng đừng làm phiền nó nữa._Mẹ Emily nói một tràng dài. Tất cả chỉ vì hôm qua Jun về kể lể với mẹ Emily chuyện Jenny trở về nhưng chẳng đúng sự thật gì cả, toàn nói những điều xấu xa về Jenny thôi. Thế nên mẹ Emily mới hiểu lầm và nói những câu này.
Nói xong mẹ Emily gay gót lên xe về luôn, Jenny chẳng nói được gì cả. Với Jun thì Jenny dám đốp lại nhưng với mẹ Emily, là người bậc trên, điều đó là điều Jenny không thể làm. Bỡi lẽ Jenny không có khái niệm nói chuyện với người lớn kểu đấy. Jenny im lặng trước lời buộc tội sai sự thật về mình vì Jenny nghĩ chắc chắn mẹ Emily bị Jun xui nên mới làm như vậy. Jenny có tức nhưng chỉ tức Jun thôi. Chị ta làm vậy hơi bị quá đáng rồi đấy. Jenny đã bảo biết điều Jenny sẽ không làm gì mà còn làm mấy chuyện này Jenny nhất định không tha đâu. Đóng cổng rồi Jenny đi thẳng vào nhà, lấy điện thoại gọi cho ai đó.
- Chuyện mẹ Emily tới nhà tôi là do chị đúng không?_Jenny giận giữ nói
- Đúng thì sao. Tốt nhất mày nên đặt vé máy bay ra nước ngoài nhanh đi._Jun tự đắc ở đầu dây bên kia. Thể loại như Jun gọi là từ bụng ta suy ra bụng người. Jenny nói không xen vào hai người rồi mà Jun không tin, Jun nghĩ Jenny bỉ ổi đi cướp hạnh phúc của người khác như Jun, thế nên mới nơm nớp lo sợ Jenny về cướp Kelvin.
- Chị giỏi lắm. Nếu chị đã làm ảnh hưởng danh dự của tôi một cách công khai như thế thì tôi cũng không ngại tuyên bố rằng: tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi._Jenny hiền mà, nhưng một khi dồn người ta vào thế này ai mà hiền nổi chứ, cái gì cũng phải có giới hạn của nó thôi.Với Jun thì không thể hiền được. Nhẫn nhục, chịu đựng Jenny làm nhiều rồi, giờ Jun làm quá đáng như này Jenny không chịu đứng lên lấy lại công bằng cho mình có mà người ta bảo Jenny ngu.
Sau đó Jenny tắt máy luôn. Jun ở đầu dây bên kia thì khỏi phải nói, giận tím mặt luôn rồi mà không làm được gì.
Henry và Emily về tới nhà mới biết hôm nay ba mẹ về Việt Nam. Hai người về đột ngột quá, chẳng báo cho vợ chồng Henry biết gì cả. Căn bản là hai vị phụ huynh muốn về mà không báo để xem cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ này thế nào ấy mà.
- Ơ...Ba mẹ về lúc nào ạ?_Emily vừa bước vào nhà thấy bố mẹ chồng đang ngồi xem ti vi trong nhà.
- Ba mẹ mới về chiều nay thôi. Hai đứa đi đâu giờ này mới về?_Mẹ Henry hỏi
- Dạ tụi con qua nhà Mary ăn bữa party nhỏ. Mà ba mẹ về đúng lúc quá, con đang có chuyện muốn hỏi ba mẹ._Henry
- Chuyện gì hả con._Ba Henry đặt tách trà xuống rồi hỏi.
- Ba mẹ, sợi dây chuyền ba mẹ cho con đeo từ nhỏ tới giờ có cái thứ hai không?_Henry
- Ừm....có sợi con à. Một sợi con đang đeo, một sợi của em gái con, nhưng tiếc là con bé đã mất trong thảm hoạ năm ấy, con cũng biết rồi mà._Mẹ Henry buồn khi nhớ lại ngày ấy, ngày bà đã đau đớn đến tột cùng khi mất đi đứa con gái bé bỏng mới tuổi. Sợi dây chuyền Henry nói là sợi dây có mặt chữ S đính liền với một viên thạch anh trắng tròn có chữ N H lồng ở bên trong, đằng sau chữ S là tên của hai anh em Henry. Ba Henry đã tự tay thiết kế hai sợi dây chuyền cho hai đứa con của mình với ý nghĩa: tên con được khắc lên chữ S là muốn con biết và luôn nhớ các con là người Việt Nam, là người được chào đời trên mảnh đất chữ S này, còn viên thạch anh tròn có lồng chữ N H là tượng trưng cho gia tộc Nguyễn Hoàng, ba mẹ Henry muốn hai con của mình sẽ lớn lên, sẽ thành đạt, sẽ là người tốt cả trong lẫn ngoài như viên đá thạch anh tròn, trắng này, dù trên đường đời có nhiều trông gai nhưng gia đình luôn ở bên giúp đỡ các con, dù có thành công đến đâu cũng phải luôn đặt gia đình trong tim như hai chữ N H mãi mãi nằm trong viên đá thạch anh đó.
