Doãn Hàm không nói lời nào, trong tay vẫn nghịch điều khiển từ xa.
Doãn Ước thấy anh không trả lời, liền hỏi lại lần nữa. Doãn Hàm dứt khoát bật ti vi, chuyển kênh một loại rồi dừng lại ở kênh âm nhạc. Bên trong là một ca sĩ da đen đang hát, không khí khá sinh động. Nhưng Doãn Ước một câu không nghe vào, giật lấy điều khiển trong tay anh, tắt ti vi.
Doãn Hàm đành chịu, như một đứa trẻ nhìn Doãn Ước. Trong giây phút đó Doãn Ước đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Lúc nào nó cũng rất tỉnh táo.
– Doãn Hàm, dạo này em có uống thuốc không?
– Chị mong em uống thuốc à, chị cảm thấy em trai chị biến thành kẻ ngốc mới tốt à?
Doãn Ước muốn đưa tay chạm vào mặt anh, nhưng đưa được một nửa lại rụt về, kinh ngạc nhìn anh:
– Sao vậy được, nhiều chuyên gia làm kiểm tra cho em, chẳng lẽ họ đều khám nhầm?
– Em cũng không nói em không có bệnh.
– Rốt cuộc là chuyện gì!
Doãn Hàm biếng nhác dựa vào sô pha, như vậy rất có khí thế, hoàn toàn khác hẳn vẻ im lặng thanh tú của anh lúc trước. Doãn Ước thấy được hai chữ khí phách toát ra từ người anh. Dường như rất giống với anh khi dẫn đầu đánh boss trong trò chơi khi nãy.
Anh thở dài, mang theo mấy phần tinh nghịch trong giọng nói:
– Nếu em không diên, sao có thể ra khỏi nhà tù kia. Chị, chị chắc cảm thấy may mắn khi em bị điên, nhưng mà điên không đủ triệt để.
Doãn Ước cẩn thận tiêu hóa những lời này của anh, lại nghĩ đến nhiều chuyện xảy ra lúc trước. Cô cảm thấy có lẽ người điên chính là bản thân cô cũng không chừng.
– Trạng thái tinh thần của em có một thời gian không được tốt, họ cho em uống thuốc em liền uống. Loại thuốc này nói trắng ra là uống vào cũng không khiến người ta khỏe hơn được, nhiều nhất chỉ khiến người ta lặng lẽ hơn thôi. Em rất phối hợp, cũng rất ngoan ngoãn, họ liền cảm thấy bệnh em đã thuyên giảm được một chút, nên kê thuốc cho em ngày càng ít đi. Em liền khỏe hơn một chút, thuốc cứ ngày càng ít dần. Cuối cùng như chị thấy vậy đó, em thành công thoát khỏi nơi quỷ quái kia, được trở về nhà.
– Vậy lúc đầu có chuyện gì, khi đó tại sao em lại tự tử?
– Nếu chị đã gặp Mạnh Bân rồi, mấy lời em nhờ cậu ta truyện đạt chắc chị cũng đã biết. Chỉ là Phương Thành Tựu, hắn hy vọng em mãi mãi ở trong tù, ít nhất là phải ở một nơi bị người khác canh giữ. Cho nên em chỉ có thể giả bộ điên rồi tự tử, đấy là biện pháp duy nhất để em thoát khỏi vòng lao lý. May mà có Kỷ Tùy Châu, con người anh ta cũng không quá kém cỏi.
– Nhưng em không thích anh ấy, đúng không?
– Khoan nói thích hay ghét đã. Trước kia anh ta tổn thương chị, em rất hận anh ta. Nhưng hiện tại có anh ta ở bên cạnh bảo vệ chị, em lại rất yên tâm. Chị, chị có biết nếu không có Kỷ Tùy Châu, chị sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm không?
Doãn Ước mù tịt chẳng hiểu gì, cô vẫn cảm thấy bản thân sống rất bình yên, không ngờ trong miệng em trai, lại biến thành bộ dạng đó.
– Không có Kỷ Tùy Châu, hiện giờ chị sống hay chết cũng không biết. Phương Thành Tựu là một thằng khốn nạn xấu xa.
