Quan hệ giữa Bùi Nam và Kỷ Tùy Châu hiện giờ, trở nên vô cùng vi diệu.
Ngoài mặt vẫn hợp tác khắng khít trong công ty như trước, nhưng tiếp xúc riêng tư đã không còn nữa. Trước kia một tuần ít nhất Bùi Nam cũng tìm Kỷ Tùy Châu uống rượu hai lần, hiện giờ mượn cớ phải chăm sóc sản phụ, ngay cả cửa nhà Kỷ Tùy Châu cũng không thèm đến.
Nửa tháng sau khi Kỷ Tùy Châu bị mù, anh ta chỉ đến bệnh viện thăm một lần duy nhất, sau đó đều liên hệ qua điện thoại. Đụng tới những văn kiện phải ký tên, đều là Diệp Hải Thần mang đến. Có vài lần Từ Tri Hoa cũng đến, vào thư phòng ngồi là mấy giờ liền. Chỉ duy nhất mỗi Bùi Nam, như thay đổi thành một người khác.
Cho dù là gọi điện, nội dung cũng chỉ xoay quanh công việc, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu về cuộc sống, rồi vội vàng kết thúc. Kỷ Tùy Châu có thể cảm giác được Bùi Nam là đang cố ý bảo trì khoảng cách với anh.
Càng tệ hơn chính là, thông qua Doãn Ước anh biết được, Bạch Lục đang chuẩn bị thủ tục ly hôn với Bùi Nam. Vốn cô ấy không có ý định này, sau khi trải qua sự kiện đó, dường như cô ấy đã nghĩ thông suốt rất nhiều. Mượn lời cô ấy mà nói, chia tay sẽ tốt cho cả hai. Bùi Nam không cần mỗi ngày thấp thỏm lo sợ không biết trong lòng vợ mình có người đàn ông nào khác không, mà cô ấy cũng không cần lo lắng đề phòng, sợ nói sai một câu lại phải rước họa đánh đập.
Kiểu yêu yêu hận hận này, thật sự không thích hợp với họ.
Nhưng cứ như vậy, quan hệ giữa Bùi Nam và Kỷ Tùy Châu lại càng nguội lạnh. Doãn Ước hỏi anh tính toán thế nào, Kỷ Tùy Châu nghĩ nghĩ, nói:
– Đợi họ ly hôn rồi tính.
Hiện tại anh tuyệt đối không thể can dự vào, cho dù sau khi ly hôn bị Bùi Nam tìm đánh một trận, cũng tốt hơn so với bây giờ chen vào hòa giải.
Chuyện tình cảm xưa nay người ngoài không tiện xen vào, bất luận là hợp hay tan, một khi tham dự vào đó, đều không có được chút lợi ích gì.
Doãn Ước cũng đồng ý với cách làm của anh, chỉ là trước mắt anh nghe nói công ty có nội gián, vô thức lại nghĩ đến Bùi Nam.
Kỷ Tùy Châu bặm môi không nói gì, anh không phải chưa từng nghi ngờ Bùi Nam. Nhưng ngoại trừ Bùi Nam, những người khác cũng không thấy vô tội là mấy. Diệp Hải Thần gần đây rất thân cận với anh, là người biết rất rõ quyết sách và ý tưởng của anh. Từ Tri Hoa lại luôn bất hòa với anh, nghe nói ở bên ngoài bà còn mở thêm một công ty đầu tư nhỏ, gần đây thường xuyên chạy qua đó.
Còn có phó tổng phụ trách rút thăm trong bữa tiệc cuối năm lần trước, con người ông ta trông thì hiền lành, thật sự rất nham hiểm. Lúc trước ông ta là cấp dưới của ba anh, sau đó xảy ra chút chuyện nên không thể tiếp tục làm chính trị nữa, đúng lúc Kỷ Tùy Châu mới thành lập Thịnh Thế nên rất cần nhân tài, liền chiêu mộ ông ta về.
Mấy năm nay anh tự thấy mình đối xử với ông ta không bạc, nhưng hình như vẫn không cảm thấy đủ. Lần trước trong lúc vô tình gặp ông ta cùng uống rượu với tổng giám đốc của Liên Chúng, nghĩ đến tâm tư của ông ta không yên phận lắm đâu.