- Vâng. Mà thôi, cũng muộn rồi, ba mẹ ngủ sớm đi ạ. Hai vợ chồng con xin lên phòng._Henry nói rồi kéo tay Emily lên phòng.
- Chúc ba mẹ ngủ ngon ạ._Emily nói lời chúc vội rồi lên theo Henry.
Lên đến phòng.
- Thảm hoạ mà mẹ nói là gì vậy anh?_Emily đóng cửa phòng xong hỏi Henry
- Năm anh tuổi, ba mẹ anh vẫn còn hoạt động trong giới mafia. Một ngày nọ, anh lúc đó chỉ mới tuổi chẳng biết gì chỉ biết là bang của ba mẹ anh quản lý có xích mích với một bang khác. Chắc xích mích lớn lắm, bang họ dẫn người đến nhà anh gây sự, ba mẹ anh không có chuẩn bị, với cả lúc đó mới đi làm về, vừa bước chân vào nhà nhưng nhanh chóng báo tin cho bọn đàn em tới. Bang họ chẳng mạnh hơn bang mình đâu, chẳng qua là bọn nó chơi bẩn, trong lúc hai bên chém giết không để ý, bọn nó đặt bom hẹn giờ vào nhà anh. Phát hiện ra, ba anh nhanh chóng kéo mẹ anh ra ngoài, vừa ra vừa hô hào anh em cùng ra. Ba mẹ anh ra đến vị trí an toàn thì bom nổ nhưng bọn đàn em của ba mẹ anh bị mắc kẹt trong đó khá nhiều cùng với người giúp việc trong nhà và họ đều chết hết. May hôm đó anh qua nhà nội nên không sao cả. Sau đó ba mẹ anh mới gọi về bên nội báo tin. Lúc đó mẹ anh mới bất thần, cổ họng nghẹn lại khi biết chỉ có anh bên nhà nội, còn em gái của anh thì không. Ba mẹ anh hôm đó nhờ người đón hai anh em qua nhà nội chơi, nên cứ nghĩ cả hai anh em ở bên đó sau khi đi học về. Tại hôm đó em gái anh giận anh chỉ vì anh mải chơi game mà không cùng nó đi ăn kem nên nó đòi ông bà nội bảo bác tài xế đưa về nhà bằng được. Mẹ anh biết tin gào khóc như điên như dại vì sau tiếng nổ động trời, căn nhà chỉ còn lại là đống đổ nát, tất cả cháy rụi. Sau đó ba anh cho người tìm kiếm, tìm thôi nhưng ba mẹ anh gần như tuyệt vọng rồi, trong đống cháy tàn đó liệu một cô bé tuổi còn có thể sống sót là rất ít hy vọng, mà nói thẳng ra là không có luôn. Thế mà đến cả cái xác của con bé cũng không tìm thấy. Người ta bảo sống phải thấy người, chết phải thấy xác, mà...Anh hối hận lắm, giá mà ngày đó anh không mải chơi game chịu cùng nó đi ăn kem thì nó đã không giận dỗi bỏ về nhà rồi._Henry kể lại quá khứ năm xưa đã ám ảnh trong lòng cậu suốt bao năm nay.
Emily lặng đi nghe câu chuyện quá khứ đau thương của chồng mình.
- Quá khứ rồi, anh đừng để nó ảnh hưởng tới hiện tại và tương lai của mình. Em sẽ luôn ở cạnh anh. Giờ thì anh vào tắm rồi đi ngủ đi._Emily chẳng biết phải an ủi Henry sao nữa.