Doãn Hàm sắc mặt thay đổi, nắm chặt tay đấm mạnh xuống bàn, tiếng động kia rất lớn, gần như đấm vỡ mặt kính trên bàn.
Doãn Ước đau lòng không thôi, mau chóng kéo tay anh đến:
– Làm gì ra tay mạnh vậy.
– Chị, chị có biết mấy năm nay em sống như thế nào không? Em không sợ gánh tội, cũng không sợ ngồi tù, em chỉ lo cho chị. Phương Thành Tựu còn sống ngày nào, em sẽ lo lắng thêm ngày đó.
– Cho nên năm đó Tùy Ý…
Doãn Ước phát hiện giọng nói của mình đang run rẩy, ánh mắt Doãn Hàm nhìn cô sâu thẳm vô cùng, trầm ổn vượt qua số tuổi của anh. Anh gật đầu, nhẹ như mây bay gió thổi.
– Là hắn, năm đó chính là hắn.
– Vậy tại sao em không nói ra chân tướng?
– Chị còn ở bên ngoài, làm sao em dám nói. Quan hệ của chị và hắn gần gũi như vậy, hắn muốn ra tay với chị sẽ rất dễ dàng. Em duỗi tay không được với tay cũng không tới, ngoại trừ gánh tội thay hắn thì chẳng còn cách nào khác. Nhiều năm trôi qua em không mở miệng nói gì, chính là không muốn để lộ chuyện này. Em sợ em mà hé miệng, sẽ không nhịn được nói ra chân tướng. Một khi nói ra rồi, tình cảnh của chị sẽ vô cùng nguy hiểm.
Doãn Ước nhớ tới khuôn mặt vô cùng nhiệt tình của Phương Thành Tựu, không thể liên hệ với khuôn mặt và lòng dạ bẩn thỉu bỉ ổi kia.
Cô nắm thật chặt tay Doãn Hàm, từ từ cúi thấp đầu xuống. Cô muốn kiềm nước mắt không để nó chảy ra, chỉ là làm không được. Giọt lệ thứ nhất như hạt mưa trượt dài trên mặt, khiến lòng cô bất chợt lạnh lẽo. Cô bắt đầu nức nở, dù cắn môi chặt thế nào cũng không khống chế được tiếng thút thít phát ra từ miệng mình.
– Xin lỗi em, đều là chị không tốt.
– Không, không phải chị không tốt, mà chính em là người không tốt. Nếu năm đó không phải em có ý đồ xấu với Tùy Ý, nếu ngày hôm đó em không đi đến chỗ trọ tìm cô ấy, chuyện này sẽ không thành ra như vậy. Em bị trừng phạt là đúng tội.
Lúc Doãn Hàm nhắc đến chuyện này, rõ ràng không còn khí thế của lúc nãy nữa, toàn thân như yếu đuối bất lực. Anh rút khăn lau nước mắt giúp Doãn Ước, còn mình thì nhíu chặt mày, không cho nước mắt chảy xuống.
Anh thế này khiến Doãn Ước nhìn mà đau lòng, ôm cô anh, cuối cùng nước mắt trào ra.
Lâu lắm rồi, họ khổ sở hơn bất kỳ ai khác, cho dù em trai ở trong tù, chị gái ở bên ngoài, thì trong lòng họ luôn có vết thương như vậy, không muốn ai chạm vào cũng không thể tiết lộ ra.
Em trai quay về nhà lâu như vậy, Doãn Ước vẫn không có can đảm nhắc đến chuyện năm đó với anh, chỉ là sợ một khi bóc lớp mài đóng trên vết thương thì sẽ để lộ một mặt máu chảy đầm đìa. Không thể ngờ được một mặt đó lại hung tợn và bất ngờ đến thế.
Hai chị em ôm nhau cùng xoa dịu vết thương lòng cho nhau thật lâu, mãi cho đến khi dì giúp việc mở cửa đi vào, nhìn họ một cách kỳ quái, hai người mới đứng lên, đi vào phòng của Doãn Hàm.
Doãn Ước cố nén nước mắt, ép em trai phải kể rõ toàn bộ sự việc năm đó một lần cho cô nghe. Vì thế vụ án mưu sát kia, cuối cùng cũng được phơi bày ra trước mặt cô.