Sau khi liệt kê ra những người này, Kỷ Tùy Châu nhất thời không có biện pháp đưa ra phán đoán cuối cùng. Nhưng anh không muốn để việc này ảnh hưởng đến Doãn Ước, cô chẳng hiểu gì về kinh doanh, nói với cô sẽ chỉ hại cô buổi tối ngủ không yên thôi.
Anh mượn chuyện bữa tối, liền đổi đề tài.
Vào bữa tối, dì Mã phụ trách bếp núc không cẩn thận bị bỏng. Doãn Ước thấy vết bỏng khá nghiêm trọng, lập tức gọi dì Trương đi cùng dì Mã đến bệnh viện. Người làm vườn, lão Tiết, bình thường không ngủ lại đây, tối nay lại có chút chuyện, nên đã về sớm nửa tiếng.
Trong nhà mau chóng chỉ còn lại hai người là Kỷ Tùy Châu và Doãn Ước.
Thức ăn chỉ mới làm được một nửa. Cơm nấu xong rồi, còn có một chảo đậu tây xào. Dì Mã là lúc đang nấu canh không cẩn thận bị nước canh làm bỏng. Trên tấm thớt trong nhà bếp còn tảng thịt bỏ mới xử lý được một nửa, tôm nướng phô mai bên cạnh mới mở ra, còn chưa kịp nêm gia vị.
Kỷ Tùy Châu nghe Doãn Ước báo lại tình hình xong, bảo cô đừng động vào thứ gì hết, định gọi điện thoạt đặt món. Doãn Ước không hào phóng như anh, cảm thấy như vậy rất lãng phí, liền quyết định đích thân tiếp nhận cục diện rối rắm này.
Kỷ Tùy Châu cũng không phản đối, tựa vào cửa phòng bếp trò chuyện đôi câu với cô. Doãn Ước đặt nồi canh lên bếp lần nữa, quay đầu lại liếc nhìn Kỷ Tùy Châu:
– Có cần cấp ghế cho anh luôn không?
Lại xem anh là người già yếu rồi, Kỷ Tùy Châu không giận, còn gật đầu nói:
– Vậy phiền em. Em vất vả như vậy, sau này anh nhất định sẽ báo đáp thật tốt.
Mấy chữ cuối cùng nghe có vẻ nặng, nghe đến Doãn Ước run rẩy, mau chóng sửa miệng:
– Không cần, em cảm thấy anh đứng trông rất đẹp trai. Anh còn trẻ, đứng nhiều một chút mới có lợi cho sức khỏe.
Trong cổ họng Kỷ Tùy Châu bật ra vài tiếng cười châm biếm, bỏ qua chuyện này không đề cập đến nữa.
Doãn Ước bắt đầu suy nghĩ xem phải nấu tôm thế nào. Từ lúc dì Mã đến chiếm giữ nhà bếp này, cô không vào đây lần nào nữa, cũng không có cơ hội lĩnh giáo một trong những tinh túy của dì. Cũng may cô có điện thoại, bây giờ đang mở ứng dụng nấu nướng, chiếu theo công thức của người khác nêm nếm tỉ lệ nước sốt.
Món này thật sự không khó, điều chỉnh gia vị tốt, cũng sẽ không quá khó ăn.
Sau khi nêm nếm xong mới bắt đầu đem nướng, Doãn Ước đụng tới lò nướng nhà Kỷ Tùy Châu lại bắt đầu thấy khó khăn. Nhà cô cũng có lò nướng, nhưng không cao cấp và phức tạp thế này, bảng điều khiển thật lớn chui vào mắt, cô thử cả buổi cũng không khởi động được.
Bất đắc dĩ chỉ có thể nhờ Kỷ Tùy Châu giúp đỡ.
– Anh có biết lò này dùng thế nào…- Nói được một nữa cô lại nghĩ tới- Quên đi, hỏi anh cũng vô ích.
Anh không nhìn thấy gì, hơn nữa Doãn Ước vô cùng hoài nghi anh có từng dùng qua lò nướng này chưa? Bởi vì cô nhớ từng nghe dì Mã đề cập qua, đa số vật dụng trong nhà bếp đều như mới, không hề có dấu vết đã qua sử dụng.
– Tay phải dời xuống một tấc, có cái nút màu trắng, nhấn giữ ba giây là được.
Doãn Ước thử làm theo lời anh nói, màn hình lập tức sáng lên. Cô vừa định khen đối phương tuyệt vời, đột nhiên thấy có gì đó sai sai.