Henry chẳng nói gì nữa, chỉ thở dài một tiếng rồi vào nhà tắm.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một ngày làm việc mới lại tới với nhóm Kelvin. Tất cả trôi qua thật nhanh. Gần quá trưa Jenny mới về nhà trong bộ dạng khá mệt mỏi. Lên phòng thay đồ xong Jenny thả mình xuống chiếc ghế sofa, khép hờ đôi mắt lại để thư giãn Jenny lại nghe thấy tiếng chuông ngoài cổng. Hôm nay chị Sandy nói không về mà. Vậy thì ai ta? Jenny đi ra ngoài mở cổng. Đó là một người phụ nữ trung niên, bà ta ăn mặc rất sang trọng, bên cạnh còn hai tên vệ sĩ mặc đồ đen nữa. Cụ thể hơn bà ta là mẹ của Emily, gì của Kelvin.
- Cháu chào bác._Jenny kính cẩn chào mẹ Emily
- Mời bác vào nhà ạ._Jenny
- Thôi khỏi, tôi nói ngắn gọn rồi đi liền. Tôi biết qua về gia cảnh của cô rồi, tôi cũng biết chuyện cô và Kelvin trước kia rồi. Nhưng trong lúc Kelvin nó khó khăn cô lại bỏ nó đi tôi thấy không đúng chút nào cả. Giờ Kelvin nó thành đạt, chuẩn bị lấy vợ thì cô lại đùng đùng ở đâu về phá. Tôi nói không phải thâm độc nhưng cô mà đem so sánh với Jun thì cô chẳng bằng một phần của Jun. Tôi biết bên Mĩ cô khá nổi tiếng trong giới kinh doanh, nhưng con người của cô tôi không thể chấp nhận được với những gì cô đã làm với Kelvin nhà tôi. Vậy nên tôi muốn cô đừng xen vào cuộc sống của con trai tôi nữa. Nhờ một vụ tai nạn Kelvin mới quên đi những tổn thương cô gây ra cho nó. Nếu cô cố ý làm nó nhớ lại tôi sẽ không để yên cho cô đâu. Còn con dâu tương lai của tôi, cô cũng đừng làm phiền nó nữa._Mẹ Emily nói một tràng dài. Tất cả chỉ vì hôm qua Jun về kể lể với mẹ Emily chuyện Jenny trở về nhưng chẳng đúng sự thật gì cả, toàn nói những điều xấu xa về Jenny thôi. Thế nên mẹ Emily mới hiểu lầm và nói những câu này.
Nói xong mẹ Emily gay gót lên xe về luôn, Jenny chẳng nói được gì cả. Với Jun thì Jenny dám đốp lại nhưng với mẹ Emily, là người bậc trên, điều đó là điều Jenny không thể làm. Bỡi lẽ Jenny không có khái niệm nói chuyện với người lớn kểu đấy. Jenny im lặng trước lời buộc tội sai sự thật về mình vì Jenny nghĩ chắc chắn mẹ Emily bị Jun xui nên mới làm như vậy. Jenny có tức nhưng chỉ tức Jun thôi. Chị ta làm vậy hơi bị quá đáng rồi đấy. Jenny đã bảo biết điều Jenny sẽ không làm gì mà còn làm mấy chuyện này Jenny nhất định không tha đâu. Đóng cổng rồi Jenny đi thẳng vào nhà, lấy điện thoại gọi cho ai đó.
- Chuyện mẹ Emily tới nhà tôi là do chị đúng không?_Jenny giận giữ nói
- Đúng thì sao. Tốt nhất mày nên đặt vé máy bay ra nước ngoài nhanh đi._Jun tự đắc ở đầu dây bên kia. Thể loại như Jun gọi là từ bụng ta suy ra bụng người. Jenny nói không xen vào hai người rồi mà Jun không tin, Jun nghĩ Jenny bỉ ổi đi cướp hạnh phúc của người khác như Jun, thế nên mới nơm nớp lo sợ Jenny về cướp Kelvin.
- Chị giỏi lắm. Nếu chị đã làm ảnh hưởng danh dự của tôi một cách công khai như thế thì tôi cũng không ngại tuyên bố rằng: tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi._Jenny hiền mà, nhưng một khi dồn người ta vào thế này ai mà hiền nổi chứ, cái gì cũng phải có giới hạn của nó thôi.Với Jun thì không thể hiền được. Nhẫn nhục, chịu đựng Jenny làm nhiều rồi, giờ Jun làm quá đáng như này Jenny không chịu đứng lên lấy lại công bằng cho mình có mà người ta bảo Jenny ngu.
Sau đó Jenny tắt máy luôn. Jun ở đầu dây bên kia thì khỏi phải nói, giận tím mặt luôn rồi mà không làm được gì.