Năm đó, Doãn Hàm thích Tùy Ý, chuyện này ai cũng biết. Anh cũng không e dè, tối hôm đó tự học, anh không biết tại sao lại đến quán bia, uống xong ra về có hơi say, thứ cảm giác mông lung trong lòng này cũng trở nên ngày càng mãnh liệt hơn.
Anh muốn đi tìm Tùy Ý, muốn thổ lộ tấm lòng mình, có lẽ còn muốn làm chút chuyện khác người nữa. Nhưng ai cũng không ngờ, chuyện này đến cuối cùng lại ra nông nỗi như vậy.
Khi đó Tùy Ý còn nhỏ, xinh đẹp lại là con gái nhà giàu, bên cạnh luôn có rất nhiều người theo đuổi. Doãn Hàm ở trong mắt cô chẳng có gì đặc biệt, nhiều nhất chính là mặt mũi thư sinh, là sinh viên ngoan thành tích tốt hơn người khác một chút mà thôi. Cô không có ý gì khi anh theo đuổi cô, cũng không ngờ rằng anh sẽ mượn rượu để đến gõ cửa phòng mình.
Con trai vào tuổi dậy thì đều có quá trình kích động như thế, Doãn Hàm to gan đến tỏ tình với Tùy Ý, thứ nhận được lại là lời từ chối thẳng thừng. Anh vốn nên xoay người đi về, đúng lúc chất cồn trong người lại khiến anh chợt mất đi năng lực tự điều khiển bản thân.
Anh đẩy cửa đi vào căn phòng trọ của Tùy Ý, sau đó làm thêm gì nữa thì anh không nhớ rõ. Nhưng anh là con trai, ngẫm lại cũng biết chắc chắn chính là chuyện đó, ôm ấp hôn hít, lại bị đối phương đẩy ra.
Anh còn nhớ sau đó họ đã cãi nhau, anh nhất thời không khống chế được cảm xúc liền đẩy ngã Tùy Ý, đối phương va vào tường, lập tức bất tỉnh.
Doãn Hàm luống cuống, bế cô lên định chạy ra ngoài, muốn đưa cô đến bệnh viện. Nhưng vừa đến cửa lại bị một người chặn lại, Phương Thành Tựu đứng chắn trước cửa không cho anh đi.
– Hắn muốn em giết Tùy Ý.
– Tại sao?
– Hắn cảm thấy Tùy Ý trêu ong ghẹo bướm, quen cùng lúc nhiều bạn trai. Cô ấy không để ý đến em, lại nhận khăn lụa em tặng. Hắn chán ghét loại con gái như thế, cảm thấy hạng người đó cần nhận được bài học đích đáng.
– Vậy cũng không cần giết người mà.
– Con người hắn rất cực đoạn, chị, chị tiếp xúc với hắn được một thời gian, không cảm thấy tâm lý hắn biến thái à?
Doãn Ước lắc đầu. Trước khi sự kiện bắt cóc xảy ra, cô vẫn cảm thấy Phương Thành Tựu là thanh niên ba tốt. Nhìn hắn giao du với Mỹ Hi, quả thật ngọt tận xương tủy. Ai có thể ngờ một người như vậy lại có một mặt kinh khủng khiếp, hắn học tâm lý học rốt cuộc là để chữa bệnh cứu người, hay là tâm lý bản thân dị dạng, muốn mượn chuyện này đẩy mức độ biến thái của hắn lên đến cực hạn?
Nếu hắn giống như lời nói của Doãn Hàm, vậy Triệu Sương và Hà Mỹ Hi…
Nỗi tuyệt vọng sâu sắc bao trùm lấy Doãn Ước, cô không muốn chỉ dừng ở đây, tiếp tục hỏi em trai tình hình đêm đó:
– Vậy sau đó thì sao, em nghe lời hắn?