Anh nói câu này giống như tận mắt nhìn thấy, dời xuống một tấc hay hai tấc, anh của hiện giờ sao có thể biết được?
Kỷ Tùy Châu vẻ mặt bình tĩnh:
– Lúc bắt đầu em sẽ đặt tay lên cạnh lò, muốn tìm ở đó đúng không?
Doãn Ước gật đầu, đây là cách làm người bình thường sẽ chọn. Thông thường mấy công tắc bí mật, đều có thể trang bị ngay cạnh lò mà. Lời giải thích của Kỷ Tùy Châu nghe có vẻ hợp lý, thế nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
Thực tế thì, ý nghĩ kỳ lạ này không phải lần đầu tiên xuất hiện trong đầu.
Hai hôm trước cô cùng Kỷ Tùy Châu đến bệnh kiểm tra thường lệ, lúc ấy bởi vì phải nhận điện thoại nên không ở trong văn phòng nghe bác sĩ nói tình hình thế nào. Sau khi nói điện thoại xong quay lại thì thấy Kỷ Tùy Châu đã đi ra, cô hỏi anh kết quả thế nào, đối phương nói với cô cũng như vậy.
– Bác sĩ nói không tệ, thị lực hồi phục lại chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Nhưng rốt cuộc đến bao giờ mới hồi phục thị lực, thì không biết chính xác. Sớm muộn? Phạm vi này thật sự quá lớn. Nhanh thì một hai ngày, chậm thì một hai năm, Doãn Ước cảm thấy đây hoàn toàn là mấy lời sáo rỗng.
Cô lại không thoát được.
Cô chưa nói gì, theo chỉ dẫn của Kỷ Tùy Châu khởi động lò nướng. Trong lúc chờ đợi cô bắt đầu xử lý thịt bò trước mặt.
Nhìn thớ thịt rõ ràng, chất thịt hẳn rất non mềm, dì Mã vốn định bít tết cho họ ăn. Nhưng Doãn Ước không thích ăn bít tết lắm, nên thái nhỏ hết toàn bộ. Cô mở tủ lạnh, phát hiện có mấy quả ớt xanh, lấy ra đặt sang một bên.
– Kỷ Tùy Châu, tối nay chúng ta ăn bò xào ớt xanh nha.
– Anh nghĩ dì Mã mà biết, chắc sẽ khóc thét- Kỷ Tùy Châu không phản đối, chỉ im lặng một lát rồi nói.
Đây là thịt bò anh nhờ bạn gửi bằng đường hàng không từ nước ngoài về, một tảng nhỏ xíu đã gần năm con số. Dì Mã làm việc lâu năm cho nhà họ Kỷ, ánh mắt rất tinh tường. Tối nay vốn định lấy nó làm món chính, kết quả rơi vào trong tay Doãn Ước, bị thái nhỏ ra, nêm chút rượu và vài hạt tiêu vào cho xong.
Dù là ai đi nữa cũng sẽ cảm thấy phí của trời.
Nhưng Kỷ Tùy Châu không quan tâm, Doãn Ước thích là được. Chỉ là miếng thịt thôi mà, nhai nát nuốt vào trong bụng đều như nhau cả thôi.
Đôi lúc ăn gì không quan trọng, bà xã thích mới là quan trọng nhất.
Doãn Ước xào bò với ớt xanh rất sở trường, cắt nguyên liệu ra xong liền chuẩn bị đun dầu. Kết quả Kỷ Tùy Châu lại nhắc nhở cô:
– Món tôm của em sốt ruột lắm rồi kìa.
Doãn Ước lúc này mới nhớ đến lò nướng đang đợi cô. Lúc cô mở cửa lò ra, một luồng hơi nóng ập thẳng vào mặt.
Quá sức nóng…
Sau khi cảm giác được hơi nóng trên mặt, Doãn Ước không biết bị gì, ma xui quỷ khiến nảy ra một chủ ý. Cô dùng tay không lấy khay nướng, âm thầm cắn răng, nhẹ nhàng đè thấp tay, mu bàn tay chạm vào thanh nướng một chút.
Một chút đau đó khiến cô run rẩy, cô không nhịn được kêu lên. Người đứng ở cửa mau chóng vọt tới trước mặt cô, túm lấy tay cô kéo ra khỏi lò nướng.
Dùng sức quá mạnh, khay nướng cũng bị lôi ra theo, rơi xoảng xuống đất. Mấy con tôm đáng thương văng tung tóe, sàn bếp hệt như bản đồ.
Kỷ Tùy Châu không nói nhiều, kéo tay Doãn Ước qua rửa dưới vòi nước, anh muốn giáo huấn cô vài câu, lời đến bên miệng sắc mặt liền cứng đờ, lập tức nhíu mày.
Vừa rồi hành động kia đều là phản xạ có điều kiện, đến lúc này anh mới ý thức được, mình đã trúng kế của Doãn Ước.
Cô gái này tiến bộ thật, ngay cả anh cũng dám tính kế. Mà anh cũng sơ ý, thấy cô bị thương trong lòng liền rối loạn, làm không khí bây giờ thật xấu hổ.
Doãn Ước không biết phải nói gì, để mặc Kỷ Tùy Châu kéo tay cô rửa nước.
Rửa chốc lát Kỷ Tùy Châu đóng vòi lại, dẫn cô ra ngoài phòng khách ngồi, đi vào thư phòng cầm hộp thuốc đi ra, giúp cô bôi thuốc.
Tay Doãn Ước bị bỏng nhẹ, chỉ hơi đỏ lên thôi.
Bôi xong anh đặt hộp thuốc sang một bên, lại đi vào bếp tắt lửa. Nồi canh đã sôi, tôm trên sàn cũng bị anh giẫm phải vài con, làm chỗ nào cũng nhớp nháp.
Đêm nay nhất định là một đêm lung tung lộn xộn.
Không có canh, không có cơm, cũng không có bò xào ớt xanh, thứ duy nhất trong nhà có thể ăn, chính là một nồi cơm trắng.
Kỷ Tùy Châu bất đắc dĩ, chỉ có thể chìa tay ra với Doãn Ước.
– Gì vậy?
– Điện thoại.
– Sao lại dùng của em?
Kỷ Tùy Châu lại ném điện thoại của mình xuống bàn:
– Trong đó có phần mềm đặt cơm không?
Doãn Ước lấy điện thoại ra tìm tiệm ăn, lại hỏi Kỷ Tùy Châu muốn ăn gì.
– Tùy em.
Kỷ Tùy Châu bây giờ, ăn gì cũng vậy.
Doãn Ước liền tự mình làm chủ, gọi vài món ăn nhẹ. Trong lúc đó hai người gần như không nói chuyện với nhau, ai cũng không đề cập đến chuyện ánh mắt, như chuyện đó không hề tồn tại.
Thức ăn đã tới, lúc chuông vang lên Doãn Ước theo bản năng đứng dậy định đi mở, lại bị Kỷ Tùy Châu kéo lại.
– Em ngồi xuống, để anh.
Anh đi ra mở cửa nhận hàng, xách một túi đồ bày lên bàn, lại kéo Doãn Ước còn đang ngẩn ngơ đến ăn. Hai người ngồi sóng vai trên sô pha, mắt đều đổ dồn vào đồ ăn. Thỉnh thoảng có nhìn nhau nhưng rất nhanh dời đi, đến cuối cùng Kỷ Tùy Châu nói trước.
– Phải, mắt anh đã khỏe rồi- Anh dứt khoát bóc trần lớp cửa giấy này.
– Là chuyện khi nào?
– Hai hôm trước, lúc đầu chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ, hai hôm nay đã rõ hơn một chút.
– Vẫn chưa hồi phục hoàn toàn à?
– Không nhanh vậy đâu- Kỷ Tùy Châu cười nhạt- Hôm đó lúc bác sĩ nói em không có mặt, nhanh thôi sẽ khỏe lại hoàn toàn.
Doãn Ước cuối cùng cũng nhẹ nhõm, vẻ mặt căng thẳng cũng bắt đầu thả lỏng.
– Vậy anh gạt em làm gì?
– Anh gạt em cái gì?
– Rõ ràng mắt anh có thể thấy mà.
– Anh cũng không nói là không thấy mà.
Doãn Ước nghẹn lời, tức đến đập bàn:
– Vậy mà suốt ngày anh còn sai bảo em.
– Được, từ hôm nay trở đi đến lượt anh phục vụ em, em muốn sai bảo anh thế nào cũng được- Kỷ Tùy Châu chồm đến, giữ chặt tay cô.
Anh vừa nói vừa hôn lên môi đối phương. Tơ tình triền miên bóng đêm gợi cảm, quả nhiên là thời khắc tuyệt vời.