– Em không có, em không giết Tùy Ý, em cũng không có bản lĩnh giết cô ấy. Em cãi nhau với hắn, sau đó em bị hắn đánh ngất, lúc tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Em nằm trong căn phòng đổ nát ở một vùng ngoại ô nào đó, trên đầu có một tờ báo. Trong tờ báo có đưa tin về vụ án của Tùy Ý, không quá tỉ mỉ, thậm chí thay đổi danh tính và không đề tên trường học cụ thể. Nhưng em biết, đó nhất định là Tùy Ý. Em sợ hãi, em cảm thấy mình đã hại cô ấy, lúc đó em chỉ có một con đường, chính là trốn chạy!
– Tại sao không nói rõ chuyện này ra?
– Ban đầu là không dám, sợ cảnh sát nghi ngờ em. Sau đó em ở bên ngoài lẩn trốn xem ti vi xem báo chí, phát hiện bọn họ quả thật đã đổ mọi chuyện lên đầu em, em lại càng không dám quay về. Năm năm lẩn trốn truy nã em thường nghĩ, nếu tối hôm đó không đến tìm Tùy Ý thì tốt rồi. Tất cả đều là lỗi của em.
Lời anh nói cũng khá hợp lý, Doãn Ước không thể bác bỏ. Trong chuyện này Doãn Hàm tuyệt đối có lỗi, mặc dù không làm đến chết người, nhưng bởi vì nó mất lý trí mới để người ta giành được cơ hội, Tùy Ý mới gặp phải tai nạn này. Vì thế nó đã trả giá năm năm trong lao tù, oan uổng sao?
E rằng trong lòng mỗi người đều có một đáp án.
Nhưng tên khốn nạn Phương Thành Tựu kia, làm ra chuyện thế này lại có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thuận buồm xuôi gió sống yên ổn như thế. Khi Tùy Ý nằm hôn mê trong bệnh viện hắn làm, trong lòng hắn có kích động gì không, hay bởi vì thế mà đắc ý vô cùng, nhìn Tùy Ý giống như thưởng thức tác phẩm của mình.
Vĩnh viễn đừng đánh giá quá thấp một người có tâm lý biến thái, Doãn Ước cảm thấy hắn chính là như vậy, hoàn toàn không có khả năng vận dụng suy luận theo lẽ thường như người khác. Hắn không phải người bình thường nên sẽ không có tâm lý hổ thẹn, cũng sẽ không cảm thấy áy náy.
Phán hắn tù chung thân, hình như quá hời cho hắn rồi. Nhưng nếu thật sự phán hắn tử hình, còn có ý nghĩa sao? Chính hắn còn muốn tự sát, có lẽ hắn hoàn toàn không quan tâm sống chết nữa rồi.
Doãn Ước chụp lấy tay của em trai, vẻ mặt nghiêm túc:
– Chị hỏi em, hung khí Phương Thành Tựu dùng để tự sát, là em đưa cho hắn à?
– Em rất muốn hắn chết đi- Nói xong, khóe miệng Doãn Hàm bật ra nụ cười lạnh lẽo- Nhưng em không có bản lĩnh đó. Theo suy đoán những gì em biết về hắn, thuốc là của hắn, từ lâu hắn đã có ý định tự sát. Em không biết có phải lời nói em nhờ Mạnh Bân truyền đạt lại, đã để hắn cảm thấy cơ hội tới rồi hay không. Cũng có thể chỉ là trùng hợp, hắn vốn định tự sát vào ngày hôm đó.
Ngày Phương Thành Tựu có được hung khí chắc chắn không lâu, có lẽ chính là cùng ngày đó mới có. Dù sao trong trại giam canh giữ nghiêm ngặt, cho dù có sơ hở, cũng không thể để hắn tự do bảo quản vật nguy hiểm như vậy trong nhiều ngày thế được.
– Đằng sau chuyện này nhất định là có người đang giúp hắn, hoặc hại hắn?
Doãn Ước cảm thấy em trai nói rất có lý, nhưng họ không phân tích được ra nguyên nhân do đâu. Cho nên tối hôm đó, cô đã nói chuyện này với Kỷ Tùy Châu.
Kỷ Tùy Châu im lặng nghe cô kể, trầm tư một lúc lâu mới nói:
– Phương Thành Tựu suýt nữa đã giết em gái anh, chuyện này có đúng không?
Doãn Ước không biết nói thế nào, không biết vì sao, cô đột nhiên lại nhớ đến Giang Thái, nhớ đến những lời hắn từng nói.