Đúng lúc này, cửa nhà bị người khác đẩy ra.
Ngoài mặt vẫn hợp tác khắng khít trong công ty như trước, nhưng tiếp xúc riêng tư đã không còn nữa. Trước kia một tuần ít nhất Bùi Nam cũng tìm Kỷ Tùy Châu uống rượu hai lần, hiện giờ mượn cớ phải chăm sóc sản phụ, ngay cả cửa nhà Kỷ Tùy Châu cũng không thèm đến.
Nửa tháng sau khi Kỷ Tùy Châu bị mù, anh ta chỉ đến bệnh viện thăm một lần duy nhất, sau đó đều liên hệ qua điện thoại. Đụng tới những văn kiện phải ký tên, đều là Diệp Hải Thần mang đến. Có vài lần Từ Tri Hoa cũng đến, vào thư phòng ngồi là mấy giờ liền. Chỉ duy nhất mỗi Bùi Nam, như thay đổi thành một người khác.
Cho dù là gọi điện, nội dung cũng chỉ xoay quanh công việc, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu về cuộc sống, rồi vội vàng kết thúc. Kỷ Tùy Châu có thể cảm giác được Bùi Nam là đang cố ý bảo trì khoảng cách với anh.
Càng tệ hơn chính là, thông qua Doãn Ước anh biết được, Bạch Lục đang chuẩn bị thủ tục ly hôn với Bùi Nam. Vốn cô ấy không có ý định này, sau khi trải qua sự kiện đó, dường như cô ấy đã nghĩ thông suốt rất nhiều. Mượn lời cô ấy mà nói, chia tay sẽ tốt cho cả hai. Bùi Nam không cần mỗi ngày thấp thỏm lo sợ không biết trong lòng vợ mình có người đàn ông nào khác không, mà cô ấy cũng không cần lo lắng đề phòng, sợ nói sai một câu lại phải rước họa đánh đập.
Kiểu yêu yêu hận hận này, thật sự không thích hợp với họ.
Nhưng cứ như vậy, quan hệ giữa Bùi Nam và Kỷ Tùy Châu lại càng nguội lạnh. Doãn Ước hỏi anh tính toán thế nào, Kỷ Tùy Châu nghĩ nghĩ, nói:
– Đợi họ ly hôn rồi tính.
Hiện tại anh tuyệt đối không thể can dự vào, cho dù sau khi ly hôn bị Bùi Nam tìm đánh một trận, cũng tốt hơn so với bây giờ chen vào hòa giải.
Chuyện tình cảm xưa nay người ngoài không tiện xen vào, bất luận là hợp hay tan, một khi tham dự vào đó, đều không có được chút lợi ích gì.
Doãn Ước cũng đồng ý với cách làm của anh, chỉ là trước mắt anh nghe nói công ty có nội gián, vô thức lại nghĩ đến Bùi Nam.
Kỷ Tùy Châu bặm môi không nói gì, anh không phải chưa từng nghi ngờ Bùi Nam. Nhưng ngoại trừ Bùi Nam, những người khác cũng không thấy vô tội là mấy. Diệp Hải Thần gần đây rất thân cận với anh, là người biết rất rõ quyết sách và ý tưởng của anh. Từ Tri Hoa lại luôn bất hòa với anh, nghe nói ở bên ngoài bà còn mở thêm một công ty đầu tư nhỏ, gần đây thường xuyên chạy qua đó.
Còn có phó tổng phụ trách rút thăm trong bữa tiệc cuối năm lần trước, con người ông ta trông thì hiền lành, thật sự rất nham hiểm. Lúc trước ông ta là cấp dưới của ba anh, sau đó xảy ra chút chuyện nên không thể tiếp tục làm chính trị nữa, đúng lúc Kỷ Tùy Châu mới thành lập Thịnh Thế nên rất cần nhân tài, liền chiêu mộ ông ta về.
Mấy năm nay anh tự thấy mình đối xử với ông ta không bạc, nhưng hình như vẫn không cảm thấy đủ. Lần trước trong lúc vô tình gặp ông ta cùng uống rượu với tổng giám đốc của Liên Chúng, nghĩ đến tâm tư của ông ta không yên phận lắm đâu.
Sau khi liệt kê ra những người này, Kỷ Tùy Châu nhất thời không có biện pháp đưa ra phán đoán cuối cùng. Nhưng anh không muốn để việc này ảnh hưởng đến Doãn Ước, cô chẳng hiểu gì về kinh doanh, nói với cô sẽ chỉ hại cô buổi tối ngủ không yên thôi.
Anh mượn chuyện bữa tối, liền đổi đề tài.
Vào bữa tối, dì Mã phụ trách bếp núc không cẩn thận bị bỏng. Doãn Ước thấy vết bỏng khá nghiêm trọng, lập tức gọi dì Trương đi cùng dì Mã đến bệnh viện. Người làm vườn, lão Tiết, bình thường không ngủ lại đây, tối nay lại có chút chuyện, nên đã về sớm nửa tiếng.
Trong nhà mau chóng chỉ còn lại hai người là Kỷ Tùy Châu và Doãn Ước.
Thức ăn chỉ mới làm được một nửa. Cơm nấu xong rồi, còn có một chảo đậu tây xào. Dì Mã là lúc đang nấu canh không cẩn thận bị nước canh làm bỏng. Trên tấm thớt trong nhà bếp còn tảng thịt bỏ mới xử lý được một nửa, tôm nướng phô mai bên cạnh mới mở ra, còn chưa kịp nêm gia vị.
Kỷ Tùy Châu nghe Doãn Ước báo lại tình hình xong, bảo cô đừng động vào thứ gì hết, định gọi điện thoạt đặt món. Doãn Ước không hào phóng như anh, cảm thấy như vậy rất lãng phí, liền quyết định đích thân tiếp nhận cục diện rối rắm này.
Kỷ Tùy Châu cũng không phản đối, tựa vào cửa phòng bếp trò chuyện đôi câu với cô. Doãn Ước đặt nồi canh lên bếp lần nữa, quay đầu lại liếc nhìn Kỷ Tùy Châu:
– Có cần cấp ghế cho anh luôn không?
Lại xem anh là người già yếu rồi, Kỷ Tùy Châu không giận, còn gật đầu nói:
– Vậy phiền em. Em vất vả như vậy, sau này anh nhất định sẽ báo đáp thật tốt.
Mấy chữ cuối cùng nghe có vẻ nặng, nghe đến Doãn Ước run rẩy, mau chóng sửa miệng:
– Không cần, em cảm thấy anh đứng trông rất đẹp trai. Anh còn trẻ, đứng nhiều một chút mới có lợi cho sức khỏe.
Trong cổ họng Kỷ Tùy Châu bật ra vài tiếng cười châm biếm, bỏ qua chuyện này không đề cập đến nữa.
Doãn Ước bắt đầu suy nghĩ xem phải nấu tôm thế nào. Từ lúc dì Mã đến chiếm giữ nhà bếp này, cô không vào đây lần nào nữa, cũng không có cơ hội lĩnh giáo một trong những tinh túy của dì. Cũng may cô có điện thoại, bây giờ đang mở ứng dụng nấu nướng, chiếu theo công thức của người khác nêm nếm tỉ lệ nước sốt.
Món này thật sự không khó, điều chỉnh gia vị tốt, cũng sẽ không quá khó ăn.
Sau khi nêm nếm xong mới bắt đầu đem nướng, Doãn Ước đụng tới lò nướng nhà Kỷ Tùy Châu lại bắt đầu thấy khó khăn. Nhà cô cũng có lò nướng, nhưng không cao cấp và phức tạp thế này, bảng điều khiển thật lớn chui vào mắt, cô thử cả buổi cũng không khởi động được.
Bất đắc dĩ chỉ có thể nhờ Kỷ Tùy Châu giúp đỡ.
– Anh có biết lò này dùng thế nào…- Nói được một nữa cô lại nghĩ tới- Quên đi, hỏi anh cũng vô ích.
Anh không nhìn thấy gì, hơn nữa Doãn Ước vô cùng hoài nghi anh có từng dùng qua lò nướng này chưa? Bởi vì cô nhớ từng nghe dì Mã đề cập qua, đa số vật dụng trong nhà bếp đều như mới, không hề có dấu vết đã qua sử dụng.
– Tay phải dời xuống một tấc, có cái nút màu trắng, nhấn giữ ba giây là được.
Doãn Ước thử làm theo lời anh nói, màn hình lập tức sáng lên. Cô vừa định khen đối phương tuyệt vời, đột nhiên thấy có gì đó sai sai.
Anh nói câu này giống như tận mắt nhìn thấy, dời xuống một tấc hay hai tấc, anh của hiện giờ sao có thể biết được?