Không lẽ hắn biết được gì đó?
Doãn Ước thấy anh không trả lời, liền hỏi lại lần nữa. Doãn Hàm dứt khoát bật ti vi, chuyển kênh một loại rồi dừng lại ở kênh âm nhạc. Bên trong là một ca sĩ da đen đang hát, không khí khá sinh động. Nhưng Doãn Ước một câu không nghe vào, giật lấy điều khiển trong tay anh, tắt ti vi.
Doãn Hàm đành chịu, như một đứa trẻ nhìn Doãn Ước. Trong giây phút đó Doãn Ước đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Lúc nào nó cũng rất tỉnh táo.
– Doãn Hàm, dạo này em có uống thuốc không?
– Chị mong em uống thuốc à, chị cảm thấy em trai chị biến thành kẻ ngốc mới tốt à?
Doãn Ước muốn đưa tay chạm vào mặt anh, nhưng đưa được một nửa lại rụt về, kinh ngạc nhìn anh:
– Sao vậy được, nhiều chuyên gia làm kiểm tra cho em, chẳng lẽ họ đều khám nhầm?
– Em cũng không nói em không có bệnh.
– Rốt cuộc là chuyện gì!
Doãn Hàm biếng nhác dựa vào sô pha, như vậy rất có khí thế, hoàn toàn khác hẳn vẻ im lặng thanh tú của anh lúc trước. Doãn Ước thấy được hai chữ khí phách toát ra từ người anh. Dường như rất giống với anh khi dẫn đầu đánh boss trong trò chơi khi nãy.
Anh thở dài, mang theo mấy phần tinh nghịch trong giọng nói:
– Nếu em không diên, sao có thể ra khỏi nhà tù kia. Chị, chị chắc cảm thấy may mắn khi em bị điên, nhưng mà điên không đủ triệt để.
Doãn Ước cẩn thận tiêu hóa những lời này của anh, lại nghĩ đến nhiều chuyện xảy ra lúc trước. Cô cảm thấy có lẽ người điên chính là bản thân cô cũng không chừng.
– Trạng thái tinh thần của em có một thời gian không được tốt, họ cho em uống thuốc em liền uống. Loại thuốc này nói trắng ra là uống vào cũng không khiến người ta khỏe hơn được, nhiều nhất chỉ khiến người ta lặng lẽ hơn thôi. Em rất phối hợp, cũng rất ngoan ngoãn, họ liền cảm thấy bệnh em đã thuyên giảm được một chút, nên kê thuốc cho em ngày càng ít đi. Em liền khỏe hơn một chút, thuốc cứ ngày càng ít dần. Cuối cùng như chị thấy vậy đó, em thành công thoát khỏi nơi quỷ quái kia, được trở về nhà.
– Vậy lúc đầu có chuyện gì, khi đó tại sao em lại tự tử?
– Nếu chị đã gặp Mạnh Bân rồi, mấy lời em nhờ cậu ta truyện đạt chắc chị cũng đã biết. Chỉ là Phương Thành Tựu, hắn hy vọng em mãi mãi ở trong tù, ít nhất là phải ở một nơi bị người khác canh giữ. Cho nên em chỉ có thể giả bộ điên rồi tự tử, đấy là biện pháp duy nhất để em thoát khỏi vòng lao lý. May mà có Kỷ Tùy Châu, con người anh ta cũng không quá kém cỏi.
– Nhưng em không thích anh ấy, đúng không?
– Khoan nói thích hay ghét đã. Trước kia anh ta tổn thương chị, em rất hận anh ta. Nhưng hiện tại có anh ta ở bên cạnh bảo vệ chị, em lại rất yên tâm. Chị, chị có biết nếu không có Kỷ Tùy Châu, chị sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm không?
Doãn Ước mù tịt chẳng hiểu gì, cô vẫn cảm thấy bản thân sống rất bình yên, không ngờ trong miệng em trai, lại biến thành bộ dạng đó.
– Không có Kỷ Tùy Châu, hiện giờ chị sống hay chết cũng không biết. Phương Thành Tựu là một thằng khốn nạn xấu xa.