Kỷ Tùy Châu vẻ mặt bình tĩnh:
– Lúc bắt đầu em sẽ đặt tay lên cạnh lò, muốn tìm ở đó đúng không?
Doãn Ước gật đầu, đây là cách làm người bình thường sẽ chọn. Thông thường mấy công tắc bí mật, đều có thể trang bị ngay cạnh lò mà. Lời giải thích của Kỷ Tùy Châu nghe có vẻ hợp lý, thế nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
Thực tế thì, ý nghĩ kỳ lạ này không phải lần đầu tiên xuất hiện trong đầu.
Hai hôm trước cô cùng Kỷ Tùy Châu đến bệnh kiểm tra thường lệ, lúc ấy bởi vì phải nhận điện thoại nên không ở trong văn phòng nghe bác sĩ nói tình hình thế nào. Sau khi nói điện thoại xong quay lại thì thấy Kỷ Tùy Châu đã đi ra, cô hỏi anh kết quả thế nào, đối phương nói với cô cũng như vậy.
– Bác sĩ nói không tệ, thị lực hồi phục lại chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Nhưng rốt cuộc đến bao giờ mới hồi phục thị lực, thì không biết chính xác. Sớm muộn? Phạm vi này thật sự quá lớn. Nhanh thì một hai ngày, chậm thì một hai năm, Doãn Ước cảm thấy đây hoàn toàn là mấy lời sáo rỗng.
Cô lại không thoát được.
Cô chưa nói gì, theo chỉ dẫn của Kỷ Tùy Châu khởi động lò nướng. Trong lúc chờ đợi cô bắt đầu xử lý thịt bò trước mặt.
Nhìn thớ thịt rõ ràng, chất thịt hẳn rất non mềm, dì Mã vốn định bít tết cho họ ăn. Nhưng Doãn Ước không thích ăn bít tết lắm, nên thái nhỏ hết toàn bộ. Cô mở tủ lạnh, phát hiện có mấy quả ớt xanh, lấy ra đặt sang một bên.
– Kỷ Tùy Châu, tối nay chúng ta ăn bò xào ớt xanh nha.
– Anh nghĩ dì Mã mà biết, chắc sẽ khóc thét- Kỷ Tùy Châu không phản đối, chỉ im lặng một lát rồi nói.
Đây là thịt bò anh nhờ bạn gửi bằng đường hàng không từ nước ngoài về, một tảng nhỏ xíu đã gần năm con số. Dì Mã làm việc lâu năm cho nhà họ Kỷ, ánh mắt rất tinh tường. Tối nay vốn định lấy nó làm món chính, kết quả rơi vào trong tay Doãn Ước, bị thái nhỏ ra, nêm chút rượu và vài hạt tiêu vào cho xong.
Dù là ai đi nữa cũng sẽ cảm thấy phí của trời.
Nhưng Kỷ Tùy Châu không quan tâm, Doãn Ước thích là được. Chỉ là miếng thịt thôi mà, nhai nát nuốt vào trong bụng đều như nhau cả thôi.
Đôi lúc ăn gì không quan trọng, bà xã thích mới là quan trọng nhất.
Doãn Ước xào bò với ớt xanh rất sở trường, cắt nguyên liệu ra xong liền chuẩn bị đun dầu. Kết quả Kỷ Tùy Châu lại nhắc nhở cô:
– Món tôm của em sốt ruột lắm rồi kìa.
Doãn Ước lúc này mới nhớ đến lò nướng đang đợi cô. Lúc cô mở cửa lò ra, một luồng hơi nóng ập thẳng vào mặt.
Quá sức nóng…
Sau khi cảm giác được hơi nóng trên mặt, Doãn Ước không biết bị gì, ma xui quỷ khiến nảy ra một chủ ý. Cô dùng tay không lấy khay nướng, âm thầm cắn răng, nhẹ nhàng đè thấp tay, mu bàn tay chạm vào thanh nướng một chút.
Một chút đau đó khiến cô run rẩy, cô không nhịn được kêu lên. Người đứng ở cửa mau chóng vọt tới trước mặt cô, túm lấy tay cô kéo ra khỏi lò nướng.
Dùng sức quá mạnh, khay nướng cũng bị lôi ra theo, rơi xoảng xuống đất. Mấy con tôm đáng thương văng tung tóe, sàn bếp hệt như bản đồ.