Doãn Hàm sắc mặt thay đổi, nắm chặt tay đấm mạnh xuống bàn, tiếng động kia rất lớn, gần như đấm vỡ mặt kính trên bàn.
Doãn Ước đau lòng không thôi, mau chóng kéo tay anh đến:
– Làm gì ra tay mạnh vậy.
– Chị, chị có biết mấy năm nay em sống như thế nào không? Em không sợ gánh tội, cũng không sợ ngồi tù, em chỉ lo cho chị. Phương Thành Tựu còn sống ngày nào, em sẽ lo lắng thêm ngày đó.
– Cho nên năm đó Tùy Ý…
Doãn Ước phát hiện giọng nói của mình đang run rẩy, ánh mắt Doãn Hàm nhìn cô sâu thẳm vô cùng, trầm ổn vượt qua số tuổi của anh. Anh gật đầu, nhẹ như mây bay gió thổi.
– Là hắn, năm đó chính là hắn.
– Vậy tại sao em không nói ra chân tướng?
– Chị còn ở bên ngoài, làm sao em dám nói. Quan hệ của chị và hắn gần gũi như vậy, hắn muốn ra tay với chị sẽ rất dễ dàng. Em duỗi tay không được với tay cũng không tới, ngoại trừ gánh tội thay hắn thì chẳng còn cách nào khác. Nhiều năm trôi qua em không mở miệng nói gì, chính là không muốn để lộ chuyện này. Em sợ em mà hé miệng, sẽ không nhịn được nói ra chân tướng. Một khi nói ra rồi, tình cảnh của chị sẽ vô cùng nguy hiểm.
Doãn Ước nhớ tới khuôn mặt vô cùng nhiệt tình của Phương Thành Tựu, không thể liên hệ với khuôn mặt và lòng dạ bẩn thỉu bỉ ổi kia.
Cô nắm thật chặt tay Doãn Hàm, từ từ cúi thấp đầu xuống. Cô muốn kiềm nước mắt không để nó chảy ra, chỉ là làm không được. Giọt lệ thứ nhất như hạt mưa trượt dài trên mặt, khiến lòng cô bất chợt lạnh lẽo. Cô bắt đầu nức nở, dù cắn môi chặt thế nào cũng không khống chế được tiếng thút thít phát ra từ miệng mình.
– Xin lỗi em, đều là chị không tốt.
– Không, không phải chị không tốt, mà chính em là người không tốt. Nếu năm đó không phải em có ý đồ xấu với Tùy Ý, nếu ngày hôm đó em không đi đến chỗ trọ tìm cô ấy, chuyện này sẽ không thành ra như vậy. Em bị trừng phạt là đúng tội.
Lúc Doãn Hàm nhắc đến chuyện này, rõ ràng không còn khí thế của lúc nãy nữa, toàn thân như yếu đuối bất lực. Anh rút khăn lau nước mắt giúp Doãn Ước, còn mình thì nhíu chặt mày, không cho nước mắt chảy xuống.
Anh thế này khiến Doãn Ước nhìn mà đau lòng, ôm cô anh, cuối cùng nước mắt trào ra.
Lâu lắm rồi, họ khổ sở hơn bất kỳ ai khác, cho dù em trai ở trong tù, chị gái ở bên ngoài, thì trong lòng họ luôn có vết thương như vậy, không muốn ai chạm vào cũng không thể tiết lộ ra.
Em trai quay về nhà lâu như vậy, Doãn Ước vẫn không có can đảm nhắc đến chuyện năm đó với anh, chỉ là sợ một khi bóc lớp mài đóng trên vết thương thì sẽ để lộ một mặt máu chảy đầm đìa. Không thể ngờ được một mặt đó lại hung tợn và bất ngờ đến thế.
Hai chị em ôm nhau cùng xoa dịu vết thương lòng cho nhau thật lâu, mãi cho đến khi dì giúp việc mở cửa đi vào, nhìn họ một cách kỳ quái, hai người mới đứng lên, đi vào phòng của Doãn Hàm.
Doãn Ước cố nén nước mắt, ép em trai phải kể rõ toàn bộ sự việc năm đó một lần cho cô nghe. Vì thế vụ án mưu sát kia, cuối cùng cũng được phơi bày ra trước mặt cô.
Năm đó, Doãn Hàm thích Tùy Ý, chuyện này ai cũng biết. Anh cũng không e dè, tối hôm đó tự học, anh không biết tại sao lại đến quán bia, uống xong ra về có hơi say, thứ cảm giác mông lung trong lòng này cũng trở nên ngày càng mãnh liệt hơn.
Anh muốn đi tìm Tùy Ý, muốn thổ lộ tấm lòng mình, có lẽ còn muốn làm chút chuyện khác người nữa. Nhưng ai cũng không ngờ, chuyện này đến cuối cùng lại ra nông nỗi như vậy.
Khi đó Tùy Ý còn nhỏ, xinh đẹp lại là con gái nhà giàu, bên cạnh luôn có rất nhiều người theo đuổi. Doãn Hàm ở trong mắt cô chẳng có gì đặc biệt, nhiều nhất chính là mặt mũi thư sinh, là sinh viên ngoan thành tích tốt hơn người khác một chút mà thôi. Cô không có ý gì khi anh theo đuổi cô, cũng không ngờ rằng anh sẽ mượn rượu để đến gõ cửa phòng mình.
Con trai vào tuổi dậy thì đều có quá trình kích động như thế, Doãn Hàm to gan đến tỏ tình với Tùy Ý, thứ nhận được lại là lời từ chối thẳng thừng. Anh vốn nên xoay người đi về, đúng lúc chất cồn trong người lại khiến anh chợt mất đi năng lực tự điều khiển bản thân.
Anh đẩy cửa đi vào căn phòng trọ của Tùy Ý, sau đó làm thêm gì nữa thì anh không nhớ rõ. Nhưng anh là con trai, ngẫm lại cũng biết chắc chắn chính là chuyện đó, ôm ấp hôn hít, lại bị đối phương đẩy ra.
Anh còn nhớ sau đó họ đã cãi nhau, anh nhất thời không khống chế được cảm xúc liền đẩy ngã Tùy Ý, đối phương va vào tường, lập tức bất tỉnh.
Doãn Hàm luống cuống, bế cô lên định chạy ra ngoài, muốn đưa cô đến bệnh viện. Nhưng vừa đến cửa lại bị một người chặn lại, Phương Thành Tựu đứng chắn trước cửa không cho anh đi.
– Hắn muốn em giết Tùy Ý.
– Tại sao?
– Hắn cảm thấy Tùy Ý trêu ong ghẹo bướm, quen cùng lúc nhiều bạn trai. Cô ấy không để ý đến em, lại nhận khăn lụa em tặng. Hắn chán ghét loại con gái như thế, cảm thấy hạng người đó cần nhận được bài học đích đáng.
– Vậy cũng không cần giết người mà.
– Con người hắn rất cực đoạn, chị, chị tiếp xúc với hắn được một thời gian, không cảm thấy tâm lý hắn biến thái à?
Doãn Ước lắc đầu. Trước khi sự kiện bắt cóc xảy ra, cô vẫn cảm thấy Phương Thành Tựu là thanh niên ba tốt. Nhìn hắn giao du với Mỹ Hi, quả thật ngọt tận xương tủy. Ai có thể ngờ một người như vậy lại có một mặt kinh khủng khiếp, hắn học tâm lý học rốt cuộc là để chữa bệnh cứu người, hay là tâm lý bản thân dị dạng, muốn mượn chuyện này đẩy mức độ biến thái của hắn lên đến cực hạn?
Nếu hắn giống như lời nói của Doãn Hàm, vậy Triệu Sương và Hà Mỹ Hi…
Nỗi tuyệt vọng sâu sắc bao trùm lấy Doãn Ước, cô không muốn chỉ dừng ở đây, tiếp tục hỏi em trai tình hình đêm đó:
– Vậy sau đó thì sao, em nghe lời hắn?
– Em không có, em không giết Tùy Ý, em cũng không có bản lĩnh giết cô ấy. Em cãi nhau với hắn, sau đó em bị hắn đánh ngất, lúc tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Em nằm trong căn phòng đổ nát ở một vùng ngoại ô nào đó, trên đầu có một tờ báo. Trong tờ báo có đưa tin về vụ án của Tùy Ý, không quá tỉ mỉ, thậm chí thay đổi danh tính và không đề tên trường học cụ thể. Nhưng em biết, đó nhất định là Tùy Ý. Em sợ hãi, em cảm thấy mình đã hại cô ấy, lúc đó em chỉ có một con đường, chính là trốn chạy!