Kỷ Tùy Châu không nói nhiều, kéo tay Doãn Ước qua rửa dưới vòi nước, anh muốn giáo huấn cô vài câu, lời đến bên miệng sắc mặt liền cứng đờ, lập tức nhíu mày.
Vừa rồi hành động kia đều là phản xạ có điều kiện, đến lúc này anh mới ý thức được, mình đã trúng kế của Doãn Ước.
Cô gái này tiến bộ thật, ngay cả anh cũng dám tính kế. Mà anh cũng sơ ý, thấy cô bị thương trong lòng liền rối loạn, làm không khí bây giờ thật xấu hổ.
Doãn Ước không biết phải nói gì, để mặc Kỷ Tùy Châu kéo tay cô rửa nước.
Rửa chốc lát Kỷ Tùy Châu đóng vòi lại, dẫn cô ra ngoài phòng khách ngồi, đi vào thư phòng cầm hộp thuốc đi ra, giúp cô bôi thuốc.
Tay Doãn Ước bị bỏng nhẹ, chỉ hơi đỏ lên thôi.
Bôi xong anh đặt hộp thuốc sang một bên, lại đi vào bếp tắt lửa. Nồi canh đã sôi, tôm trên sàn cũng bị anh giẫm phải vài con, làm chỗ nào cũng nhớp nháp.
Đêm nay nhất định là một đêm lung tung lộn xộn.
Không có canh, không có cơm, cũng không có bò xào ớt xanh, thứ duy nhất trong nhà có thể ăn, chính là một nồi cơm trắng.
Kỷ Tùy Châu bất đắc dĩ, chỉ có thể chìa tay ra với Doãn Ước.
– Gì vậy?
– Điện thoại.
– Sao lại dùng của em?
Kỷ Tùy Châu lại ném điện thoại của mình xuống bàn:
– Trong đó có phần mềm đặt cơm không?
Doãn Ước lấy điện thoại ra tìm tiệm ăn, lại hỏi Kỷ Tùy Châu muốn ăn gì.
– Tùy em.
Kỷ Tùy Châu bây giờ, ăn gì cũng vậy.
Doãn Ước liền tự mình làm chủ, gọi vài món ăn nhẹ. Trong lúc đó hai người gần như không nói chuyện với nhau, ai cũng không đề cập đến chuyện ánh mắt, như chuyện đó không hề tồn tại.
Thức ăn đã tới, lúc chuông vang lên Doãn Ước theo bản năng đứng dậy định đi mở, lại bị Kỷ Tùy Châu kéo lại.
– Em ngồi xuống, để anh.
Anh đi ra mở cửa nhận hàng, xách một túi đồ bày lên bàn, lại kéo Doãn Ước còn đang ngẩn ngơ đến ăn. Hai người ngồi sóng vai trên sô pha, mắt đều đổ dồn vào đồ ăn. Thỉnh thoảng có nhìn nhau nhưng rất nhanh dời đi, đến cuối cùng Kỷ Tùy Châu nói trước.
– Phải, mắt anh đã khỏe rồi- Anh dứt khoát bóc trần lớp cửa giấy này.
– Là chuyện khi nào?
– Hai hôm trước, lúc đầu chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ, hai hôm nay đã rõ hơn một chút.
– Vẫn chưa hồi phục hoàn toàn à?
– Không nhanh vậy đâu- Kỷ Tùy Châu cười nhạt- Hôm đó lúc bác sĩ nói em không có mặt, nhanh thôi sẽ khỏe lại hoàn toàn.
Doãn Ước cuối cùng cũng nhẹ nhõm, vẻ mặt căng thẳng cũng bắt đầu thả lỏng.
– Vậy anh gạt em làm gì?
– Anh gạt em cái gì?
– Rõ ràng mắt anh có thể thấy mà.
– Anh cũng không nói là không thấy mà.
Doãn Ước nghẹn lời, tức đến đập bàn:
– Vậy mà suốt ngày anh còn sai bảo em.
– Được, từ hôm nay trở đi đến lượt anh phục vụ em, em muốn sai bảo anh thế nào cũng được- Kỷ Tùy Châu chồm đến, giữ chặt tay cô.
Anh vừa nói vừa hôn lên môi đối phương. Tơ tình triền miên bóng đêm gợi cảm, quả nhiên là thời khắc tuyệt vời.
Đúng lúc này, cửa nhà bị người khác đẩy ra.