– Tại sao không nói rõ chuyện này ra?
– Ban đầu là không dám, sợ cảnh sát nghi ngờ em. Sau đó em ở bên ngoài lẩn trốn xem ti vi xem báo chí, phát hiện bọn họ quả thật đã đổ mọi chuyện lên đầu em, em lại càng không dám quay về. Năm năm lẩn trốn truy nã em thường nghĩ, nếu tối hôm đó không đến tìm Tùy Ý thì tốt rồi. Tất cả đều là lỗi của em.
Lời anh nói cũng khá hợp lý, Doãn Ước không thể bác bỏ. Trong chuyện này Doãn Hàm tuyệt đối có lỗi, mặc dù không làm đến chết người, nhưng bởi vì nó mất lý trí mới để người ta giành được cơ hội, Tùy Ý mới gặp phải tai nạn này. Vì thế nó đã trả giá năm năm trong lao tù, oan uổng sao?
E rằng trong lòng mỗi người đều có một đáp án.
Nhưng tên khốn nạn Phương Thành Tựu kia, làm ra chuyện thế này lại có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thuận buồm xuôi gió sống yên ổn như thế. Khi Tùy Ý nằm hôn mê trong bệnh viện hắn làm, trong lòng hắn có kích động gì không, hay bởi vì thế mà đắc ý vô cùng, nhìn Tùy Ý giống như thưởng thức tác phẩm của mình.
Vĩnh viễn đừng đánh giá quá thấp một người có tâm lý biến thái, Doãn Ước cảm thấy hắn chính là như vậy, hoàn toàn không có khả năng vận dụng suy luận theo lẽ thường như người khác. Hắn không phải người bình thường nên sẽ không có tâm lý hổ thẹn, cũng sẽ không cảm thấy áy náy.
Phán hắn tù chung thân, hình như quá hời cho hắn rồi. Nhưng nếu thật sự phán hắn tử hình, còn có ý nghĩa sao? Chính hắn còn muốn tự sát, có lẽ hắn hoàn toàn không quan tâm sống chết nữa rồi.
Doãn Ước chụp lấy tay của em trai, vẻ mặt nghiêm túc:
– Chị hỏi em, hung khí Phương Thành Tựu dùng để tự sát, là em đưa cho hắn à?
– Em rất muốn hắn chết đi- Nói xong, khóe miệng Doãn Hàm bật ra nụ cười lạnh lẽo- Nhưng em không có bản lĩnh đó. Theo suy đoán những gì em biết về hắn, thuốc là của hắn, từ lâu hắn đã có ý định tự sát. Em không biết có phải lời nói em nhờ Mạnh Bân truyền đạt lại, đã để hắn cảm thấy cơ hội tới rồi hay không. Cũng có thể chỉ là trùng hợp, hắn vốn định tự sát vào ngày hôm đó.
Ngày Phương Thành Tựu có được hung khí chắc chắn không lâu, có lẽ chính là cùng ngày đó mới có. Dù sao trong trại giam canh giữ nghiêm ngặt, cho dù có sơ hở, cũng không thể để hắn tự do bảo quản vật nguy hiểm như vậy trong nhiều ngày thế được.
– Đằng sau chuyện này nhất định là có người đang giúp hắn, hoặc hại hắn?
Doãn Ước cảm thấy em trai nói rất có lý, nhưng họ không phân tích được ra nguyên nhân do đâu. Cho nên tối hôm đó, cô đã nói chuyện này với Kỷ Tùy Châu.
Kỷ Tùy Châu im lặng nghe cô kể, trầm tư một lúc lâu mới nói:
– Phương Thành Tựu suýt nữa đã giết em gái anh, chuyện này có đúng không?
Doãn Ước không biết nói thế nào, không biết vì sao, cô đột nhiên lại nhớ đến Giang Thái, nhớ đến những lời hắn từng nói.
Không lẽ hắn biết được gì đó?